Chng 152





Văn Xuân Tương thu công, miễn cưỡng hấp thu được một phần ba lượng linh khí ẩn chứa trong những Nguyên Anh kia.

Tốc độ này có thể khiến y hấp thu hết linh khí một cách an toàn hữu hiệu, mà không đến mức bị ma khí ảnh hưởng.

Khi Văn Xuân Tương xóa trận pháp đi, Tạ Chinh Hồng vừa lúc bưng đồ nhắm rượu lên.

“Ngươi đợi lâu lắm hả?” Thời điểm đang luyện hóa linh khí, Văn Xuân Tương thường không chú ý đến thời gian, cũng không biết tiểu hòa thượng đã đợi ở bên ngoài bao lâu rồi.

“Tiền bối không cần lo lắng, tiểu tăng chỉ tranh thủ chút thời gian làm công khóa thôi.” Tạ Chinh Hồng dọn đồ xong, lại lấy linh tửu lúc trước mua được ở chỗ Lôi gia ra, “Rượu này vẫn luôn cất trong nhẫn, tiền bối hình như vẫn chưa dùng bao giờ nhỉ.”

Văn Xuân Tương vừa thấy, cũng không khỏi bật cười,”Bổn tọa cũng suýt chút nữa quên mất.”

Nói xong, Văn Xuân Tương liền không khách khí bưng một chén lên uống, tinh tế phẩm vị một phen, “Tuy rằng số năm vẫn chưa đủ lắm, nhưng thắng ở chỗ cảm giác mới lạ.”

“Nếu tiền bối thích thì có thể uống nhiều một chút.” Tạ Chinh Hồng cười đáp. Lúc trước tại Lôi gia, Lôi Đình cho bọn họ không ít rượu tốt, Tạ Chinh Hồng bình thường lại không thích uống rượu, chúng nó khi bỏ vào thế nào thì bây giờ lấy ra vẫn nguyên trạng, đủ cho Văn Xuân Tương uống thả ga một trận.

“Không sai, đáng để vui vẻ một chút.” Văn Xuân Tương gật đầu, kề sát vào khuôn mặt gần như không tỳ vết của Tạ Chinh Hồng, uống hết chén này đến chén khác.

Mặc dù Văn Xuân Tương bình thường cũng uống rượu, song vẫn đều khống chế phần nào, trong trí nhớ của y, y chưa từng uống say bao giờ. Thứ nhất là vì địch nhân của y quá nhiều, uống say sẽ dễ dàng tạo cơ hội của kẻ khác, thứ hai là một mình uống rượu, bao giờ cũng càng uống càng tỉnh.

“Ngươi cũng uống đi.” Văn Xuân Tương đẩy chén rượu đến trước mặt Tạ Chinh Hồng. Y nhớ rõ trước kia từng thấy cảnh tượng Tạ Chinh Hồng uống rượu với mấy hảo hữu của hắn, đám Kỳ Vĩnh Duyên say quắc cần câu, chỉ có tiểu hòa thượng càng uống càng thanh tỉnh.

Cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ vì y gặp nguy hiểm khiến tiểu hòa thượng có dao động cảm xúc kịch liệt, những thời điểm khác, Tạ Chinh Hồng vẫn luôn giữ biểu tình như vậy. Nếu tiểu hòa thượng uống say, không biết sẽ như thế nào nhỉ? Văn Xuân Tương nhớ lúc ấy Tạ Chinh Hồng vì muốn vào trong mộng cảnh của Dư DƯợc để tìm kiếm Linh Lung tỏa mà thần trí hoàn toàn trống rỗng, mặc cho y nhéo mặt, ngọn lửa nho nhỏ trong nội tâm liền biến thành đại hỏa hừng hực…….

Lần trước kiểm tra hình như vẫn chưa triệt để lắm, nếu có thể khiến Tạ Chinh Hồng quá chén……..

Văn Xuân Tương âm thầm tính toán, tự giữ tửu lượng, lập tức làm đủ mọi cách chuốc rượu Tạ Chinh Hồng.

Vài ngày sau……..

“Tiểu hòa thượng, bổn tọa ghét nhất là Niêm Hoa Chỉ của ngươi, ngươi có biết không hả?” Văn Xuân Tương nhìn chằm chằm Tạ Chinh Hồng, nghiêm túc nói.

“Tiền bối, ngài say rồi.” Tạ Chinh Hồng dở khóc dở cười lấy trái linh quả trong tay Văn Xuân Tương xuống. Tiền bối dùng tư thế bưng rượu để cầm linh quả, thoạt nhìn không phải quái dị ở mức độ bình thường. Tạ Chinh Hồng lén nhìn tịch thạch ghi hình mà mình giấu ở bên cạnh, sắc mặt không khỏi trở nên nhu hòa.

“Bổn tọa làm sao mà say được?” Văn Xuân Tương nhíu mày, nắm chặt tay Tạ Chinh Hồng, “Bao nhiêu công pháp như vậy mà ngươi không học lại đi học cái gì mà Niêm Hoa Chỉ, đây là giở trò lưu manh, ngươi đừng có học theo mấy con lừa trọc kia. Chỗ bổn tọa vẫn còn mấy thức Như Lai thần chưởng, chờ tu vi của ngươi củng cố thêm một ít, là có thể bắt đầu học được rồi. Lần này, bổn tọa nhất định sẽ cẩn thận chỉ dạy ngươi, khiến ngươi biết được sự lợi hại của bổn……. bổn tọa!”

“Vâng vâng vâng, tiền bối lợi hại nhất.” Tạ Chinh Hồng muốn rút tay về, nhưng Văn Xuân Tương quả thực nắm rất chặt.

“Thôi, ngươi học Niêm Hoa Chỉ cũng không sao, dù sao…… dù sao ta cũng không có hoa.” Văn Xuân Tương bỗng dưng quét đồ trên bàn rơi xuống đất, nằm ở trên bàn không ngừng nện bàn.

Tạ Chinh Hồng ngây ngẩn nhìn tiền bối chẳng hề có hình tượng trước mặt mình, nhất thời không kịp phản ứng.

Lại mau chóng lấy tinh thạch ra ghi lại một phần.

Nếu bị tiền bối phát hiện ra mình làm cái trò này, sợ là sẽ đuổi giết tiểu tăng suốt mấy vạn dặm mất.

Tạ Chinh Hồng yên lặng sám hối một phen ở trong lòng, chết không hối cải.

“Ngươi không biết đâu, bổn tọa có hoa, nhưng mà lại không thể nở được!” Văn Xuân Tương ngẩng đầu, đoan chính nhìn Tạ Chinh Hồng.

……..Tiền bối rốt cuộc là say thật hay giả say vậy?

Tạ Chinh Hồng hiếm khi có chút bối rối.

“Thế vì sao tiền bối lại không thể nở hoa được ạ?” Tạ Chinh Hồng thử hỏi.

“Đây là bí mật, không thể nói được.” Văn Xuân Tương liên tục lắc đầu.

Song còn chưa đợi Tạ Chinh Hồng tiếc nuối, Văn Xuân Tương lại nói tiếp một câu, “Nhưng mà tiểu hòa thượng có thể tín nhiệm, có thể nói được.”

Tạ Chinh Hồng nghe vậy thì cười, “Tiền bối cảm thấy ta có thể tín nhiệm sao?”

“Cũng tạm được.” Văn Xuân Tương dời tầm mắt.

Tạ Chinh Hồng dứt khoát ngồi xuống, đối diện với Văn Xuân Tương, “Tiền bối, ngài nói ngài có hoa nhưng không thể nở, là vì sao vậy?”

“Bởi vì……. nở sẽ hỏng chuyện.” Văn Xuâ Tương lại cầm lấy một chén rượu, tự rót cho mình.

“Hỏng chuyện gì?”

“Tất cả.” Văn Xuân Tương lắc lư sắp đổ, “Cho dù có muốn…… muốn nở hoa…… thì cũng không thể nở ở đây.”

Tạ Chinh Hồng nhếch miệng, mi mắt cụp xuống, che giấu thần sắc của mình, “Tiền bối định đi đâu?”

“Hê hê, đương nhiên là đến Ngọc Tuyền động thiên.” Văn Xuân Tương ngoắc ngoắc ngón tay, kéo Tạ Chinh Hồng đến bên cạnh mình, nói vẻ thần bí, “Chỉ có ở nơi đó, mới có thể khiến ta cảm thấy an toàn một chút.”

“Ngọc Tuyền động thiên là cái gì?”

“Ha ha ha, đương nhiên chính là một động thiên.” Văn Xuân Tương cười ha ha, “Tiểu hòa thượng, ngươi ngốc quá đấy.”

Tạ Chinh Hồng cười, “Ta không bằng tiền bối kiến thức rộng rãi, đương nhiên không biết Ngọc Tuyền động thiên là cái gì?”

“Không nói, không nói.” Văn Xuân Tương lắc đầu, nhắm mắt nằm trên bàn.

“Tiền bối, tiền bối?” Tạ Chinh Hồng lay lay Văn Xuân Tương, nhưng Văn Xuân Tương chẳng hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Xem ra, tiền bối say thật rồi.

Tạ Chinh Hồng nhìn những đồ vật trên mặt đất, lại nhìn Văn Xuân Tương say đến bất tỉnh nhân sự, lấy chiếc giường hàn ngọc băng từ trong nhẫn ra, đỡ Văn Xuân Tương nằm lên giường nghỉ ngơi một lát.

Không thể nở hoa, nở hoa sẽ hỏng chuyện……..

Tạ Chinh Hồng nhìn thoáng qua Văn Xuân Tương, chỉ cảm thấy trong đó bao hàm một bí mật lớn.

Còn cả cái Ngọc Tuyền động thiên kia nữa.

Đáng tiếc, nói tới đây, tiền bối lại không chịu nói thêm nữa.

Tạ Chinh Hồng thở dài, nói cho cùng vẫn là hiện tại hắn vẫn quá yếu. Hắn và tiền bối mới chỉ quen biết trong trăm năm ngắn ngủi này, đối với chuyện của Văn Xuân Tương, hắn cũng không biết nhiều, huống hồ Văn Xuân Tương rất ít khi đề cập đến quá khứ của mình, Tạ Chinh Hồng cũng không phải người phải truy tìm nguyên nhân cho bằng được, bởi vậy đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

Hắn vốn thờ phụng lý niệm “Người sống ở đời hiếm khi hồ đồ”, đối với rất nhiều chuyện đều chỉ cười cho qua, cũng không truy cứu. Thế nhưng thời điểm Văn Xuân Tương uống say nói ra những lời ấy, hắn lại mơ hồ có ý nghĩ muốn truy hỏi đến cùng.

Tạ Chinh Hồng day day mày, chỉ cảm thấy có chút hỗn loạn.

“Là Tạ đạo hữu sao?” Bỗng trong nhẫn trữ vật của Tạ Chinh Hồng truyền đến một ít động tĩnh.

Tạ Chinh Hồng vội lấy Truyền tấn phù trong nhẫn trữ vật ra, ấy vậy mà lại là Lịch Hòa Quang?

“Chính là bần tăng.” Tạ Chinh Hồng trả lời, “Lịch đạo hữu, ngươi đang ở gần đây sao?”

Truyền tấn phù chỉ có công hiệu khi ở cùng một thế giới, Truyền tấn phù vượt qua thời gian không gian chỉ có một số ít phù lục đại sư mới có thể vẽ được, rất khó sở hữu.

“Ta đang tu hành ở đây.” Giọng nói của Lịch Hòa Quang truyền đến.

Tạ Chinh Hồng chợt lóe lên suy nghĩ, “Nơi này, là Hưng Bình đại thế giới sao?” Nếu hắn nhớ không lầm, Lịch Hòa Quang hẳn là đang tu hành ở Ninh Nhất tiên tông tại Hưng Bình đại thế giới giới. Song Tạ Chinh Hồng thông qua khế ước để dịch chuyển tới đây, nơi này cụ thể là thế giới nào hắn căn bản chẳng thể biết được.

“Đương nhiên.” Lịch Hòa Quang gật đầu đáp, “Tạ đạo hữu hiện đang ở đâu?”

“Lịch đạo hữu nói vị trí đi, bần tăng trực tiếp đến tìm ngươi là được.” Tạ Chinh Hồng nhìn thoáng qua Văn Xuân Tương đang mê man, nói.

“Cũng được.” Lịch Hòa Quang nói vị trí, Tạ Chinh Hồng thi triển độn pháp, chưa đầy một khắc đã đến nơi.

Nơi Lịch Hòa Quang nói là ở trong một sơn cố được bao quanh bởi quần sơn, vắng bóng người, cách phạm vi thế lực của Ninh Nhất tiên tông một đoạn. Tạ Chinh Hồng vì có quan hệ với Văn Xuân Tương nên thanh danh truyền xe trong các đại thế giới, Lịch Hòa Quang không thể không đặc biệt chọn nơi cách Ninh Nhất tiên tông xa một chút.

“Bần tăng không đến muộn chứ.” Khi Lịch Quang đang sắp xếp lại những tin tức về Tạ Chinh Hồng ở trong đầu, giọng nói của Tạ Chinh Hồng đã vang lên bên tai.

So với năm xưa khi còn ở Đạo Xuân trung thế giới, khí thế của Lịch Hòa Quang đã thu lại đi rất nhiều. Nếu nói trước đây Lịch Hòa Quang là một thanh bảo kiếm phong quang tất lộ, vậy thì hiện tại hắn lại là một thanh kiếm gỗ giản dị vô hoa. Trông như yếu đuối, song lại không thể phá vỡ.

“Tốc độ của Tạ đạo hữu nhanh thật. Nhiều năm không gặp, không ngờ hiện giờ Tạ đạo hữu đã là một tôn giả kỳ Hóa Thần.” Lịch Hòa Quang nhìn Tạ Chinh Hồng dáng vẻ chưa từng thay đổi, trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần cảm khái.

Năm đó khi bọn họ cùng ở trên Thiên Đan bảng, Tạ Chinh Hồng vẫn là tu sĩ kỳ Kim Đan như hắn. Cẩn thận ngẫm lại, chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong một trăm năm mà thôi. Chút thời gian ấy, đối với tu sĩ bọn họ mà nói, cũng không tính là dài. Nhưng thời điểm nhìn thấy Tạ Chinh Hồng, lại vẫn khiến người ta thảng thốt tựa như cách cả một đời.

Một trăm năm, cũng chỉ đủ cho một tu sĩ bình thường từ kỳ Kim Đan tu thành Nguyên Anh, dù là Lịch Hòa Quang có Ninh Nhất tiên tông cung cấp tài nguyên, cũng mới chỉ tu luyện đến kỳ Xuất Khiếu. Nhưng Tạ Chinh Hồng đã là tu sĩ kỳ Hóa Thần, đối chiến với vô số đại năng, hơn nữa còn kết ấn thành công, trở thành một trong những người xuất sắc nhất thuộc thế hệ trẻ hiện tại của đại thế giới.

Dù là ở tiểu thế giới hay đại thế giới, chỉ cần có người tụ tập, thì luôn không tránh khỏi chuyện xếp hạng nhất nhì ba bốn năm.

Tu sĩ thiên tài yêu nghiệt trong đại thế giới nhiều cỡ nào, một trăm tuổi đạt đến kỳ Hóa Thần như Tạ Chinh Hồng tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không phải không có. Như An Thiên Lộ của Linh Tâm nhai, mặc dù không phải trăm tuổi đạt kỳ Hóa Thần, nhưng hiện tại cũng đã là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, từng đại chiến cũng cao thủ kỳ Hợp Thể suốt mấy năm mà vẫn bất bại, một thân《Thiên Chinh Vũ Linh Quyết》tu đến cực hạn, đã được xác lập là đệ tử nòng cốt đứng đầu của Linh Tâm nhai từ mười năm trước; Lại tỷ như thiếu phủ chủ Đồng Bác Viễn của Xích Nguyệt yêu phủ, có《Hồng Mông yêu trận đồ》là công pháp mà biết bao Yêu tu tha thiết ước mơ, bản thể của hắn là tiên cầm Bạch Vụ Tử Đấu nhạn, nghe nói hắn chỉ tốn ba mươi năm liền thành công biến hóa, khi sinh ra đã có được tu vi Kim Đan hậu kỳ, thọ nguyên lên đến tận năm ngàn năm, càng khiến vô số Nhân tu đoản mệnh ganh tị đỏ cả mắt. Lại càng miễn bàn đến tam đại kiếm khách của Lưu Minh bảo, Thất Tinh Tử của Phi Ngư quan, vv…….

Thế nhưng trong số những người này, thanh danh của Tạ Chinh Hồng vẫn vô cùng vang dội.

Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc quan hệ giữa hắn và Văn Xuân Tương không phải ít, lại thêm cái danh Phật tu do Văn Xuân Tương một tay chỉ bảo cũng đủ khiến vô số tu sĩ xấu hổ. Lại càng trần ai hơn những Phật tu trong mấy tông môn Phật tu kia.

Người cũng trẻ tuổi như Tạ Chinh Hồng, lại không có được tu vi như hắn. Người có tu vi như hắn, lại không có kết ấn, không có Như Lai thần chưởng. Mà người có tu vi lại kết ấn học được Như Lai thần chưởng như Tạ Chinh Hồng, hầu như đều là đại năng một phương, bình thường đều không dễ gì mà xuất hiện. Người như vậy, chẳng lẽ còn có thể hạ mình mặt dày vô sỉ đi làm khó xử một tiểu bối hay sao? Hơn nữa còn có Văn Xuân Tương đứng sau hắn, nào có ai dám làm gì?

Nếu không phải Tạ Chinh Hồng quá mức kín tiếng, đại đa số người đều chưa từng gặp hắn, thì danh khí của hắn sẽ còn vang dội hơn cả bây giờ.

Lần trước trên Tạm Đao sơn, Cảnh Dĩ Phong từng nói với hắn rằng, Tạ Chinh Hồng là người có khả năng đánh bại hai người bọn họ nhất, lúc ấy Lịch Hòa Quang còn mang thái độ nửa tin nửa ngờ mà dẫn Tạ Chinh Hồng vào Quy Nguyên tông. Không ngờ nhiều năm như vậy trôi qua, hắn liều mạng tu hành, mà đối phương đã đạt tới cảnh giới mà hắn căn bản không kịp động tay. Chỉ sợ ngay cả Cảnh Dĩ Phong ngày xưa nói ra câu ấy cũng không ngờ được, bọn họ vậy mà lại chính mắt chứng kiến một truyền kỳ sinh ra!

Lịch Hòa Quang hít sâu một hơi, lấy ra bảo kiếm bản mạng của mình, chắp tay nói với Tạ Chinh Hồng, “Mong Tạ đạo hữu không tiếc chỉ giáo.”

Tạ Chinh Hồng cười khổ, hắn đương nhiên biết Lịch Hòa Quang có ý gì.

“Lịch đạo hữu, thật sự xin lỗi. Lúc trước bần tăng quả thực mang một ít ý đồ tiếp cận Quy Nguyên tông.” Tạ Chinh Hồng thành khẩn nói.

Lịch Hòa Quang nhìn Tạ Chinh Hồng, chậm rãi lắc đầu, “Trước đây là ta mời ngươi đến Quy Nguyên tông, cũng không phải ngươi chủ động tìm đến đeo bám. Ngươi là đệ tử của Văn Xuân Tương, vì cứu y mà tiếp cận sư môn ta, đều chỉ là vấn đề lập trường. Ma Hoàng không làm hại người trong sư môn ta, chỉ phong phái trăm năm, đối với chuyện này, tại hạ vô cùng cảm kích.”

Đến Ninh Nhất tiên tông, những gì Lịch Hòa Quang biết được tất nhiên nhiều hơn khi còn ở Đạo Xuân trung thế giới.

Chuyện này hiện tại cũng chẳng còn là bí mật gì.

Thiên Khuyết cung bỗng dưng biến mất, Uất Trì Tu Bình đi không từ giã, đệ tử dưới trướng của bọn họ cũng mất tích, tất cả đều bị mọi người xem hết trong mắt, người hiếu kỳ nhiều, các loại tin tức đều sẽ truyền ra. Mà chuyện của Quy Nguyên tán tiên đương nhiên cũng đã truyền khắp Quy Nguyên tông.

Lúc trước Quy Nguyên tán tiên tình nguyện hợp tác với đám người Gia Ngọc tiên tử, chứ không chịu hợp tác với tán tiên của tông môn khác, kỳ thực cũng ra thuyết minh rất nhiều vấn đề.

Văn Xuân Tương chỉ luôn nhắm vào Phật môn, mà giữa Phật giáo và Đạo giáo tuy rằng cũng được xưng là hòa thuận, nhưng dù sao cũng không phải người trong Phật giáo. Hơn nữa còn có Quý Hiết của Tuyết Sa đại thế giới, cái sở thích này của Văn Xuân Tương liền chỉ như mưa phùn gió xuân, căn bản chẳng tính là gì. Dù sao, đối với Pháp tu bọn họ, Văn Xuân Tương vẫn là nước giếng không phạm nước sông. Dưới tình huống đó, sao lại có một tông môn yêu quý bản thân nguyện ý đi làm chuyện quái dị, không sợ trời không sợ đất mà kết thành quan hệ ân oán với Ma Hoàng?

Mấy ngày trước, thần thức của Quy Nguyên tán tiên đã hoàn toàn biến mất, Ninh Nhất tiên tông là bên đầu tiên nhận được tin tức.

Không phải là không có ai muốn báo thù cho Quy Nguyên tán tiên, nhưng đa số người vẫn cho rằng đây là do chính Quy Nguyên tán tiên tự rước lấy tai họa.

Lời đồn Văn Xuân Tương có bí pháp độ kiếp, thực ra rất nhiều người đều biết. Song người tin tưởng nó và nguyện ý đi thực hiện nó căn bản chẳng có bao nhiêu. Nếu Văn Xuân Tương thật sự có bí pháp lợi hại như vậy, sao đến giờ mà y vẫn chưa phi thăng thành công?

Đối với tuyệt đại đa số tu sĩ mà nói, hai chữ vô duyên cả đời này đều vô duyên với bọn họ. Người nguyện đi vì một lời đồn như vậy mà đi đối phó với Văn Xuân Tương, ngoại trừ đám tán tiên đã vượt qua Thiên kiếp lần đầu mà Thiên kiếp lần hai lại sắp đến như Quy Nguyên, người khác căn bản không có bất cứ động tĩnh nào.

Quan hệ giữa Quy Nguyên tán tiên và Văn Xuân Tương nói trắng ra chính là mơ ước đồ của người ta mà lại hãm hại bất thành, bị người ta tìm tới cửa giết chết. Việc này dù nói thế nào, đều là Quy Nguyên tán tiên đuối lý. Ninh Nhất tiên tông lại không chỉ có một tán tiên là Quy Nguyên, đương nhiên càng coi trọng mặt mũi hơn. Chuyện như vậy vội vàng áp chế còn không kịp, sao còn đi gióng trống khua chiêng tìm Văn Xuân Tương báo thù?

Mà Quy Nguyên tông ở Đạo Xuân trung thế giới, nói cho cùng cũng chỉ là một cây đao trong tay Quy Nguyên để đối phó với Văn Xuân Tương mà thôi.

Về mặt tình cảm, tuy rằng Lịch Hòa Quang không muốn thừa nhận sự thật như vậy, nhưng trong lòng vẫn phải thừa nhận.

“Nghe nói khi Tạ đạo hữu lần thứ hai quay lại Đạo Xuân trung thế giới, đã kết thúc nhân quả với Quy Nguyên tông, chuyện về sau cũng không liên quan đến Tạ đạo hữu. Có điều Mậu Mân chưởng môn là sư phụ của tại hạ, người bị Tạ đạo hữu lừa gạt là sự thật không thể bàn cãi. Tại hạ cũng biết hiện tại mình không phải địch thủ của ngươi, nhưng tại hạ vẫn cả gan thỉnh Tạ đạo hữu một trận chiến.” Lịch Hòa Quang nghiêm túc trả lời.

Đây mới là nguyên nhân hắn chọn một sơn cốc không bóng người như vậy.

Quan hệ giữa hắn và Tạ Chinh Hồng có thể xưng là quân tử chi giao, nhưng Quy Nguyên tông là sư môn của hắn, Mậu Mân là sư phụ có ân nặng như núi với hắn, dẫu biết rằng chuyện này nhìn từ lập trường của Tạ Chinh Hồng thì không có nửa điểm sai lầm, nhưng hắn vẫn khó có thể dễ dàng bỏ qua.

“Được.” Tạ Chinh Hồng im lặng một lát, gật đầu đáp, “Để công bằng, bần tăng sẽ không dùng Chư Hành Vô Thường ấn và Như Lai thần chưởng.”

“Tu vi cao thấp giữa tu sĩ vốn đã là thứ công bằng nhất thế giới này, Tạ đạo hữu không cần phải như thế. Trận chiến này tại hạ chắc chắn sẽ thua, chỉ là muốn hoàn thành một niệm tưởng trong lòng tại hạ mà thôi.” Lịch Hòa Quang xua tay nói.

“Mong Lịch đạo hữu chỉ giáo.” Tạ Chinh Hồng thấp giọng thở dài, đáp lời.

Bản thân Lịch Hòa Quang là Kiếm tu, sau khi đến Ninh Nhất tiên tông thì may mắn được một vị Kiếm tiên chỉ điểm vài câu, tu vi trên đường Kiếm đạo có thể nói là bỗng nhiên tăng mạnh. Trong số những đệ tử hậu bối tại Ninh Nhất tiên tông, hắn cũng đã được xem là nổi bật.

Tạ Chinh Hồng và Lịch Hòa Quang chưa từng chính thức giao thủ, ấn tượng về hắn vẫn dừng lại ở lần đó trên Tạm Đao sơn, một kiếm vung ra chém tan ảo cảnh.

Ngược lại cũng có chút ít chờ mong.

Nếu nói Tạ Chinh Hồng có đánh giá gì về kiếm đạo của Lịch Hòa Quang.

Vậy thì chỉ có một chữ, ổn!

Lịch Hòa Quang xuất kiếm cực nhanh, cũng ổn trọng đến thần kỳ.

Kiếm pháp tứ bình bát ổn như vậy vốn nên là loại dễ đối phó nhất, thế nhưng khi ở trong tay Lịch Hòa Quang thì không ngờ lại như kỳ quỷ.

Tạ Chinh Hồng biến sắc, nâng một ngón tay ấn lên bảo kiếm bản mạng của Lịch Hòa Quang. Nhất thời Lịch Hòa Quang liền cảm thấy kiếm của mình nặng tới vạn cân, cổ tay lập tức xoay lại, bắn ra vài đạo kiếm quang.

Song không đợi Tạ Chinh Hồng kịp ra tay lần nữa, những kiếm quang này liền tự động hóa thành sương mù, biến mất vô tung vô ảnh.

“Hay!” Tạ Chinh Hồng thu tay, không khỏi cất lời tán thưởng.

Đám sương mù kia phân tán trong không trung, song vẫn chịu sự điều khiển của Lịch Hòa Quang.

Trên thực tế, trước khi Lịch Hòa Quang xuất kiếm, đã có một ít kiếm quang ngầm hóa thành sương mù, bao phủ phương viên phụ cận trong kiếm khí của hắn. Chỉ đợi tâm niệm hắn vừa động, liền có thể kết liễu tu sĩ trong phạm vi kiếm khí.

Sau khi nhận được lời tán thưởng của Tạ Chinh Hồng, khuôn mặt Lịch Hòa Quang chẳng những không hiện nét vui mừng, mà trái lại còn vô cùng trầm trọng.

Hắn đã sớm biết sự lợi hại của Tạ Chinh Hồng, nhưng không ngờ chênh lệch lớn như thế vẫn khiến hắn có chút không quen. Lịch Hòa Quang thậm chí còn có cảm giác rằng, chỉ cần hiện tại hắn thu lại những kiếm khí này để đối phó Tạ Chinh Hồng, ngay sau đó kiếm khí sẽ phản phệ lại bản thân hắn.

Trực giác đó thật sự quá mức mãnh liệt, đầu Lịch Hòa Quang không ngừng toát mồ hôi lạnh, chẳng thể nào hạ thủ được.

“……..Ta thua rồi.” Lịch Hòa Quang thu hồi bảo kiếm, thở dài một tiếng, nói.

Sau khi nhận thua, áp lực trên người hắn bỗng nhẹ đi. Ít nhất hắn có thể vượt qua cửa ải trong lòng mình, sau này khi quay trở lại Đạo Xuân trung thế giới cũng có mặt mũi mà gặp sư phụ.

“Chiêu này của Lịch đạo hữu cũng rất lợi hại, bần tăng suýt chút nữa đã trúng bẫy.” Tạ Chinh Hồng cười đáp.

Năm đó trên Tạm Đao sơn, hắn cũng từng cảm thụ kiếm ý của Lịch Hòa Quang, rõ ràng không phải đấu pháp tứ bình bát ổn như vậy. Kiếm ý của Kiếm tu cũng giống như Đạo Tâm của Pháp tu vậy, đã lập xuống thì không thể sửa được nữa. Nhưng Lịch Hòa Quang xuất kiếm kỳ quái như thế, không có khả năng nương tay với Tạ Chinh Hồng, như vậy kết luận duy nhất, chính là Lịch Hòa Quang đang mưu đồ gì đó. Những kiếm khí dung hợp trong linh khí xung quanh quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị, thế nhưng đối với Tạ Chinh Hồng, lại không tính là gì.

“Ta còn cần luyện tập nhiều hơn.” Trên mặt Lịch Hòa Quang cũng hiện ra nét cười.

Tạ Chinh Hồng cười đáp lại, “Không biết bần tăng có thể có may mắn được ngồi xuống trò chuyện một phen với Lịch đạo hữu không?”

“Đương nhiên là được.”

Văn Xuân Tương tỉnh lại từ trên giường ngọc, vội vàng vận công xua tan cảm giác bất ổn trong thân thể.

Hôm qua là lần đầu tiên y uống say, bây giờ vẫn còn nhớ cái cảm giác lâng lâng dục tiên sau khi say rượu. Về phần tửu phẩm gì đó, Văn Xuân Tương tự nhận mình hẳn được xem là không tệ. (Tửu phẩm ở đây là nói đến trạng thái, biểu hiện khi say rượu.)

Đều là tửu phẩm xem nhân phẩm, y tự nhận mình đối nhân xử thế không có trở ngại gì, chắc là không làm gì mà lẳng lặng ngủ luôn.

“Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng?” Văn Xuân Tương gọi hai câu.

Y nghĩ, Tạ Chinh Hồng hiện giờ hẳn là đang ở bên ngoài thủ hộ cho y hoặc đang làm công khóa gì đó.

Đáng tiếc lần này, Văn Xuân Tương đã đoán sai.

Khắp cả động phủ không hề có dấu vết của Tạ Chinh Hồng.

Tâm tình vốn xem như thoải mái của lập tức chùng xuống. Thời điểm y say khướt, tiểu hòa thượng đặt y lên giường ngọc nghỉ ngơi rồi một mình rời đi? Đây là chuyện trước kia chưa từng xảy ra!

“Tiểu hòa thượng, ngươi đang ở đâu thế?”

Tạ Chinh Hồng đang trao đổi một vài tin tức về những thanh niên tài tuấn trong đại thế giới cùng Lịch Hòa Quang, thì bỗng nhận được tin từ Văn Xuân Tương, liền lập tức phản ứng.

Không xong rồi, tiền bối đã tỉnh lại.

Tạ Chinh Hồng không ngờ Văn Xuân Tương lại tỉnh nhanh như thế, nghĩ tiền bối sau khi tỉnh lại mà không thấy mình, e là sẽ giận dữ.

“Nếu Tạ đạo hữu có việc thì có thể đi trước, núi xanh còn đó, chúng ta ắt sẽ có ngày gặp lại.” Lịch Hòa Quang chắp tay cười nói.

“Lịch đạo hữu chê cười rồi.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười cáo từ.

“Đúng rồi, chỗ ta có mấy hũ rượu ngon, là khi ta tình cờ gặp Cảnh Dĩ Phong, y đã tặng cho ta.” Lịch Hòa Quang vươn tay vuốt một cái trên nhẫn, trên mặt đất liền xuất hiện mấy hũ rượu, “Những thứ này đều là đặc sản của Tuyết Sa đại thế giới, giúp ích rất lớn cho tu hành.”

Tạ Chinh Hồng uống thử một ngụm rượu, gật đầu cười nói, “Quả đúng là rượu ngon.”

Vừa lúc tiền bối uống gần hết rượu rồi, cũng có thể bổ sung thêm.

“Vậy xin đa tạ đạo hữu.”

“Không cần khách khí, chỗ ta vẫn còn nhiều lắm.” Lịch Hòa Quang xua tay nói, “Có duyên gặp lại.”

Tạ Chinh Hồng cất linh tửu đi, sau khi tạm biệt Lịch Hòa Quang, liền lợi dụng khế ước bay nhanh về bên cạnh Văn Xuân Tương.

—————— Hôm nay là tiểu phiên ngoại đặc biệt của lễ tình nhân ——————

Tạ Chinh Hồng: Tiền bối, mọi người đều rất quan tâm ngài khi nào thì nở hoa?

Văn Xuân Tương [Tức Tức Tức]: Đây là giở trò lưu manh! Ta có bao giờ quan tâm nhân loại các ngươi khi nào thì giao phối đâu!

Tạ Chinh Hồng [Cúi đầu trầm tư]: Có lẽ là vì nhân loại giao phối không cần xác định thời gian và địa điểm, tỷ như hiện giờ, phố lớn ngõ nhỏ đều có đôi có cặp.

Văn Xuân Tương: Ha ha, nếu để bổn tọa thấy được, nhất định sẽ cho tất cả bọn chúng thể nghiệm ảo cảnh “Sinh lão bệnh tử” một phen.

Tạ Chinh Hồng: Tiền bối, khí độ khí độ.

Văn Xuân Tương:╭(╯^╰)╮
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện