- Tên thứ bảy. Roentgen huýt sáo một cái, cười hì hì. Người tới dòm ngó phụ cận bỗng tăng mạnh, vậy mà vẫn có người thử xông vào.

Roentgen cảm thấy mấy người này chẳng lẽ là kẻ ngốc hay sao, mười người bọn họ cấp bậc nào, người mắt sáng đều có thể nhìn ra được, vậy mà vẫn muốn lẻn vào, đó không phải là tìm chết thì là gì? Với lại, thực lực mấy người này quả thật là quá bình thường, một mình hắn thì đã bao thầu hết rồi.

Khác với sự đắc ý, tự sướng của Roentgen, ở trong phòng, trừ Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh, người khác đều thần sắc ngưng trọng. Sự việc có chút khác lạ, theo như lẽ thường, đội ngũ hào hoa như bọn họ thế này, tuyệt sẽ không có người tới trêu chọc. Bây giờ lại không chỉ một người, nhiều tới bảy tám người, với lại thực lực mấy người này lại cứ một mực rất tệ hại.

Mấy người Kim Duy Đông đều là nhân vật sắp thành tinh, tự nhiên có thể phát hiện chỗ không đúng ở trong này.

Sa Á một mực nhắm mắt đột nhiên mở bừng cặp mắt, giọng nói của Sa Á: “Có quân đội tới bên này.” Mà chính ngay lúc này, Diệp Trùng cũng nhận được hình ảnh truyền tới từ mấy sư sĩ ở trên đỉnh đầu.

Đội quân khoảng năm trăm người, đang sát khí đằng đằng chạy qua bên này. Người đi đường dọc đường nhao nhao né tránh, vẻ mặt hoảng sợ. Nam Châu an nhàn đã lâu, bình thường đám cư dân này chưa từng thấy qua đội quân lớn thế này, lập tức kinh hoảng, lúng túng.

- Đi. Diệp Trùng dứt khoát nói.

Mọi người nhìn nhau, lập tức theo Diệp Trùng.

- Kẻ dòm ngó, bắn chết! Giọng nói bình đạm của Diệp Trùng lộ ra sát khí nặng nề, giống như gió rét lạnh thấu xương trong mùa đông giá buốt.

Thần tình mấy người Kim Duy Đông nghiêm túc, sát khí trên mặt lập tức tràn ngập, súng quang trên tay sẵn sàng bất cứ lúc nào. Một luồng rồi lại một luồng thần niệm, không kiêng kỵ lan tỏa ra xung quanh.

Thần niệm của ba xạ thủ cấp bảy và bảy xạ thủ cấp tám đồng thời phóng ra, cực kỳ chấn nhiếp. Thần niệm một đợt tiếp nối một đợt. Ý nghĩ cảnh cáo mạnh mẽ hàm chứa bên trong, chỗ đi qua không ai dám động đậy.

Mà một số kẻ lòng muốn làm trái, vừa muốn có cử động khác thường, một chùm sáng liền trực tiếp xuyên qua não.

Bất cứ ai cũng chưa từng thấy qua đám người hung hăng càn quấy thế này. Nhưng dưới thần niệm mang theo ý nghĩa cảnh cáo mạnh mẽ đó, không ai dám đứng ra nói chuyện. Mấy xạ thủ của Nam Châu, trước giờ an nhàn, trừ mấy cường giả có ý rèn giũa bản thân đó ra, xạ thủ bình thường ở phương diện ý chí kiên cường soi với xạ thủ của Đông Vân và Tây Hàn thì tệ hơn nhiều.

Một bầy cừu yếu đuối gặp phải một đám đồ tể hung ác, sẽ là kết cục gì, cứ nghĩ là biết.

Thành phố Xích Ô là một trong những trọng trấn của Nam Châu, cao thủ như rừng, xạ thủ cấp bảy tám càng không thiếu, nhưng mấy cao thủ này càng cẩn thận hơn. Chỉ là chú ý tỉ mỉ trong bóng tối, tuyệt không dễ dàng ra tay. Trong mắt bọn họ, lai lịch đám người Diệp Trùng này quả thật có chút thần bí, với lại thực lực quá mạnh.

Mấy người Diệp Trùng lui ra từ cửa sau của khách sạn, rồi bắt đầu chạy như điên. Mà mười luồng thần niệm có cảm giác áp bức cực mạnh đó đột nhiên thu lại, đám người này liền giống như biến mất.

Xạ thủ xung quanh khách sạn lại không có ai dám thả ra thần niệm của mình, nếu lỡ như chọc giận đám sát thần này, vậy hậu quả sẽ thảm rồi. Vào lúc mẫn cảm này, người có kinh nghiệm đều hiểu rõ, cách làm sáng suốt nhất chính là cái gì cũng không làm.

Đoàn người chạy như điên trong con hẻm nhỏ, huấn luyện thân thể tiến hành trong căn cứ lúc này liền có chỗ dùng. Nếu không, mấy người giống như Kim Duy Đông, Sa Á làm sao có khả năng chạy như điên giống hiện giờ.

Con hẻm nhỏ khúc khuỷu quanh co, rất nhau thì ngay cả Diệp Trùng cũng không rõ phương hướng, hắn vừa muốn lấy địa đồ của thành phố Xích Ô ra, bỗng mấy luông thần niệm mạnh mẽ dữ dội ập tới.

Sa Á hừ lạnh một tiếng, súng quang trên tay đột nhiên nghểnh lên trên, một chùm sáng chui vào góc tường, bên trong truyền tới một tiếng kêu thảm.

- Hảo thân thủ! Từ chỗ tối truyền tới một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo.

Kế tiếp, từ trong góc tối của góc tường, đi ra mấy gã đàn ông. Người đứng đầu rõ ràng chính là gã mũi ưng trong tiệm buôn của nhà họ Úc, mặt hắn lúc này lộ ra nụ cười lạnh. Ở bên cạnh hắn, túm tụm năm sáu xạ thủ, mấy xạ thủ này ai nấy ánh mắt ngưng đọng, ngay cả đối mặt mấy người Diệp Trùng cũng hoàn toàn không sợ.

- Ta vẫn luôn suy đoán, có thể có mười xạ thủ cường hãn thế này hộ vệ, rốt cuộc là thần thánh phương nào. Ta vạn vạn lần không ngờ lại là đại sư Diệp Trùng chế tạo vũ khí đứng đầu Đông Vân. Gã mũi ưng thong thả mở miệng, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

- Chẳng trách ngài có thể có đá nặng thuần khiết như vậy. Chậc chậc, đây quả nhiên là món quà lớn mà trời cao tặng cho nhà họ Úc ta a! Có đại sư Diệp Trùng, chỉ khư khư năm mươi ngàn khối đá nặng này, lại có thể coi là gì chứ? Ta chỉ là không ngờ, Diệp đại sư lại cảnh giác, quả đoán thế này, lợi hại, lợi hại! Nếu không, ta cũng không cần hiện thân rồi. Gã mũi ưng vẻ mặt tán thán nói, nhưng trong mắt lại lộ ra thần sắc thắng chắc trong tay.

- Quân đội đang áp sát về phía bên này. Kim Duy Đông thấp giọng nhắc nhở Diệp Trùng.

Mục đích của gã mũi ưng rất rõ ràng, bọn họ chỉ là muốn giữ mấy người Diệp Trùng. Mà bọn họ cũng có khả năng này, mấy vị xạ thủ đó ai nấy đều là cấp bảy trở lên. Lực lượng thế này nếu như dùng để đấu cứng, bọn họ tự nhiên không phải đối thủ của mấy người Diệp Trùng, nhưng chỉ là muốn kéo dài thời gian, với bọn họ mà nói, không hề là việc khó lắm.

Quân đội càng lúc càng gần, mọi người đã có thể nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề sau lưng truyền tới, cực có cảm giác áp bức. Quân đội cách mấy người Diệp Trùng chỉ có một chỗ ngoặt, tình hình vô cùng không ổn.

Gã mũi ưng trong lòng đắc ý cùng cực, bản lĩnh của vị Diệp đại sư này có bao lợi hại, mọi người đều biết. Hắn sớm đã thành kỹ sư chế tạo vũ khí mạnh nhất thiên hạ được công nhận. Nước Đông Vân sở dĩ dám khai chiến với Tây Hàn, vị Diệp đại sư này có tác dụng quan trọng nhất bên trong. Nước Đông Vân hiện giờ thế như chẻ tre, thứ dựa vào chính là lợi thế vũ khí. Pháo trận Đông Vân mạnh mẽ, làm thiên hạ đều rét run. Mà mọi thứ này, toàn bộ đều ra từ tay của vị Diệp đại sư này.

Nếu như nhà họ Úc có thể có được hắn, lấy thành phố Xích Ô làm căn bản, tương lai của nhà họ Úc không thể đo lường. Quân đội thành phố Xích Ô hiện giờ đã sớm nằm trong tay nhà họ Úc, tới lúc đó có thể giành lấy địa vị, chấp chưởng Nam Châu hay không, đều quan hệ ở trên người này.

Ánh mắt gã mũi ưng nhìn về phía Diệp Trùng bỗng nóng rực vô cùng.

Diệp Trùng lại phảng phất không chút cảm xúc, hắn không nhanh không chậm, mở máy liên lạc trên tay. Gã mũi ưng trước giờ chưa từng thấy qua máy liên lạc, một mặt giữ cảnh giác, một mặt mang theo chút tò mò. Nhưng lực lượng trên tay hắn hiện giờ dư sức dây dưa đối phương, nhưng muốn áp chế đối phương lại là không thể nào.

Chỉ cần thêm nửa phút nữa, mọi thứ liền được xác định. Hắn nghĩ thầm.

- Đạn nổ mạnh, oanh tạc bao trùm! Giọng nói Diệp Trùng rất nhẹ, rất bình đạm, nhưng lại làm khóe mắt gã mũi ưng bỗng giật một cái. Nhưng hắn không kịp suy nghĩ câu nói này của Diệp Trùng là có ý gì, là nói với ai, bởi vì một luồng thần niệm to lớn vô cùng trong nháy mắt khóa chặt hắn.

Ánh sáng trong mắt Sa Á bùng phát.

Gã mũi ưng vẫn luôn giữ cảnh giác, phản ứng tự nhiên cũng cực nhanh, thần niệm của hắn cũng phóng ra. Hai luồng thần niệm vô cùng mạnh mẽ lập tức quấn lấy nhau, không khí xung quanh cũng phảng phất như biến thành không ổn định. Bọn họ không ngờ thực lực gã mũi ưng lại có thể chống chọi với Sa Á. Mà mấy xạ thủ bên cạnh gã mũi ưng đó cũng không ngờ thực lực của Sa Á đã đạt tới mức độ khủng bố thế này, đồng loạt biến sắc.

Chiến ý Sa Á mấy ngày nay nỗ lực áp bức chính mình cuối cùng đã có thể thả ra không chút kiêng kỵ, mái tóc dài ngang eo không gió tự lay, hai mắt nồng nặc chiến ý giống như thực chất. Sắc mặt gã mũi ưng hơi biến đổi, hắn không ngờ đối phương lại không chút giữ kẽ, lập tức cũng không dám có chút sơ suất, cố sức phát tán ra thần niệm của mình.

Hai cao thủ siêu cấp toàn lực đọ sức. kịch liệt tới mức nào! Không khí xung quanh lập tức trở nên không ổn định, không ai dám cử động, mấy người Kim Duy Đông cẩn thận từng li, không dám thả ra chút thần niệm nào.

Thực lực hai người đều ở mức độ cấp tám sắp đột phá cấp chín, thần niệm của bọn họ đã có xu thế thực chất hóa, một phen toàn lực đối kháng này, thật sự là phong vân biến sắc. Không khí xao động dữ dội, cảnh tượng trước mắt cơ hồ có chút uốn khúc mơ hồ.

Bộp bộp bộp, tường vây xung quanh bắt đầu xuất hiện vết nứt, vết nứt mở rộng từng chút một, giống như lưới nhện nhanh chóng lan ra. Binh! Một tiếng vang lớn, tường vây hai bên đồng thời vỡ tung tóe, vô số đá vụn bắn ra xung quanh.

Xạ thủ khác thầm kêu khổ, bọn họ căn bản không dám có bất cứ động tác nào, chỉ có thể giống như tượng gỗ, nỗ lực giữ vững thân hình. Mấy mảnh gạch vụn nhỏ bé đó, để lại trên mặt, trên tay bọn họ từng viết thương nhỏ xíu.

Chính ngay lúc Sa Á và gã mũi ưng đấu tới mức khó phân hơn thua, mấy học viên ở trên không cũng đã nhận được mệnh lệnh của Diệp Trùng.

- Đạn nổ mạnh chuẩn bị! Khu vực bắn H-36 đến H-38, oanh tạc bao trùm.

Mệnh lệnh rành mạch rõ ràng truyền đi khắp cả tiểu đội, súng quang của tất cả quang giáp hoàn thành điều chỉnh tham số bắn, hoàn thành khóa chặt mục tiêu.

- Sẵn sàng. Giọng nói của An Bỉ Lạc Kỳ đã sớm không còn non nớt lúc trước. Mà thay vào đó là bình tĩnh và trầm ổn.

Tay của tất cả học viên đều đặt trên bàn điều khiển chính, ngưng hô hấp.

- Khai hỏa! An Bỉ Lạc Kỳ quát lớn! Hai trăm đôi tay đồng thời cử động.

Vô số đạn quang trút xuống từ trên không xuống giống như mưa.

Khi mấy binh sĩ phía dưới phát giác thì đã trễ rồi, bọn họ không kịp né tránh chút nào. Đạn nổ mạnh dày đặc vô cùng cực kỳ chuẩn xác rơi vào trong bọn họ. Con hẻm vốn dĩ không rộng, đội hình mấy binh sĩ này cực kỳ dày đặc, đả kích thế này đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn là có tính hủy diệt.

Oành oành oành! Tiếng nổ khổng lồ đã kinh động cả thành phố Xích Ô, thành phố Xích Ô an nhàn, chưa từng chịu qua sự kinh hãi thế này. Những người kinh hãi tỉnh dậy, lộ ra vẻ sợ sệt, một tiếng vang lớn vừa rồi đó, mặt đất cũng đang run rẩy.

Không ai sống sót! Dưới hỏa lực dày đặc thế này, có người sống sót, đó chỉ có thể là trò cười. Có khoảng ba ngàn viên đạn nổ mạnh hình trứng oanh tạc khu vực chỉ rộng năm mét, dài khoảng bảy mươi mét này trong vòng hai giây. Hỏa lực mãnh liệt thế này, đủ nổ chỗ này mười mấy lần.

Mà mọi thứ này, chỉ phát sinh trong hai giây. Khi khói tan hết, khu vực này đã cái gì cũng không còn. Ngay cả một miếng gạch nguyên vẹn cũng tìm không thấy, càng đừng nói người sống. Trên mặt đất để lại một cái hố khổng lồ, đất bùn vàng ướt bên trong xen lẫn máu thịt, trông đáng sợ dị thường, nhìn mà sợ hãi.

Oanh tạc mãnh liệt thế này xảy ra chỗ không xa, gã mũi ưng thế nào lại không biết? Hắn lúc này mới biết rõ câu nói Diệp Trùng nói vừa rồi đó là có ý gì. Hắn không biết, mấy viên đạn nổ mạnh này rốt cuộc là từ đâu tới, nhưng có một việc lại rõ ràng dị thường. Lần công kích này, cũng làm cho tình thế mau chóng nghịch chuyển, trong nháy mắt, hai bên liền thay đổi vị trí.

Ánh mắt mấy người Kim Duy Đông nhìn về phía mấy xạ thủ bên cạnh gã mũi ưng lập tức trở nên không có ý tốt.

Sa Á phát giác thấy dao động tâm tình của đối phương, không chút do dự, lập tức phát lực.

Gã mũi ưng giống như đột nhiên từ trên núi cao té xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, ở chỗ cách thắng lợi chỉ có một bước lại đột nhiên trở thành kẻ thất bại. Loại chênh lệch dữ dội này thậm chí mạnh hơn sự tuyệt vọng đối với hoàn cảnh bản thân của hắn.

Hắn biết, hôm nay chỉ sợ khó mà may mắn thoát được. Đối với một điểm này, hắn không có bất cứ tâm lý cầu may nào, từ sự cay độc của đám người này vừa rồi thì có thể nhìn ra.

Đã như vậy, vậy thì mọi người cùng chết đi! Trong mắt gã mũi ưng lóe qua một tia sắc bén, cũng không còn quan tâm gì khác, tất cả thần niệm trong thân thể bỗng bị hắn thoáng cái phóng ra.

Sắc mặt Sa Á hơi biến đổi, trong mắt cũng lóe qua một tia quyết đoán.

Đôi mắt Diệp Trùng bỗng nhíu lại, vô số đường màu lam biến hóa rối rắm trong tầm mắt, cái này sinh ra, cái kia mất đi.

Mà mấy người Kim Duy Đông lại ai nấy sắc mặt biến đổi dữ dội, bọn họ cảm thấy hơi hướm nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ.

Binh! Thân thể gã mũi ưng đột nhiên vỡ tung!

Vô số thần niệm thực chất hóa nhỏ vụn liền giống như những mảnh dao, bắn mạnh ra xung quanh. Vào thời khắc cuối cùng này, một đòn trước khi chết, hắn phát huy ra uy lực chỉ có xạ thủ cấp chín mới có thể đạt tới! Thực chất hóa thần niệm, mấy thần niệm nhỏ vụn này không chỉ sắc bén, với lại tốc độ nhanh tới mức làm người ta hoàn toàn không thể nào phản ứng lại.

Cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ không gì sánh được, làm toàn thân Sa Á lông tóc dựng đứng, nàng bỗng phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, thần niệm nàng tán phát ra đột nhiên giống như thủy triều, điên cuồng tập trung trước người nàng.

Cảnh tượng trước mắt Diệp Trùng bỗng trở nên chậm lại, mảnh vụn thần niệm hoàn toàn nhìn không thấy, ở trong mắt hắn, là mấy đường màu lam rõ ràng vô cùng mà lại biến ảo bất định, tốc độ cũng thoáng cái chậm lại.

Diệp Trùng bỗng giống như làn khói nhẹ lướt ra ngoài, giữa không trung, trủy thủ trên tay đánh nát hai khối thần niệm, một khối là đánh về phía trái tim Kim Duy Đông, khối còn lại là đánh về phía cổ họng Roentgen.

Binh binh hai tiếng giòn tan, giống như binh khí đụng nhau, cổ tay Diệp Trùng chấn động.

Đầu tóc Sa Á dựng đứng, mắt lửa trợn tròn, thần sắc đáng sợ.

Thịch, một tiếng trầm muộn vang lên, Sa Á giống như bao cát, bị đánh mạnh bay ra ngoài tới ba mét. Công kích nàng chịu lớn nhất, lần này té trên đất, bất tỉnh nhân sự.

Bụp bụp bụp, một chuỗi tiếng xuyên qua thân thể máu thịt, thảm nhất là mấy xạ thủ bên cạnh gã mũi ưng đó, toàn thân bọn họ đều là lỗ máu, máu ùng ục chảy ra ngoài, ánh mắt tuyệt vọng tro tàn của bọn họ, từ từ ảm đạm.

Một đòn thật khủng bố!

Trừ Diệp Trùng không sao ra, toàn bộ người khác đều bị thương. Nếu như không phải Diệp Trùng trong khoảnh khắc đó đã đánh nát mấy khối thần niệm nhỏ vụn trí mạng đánh về phía bọn họ, ít nhất phải chết ba người. Nhưng dù là như vậy, mấy người này cũng đã chịu thương tích mức độ khác nhau.

Lại thêm vào Sa Á hôn mê bất tỉnh, lần này có thể nói là tổn thất nặng nề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện