Vậy là hắn đã vượt qua đêm đầu tiên ở Tiên Vực hỗn loạn, có thể nói là ấn tượng khắc sâu. Lúc này, cả người ý thức Ma Thần bỗng rung lên, Dương Bách Xuyên lập tức nhận ra màu đỏ trong mắt nàng ta đã biến mất, trở về như bình thường. Hắn biết, Lạc Dương đã trở lại.
Quả nhiên, ngay giay sau, Lạc Dương mở miệng: "Làm tiểu sư thúc lo lắng rồi.'
Mặc dù tối qua, ý thức của nàng ta không nắm quyền chủ đạo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tất cả những chuyện xảy ra xung quanh, bao gồm cả mấy việc ý thức Ma Thần đã làm, nên tất nhiên là nàng ta biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
"Không sao, con vẫn bình an là được rồi, con thu dọn đồ đặc đi, đến lúc phải lên đường rồi, cứ ở mãi trong núi sâu cũng không phải cách hay." Dương Bách Xuyên xua tay, ra hiệu cho Lạc Dương đừng khách sáo.
Trong mắt hắn, Lạc Dương rất dịu dàng, còn ý thức Ma Thần thì ngang ngược, tàn ác, phong cách nói chuyện của hai người cũng không giống nhau, và đương nhiên hắn thích nói chuyện với Lạc Dương hơn.
"Vâng, tiếp theo đây tiểu sư thúc tính đi đâu, có mục tiêu cụ thể không?" Lạc Dương hỏi.
Dương Bách Xuyên cũng hơi đau đầu: "Ta không biết quá nhiều về Tiên Vực hỗn loạn, trong tay cũng không có bản đồ, thôi thì trước mắt cứ ra khỏi ngọn núi này cái đã.”
Lạc Dương trầm tư vài giây, rồi nói: "Nhắc đến bản đồ, con chợt nhớ ra hình như con từng thu thập kha khá bản đồ của vài nơi, cũng chẳng biết có của Tiên Vực hỗn loạn không, tiểu sư thúc chờ con một chút, để con tìm thử xem."
Nghe Lạc Dương nói vậy, Dương Bách Xuyên mừng thầm trong lòng, gật đầu lia lịa, ra hiệu cho Lạc Dương mau tìm thử. Tiên Giới rộng lớn thế này, nếu có bản đồ sẽ giúp ích cho họ rất nhiều.
Lạc Dương đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, chừng năm, sáu phút sau, nàng ta mở mắt ra, trong tay xuất hiện một tấm da thú, trên mặt hiển lộ ý cười: "Đúng là có Tiên Vực hỗn loạn thật."
Vừa nói, nàng ta vừa tiến lại gần, cùng Dương Bách Xuyên quan sát bản đồ. Hai người thảo luận một phen, đầu tiên, họ phát hiện nơi mình đang đứng đúng là Thập Vạn Ma Thần ở phía bắc thật.
Bản đồ trong tay Lạc Dương không phải bản đồ bình thường, đúng hơn thì tất cả những bản đồ do tiên nhân sử dụng đều được tạo thành từ pháp lực, chỉ cần truyền pháp lực vào trong bản đồ, bên trên sẽ hiện ra phiên bản thu nhỏ của tất cả mọi thứ, từ núi non cho đến sông ngòi, tóm lại là thể hiện rõ ràng chi tiết mỗi một địa điểm được nhắc tới.
Nhìn tổng thể thì phần lớn diện tích của Tiên Vực hỗn loạn là đồi núi trải dài vô cùng vô tận, vì người vẽ bản đồ không thể tái hiện chi tiết toàn bộ Tiên Vực hỗn loạn, mà chỉ phác họa được sơ bộ, và phần lớn đều trông rất hoang sơ. Địa điểm được ve rõ rang nhất trên tấm bản đồ này chính là khu vực phía đông của Tiên Vực hỗn loạn, nhưng diện tích của nó thật sự cực kỳ lớn.
Theo như lời Lạc Dương thì đay là một tam bản đồ cổ không hoàn chỉnh, vẫn còn rất nhiều nơi không được vẽ vào, nhưng khu vực phía đông lại khá là đầy đủ, bởi vì nơi đó tụ tập khá nhiều Nhân tộc, thế nên người vẽ cũng chỉ biết rõ nhất về phía đông của Tiên Vực hỗn loạn. Tuy vậy, không hề có chuyện khu vực phía đông nhỏ, trái lại vô cùng rộng lớn, có tới hàng trăm tỷ sinh linh sinh sống ở đó.
"Tiểu sư thúc, cách núi Thập Vạn Ma mà chúng ta đang đứng tầm chín mươi nghìn dặm có một tòa thành Hỗn Loạn, chỗ này tính ra khá an toàn, hội tụ nhiều thế lực Tiên môn, phần lớn dân cư còn là Nhân tộc, hay chúng ta đi thẳng đến đó, tiểu sư thúc thấy sao?"
Sau khi xác định xong phương hướng, Dương Bách Xuyên lập tức dẫn theo Lạc Dương và Cảnh Xán xuất phát. Họ chỉ có thời gian một ngày, nên trước khi trời tối, nhất định phải tới được thành Hỗn Loạn, bằng không e là sẽ gặp phải chuyện không may.
Sau khi có bản đồ, tốc độ của ba người nhanh hơn không ít. Tầm ba canh giờ sau, họ đã rời khỏi núi Thập Vạn Ma, mà vốn dĩ chỗ họ ở đêm qua cũng không nằm sâu bên trong núi, mà đã thuộc phần rìa, thế nên đi cũng nhanh.
Thật không ngờ vừa ra khỏi phạm vi núi Thập Vạn Ma, ba người chạy tới chỗ một dòng sông nhỏ, định nghỉ ngơi một lát cho lại sức trước, thì bất ngờ gặp sự cố.
"Cứu mạng!" Từ thượng nguồn con sông loang thoang truyền tới tiếng ai kêu cứu.
Quả nhiên, ngay giay sau, Lạc Dương mở miệng: "Làm tiểu sư thúc lo lắng rồi.'
Mặc dù tối qua, ý thức của nàng ta không nắm quyền chủ đạo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tất cả những chuyện xảy ra xung quanh, bao gồm cả mấy việc ý thức Ma Thần đã làm, nên tất nhiên là nàng ta biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
"Không sao, con vẫn bình an là được rồi, con thu dọn đồ đặc đi, đến lúc phải lên đường rồi, cứ ở mãi trong núi sâu cũng không phải cách hay." Dương Bách Xuyên xua tay, ra hiệu cho Lạc Dương đừng khách sáo.
Trong mắt hắn, Lạc Dương rất dịu dàng, còn ý thức Ma Thần thì ngang ngược, tàn ác, phong cách nói chuyện của hai người cũng không giống nhau, và đương nhiên hắn thích nói chuyện với Lạc Dương hơn.
"Vâng, tiếp theo đây tiểu sư thúc tính đi đâu, có mục tiêu cụ thể không?" Lạc Dương hỏi.
Dương Bách Xuyên cũng hơi đau đầu: "Ta không biết quá nhiều về Tiên Vực hỗn loạn, trong tay cũng không có bản đồ, thôi thì trước mắt cứ ra khỏi ngọn núi này cái đã.”
Lạc Dương trầm tư vài giây, rồi nói: "Nhắc đến bản đồ, con chợt nhớ ra hình như con từng thu thập kha khá bản đồ của vài nơi, cũng chẳng biết có của Tiên Vực hỗn loạn không, tiểu sư thúc chờ con một chút, để con tìm thử xem."
Nghe Lạc Dương nói vậy, Dương Bách Xuyên mừng thầm trong lòng, gật đầu lia lịa, ra hiệu cho Lạc Dương mau tìm thử. Tiên Giới rộng lớn thế này, nếu có bản đồ sẽ giúp ích cho họ rất nhiều.
Lạc Dương đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, chừng năm, sáu phút sau, nàng ta mở mắt ra, trong tay xuất hiện một tấm da thú, trên mặt hiển lộ ý cười: "Đúng là có Tiên Vực hỗn loạn thật."
Vừa nói, nàng ta vừa tiến lại gần, cùng Dương Bách Xuyên quan sát bản đồ. Hai người thảo luận một phen, đầu tiên, họ phát hiện nơi mình đang đứng đúng là Thập Vạn Ma Thần ở phía bắc thật.
Bản đồ trong tay Lạc Dương không phải bản đồ bình thường, đúng hơn thì tất cả những bản đồ do tiên nhân sử dụng đều được tạo thành từ pháp lực, chỉ cần truyền pháp lực vào trong bản đồ, bên trên sẽ hiện ra phiên bản thu nhỏ của tất cả mọi thứ, từ núi non cho đến sông ngòi, tóm lại là thể hiện rõ ràng chi tiết mỗi một địa điểm được nhắc tới.
Nhìn tổng thể thì phần lớn diện tích của Tiên Vực hỗn loạn là đồi núi trải dài vô cùng vô tận, vì người vẽ bản đồ không thể tái hiện chi tiết toàn bộ Tiên Vực hỗn loạn, mà chỉ phác họa được sơ bộ, và phần lớn đều trông rất hoang sơ. Địa điểm được ve rõ rang nhất trên tấm bản đồ này chính là khu vực phía đông của Tiên Vực hỗn loạn, nhưng diện tích của nó thật sự cực kỳ lớn.
Theo như lời Lạc Dương thì đay là một tam bản đồ cổ không hoàn chỉnh, vẫn còn rất nhiều nơi không được vẽ vào, nhưng khu vực phía đông lại khá là đầy đủ, bởi vì nơi đó tụ tập khá nhiều Nhân tộc, thế nên người vẽ cũng chỉ biết rõ nhất về phía đông của Tiên Vực hỗn loạn. Tuy vậy, không hề có chuyện khu vực phía đông nhỏ, trái lại vô cùng rộng lớn, có tới hàng trăm tỷ sinh linh sinh sống ở đó.
"Tiểu sư thúc, cách núi Thập Vạn Ma mà chúng ta đang đứng tầm chín mươi nghìn dặm có một tòa thành Hỗn Loạn, chỗ này tính ra khá an toàn, hội tụ nhiều thế lực Tiên môn, phần lớn dân cư còn là Nhân tộc, hay chúng ta đi thẳng đến đó, tiểu sư thúc thấy sao?"
Sau khi xác định xong phương hướng, Dương Bách Xuyên lập tức dẫn theo Lạc Dương và Cảnh Xán xuất phát. Họ chỉ có thời gian một ngày, nên trước khi trời tối, nhất định phải tới được thành Hỗn Loạn, bằng không e là sẽ gặp phải chuyện không may.
Sau khi có bản đồ, tốc độ của ba người nhanh hơn không ít. Tầm ba canh giờ sau, họ đã rời khỏi núi Thập Vạn Ma, mà vốn dĩ chỗ họ ở đêm qua cũng không nằm sâu bên trong núi, mà đã thuộc phần rìa, thế nên đi cũng nhanh.
Thật không ngờ vừa ra khỏi phạm vi núi Thập Vạn Ma, ba người chạy tới chỗ một dòng sông nhỏ, định nghỉ ngơi một lát cho lại sức trước, thì bất ngờ gặp sự cố.
"Cứu mạng!" Từ thượng nguồn con sông loang thoang truyền tới tiếng ai kêu cứu.
Danh sách chương