Tuy rằng Nhan Kiều cảm giác có chỗ nào sai sai, nhưng vẫn mau chóng để nỗi nghi hoặc vào đáy lòng, giúp Văn Xuân Tương đối phó với Uất Trì Tu Bình.
“Yêu Hoàng, bần đạo và ngươi không oán không thù, ngươi tội gì phải đến dây dưa?” Uất Trì Tu Bình cuống quít hô.
Nhan Kiều cười cười, “Không oán không thù thì không thể ra tay sao?”
Trong Tu Chân giới, không có quy củ nào như vậy cả.
“Hừ.” Văn Xuân Tương thấy Nhan Kiều và Uất Trì Tu Bình bắt đầu triền đấu, ánh mắt hung tợn, nhìn tòa Thiên Khuyết cung kia vô cùng khó chịu.
Tiểu hòa thượng của y bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, lão bất tử Uất Trì Tu Bình kia còn muốn tiếp tục ở trong này hưởng thụ, thực hiện đại mộng trường sinh của hắn, đâu ra chuyện tốt như vậy chứ!
Vân Xuân Tương nâng tay, tay trái quay vào trong, tay phải hướng ra ngoài, đẩy về phía trước. Dưới sự tướng hợp của hai tay, chỉ trong giây lát, không trung như có tiếng rồng vang vọng, theo sau đó là gió lớn không bên từ đâu thổi tới, hình thành nên một con kim long khổng lồ.
Sau đó, ma khí đã ăn no linh khí trong Thiên Khuyết cung lần lượt hội tụ lại cùng một chỗ, ngưng tự thành một viên hồng châu to bằng nắm đấm. Chỉ nhìn thôi liền cảm giác tâm thần không yên. Tiếp đó, viên hồng châu lóe lên một cái trong không trung rồi biến mất, rồi lại chợt hiện lên trong hốc mắt của kim long.
Thuật “Vẽ rồng điểm mắt” này là do Văn Xuân Tương tập hợp tạp học của mình sáng tạo nên. Khí của Kiếm đạo khí hội tụ thành long trảo, hồng quang của Pháp đạo làm long thân, phù văn của Phật đạo làm long hồn, cuối cùng, máu của Ma đạo làm long nhãn.
Trong khoảnh khắc hồng châu xuất hiện trong mắt cự long, con cự long vô hồn mang thân hình cương ngạnh này lập tức sống dậy. Đuôi rồng khổng lồ quật một cái trong không trung, đèn trang trí trong nội cung Thiên Khuyết cung vỡ nát, cấm chế trên nóc nhà cũng lung lay chực đổ dưới sự va chạm của cự long.
“Không xong.” Uất Trì Tu Bình nheo mắt, lập tức muốn đi công kích con cự long kia.
“Đừng nóng đừng nóng.” Nhan Kiều vươn tay quơ một cái, vô số dây leo hình thành nên một bức màn thiên nhiên, che kín con đường phía trước.
“Ta nhìn cung điện này cũng thấy chẳng thoải mái gì, vả lại, các hạ bị Văn Xuân Tương lấy được cả người lẫn tang vật, vẫn nên đợi y đập vài thứ cho bớt giận trước đi.” Nhan Kiều ý hữu sở chỉ nói. (Ý hữu sở chỉ: nghĩa là ngoại trừ ý ngoài mặt chữ thì còn có một hàm ý khác.)
Uất Trì Tu Bình tức muốn ngã ngửa.
Nhưng mặc kệ hắn giãy dụa như thế nào, Nhan Kiều vẫn tránh thoát công kích của hắn, chỉ đơn giản vây cuốn hắn.
Bên này, đèn phượng hoàng chân hỏa chẳng còn một ngọn, cột thông băng hàn trụ gãy nửa, nhưng chẳng đợi Uất Trì Tu Bình đau lòng được bao lâu, Thiên Khuyết cung của hắn đã bắt đầu lung lay sắp đổ.
Dưới sự phá hủy của con cự long không biết tên này, động phủ cấp bậc bán tiên khí thế mà lại không chịu nổi một kích? Lòng Uất Trì Tu Bình gần như đã lạnh.
Ba ngàn thế giới có đến mấy trăm tán tiên, nhưng lại chỉ có chín kẻ bước lên được ngôi vị Ma Hoàng.
Khác biệt trong đó, bọn họ vốn nên rõ ràng, chứ không phải mong chờ may mắn.
“Uất Trì Tu Bình, Thiên Khuyết cung của ngươi bổn tọa đã không khách sáo giúp ngươi hủy luôn rồi. Về sau nếu còn dám động tay động chân, vậy thì đừng trách ta ra tay cay nghiệt vô tình.” Văn Xuân Tương nâng ống tay áo, con cự long nọ liền biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, viên hồng châu kia cũng “Phụt” một tiếng vỡ tan.
Uất Trì Tu Bình tức đến phát run, song nửa câu cũng chẳng nói nên lời.
Hắn còn có thể nói cái gì nữa? Nói thì Thiên Khuyết cung của hắn có thể trở về sao!
Uất Trì Tu Bình ngửa mặt phun ra mấy ngụm máu lớn, cả người có vẻ tàn tạ đi không ít, trông như thể dần dần già đi.
“Văn Xuân Tương.” Uất Trì Tu Bình che ngực, xem ra đã không tính toán đánh tiếp, “Thiên Khuyết cung đã hủy, các đồ nhi của ta đâu?”
“Giờ ngươi lại nhớ tới đám đệ tử của ngươi à?” Nhan Kiều nhướn mày chế nhạo.
Uất Trì Tu Bình lẳng lặng nhìn Nhan Kiều và Văn Xuân Tương, lúc này ngược lại hiện ra vài phần khí thế, “Thiên Khuyết cung đã hủy, bần đạo độ kiếp vô vọng, bần đạo muốn truyền thừa y bát, ắt phải chọn ra một người trong số các đệ tử. Nếu không, bần đạo khó mà đối mặt với liệt tổ liệt tông. Năm đó ta bị ma quỷ ám ảnh, nhưng chuyện đó không liên quan tới các đệ tử của ta. Nếu Ma Hoàng đã báo thù, vậy chi bằng hãy thả những đệ tử của bần đạo quay về đi.”
“Khi nào người của ta tỉnh lại, đệ tử của ngươi có thể trở về.” Văn Xuân Tương không hề xúc động nói.
“Được.” Uất Trì Tu Bình chắp tay với Văn Xuân Tương, “Vậy xin cáo biệt.”
Dứt lời, Uất Trì Tu Bình liền hóa thành một vệt sáng, bay khỏi nơi này.
“……..Đám Nhân tu này thực khó mà lý giải.” Nhan Kiều thì thào lẩm bẩm.
“Chẳng qua là đường lui cuối cùng mà thôi.” Văn Xuân Tương cười nhạo một tiếng, “Lúc trước khi Thiên Khuyết cung còn chưa hủy, hắn chẳng đề cập đến nửa chữ. Một khi phát hiện mình độ kiếp vô vọng, mới gửi gắm hi vọng vào đệ tử. Chỉ là bản năng tránh hung tìm cát của nhân loại thôi. Song cảm xúc trước sau chuyển biến nhanh như vậy, chẳng trách lại có gan phục kích ta.”
Văn Xuân Tương nhớ lại bản mặt xanh mét lúc trước của Uất Trì Tu Bình, trong lòng chỉ cảm thấy vui sướng vô cùng. Loại chuyện vô duyên vô cớ bị người khác tấn công như thế này, y gặp qua không một ngàn thì cũng tám trăm, gần như đã thành chuyện thường như cơm bữa. Song nếu chỉ như vậy thì Văn Xuân Tương sẽ chẳng tức giận làm gì. Y tức giận là bởi tiểu hòa thượng vì cứu mình mà đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Mấy tên đệ tử của Uất Trì Tu Bình, lúc trước đã khiến tiểu hòa thượng chịu không ít khổ.
Nếu một chốc nữa mà tiểu hòa thượng vẫn không tỉnh lại được, vậy thì đám đệ tử kia cũng đừng hòng trở về!
Trong lòng Văn Xuân Tương biết Uất Trì Tu Bình chẳng còn lại bao nhiêu ngày nữa, cũng không động đến hắn nữa. Kế tiếp, vẫn còn ba kẻ khác.
“Ấy, khoan đã.” Nhan Kiều chắn trước mặt Văn Xuân Tương, ngăn cản đường đi của y, “Vừa rồi tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi một phen, ngươi cứ rời đi như vậy sao?”
Văn Xuân Tương nhìn chằm chằm Nhan Kiều một lát, mới nói, “Ngươi xen vào việc của người khác, ta còn phải cám ơn ngươi nữa hả?”
“Không thể nói thế được.” Nhan Kiều mặt đầy nghiêm túc nói, “Linh thực biến hóa cực kỳ khó khăn, kẻ đi được đến một bước này như ngươi và ta lại càng ít ỏi chẳng có mấy.”
“Thì sao?” Văn Xuân Tương quay đầu, chăm chú nhìn Nhan Kiều, “Nếu ngươi không chắn hắn, ma long của ta đã có thể đập luôn cả Uất Trì Tu Bình rồi.”
“Ma long của ngươi đúng là không gì không phá được.” Nhan Kiều gật đầu khẳng định, “Song mỗi lần sử dụng, nó lại cần tiêu hao một phần ma khí. Đám ma khí kia tinh thuần lợi hại như thế, lại ở bên ngươi mấy ngàn năm, trong thời gian ngắn khó mà bổ sung lại, sao phải lãng phí như thế?”
“Chuyện này không nhọc Yêu Hoàng bận tâm.” Văn Xuân Tương thản nhiên trả lời, “Nếu Yêu Hoàng không có việc gì, bổn tọa muốn đi tìm ba kẻ khác.”
“Có việc, sao lại không có việc chứ?” Nhan Kiều cười nói, “Ta cố ý tới đây để nói cho ngươi một tin tốt.”
“Tin tốt?”
“Không sai.” Nhan Kiều nhử mồi, “Là tin tốt về thân phận Bàn Nhược thiền sư của ngươi.”
Văn Xuân Tương thương hại mà nhìn Nhan Kiều, đang định nói gì đó. Bỗng nhiên tâm thần chợt động.
Nhan Kiều chỉ thấy khóe miệng Văn Xuân Tương chợt cong lên, có vẻ là tâm tình rất tốt, tức khắc biến mất khỏi thế giới này.
Hả hả hả?
Nhan Kiều kịp phản ứng, lập tức đi theo.
Gia Ngọc tiên tử và Phi Dực tán tiên vất vả lắm mới nhờ được một vị tán tiên tam kiếp tương trợ, khi đến Thiên Khuyết cung định giúp Uất Trì Tu Bình, liền kinh ngạc phát hiện Thiên Khuyết cung vốn tọa lạc ở nơi này đã chẳng thấy đâu nữa.
“Chuyện này…….” Gia Ngọc tiên tử há hốc miệng, không hề đoán trước được tình huống như vậy.
Vị tán tiên tam kiếp kia đứng lẳng lặng tại chỗ nhìn một lát, lắc đầu cảm thán, “Thực lực của Văn Xuân Tương, e rằng chẳng những đã khôi phục hoàn toàn, mà còn lợi hại hơn trước kia một ít.”
“Sao tiền bối lại nói vậy?” Gia Ngọc tiên tử không khỏi nhíu mày. Trước khi Văn Xuân tương bị Khốn Tiên thằng khóa chặt, y cũng đã bị cuốn vào Lôi kiếp của một tu sĩ phi thăng. Tu sĩ đáng thương nọ hôi phi yên diệt dưới Thiên kiếp, mà Văn Xuân Tương thân mang trọng thương, tu vi hạ xuống. Sau đó lại bị mấy người bọn họ phục kích, may mắn chạy trốn tới Đạo Xuân trung thế giới, còn chưa được bao lâu liền bị Khốn Tiên thằng trói lại. Dù Khốn Tiên thằng có giải bỏ, tu vi khôi phục bảy tám phần đã là không dễ dàng rồi. Tu vi sao có thể tăng được cơ chứ? Nhưng lời này là từ miệng một tán tiên tam kiếp nói ra, nàng không thể nghi ngờ được.
“Uất Trì Tu Bình có vẻ đã rời khỏi thế giới này.” Tán tiên tam kiếp bấm đốt ngón tay tính toán, “Hắn mất đi một Thiên Khuyết cung, xem như chấm dứt việc này. Văn Xuân Tương có lẽ sẽ không đến gây phiền toái cho hắn nữa.”
Gia Ngọc tiên tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Uất Trì Tu Bình mất đi Thiên Khuyết cung, khi Thiên kiếp thứ hai đến hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Chẳng qua là kéo dài hơi tàn mấy chục năm mà thôi, người chắc chắn phải chết, Văn Xuân Tương còn đến gây phiền toái cho hắn làm gì nữa?
Phi Dực tán tiên nhàn nhạt nhìn Gia Ngọc tiên tử, lên tiếng, “Tiền bối nói vậy chẳng phải là để kẻ khác có chí khí diệt đi uy phong của mình hay sao? Văn Xuân Tương có lợi hại đến đâu thì chung quy vẫn là Ma tu, hơn nữa còn là người của Tà Dương đại thế giới, bây giờ lại chạy đến đại thế giới của chúng ta tra xét. Thiên Khuyết cung quan trọng với Uất Trì đạo huynh nhường nào kia chứ, trừ phi bản thân bị trọng thương không thể động đậy, không thì chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn Thiên Khuyết cung bị ma đầu kia phá hủy. Vả lại, kể từ lúc chúng ta nhìn thấy Văn Xuân Tương đến khi mời tiền bối tương trợ cũng mới chỉ nửa ngày trôi qua mà thôi. Thời gian nửa ngày căn bản không đủ để Văn Xuân Tương phá hủy Thiên Khuyết cung.
Nói đoạn, trên mặt Phi Dực liền lộ ra một nụ cười trịnh trọng, “E là ma đầu này cố ý sắp đặt, khiến chúng ta buông lỏng phòng bị, sau lưng còn có người đang giúp y! Lấy nhiều địch ít, ma đầu này quả thực không muốn mặt mũi.”
Sắc mặt Gia Ngọc tiên tử cũng dịu đi, nhẹ giọng nói, “Phi Dực đạo hữu nói có lý, mong tiền bối minh giám.”
Trong lòng tán tiên tam kiếp lóe qua một trận khó xử và giãy dụa, với bối phận và tu vi của hắn, thật sự không nên can thiệp vào chuyện như vậy. Như Phi Dực và Gia Ngọc đều là những hậu bối mà lão cực kỳ coi trọng. Trước khi Thiên kiếp thứ hai đến lại gặp phải chuyện phiền lòng như vậy, cũng thật sự không dễ dàng gì. Cuối cùng, vị tán tiên tam kiếp này thở dài một hơi, nói, “Một khi đã vậy, lão phu sẽ cùng các ngươi gặp Ma Hoàng một lần. Có điều vẫn phải dĩ hòa vi quý.” (Dĩ hòa vi quý: nghĩa là coi sự hòa thuận, yên ổn là quý hơn cả, tỏ thái độ hài hòa khiêm tốn, không gây sự với nhau.)
“Tiền bối nói phải.” Gia Ngọc và Phi Dực nghe tán tiên tam kiếp đồng ý hỗ trợ, đều vui vẻ trong lòng.
Tạ Chinh Hồng chậm rãi đi tới trong nơi hoang dã, vẫn đi đến một căn phòng khác vừa xuất hiện lúc trước.
Căn phòng này cho người ta cảm giác rất kỳ quái, dường như bên trong có người nào đó đang chờ hắn.
Tạ Chinh Hồng đẩy cửa phòng ra, bên trong đơn giản bày một chiếc bàn, hai chiếc ghế dựa, còn lại trống trơn.
Mà trên ghế có một người mặc đạo bào màu xanh đang ngồi, quay lưng lại với hắn.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, người này xuất hiện vô cùng kỳ lạ, trước đó trong phòng rõ ràng không có gì, vậy mà trong này lại bỗng dưng xuất hiện một người. Theo lý thuyết, người này hẳn phải khiến Tạ Chinh Hồng cảnh giác mới đúng. Song trong lòng Tạ Chinh Hồng lại bất giác tin tưởng, người này sẽ không làm ra bất cứ việc gì bất lợi với hắn.
“Xin hỏi……..” Tạ Chinh Hồng còn chưa nói xong, người mặc đạo bào màu xanh kia liền quay đầu sang.
Đó là một khuôn mặt xa lạ.
Song lại có điểm quen thuộc.
“Ngươi không cần lo lắng.” Người nọ nói, “Chúc mừng ngươi tiến đến kỳ Hóa Thần, nếu không người sẽ không đến được nơi này.”
“……..Nghĩa là sao?” Tạ Chinh Hồng trầm mặc một lát rồi hỏi.
“Ta chỉ là một mảnh tàn niệm mà thôi.” Người áo xanh cười, “Chúng ta trải qua luân hồi, mới tìm được một phần tư thứ đó, bây giờ chủ nhân của nó là ngươi.”
Tạ Chinh Hồng giật mình.
“Thứ chúng ta mất đi, kế tiếp cần ngươi đi tìm.” Người áo xanh đứng lên, hóa thành một điểm tinh quang, chui vào trong mi tâm Tạ Chinh Hồng không kịp phòng bị.
“Cái gì……..!” Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy, khiến bốn người chờ bên cạnh hắn hoảng sợ.
“Tỉnh rồi sao? Mau báo cho Ma Hoàng đại nhân.” Thu Văn Cẩn vội nói.
“Ma Hoàng đại nhân sẽ lập tức về ngay.” Mai Phi Vũ tiếp lời.
Tạ Chinh Hồng thầm mặc niệm một hai câu kinh văn, khiến cảm xúc bình tĩnh lại. Nhưng khi thần thức đảo qua trong cơ thể, liền thấy Khí Vận hương vốn nên nằm sâu trong đan điền của hắn lại dịch ra, trông có vẻ rất sợ hãi, tựa vào bên cạnh Nguyên Anh của Tạ Chinh Hồng.
Chẳng lẽ, là do người áo xanh lúc trước làm ra?
Tạ Chinh Hồng thử dùng thần thức tìm kiếm trong cơ thể, còn chưa tìm được gì thì thần thức như thể bị một sức mạnh ôn hòa bao bọc lấy.
Dòng sức mạnh này rất nhu hòa, cũng rất thân thiết.
Tạ Chinh Hồng suy nghĩ một lát, liền không tiếp tục nghĩ nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn bốn nam tử mang khuôn mặt khác nhau trước mắt, trong lòng đã có vài phần xác định.
“Các vị là thuộc hạ của Văn tiền bối sao?” Tạ Chinh Hồng mỉm cười hỏi.
Bốn người gật đầu, lần lượt giới thiệu bản thân.
“Ngươi gọi Ma Hoàng đại nhân là Văn tiền bối sao?” Hóa Lý Quần hỏi thử một câu, “Là Ma Hoàng đại nhân bảo ngươi gọi như vậy hả?”
Tạ Chinh Hồng ngẩn người, “Là bần tăng tự chủ trương, nhưng tiền bối có vẻ cũng không phản đối.”
“Bần tăng?!” Ba người Hoa Lý Quần, Mai Phi Vũ và Thu Văn Cẩn cùng thất thố kêu lên, Diệp Siêu Nhiên cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Tự xưng là “Bần tăng” trước mặt Ma Hoàng đại nhân mà sống an ổn nguyên vẹn như vậy, Tạ Chinh HỒng vẫn là kẻ đầu tiên.
Bốn người bọn họ vốn tưởng rằng Tạ Chinh Hồng chỉ là một “Ngụy Phật tu” học công pháp Phật tu thôi, dù sao Tạ Chinh Hồng không quy y, đợi Ma Hoàng đại nhân thoát ra rồi, Tạ Chinh Hồng đương nhiên cũng cởi bỏ thân phận Phật tu. Thế nhưng hai chữ “Bần tăng” vừa nói ra, nhất thời liền khiến mấy người bọn họ nhìn Tạ Chinh Hồng với cặp mắt khác xưa.
Người này rốt cuộc có bản lĩnh gì, mới có thể sống an ổn dưới mắt Ma Hoàng như vậy?
Tạ Chinh Hồng đành phải kể sơ lại chuyện giữa mình và Văn Xuân Tương.
Thế nhưng khi vào tai bốn người thì lại là một cảm giác khác.
Mặc dù Tạ Chinh Hồng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng bọn họ vẫn nắm được một ít tin tức trọng điểm.
Thời điểm Tạ Chinh Hồng gặp Ma Hoàng đại nhân, hắn mới hai mươi tuổi, chỉ mới ở kỳ Kim Đan, ký khế ước với Ma Hoàng đại nhân. Hiện tại, chưa tới trăm tuổi, Tạ Chinh Hồng đã có tu vi kỳ Hóa Thần
Bốn người nhìn nhau mấy lần, cảm thấy mình không thể hiểu nổi thâm ý của Ma Hoàng đại nhân. Ở đại thế giới bọn họ cũng từng gặp qua không ít tu sĩ được xưng là thiên tài, nhưng người như Tạ Chinh Hồng đã ít lại càng ít. Hơn nữa Tạ Chinh Hồng có thể cứu Ma Hoàng đại nhân ra trong khoảng thời gian ngắn, lại còn giấu diếm nhiều người như thế, lại càng không dễ dàng. Vừa nghĩ như vậy, dường như cũng có thể lý giải được nguyên nhân Ma Hoàng đại nhân coi trọng hắn. Thiên tư cỡ này rõ ràng là bất đồng với bốn kẻ bị gọi là “Phế vật” như bọn họ. Nếu không phải được Ma Hoàng địa nhân cho công pháp, bọn họ căn bản không thể đi tới bây giờ.
Về phần hình ảnh Tạ Chinh Hồng được Văn Xuân Tương ôm vào trong ngực khi ấy, mấy người bọn họ theo bản năng xem nhẹ.
Thật sự không thể tưởng tượng cảnh tượng quỷ dị Ma Hoàng đại nhân ghét Phật tu như vậy lại đi thích một Phật tu.
“Đừng chạy nhanh như vậy chứ.” Nhan Kiều vừa đuổi theo vừa gọi. Quan tử của hắn mới bán một nửa, Văn Xuân Tương lại đột nhiên chạy mất, khiến hắn bỏ lửng giữa chừng, cũng không biết là lừa ai. (Quan tử bán được một nửa: Khi kể một câu chuyện dài, người kể thường dừng lại ở những phần gay cấn mấu chốt để tạo cảm giác tò mò hồi hộp cho người nghe. Câu trên nghĩa là dừng câu chuyện vào lúc cao trào, để thu hút người nghe tiếp tục lắng nghe.)
Văn Xuân Tương lười để ý tới Nhan Kiều. Y cũng xem như từng gặp không ít Yêu tu biến hóa từ linh thực, nhưng kẻ lấy việc hóng hớt làm vui lại còn lảm nhảm lắm mồm như Nhan Kiều thì đúng là chưa gặp bao giờ.
“Ngươi bay nhanh như vậy, lẽ nào là vì muốn gặp người trong lòng?” Nhan Kiều thuận miệng nói một câu.
Bước chân Văn Xuân Tương bỗng khựng lại, mắt thoáng nhướn lên, không khỏi cất cao giọng, “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Nhan Kiều vô cùng giật mình với phản ứng này của Văn Xuân Tương, “Sao……. Sao vậy, sao ngươi lại phản ứng mạnh như thế?”
Văn Xuân Tương xoa trán, “Còn không phải vì ngươi nói hươu nói vượn hay sao?”
“Ta thấy không có giống à nha.” Nhan Kiều sờ cằm, đi quanh Văn Xuân Tương hai vòng, bản mặt rõ ràng không có ý tốt, “Chẳng dấu gì ngươi, trong khoảng thời gian ngươi mất tích, ta đã phát huy mị lực của mình, tìm được một đạo lữ không tồi. Đối với chuyện tình cảm, ta cũng có chút ít kinh nghiệm đấy.” Nhan Kiều không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, có vẻ cực kỳ tự hào.
“Thế hả?” Văn Xuân Tương không khỏi mang theo giọng điệu châm chọc.
Lúc ấy rõ ràng là Nhan Kiều tự dưng nảy ra ý nghĩ, sao giờ đến trong miệng hắn lại biến thành mị lực chinh phục rồi?
Khoe đi, cứ cố mà khoe đi.
“Ngươi không biết lúc ấy ta dùng phương pháp gì đâu……” Nhan Kiều blah blah nói một tràng dài, Văn Xuân Tương một chữ cũng không nghe vào.
“Nếu ngươi chỉ muốn nói mấy lời vô nghĩa này, vậy bổn tọa liền không phụng bồi.” Văn Xuân Tương ném xuống một câu, xoay người định rời đi.
“Đứng lại.” Nhan Kiều hô, “Văn Xuân Tương, biểu hiện của ngươi có điểm kỳ quái nha.”
Văn Xuân Tương bất động thanh sắc, “Bổn tọa chỉ không muốn nói nhảm với ngươi làm chậm trễ thời gian mà thôi.”
“Ồ, thế ngươi vội vã muốn đi gặp ai đấy?” Nhan Kiều buồn cười hỏi.
“Liên quan gì đến ngươi hả?” Văn Xuân Tương lạnh giọng nói.
“Sao lại không liên quan chứ?” Nhan Kiều mở to hai ắt, cố gắng khiến biểu hiện của mình đứng đắn một chút, đáng tiếc khóe miệng của hắn có làm thế nào cũng không kéo xuống được. “Ngươi xem, ma khí trên người ngươi rất phiền toái, dù có thật sự thích người ta, ngươi cũng không chạm vào hắn được.”
“Có thể chạm được.” Văn Xuân Tương không khỏi phản bác.
“Ngươi đang thừa nhận ngươi thích hắn.” Nhan Kiều khẳng định.
“…….Không thể nói lý.” Lần này Văn Xuân Tương muốn đi thật.
“Gượm đã nào.” Nhan Kiều lại càng không thể dễ dàng để Văn Xuân Tương rời đi, vươn tay túm lấy góc áo Văn Xuân Tương, “Nàng không bị ảnh hưởng bởi ma khí trên người ngươi sao?” (Không hiểu sao bên trên kêu hắn dưới lại kêu nàng, có lẽ vì hai từ này đồng âm (tha) nên anh Kiều vẫn chưa xác định được giới tính người thương của anh Tương.)
“Ta và hắn không phải cái loại quan hệ như ngươi nói.” Văn Xuân Tương đã thấy có chút nôn nóng.
Nhan Kiều thấy y chẳng chịu hé miệng, cũng dứt khoát không nói nữa, mà biến ra một tấm gương, đưa đến trước mặt Văn Xuân Tương, “Nè, chính ngươi nhìn đi, ngươi cảm thấy lời ngươi nói có thể tin được hả?”
Văn Xuân Tương ngẩng đầu, nhìn bản thân mình trong gương, khóe mắt còn mang theo nét cười rất nhỏ, cả người trông vô cùng nhu hòa.
Hả, đây là y sao?
Văn Xuân Tương muộn đầy khổ tưởng (suy nghĩ phiền muộn, rầu rĩ), nếu y thật sự thích tiểu hòa thượng, vậy chênh lệch tuổi tác giữa hai bọn họ có hơi lớn không nhỉ. Tiểu hòa thượng chưa đủ trăm tuổi có vẻ còn quá non khó mà hạ miệng. Thời điểm một trăm tuổi, y mới chỉ mọc vài cái lá thôi kìa!
“Tiền bối?” Giọng nói của Tạ Chinh Hồng vang lên bên tai Văn Xuân Tương, “Ơ? Sau khi tiền bối đi ra, khế ước vẫn có tác dụng sao?”
Mặc kệ đi, đi gặp tiểu hòa thượng đã rồi hẵng nói.
Văn Xuân Tương tránh thoát cái tay của Nhan Kiều, nhanh chóng bay về Tà Dương đại thế giới.
Lòng Nhan Kiều lúc này thật giống như thể bị mèo cào khẽ vậy, ngứa ngáy không chịu nổi. Văn Xuân Tương thế mà lại đi thích người khác, hơn nữa đối phương còn không bị ảnh hưởng bởi ma khí của y, thế này cũng quá là giỏi nha. Chỉ mới một trăm năm mà thôi, thay đổi lớn như vậy sao?
Nhan Kiều và Văn Xuân Tương đi đến Tà Dương đại thế giới, dừng lại ở một hòn đảo nào đó tại trung bộ.
Đối với mấy Ma Hoàng bọn họ mà nói, linh đảo thế này mỗi người đều có vài cái, thuộc về lãnh địa tư nhân, không phải lo có tu sĩ lắc lư qua lại trước mặt mình.
“À, đúng rồi, lúc trước ta đang muốn nói cái này.” Nhan Kiều đi tới đi lui, bừng tỉnh đại ngộ, đuổi theo phía sau nói, “Thời điểm ngươi ngụy trang thành Bàn Nhược thiền sư, có phải từng ném một phần công pháp xuống hạ giới không. Lúc trước ta có gặp người lấy được công pháp của ngươi, là một Phật tu đó nha. Hơn nữa hắn còn lần theo ấn ký trên công pháp của ngươi mà tìm được vài thứ, đoán ra được thân phận của ngươi.”
Bước chân của Văn Xuân Tương chưa từng ngừng lại, đẩy thẳng cửa ra.
“Tham kiếm Ma Hoàng đại nhân.” Bốn người Mai Diệp Thu đồng thời hành lễ.
“Lui xuống đi.” Văn Xuân Tương xua tay nói.
“Vâng.” Bốn người vội vàng lui về phía sau, khi nhìn thấy Nhan Kiều ở phía sau cùng, cũng chào hỏi luôn.
“Đã lâu không gặp.” Nhan Kiều cười tủm tỉm vẫy tay, lén hỏi, “Trong kia chính là người mà Ma Hoàng của các ngươi quan tâm sao?”
Chắc là…….. đúng nhỉ.
Bốn người gật đầu.
Nhan Kiều nhận được câu trả lời, ánh mắt không khỏi híp lại.
“Tiểu hòa thượng, ngươi không sao chứ.” Văn Xuân Tương ngồi ở trước giường Tạ Chinh Hồng, ấn Tạ Chinh Hồng đang muốn đứng dậy xuống, “Lúc ấy Thiên kiếp tới nhanh, bổn tọa giúp ngươi đánh tan kiếp vân, trực tiếp khiến ngươi nhận được ban tặng của Thiên Đạo. Căn cơ của ngươi có lẽ vẫn chưa ổn, hơn nữa trước đó lại bị trọng thương, phải nằm nghỉ ngơi một chút. Bổn tọa sẽ tìm một ít thứ tốt cho ngươi, giúp ngươi tạo căn cơ vững chắc.”
Tạ Chinh Hồng ngẩn ngơ nhìn Văn Xuân Tương, không biết vì sao trong đầu bỗng lóe qua hình tượng một đóa hoa mẫu đơn. Song hắn cũng không định đem mộng cảnh của mình nói cho tiền bối, trực giác nói với hắn rằng, vẫn nên giấu giếm trước thì hơn.
“Tiền bối không cần khách khí như thế.” Tạ Chinh Hồng thấp giọng cười nói, “Đây là chuyện ta đã đáp ứng với tiền bối. Nếu bần tăng đã nói ra khỏi miệng, vậy thì đương nhiên sẽ làm được.”
Văn Xuân Tương nhíu mày, “Nếu không phải lúc ấy bổn tọa đi ra đúng lúc, chỉ sợ rằng ngươi cũng……. Mấy tên tu sĩ kia đều đã bị bắt lại rồi, mặc cho ngươi xử lý.”
“Ta biết tiền bối sẽ ra được.” Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương, ánh mắt chăm chú, “Tiền bối, bần………, không, ta cảm thấy dáng vẻ hiện tại của tiền bối, mới là đẹp nhất.”
Mặt Văn Xuân Tương “Phừng” một tiếng liền đỏ chót.
Lời của tiểu hòa thượng quả thực……
Nhan Kiều đứng ở mép cửa bị vây trong trạng thái há hốc mồm, hở hở hở hở?
Người bên trong kia, chẳng phải chính là Tạ Chinh Hồng sao?
Danh sách chương