- Cảm nhận cái tay này? Diệp Trùng nghi hoặc nói, chẳng lẽ cái tay này có chỗ nào đặc biệt, Diệp Trùng cẩn thận cảm nhận, ngoại trừ đặc biệt mềm mại ra, dường như không có gì đặc biệt! Nhưng, rất khó mà tưởng tượng được, cái tay mềm mại thế này lại có uy lực như vậy, tay của Diệp Trùng tuy rằng cũng được xem như là thon dài, nhưng cứng cáp có lực, rõ ràng đối phương hoàn toàn không phải cùng một loại.

Đây chính là điểm Thương muốn mình chú ý sao? Diệp Trùng nói: “Kết cấu mềm mại, cạnh bàn tay bị chai, rõ ràng đã trải qua huấn luyện ở một trình độ nhất định, nhưng hình như rõ ràng không phải cùng một loại với tay của ta, chẳng lẽ bên trong có cái gì đó?”

Thương lắp ba lắp bắp nói: “Diệp, Diệp tử, đây chính là cảm giác của ngươi?”

- Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Diệp Trùng trả lời nói.

Thương không thể tin nói: “Diệp tử, chẳng lẽ ngươi không có chút cảm giác nào khác sao? Thí dụ nắm lấy rất thoải mái?”

- Cũng có! Diệp Trùng vân vê tay ngọc trong tay, “Nhưng, cái này có quan hệ gì?”

Nhuế Băng đáng thương lúc này đây gương mặt đã ửng hồng như trái cà chua chín, nhưng vẫn cứ khăng khăng không chịu cúi đầu, mà cặp mắt trong trẻo lúc này đã ngân ngấn nước, đôi môi cắn chặt chứng tỏ nàng đang ở trong một loại trạng thái vô cùng kiềm chế! Từ nhỏ tới lớn, cái tay chưa từng có đàn ông sờ mó qua lúc này lại bị gã đàn ông trước mặt này nắm trong tay, tùy ý đùa bỡn! Mặc dù nàng đã quyết định gả cho gã đàn ông trước mặt này, nhưng nàng cũng không có cách nào chấp nhận được sự khinh bạc thế này của hắn, nhưng lý trí lại bắt nàng cực khổ kiềm chế!

Một cảm giác tê tê kỳ dị chưa từng gặp qua từ tay phải truyền tới, nàng thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh và nhiệt độ của bàn tay Diệp Trùng, loại cảm giác này làm nàng có chút hoảng sợ, không biết nên làm thế nào thì tốt!

Thương lầm bầm tự nói: “Xem ra loại kích thích mức độ này quá nhẹ rồi, đối với loại dã thú Diệp Trùng này, không, đơn giản có thể xem như là quang giáp hình người, loại kích thích này quả nhiên vẫn còn quá nhẹ!”

Thương đột nhiên phấn chấn tinh thần: “Diệp tử, chúng ta tiếp tục nào, ngươi bây giờ đưa mũi tới gần bên trái cổ nàng ta, khoảng cách giữa 2 người không quá 2 cm, cẩn thận mà cảm nhận!”

Đối với yêu cầu của Thương, Diệp Trùng không hề có chút do dự, cẩn thận hoàn thành, Diệp Trùng trong thoáng chốc đưa mặt tới chỗ cổ và vai của Nhuế Băng, khoảng cách không tới 2cm gần như làm chóp mũi của Diệp Trùng chạm vào làn da của Nhuế Băng, một mùi thơm thoang thoảng đặc biệt truyền tới, làn da trắng như tuyết ấm áp tỏa ra sức hấp dẫn gắt gao thu hút ánh mắt của Diệp Trùng, gần như là vô thức, Diệp Trùng nhịn không được lè lưỡi ra, liếm một cái!

Bỗng, Diệp Trùng cảm thấy bụng giống như bốc lên một đám lửa! Toàn thân không khỏi phát nóng! Diệp Trùng không khỏi hít một hơi!

Gặp phải kích thích thế này, đầu óc Diệp Trùng ‘ông’ một cái, nở căng ra, bỗng, luồng hơi nóng cuồng bạo bị đè nén mấy hôm trước đó giống như lửa gặp phải dầu, ‘oành’ nổ tung trong đầu óc Diệp Trùng, phần ý thức cuồng bạo mãnh liệt đó gần như lập tức nuốt chửng hắn, Diệp Trùng chỉ cảm thấy trước mắt đỏ hồng, mà suy nghĩ cuối cùng trước khi hắn mất đi lý trí là…

Đây, chính là phụ nữ ư?

Còn Nhuế Băng ngay lúc Diệp Trùng đột nhiên đưa mặt sáp lại gần cũng không thể giữ được sự trấn tĩnh, cái liếm đó của Diệp Trùng, nàng lập tức như bị điện giật, hơi thở thô trọng của Diệp Trùng phun ra trên cái cổ trắng như tuyết mẫn cảm của nàng, Nhuế Băng không khỏi càng thêm hoảng loạn!

Gần như là vô ý thức, Nhuế Băng căn bản không hề suy nghĩ, ý thức tự bảo vệ mình của một cao thủ cận chiến tôi luyện lâu ngày lúc này đây thúc đẩy nàng phản kháng! Tay phải Nhuế Băng thuận thế bắt ngược lại tay trái của Diệp Trùng, tay ngọc mới vừa rồi mềm mại như bông đột nhiên cứng như sắt thép, tay trái nhanh như chớp chặn lên ngực Diệp Trùng, hai chân đang ngồi phát lực, cả con người liền nhảy vọt lên, Diệp Trùng cũng bị nâng lên!

Chiêu thứ 3 của kỹ thuật phòng ngừa “sói” cơ bản của phái nữ!

Liêu âm thoái

(Chú thích: NV: 撩阴腿: là sát chiêu từ dưới đá lên, chuyên tấn công phần háng của đối phương. Lực tập trung ở gót chân hoặc đế chân, đơn giản, không dễ đề phòng. Có thể tìm thấy chi tiết ở đây (http://56.com/u18/v_MjQzNzUxMjc.html). Chị em coi xong có thể học, nhưng chú ý khi sử dụng.)

Cước này vô luận là sức mạnh, hay là góc độ đều không chê vào đâu được, thân thể Diệp Trùng lập tức co quắp lại như con tôm, nhưng kỳ quái là không hề phát ra tiếng kêu thét thảm thiết nào!

Ngay tiếp theo là một cú ném qua vai, động tác lưu loát tự nhiên, tin rằng bất luận cao thủ cận chiến nào nhìn thấy một chuỗi động tác trôi chảy tuyệt vời này cũng phải khen ngợi không thôi!

(Chú thích: NV: 过肩摔: cũng là một chiêu đề phòng sói hữu hiệu.. Có thể tìm thấy chi tiết ở đây (http://you.joy.cn/video/535262.htm). Còn đây (http://6.cn/watch/3370117.html) là hướng dẫn chi tiết cách ra đòn. Trong judo, không thủ đạo, hợp khí đạo… đều có đòn này.)

Thật ra Nhuế Băng vốn không hề biết kỹ thuật phòng ngừa “sói” của phái nữ, nhưng võ đường thường hay có một số học viên nữ tới đây để học một số kỹ thuật phòng thân đơn giản, mà kỹ thuật phòng ngừa “sói” cơ bản của phái nữ là môn bắt buộc, cho nên Nhuế Băng cũng đặc biệt luyện qua vài chiêu, lúc này dùng tới lại rất thuận tay!

Diệp Trùng như một bao cát, mạnh mẽ bị ném ra, ngã trên mặt đất không đứng dậy, không có bất cứ phản ứng nào!

Trong đầu Diệp Trùng như một biển lửa, ý thức của Diệp Trùng chính đang vùng vẫy, trôi nổi trong biển lửa đang sôi sục này, tất cả giác quan bên ngoài thân thể đều biến mất! Cuồng bạo! Luồng hơi nóng di chuyển tàn phá khắp nơi, làm cho ý thức của Diệp Trùng chỉ còn lại một chút tỉnh táo cũng không tránh khỏi bị lây nhiễm, nóng, nóng vô cùng!

Khí tức tàn bạo tích lũy trong đầu óc của Diệp Trùng!

Nhưng điều ngụy dị là, thân thể lại không hề nghe theo sự điều khiển!

Khí tức cuồng bạo làm người ta buồn bực này xung đột khắp nơi trong lòng Diệp Trùng, chạy tới chạy lui, Diệp Trùng càng lúc càng nóng, lại không phát tiết được chút nào!

Đợi Nhuế Băng bình tĩnh trở lại, phát hiện Diệp Trùng nằm bất động trên mặt đất, lập tức trợn tròn mắt, tim như rơi xuống biển, mình tại sao lại xung động như vậy? Nếu đả thương hắn thì làm sao, nhớ lại một cước vừa rồi của mình, sắc mặt Nhuế Băng thay đổi!

Nhuế Băng vừa muốn lao tới xem thương thế của Diệp Trùng thế nào, trước mặt liền hoa lên, một thân hình to lớn màu lam trắng lướt qua người Diệp Trùng, trong nháy mắt xông ra khỏi phòng cải tạo

Vô cùng kinh hoảng, Nhuế Băng vội lao tới của phòng cải tạo, thân hình to lớn đó và Diệp Trùng đã sớm biến mất không thấy đâu!

Nhuế Băng thất thần như mất mát thứ gì đứng trước cửa phòng cải tạo, ngây ngốc nhìn bầu trời, nhất thời, có chút ngơ ngẩn!

Ở một khu ngoại ô, nơi này khắp nơi đều là nham thạch cao bằng mấy người, phân bố lộn xộn trong phạm vi 20 km xung quanh.

Diệp Trùng không tí sức lực ngồi trên đất, toàn thân đều là đá vụn và bụi đá, Mục yên lặng ở bên cạnh hắn, Thương tự biết lần này đùa quá lửa, cho nên vừa tới chỗ này liền thay đổi với Mục!

Vừa mới điên cuồng chạy xong, xung quanh Diệp Trùng rơi vãi một lớp đá nhỏ bị vỡ nát, trong vòng 20 mét đường kính quanh Diệp Trùng, căn bản không có nham thạch có đường kính quá 1 mét, chúng toàn bộ trở thành vật hy sinh để Diệp Trùng phát tiết.

Diệp Trùng cảm giác bản thân giống như một thùng thuốc nổ vô cùng không ổn định, chỉ cần hơi bị kích thích, liền sẽ nổ mạnh!

Vẫn luôn tôn sùng sự bình tĩnh, Diệp Trùng vô cùng căm ghét loại tình trạng mất đi lý trí, điên cuồng không chịu điều khiển vừa rồi, tuy rằng trong trạng thái này, cơ năng của thân thể trên các phương diện sẽ tăng lên với mức độ tương đương.

Diệp Trùng cười khổ nói: “Mục, lần nay xem ra ta gặp phiền phức rồi!”

Mục đồng ý nói: “Không sai, Diệp tử, ngươi bây giờ đè nén cảm xúc của mình! Xem ra phụ nữ vẫn có hiệu quả giống vậy với ngươi!” Mục vẫn không quên chế giễu Diệp Trùng!

Diệp Trùng càng cười khổ hơn: “Tên Thương chết tiệt này!” Không tự chủ được, trong đầu Diệp Trùng hiện ra màu trắng như tuyết trơn bóng đó, mùi thơm thoang thoảng kỳ dị, còn có mùi vị không nói ra lời khi đầu lưỡi mình tiếp xúc!

Mục cắt ngang suy nghĩ của Diệp Trùng: “Diệp tử, tình hình của ngươi quả thật không ổn, bây giờ đã xuất hiện 2 loại tình huống, một loại là như ngươi nói, thân thể mất điều khiển, thần trí lại vô cùng tỉnh táo, hơn nữa kèm theo sự đau đớn vô cùng! Một loại khác chính là như vừa rồi, người bị kích thích mà lâm vào trạng thái chạy điên cuồng, đồng thời, thân thể ngươi mất điều khiển, nhưng điều khác biệt là lần này thần trí của ngươi đã vô cùng mơ hồ! Tình huống phát tác tình huống đầu tiên, thời gian không biết; Loại tình huống thứ 2 do lần này phát tác mà có thể thấy được, chỉ cần gặp phải kích thích, cực dễ phát tác. Không ngờ tới dung dịch màu bạc của Hắc giác lại lợi hại như vậy! Đương nhiên, đây là dưới tình huống chúng ta suy đoán chính xác!”

Diệp Trùng đã khôi phục được sự bình tĩnh ngày thường, khẽ nhíu mày nói: “Nếu như là Hắc giác, bọn họ nhất định có cách giải quyết vấn đề này! Nhưng quan trọng là chúng ta làm sao mới có thể lấy được cách này?”

Mục nói: “Không sai, nhưng ta vừa tính toán một chút, xác suất ta và ngươi xâm nhập vào Hắc giác chỉ có 15.6%, xác suất thành công quá thấp, cách này không được khuyến khích!”

Diệp Trùng cũng đồng ý nói: “Không sai, xác suất thế này thực là quá thấp, ài, chủ yếu là thực lực chúng ta quá thấp, Mục, ngươi vẫn chưa sửa chữa được! Điều này và đi tìm chết chẳng có gì khác! Hơn nữa rốt cuộc có phải Hắc giác làm hay không vẫn còn chưa biết, đây vẫn chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi!”

Lớn lên từ hành tinh rác, mức độ quý trọng cuộc sống của Diệp Trùng vượt xa người bình thường, có lẽ người đã thấy qua vô số sự sống chết mới hiểu rõ sự đáng quý của cuộc sống.

Diệp Trùng nói tiếp: “Trong khoảng thời gian ngắn chắc là không có cách nào xâm nhập vào Hắc giác rồi!” Đi ra từ Hắc giác, Diệp Trùng rất rõ sự cảnh giới nghiêm mật của Hắc giác, với thực lực của mình và Mục hiện nay, muốn xâm nhập vào, thật sự là người điên nói chuyện mơ.

- Ừ, lấy được đồ từ Hắc giác, ít nhất phải đợi thực lực của chúng ta mạnh mẽ hơn mới được! Nhưng căn bệnh quái lạ của ngươi vẫn cần phải chữa trị, xem ra chúng ta chỉ có đi tìm một số bác sĩ có y thuật cao minh thôi, hy vọng có thể giúp đỡ gì đó cho ngươi!” Trong giọng nói của Mục cũng đầy sự không chắc chắn.

- Ừ, xem ra chỉ có như vậy thôi! Diệp Trùng cũng không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn!

Nếu như phải đi tìm bác sĩ, vậy chỉ có rời khỏi hành tinh Lam Hải, hành tinh Lam Hải tuy rằng cũng coi như phồn vinh, nhưng không hề nổi tiếng về mặt này. Loại cuộc sống đơn giản trong học viện Lam Hải mấy ngày này, Diệp Trùng vô cùng thích, nhưng điều Diệp Trùng càng không nỡ bỏ chính là phòng cải tạo được cho là đỉnh cấp đó, còn có ông Tiền nữa!

Nhưng, đời người vô thường! Vẫn luôn lãnh đạm nhưng Diệp Trùng cũng không khỏi có chút cảm khái, không biết tại sao, bộ y phục luyện võ màu trắng đó, lúc này đây lại thoáng qua trong đầu của Diệp Trùng!

Mục lại trở về không gian thứ nguyên, Diệp Trùng gọi Sương chi Vịnh Thán Điệu ra, bay về phía học viện Lam Hải.

Khi Diệp Trùng trở về học viện Lam Hải, bóng đêm đã buông xuống. Diệp Trùng dự định ở lại chỗ này đêm cuối cùng, thuận tiện kiểm tra Sương chi Vịnh Thán Điệu một chút, vì chuẩn bị tốt hơn cho ngày mai rời khỏi.

Trong phòng cải tạo tối tăm, xem ra Nhuế Băng đã sớm rời đi. Diệp Trùng vừa chuẩn bị đáp xuống, Mục đột nhiên nhắc nhở: “Diệp tử, cẩn thận, bên trong có kẻ địch! Bảy cái quang giáp!”

Diệp Trùng bỗng nhiên kinh hãi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện