“Thiện tai.” Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập, nhẹ giọng đáp một câu.
Mở hộp ra, bên trong quả nhiên là Xá Lợi của Tuệ Chính.
“Tạ thiền sư có vẻ đã sớm đoán được thân phận của tại hạ.” Văn Hoa khẳng định, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Không biết chỗ nào của tại hạ có vấn đề?”
Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Hoa, khuôn mặt thoáng mang ý cười, “Tu sĩ kỳ Xuất Khiếu trong Đạo Xuân trung thế giới hữu hạn, bị bần tăng đánh giết không ít, mà số tu sĩ kỳ Xuất Khiếu không biết bần tăng cũng không nhiều.”
“………..Vậy sao?” Văn Hoa cảm thấy da mặt mình hơi méo lại, lý do là vậy đó hả? Nếu không phải chính mắt gặp Tạ Chinh Hồng, biết Tạ Chinh Hồng không phải một kẻ mạnh miệng, hắn căn bản không thể tin lời cuồng vọng như vậy lại do Tạ Chinh Hồng nói ra.
Mặc dù lời hắn nói không hề sai.
Lời của Tạ Chinh Hồng dù cuồng vọng, nhưng lại là tình hình thực tế.
Cùng là tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, Tạ Chinh Hồng lại là Phật tu, một lần giết sạch hai mươi mấy tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, sao có thể không gây ra kinh động được? Ví như tu sĩ kỳ Xuất Khiếu trong Quy Nguyên tông, luôn trong sáng ngoài tối dò hỏi Tạ Chinh Hồng một ít bí quyết tu hành.
Nhưng bí quyết tu hành của Tạ Chinh Hồng là cho Phật tu, Pháp tu sao mà dùng được? Đành phải nói mấy thứ nghe như thật nhưng lại là giả, đuổi khéo đám tu sĩ kỳ Xuất Khiếu tìm tới cửa đi. Trong đó có một tu sĩ giao tình không trở ngại với Tạ Chinh Hồng, còn nói thẳng với hắn là, “Trong giới tu sĩ kỳ Xuất Khiếu hiện giờ, ngươi gần như được cho là sát thần. Sau này nếu gặp phải một vài tu sĩ kỳ Xuất Khiếu nhìn ngươi với ánh mắt cổ quái, ngươi không cần cảm thấy bị mạo phạm. Một con sói trà trộn vào bầy dê, lúc trước còn bị bầy dê xem là con thỏ con, bây giờ lộ ra nguyên hình, đương nhiên sẽ khiến mọi người nhìn ngó.”
Văn Hoa thở dài một hơi, cũng không muốn nghe tiếp nữa, “Một khi đã vậy, mong Tạ đạo hữu hãy nghe ta nói cụ thể.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Tạ đạo hữu có biết chuyện máu Chân Long trước đây là do ai tạo ra không?”
Tạ Chinh Hồng lắc đầu.
“Là Thạch Tịch Nhi.” Văn Hoa nói, “Cô ta câu dẫn một thuộc hạ trong Thiên Cơ các chúng ta, lại hối hộ một ít cán bộ, tung ra tin tức giả y như thật. Đến khi chúng ta phát hiện thì tin tức đã truyền ra ngoài rồi. Về chuyện này, Thiên Cơ các chúng ta cảm thấy vạn phần có lỗi với Tạ đạo hữu.”
“Thạch Tịch Nhi?” Tạ Chinh Hồng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Là một trong những người trên Thiên Đan bảng trước đây sao?”
Văn Hoa dở khóc dở cười, “Chẳng lẽ Tạ đạo hữu đã quên, lúc trước chính ngươi đã đánh bại cô ta trên Tạm Đao sơn, cô ta vốn thuộc mười hạng đầu trên Thiên Đan bảng. Sau đó còn bị ngươi phá hủy pháp khí, dùng quyển trục Chân Ngôn trấn áp.”
Nếu Thạch Tịch Nhi biết kẻ thù mình tâm tâm niệm niệm hoàn toàn không nhớ rõ mình là ai, chắc sẽ tức hộc máu mất.
“Hình như đúng là có chuyện ấy.” Tạ Chinh Hồng trầm tư một lát, không xác định nói, “Sau lần đó, bần tăng hẳn là không gặp cô ta nữa mà.”
“Có vài người sẽ nhớ ghi cả đời.” Văn Hoa nhún vai nói, “Thạch Tịch Nhi luôn tự cao tự đại, sau này những cao thủ trên Thiên Đan bảng lần lượt rời đi, trong những người cùng thế hệ với cô ta ở Đạo Xuân trung thế giới, không có ai ưu tú hơn cô ta. Nhưng Tạ đạo hữu vừa trở về liền chiếm hết nổi bật của cô ta, thù mới hận cũ chồng chất, cô ta làm ra chuyện đó tuyệt không kỳ quái. Trên đời này, luôn có người gây bất lợi tổn hại cho người khác, huống chi là kẻ có cừu oán.”
Tạ Chinh Hồng nghe vậy, chẳng biết nói gì đáp lại.
Hắn vốn tưởng rằng kẻ tính kế mình là vì bảo vật trên người mình hoặc là muốn biết bí mật tăng nhanh tu vi, không ngờ lại là bởi một đoạn chuyện cũ năm xưa.
“Vậy người trên đài đấu giá vừa rồi, hẳn chính là cô ta.”
“Tám chín phần mười.”
Văn Hoa nhìn Tạ Chinh Hồng, phát hiện hắn chẳng có vẻ gì là căng thẳng, khi đang định âm thầm tán thưởng sự kiên định của hắn, cũng không khỏi nhắc nhở, “Thạch Tịch Nhi mặc dù lòng dạ hẹp hòi, nhưng lại là một kẻ cẩn thận. Cô ta dụ đạo hữu tới đây, lại dùng Xá Lợi của Tuệ Chính phương trượng để đổi lấy vật khắc chế Phật tu, chỉ sợ rằng có chỗ dựa chống lưng. Tại hạ nắm rất rõ nhược điểm của tháp Phù Đồ, vào thời khắc tất yếu, tại hạ có thể giúp đạo hữu một tay.”
“Đa tạ Văn đạo hữu nhắc nhở. Song đây là nhân quả giữa bần tăng và Thạch Tịch Nhi. vẫn nên để bần tăng tự mình cắt đứt thì hơn.” Tạ Chinh Hồng đứng dậy, chậm rãi nói, “Ám phách bên ngoài đã kết thúc, e là Thạch Tịch Nhi sắp ra tay rồi.”
“Tạ đạo hữu thực sự không suy xét một chút sao, tại hạ tuy rằng bất tài, nhưng đối phó với Thạch Tịch Nhi vẫn không thành vấn đề, hơn nữa tháp Phù Đồ kia……….”
“Văn đạo hữu không cần lo lắng.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, đi ra ngoài cửa, “Chờ lát nữa, bần tăng còn chút chuyện muốn hỏi thăm, mong Văn đạo hữu giải đáp.”
“Được rồi, để ta cung tiễn Tạ đạo hữu.” Văn Hoa thấy Tạ Chinh Hồng như vậy, đành phải gật đầu đáp.
Thạch Tịch Nhi nhận lấy tháp Phù Đồ, thực hiện chút tế luyện nho nhỏ, đợi đến khi ám phách kết thúc, mới sai người dẫn dắt khách ở thương hội Bảo Quang rời đi, còn mình thì chờ đợi trước hàng ghế, ý định đánh cho Tạ Chinh Hồng trở tay không kịp.
“A Di Đà Phật, biệt lai vô dạng, Thạch thí chủ.” Tạ Chinh Hồng bước ra cửa phòng, đánh bật thanh linh kiếm vọt tới trước mặt, hướng về phía Thạch Tịch Nhi hô.
Thạch Tịch Nhi thấy thanh linh kiếm đã chuẩn bị tốt lại bị Tạ Chinh Hồng gạt đi nhẹ bẫng, khẽ cắn môi, nhanh chóng bay lên, thét lớn một tiếng, vận chuyển chân nguyên, lấy ra một chiếc chùy lớn. Cán chùy dài tận hai mươi trượng, nhẹ nhàng vung lên, mang theo khí thế lật núi phá biển, vung mạnh nhắm đến ngay mặt Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng khẽ nâng hai mắt, tay phải nhoáng lên một cái, tung ra một chiêu Đại Nhật thần chưởng, chưởng ấn vàng chói bỗng nhiên biến lớn, to gấp đôi cự chùy, theo cánh tay Tạ Chinh Hồng ấn xuống, chưởng ấn cũng nện xuống cự chùy, “Nhiều năm không gặp, Thạch thí chủ có vẻ không hoan nghênh bần tăng lắm nhỉ.”
Trán Thạch Tịch Nhi đã dần đổ mồ hôi lạnh.
Tuy rằng đã sớm biết kỳ Nguyên Anh và kỳ Xuất Khiếu khác nhau một trời một vực, nhưng không ngờ Tạ Chinh Hồng có thể ung dung đánh bật toàn bộ công kích của nàng như vậy.
Thạch Tịch Nhi quát lớn một tiếng, chuỗi Bạch Cốt Phong Linh bay ra từ mi tâm, chính là chuỗi năm đó bị Tạ Chinh Hồng hủy đi.
Mấy năm nay, nàng luyện chế lại một lần nữa, dung nhập vô số tâm huyết, rốt cuộc luyện chế Bạch Cốt Phong Linh thành pháp bảo bản mạng của mình. Mặc dù dáng vẻ cũ nát, nhưng chuỗi chuông năm xưa há có thể so được uy lực hiện giờ?
Leng keng, leng keng.
Bạch Cốt Phong Linh đón gió kêu vang, phát ra từng chuỗi âm thanh khó nghe đến cực hạn.
Tạ Chinh Hồng đang muốn động thủ, lại thấy Thạch Tịch Nhi hướng lên trời hô to một tiếng, “Lão tổ, sao còn chưa ra tay?”
Chỉ thoáng chốc, uy áp phô thiên cái địa tràn về phía Tạ Chinh Hồng.
Văn Hoa trong sương phòng sửng sốt nhướn mày, thuỷ kính vốn được huyễn hoá ra để quan sát cũng bị uy áp này phá hỏng.
“……………Thế mà lại là tu sĩ kỳ Hoá Thần?” Văn Hoa lẩm bẩm, “Xem ra, hẳn là cao thủ từ đại thế giới, Thạch Tịch Nhi thông đồng với loại người này từ bao giờ? Hơn nữa, người như vậy xuất hiện ở Đạo Xuân trung thế giới, vì sao Thiên Cơ các lại chẳng nhận được chút tin tức nào?” Mà Tạ Chinh Hồng, thực sự có thể đối phó được với tu sĩ kỳ Hoá Thần sao?
Văn Hoa trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định quan sát một phen. Hắn lập tức lấy ra một con hạc giấy, thả nó bay đi, thông qua bí pháp theo dõi động tĩnh bên ngoài.
“Ha ha ha ha, Thạch tiểu nương tử, ngươi còn phải tu hành nhiều vào. Chẳng qua chỉ là một Phật tu chưa xuất gia thôi mà.” Trên bầu trời xuất hiện một nam tử trung niên mặt trắng không râu, mặc đạo bào màu xám.
Lão cười to sang sảng, ánh mắt nhìn Thạch Tịch Nhi tràn ngập chế nhạo. Nhưng khi tầm mắt dời đến người Tạ Chinh Hồng, liền chuyển thành ác ý vô cùng vô tận.
“Ồ, tiểu hoà thượng tu vi không tồi, trong trung thế giới này, quả thực là hiếm có.” Nam tử trung niên chắp tay sau lưng nói.
Văn Xuân Tương ở trong phòng âm thầm nghiến răng.
Tiểu hoà thượng mà một tên nhãi kỳ Hoá Thần như ngươi cũng gọi được hả?
“Yển Hành lão tổ, kẻ này chính là Tạ Chinh Hồng.” Thạch Tịch Nhi vội vàng bay đến bên cạnh Yển Hành lão tổ, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thần sắc lấy lòng, “Hắn mới chỉ tu hành trăm năm mà đã có tu vi kỳ Xuất Khiếu. Năm đó trong trận chiến ở Nhân Chán tự, hắn chính là đứa đệ tử mà Tuệ Chính phương trượng mang đi.”
Yển Hành lão tổ nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, hỏi, “Thạch tiểu nương tử nói có đúng không?”
Tạ Chinh Hồng lạnh nhạt nhìn lão một cái, không nói gì.
“Tạ Chinh Hồng, ngươi thật quá cuồng vọng!” Thạch Tịch Nhi nhân cơ hội nói, “Chỉ là một tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, sao nhìn thấy lão tổ mà dám không hành lễ?”
Yển Hành lão tổ nghe Thạch Tịch Nhi nói vậy, ánh mắt lập tức chẳng tốt lành gì.
Không sai, từ lúc tên Phật tu này nhìn thấy lão đến giờ, vẫn không hành lễ.
Xem ra chuyện Thạch Tịch Nhi nói kẻ này tính cách cuồng ngạo, không coi ai ra gì là sự thật. Hơn nữa trông hắn căn cơ thâm hậu thế kia, ắt hẳn trên người có bảo bối quý giá. Năm đó lão không thể tham dự trận chiến chống lại Văn Xuân Tương, vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc. Ai cũng biết lúc Văn Xuân Tương cường thịnh lợi hại, trong tay có cơ man thứ tốt. Mấy đại năng thậm chí phải dùng Khốn Tiên thẳng trói y lại, bấy giờ mới bắt được người. Đáng tiếc giữa chừng xảy ra sai lầm, đến tận bây giờ, vẫn không thể tìm được tung tích của Văn Xuân Tương.
Yển Hành lão tổ không cảm thấy Tạ Chinh Hồng có thể có quan hệ gì với Văn Xuân Tương, nhưng kẻ tên Tuệ Chính kia có nhân cơ hội lấy được thứ gì từ Văn Xuân Tương rồi truyền lại cho đệ tử hay không, thì không biết chắc được. Văn Xuân Tương là loại người nào chứ, đồ vật trong tay y, tuỳ tiện lấy ra một món cũng đủ hưởng thụ cả đời. Tên Tạ Chinh Hồng này tu được đến kỳ Xuất Khiếu chỉ trong trăm năm ngắn ngủi, lại còn là Phật tu, bảo bối mà hắn có được rốt cuộc lợi hại cỡ nào?
“Người vô lễ, bần tăng vì sao phải hành lễ?” Tạ Chinh Hồng phản bác.
“Quả nhiên cuồng vọng.” Yển Hành lão tổ nheo mắt, quyết định phải cho Tạ Chinh Hồng mở rộng tầm mắt một phen, lập tức bắn ra một vệt chân quang màu lam, tức khắc hoá thành sóng gió động trời, thế nước vô biên trùng trùng điệp điệp ập về phía Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng vươn tay, vẽ một vòng tròn màu vàng, giật mạnh tay về phía sau.
Thế nước vô biên như bị thứ gì đó hấp dẫn, ồ ạt lao tới vòng tròn mà Tạ Chinh Hồng vừa vẽ ra.
Vòng tròn nọ như thể không có đáy, không ngừng hút lấy sóng gió cuồn cuộn vào bên trong, chẳng hề có nửa điểm bọt nước bắn ra, chỉ chốc lát sau, sóng to đã bị hút sạch sẽ.
Thạch Tịch Nhi biến sắc, nhìn Yển Hành lão tổ như cầu xin giúp đỡ.
“Được đấy, cũng có chút bản lĩnh.” Yển Hành lão tổ còn chưa nói xong, đã thấy cánh tay kéo về phía sau của Tạ Chinh Hồng bỗng đẩy mạnh lên phía trước.
“Đồ của thí chủ, bần tăng xin hoàn trả nguyên vẹn.”
Ở hai bên nơi Yển Hành lão tổ và Thạch Tịch Nhi đang bay, chợt xuất hiện một vòng tròn màu vàng.
Hai luồng sóng lớn trào ta từ vòng tròn, đánh ập tới Yển Hành lão tổ và Thạch Tịch Nhi.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Cử nhân mười ba tuổi, chuyện này nếu nói ra, có biết bao người không thể tin nổi đây. Một Văn Khúc tinh như vậy lại sinh ra trong cái thôn nghèo khó của bọn họ. Người trong thôn đến phiên chợ mua đồ ăn, gặp những người thôn khác, khi nói chuyện đều không khỏi mang thêm mấy phần kiêu ngạo.
Lưu đồ tể và vợ lại càng vui mừng không tả xiết, lập tức thịt vài con heo, mở tiệc kính thầy và mời người trong thân đến uống rượu mừng, không khí vui vẻ ngập tràn.
“Cha, mẹ, con muốn đi ra bên ngoài cầu học.” Sau khi tiệc kính thầy kết thúc, Phật Tử nói với cha mẹ như vậy.
“Sao vậy, hiện giờ con học còn chưa đủ hay sao?” Lưu đồ tể ân cần hỏi han.
“Cũng không phải thế, phu tử tiến cử con đến một thư viện. Mặc dù con ở nơi này học vấn tàm tạm, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước, thì chẳng có cách nào khác. Con đã thi đỗ cử nhân, mỗi tháng đều có trợ cấp, đủ để sinh sống bên ngoài. Song con không thể phụng dưỡng cha mẹ, mong cha mẹ tha thứ cho.”
“Không sao, ta và mẹ con đều ủng hộ con, nhưng mà giờ con vẫn còn nhỏ, đi ra ngoài như vậy chúng ta hơi không yên lòng.” Lưu đồ tể lo lắng nói.
“Cha yên tâm, còn có các bạn học đồng hành cùng con nữa mà.”
“Ồ, vậy thì tốt rồi.” Lưu đồ tể tính toán lại số tiền mình dành dụm để cưới vợ cho con trai, định lấy ra một ít để mua sắm chuẩn bị hành trang cho con, tránh để ra ngoài bị người ta khinh thường.
“Phải rồi cha, con đã nói với Lưu địa chủ ở thôn mình, để vài mẫu ruộng nhà ông ấy ghi trên danh nghĩa của con, mỗi tháng ông ấy sẽ cho cha hai lượng bạc, cha cứ nhận đi nhé. Còn việc giết heo, cha nên bớt làm thì tốt hơn. Nghe mẹ nói, cha lại mắc phong thấp nữa sao?” Phật Tử quan tâm hỏi.
Lưu đồ tể không ngờ con đã bắt đầu cấp tiền cho mình, còn định nói gì đó, nhưng lại bị vợ ngăn lại.
Đợi sau khi Phật Tử rời đi, bà Lưu mới bắt đầu giáo huấn ông chồng nhà mình.
“Giờ con nó đã có tiền đồ, chúng ta nên làm việc thiện tích đức mới phải. Việc giết heo này, chúng ta có thể bớt làm thì nên bớt đi.”
“Nhưng………..”
“Được rồi, quyết định thế đi.”
Lưu đồ tể địa vị thấp nhất nhà buồn bực gật đầu, dù sao gần đây hông của ông cũng không tốt lắm, nghỉ một thời gian cũng tốt.
Danh sách chương