"Thỉnh giáo ngươi một vấn đề?" Dương Bách Xuyên nhìn chùm đen trắng đang xoay tròn của linh hồn Càn Khôn mà nói.

"Trước khi chết, ta sẽ giải đáp mọi thắc mắc của ngươi, có vấn đề gì cứ hỏi." Khẩu khí của linh hồn Càn Khôn nghe như thể hắn khống chế được mọi thứ, sự dao động trong giọng nói của hắn như kiểu giọng một đứa trẻ nhưng không thể phân biệt được là nam hay nữ.

Dương Bách Xuyên lên tiếng: "Là ai đã chế tạo ra bình Càn Khôn hay nói cách khác là ai đã chế tạo ra ngươi?”

"Ngươi không thể tưởng tượng được người sáng tạo ra ta đâu, dù sao đó cũng là tồn tại đạo Thần, ngươi không cần biết điều này, thật ra thì nói thật, thời gian để ta sản sinh ra ý thức rất ngắn, trong trí nhớ ta chỉ biết mình là linh hồn của bình Càn Khôn, ta cũng không biết nhiều về chuyện của lão già kia" Linh hồn Càn Khôn trả lời.

"Câu hỏi tiếp theo, ta có phải là chủ nhân chính thống của bình Càn Khôn khi nhỏ giọt máu để nhận chủ không?" Dương Bách Xuyên hỏi.

"Đương nhiên ~" Linh hồn Càn Khôn trả lời.

Dương Bách Xuyên lại hỏi: "Vậy ta là chủ nhân, ngươi là người hầu, điều này có đúng không?”

"Đúng vậy... Theo lý thuyết... Đúng là vậy." Lúc này, câu trả lời của linh hồn Càn Khôn có chút do dự.

"Được rồi, dưới Thiên Đạo có tồn tại khế ước, ngươi cho rằng khế ước Thiên Đạo không tồn tại sao? Hay là Thiên Đạo không tồn tại?" Dương Bách Xuyên nhẹ giọng hỏi.

"Thiên Đạo đương nhiên tồn tại, nếu không trên thế gian này sẽ không có vạn vật sinh linh, Đạo vĩ đại hơn tất cả mọi thứ, vô hình nhưng hữu hình, có mặt ở khắp mọi nơi. Nhưng có một điều mà tiểu tử ngươi không biết, khế ước phản phệ, ha ha, nói cách khác, ta mạnh ngươi yếu, ta có thể phản phệ ngươi, những gì ngươi giải thích với ta đều vô dụng." Linh hồn Càn Khôn nở nụ cười.

Dương Bách Xuyên cũng nhếch miệng cười nói: 'Đúng vậy, nhưng hình như ngươi đã quên mất một điều, dù sao ngươi cũng là linh hồn của bình Càn Khôn, bình Càn Khôn phải có trước, sau đó mới có ngươi, bởi vì ý thức hoặc giác ngộ của ngươi sau đó mới có được chứ không phải bẩm sinh."

"Về mặt lý thuyết, trước đây bình Càn Khôn đã nhận ta làm chủ nhân, một thể vật mang ý thức như ngươi vẫn còn gắn bó với bình Càn Khôn, mà ta là chủ nhân của bình Càn Khôn thì ngươi vẫn là một người hầu, người hầu phản phệ thì sẽ phản bình Càn Khôn trước, ngươi phản phệ bình Càn Khôn không phải là muốn hủy diệt chính mình sao?"

"Còn có một điều ta cần nói cho ngươi biết, vật dẫn của ngươi là bình Càn Khôn, bây giờ ngươi vẫn là khí linh ý thức của bình Càn Khôn, ngươi không thể tách khỏi bình Càn Khôn, ngươi không thể trở thành tồn tại độc lập thật sự. Nếu ngươi muốn độc lập thì điều tất yếu là phải thoát khỏi bình Càn Khôn, chỉ cần ta không muốn thì ngươi sẽ không thể ra khỏi vật dẫn là bình Càn Khôn này."

"Còn bây giờ ngươi muốn giết ta ở đây? Đoạt lấy thân thể của ta, điều này có vẻ không thực tế, nếu ngươi giết ta, bình Càn Khôn sẽ bị phá hủy, tức là ngươi cũng sẽ bị tiêu diệt. Vả lại, ta cũng muốn xem thử, nếu ta muốn huỷ bỏ khế ước của bình Càn Khôn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao ta cũng là chủ nhân của bình Càn Khôn, chỉ cần một ý niệm là ta có thể hủy bỏ khế ước với bình Càn Khôn, đến lúc đó, không biết một khí linh như ngươi có bị ảnh hưởng không?”

"Muốn phản phệ chủ nhân sao? Được rồi, chúng ta thử xem, ta cũng muốn xem thử kết quả......' Dương Bách Xuyên từ tốn nói.

Lại phát hiện linh hồn Càn Khôn hoá thành hai làn khói trắng đen, tạo thành Thái Cực đồ Âm và xoay tròn dữ dội, nhìn có vẻ dư chấn rất lớn.

Hắn biết những thứ mình phân tích đã đúng.

€ó lẽ bản thân linh hồn Càn Khôn cũng không ý thức được những vấn đề này, dù sao nàng cũng chỉ là một thể ý thức được sinh ra sau này, không hơn được, làm sao có thể nghĩ đến nhiều giao ước dưới Thiên Đạo như vậy.

Đó chỉ là khí linh muốn tách ra thành một thể ý thức độc lập mà thôi.

Khí chỉ là cái để con người sử dụng thôi.

Được tạo ra bởi con người, cũng có thể bị người ta tiêu diệt.

Xem ra thời điểm linh hồn của Càn Khôn sản sinh ý thức là lúc lão già gặp. nạn, cùng lắm cũng chỉ có mười vạn năm.

Mười vạn năm đối với sự giác ngộ của khí linh cùng lắm chỉ là sự phát triển ý thức của một đứa trẻ.

Dương Bách Xuyên đã từng học được bài học từ những thứ này.

Cho nên hôm nay trở mặt với linh hồn Càn Khôn cũng không phải là do hắn bốc đồng.

Bởi vì trong lòng luôn phải suy nghĩ về vấn đề này, nên có đôi lúc gặp nguy. hiểm hắn phải cầu cứu linh hồn Càn Khôn, chủ nhân đi cầu cứu người hầu là đạo lý gì đây?

Sự việc hôm nay hắn mây mưa với Cảnh Xán lại bị linh hồn Càn Khôn và con chim lắm lông nhìn trộm, chính là ngòi nổ khiến Dương Bách Xuyên quyết tâm đưa ra quyết định.

Bây giờ cuối cùng cũng nên ngả bài.

Một là hôm nay hắn hoàn toàn khống chế bình Càn Khôn, hai là đồng quy vu tận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện