Trời đất biến sắc.

Mặt đất dưới chân nứt vỡ, sụp đổ.

Trên đỉnh đầu của bọn họ, một lực lượng vô hình bao trùm xuống như một chiếc lưới lớn.

Thân thể của ba người bọn họ mất kiểm soát rơi xuống dưới.

Muốn ổn định thân thể nhưng phát hiện không làm được, dường như không khí mang theo lực lượng pháp tắc cường đại vậy.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện phía dưới là vực sâu không đáy, muốn tìm chỗ đặt chân cũng không có.

Dương Bách Xuyên duỗi tay nắm chặt Lạc Dương và Cảnh Xán: "Nắm chặt ~"

Ba người tay cầm tay tạo thành trận pháp tam tài, hình thành lớp phòng ngực vững chắc.

Không biết vực sâu phía dưới là nơi nào, nhưng hắn biết không phải thiên địa gì cả.

Nếu bây giờ không thể đi lên thì chỉ đành nghe theo lời của chi Thần Ma, giữu vững tâm thần.

"Keng ~"

Một tiếng chuông vang vọng khắp vực sâu đen tối.

Dương Bách Xuyên triệu hồi chuông Đông Hoàng bao phủ ba người.

Như vậy cho dù xảy ra chuyện gì cũng có thể đối phó được.

Phù văn màu vàng của chuông Đông Hoàng chiếu rọi vực sâu, giống như một ngôi sao sáng vậy.

Không biết qua bao lâu, có lẽ rất lâu, cũng có thể chỉ trong chốc lát, Dương Bách Xuyên phát hiên bọn họ đã dừng.

Bóng tối cũng biến mất,

Thay thế là ánh sáng xám trắng mang theo sự thánh khiết.

Chân chạm đất, cảm giác rất chân thật.

Cả ba đều nằm trong vòng bảo vệ của chuông Đông Hoàng nên cũng an toàn.

Sau khi thích ứng với ánh sáng, Dương Bách Xuyên bị chấn động mạnh.

Cảnh Xán hét chói tai: “A!"

Còn Lạc Dương, Dương Bách Xuyên cảm nhận được tay nàng ta đang run rẩy.

Lúc này ba người đều nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh ...

Không ai không run rẩy.

Không phải sợ hãi, mà là chấn động.

Cuối cùng bọn họ cũng biết tại sao ánh sáng xám trắng kia lại mang lại cảm giác thánh khiết.

“Trời ạ ~"

Cảnh Xán thốt lên.

Ba người thấy được một thế giới xương trắng.

Một thế giới trải đầy xương trắng, vô biên vô hạn, mênh mông vô tận.

Không phải Dương Bách Xuyên chưa nhìn thấy xương cốt, năm đó thu xương tay của Thông Tí Viên Hầu ở núi Trường Bạch, hắn cũng đã nhìn thấy một lượng lớn xương cốt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ bằng một ngọn núi nhỏ.

Bây giờ bọn họ trực tiếp xuất hiện ở một thế giới xương cốt.

Toàn bộ đều là xương người.

Hắn ngồi xổm xuống sờ soạng, không phải ảo giác, là xương người thật sự.

Cả thế giới đều là xương cốt.

"Rốt cuộc có bao nhiêu người chết ở đây mới hình thành một thế giới xương cốt chấn động thế này? Mấy vạn? Mấy chục vạn? Mấy trăm vạn? Hay nhiều hơn?' Dương Bách Xuyên lẩm bẩm tự nói.

Quan trọng hơn xương ở đây đều là xương của Nhân tộc, người chết là đều Nhân tộc.

Đến tận lúc này Dương Bách Xuyên mới cảm thấy sợ hãi.

Cũng loáng thoáng hiểu ra tại sao lúc nãy nhìn thấy đều là người nhưng hắn lại không nhìn thấy nàng ta,

đúng lúc này, giọng nói của Hoa Nương vang lên: 'Thế nào? Có chấn động hay không ... "

Ba người Dương Bách Xuyên ngẩng đầu, bọn họ không hề biết Hoa Nương đã xuất hiện ở gần bọn họ từ lúc nào. Chẳng qua lần này Hoa Nương đã thay đổi hình dạng, không còn là bộ dáng thôn cô lúc trước nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện