822

Lúc Văn Xuân Tương từ không gian kia đi ra thì đã là nửa canh giờ sau.

Tinh Nhiêu Ma Mẫu tuy hòa nhã nói chuyện với Văn Xuân Tương, nhưng trong lòng mụ cũng rất hiếu kỳ vì sao Nhất Điểm Tú Sinh Đao lại để ý đến kẻ này. Bởi vậy, sau khi nói vài câu có lệ với y, mụ liền mở cấm chế không gian cho Văn Xuân Tương rời đi.

Có lẽ Tinh Nhiêu Ma Mẫu đứng trên cao lâu rồi, ngay cả ngụy trang đơn giản cũng chẳng làm cho tốt, biểu cảm trên mặt đã bại lộ hết suy nghĩ của mụ. Văn Xuân Tương biết rõ nhưng vẫn vờ như không biết gì, cất bước đi ra khỏi không gian.

Dù là Tu Chân giới hay Tiên giới, có một điều sẽ không thay đổi. Mặc kệ là người hay yêu, là tiên hay phật, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì có thể xem nhẹ một ít âm mưu quỷ kế. Những kẻ giống như Tinh Nhiêu Ma Mẫu, bọn họ chưa chắc tâm cơ hơn người khác, nhưng chỉ cần tu vi của bọn họ mạnh, thì dù biết rõ phía trước là hố, vô số tu sĩ vẫn lao đầu nhảy xuống.

Văn Xuân Tương chính là một kẻ muốn nhảy xuống.

Không trung lại xuất hiện một cửa động u ám, góc áo Văn Xuân Tương ló ra, rồi cả thân hình nhanh chóng lộ ra.

Tinh Nhiêu Ma Mẫu tựa như một đóa sen trắng, vừa ra ngoài liền “hờn giận” liếc Văn Xuân Tương mấy lần, sau đó lập tức bay đi, mà Văn Xuân Tương thì chẳng buồn nhìn đến mụ ta, trông là biết ngay cuộc nói chuyện của hai người không được suôn sẻ.

Văn Xuân Tương trở về vị trí của mình, Tạ Chinh Hồng còn chưa kịp mở miệng, y đã cướp lời thêm mắm dặm muối kể lại chuyện của Tinh Nhiêu Ma Mẫu, nhấn mạnh Tinh Nhiêu Ma Mẫu cao ngạo hùng hổ còn y thì nhân nhượng vì toàn cục.

Văn Xuân Tương nói liến thoắng một hồi, nhận ra Tạ Chinh Hồng nãy giờ chẳng nói chẳng rằng, trong lòng y càng chộn rộn.

Chẳng lẽ tiểu hòa thượng giận thật rồi? “Tiểu hòa thượng, ấn ký này không phải ta muốn làm, chỉ là……”

“Tiền bối, không phải thế.” Tạ Chinh Hồng ngắt lời Văn Xuân Tương, nhẹ nhàng nói, “Việc ấn ký tuy khiến người ta đau đầu, nhưng tiểu tăng biết không phải do tiền bối cố ý, hơn nữa nếu nó thật sự có thể bảo vệ tiền bối bình an thì tiểu tăng còn phải cảm tạ nó ấy chứ. Tiền bối, điều ta lo lắng không phải là chuyện ấn ký.”

Văn Xuân Tương thức thời im lặng.

Y giả ngu cố ý dẫn dắt đề tài sang chuyện Tinh Nhiêu Ma Mẫu và ấn ký, đáng tiếc tiểu hòa thượng không hề mắc mưu, hắn rất khó lừa, chẳng dính chiêu này của y.

Văn Xuân Tương âm thầm thở dài.

Người khác đều buồn phiền đạo lữ của mình ngáng tay ngáng chân, muốn nghĩ cách giúp đạo lữ nâng cao tu vi, y thì buồn phiền vì đạo lữ quá thông minh, không thể nào mà lừa được hắn.

“Tiểu hòa thượng, ngươi không cần nói, ngươi yên tâm, ta sẽ không rời bỏ ngươi.” Văn Xuân Tương nhân cơ hội thổ lộ.

“Về điểm này thì tiểu tăng chưa bao giờ hoài nghi cả.” Tạ Chinh Hồng ăn mềm không ăn cứng, Văn Xuân Tương nói vậy khiến sắc mặt hắn dịu đi rất nhiều, “Chỉ là nghĩ đến bên cạnh tiền bối có thêm một việc mà ta không thể giải quyết, trong lòng ta cứ canh cánh bất an.”

“Không có gì phải bất an hết.” Văn Xuân Tương trấn an, “Chỉ cần tu vi của chúng ta cao lên, mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa.”

Tạ Chinh Hồng lặng lẽ thở dài, Văn Xuân Tương nói không sai, nếu là bọn họ có được tu vi như Linh Đế thì có lẽ khó khăn trước mắt sẽ ít đi nhiều.

Nói đến nói đi, vẫn là tu vi của bọn họ bây giờ còn quá thấp.

Tuy tốc độ tu hành của hai người đã khiến cả đống tiên nhân tức muốn tự sát rồi, nhưng cả hai muốn đi cùng nhau đã rất khó khăn, muốn không phải cố kỵ gì thì phải có tu vi cao hơn nữa.

Cuộc nói chuyện của hai người đơn giản kết thúc như vậy, hai ngày thấm thoát trôi qua, các Tiên Đế trong Sùng Dương điện rốt cuộc cũng thương lượng được phương án.

Vòng loại trước đã vượt ngoài dự đoán của mọi người, nếu vòng chung kết mà bình thường quy củ thì chẳng phải là đầu voi đuôi chuột hay sao?

Hơn nữa chất lượng lần này quả thực rất cao, giày vò kiểu gì cũng được, mấy Tiên Đế sống lâu rảnh rỗi này lập tức nổi hứng nghĩ ý xấu, thậm chí có con em đệ tử nhà mình trong số thí sinh thì cũng dẹp sang bên.

Cuối cùng, Đông Phương Thiên Đế đứng ra làm trọng tài, chọn lấy vài ý tưởng làm hạng mục tỷ thí. Tổng hợp toàn bộ thành tích, sau đó chọn ra ba trăm người xuất sắc đưa vào tiên tháp tu hành.

Vòng thứ nhất là cờ vây.

Nghe nói nguồn gốc của cờ vây là trò chơi tạo ra dựa theo vị trí của các vì sao trên trời, nó không chỉ lưu hành tại nhân gian mà cũng rất được ưa chuộng ở Tu Chân giới và Tiên giới. Một bàn cờ nho nhỏ có thể có vô vàn biến số, một nước tử một nước sinh, phải xem bản lĩnh của người chơi cờ.

Bởi vậy, vòng thứ nhất này chia thí sinh thành hai đội đen trắng, không phân chia môn phái đạo thống, chỉ cần ở chung một đội thì phải cùng nhau đánh địch.

Song đồng thời nếu như có bản lĩnh thì cũng có thể kéo đối phương về phe mình.

“Vòng thí luyện thứ nhất diễn ra tại một thế giới không người, nơi này được chia thành rất nhiều khu vực, các khu vực tương ứng với bàn cờ. Hạ cờ như thế nào, “ăn quân” như thế nào, tấn công lãnh địa đối phương như thế nào, đều phải dựa vào bản lĩnh của người chơi cờ.” Vị Tiên Đế giải thích quy tắc cười nói, “Các ngươi sẽ tự quyết định ai là người chơi cờ, còn bây giờ mọi người hãy rút thăm, rút được bên nào thì theo bên đấy!”

Nghe xong quy tắc của vòng thí luyện đầu tiên, Văn Xuân Tương vẫn ngơ ngơ ngác ngác.

Đã lâu lắm rồi y không chơi cờ, chơi cờ giỏi nhất phải là Mục Đình và Nhan Kiều, đáng tiếc chẳng ai trong hai người kia có mặt ở đây.

“Tiền bối thở dài chi vậy?” Nhìn biểu cảm Văn Xuân Tương đổi tới đổi lui làm Tạ Chinh Hồng có chút buồn cười.

“Khụ khụ, kỹ năng mai một đi nhiều rồi.” Văn Xuân Tương hơi ngượng ngùng. Thực ra khi nhận được truyền thừa của Linh Tu thiên cung, y cũng sống ở nhân gian một thời gian dài. Chỉ là mấy việc kiểu như xem sách vẽ tranh thì có thể tự chơi tự vui, còn đánh cờ mà không có đối thủ thích hợp thì chẳng thú vị gì cả. Chỉ khi nào cực kỳ chán thì Văn Xuân Tương mới tự mình chơi cờ với mình.

“Tiểu hòa thượng này, ta nhớ trình độ đánh cờ của ngươi không tệ.” Ít nhất lúc tiểu hòa thượng còn là Thần Tú lão quốc sư, trình độ đánh cờ của hắn rất cao.

“Cũng tạm được.” Tạ Chinh Hồng gật đầu nói, “Nhưng ta không muốn tranh giành làm người chơi cờ. Tiền bối, chúng ta đi rút thăm đã.”

Văn Xuân Tương đang định gật đầu, song lại cuống quít rụt tay về.

“Tiểu hòa thượng, ngươi rút hộ ta đi.” Văn Xuân Tương vội nói.

Mặc dù lúc trước vận may của y đột nhiên hiển linh, nhưng Văn Xuân Tương cũng chịu đủ khổ sở những lúc xui xẻo rồi, nếu thời điểm quan trọng thế này mà mình và tiểu hòa thượng lại ở hai phe khác nhau thì chẳng phải tức chết hay sao?

Vẫn nên để tiểu hòa thượng rút giùm thì hơn!

Tạ Chinh Hồng bất đắc dĩ nhìn Văn Xuân Tương, cuối cùng vẫn đáp ứng rút thăm giúp y.

Lúc hai người dây dưa thì những người khác đã rút thăm xong, xác định phe của mình.

Không biết là cố ý hay vô tình, đạo thống được chia đều cho hai phe, ngay cả mấy đệ tử Linh Tu thiên cung cũng bị phân thành hai.

Tạ Chinh Hồng rút thăm xong, một đen một trắng.

Nói cách khác, hai người bọn họ không ở cùng một phe.

Kim Bà La Hoa cười xùy, “Các ngươi bày vẽ hình thức quá đấy, các ngươi đã sớm chia phe xong rồi.”

“Ầy, nói thế là sao?” Một Tiên Đế cười tủm tỉm nói, “Phải vậy mới thú vị chứ, tất cả đồng lòng thì còn gì hay?”

“Đúng thế, xem bọn họ ngáng chân nhau, ôi chao, tuổi trẻ thật tốt.” Một Tiên Đế khác tiếp lời.

Kim Bà La Hoa và Linh Đế yên lặng liếc nhau, lòng bàng hoàng vì sự rảnh rỗi sinh nông nổi của mấy Tiên Đế này.

Văn Xuân Tương nhìn hai lá thăm mà khóc không ra nước mắt.

Y biết ngay mà!

Trước khi rút thăm y đã cảm giác không ổn rồi, cho nên mới để tiểu hòa thượng rút thay, không ngờ kết quả vẫn thế.

“Không sao đâu tiền bối, chỉ là một lần thí luyện thôi mà.” Tạ Chinh Hồng nhỏ giọng an ủi, “Tiền bối muốn đi phe nào?”

Văn Xuân Tương nhìn hai lá thăm trong tay, rồi lại nhìn sang phe bên cạnh.

Văn Xuân Tương nhìn hồi lâu, cuối cùng chọn cho mình một phe có thành viên rõ ràng đẹp hơn, để tiểu hòa thượng đi đến phe có nhiều kẻ quái dị hơn.

Tuy y không lo tiểu hòa thượng sẽ làm chuyện có lỗi với mình, nhưng ngộ nhỡ có tiểu yêu tinh nào nhìn trúng tiểu hòa thượng thì sao, chọn cho hắn phe có nhiều kẻ quái dị thì mới yên tâm hơn một chút.

Cũng không biết Tạ Chinh Hồng có nhận ra chút tâm tư nho nhỏ của y Văn Xuân Tương không, hắn mỉm cười đồng ý.

“Tiền bối, ta sẽ cố gắng để sang phe chủa ngươi.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng cầm lấy tay Văn Xuân Tương, nói.

“Đừng, để ta sang phe của ngươi đi.” Văn Xuân Tương vội vàng ngăn cản.

Cuối cùng, Văn Xuân Tương sang phe trắng, Tạ Chinh Hồng sang phe đen.

Lúc Tạ Chinh Hồng đi sang phe đen, có vẻ không khơi gợi bao nhiêu chú ý.

Nhưng đây đã là khác biệt lớn nhất.

Tuy bản thân Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương không để ý, nhưng vòng trước hai người bọn họ là hạng nhất và nhì, dù đi đến phe nào thì cũng là trợ lực lớn.

Vừa khéo, trong số những tiên nhân khá có tiếng nói ở phe đen có Tất Hạo.

Chỉ là phe đen ngoại trừ Pháp tu thì còn có Yêu tu, Linh tu, Ma tu, đâu ai chịu để một tên Pháp tu lên mặt?

Lúc Tạ Chinh Hồng đến, bọn họ đang cãi nhau.

“Tất Hạo thì làm sao? Ma giới chúng ta xưa nay chỉ nói chuyện bằng thực lực, hắn đánh bại được tất cả mọi người ở đây thì bọn ta sẽ công nhận, còn nếu không thì khỏi bàn nữa!”

“Ha ha, trừ phi có tu vi Tiên Đế, không thì ai mà đánh bại được tất cả mọi người ở đây? Ngươi nói vậy rõ ràng là đang khiêu khích!”

“Nếu không có bản lĩnh trấn áp tất cả thì bọn ta cần quái gì phải nghe các ngươi?”

Tu sĩ có thể đi đến đây, nào có ai không phải kẻ sõi đời, ai cũng không muốn phải làm kẻ nhân nhượng. Hơn nữa, hai phe phải chơi cờ đối kháng, như vậy sinh tử của mấy quân cờ bọn họ chẳng phải do người chơi cờ quyết định hay sao?

Nếu để Pháp tu là thủ lĩnh thì Yêu tu và Ma tu bọn họ làm gì có đường sống yên ổn?

Tất Hạo nhìn những người này cãi nhau inh ỏi, trong lòng cũng buồn phiền. Đạo thống bất đồng vốn không thể vượt qua mâu thuẫn, mà ở đây chẳng ai là kẻ ngốc, không ai chịu phục ai, tâm phúc của hắn lại đều ở bên phe kia.

“Thần Tú thiền sư, ngươi cảm thấy thế nào?” Thấy Tạ Chinh Hồng giữ vẻ mặt dửng dưng, một tu sĩ cũng muốn kéo hắn vào vũng nước đục này.

Tạ Chinh Hồng nhìn quanh một lượt, thản nhiên cười bảo, “Nếu lần này giao đấu bằng cách chơi cờ, vậy chi bằng chúng ta đánh cờ với nhau, tài nghệ của ai giỏi nhất thì người đó làm thủ lĩnh.”

Trùng hợp là, bên phe Văn Xuân Tương cũng đưa ra đề nghị như vậy.

Editor: Mấy chương này tui ko có hứng edit lắm nên tiến độ lèo tèo, định tung combo 10 chap đến đoạn gay cấn luôn nhưng lực bất tòng tâm nên chỉ có thế này thôi ạ:)) Thôi hẹn mọi người hôm sau đăng combo nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện