Văn Xuân Tương đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, y phất tay áo, hạ xuống trước mặt đám người Thẩm Phá Thiên.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt hệt như trước, nhưng khí thế lại khác hoàn toàn. Khoảng khắc Văn Xuân Tương xuất hiện, màn khí đen vốn đang lượn lờ liền tan biến, cùng lúc đó, áp lực đè lên những người trên sân lập tức nặng thêm, cảm giác nửa bước thôi cũng khó đi.
Văn Xuân Tương đã có tu vi Ma Đế!
Tốc độ tăng nhanh đến đáng sợ như vậy, chẳng trách Nhất Điểm Tú Sinh Đao và mấy ma vật này lại thèm muốn hồng châu đến thế.
Sau khi ý thức được điều này, Thẩm Phá Thiên đề cao cảnh giác, lo lắng nhìn Văn Xuân Tương.
Nhìn từ ngoài thì hắn không nhận thấy Văn Xuân Tương có gì bất đồng cả? Tuy nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được, sự tín nhiệm mà Thẩm Phá Thiên dành cho Văn Xuân Tương hơn phân nửa là đến từ Tạ Chinh Hồng, bây giờ Tạ Chinh Hồng không có ở đây, hắn liền chẳng có lý do gì để mà tín nhiệm nữa. Suy cho cùng thì hắn vẫn là Đông Phương Thiên Đế!
“Văn đạo hữu, nhiều năm không gặp, tại hạ có lễ.” Suy nghĩ ấy lướt qua trong đầu Thẩm Phá Thiên, cuối cùng hắn vẫn chắp tay cười, lên tiếng chào hỏi trước.
Văn Xuân Tương nhìn Thẩm Phá Thiên, trong mắt ánh lên sự hứng thú, nhìn đến tận khi Thẩm Phá Thiên bối rối chẳng hiểu sao, y mới chậm rãi nói, “Thì ra sau khi trở về bộ dáng Thẩm Phá Thiên là như này, trông cũng không khác trước kia bao nhiêu, vậy là ta yên tâm rồi.”
Giọng điệu quen thuộc này khiến Thẩm Phá Thiên hoàn toàn khẳng định, thậm chí phải nói là mừng rỡ.
“Xem ra Văn đạo hữu đạo tâm thông thấu, không hề bị dao động, hôm nay tu vi đại thành, quả thực là đáng mừng!” Thẩm Phá Thiên chân thành nói.
Văn Xuân Tương có chút chột dạ, “Đâu có đâu có.” Nếu không phải vào phút cuối y nhìn thấy câu nói trên bức tranh mình để lại thì có lẽ tạm thời vẫn chưa nhớ được tiểu hòa thượng ấy chứ. Y tự phụ vì tu vi thực lực, không ngờ lại vì một viên châu mà quên mất tiểu hòa thượng, nói là nỗi sỉ nhục trong đời cũng không ngoa! Có điều chuyện thế này đừng nên nói ra thì hơn, đương nhiên càng không thể nói cho Tạ Chinh Hồng.
Nếu bị tiểu hòa thượng biết mình từng lỡ quên mất hắn thì sẽ thế nào đây? Chẳng lẽ muốn cưỡi lên đầu y hả? Với cả, thời điểm y khôi phục ký ức cũng quá là bất nhã.
Nhất Điểm Tú Sinh Đao nhíu mày nhìn hai kẻ này thản nhiên nói chuyện như chốn không người.
Văn Xuân Tương chưa quên Tạ Chinh Hồng mà đã đi ra rồi? Việc này thật khiến y sửng sốt. Y lưu lại hồng châu là để khiến Ma Chủ không có nhược điểm, cũng là để thử thách thực lực và tâm tính của Ma Chủ. Song rất hiển nhiên, Văn Xuân Tương biểu hiện một cách hoàn mỹ.
“Tại hạ cũng phải chúc mừng đạo hữu.” Thấy Văn Xuân Tương và Thẩm Phá Thiên tạm dừng nói chuyện, Nhất Điểm Tú Sinh Đao liền xen lời vào.
Văn Xuân Tương quay đầu, lúc nhìn về phía Nhất Điểm Tú Sinh Đao thì hơi có vẻ chán ghét. Nhưng Khí Vận Xích Châu này là do Nhất Điểm Tú Sinh Đao nghĩ cách dung luyện, hơn nữa tu vi đối phương cũng sâu không lường được, liều mạng với y thì chỉ có nước lưỡng bại câu thương, Văn Xuân Tương đành ngăn lửa giận toát lên trong mắt, bực bội nói, “Bổn tọa không nhận nổi lời chúc của các hạ, xin miễn cho.”
“Sao mà thế được chứ?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao tỏ vẻ ngạc nhiên, “Nếu Văn đạo hữu đã hấp thu Khí Vận Xích Châu, lại thôn phệ cả rừng Thiên Phạt này, vậy thì cũng nên gánh vác trách nhiệm, thực hiện nghĩa vụ của Ma Chủ, trả hết nợ nhân quả.”
“Nói sau đi.” Văn Xuân Tương không kiên nhẫn phất phất tay, “Nhân quả này tận bao nhiêu năm cơ mà, sớm một năm hay muộn một năm mà chẳng như nhau. Bổn tọa thấy tạm thời để sau hẵng bàn.”
“Thế bây giờ Ma Chủ muốn làm gì?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao nhất quyết không tha.
“Ha ha, tất nhiên là đi tìm đạo lữ của bổn tọa.” Văn Xuân Tương đáp ngay, “Hôm nay bổn tọa đã có đủ năng lực để bảo vệ hắn, sao có thể để hắn sống dưới sự chở che của đám lừa trọc kia nữa?”
Thẩm Phá Thiên nghe vậy thì khóe miệng giật giật, Văn đạo hữu thật đúng là ghét lừa trọc vạn năm không đổi.
Từ Tu Chân giới đến Tiên giới, chẳng thay đổi một tẹo nào cả.
“Ma Chủ muốn mang Tạ đạo hữu đến Ma giới ư? Hay là Ma Chủ định dùng thân phận và tu vi này để sống bên Tạ đạo hữu ở Tiên giới?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười hỏi.
Văn Xuân Tương trợn mắt, “Mắc mớ gì đến ngươi?”
Lập tức chặn họng Nhất Điểm Tú Sinh Đao và mấy ma vật kia.
“Ngươi tốt xấu gì cũng là chí binh Ma đạo, vậy thì nên ra dáng chí binh Ma đạo đi. Đừng vì giờ đang mang thể xác phụ nữ là biến thành kẻ lắm chuyện, truyền ra ngoài có phải mất mặt không hả? Bổn tọa nói đến đây thôi, cáo từ.” Nói rồi, Văn Xuân Tương nhìn sang Thẩm Phá Thiên, “Thẩm đạo hữu, chúng ta cùng đi tìm tiểu hòa thượng thôi, xin hãy giúp dẫn đường.”
Thẩm Phá Thiên lập tức lấy lại tinh thần, nở nụ cười tươi, “Mời Văn đạo hữu theo ta.” Dứt lời, hai người liền biến mất.
Sắc mặt Nhất Điểm Tú Sinh Đao hết sức đặc sắc, xanh trắng đỏ màu gì cũng có.
Nói y lắm chuyện ư? Nụ cười của Nhất Điểm Tú Sinh Đao dọa vô số Ma tu sợ đến phát khóc.
Các ma vật nhìn nhau, cả đám giống như gà chọi chiến bại, không dám ho he chữ nào, sợ chọc đến Nhất Điểm Tú Sinh Đao sắp sửa phát nổ này.
Tạ Chinh Hồng đi đến nhân gian một cách âm thầm lặng lẽ.
Những người xung quanh khi thấy hắn tuy cũng trầm trồ ngạc nhiên, song cũng không cảm giác Tạ Chinh Hồng có gì khác bọn họ, vậy nên ánh mắt chỉ liếc qua Tạ Chinh Hồng một cái rồi lại dời đi. Khi còn là tu sĩ, rất nhiều phàm nhân đều bị khí thế của Tạ Chinh Hồng ảnh hưởng, sẽ không dễ dàng tới gần. Nhưng giờ đây khi tu vi cao lên thì hắn lại chẳng khác gì phàm nhân, không cần phải thu bớt khí tức của mình nữa.
Cái gọi là phản phác quy chân[1], chính là như thế.
Phàm nhân mới là kẻ mà Thiên Đạo yêu thương nhất, tuổi thọ của họ tuy ngắn nhưng lại có được khả năng vô hạn, mà cũng không đến mức tạo thành uy hiếp quá lớn đối với thiên địa. Thần tu, Phật tu hay Pháp tu đều như vậy, cuối cùng đều chọn phàm nhân để thu đồ đệ và truyền thừa. Tiên nhân hay thậm chí Tiên Đế đều có thể sẽ chết, phàm nhân thì sẽ tiếp tục truyền thừa từ đời này sang đời khác.
Tạ Chinh Hồng đến vào thời điểm tốt, nơi này có vẻ phồn hoa thịnh vượng, khiến người ta thấy vui mắt đẹp lòng, chẳng đến mức sinh sôi oán khí, phá hỏng hứng thú. Cẩn thận hỏi thăm thì mới biết nơi này đã thay đổi triều đại, quân chủ hiện tại đã truyền đến đời thứ ba, là người thánh minh, nhờ đó mà cuộc sống của bách tính ngày một tốt hơn.
So với trong ký ức của Tạ Chinh Hồng, linh khí ở nơi này đã suy yếu hơn phân nửa. Đây vốn dĩ không phải chốn dồi dào linh khí, hiện tại đương nhiên càng không có người tu hành. Tu tiên vấn đạo cũng chỉ xuất hiện trong tạp văn dã sử mà thôi, ngay cả chuyện về yêu ma quỷ quái cũng không thịnh hành, mọi người đều thờ phụng quân vương, vâng theo mệnh trời, là con của trời cao.
Đây là nơi hắn và tiền bối kết duyên, là đất nước từng thuộc về Thần Tú lão quốc sư.
Nơi này trải qua chiến loạn, biến thành núi cao biển rộng, giờ đây lại có dấu chân người, lại thành lập quốc gia. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại về điểm bắt đầu.
Khi tiểu đồng hỏi Tạ Chinh Hồng muốn lập đàn tràng của mình ở đâu, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tạ Chinh Hồng chính là nơi này. Nơi này có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn, nếu có thể biến nơi hắn và tiền bối gặp gỡ thành đàn tràng, tiền bối hẳn cũng rất vui.
Tạ Chinh Hồng chưa từng kể cho Văn Xuân Tương về kiếp của Thần Tú lão quốc sư.
Lão quốc sư tuy là kiếp trước của Tạ Chinh Hồng, cách đối nhân xử thế có chỗ giống nhau, song vẫn có điểm khác biệt. Thời kỳ của Thần Tú lão quốc sư có thể nói là thời kỳ huy hoàng cuối cùng của Tu Chân giới. Luật Thanh trước kia rồi sau này là Quý Hiết, còn cả Thần Tú hòa thượng năm xưa, đều là những người xuất sắc vô song. Nếu thật sự xét về thiên phú thì kiếp của Thần Tú hòa thượng còn cao hơn cả kiếp của Tống Thanh một ít.
Sau khi xóa nhân quả của Luật Thanh, Thần Tú mất đi tu vi, đến thế gian làm một quốc sư bình thường, có vẻ như tiên đồ đã hủy, không có năng lực gì. Nhưng ở thời của Thần Tú quốc sư, có lưu truyền một câu rằng “Muốn tu tiên phải tu tâm trước, muốn hóa thần phải hóa phàm trước.” Không phải mất đi tu vi là sẽ hết hi vọng, mà ngược lại, ngay từ đầu Thần Tú thật ra đã có chủ ý tìm đường sống trong chỗ chết.
Từ khi mới ra đời Thần Tú đã được đón vào tông môn, được dốc sức bồi dưỡng cẩn thận. Đối với ông, sự an nguy của tông môn quan trọng hơn xa việc phi thăng của bản thân mình. Bởi vậy cho nên ông mới đi đấu pháp cùng Luật Thanh. So với đó, nhưng thứ tình cảm của phàm nhân, hay thậm chí tình cảm mà tu sĩ bình thường có, ông lại không hề có. Khi mất đi tu vi, vừa tới nhân gian, Thần Tú đã chịu khổ rất nhiều, bởi vì cuộc sống ở tông môn và ở nhân gian hoàn toàn khác nhau. Nếu không nhờ Thần Tú thông minh, lại có y thuật hơn người, Phật pháp cao thâm, e rằng ông đã sớm hóa thành một bộ xương trắng rồi.
Ở nhân gian tu hành hai mươi năm, Thần Tú rốt cuộc hiểu được đạo lý muốn hóa thần phải hóa phàm trước.
Tu vi của ông cũng bắt đầu khôi phục.
Song cách tu hành kiểu này có điểm khác với cách tu hành thông thường, không phải từ thấp đến cao, mà là từ cao đến thấp. Ông khôi phục Pháp Ấn trước, sau đó mới đến tu vi. Mà một năm sau khi Pháp Ấn khôi phục, hoàng đế liền đưa tới một chậu mẫu đơn trắng.
Ở thế gian, tuổi của Thần Tú quốc sư hoàn toàn có thể nói là già.
Khi đến nhân gian ông cũng mang hình hài một cụ già, gương mặt như thế, lại còn là hòa thượng, đương nhiên chẳng có chuyện trải nghiệm yêu hận tình thù gì cả. Mọi người tôn kính ông, lợi dụng ông, sợ hãi ông, đều có cả, duy chỉ có một đóa tiểu mẫu đơn ngốc nghếch ngay cả biến hóa cũng không biết, nó chơi đùa cùng ông, lại vừa lén lút dùng ánh mắt sùng bái hâm mộ để nhìn ông.
Có lẽ bởi trước kia chịu áp lực quá lâu, cho nên Thần Tú rất nhanh bị đóa tiểu mẫu đơn thú vị này hấp dẫn. Thậm chí không tiếc kết xuống nhân quả, đặt cho nó một cái tên.
Ban đầu Thần Tú nghĩ, nếu như mình khôi phục tu vi thì sẽ điểm hóa cho đóa mẫu đơn ngốc này, rõ ràng tu hành đã lâu rồi mà ngay cả biến hóa cũng không biết, đúng là làm mất mặt Yêu tu mà. Ông có thể nhận đóa mẫu đơn này làm đệ tử, dạy nó tu luyện, dạy nó đối nhân xử thế, không thì một đóa mẫu đơn bình thường sống ở chốn nhân gian thưa thớt linh khí này, e sớm muộn gì cũng suy yếu rồi chết đi, thậm chí hình thần câu diệt. Nhưng Thần Tú muốn thành công khôi phục thực lực vốn có thì trước tiên nhất định phải trải qua tam tai lục kiếp, từ tu sĩ đến phàm nhân thì dễ, nhưng từ phàm nhân tiến đến phi thăng thì lại khó khăn muôn trùng. Thần Tú chưa từng ngờ rằng, đóa mẫu đơn còn chẳng biến hóa được kia lại từ bỏ cơ hội hóa hình của mình, lựa chọn cứu ông.
Kiếp này Thần Tú nhất định sẽ chết.
Văn Xuân Tương lại chẳng hay biết gì mà nối mệnh cho ông, khí vận vốn đã ít ỏi giờ lại bị bòn rút đến cạn kiệt.
Thần Tú ôm chậu hoa chẳng nở tiếp đợi suốt mười mấy năm, cuối cùng thở dài thườn thượt. Tam tai lục kiếp, cuối cùng cửa ải mà ông không qua được lại là “kiếp” của đóa tiểu mẫu đơn này. Thần Tú từ bỏ ý nghĩ tu tiên lần nữa, âm thầm trao Pháp Ấn cho Văn Xuân Tương.
Thuở ấy Thần Tú không biết trong tương lai mình và đóa mẫu đơn này sẽ có nhiều nhân quả như vậy, cũng không biết điều ông muốn giấu sẽ bị bản thân trong tương lai biết hết. Nhưng Tạ Chinh Hồng cũng chẳng thể nói chuyện này cho Văn Xuân Tương được.
Nơi này vừa là nơi Thần Tú quốc sư và Văn Xuân Tương gặp nhau, cũng là nơi mà Tống Thanh thưở bé và Văn Xuân Tương gặp nhau. Đàn tràng của hắn, ngoại trừ nơi này thì đâu còn nơi nào để chọn nữa?
Tạ Chinh Hồng đi đến trước hoàng cung năm xưa, nơi đây giờ đã là một cánh rừng rậm, trong rừng thường có dã thú ẩn trốn, vậy nên dù phong cảnh tươi đẹp nhưng cũng chẳng mấy ai lui tới.
Cũng vừa khéo.
Tạ Chinh Hồng khẽ cười, tạo pháp quyết khiến cánh rừng này biến mất, linh mạch và tiên tinh trong không gian bay xuống khu rừng. Cây cối bên trái được chuyển hết đến chung quanh hồ nước, vách núi đằng kia thì hóa thành vườn hoa, tỏa hương thơm ngát. Hắn ngoắc ngón tay, thác nước phun ra từ trong đá, chảy thành sông ngân ngàn trượng; suối ào ào tuôn trào, hội tụ thành một nguồn suối.
Tay áo lại vung lên, mặt đất trổ măng, mọc thành rừng trúc, tự động ghép nên một căn nhà trúc, suối nước trước nhà chảy róc rách, vườn hoa sau nhà khoe sắc thắm.
Tạ Chinh Hồng thấy thế thì nhẹ nhàng gật đầu.
Dòng suối cất lên, hóa thành một cột nước bay thẳng lên trời, Tạ Chinh Hồng tung ra vài phép thần thông, hai tay tạo thành chữ thập, “A Di Đà Phật.” Cột nước kia lập tức hóa thành mưa phùn, gột nửa khu rừng sâu thăm thẳm.
Chim chóc muông thú trong rừng được cơn mưa điểm hóa, cơ thể tỏa ra ánh sáng, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành hình người, bọn chúng mừng rỡ tiến lên vái chào Tạ Chinh Hồng: “Kính chào thượng tiên.”
Tạ Chinh Hồng khẽ cười, “Sau này phải chịu khó tu hành, chỗ ta có trăm bộ kinh Phật, các ngươi hãy ngâm cứu cẩn thận.”
“Vâng.”
Tạ Chinh Hồng quay đầu nhìn đàn tràng đã bước đầu thành hình, hắn nghĩ đoạn liền đưa tay lên, một tảng đá khổng lồ chui ra khỏi mặt đất, vòng tay của mười mấy người đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc ôm xuể được.
Nếu nơi đây đã là đàn tràng của hắn, vậy cũng nên đặt tên.
Tạ Chinh Hồng ngắm nhìn đàn tràng, lấy tay khắc lên tảng đá hai chữ “Chú Tú”.
“Hết thảy những gì tươi đẹp nhất của cảnh xuân nơi thế gian đều hội tụ trên cây hoa này, chi bằng gọi là “Xuân Tương” đi.”
Sau khi khắc xuống cái tên này, trong lòng Tạ Chinh Hồng sinh ra sự cảm ứng thần kỳ khó lý giải, liền biết Thiên Đạo đã thừa nhận nơi này là đàn tràng của hắn. Sau khi có cảm ứng, Tạ Chinh Hồng đứng thẳng tại chỗ, đám đồng tử vừa biến hóa đều đồng loạt tránh đi, không dám nhìn thẳng.
Đợi đến khi Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, tu vi đã là Tiên Quân.
“Các ngươi ở đây cố gắng tu hành, sau này bần tăng sẽ quay lại kiểm tra việc luyện tập của các ngươi.” Tạ Chinh Hồng dặn dò rồi sau đó biến mất khỏi Chú Tú sơn, trở về trong Đăng Thiên tháp.
Tiểu đồng còn chưa nghĩ thấu suốt việc Tạ Chinh Hồng muốn đến nhân gian sáng lập đàn tràng thì liền thấy trong tháp lại xuất hiện cánh cổng nọ, Tạ Chinh Hồng từ trong cổng bước ra, tu vi đã lên cấp Tiên Quân.
“…… Thiền, thiền sư, ngài trở lại rồi sao?” Tiểu đồng suýt thì cắn phải lưỡi mình, vẻ mặt ngỡ ngàng không thể tin nổi.
Chưa từng thấy ai đến nhân gian sáng lập đàn tràng bao giờ!
Chưa từng thấy ai sáng lập đàn tràng chỉ mất ba ngày bao giờ?!
Tiểu đồng cảm giác tri thức mình biết từ trước đến nay đều không đúng nữa rồi. Đừng nói ba ngày, sáng lập tiên vực đàn tràng mất ba trăm năm cũng không tính là lâu, ba ngày còn chưa đủ đi dạo một vòng nhân gian ấy chứ. Hơn nữa tiến cấp Tiên Quân chẳng lẽ không cần bế quan mấy trăm đến một ngàn năm để củng cố cơ sở hả? Nhưng với Tạ Chinh Hồng thì hai việc vừa tốn thời gian vừa tốn sức này lại bình thường như ăn cơm uống nước vậy, chỉ nhoáng một cái đã giải quyết xong xuôi.
“Đàn tràng đã làm xong rồi, bần tăng đương nhiên phải trở về.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười đáp, “Làm phiền đồng tử ở đây chờ đợi.”
Tiểu đồng ngượng ngùng cười, nó còn chưa kịp đến chỗ tiên nhân khác chỉ điểm nữa kìa…….
“Thiền sư, ngài đã có tu vi Tiên Quân, có thể tiến hành bước tiếp theo rồi ạ.” Tiểu đồng cung kính khom lưng nói.
“Hửm?” Tạ Chinh Hồng thắc mắc, “Nghĩa là sao?”
“Ban đầu Đăng Thiên tháp linh có ra lệnh, nếu có thí sinh thành công đạt tu vi Tiên Quân thì có thể tiến hành thử thách tiếp theo.” Tiểu đồng cười nói, “Trong Đăng Thiên tháp này, ngoại trừ đế linh quang của Đông Phương Thiên Đế thì chính Đăng Thiên tháp cũng thu lấy vài đạo đế linh quang của Phật tu, cất giấu ở trong tháp này, xưa nay không ai biết. Cuộc đời tiểu nhân hiếm khi thấy người có năng lực xuất chúng như thiền sư, xin được chúc thiền sư đắc đạo trường sinh.”
Nói rồi, tiểu đồng liền hóa thành vầng sáng rồi biến mất, trong căn phòng đơn sơ lại xuất hiện một chiếc cầu thang.
Tạ Chinh Hồng suy nghĩ một chốc, bước xuống cầu thang.
“Ha ha ha, hay lắm, hay lắm!” Thẩm Phá Thiên cùng Văn Xuân Tương về tới Tiên giới, nhịn không được cười ha ha, “Văn đạo hữu, ngươi nói chuyện càng ngày càng thú vị.”
“Khụ khụ, cũng thường thôi.” Văn Xuân Tương giả vờ khiêm tốn, “Chẳng qua bổn tọa không nhìn nổi cái bản mặt ‘tất cả là kế hoạch của ta’ của cái thanh đao nát đó thôi.”
“Đúng đấy.” Thẩm Phá Thiên gật đầu.
“Không biết tiểu hòa thượng giờ đang làm gì nữa.” Văn Xuân Tương lo lắng nói.
“Hẳn là đang ở trong Đăng Thiên tháp.” Thẩm Phá Thiên nghiêng đầu nghĩ. Nói đoạn liền thuật lại sự việc Đăng Thiên tháp và Tứ Phương Thiên Hội. Văn Xuân Tương vừa nghe vừa âm thầm suy tính.
“Thẩm đạo hữu, có bao nhiêu người biết chuyện tiểu hòa thượng là Phật Tử? Phật Tử thật sự không thể thay người khác được sao?” Văn Xuân Tương im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi.
Đối diện với ánh mắt chờ mong của Văn Xuân Tương, Thẩm Phá Thiên có chút sầu não, “Nếu Văn đạo hữu muốn nghe thì tại hạ cũng chẳng giấu diếm gì.”
******
★Chú thích:
[1]Phản phác quy chân: nghĩa là quay trở lại bản chất tự nhiên, loại bỏ những cái bên ngoài, chỉ giữ lại những gì tinh túy, bản chất bên trong. Đạo giáo tin rằng bản chất ban đầu của con người là tinh khiết và đơn giản, gần với “Đạo” trong tự nhiên, vì vậy con người ta cần trau dồi và rèn luyện đạo đức để khôi phục bản chất ban đầu.
Danh sách chương