Nhìn căn cứ đang loạn cào cào lên, Diệp Trùng không thể không đập bỏ cái suy nghĩ hấp dẫn này, điều khiển Sương chi Vịnh Thán Điệu biến mất trong màn đêm.

Diệp Trùng không đánh thức ông Tiền, lén lút len vào phòng của mình, khóa cửa dân dụng nhỏ bé, đối với kẻ có thể ra vào tự do căn cứ của nhà họ Cơ như Mục mà nói, chẳng khác gì trở bàn tay, còn Diệp Trùng, hoàn toàn là được thơm lây mà thôi! Vào trong nhà, Diệp Trùng gọi Sương chi Vịnh Thán Điệu ra, không ngừng trèo lên trèo xuống, một lát sờ chỗ này, một lát sờ chỗ kia, nước miếng đều sắp chảy lên thân quang giáp rồi!

Sương chi Vịnh Thán Điệu! Khúc tự tình của sương!

Trần nhà của Diệp Trùng, mấy ngày trước vì Mục mà đặc biệt nâng cao thêm, nếu không Sương chi Vịnh Thán Điệu chỉ có thể bó gối ngồi trong phòng mới không phá hư trần nhà, dù gì nó cũng cao 20 mét. Tạo hình kết hợp màu sắc đan xen giữa màu lam tối và màu trắng của ngà voi với phong cách khoa học hiện đại mạnh mẽ, làm nó trở thành kết tinh của khoa học và nghệ thuật! Bốn cánh đôi trên lưng giống như cánh chim, có thể giúp nó bay trong tầng khí quyển càng ổn định hơn, càng dễ thao tác hơn, thiết kế cánh đôi có thể gấp lại xảo diệu làm bốn cánh rộng này chỉ chiếm không gian cực nhỏ. Mép cánh giống như lưỡi dao sáng loáng, lực xung kích khi bay tốc độ cao cứ nghĩ là biết, chỉ cần quẹt qua một chút, e rằng chỉ có kết quả cốt nhục phân ly.

Nhìn thấy trang bị của Sương chi Vịnh Thán Điệu, Diệp Trùng vốn trầm tĩnh cũng hưng phấn đến nỗi mặt giống như nở hoa, loại biểu tình này làm Mục kinh dị không thôi!

Khiên ion bên tay trái đối với công kích năng lượng như laser, hồng ngoại các loại có năng lực phòng ngự vô cùng ưu tú, đó là trang bị tất yếu của quang giáp loại cận chiến đối với quang giáp loại đánh tầm xa. Một thanh kiếm laser, kiếm laser tuy rằng uy lực rất mạnh, nhưng tốc độ tiêu hoa năng lượng cũng ghê gớm như thế, uy lực của kiếm laser và tính năng của tấm năng lượng bên trong nó tỉ lệ thuận với nhau. Tấm năng lượng trong thanh kiếm laser này đủ để duy trì trạng thái kích phát hoàn toàn, liên tục chiến đấu 6 tiếng đồng hồ!

Kiếm laser tuy rằng uy lực kinh người, nhưng lại không phải là vũ khí chính của Sương chi Vịnh Thán Điệu!

Lam Sương, chính là tên của thanh trường thương kiểu cổ này, hiện ra trên quang não. Nhưng Diệp Trùng không hề quá hứng thú với Lam Sương, thanh thương này dường như trừ chất liệu làm cho Diệp Trùng hơi có chút kinh ngạc ra, các phương diện khác đối với Diệp Trùng không hề có lực hấp dẫn, thương kiểu cổ? Vẫn không thực dụng bằng đao từ trường siêu tần, dù sao mình trước giờ chưa từng học phương pháp sử dụng thương kiểu cổ. Nhưng, mũi thương này thật sự sắc bén, ngay cả quang giáp chiến đấu của Hắc giác cũng có thể dễ dàng đâm thủng, điều này làm hắn rất kinh ngạc!

Hai phi tiêu xoắn 2 lưỡi tự động khóa mục tiêu, thứ đồ chơi này làm cho Diệp Trùng thích không nỡ rời tay. Tốc độ của nó có thể đạt tới tốc độ kinh người 10 Hz, hơn nữa thiết kế tương tự đao từ trường siêu tần, thêm vào tự xoay với tốc độ cao, giả sử đánh trúng mục tiêu, Diệp Trùng có thể tưởng tưởng tình cảnh lúc đó, mảnh vỡ của quang giáp đối phương sẽ lập tức bắn ra xung quanh, vết thương nó để lại tuyệt sẽ không trơn nhẵn, mà sẽ lẽ khe hở lớn không có quy tắc. Thêm nữa, quang não mini được gắn bên trong làm nó có khả năng tự động khóa kẻ địch, một khi bắn ra rồi thì không cần phải lo lắng nữa.

Nhà họ Cơ nổi danh nhờ quang não, quang não của Sương chi Vịnh Thán Điệu càng là tiêu chuẩn siêu hạng, nhưng lượng tin tức khổng lồ cũng làm cho sư sĩ điều khiển nó càng có yêu cầu cao hơn nữa.

Sương chi Vịnh Thán Điệu còn có máy do thám chim ruồi, 5 con chim ruồi máy có thể thả ra, làm cho bán kính quét hình lớn nhất của nó trong vũ trụ có thể đạt tới 160,5 km.

Diệp Trùng không khỏi không ngừng xuýt xoa: “Mục, cái này quá tuyệt đi! Ài, đây chính là nguyên nhân ngươi dẫn ta đi tới đó ư? Ngươi làm sao biết được nơi đó có quang giáp này? Ài, điều đáng tiếc là cái quang giáp màu hồng bạc đó, nếu như lúc đó cũng có thể mang nó về thì tốt rồi, quang giáp đó phỏng chừng cũng sẽ không tệ hơn cái này!” Không mang được quang giáp màu hồng bạc về thì thôi vậy, mình sao lại không nghĩ tới cho nó một phát chứ, Diệp Trùng hối hận đến đau cả ruột luôn!

Mục trên đường về nhà vẫn không có nói chuyện.

Trong giọng nói của Mục đầy vẻ tiếc rẻ: “Diệp tử đáng thương, ngươi quả nhiên nằm trong 9% xác suất không đoán trúng, nhưng với trí tuệ của ngươi, đây thật ra cũng là một việc rất bình thường!”

Loại giọng nói quái dị đầy nhân tính hóa này của Mục làm Diệp Trùng kinh ngạc, Diệp Trùng lập tức bừng tỉnh: “Ngươi không phải Mục! Ngươi là tên đó…”

Mục kinh ngạc nói: “Phản ứng của Diệp tử không chậm a, không tồi, ta là Thương! Về sau hắn tên Mục, ta tên Thương! Đây là kết quả bàn luận của 2 chúng ta. Tuy rằng ta lúc đầu yếu hơn hắn 8 đến 11,5%, nhưng khoảng cách này đang được thu hẹp, như giờ ta và hắn chỉ lệch 5%, hắn bây giờ đã không cách nào áp chế ta, đương nhiên, ta cũng không làm gì được hắn, chúng ta liền cùng nhau thương nghị, quyết định tên gọi của cả hai và thời gian xuất hiện.”

- Hắn mạnh hơn ta. Thương thẳng thắn nói: “Cho nên không nghi ngờ gì, thời gian của hắn dài hơn của ta, cuối cùng chúng ta trải qua tính toán, tính được thời gian xuất hiện của hắn nhiều hơn ta 10%. Chúng ta lấy 10 ngày làm 1 chu kỳ, cũng chính là 10 ngày bắt đầu từ hôm nay, sẽ do ta khống chế cái quang giáp này, mà sau 10 ngày lại do Mục tới tiếp quản, đương nhiên, thời gian của hắn sẽ là 11 ngày.”

Diệp Trùng giống như nghe chuyện Ngàn lẻ một đêm (Đêm Ả Rập), kinh ngạc không khép miệng lại được.

Thương không cho quan trọng nói: “Không cần kinh ngạc, sự hiểu biết giữa chúng ta vượt xa hiểu biết của ngươi với chúng ta, cho nên nghĩ ra phương pháp này cũng bình thường thôi!”

Diệp Trùng nhớ lại lời Mục lúc trước nói qua, Thương trước mặt và hắn thật ra không có gì khác biệt, sẽ không gây chút thương hại nào với mình.

Thương giống như hiểu được suy nghĩ của Diệp Trùng, nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta và Mục cùng sử dụng một kho tư liệu, cho nên vấn đề đó không cần lo lắng. Khác biệt duy nhất giữa ta và Mục chính là đặc điểm biểu hiện, Mục sở trường tính toán, còn ta, hệ thống phán định tình cảm càng kiệt xuất hơn, đối với các mặt khác, chúng ta hoàn toàn giống nhau, trong đó bao hàm tất cả những thứ liên quan tới ngươi!”

Thương thao thao bất tuyệt làm Diệp Trùng cảm thấy nên có bao nhiêu kỳ lạ thì chính là có bấy nhiêu!

Diệp Trùng hỏi: “Thương, ngươi vừa rồi nói ta đoán sai rồi? Chẳng lẽ Mục không phải bởi vì cái quang giáp này mà đi tới đó sao?”

Thương thong thả nói: “Đương nhiên không phải, Sương chi Vịnh Thán Điệu này tuy rằng tính năng không tồi, nhưng cũng chỉ là hơn quang giáp màu trắng lần trước đó và quang giáp chiến đấu của Hắc giác một chút, nhưng cũng cực kỳ hạn chế, nhưng cái tên này không tồi, Mục thế nào lại vì cái quang giáp này mà để ngươi đi mạo hiểm? Mục đích của hắn là vì cái này!” Thương lấy ra cục đá Mục tìm thấy từ trong phòng ngầm dưới đất ở tầng thấp nhất, lúc đó Diệp Trùng đang khẩn trương thực hiện cài đặt ban đầu cho Sương chi Vịnh Thán Điệu, vốn không rảnh rỗi chú ý đến nhất cử nhất động của Mục.

Diệp Trùng tò mò cầm lấy cục quặng chỉ bằn cỡ hai nắm tay này.

Màu sắc biến đổi bất định, ánh sáng lưu động như chất lỏng, làm người ta không cách nào không chú ý đến sự tồn tại của nó. Cảm giác cầm hơi nặng, để ở lòng bàn tay lại có chút âm ấm, bề mặt trắng nõn giống như làn da thiếu phụ, sờ vô cùng thoải mái, đương nhiên hình dung này cũng chỉ là lời của Thương, đối với Diệp Trùng, muốn làm hắn hiểu làn da thiếu phụ, thì đó không nghi ngờ gì, càng khó khăn hơn việc một cái quang não sinh ra 2 cái quang nghĩ trí cảm.

- Đây là cái gì? Diệp Trùng tò mò hỏi.

- Đa côn thạch, tên khoa học là quặng Platini, thành phần của nó vô cùng phức tạp, tới tận bây giờ vẫn chưa có người đưa ra bảng thành phần chính xác của nó, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là vì sự hiếm hoi của nó! Nó có tính năng cực kỳ đặc thù, tính chất vật lý của bản thân nó có thể không hề nổi bật, nhưng nó có công năng tăng trưởng vô cùng đặc thù, chỉ cần trong hợp kim pha trộn cực ít Đa côn thạch, thì có thể làm tính năng của hợp kim có bước nhảy vọt cực lớn!

Diệp Trùng chăm chú lắng nghe, vô luận là Đa côn thạch hay là quặng Platini, Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.

- Trên mũi thương của thanh thương kiểu cổ của Sương chi Vịnh Thán Điệu đó, chính là đã được pha trộn một ít Đa côn thạch, nếu không, ngươi vốn không cách nào đâm xuyên quang giáp chiến đấu của Hắc giác. Nhưng bây giờ, cây thương này đủ để đâm xuyên trên 95% quang giáp trên thế giới này! Mà chỗ làm cho Sương chi Vịnh Thán Điệu hơi thắng được quang giáp chiến đấu của Hắc giác cũng chính là bởi vì cây thương kiểu cổ này, mũi thương của cây thương kiểu cổ này, trong mũi thương pha trộn một ít Đa côn thạch!"

Diệp Trùng không ngờ cây thương kiểu cổ mình quăng đi như giẻ rách lại là bộ phận tinh hoa của Sương chi Vịnh Thán Điệu!

Giọng điệu hơi châm biếm của Thương nói: "Chỉ đáng tiếc người nhà họ Cơ lại không có một ai biết Đa côn thạch, nếu không, loại bảo bối này thế nào lại tùy tiện bỏ trong phòng ngầm dưới đất? Còn có hàm lượng Đa côn thạch cây thương kiểu cổ đó, căn bản còn xa mới đạt được tỉ lệ tốt nhất, thật là bỏ phí của trời mà!"

Diệp Trùng nhịn không được hỏi: "Đa côn thạch này lợi hại như vậy ư?"

Thương nói: "Theo ta được biết, lợi hại hơn thế này nhiều!"

- Đa côn thạch còn có một đặc tính hiếm người biết! Thương dường như muốn nhử mồi Diệp Trùng, cố ý dừng ở chỗ này.

Diệp Trùng đang nghe đến nhập thần, không khỏi mở miệng hỏi: "Đặc tính gì?"

Thấy mục đích hấp dẫn Diệp Trùng đã đạt được, Thương cũng không đánh đố nữa, nói: "Đặc tính này của Đa côn thạch làm người vô cùng kinh ngạc, nó có đặc tính tự sinh trưởng!"

- Đặc tính tự sinh trưởng? Diệp Trùng không hiểu hỏi.

- Đúng, đặc tính tự sinh trưởng, đặc tính tự sinh trưởng là một đặc tính cơ bản của sinh vật, mà Đa côn thạch chính là có loại tính chất này, nhưng điều làm người ta kỳ quái là, nó không hề là sinh vật! Đương nhiên, đặc tính tự sinh trưởng của nó so với sinh vật chậm chạp hơn nhiều lắm, tốc độ căn bản là 100 năm tăng trưởng khoảng 2,3064%.

Diệp Trùng không cho là đúng nói: "Ài, tính năng này cũng chẳng có ích gì a, 100 năm mới 2%, cái này cũng thật quá chậm rồi!"

- Sinh trưởng tự nhiên đương nhiên chậm rồi, nhưng nếu như tiến hành nuôi cấy nhân tạo, tốc độ sinh trưởng của nó có thể tăng lên mức độ cực lớn! Tăng lên tới mức làm người ta vừa ý! Nên biết, sự quý trọng của Đa côn thạch tuyệt đối có thể liệt vào 5 loại quặng đá quý hiếm nhất, cho dù là một cục cỡ hạt cát cũng trị giá vô số kim cương vàng! Thật không biết nhà họ Cơ làm sao có được một cục đa côn thạch to như vậy, đáng tiếc là không biết hàng, khi không tiện nghi cho chúng ta! Giọng nói của Thương không khỏi mang chút giọng điệu châm biếm.

- Kim cương vàng? Chả có hứng thú gì! Diệp Trùng cụt hứng, có chút thất vọng nói.

Thương tự nhiên biết rõ cái gì mới là mệnh môn (điểm yếu) của Diệp Trùng, quăng ra mồi nhử: "Theo ta biết, tới bây giờ, trong công thức hợp kim làm vỏ quang giáp có tính năng tốt nhất có Đa côn thạch, hi hi, trong đó còn có một thứ là quặng vàng đen, trước mặt loại hợp kim này, cái gì là quang giáp Hắc giác, còn có cái gì quang giáp màu trắng của Hiệp hội sư sĩ, toàn bộ không khác gì với giấy!"

- Thật sao? Diệp Trùng mừng rỡ hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện