Nói xong, hắn xoay người nhanh chóng đi ngược lại.

"Tiểu sư thúc ~"

"Xuyên tử ~"

Lạc Dương và Cảnh Xán gọi lớn.

Nhưng Dương Bách Xuyên không quay đầu lại, cũng không dừng lại.

Hai cô nàng liếc nhìn nhau, biết có gì đó không ổn, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn đi

Hai người bọn họ sinh ra là người bản địa của Tiên giới, đương nhiên biết Tiên giới là thế giới thế nào, nhưng Dương Bách Xuyên lại là người phi thăng đến đây, dù sao cũng không biết hoàn cảnh của Tiên giới này.

Lạc Dưong không cho Dương Bách Xuyên đi lo chuyện bao đồng, không phải là nàng ta lòng dạ độc ác, nhưng nàng ta biết Tiên giới là môi trường kẻ yếu ăn thịt kẻ mạnh, cộng thêm nơi này là Tiên Vực hỗn loạn, cho nên nàng ta càng cảnh giác hơn với bốn người phàm vừa xuất hiện.

Nhưng cuối cùng Dương Bách Xuyên vẫn không kìm nén được.

Điều này khiến Lạc Dương rất lo lắng.

Mặc dù nàng ta đang ở Tiên Vương cảnh, nhưng nàng ta biết một khi đến Tiên Vực hỗn loạn thì Tiên Vương chẳng là gì cả, bởi vì đây là nơi hỗn loạn và kỳ quái nhất trong Tiên giới, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không có gì lạ.

Ngay lập tức, Lạc Dương và Cảnh Xán cũng đuổi theo.

......

Ở phía bên kia, Dương Bách Xuyên đang nói chuyện với chim Thần Ma.

"Tiểu tử, Lạc Dương nói không sai, ngươi đi lo chuyện bao đồng có thể sẽ là chuyện xấu đấy ~" Chim Thần Ma đang ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên, vừa gật gù vừa nói.

"Trong mắt ngươi, bốn người kia có phải người phàm không?" Dương Bách Xuyên hỏi lại chim Thần Ma.

“Chưa nói đến lão tử cũng không nhìn ra chiều sâu của những người đó, bọn họ có vẻ là người pham nhưng ta luon cảm thấy có gì đo không ổn, nơi nay là Tiên Vực hỗn loạn, ngươi xen vào chuyện của người khác làm gì? Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hà tất gì phải chuốc thêm phiền phức cho mình?"

"Nếu thật sự xảy ra chuyện, tiểu tử ngươi đừng trách lão tử không nhắc nhở, hơn nữa cho dù có khả năng là người phàm thì sao, cũng chỉ là vài người phàm mà thôi, chết thì chết đi, có liên quan gì đến ngươi, người phàm có sinh ly tử biệt, sớm muộn gì cũng sẽ như vậy, không phải sao?" Chim Thần Ma lý luận với Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt: "Tiểu gia ta cũng là người phàm, chỉ là bước lên đại đạo mà thôi, ngươi cũng nói không nhìn ra bọn họ có vấn đề gì, vậy chính là người phàm, ta phải quan tâm. Chưa nói đến chuyện khác, nữ tử kia là người phàm vô tội, ba đại hán kia quá các đáng bị giết."

Dương Bách Xuyên vừa xua tay vừa nói, ba đạo khí lưu phóng ra.

"Aa a~"

Khoảnh khắc tiếp theo có ba tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cũng ở phía xa, ba gã đại hán độc ác ngã xuống trong vũng máu.

Lúc này, hắn nói tiếp: "Dưới mắt Càn Khôn của ta cũng không nhìn ra có gì không ổn, nếu đã như vậy thì có thể cứu tại sao lại không cứu? Nếu ta không cứu nàng ta, đạo tâm sẽ không thoải mái, đối với việc tu hành cũng vô ích, ta biết mình đang làm gì, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp."

Nói xong, Dương Bách Xuyên đi tới trước mặt nữ tử đang nằm trên mặt đất.

Lúc này nhìn lại, y phục trên người nữ tử này đã bị ba gã đại hán độc ác xé rách, gần như đã trần trụi rồi.

Hắn vung tay lên lấy ra một bộ y phục và nói: "Mặc y phục vào đi."

Hắn cũng biết cứu nữ tử này có gì đó không ổn, nhưng lỡ như đúng thì sao? Nếu như nữ tử này là người phàm, hôm nay hắn mà không cứu thì sẽ bị ba gã đại hán độc ác kia chà đạp, rồi từ nay về sau, hắn sẽ thấy cắn rứt lương tâm.

Cho nên hắn phải cứu.

Cho dù xảy ra chuyện cũng không hối tiếc.

Đúng như chim lắm lông nói, hắn chính là người, là một người phàm tu đạo.

"Đa tạ ân công đã cứu mạng." Nữ tử mặc y phục chỉnh tề rồi đi đến trước mặt Dương Bách Xuyên để tạ ơn.

Dương Bách Xuyên vươn tay ra đỡ nữ tử này đứng dậy, sau đó nhìn thoáng qua nữ tử kia, mặc dù nữ tử này có vẻ chật vật nhưng diện mạo rất xinh đẹp, nhưng lần này Dương mỗ thật sự đang cứu người chứ không có mưu đồ háo sắc gì.

Cũng không hề nảy sinh bất kỳ tà niệm nào.

Hắn lai phất tay chữa trị hết mọi vết thương trên người nàng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện