Chương 110



Niềm vui sướng của Nhan Kiều không kìm nén được mà hiện ht lên mặt

Niềm vui sướng của Nhan Kiều không kìm nén được mà hiện hết lên mặt.

“Không tồi không tồi.” Nhan Kiều nhịn không được thì thào lẩm bẩm.

Tịnh Cốt linh hỏa hồ nghi nhìn thoáng qua Nhan Kiều, cảm thấy Nhan Kiều và mình có vẻ có rất nhiều điểm khác biệt.

“Yêu Hoàng đại nhân, xong rồi.” Tạ Chinh Hồng lưu lại một mảnh thần niệm của mình vào ngọc giản, đưa hai tay cho Nhan Kiều.

“Vậy trước hết ngươi cứ cầm tượng Phật đi.” Nhan Kiều nhận lấy ngọc giản, cất vào trong tay áo, “Đúng rồi, ngươi cũng coi như là người đầu tiên chứng kiến ta và Tịnh Hỏa kết làm đạo lữ song tu, bổn họa nên đưa cho ngươi chút lễ vật nhỏ mới phải. Một Phật tu kỳ Xuất Khiếu như ngươi, phải mang theo thức thứ hai của Như Lai thần chưởng, về sau sẽ không dễ chịu đâu.” Nhỡ may hắn thân tử đạo tiêu trên đường, vậy chẳng phải mình sẽ mất đi cái để cười nhạo Văn Xuân Tương hay sao, lại còn mất cả Như Lai thần chưởng nữa? Nhan Kiều càng nghĩ càng thấy chẳng có lời lãi gì.

Cổ tay hắn rung lên, lấy ra một miếng hổ phách nhựa tùng màu vàng chanh, linh khí bức người. Kỳ diệu nhất là ở chính giữa miếng hổ phách có một điểm tròn màu đỏ rất nhỏ, đỏ sẫm như máu, tựa như điểm chu sa nơi mi gian của mỹ nhân vậy, khiến miếng hổ phách nhựa tùng này tăng thêm vài phần linh khí.

“Đây là hổ phách nhựa tùng do Yêu Tôn Vọng Nguyệt Tùng – thủ hạ của bổn hoàng trải qua ba trăm năm mới ngưng kết thành, linh khí của nó còn nồng đậm hơn cả linh mạch nhị phẩm đứng đầu.”

Vẻ mặt Tạ Chinh Hồng hơi sửng sốt.

Linh mạch nhị phẩm?

Lúc ấy ở Phi Long thành, mấy tiểu linh mạch tam tứ phẩm trong hội đấu giá hắn còn chưa chắc mua được. Linh mạch nhị phẩm cực kỳ quý giá, ngay cả tu sĩ kỳ Hóa Thần cũng không mua nổi. Mà món quà này của Yêu Hoàng, chẳng những thể tích nhỏ mà hơn nữa xem ra, bét nhất cũng chẳng kém linh mạch nhất phẩm là bao.

“Tuy nhiên trọng điểm không phải cái này, tặng linh mạch nhị phẩm cho người khác chẳng phải sẽ khiến bổn hoàng mất mặt hay sao? Ngươi giữ linh mạch nhất phẩm thì sẽ rất dễ gây chú ý.” Nhan Kiều vờ trầm tư một lát, lại cười nói, “Vậy nên tặng ngươi thứ gì đó để phòng thân thì hay hơn”, Phật tu bình thường không phải đều không giỏi chiến đấu sao? Nhan Kiều chưa hiểu nhiều về Tạ Chinh Hồng nên nghĩ vậy.

“Yêu Hoàng đại nhân muốn nói đến điểm đỏ này?” Tạ Chinh Hồng chỉ vào điểm đỏ trong miếng hổ phách nhựa tùng.

“Không sai.” Nhan Kiều gật đầu, “Vọng Nguyệt Tùng đã sống rất lâu rồi, khi hắn còn chưa mở linh trí, có gặp một người mang huyết mạch của ma vật Thượng Cổ đang đấu pháp, giọt máu này còn sót lại sau trận đấu pháp đó. Trùng hợp lại có nhựa tùng chảy xuống, bao bọc lấy cả con nhện trong giọt máu này. Nếu ngươi dùng thần thức nhìn kỹ là sẽ thấy được.”

Tạ Chinh Hồng nghe vậy, bèn buông thần thức của mình ra.

Giọt máu trong hổ phách nhựa tùng dường như tự tạo thành một tiểu thế giới, bên trong có một con yêu thú nhện dữ tợn đang ngủ say, những tầng lưới rậm rạp dày đặc trong tiểu thế giới đều là mạng do nó kết thành!

