"Không thể di dời?" Dương Bách Xuyên sững sờ, vẻ mặt hoài nghi, nhìn thế nào cũng chỉ như một hòn đá mà thôi, sao có thể không di dời nổi? Chim Thần Ma nói: "Đương nhiên, nếu ngươi không tin thì có thể thử.
Dương Bách Xuyên thật sự không tin vào tà ác: "Thử thì thử, chỉ là một tảng đá vụng thôi mà, còn chứa đại đạo gì đó ư, không có một chút nguyên khí thiên địa nào, ta đường đường là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, ta không tin mình không thể di dời nổi một hòn đá."
Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên duỗi tay ra, trực tiếp đi tới định di dời bức tượng không đầu.
"Hây~" Hắn hô to một tiếng.
Tuy nhiên......
Bức tượng không nhúc nhích. "Ha ha~"
Chim Thần Ma cười chế nhạo. "Tiểu gia ta vẫn chưa dùng sức."
Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn chim Thần Ma, đúng là vừa rồi hắn chỉ dùng thể lực thuần túy của cơ thể để di chuyển pho tượng.
Nhưng quả nhiên nó không nhúc nhích.
Nhưng trong lòng hắn đã tin chim Thần Ma nói đúng.
Bởi vì hắn biết rõ sức mạnh thân thể của mình, cho nên hẳn đột nhiên phát huy sức lực thì đừng nói chỉ là di dời một pho tượng đá, cho dù là một ngọn núi cũng sẽ bị rung chuyển.
Nhưng thực sự không có một chút động tĩnh nào.
Không tin vào tà ác, khoảnh khắc tiếp theo Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Nội Ngoại Quyết, đồng thời dùng hết toàn bộ sức lực để di chuyển bức tượng không đầu.
"Hừ ~"
Một âm thanh gắng gượng phát ra, nhưng Dương Bách Xuyên đã bị cảm giác của bức tượng đá làm cho sửng sốt.
Lần này, hắn vẫn không thể lay động được tượng đá một chút nào, nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được một sự khác biệt từ trong tượng đá.
Hay đúng hơn là tiếng gầm lên.
Hơn nữa, tiếng gầm này đến từ bình Càn Khôn.
Nói chính xác là đến từ Thần điện Càn Khôn trong bình Càn Khôn.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên ngây ngẩn cả người.
Hắn dùng hết toàn bộ sức lực đi tới di chuyển bức tượng đá nhưng một chút cũng không hề dao động, mà lại làm cho thần điện Càn Khôn phát ra tiếng ầm
vang gì đó.
Dường như có một mối liên hệ nào đó giữa bức tượng đá và thần điện Càn Khôn.
Sự thay đổi này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên lay động, ngay khi hắn chuẩn bị tìm hiểu thêm thì bên tai truyền tới một tiếng hét lớn.
Ngay sau đó, trứng Côn Bằng cũng phát ra kim quang. Cảnh Xán thốt lên: "Vân Tử, nhìn kìa~"
Dương Bách Xuyên từ bỏ việc quan sát thêm về bức tượng đá, khi hắn nhìn lại, chính là người Lạc Dương đã thay đổi.
"A.. Lúc này, hai mắt Lạc Dương đỏ hoe, còn gầm lên rất lớn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, phần ý thức Thần Ma trong người Lạc Dương đã thức tỉnh.
Màn đêm buông xuống, quyền làm chủ thân thể của Lạc Dương lại thuộc về ý thức Ma Thần.
Chỉ là nó đã bị trứng Côn Bằng cố gắng trấn áp.
Dương Bách Xuyên buông tượng đá ra và đi đến bên cạnh Lạc Dương, hoặc có thể nói là bên cạnh ý thức Ma Thần, hắn nhếch miệng cười nói: "Đại thần, đừng giấy giụa, tiểu gia ta sẽ không để ngươi lộng hành đâu."
"A... Tiểu tử ngươi ngừng tay cho bản đại thần."
Ý thức Ma Thần trong người Lạc Dương đang bị kim quang của trứng Côn Bằng trấn áp, trông có vẻ rất đau đớn.
"Mẹ nó, đã thành tù nhân rồi mà còn xưng là bản đại thần, mẹ kiếp? Ta không dừng lại thì ngươi làm gì được ta?" Dương mỗ không quan tâm đến ý thức Ma Thần, dù sao cũng có trứng Côn Bằng ở đây, ý thức Ma Thần cũng không làm loạn được.
"Ngươi Ngươi ngừng tay cho bản đại thầ vẫn cứng miệng như trước.
úc này ý thức Ma Thần Mở miệng là xưng một tiếng bản đại thần khiến người Dương Bách Xuyên rất khó chịu. Đương nhiên sẽ không ngừng tay.
Ý thức Ma Thần tiếp tục kêu gào thảm thiết, kim quang phát ra từ trứng Côn Băng quả nhiên gây tổn thương lớn đến nàng ta.
"Tiểu tử, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn...... " Chim Thần Ma gầm lên giận dữ với Dương Bách Xuyên, ánh mắt đầy thù hận.
Dương Bách Xuyên chỉ cười ha ha trước lời đe dọa này mà không thèm quan tâm chút nào.
"A......" Ý Thức Ma Thần vẫn đang kêu gào thảm thiết, hoặc là đang liều chết nhãn nhịn, nàng ta biết Dương mỗ chỉ muốn nàng ta cúi đầu.
Dương Bách Xuyên thật sự không tin vào tà ác: "Thử thì thử, chỉ là một tảng đá vụng thôi mà, còn chứa đại đạo gì đó ư, không có một chút nguyên khí thiên địa nào, ta đường đường là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, ta không tin mình không thể di dời nổi một hòn đá."
Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên duỗi tay ra, trực tiếp đi tới định di dời bức tượng không đầu.
"Hây~" Hắn hô to một tiếng.
Tuy nhiên......
Bức tượng không nhúc nhích. "Ha ha~"
Chim Thần Ma cười chế nhạo. "Tiểu gia ta vẫn chưa dùng sức."
Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn chim Thần Ma, đúng là vừa rồi hắn chỉ dùng thể lực thuần túy của cơ thể để di chuyển pho tượng.
Nhưng quả nhiên nó không nhúc nhích.
Nhưng trong lòng hắn đã tin chim Thần Ma nói đúng.
Bởi vì hắn biết rõ sức mạnh thân thể của mình, cho nên hẳn đột nhiên phát huy sức lực thì đừng nói chỉ là di dời một pho tượng đá, cho dù là một ngọn núi cũng sẽ bị rung chuyển.
Nhưng thực sự không có một chút động tĩnh nào.
Không tin vào tà ác, khoảnh khắc tiếp theo Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Nội Ngoại Quyết, đồng thời dùng hết toàn bộ sức lực để di chuyển bức tượng không đầu.
"Hừ ~"
Một âm thanh gắng gượng phát ra, nhưng Dương Bách Xuyên đã bị cảm giác của bức tượng đá làm cho sửng sốt.
Lần này, hắn vẫn không thể lay động được tượng đá một chút nào, nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được một sự khác biệt từ trong tượng đá.
Hay đúng hơn là tiếng gầm lên.
Hơn nữa, tiếng gầm này đến từ bình Càn Khôn.
Nói chính xác là đến từ Thần điện Càn Khôn trong bình Càn Khôn.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên ngây ngẩn cả người.
Hắn dùng hết toàn bộ sức lực đi tới di chuyển bức tượng đá nhưng một chút cũng không hề dao động, mà lại làm cho thần điện Càn Khôn phát ra tiếng ầm
vang gì đó.
Dường như có một mối liên hệ nào đó giữa bức tượng đá và thần điện Càn Khôn.
Sự thay đổi này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên lay động, ngay khi hắn chuẩn bị tìm hiểu thêm thì bên tai truyền tới một tiếng hét lớn.
Ngay sau đó, trứng Côn Bằng cũng phát ra kim quang. Cảnh Xán thốt lên: "Vân Tử, nhìn kìa~"
Dương Bách Xuyên từ bỏ việc quan sát thêm về bức tượng đá, khi hắn nhìn lại, chính là người Lạc Dương đã thay đổi.
"A.. Lúc này, hai mắt Lạc Dương đỏ hoe, còn gầm lên rất lớn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, phần ý thức Thần Ma trong người Lạc Dương đã thức tỉnh.
Màn đêm buông xuống, quyền làm chủ thân thể của Lạc Dương lại thuộc về ý thức Ma Thần.
Chỉ là nó đã bị trứng Côn Bằng cố gắng trấn áp.
Dương Bách Xuyên buông tượng đá ra và đi đến bên cạnh Lạc Dương, hoặc có thể nói là bên cạnh ý thức Ma Thần, hắn nhếch miệng cười nói: "Đại thần, đừng giấy giụa, tiểu gia ta sẽ không để ngươi lộng hành đâu."
"A... Tiểu tử ngươi ngừng tay cho bản đại thần."
Ý thức Ma Thần trong người Lạc Dương đang bị kim quang của trứng Côn Bằng trấn áp, trông có vẻ rất đau đớn.
"Mẹ nó, đã thành tù nhân rồi mà còn xưng là bản đại thần, mẹ kiếp? Ta không dừng lại thì ngươi làm gì được ta?" Dương mỗ không quan tâm đến ý thức Ma Thần, dù sao cũng có trứng Côn Bằng ở đây, ý thức Ma Thần cũng không làm loạn được.
"Ngươi Ngươi ngừng tay cho bản đại thầ vẫn cứng miệng như trước.
úc này ý thức Ma Thần Mở miệng là xưng một tiếng bản đại thần khiến người Dương Bách Xuyên rất khó chịu. Đương nhiên sẽ không ngừng tay.
Ý thức Ma Thần tiếp tục kêu gào thảm thiết, kim quang phát ra từ trứng Côn Băng quả nhiên gây tổn thương lớn đến nàng ta.
"Tiểu tử, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn...... " Chim Thần Ma gầm lên giận dữ với Dương Bách Xuyên, ánh mắt đầy thù hận.
Dương Bách Xuyên chỉ cười ha ha trước lời đe dọa này mà không thèm quan tâm chút nào.
"A......" Ý Thức Ma Thần vẫn đang kêu gào thảm thiết, hoặc là đang liều chết nhãn nhịn, nàng ta biết Dương mỗ chỉ muốn nàng ta cúi đầu.
Danh sách chương