Hai con dã thú đang giết lẫn nhau, hai con dã thú này cực giống báo đen, nhưng trên trán có một nhúm lông trắng như tuyết. Mặc kệ là Nhuế Băng hay là Tang Khảm đều chưa từng thấy qua con báo mạnh mẽ thế này. Hai con báo rõ ràng đã giết đỏ cả mắt, chúng không hề chú ý thấy ở chỗ không xa, có hai người đang nhìn chúng chăm chú.

Tốc độ kinh người, sức mạnh lớn tới mức khủng bố, trên mặt đất hố trũng lỗ chỗ, toàn bộ đều là do chúng vừa rồi phá hoại mà thành. Nham thạch cứng rắn vô cùng trong mắt chúng dường như không coi là gì, chúng tùy tiện một trảo liền có thể dễ dàng vỗ nát nham thạch. Chạy dữ dội với tốc độ cao, quả thật giống như quang giáp hạng nặng, ầm ầm ầm, mặt đất cũng đang run rẩy.

Một con trong đó bị tông trên vách núi, lập tức rào rào, tông xuống một mảng lớn nham thạch, gây nên bụi đất đầy trời. Trong bụi đất mịt mù, không chỉ truyền lại tiếng gầm rống giận dữ của hai con báo đen, mà còn xen lẫn tiếng nham thạch vỡ nứt, tiếng va chạm trầm muộn, làm hai người Nhuế Băng và Tang Khảm hoảng sợ, run rẩy trong lòng.

Đối ứng với cảnh tượng kịch liệt của hai con báo, A Lý Ước Đức trên lưng Tang Khảm lại vang lên tiếng ngáy nhè mà kéo dài.

Nhưng điều làm hai người không ngờ là, hai con báo trông cực kỳ muốn ngươi sống ta chết lại không hề liều đưa ra kết quả, mà lại nhìn hườm hườm đối phương vài phút, không hẹn mà cùng xoay người hiên ngang bỏ đi.

Mãi đợi hai con báo này đã đi xa rồi, Tang Khảm mới thở phào một hơi dài: “Súc sinh thật lợi hại! Cho dù ở chỗ chúng tôi, dã thú bá đạo thế này, cũng không có mấy loại. Với lại, chúng rất có linh tính.” Kinh nghiệm chiến đấu với dã thú của Tang tộc nhiều rất nhiều, lý giải của bọn họ đối với dã thú cũng không giống người khác.

Khi nói lời này, Tang Khảm vẻ mặt tán thán. Dã thú hắn từng thấy nhiều không kể xiết, tự tay săn giết cũng không ít, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con báo mạnh mẽ thế này. Tang tộc đối với sinh vật cường đại thường có tôn kính trong lòng, đương nhiên, điều này không hề có ý nghĩa khi bọn họ quyết định săn bắt nó sẽ có chút mềm tay nhất định nào đó.

Nhuế Băng không nói gì. Hai con báo mạnh mẽ vừa rồi đó làm nàng cực kỳ cảnh giác. Vô luận là tốc độ, hay là sức mạnh, chúng đều mạnh mẽ tới mức không thể tin được. Lại thêm vào linh tính xuất chúng, dã thú thế này khá là đáng sợ.

Hai con báo này cũng làm tinh thần vừa mới có chút thả lỏng của Nhuế Băng và Tang Khảm vừa mới ra khỏi sương tím lại một lần nữa căng thẳng trở lại.

Bọn họ trở nên cẩn thận từng li từng tí, tuy từ trước mắt mà thấy, số lượng loại báo này không hề nhiều, nhưng ai có thể khẳng định nơi này không có sinh vật khác? Dãy núi kéo dài, có cái xanh rì tươi tốt, có cái lại trơ trọi một mảng, hiện tượng quái dị này không hề làm bọn họ sợ hãi. Ở Thiên vực trì, trọng lực trì có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào đó so với chỗ này càng cổ quái, càng nguy hiểm hơn. Với lại, bọn họ trước giờ trừ đi tới trước, cũng không hề có lựa chọn tốt nào khác.

Động tác của bọn họ cẩn thận mà mau chóng, đầy sự cảnh giác, chỉ sợ kinh động mấy sinh vật cường đại ở chỗ này. Mấy sinh vật này có thể sống ở cạnh bên Xích vĩ thú mà lại không diệt vong, đủ để nói rõ sự cường đại của chúng. Trong lúc đi xuyên qua lãnh địa của mấy sinh vật này, không dùng 120% sức chú ý, vậy thì kết cục nhất định sẽ rất thê thảm.

May mà thực vật nơi này um tùm, lại thêm vào có thợ săn kinh nghiệm phong phú là Tang Khảm, bọn họ ngược lại không cần lo lắng vấn đề thức ăn và nước uống. Tang Khảm thường có thể tìm được một chút thức ăn đại loại như trái cây dại có mùi vị cực ngon, Nhuế Băng và A Lý Ước Đức cực ít có loại trải nghiệm này ăn vô cùng ngon miệng.

Bọn họ không dám nướng thức ăn, bởi vì sợ dụ tới một số dã thú cường đại. Giống như hai con báo gặp phải hôm đó, dù là Nhuế Băng điều khiển Thủ Hộ cũng phải tốn một phen công sức, càng huống chi bên cạnh còn có A Lý Ước Đức, lão không có chút năng lực tự bảo vệ nào. Nếu như chỉ có một mình Nhuế Băng, nàng tự nhiên sẽ không bó tay bó chân thế này.

Vùng núi này so với tưởng tượng của ba người còn lớn hơn nhiều. Núi cao liên miên không dứt, nhìn không thấy điểm cuối. Mỗi lần bọn họ vượt qua một ngọn núi, dựng trước mặt bọn họ là một ngọn núi cao khác. Điều duy nhất làm người ta chúc mừng là, bọn họ không hề gặp phải sinh vật càng mạnh hơn so với hai con báo đen gặp được lần đầu tiên đó.

Đường đi khô khan vô vị, bọn họ mỗi ngày không ngừng đi giữa núi non. Bọn họ đã đi hơn ba tháng trong vùng núi này nhưng vẫn không đi ra ngoài. Thời tiết vùng núi cũng biến ảo khó đoán, bỗng cuồng phong nổi lên, bỗng mưa to trút nước, ngay cả người cường hãn như là Tang Khảm, cũng tránh không được mà bị giội ướt, A Lý Ước Đức tự nhiên càng không cần nói. Nhuế Băng lại tốt hơn nhiều, nàng có Thủ Hộ.

Không biết có phải là do bị ướt mưa, A Lý Ước Đức đã ngã bệnh. Điều này cũng làm hành trình của bọn họ không thể không ngưng lại. Ở cái tuổi này của A Lý Ước Đức, ngã bệnh nếu như không được chữa trị kịp thời là điều cực kỳ nguy hiểm. Nhưng trên tay bọn họ không hề có thuốc men, chỉ có thể dựa vào một số thực vật Tang Khảm tìm được trong rừng núi để chữa trị.

Thân thể A Lý Ước Đức lúc lạnh lúc nóng, thần trí không tỉnh, điều này làm Nhuế Băng và Tang Khảm lo lắng vô cùng. Bọn họ chỉ đành tìm kiếm một hang núi, tạm thời ở lại.

Diệp Trùng cẩn thận khống chế sự phát triển của cả căn cứ. Đám học viên từng tốp từng tốp một ra ngoài theo kế hoạch để tham gia thực chiến, thành tích nổi bật. Theo số nhân viên ra ngoài thực chiến càng lúc càng nhiều, sự tăng lên của thực lực chỉnh thể làm Diệp Trùng cảm giác vô cùng rõ ràng. Từ thương vong cao nhất một phần năm lúc đầu tới giờ gần như không thương vong, mấy học viên cũng càng lúc càng có kỹ năng. Nhưng tới tận bây giờ, cả căn cứ chỉ còn lại bốn ngàn bảy trăm học viên.

Hiện giờ mỗi ngày đều có một tốp học viên ra ngoài thực chiến, mà bọn họ thường mang về lượng lớn thú săn. Mùi vị một số thú săn cực kỳ tươi mới, so với lương khô bố trí trong căn cứ thì ngon miệng hơn nhiều. Điều này cũng trực tiếp làm cho tính tích cực đối với thực chiến của đám học viên tăng lên dữ dội.

Đã có sự giúp đỡ của chim ruồi cường hóa, hành động thăm dò Darkness tiến triển kinh người. Hiện giờ, diện tích khu vực Diệp Trùng đã dò rõ là tròm trèm một trăm hai mươi lăm lần lúc đầu. Nhưng cũng đã tiêu hao của Diệp Trùng hơn ba ngàn con chim ruồi cường hóa.

Diệp Trùng không hề tìm thấy cửa sổ không gian thông tới nước Tây Hàn, nhưng bất ngờ, bọn họ lại phát hiện cửa sổ không gian thông với nước Nam Châu. Đây là một phát hiện cực kỳ quan trọng, nó sẽ ảnh hưởng sự phát triển về sau của cả căn cứ.

Chiến tranh của nước Đông Vân và nước Tây Hàn không hề ảnh hưởng tới Nam Châu, Diệp Trùng đã phát hiện bảy xạ thủ tiến vào Darkness. Toàn bộ bị hắn bắt. Ở trước mặt quang giáp, xạ thủ không có chiến cơ, không có chút sức đề kháng nào.

Sinh hoạt của căn cứ cực kỳ có trật tự, cho dù có vài học viên sẽ cảm thấy có chút khô khan, nhưng hầu hết học viên vẫn vô cùng vừa ý với cuộc sống trước mắt. Đây chính là cuộc sống bọn họ lúc trước đã mơ ước rất lâu, thông qua nỗ lực của bản thân mà thu được sức mạnh làm người ta ngưỡng mộ, từ đó có thể cải cách triệt để sự tôn kính của người khác.

Trên người bọn họ, hiện giờ cũng không còn nhìn thấy sự non nớt ngày trước, sự xốc nổi ngày trước. Phong thái của bọn họ chắc nịch, càng thêm tín nhiệm lẫn nhau, phối hợp càng thêm ăn ý. Tuy sức chiến đấu cá thể của bọn họ so với mấy sư sĩ Diệp Trùng từng dẫn lúc trước vẫn có khoảng cách nhất định, nhưng chỉ từ trên khí chất mà nói, bọn họ đã là một chiến sĩ đạt chuẩn.

Quy mô của căn cứ lại mở rộng lần nữa, mà quy mô hiện giờ so với lúc trước, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lật đất. Vỏ giáp kim loại dày nặng lớp ngoài, kiến trúc cực có phong cách hiện đại, còn có tòa lầu trung tâm tin tức cao vút, máy móc xếp hàng chỉnh tề gia công căn cứ, một cái rồi lại một cái sân huấn luyện hứng thú đan xen…

Tô thành so với chỗ này, quả thật lạc hậu giống như thị trấn nhỏ xa xôi, loại kiêu ngạo này chôn sâu trong lòng học viên. Mà mấy xạ thủ bị Diệp Trùng bắt đó, mới đầu, bọn họ đều không ai ngoại lệ, oán hận trong lòng. Nhưng rất nhanh, bọn họ liền bị căn cứ thần kỳ này chinh phục, bị sức mạnh cường đại hàm chứa của căn cứ chinh phục.

Cường giả vi tôn, vô luận là ở Đông Vân, hay là ở Tây Hàn, Nam Châu, đều là pháp tắc thông hành. Mà được cho phép đi theo cường giả, với cái nhìn của bọn họ, là một loại vinh dự. Với lại, phong cách học tập trong căn cứ cực kỳ tốt, giao lưu giữa học viên với nhau vô cùng thường xuyên, bầu không khí cởi mở, điều này ở nơi khác hoàn toàn không sao tưởng tượng được. Lý giải đối với thần niệm của xạ thủ đều là thứ cực kỳ bảo mật, trừ phi đệ tử hoặc là người cực kỳ thân thiết thì mới giao lưu với nhau. Mà ở căn cứ, bọn họ có thể tra được lượng lớn ý tưởng rất kỳ quái liên quan tới thần niệm. Theo như Sa Á nói, đây là do tự mình đại nhân biên soạn. Lại thêm vào Sa Á vô tư mang một số tâm đắc của mình ra giao lưu, càng làm mấy xạ thủ này rất nhanh liền yêu thích chỗ này.

Sự thật chứng minh, loại phương thức giao lưu cởi mở này, đối với sự trưởng thành của xạ thủ là cực kỳ có lợi.

Oán niệm duy nhất của bọn họ, có lẽ chính là huấn luyện thân thể, bọn họ quả thật nghĩ không thông, một xạ thủ cần tôi luyện thân thể làm gì? Mỗi khi có người đưa ra nghi vấn này, Diệp Trùng thật ra rất muốn dẫn bọn họ đi xem Mi Ngột , vị xạ thủ cấp chín so với Tuyên Ninh càng cường đại hơn. Nhưng đắn đo tới tình huống hiện giờ, hắn lại không thể không tạm thời dập đi suy nghĩ này. May mà mệnh lệnh của Diệp Trùng, ở trong căn cứ, vẫn không có ai dám vi phạm. Chính Sa Á, bây giờ cũng mỗi ngày đều kiên trì huấn luyện thân thể, nàng từng thấy qua bản lãnh khó bề tưởng tượng của Mi Ngột, cho nên càng thêm nỗ lực.

Mấy xạ thủ này không hề thích hợp điều khiển quang giáp, Diệp Trùng trang bị cho họ nhện loại chiến đấu chuyên dụng. Thể hình loại nhện này hơi nhỏ, vô cùng linh hoạt, một người ngồi, nhưng sức sống mạnh mẽ, hệ thống bắn vô cùng linh mẫn. Lại thêm vào trang bị hệ thống quét hình, bọn họ có thể phát huy sức chiến đấu khá lớn.

Không lãng phí bất cứ chút sức chiến đấu có khả năng tồn tại nào trên tay, là thứ Diệp Trùng vẫn luôn kiên trì.

Một ngàn cái quang giáp sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, đội ngũ này của Diệp Trùng hiện giờ đã khá chín muồi, người chỉ huy các cấp đều đã chỉ định, kết cấu hợp lý. Trải qua kiểm nghiệm thực chiến, loại kết hợp này cực kỳ thành công. Học viên khác nhìn mấy đồng bạn trên sân huấn luyện này đều không khỏi lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Mà lần hành động này sẽ do đại nhân tự mình dẫn đội. Đại nhân đã có thời gian khá lâu không tự mình dẫn đội. Lần này lại tự mình xuất mã càng làm bọn họ nhìn ra sự coi trọng đối với lần hành động này của đại nhân.

Trừ một ngàn cái quang giáp này, bên cạnh hắn còn có mười con nhện chiến đấu, do Sa Á dẫn đội. Mà còn lại, toàn bộ đều là nhện loại hình chở nặng, bên trong chứa đầy hàng hóa. Mà đội ngũ nhện chở nặng này to lớn vô cùng, tổng cộng có tám trăm cái. Sức sản xuất của căn cứ kinh người, không kịp thời mang chúng đổi về vật tư mình cần, vậy thì chất đống cũng là vấn đề.

Diệp Trùng lần này dứt khoát mang toàn bộ tất cả hàng hóa chất đống trong kho một lần một dọn cả lên nhện tải nặng.

Do đó, một đội ngũ khổng lồ bắt đầu cuồn cuộn tiến về phía cửa sổ không gian thông với Nam Châu.

Một ảnh hưởng trực tiếp nhất của trường kỳ thực chiến chính là, trong khu vực gần căn cứ. Gần như tất cả dã thú đều bị dọn sạch. Chỗ lúc trước không ngừng có dã thú ẩn hiện, hiện giờ yên tĩnh dị thường.

Nhưng mấy học viên này đối với mấy thứ này đã sớm quen như thường, vào hai tháng trước, bọn họ đã cần phải tiến vào chỗ càng sâu hơn thì mới có thể săn được mấy dã thú ngon miệng đó.

Dã thú của Darkness đều vô cùng thông minh, chúng nhìn thấy một đội quân lớn cuồn cuộn thế này, ở chỗ xa lắc thì đã cuống cuồng bỏ chạy. Mà một số dã thú lúc trước chạy thoát từ trên tay quang giáp càng thêm hoảng sợ, di trú tập thể về chỗ sâu của Darkness.

Bay bảy ngày, bọn họ đã tới vị trí cửa sổ không gian thông tới Nam Châu. Phụ cận chỗ này đã được bọn họ bố trí máy giám sát, bất cứ ai tiến vào Darkness đều sẽ bị bọn họ phát hiện.

Đã có sự dẫn đường của bảy xạ thủ Nam Châu đó, đoàn người có kinh không hiểm xuyên qua những chỗ nguy hiểm dọc đường.

Trải qua mười bốn ngày bay và lặn lội đường xa, bọn họ cuối cùng đã tới một thành phố gần Darkness nhất của Nam Châu, thành phố Cám Minh. Thành phố Cám Minh sản xuất một loại vật liệu gỗ cao cấp gọi là Cám Mộc (gỗ màu xanh biếc), cho nên vì vậy mà được đặt tên.

- Lượng hàng hóa quá lớn, chúng ta cần đi trước kết nối với mấy thương gia đó chút, tôi rất hoài nghi chỗ này rốt cuộc có hay không thương gia có thể một lần nuốt vào nhiều hàng hóa thế này. Kim Duy Đông không ngừng lo lắng, hắn là người thực lực mạnh nhất, danh vọng cao nhất trong bảy xạ thủ Nam Châu, cũng là nhân vật số hai trong cả đám xạ thủ, trừ Sa Á ra.

Đoàn người Diệp Trùng không hề trực tiếp vào thành, mà trốn trong núi. Người bọn họ quá đông, mục tiêu cũng quá chói mắt. Huống chi, loại vũ khí tân kỳ quang giáp này, là thứ mà người ta chưa từng thấy qua.

Không cần Diệp Trùng dặn dò, mấy học viên lập tức bắt đầu căn cứ địa hình mà tiến hành bố trí phòng thủ. Lần này bọn họ cần đối đầu không còn là mấy dã thú hung hãn đó, mà là con người càng nguy hiểm hơn.

Ba phút sau, chỗ núi non hoang vắng này đã triệt để khống chế trên tay mấy người Diệp Trùng. Bọn họ đã xây dựng đài tín hiệu tạm thời, có thể bao phủ khu vực có đường kính lớn trong vòng khoảng hai ngàn hai trăm km.

Kiến nghị của Kim Duy Đông vô cùng đúng trọng tâm, lượng hàng hóa lớn thế này, không phải thương gia có thực lực hùng hậu, hoàn toàn không cách nào nuốt trôi. Mà tài liệu hắn cần cũng chỉ có mấy thương gia lớn đó mới có năng lực cung cấp.

Thương gia lớn của thành phố Cám Minh không hề nhiều, bọn họ có thể cần đi thành phố càng xa hơn mới có thể tìm được thương gia lớn thế này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện