Sau khi thỏa thích hưởng thụ khoảng thời gian của riêng hai người, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng liền nghênh đón rất nhiều hảo hữu đến thăm hỏi.
Thẩm Phá Thiên, Kỳ Vĩnh Duyên, Chu Ninh, Tam Tư, Linh Đế, Kim Bà La Hoa, Nhan Kiều, Tịnh Hỏa, Mục Đình, tất cả đều chạy tới, tuy bọn họ đã thu lại khí tức nhưng vẫn dọa đám tiểu yêu tinh chưa trải sự đời ở Chú Tú đàn tràng sợ chết khiếp. Sau khi thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đi ra, các tiểu yêu tinh đều cảm động suýt khóc.
May mà bọn họ đến lúc đã xong việc rồi, không thì….
Văn Xuân Tương nhìn mọi người, nếu bị mấy người này phá hỏng chuyện tốt của mình, bạn bè không thể giết hại nhau được, nhưng gây chút rắc rối cho bọn họ thì vẫn được.
Mọi người bỗng dưng thấy sống lưng hơi ớn lạnh.
“Tiểu tăng bái kiến chư vị đạo hữu, chư vị đi đến đây chắc đã phải bôn ba vất vả rồi, xin mời vào.” Tạ Chinh Hồng gặp được cố nhân thì hiển nhiên rất vui vẻ.
Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng như thế thì sắc mặt cũng chẳng dịu đi, y nói theo: “Xin mời.”
May mà mọi người đã quen với tính tình đôi đạo lữ này nên chẳng để ý làm gì, còn cảm thấy dù thân phận thay đổi lớn, thái độ của bọn họ vẫn như xưa, thật sự là đáng quý.
Có thể thấy, bất kể là tiên nhân hay phàm nhân thì bị ngược mãi cũng thành quen.
“Nói đến nhiều năm không gặp thì ta với Mục Đình Tịnh Hỏa mới đúng là rất nhiều năm không gặp Tạ đạo hữu đấy.” Nhan Kiều nở nụ cười ôn hòa, gương mặt hiện lên vẻ hoài niệm, “Ngươi cũng chẳng khác mấy so với thưở đầu mới gặp, thời gian thoắt cái đã mấy ngàn năm trôi qua, ngoảnh đầu nhìn lại, mọi thứ vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt. Khi ấy dù là ta hay Văn Xuân Tương, chúng ta đều chẳng ngờ tới, mấy ngàn năm sau, ngươi sẽ đạt tới trình độ này.”
Năm đó vì rảnh rỗi nhàm chán quá nên hắn mới đi tìm kiếm tung tích của Văn Xuân Tương, rồi mới gặp Tạ Chinh Hồng, sau khi Tạ Chinh Hồng, hắn mới gặp Tịnh Hỏa. Cứ một bước nối tiếp một bước, thiếu bất cứ bước nào, đều sẽ không dẫn đến kết cục hôm nay.
Nhan Kiều là chi nhánh hậu duệ của tiên thiên thập đại linh căn, trong giới Linh tu cũng có thể xem là hiếm có, hơn nữa hắn từng làm Cây Thế Giới ở tiểu thế giới nhiều năm, khí vận tích lũy được cũng rất bất phàm. Có thể gặp gỡ Tạ Chinh Hồng, rốt cuộc có liên quan gì đến lai lịch của hắn và những thứ hắn tích lũy trước kia hay không, điều này có lẽ chỉ Thiên Đạo mới biết.
Nhưng có một điều rất chắc chắn rằng, ít nhất sau khi gặp Tạ Chinh Hồng, cuộc sống đã trở nên cực kỳ thú vị. Cho dù trải qua đủ thứ chuyện, nhưng vẫn may mắn không gặp hiểm nguy gì, thậm chí còn giúp hắn đi càng cao hơn.
Tương tự, Mục Đình – huyết mạch cuối cùng của tiên thiên ma vật cũng thế.
Nếu như không có Tạ Chinh Hồng, có lẽ khi còn ở Tu Chân giới Mục Đình và hắn sẽ bị Quý Hiết và Trảm Thương Sinh tấn công, hắn cũng sẽ không gặp được Tịnh Hỏa, sau đó đến Ma giới, không chừng cũng khó tránh khỏi đạo tâm thất thủ, làm hại vận mệnh chúng sinh. Tuy chỉ có một chút khả năng thôi, nhưng vì Tạ Chinh Hồng tồn tại, cho nên những khả năng này đều biến thành số không.
Mà trong đó, có bao nhiêu phần là công lao của Văn Xuân Tương? Nhan Kiều hiện giờ tu vi cao thâm, bản lĩnh bói toán cũng ngày càng lợi hại, tuy nhiên thiên cơ bất khả lộ, dù hắn biết nhiều đến mấy thì hắn cũng sẽ tuyệt đối không nói ra ngoài, kể cả với Tịnh Hỏa.
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh tuy không phải chuyển thế của tứ phương Thiên Đế nhưng cũng từng là tiên nhân uy danh ở Đạo gia Tiên giới. Tam Tư cũng là một trong những La Hán hạ phàm, mấy ngày trước vừa lặng lẽ trở về, tựa như thể bọn họ chưa từng rời đi vậy.
Sau khi khôi phục toàn bộ ký ức, mấy người Kỳ Vĩnh Duyên liền tới tìm Thẩm Phá Thiên trước tiên, sau đó Linh Đế và Kim Bà La Hoa cũng nhận được lời mời, bấy giờ mọi người mới kết bạn đi du ngoạn. Không ngờ trên đường lại gặp nhóm Nhan Kiều, dù gì cũng từng quen biết bao năm, ai nấy đều hồ hởi chuyện trò vui vẻ, đạo thống khác biệt có là gì.
“Ánh mắt bổn tọa tất nhiên không sai được.” Nhận ra được ẩn ý của Nhan Kiều, Văn Xuân Tương đắc ý cười bảo. Song tu xong, tóc của tiểu hòa thượng cũng dài ra, hơn nữa bọn họ tới cũng vừa đúng lúc, tâm trạng của Văn Xuân Tương đương nhiên rất vui.
Nhan Kiều phì cười, “Cái số xúi quẩy của ngươi, cũng may gặp được Tạ đạo hữu nên mới khá hơn được chút đó.”
“Hử, thế nghĩa là sao?” Linh Đế tò mò hỏi.
“Ha ha.”
“Phììì.”
Nhan Kiều, Tịnh Hỏa và Mục Đình cùng bật cười ra tiếng, bỏ lại đám người Thẩm Phá Thiên ngơ ngác khó hiểu. Văn Xuân Tương xưa nay luôn thích gì là làm đó, chỉ trong thời gian ngắn đã leo lên vị trí như vậy, ngay cả Phật Tử cũng bị y bắt về làm đạo lữ, vận khí thế này mà còn xúi quẩy hả?
Văn Xuân Tương nghiến răng nghiến lợi, dâng lên ý nghĩ muốn cắn chết bọn họ.
Tạ Chinh Hồng đứng bên cạnh lắng nghe, nhớ tới những chuyện xui xẻo của tiền bối trước kia, khóe miệng cũng cong lên một tẹo.
“Các ngươi đến đây làm khách hay đến để gây thù chuốc oán hả?” Thấy ngay cả Tạ Chinh Hồng cũng cười, tâm tình Văn Xuân Tương có chút phức tạp.
“Làm khách, đương nhiên là làm khách rồi!” Tịnh Hỏa nhéo Nhan Kiều một cái, chấm dứt trận cười của mấy người này.
Tuy Nhan Kiều không nói, song vẫn gieo xuống trong lòng đám người Thẩm Phá Thiên một hạt giống hiếu kỳ, chỉ còn chờ bén rễ nảy mầm. Văn Xuân Tương biết sau này lịch sử đen tối của mình sẽ bị phanh phui, làm y chẳng còn tí sức lực nào.
Mới mở đầu câu chuyện mà đề tài đã bị ép bỏ ngang, phải nói sang chuyện khác. Đoàn người được Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương dẫn vào Chú Tú sơn, sau khi hàn huyên mấy câu thì liền bắt đầu kể chuyện của mình.
Mở đầu trước tiên đương nhiên chính là ba người Kỳ Vĩnh Duyên, Chu Ninh và Tam Tư – những người phi thăng muộn nhất, đợi bọn họ nhớ lại tất cả thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đều có tông môn ở trung thế giới và đại thế giới, bản thân cũng không mù quáng theo đuổi tốc độ nên vẫn cứ tu luyện không nhanh không chậm, chẳng vội tìm kiếm hảo hữu. Ai ngờ cứ nhàn nhã mãi như thế, đến khi bọn họ muốn làm việc thì đã chẳng còn việc để làm nữa.
“Kể ra thì xấu hổ lắm, ta chỉ mới khôi phục ký ức vài năm trước thôi.” Kỳ Vĩnh Duyên đằng hắng, chậm rãi mở lời, “Hồi còn ở Tiên giới, tên của ta là ‘Hỏa Phù Tiên Đế’, đặc biệt am hiểu phù lục thuộc tính hỏa, có thể khơi gợi kiếp hỏa tâm ma để tấn công đối thủ, bởi vậy cho nên tuy ta xuất thân là Phù tu nhưng chẳng kẻ nào dám trêu chọc ta. Có điều khi ta lên làm Tiên Đế thì tầng trời thứ ba mươi đã đóng, ta tìm kiếm nhiều năm, phát hiện ra một loại phù văn cực kỳ lợi hại, có thể gửi đạo ý của mình vào trong đó.” Nói đoạn, gương mặt Kỳ Vĩnh Duyên đượm vẻ tiếc nuối, “Đáng tiếc ta làm thế nào cũng chẳng tìm ra được bí mật của phù văn này. Suy nghĩ ngày ngày đêm đêm, cuối cùng biến thành tâm ma. Thế nên ta chủ động đi đến hạ giới để cầu mong gặp được người có thể giúp ta phá giải bí mật của phù văn này.” Vì thế, y tìm kiếm rất nhiều bí bảo, được Thiên Đạo chứng kiến và ưng thuận tâm nguyện, chuyển thế đến hạ giới.
Rồi nhờ đó mà quen biết với Tạ Chinh Hồng.
Muốn tìm ra bí mật của phù văn kia, đầu tiên phải tìm được người có thể mở ra tầng thứ ba mươi.
“Vậy hiện giờ sao rồi?” Tạ Chinh Hồng cười hỏi.
Kỳ Vĩnh Duyên lắc đầu cười nói, “Sau khi đầu thai, chấp niệm của ta đối với phù lục không còn sâu như trước nữa, đây cũng xem như là được phúc trong họa. Hôm nay ngẫm lại, trước kia ta si mê phù lục như thế, có lẽ chính là bị hãm trong tâm ma. Phù lục chi đạo cũng thế mà phù văn cũng thế, chúng đều không phải trời sinh đã có, mà là được đại năng sáng chế ra. Nếu như ta đủ lợi hại thì có thể tự sáng tạo ra phù văn, khỏi cần đi khắp nơi tìm kiếm làm gì.”
Y tu phù lục chi đạo là để tôi luyện bản thân, nếu quá đắm chìm với nó thì lại thành ra lẫn lộn đầu đuôi.
Tạ Chinh Hồng nở nụ cười, “Kỳ đạo hữu nói có lý.”
Kỳ Vĩnh Duyên xua tay, nâng tay áo che mặt bảo, “Đâu có, nếu ta sớm tu hành phi thăng thì còn có thể giúp ngươi một tay, khi còn ở Tu Chân giới, ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, cứ nghĩ rằng sau khi trở về thì có thể báo đáp ngươi. Không ngờ lúc tìm kiếm hỏi thăm tin tức của ngươi, mới biết ngươi đã mở ra tầng trời thứ ba mươi rồi.”
Chu Ninh cười rộ, “Kỳ đạo hữu à, Tạ đạo hữu có khí vận mạnh mẽ, chúng ta sao mà so sánh được. Đây cũng là chuyện tốt mà, ngươi nên lấy làm mừng mới phải.”
“Đúng thế.”
Kỳ Vĩnh Duyên nghiêm túc suy ngẫm một hồi rồi gật đầu đáp.
Tình huống của Tam Tư và Chu Ninh cũng không khác mấy Kỳ Vĩnh Duyên, trước khi chuyển thế Tam Tư từng tháp tùng Phật Tử, bởi vậy nên cũng đi cùng, còn có không ít Phật tu giống như y, song chỉ có Tam Tư là may mắn gặp được Tạ Chinh Hồng. Chu Ninh thì chỉ đơn giản là đấu pháp với kẻ khác thất bại nên phải chuyển thế tìm kiếm đường sống.
“Phải rồi, Linh Đế bệ hạ, sao Hoa Giá tỷ lại không đến?” Văn Xuân Tương bỗng hỏi.
“Ngươi gọi ta là bệ hạ thật đúng là làm ta tổn thọ đấy.” Linh Đế cười khổ, “Ban đầu ta cũng định bảo nàng đi cùng, thế nhưng mà….. nhưng mà…..”
Linh Đế xưa nay luôn thẳng thắn hào sảng, sao tự dưng lại ấp a ấp úng như thế, chẳng lẽ Hoa Giá tỷ xảy ra chuyện gì?
“Bệ hạ, Văn Xuân Tương ta là kẻ ân oán rõ ràng, ngài có ơn với ta, ta đương nhiên kính trọng ngài. Chỉ là chuyện của Hoa Giá tỷ, xin ngài hãy nói rõ.” Văn Xuân Tương thành khẩn hỏi.
Linh Đế chần chừ một lát, cuối cùng vẫn kể ra, “Văn đạo hữu, hiện tầng luyện ngục thứ mười sáu đã mở, một vài ma đầu lánh đời cũng lần lượt xuất hiện, muốn tiến vào tầng luyện ngục thứ mười sáu để tu luyện.”
“Đúng vậy.” Văn Xuân Tương gật đầu, “Có điều ta đã lập quy định, muốn tiến vào tầng luyện ngục thứ mười sáu thì phải trải qua rất nhiều vòng khảo hạch.”
“Lúc tầng luyện ngục thứ mười sáu còn chưa mở, có vài Ma tu đã lùng bắt ăn thịt Linh tu hòng tăng tu vi của mình, trong số đó có một kẻ tên là ‘Thị Huyết lão tổ’, bản thể là hậu duệ của Thao Thiết, sau đó lão có được tinh huyết của Thao Thiết nên nguyên hình trở nên giống như hung thú thượng cổ vậy. Nhờ vào huyết mạch, lão ta ăn thịt Linh tu mà không cần lo tu vi sẽ gặp trở ngại vì hấp thu quá nhiều tiên khí.” Sắc mặt Linh Đế sa sầm, “Năm xưa những huynh đệ tỷ muội của Hoa Giá, hơn phân nửa đều bị lão ăn thịt, phần lớn còn lại cũng lựa chọn tự bạo để yểm hộ người khác chạy trốn. Hoa Giá đã tìm kiếm tung tích của lão nhiều năm mà chẳng có manh mối. Tầng luyện ngục thứ mười sáu vừa mở ra, Thị Huyết lão tổ lại xuất hiện, Hoa Giá hỏi mượn ta vài món bảo bối hàng ma rồi lên đường tìm lão.”
“Thị Huyết lão tổ?” Văn Xuân Tương không có ấn tượng lắm về cái tên này.
Mục Đình suy nghĩ một lát rồi đáp, “Gần vạn năm trước, kẻ này cũng là một nhân vật lợi hại có tiếng ở Ma giới, nhưng sau đó bỗng nhiên biến mất không thấy tăm tích, mọi người đều cho rằng lão đã thân tử đạo tiêu. Sau khi tầng luyện ngục thứ mười sáu mở ra, lão ta từng xuất hiện, muốn gia nhập dưới trướng Ma Chủ, song lại bị Nhất Điểm Tú Sinh Đao từ chối.”
Nguyên văn lời nói của Nhất Điểm Tú Sinh Đao là thế này, “Ta mỗi khi không vui là lại muốn chém người, lão ta mỗi khi không vui là lại muốn ăn người. Nếu lão đến chỗ này rồi ăn hết người ta muốn chém thì sao?” Bởi vì lý do này, Mục Đình đã không nhận Thị Huyết lão tổ.
“Văn đạo hữu, không phải ta không muốn đi cùng Hoa Giá, chỉ là nàng ấy đã quyết tâm muốn tự mình giải quyết kẻ này.” Linh Đế thở dài nói, “Năm xưa khi ta mới gặp nàng, ta cảm tưởng như trái tim nàng đã chết vậy, bao năm trôi qua, tìm kiếm Thị Huyết lão tổ đã trở thành chấp niệm suốt đời của nàng, nàng không muốn nhận sự trợ giúp của bất kỳ ai. Vì thế ta và các hộ pháp trong cung liền liên hợp sử dụng bí pháp, tạm thời nâng tu vi của Hoa Giá lên cấp Tiên Đế, hi vọng có thể giúp nàng một tay.”
Chỉ là….. Cho dù như thế, khả năng Hoa Giá thắng được Thị Huyết lão tổ vẫn là cực kỳ nhỏ bé, khả năng lớn hơn, chính là đồng quy vu tận.
Linh Đế không nói ra phỏng đoán của bản thân, nhưng người ở đây đâu có ngốc, ai cũng có thể đoán được.
Văn Xuân Tương khẽ cắn môi, “Chỉ là một con yêu thú, chết thì chết thôi, cần gì Hoa Giá tỷ phải tự mình động thủ?” Song Văn Xuân Tương cũng hiểu được hành động của Hoa Giá, nếu như có kẻ làm hại tiểu hòa thượng, thì cho dù người khác có thể giúp y băm tên ác nhân kia ra thành trăm mảnh, y vẫn muốn tự mình động thủ.
Tạ Chinh Hồng yên lặng nắm tay Văn Xuân Tương, không nói lời nào.
Mọi người không khỏi thở dài, ngay cả thánh nhân cũng có chuyện phiền não, muốn siêu thoát thật khó khăn biết nhường nào?
Việc làm của Hoa Giá, cũng coi như là đạt được nguyện vọng rồi.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Không, không thể nào…..” Nhóc mập nhìn cột sáng chói lọi phía trước, lùi về sau mấy bước, cảm giác mình nhất định đang nằm mơ.
Chỗ họ đã mấy trăm năm không có thiên linh căn rồi. Chỉ thi thoảng nghe nói rằng ở đâu vào lúc nào có xuất hiện một ngụy thiên linh căn, được một đại tông môn nào đó dẫn về làm đồ đệ.
Ở trong lòng nhóc mập, tên biểu ca phế vật gầy yếu của nó chắc chắn chẳng có tài cán gì. Cho nó tam linh căn cũng đã là ông trời phù hộ rồi.
Cột sáng chiếu lóa mắt nhóc mập, cũng chiếu lóa mắt tất cả mọi người. Kể từ đó, không ai dám chỉ trích gia chủ quá nuông chiều cháu mình nữa, ngược lại, bọn họ còn phải cụp đuôi rụt đầu mà đối nhân xử thế.
Sau hôm ấy, cuộc sống của Phật Tử có sự thay đổi lớn.
Đầu tiên là nhóc mập bình thường hay vênh váo thách thức hắn được thúc thúc và tẩu tẩu dẫn đến nhận lỗi, sau đó là một đống thân thích cả từng gặp lẫn chưa từng gặp tìm đến giới thiệu con cái mình làm bạn đọc gì đó. Có người còn muốn giới thiệu con gái nhà mình, song đã bị gia chủ – người chỉ một lòng mong chờ cháu trai thành tài – đuổi ra ngoài.
Cháu của ta còn chưa thành Kim Đan, sao có thể đánh mất nguyên dương trước được?
“Con à, công pháp của nhà ta con đều có thể xem, song ông cũng quen biết với quản sự ngoại môn của vài đại tông môn, với tư chất của con thì muốn đến tông môn nào cũng được hết.” Trước kia gặp mấy quản sự này, ông còn phải niềm nở khom lưng cúi người mà chào đón. Giờ cháu trai ông là thiên linh căn, lại tới phiên mấy quản sự này đến đây lấy lòng. Phải biết rằng, nếu có thể dẫn một đệ tử thiên linh căn về nhập môn thì sẽ được tông môn ban thưởng hậu hĩnh.
“Thế nào cũng tốt ạ.” Phật Tử chẳng để ý mấy cái này lắm, “Ông cứ chọn cho con một nơi là được.”
“Được được được, ông nội nhất định sẽ chọn cho con một nơi tốt.”
Ai ngờ mới xem xét chọn lựa được hai ngày, một hòa thượng bỗng xuất hiện ở ngoài cổng Văn gia, nói muốn nhận Phật Tử làm đồ đệ.
Thẩm Phá Thiên, Kỳ Vĩnh Duyên, Chu Ninh, Tam Tư, Linh Đế, Kim Bà La Hoa, Nhan Kiều, Tịnh Hỏa, Mục Đình, tất cả đều chạy tới, tuy bọn họ đã thu lại khí tức nhưng vẫn dọa đám tiểu yêu tinh chưa trải sự đời ở Chú Tú đàn tràng sợ chết khiếp. Sau khi thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đi ra, các tiểu yêu tinh đều cảm động suýt khóc.
May mà bọn họ đến lúc đã xong việc rồi, không thì….
Văn Xuân Tương nhìn mọi người, nếu bị mấy người này phá hỏng chuyện tốt của mình, bạn bè không thể giết hại nhau được, nhưng gây chút rắc rối cho bọn họ thì vẫn được.
Mọi người bỗng dưng thấy sống lưng hơi ớn lạnh.
“Tiểu tăng bái kiến chư vị đạo hữu, chư vị đi đến đây chắc đã phải bôn ba vất vả rồi, xin mời vào.” Tạ Chinh Hồng gặp được cố nhân thì hiển nhiên rất vui vẻ.
Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng như thế thì sắc mặt cũng chẳng dịu đi, y nói theo: “Xin mời.”
May mà mọi người đã quen với tính tình đôi đạo lữ này nên chẳng để ý làm gì, còn cảm thấy dù thân phận thay đổi lớn, thái độ của bọn họ vẫn như xưa, thật sự là đáng quý.
Có thể thấy, bất kể là tiên nhân hay phàm nhân thì bị ngược mãi cũng thành quen.
“Nói đến nhiều năm không gặp thì ta với Mục Đình Tịnh Hỏa mới đúng là rất nhiều năm không gặp Tạ đạo hữu đấy.” Nhan Kiều nở nụ cười ôn hòa, gương mặt hiện lên vẻ hoài niệm, “Ngươi cũng chẳng khác mấy so với thưở đầu mới gặp, thời gian thoắt cái đã mấy ngàn năm trôi qua, ngoảnh đầu nhìn lại, mọi thứ vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt. Khi ấy dù là ta hay Văn Xuân Tương, chúng ta đều chẳng ngờ tới, mấy ngàn năm sau, ngươi sẽ đạt tới trình độ này.”
Năm đó vì rảnh rỗi nhàm chán quá nên hắn mới đi tìm kiếm tung tích của Văn Xuân Tương, rồi mới gặp Tạ Chinh Hồng, sau khi Tạ Chinh Hồng, hắn mới gặp Tịnh Hỏa. Cứ một bước nối tiếp một bước, thiếu bất cứ bước nào, đều sẽ không dẫn đến kết cục hôm nay.
Nhan Kiều là chi nhánh hậu duệ của tiên thiên thập đại linh căn, trong giới Linh tu cũng có thể xem là hiếm có, hơn nữa hắn từng làm Cây Thế Giới ở tiểu thế giới nhiều năm, khí vận tích lũy được cũng rất bất phàm. Có thể gặp gỡ Tạ Chinh Hồng, rốt cuộc có liên quan gì đến lai lịch của hắn và những thứ hắn tích lũy trước kia hay không, điều này có lẽ chỉ Thiên Đạo mới biết.
Nhưng có một điều rất chắc chắn rằng, ít nhất sau khi gặp Tạ Chinh Hồng, cuộc sống đã trở nên cực kỳ thú vị. Cho dù trải qua đủ thứ chuyện, nhưng vẫn may mắn không gặp hiểm nguy gì, thậm chí còn giúp hắn đi càng cao hơn.
Tương tự, Mục Đình – huyết mạch cuối cùng của tiên thiên ma vật cũng thế.
Nếu như không có Tạ Chinh Hồng, có lẽ khi còn ở Tu Chân giới Mục Đình và hắn sẽ bị Quý Hiết và Trảm Thương Sinh tấn công, hắn cũng sẽ không gặp được Tịnh Hỏa, sau đó đến Ma giới, không chừng cũng khó tránh khỏi đạo tâm thất thủ, làm hại vận mệnh chúng sinh. Tuy chỉ có một chút khả năng thôi, nhưng vì Tạ Chinh Hồng tồn tại, cho nên những khả năng này đều biến thành số không.
Mà trong đó, có bao nhiêu phần là công lao của Văn Xuân Tương? Nhan Kiều hiện giờ tu vi cao thâm, bản lĩnh bói toán cũng ngày càng lợi hại, tuy nhiên thiên cơ bất khả lộ, dù hắn biết nhiều đến mấy thì hắn cũng sẽ tuyệt đối không nói ra ngoài, kể cả với Tịnh Hỏa.
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh tuy không phải chuyển thế của tứ phương Thiên Đế nhưng cũng từng là tiên nhân uy danh ở Đạo gia Tiên giới. Tam Tư cũng là một trong những La Hán hạ phàm, mấy ngày trước vừa lặng lẽ trở về, tựa như thể bọn họ chưa từng rời đi vậy.
Sau khi khôi phục toàn bộ ký ức, mấy người Kỳ Vĩnh Duyên liền tới tìm Thẩm Phá Thiên trước tiên, sau đó Linh Đế và Kim Bà La Hoa cũng nhận được lời mời, bấy giờ mọi người mới kết bạn đi du ngoạn. Không ngờ trên đường lại gặp nhóm Nhan Kiều, dù gì cũng từng quen biết bao năm, ai nấy đều hồ hởi chuyện trò vui vẻ, đạo thống khác biệt có là gì.
“Ánh mắt bổn tọa tất nhiên không sai được.” Nhận ra được ẩn ý của Nhan Kiều, Văn Xuân Tương đắc ý cười bảo. Song tu xong, tóc của tiểu hòa thượng cũng dài ra, hơn nữa bọn họ tới cũng vừa đúng lúc, tâm trạng của Văn Xuân Tương đương nhiên rất vui.
Nhan Kiều phì cười, “Cái số xúi quẩy của ngươi, cũng may gặp được Tạ đạo hữu nên mới khá hơn được chút đó.”
“Hử, thế nghĩa là sao?” Linh Đế tò mò hỏi.
“Ha ha.”
“Phììì.”
Nhan Kiều, Tịnh Hỏa và Mục Đình cùng bật cười ra tiếng, bỏ lại đám người Thẩm Phá Thiên ngơ ngác khó hiểu. Văn Xuân Tương xưa nay luôn thích gì là làm đó, chỉ trong thời gian ngắn đã leo lên vị trí như vậy, ngay cả Phật Tử cũng bị y bắt về làm đạo lữ, vận khí thế này mà còn xúi quẩy hả?
Văn Xuân Tương nghiến răng nghiến lợi, dâng lên ý nghĩ muốn cắn chết bọn họ.
Tạ Chinh Hồng đứng bên cạnh lắng nghe, nhớ tới những chuyện xui xẻo của tiền bối trước kia, khóe miệng cũng cong lên một tẹo.
“Các ngươi đến đây làm khách hay đến để gây thù chuốc oán hả?” Thấy ngay cả Tạ Chinh Hồng cũng cười, tâm tình Văn Xuân Tương có chút phức tạp.
“Làm khách, đương nhiên là làm khách rồi!” Tịnh Hỏa nhéo Nhan Kiều một cái, chấm dứt trận cười của mấy người này.
Tuy Nhan Kiều không nói, song vẫn gieo xuống trong lòng đám người Thẩm Phá Thiên một hạt giống hiếu kỳ, chỉ còn chờ bén rễ nảy mầm. Văn Xuân Tương biết sau này lịch sử đen tối của mình sẽ bị phanh phui, làm y chẳng còn tí sức lực nào.
Mới mở đầu câu chuyện mà đề tài đã bị ép bỏ ngang, phải nói sang chuyện khác. Đoàn người được Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương dẫn vào Chú Tú sơn, sau khi hàn huyên mấy câu thì liền bắt đầu kể chuyện của mình.
Mở đầu trước tiên đương nhiên chính là ba người Kỳ Vĩnh Duyên, Chu Ninh và Tam Tư – những người phi thăng muộn nhất, đợi bọn họ nhớ lại tất cả thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đều có tông môn ở trung thế giới và đại thế giới, bản thân cũng không mù quáng theo đuổi tốc độ nên vẫn cứ tu luyện không nhanh không chậm, chẳng vội tìm kiếm hảo hữu. Ai ngờ cứ nhàn nhã mãi như thế, đến khi bọn họ muốn làm việc thì đã chẳng còn việc để làm nữa.
“Kể ra thì xấu hổ lắm, ta chỉ mới khôi phục ký ức vài năm trước thôi.” Kỳ Vĩnh Duyên đằng hắng, chậm rãi mở lời, “Hồi còn ở Tiên giới, tên của ta là ‘Hỏa Phù Tiên Đế’, đặc biệt am hiểu phù lục thuộc tính hỏa, có thể khơi gợi kiếp hỏa tâm ma để tấn công đối thủ, bởi vậy cho nên tuy ta xuất thân là Phù tu nhưng chẳng kẻ nào dám trêu chọc ta. Có điều khi ta lên làm Tiên Đế thì tầng trời thứ ba mươi đã đóng, ta tìm kiếm nhiều năm, phát hiện ra một loại phù văn cực kỳ lợi hại, có thể gửi đạo ý của mình vào trong đó.” Nói đoạn, gương mặt Kỳ Vĩnh Duyên đượm vẻ tiếc nuối, “Đáng tiếc ta làm thế nào cũng chẳng tìm ra được bí mật của phù văn này. Suy nghĩ ngày ngày đêm đêm, cuối cùng biến thành tâm ma. Thế nên ta chủ động đi đến hạ giới để cầu mong gặp được người có thể giúp ta phá giải bí mật của phù văn này.” Vì thế, y tìm kiếm rất nhiều bí bảo, được Thiên Đạo chứng kiến và ưng thuận tâm nguyện, chuyển thế đến hạ giới.
Rồi nhờ đó mà quen biết với Tạ Chinh Hồng.
Muốn tìm ra bí mật của phù văn kia, đầu tiên phải tìm được người có thể mở ra tầng thứ ba mươi.
“Vậy hiện giờ sao rồi?” Tạ Chinh Hồng cười hỏi.
Kỳ Vĩnh Duyên lắc đầu cười nói, “Sau khi đầu thai, chấp niệm của ta đối với phù lục không còn sâu như trước nữa, đây cũng xem như là được phúc trong họa. Hôm nay ngẫm lại, trước kia ta si mê phù lục như thế, có lẽ chính là bị hãm trong tâm ma. Phù lục chi đạo cũng thế mà phù văn cũng thế, chúng đều không phải trời sinh đã có, mà là được đại năng sáng chế ra. Nếu như ta đủ lợi hại thì có thể tự sáng tạo ra phù văn, khỏi cần đi khắp nơi tìm kiếm làm gì.”
Y tu phù lục chi đạo là để tôi luyện bản thân, nếu quá đắm chìm với nó thì lại thành ra lẫn lộn đầu đuôi.
Tạ Chinh Hồng nở nụ cười, “Kỳ đạo hữu nói có lý.”
Kỳ Vĩnh Duyên xua tay, nâng tay áo che mặt bảo, “Đâu có, nếu ta sớm tu hành phi thăng thì còn có thể giúp ngươi một tay, khi còn ở Tu Chân giới, ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, cứ nghĩ rằng sau khi trở về thì có thể báo đáp ngươi. Không ngờ lúc tìm kiếm hỏi thăm tin tức của ngươi, mới biết ngươi đã mở ra tầng trời thứ ba mươi rồi.”
Chu Ninh cười rộ, “Kỳ đạo hữu à, Tạ đạo hữu có khí vận mạnh mẽ, chúng ta sao mà so sánh được. Đây cũng là chuyện tốt mà, ngươi nên lấy làm mừng mới phải.”
“Đúng thế.”
Kỳ Vĩnh Duyên nghiêm túc suy ngẫm một hồi rồi gật đầu đáp.
Tình huống của Tam Tư và Chu Ninh cũng không khác mấy Kỳ Vĩnh Duyên, trước khi chuyển thế Tam Tư từng tháp tùng Phật Tử, bởi vậy nên cũng đi cùng, còn có không ít Phật tu giống như y, song chỉ có Tam Tư là may mắn gặp được Tạ Chinh Hồng. Chu Ninh thì chỉ đơn giản là đấu pháp với kẻ khác thất bại nên phải chuyển thế tìm kiếm đường sống.
“Phải rồi, Linh Đế bệ hạ, sao Hoa Giá tỷ lại không đến?” Văn Xuân Tương bỗng hỏi.
“Ngươi gọi ta là bệ hạ thật đúng là làm ta tổn thọ đấy.” Linh Đế cười khổ, “Ban đầu ta cũng định bảo nàng đi cùng, thế nhưng mà….. nhưng mà…..”
Linh Đế xưa nay luôn thẳng thắn hào sảng, sao tự dưng lại ấp a ấp úng như thế, chẳng lẽ Hoa Giá tỷ xảy ra chuyện gì?
“Bệ hạ, Văn Xuân Tương ta là kẻ ân oán rõ ràng, ngài có ơn với ta, ta đương nhiên kính trọng ngài. Chỉ là chuyện của Hoa Giá tỷ, xin ngài hãy nói rõ.” Văn Xuân Tương thành khẩn hỏi.
Linh Đế chần chừ một lát, cuối cùng vẫn kể ra, “Văn đạo hữu, hiện tầng luyện ngục thứ mười sáu đã mở, một vài ma đầu lánh đời cũng lần lượt xuất hiện, muốn tiến vào tầng luyện ngục thứ mười sáu để tu luyện.”
“Đúng vậy.” Văn Xuân Tương gật đầu, “Có điều ta đã lập quy định, muốn tiến vào tầng luyện ngục thứ mười sáu thì phải trải qua rất nhiều vòng khảo hạch.”
“Lúc tầng luyện ngục thứ mười sáu còn chưa mở, có vài Ma tu đã lùng bắt ăn thịt Linh tu hòng tăng tu vi của mình, trong số đó có một kẻ tên là ‘Thị Huyết lão tổ’, bản thể là hậu duệ của Thao Thiết, sau đó lão có được tinh huyết của Thao Thiết nên nguyên hình trở nên giống như hung thú thượng cổ vậy. Nhờ vào huyết mạch, lão ta ăn thịt Linh tu mà không cần lo tu vi sẽ gặp trở ngại vì hấp thu quá nhiều tiên khí.” Sắc mặt Linh Đế sa sầm, “Năm xưa những huynh đệ tỷ muội của Hoa Giá, hơn phân nửa đều bị lão ăn thịt, phần lớn còn lại cũng lựa chọn tự bạo để yểm hộ người khác chạy trốn. Hoa Giá đã tìm kiếm tung tích của lão nhiều năm mà chẳng có manh mối. Tầng luyện ngục thứ mười sáu vừa mở ra, Thị Huyết lão tổ lại xuất hiện, Hoa Giá hỏi mượn ta vài món bảo bối hàng ma rồi lên đường tìm lão.”
“Thị Huyết lão tổ?” Văn Xuân Tương không có ấn tượng lắm về cái tên này.
Mục Đình suy nghĩ một lát rồi đáp, “Gần vạn năm trước, kẻ này cũng là một nhân vật lợi hại có tiếng ở Ma giới, nhưng sau đó bỗng nhiên biến mất không thấy tăm tích, mọi người đều cho rằng lão đã thân tử đạo tiêu. Sau khi tầng luyện ngục thứ mười sáu mở ra, lão ta từng xuất hiện, muốn gia nhập dưới trướng Ma Chủ, song lại bị Nhất Điểm Tú Sinh Đao từ chối.”
Nguyên văn lời nói của Nhất Điểm Tú Sinh Đao là thế này, “Ta mỗi khi không vui là lại muốn chém người, lão ta mỗi khi không vui là lại muốn ăn người. Nếu lão đến chỗ này rồi ăn hết người ta muốn chém thì sao?” Bởi vì lý do này, Mục Đình đã không nhận Thị Huyết lão tổ.
“Văn đạo hữu, không phải ta không muốn đi cùng Hoa Giá, chỉ là nàng ấy đã quyết tâm muốn tự mình giải quyết kẻ này.” Linh Đế thở dài nói, “Năm xưa khi ta mới gặp nàng, ta cảm tưởng như trái tim nàng đã chết vậy, bao năm trôi qua, tìm kiếm Thị Huyết lão tổ đã trở thành chấp niệm suốt đời của nàng, nàng không muốn nhận sự trợ giúp của bất kỳ ai. Vì thế ta và các hộ pháp trong cung liền liên hợp sử dụng bí pháp, tạm thời nâng tu vi của Hoa Giá lên cấp Tiên Đế, hi vọng có thể giúp nàng một tay.”
Chỉ là….. Cho dù như thế, khả năng Hoa Giá thắng được Thị Huyết lão tổ vẫn là cực kỳ nhỏ bé, khả năng lớn hơn, chính là đồng quy vu tận.
Linh Đế không nói ra phỏng đoán của bản thân, nhưng người ở đây đâu có ngốc, ai cũng có thể đoán được.
Văn Xuân Tương khẽ cắn môi, “Chỉ là một con yêu thú, chết thì chết thôi, cần gì Hoa Giá tỷ phải tự mình động thủ?” Song Văn Xuân Tương cũng hiểu được hành động của Hoa Giá, nếu như có kẻ làm hại tiểu hòa thượng, thì cho dù người khác có thể giúp y băm tên ác nhân kia ra thành trăm mảnh, y vẫn muốn tự mình động thủ.
Tạ Chinh Hồng yên lặng nắm tay Văn Xuân Tương, không nói lời nào.
Mọi người không khỏi thở dài, ngay cả thánh nhân cũng có chuyện phiền não, muốn siêu thoát thật khó khăn biết nhường nào?
Việc làm của Hoa Giá, cũng coi như là đạt được nguyện vọng rồi.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Không, không thể nào…..” Nhóc mập nhìn cột sáng chói lọi phía trước, lùi về sau mấy bước, cảm giác mình nhất định đang nằm mơ.
Chỗ họ đã mấy trăm năm không có thiên linh căn rồi. Chỉ thi thoảng nghe nói rằng ở đâu vào lúc nào có xuất hiện một ngụy thiên linh căn, được một đại tông môn nào đó dẫn về làm đồ đệ.
Ở trong lòng nhóc mập, tên biểu ca phế vật gầy yếu của nó chắc chắn chẳng có tài cán gì. Cho nó tam linh căn cũng đã là ông trời phù hộ rồi.
Cột sáng chiếu lóa mắt nhóc mập, cũng chiếu lóa mắt tất cả mọi người. Kể từ đó, không ai dám chỉ trích gia chủ quá nuông chiều cháu mình nữa, ngược lại, bọn họ còn phải cụp đuôi rụt đầu mà đối nhân xử thế.
Sau hôm ấy, cuộc sống của Phật Tử có sự thay đổi lớn.
Đầu tiên là nhóc mập bình thường hay vênh váo thách thức hắn được thúc thúc và tẩu tẩu dẫn đến nhận lỗi, sau đó là một đống thân thích cả từng gặp lẫn chưa từng gặp tìm đến giới thiệu con cái mình làm bạn đọc gì đó. Có người còn muốn giới thiệu con gái nhà mình, song đã bị gia chủ – người chỉ một lòng mong chờ cháu trai thành tài – đuổi ra ngoài.
Cháu của ta còn chưa thành Kim Đan, sao có thể đánh mất nguyên dương trước được?
“Con à, công pháp của nhà ta con đều có thể xem, song ông cũng quen biết với quản sự ngoại môn của vài đại tông môn, với tư chất của con thì muốn đến tông môn nào cũng được hết.” Trước kia gặp mấy quản sự này, ông còn phải niềm nở khom lưng cúi người mà chào đón. Giờ cháu trai ông là thiên linh căn, lại tới phiên mấy quản sự này đến đây lấy lòng. Phải biết rằng, nếu có thể dẫn một đệ tử thiên linh căn về nhập môn thì sẽ được tông môn ban thưởng hậu hĩnh.
“Thế nào cũng tốt ạ.” Phật Tử chẳng để ý mấy cái này lắm, “Ông cứ chọn cho con một nơi là được.”
“Được được được, ông nội nhất định sẽ chọn cho con một nơi tốt.”
Ai ngờ mới xem xét chọn lựa được hai ngày, một hòa thượng bỗng xuất hiện ở ngoài cổng Văn gia, nói muốn nhận Phật Tử làm đồ đệ.
Danh sách chương