“Con nhện đó đã dung hợp vào trong máu Thiên Ma, là ma vật nhất đẳng. Nhưng cũng phải gánh món nợ nhân quả to lớn của máu Thiên Ma, bị bọc kín trong nhựa tùng. Nếu ngươi gặp phải đối thủ mạnh, có thể bóp nát miếng hổ phách này, thả nhện ra. Sau khi nó thay ngươi đuổi kẻ địch đi, nhân quả liền trả đủ.” Nhan Kiều nói.

Món quà này của Nhan Kiều, gần như là cho Tạ Chinh Hồng một cái mạng khác.

Yêu thú nhện như vậy sẽ lợi hại cỡ nào, Tạ Chinh Hồng không dám nghĩ nữa.

“Thứ này bổn hoàng giữ cũng vô dụng, vừa hay tặng cho ngươi vậy.” Nhan Kiều thản nhiên ném hổ phách nhựa tùng đi, rơi đúng vào trong tay Tạ Chinh Hồng.

“Một khi đã vậy, ta cũng tặng ngươi một món quà.” Tịnh Cốt linh hỏa nhìn động tác của Nhan Kiều, bèn tiếp lời.

“Linh hỏa của ngươi hắn đâu có dùng được.” Nhan Kiều nói.

“……..Ta có đan dược mà.” Tịnh Cốt linh hỏa trả lời.

À, phải ha, y nằm trong tay đại trưởng lão lâu như thế, nhất định có rất nhiều đan dược.

Mỗi lần tích cóp một viên, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng gom được mấy ngàn viên ấy chứ.

Đan dược của đại trưởng lão, mấy ngàn viên!

Nhan Kiều âm thầm like cho quyết định lúc trước của mình.

“Ta thấy ngươi nền tảng vững chắc, thậm chí khi ăn đan dược còn có thể hấp thu được hiệu quả tốt nhất. Trong bình này có tổng cộng một trăm viên Dưỡng Thần đan cực phẩm, ngươi cầm lấy mà dùng, dùng hết thì lại đến tìm ta.” Tịnh Cốt linh hỏa lấy ra một bình đan dược.

Tạ Chinh Hồng vội vàng cảm tạ.

Món quà của hai người, có thể giúp hắn đỡ vất vả hơn trăm năm.

Đại năng kỳ Độ Kiếp, ra tay quả nhiên hào phóng.

“Vậy nhé, Tạ đạo hữu, hi vọng lần sau gặp lại, ngươi đã đạt kỳ Hóa Thần.” Nhan Kiều kéo Tịnh Cốt linh hỏa “Vút” một tiếng bay đi, có vẻ là nôn nóng đi chuẩn bị cho đại điển song tu.

Tốc độ này, thực khiến người ta nhìn vào không thể không ca ngợi.

“E hèm.” Văn Xuân Tương đúng lúc lên tiếng, biểu hiện sự tồn tại một chút.

“Tiền bối, Yêu Hoàng đi rồi.” Tạ Chinh Hồng nói.

“Bổn tọa đương nhiên biết.” Không thì y đâu đi ra làm gì.

Văn Xuân Tương vừa dứt lời, tầm mắt không tự chủ mà dán vào hổ phách nhựa tùng, bình đan dược và tượng Phật trong tay Tạ Chinh Hồng.

“Đây…… Đây là?”

“Đại phong ấn thuật và thức thứ hai của Như Lai thần chưởng, hổ phách nhựa tùng của Vọng Nguyệt Tùng, cùng với một trăm viên Dưỡng Thần đan cực phẩm.” Tạ Chinh Hồng nói đôi ba câu kể lại chuyện của Nhan Kiều và Tịnh Cốt linh hỏa, không có bất cứ phần nào khoa trương.

“Bổn tọa mất mấy ngàn năm mới tìm được năm thức. Đại phong ấn thuật còn chưa từng nghe qua………” Giọng điệu Văn Xuân Tương hiếm khi lộ vẻ ai oán, “Trước đây ta từng thấy hổ phách nhựa tùng này trong tay Nhan Kiều, mấy tên Yêu Tôn đều mơ ước có được……., một trăm viên Dưỡng Thần đan cực phẩm này đủ cho ngươi dùng đến kỳ Hợp Thể.”

Tạ Chinh Hồng mỉm cười không nói lời nào, “Đều nhờ phúc của tiền bối.”

“Bổn tọa nhận không nổi.” Văn Xuân Tương chẳng hiểu sao có hơi khó chịu, nếu bây giờ y còn tự do, chút đồ này có đáng là bao, căn bản chẳng là gì hết! Tên khốn Nhan Kiều kia tự dưng hào phóng như thế, nhất định có vấn đề!

“Có phải ngươi và Nhan Kiều đã nói gì với nhau không?” Văn Xuân Tương hỏi tiếp.

Tạ Chinh Hồng đành phải kể lại một lần những lời mình đã soạn sẵn lúc trước.

“………..Tiểu hòa thượng, người xuất gia không nói dối.”

“Tiền bối, bần tăng vẫn chưa quy y, cũng không có pháp danh, không thể gọi là người xuất gia được.” Tạ Chinh Hồng “tốt bụng” nhắc nhở. Hiện tại, hắn chỉ có thể xem như Phật tu, chứ không phải hòa thượng. Nhưng tiền bối luôn gọi “Tiểu hòa thượng tiểu hòa thượng”, Tạ Chinh Hồng chỉ không phản bác thôi.

Văn Xuân Tương bị đáp cho cứng họng không trả lời được.

“Mà thôi, bổn tọa cũng quen rồi.” Dù sao chỉ cần y không nhúng tay vào, vận khí của tiểu hòa thượng liền tốt đến mức khiến người ta ghen tị, đây cũng đâu phải lần đầu tiên. Hơn nữa có hai thứ này, tiểu hòa thượng sẽ mau chóng đạt đến kỳ Hóa Thần, cũng khiến y có thể thoát khỏi sự trói buộc của Khốn Tiên thằng sớm hơn.

Văn Xuân Tương thở dài một hơi, chuyển tầm mắt đến tượng Phật, buồn bực tự giễu nói, “Tượng Phật này rất nặng tà khí. Tạm thời ngươi cứ giữ lấy, trước hết chưa cần tìm hiểu thức thứ hai, học tốt cơ sở của thức thứ nhất rồi tính sau. Đợi đến khi ngươi tinh lọc tượng Phật xong rồi học cũng không muộn.” Ba mươi năm sau, không chừng mình đã thoát ra được rồi, đến lúc đó đương nhiên có thể khiến Nhan Kiều đưa hai tay dâng tượng Phật, muốn học lúc nào thì học.

“Tiền bối có thể tìm hiểu trước thử xem.” Tạ Chinh Hồng đề nghị.

“Ầy, không cần. Ngươi để nó cách xa bổn tọa một chút đi.” Tà khí của vật này rất mê người, rất dễ bị y “ăn” mất, may mà hiện giờ bản thể không có ở đây.

Văn Xuân Tương ngẫm lại liền cảm thấy bi thương.

Y học nhiều công pháp Phật tu như vậy, có thể dễ dàng tự tinh lọc cho mình. Thế nhưng khó ở chỗ oán khí trên người y thường sẽ hấp thu một ít ma khí và tà khí lợi hại, y muốn ngăn cũng chẳng có cách nào. Sau này khi phát hiện ra hấp thu càng nhiều linh khí thì tu vi của y lại càng tăng nhanh, y cũng lười quản nữa.

Tà khí oán khí còn chẳng lọt vào mắt y, tà khí trên tượng Phật này cũng xem như đúng quy cách.

Nhưng mà nếu hấp thu thật, hẳn mình lại gặp xui xẻo mất.

A, cái vòng tuần hoàn khó giải này!

Tạ Chinh Hồng tuy rằng không hiểu, song hắn là một hòa thượng tốt rất nghe lời tiền bối, vậy nên sau khi niệm vài đoạn kinh văn cho tượng Phật, bèn cất nó vào nhẫn trữ vật trong tay trái. Còn hổ phách nhựa tùng và Dưỡng Thần đan thì bỏ vào túi trữ vật.

“Tiền bối, giờ chúng ta sẽ quay về Đạo Xuân trung thế giới sao?” Tạ Chinh Hồng hỏi. Hiện giờ những thứ cần thiết hầu hết đã có đủ, hắn không cần nán lại Viêm Hỏa đại thế giới nữa. Tin tức thức thứ hai của Như Lai thần chưởng trước mắt chỉ có bọn họ biết, phỏng chừng kế tiếp ở Viêm Hỏa đại thế giới lại dấy lên một phen mưa gió. Bọn họ rời đi sớm thì có thể tránh được không ít phiền toái.

Hơn nữa, hiện giờ hắn đã sắp có thể giải cứu được tiền bối rồi.

“Trận pháp không gian đi đến trung thế giới có vị trí cố định, đi hỏi thăm một chút là được.” Văn Xuân Tương vẫn rất hiếu kỳ về thức thứ hai của Như Lai thần chưởng, tiếc rằng bây giờ y vẫn chưa thể xem được.

“Đúng rồi, tiểu hòa thượng, ngươi định ra khỏi Bạch Sa Cảnh này như thế nào?” Văn Xuân Tương thuận miệng hỏi.

Tạ Chinh Hồng: …………

“Tiền bối, lúc trước bần tăng đến đây cùng Yêu Hoàng.”

Ngụ ý là, đoạn đường còn lại đều phải dựa vào chính mình.

Văn Xuân Tương khựng lại, chẳng biết phải nói gì.

Bạch Sa Cảnh rất rộng lớn, nếu tiểu hòa thượng dùng pháp bảo để bay, với tốc độ của hắn chẳng những dễ lạc đường mà còn rất tốn thời gian.

Song không sao hết, hiện tại không có Nhan Kiều vướng chân vướng tay, y vẫn có cách đưa tiểu hòa thượng rời đi.

“Nếu bây giờ chỉ có mỗi chúng ta ở đây, chi bằng trước tiên đi tìm Cực Địa u hỏa trong Bạch Sa Cảnh thử xem. Vị trí của những loại linh hỏa trời sinh như thế, đều có không ít thiên tài địa bảo sinh trưởng, lấy được một ít cũng tốt.” Văn Xuân Tương đề nghị. Phương thức sinh hoạt vào núi báu mà lại tay không trở về này, mâu thuẫn với nguyên tắc sống trước đây của Văn Xuân Tương.

Nếu không phải vì bận tâm đến hình tượng của mình trong lòng tiểu hòa thượng, Văn Xuân Tương hận không thể túm áo Tạ Chinh Hồng lắc qua lắc lại, bổn tọa xui xẻo như vậy mà còn biết nhạn bay qua thì vặt lông người đi qua thì lưu lại sẹo (ý nói có lợi trước mắt thì phải biết tranh thủ tận dụng), ngươi may mắn như thế mà sao phải lãng phí hả?

Song, có lẽ nguyên nhân là vì người ta may mắn nên mới chẳng lo nghĩ nhiều.

Văn Xuân Tương nghĩ đến đây, ngực liền hơi nhói.

Năm đó y cũng là một đóa hoa mẫu đơn vô cùng thanh cao đó, kể từ khi biến hóa thất bại, liền không thể không bắt đầu chuỗi ngày tính toán chi ly.

Một đường leo lên vị trí Ma Hoàng, chẳng hề dễ dàng chút nào!

Tạ Chinh Hồng cúi đầu suy nghĩ, quả thực, nếu hắn muốn quay về Đạo Xuân trung thế giới, ít nhất cũng phải mang chút quà về cho mấy bằng hữu của mình. Dù bọn họ có thể không còn ở đó nữa, nhưng cũng có thể nhờ người trong sư môn chuyển giao.

“Tiền bối biết tìm như thế nào sao?” Tạ Chinh Hồng nhìn một mảnh trắng xóa, nhịn không được liền hỏi.

“Đương nhiên.” Văn Xuân Tương thoáng có chút đắc ý, “Nơi tệ hơn bổn tọa cũng từng gặp qua rồi, thế này có tính là gì?”

Không biết vì sao, Tạ Chinh Hồng nghe ra được một điểm xót xa từ trong lời của tiền bối.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Phật Tử miêu yêu đang kiểm tra bài học thuộc lòng và sao chép kinh văn của đám tiểu yêu.

……..

Hắn im lặng nhìn một đống thứ hỗn loạn.

Bài tập của miêu yêu cẩu yêu nộp lên toàn là vết móng vuốt, bài của cải thảo củ cải tinh còn trống trơn hơn.

Thì ra so với việc học thuộc kinh văn, dạy bọn họ học chữ của phàm nhân mới là quan trọng nhất.

Nhất là bốn ông anh của mình, kể ra đúng là dọa người.

Yêu lực là mạnh nhất trong lớp, nhưng thành tích lại bết bát nhất lớp.

Ngày nào cũng ầm ĩ đòi cá khô, học chẳng ra làm sao mà còn đòi ăn cá khô cái gì hả?!

Phật Tử nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hắn vô sự tự thông (không ai dạy vẫn tự học, tự hiểu được), thông qua quan sát học tập các loại thuật pháp Phật gia, dễ dàng dựng một kết giới quanh lớp học.

“Hôm nay, chúng ta không tụng kinh nữa, bắt đầu dạy mọi người viết chữ. Chỉ đọc được chữ thôi cũng vô dụng, còn phải viết được nữa. Các ngươi cũng cần phải cố mà học kiến thức đời thường ở nhân gian, chồn, thu cái đuôi của ngươi lại.” Phật Tử vô cùng nghiêm túc.

Lớp học lặng ngắt như tờ.

Hồi lâu sau, cải thảo mới nơm nớp lo sợ giơ tay, “Đại vương, chúng ta không có bút lông.”

Phật Tử quay đầu, nhìn chằm chằm tuyết lang tinh ngồi trong lớp.

Tuyết lang tinh: Hức!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện