Chim Thần Ma lập tức đập cánh bay tới nói: "Tiểu tử ngươi mạng lớn ~ Làm sao mà ngươi quay lại được? Suýt chút nữa lão tử đã phải liều mạng, cảm tạ trời đất cái tên yếu gà như ngươi tự về được, nếu không lão tử lại mất thêm một giọt máu bổn mạng."

Dương Bách Xuyên há miệng thở dốc, nghe chim Thần Ma chế giễu, hắn trừng mắt mắng con quạ đen này: “Ông nhà ngươi, suýt nữa tiểu gia đã toi đời rồi, ngươi có thể giúp được sao không ra tay sớm?"

"Trách ta? Lão tử đã nhắc ngươi mấy lần không được bước vào chỗ tối, chính ngươi muốn tìm đường chết còn trách ta? Lúc này, chim Thần Ma sẽ không nể mặt Dương Bách Xuyên, mở miệng đã mắng."

"Ngươi ... ta ... " Dương Bách Xuyên phát hiện mình không cãi lại được, lần này quả thật là do hắn tự tìm đường chết, không trách con quạ kia được.

Đúng là tò mò hại chết con mèo ...

“Ta cái gì mà ta, ngươi không chết thì phải thắp hương tạ ơn trời đất đi, thứ trong bóng tối kia cho dù là sư phụ Vân Thiên Tà của ngươi cũng không dám trêu chọc, tên yếu gà như ngươi cũng dám bước chân vào, đúng là giỏi." Chim Thần Ma tóm được cơ hội dạy dỗ Dương Bách Xuyên, đúng là sung sướng.

Dương Bách Xuyên nhìn màn đêm đen tối kéo dài mà vẫn còn khiếp sợ.

Hắn không nói gì, chỉ nghe chim Thần Ma đang trách mắng.

Cảnh Xán đi tới đỡ Dương Bách Xuyên dậy: "Ngươi không sao chứ ~"

"Không sao, có sợ nhưng không nguy hiểm." Trong lòng Dương Bách Xuyên được an ủi, ít nhất vẫn còn Cảnh Xán quan tâm hắn.

Hai người vừa nói vừa đi tới cạnh ý thức Ma thần ...

“Haha, mạng ngươi cũng lớn thật ~"

Lúc này, ý thức Ma thần còn cười hả hê sỉ nhục hắn.

“Hừ ~ Tốt nhất ngươi nên thành thật cho ta, nếu không tiểu gia đây cũng không ngại cho ngươi nếm thử mùi vị của hình pháp đâu." Dương Bách Xuyên không vui vẻ gì với ý thức Ma thần.

Với hắn, Ma đầu này chính là quả bom, nếu không phải giết chết nàng ta sẽ ảnh hưởng tới Lạc Dương thì hắn đã xử lý nàng ta từ lâu.

May mà sau khi khắc văn tự côn bằng lên người, nàng ta cũng thành thật hơn nhiều.

Cũng xem như nắm được tử huyệt của Ma đầu.

Ý thức Ma thần cười lạnh: "Tiểu tử, nếu bản đại thần bị khống chế trong cơ thể này thì ngươi đã chết một vạn lần rồi ~"

"A~"

Dương Bách Xuyên cười khẩy.

“Trong mắt bản đại thần ngươi chỉ là một con kiến hôi, có tư cách gì cười ta ... " Ý thức Ma thần nhìn thấy dáng vẻ xem thường của Dương Bách Xuyên thì tức giận.

Dương Bách Xuyên cũng nhếch mép nhìn ý thức Ma thần: "Đại thần, ôi ta sợ quá ~"

Hiện tại Dương Bách Xuyên đã không còn sợ Ma thần, ngược lại còn rất tức giận con Ma đầu này, tới bây giờ cũng không ý thức được, còn kiêu căng ngạo mạn như vậy.

Quạ đen kia giễu cợt hắn cũng thôi đi, dù sao cũng là người là mình, à không, chim nhà mình.

Ngươi chỉ là một ý thức Ma thần bị cầm tù mà cũng đòi tới đây cười nhạo ta? Có đôi khi Dương Bách Xuyên rất hẹp hòi.

Hắn cười nhếch mép: "Đại thần chó má gì, bớt giả bộ trước mặt tiểu gia đây, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi muốn chết không được, sống cũng chẳng xong, đừng quên, hiện tại ngươi bị khống chế trong tay tiểu gia, muốn thoải mái thì phải biết nhận thức tình hình của bản thân, ta đây cũng không ngại cho ngươi nếm thử chút bản lĩnh đâu."

"Ngươi ... " Vẻ mặt ý thức Ma thần thay đổi, cuối cùng cũng không dám lên tiếng.

Quả thật nàng ta có hơi sợ bị Dương Bách Xuyên hành hạ.

Nhưng nang ta đường đưong là Ma than !!!

Đã bao giờ bị một con kiến hôi đe dọa?

“Tiểu tử ... bổn đại thần đường đường là Ma thần, ngươi dám sỉ nhục ta? Nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn dám, bổn đại thần có vứt bỏ cơ thể này thì cũng phải giết chết ngươi." Dáng vẻ của ý thức Ma thần vẫn rất kiêu ngạo.

Dương Bách Xuyên chim Thần Ma nói vậy, Dương Bách Xuyên sững người, không phải hắn không lo lắng gì cả.

Nhưng lúc này đâm lao phải theo lao, nói khoác cũng nói ra rồi, nếu không dạy dỗ ý thức Ma thần thì sao hắn xuống đài được?

Làm sao bây giờ?

Hắn và ý thức Ma thần giằng co, nhưng từ trong ánh mắt của đối phương hắn nhìn thấy được sự phức tạp và tia sợ hãi lóe lên rồi biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện