Knock out!

Thắng hết ba trận!

Ngó Lý Văn Chính ngã xuống đất co giật.

Hết thảy mọi người có mặt đều thỏ tử hồ bi (*)!

(*) Thỏ chết cáo buồn: có 2 nghĩa, một nghĩa tương tự như “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, một nghĩa khác tương tự với “nước mắt cá sấu”.

Thẩm Lãng đứng lên, hỏi một cách hờ hững:

- Còn ai nữa?

Không ai đáp lại.

- Còn ai nữa không vậy? - Thẩm Lãng quát lớn.

Tất cả mọi người vẫn một mảnh tĩnh lặng.

Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên (*) à nha!

(*) Câu này trích trong Hành Lộ Nan của Lý Bạch, đại thi hào đời Đường. Dịch nghĩa: Rút gươm nhìn quanh bốn phía lòng hoang mang.

Không đúng, dùng những lời kia để hình dung cõi lòng Thẩm Lãng lúc này cũng không thích hợp.

Nên là bài hát này.

Vô địch là vô cùng... cô đơn lạnh lẽo dường nào.

Vô địch là vô cùng... trống rỗng biết bao nhiêu! (*)

(*) Ca khúc Vô Địch do Châu Tinh Trì sáng tác cho phim Mỹ Nhân Ngư do Đặng Siêu, Lâm Duẫn, Ngô Diệc Phàm, La Chí Tường trình diễn (hòa âm phối khí Huỳnh Anh Hoa)

Tất cả mọi người thật sự bị Thẩm Lãng làm cho hết hồn.

Đây rõ ràng là diễn tập bốn phương tám hướng bao vây tấn công Huyền Vũ phủ Bá Tước nhé, đây rõ ràng là muốn bao vây tấn công Thẩm Lãng, đưa hắn vào chỗ chết đấy.

Kiểu thanh thế đó đến cỡ nào?

Gần như tất cả mọi người cho rằng, Thẩm Lãng tối hôm nay hẳn phải chết đứ đừ rồi, thậm chí Huyền Vũ phủ Bá Tước cũng sẽ bị kéo xuống nước.

Kết quả thì thế nào?

Thẩm Lãng thắng hết cả ba trận.

Hơn nữa, gần như chả cần tốn nhiều sức.

Còn chưa nói đến chuyện hoảng sợ nguy hiểm gì.

Tên tiểu bạch kiểm trong tay không có kiếm, nhưng kiếm trong lòng lại vô cùng sắc bén.

Tối hôm nay, đầu người chồng chất, máu tươi chảy đầm đìa đó.

Mặc dù bây giờ người chết vẫn chưa nhiều, thế nhưng vua Căng làm phản lại nhấc lên bão táp kinh người, đến lúc đó chẳng biết sẽ có bao nhiêu người bị cuốn vào.

Thật là sắc bén đến để cho người ta chắt lưỡi nè!

...

Trên đất Lý Văn Chính vẫn còn co giật, hơn nữa trong miệng toát ra đã không chỉ là bọt mép, mà còn mang theo vết máu đỏ tươi.

Thẩm Lãng nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã.

Ôi!

Người không có chỗ dựa thật đáng thương.

Dẫu có thi đậu nhị giáp tiến sĩ thì sao chứ?

Cho dù làm chức Ngân y Tuần sát sứ lại thế nào?

Còn chẳng phải bị người ta mượn đao giết người ư?

Loại người xuất thân rễ cỏ, phạm một lần sai đều có thể chết người.

Không giống ta, dựa lưng vào Huyền Vũ phủ Bá Tước cùng mấy nghìn quân đội, nhiều lúc mạo hiểm một chút, chơi tìm đường chết cũng chả cần gấp.

Đã nói rồi, thứ ngon nhất trong thiên hạ không phải chén cơm khoa cử, mà là cơm mềm đấy!

Thẩm Lãng bước tới trước Trương Tấn, nghiêm túc kêu:

- Trương Tấn huynh.

Da đầu Trương Tấn tê dại một hồi.

Thẩm Lãng chân thành ngỏ ý:

- Tối hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, ta còn chưa có chúc các ngươi đính hôn hạnh phúc nè.

Rồi tầm mắt Thẩm Lãng chuyển hướng Từ Thiên Thiên, nhẹ nhàng bày tỏ:

- Thiên Thiên, mặc dù chúng ta đã tách ra, nhưng dẫu sao đã từng là vợ chồng, nhất dạ phu thê bách nhật ân à. Phần lễ vật này ta chính thức tặng cho các ngươi, chúc hai vợ chồng sinh hoạt hài hòa.

Sau đó, Thẩm Lãng dâng lễ vật bằng hai tay.

Một quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》bản hạn chế màu sắc rực rỡ, còn có một lọ Khai Tắc Lộ Thẩm Lãng đặc chế.

- Cái lọ này kêu là Khai Tắc Lộ, chuyên dùng cho Thiên Thiên. Trước đây nàng sợ mang thai, vợ chồng chúng ta sinh hoạt đều khá là đặc thù, qua đường hậu môn cũng không dễ dàng gì, cho nên ta chuyên môn chế tác ra lọ này, dùng tốt lắm đó.

- Hiện tại, ta tặng lọ này cho Trương Tấn huynh, quyền sử dụng trên người Thiên Thiên có nhiều chỗ, ta cũng chính thức chuyển giao cho huynh nhé.

- Huynh nghìn vạn lần không nên bởi vì Thiên Thiên là hàng đã xài rồi mà kỳ thị nàng.

- Cho dù có chút chỗ nàng đã không còn trinh, tuy rằng cuộc sống cá nhân nàng hơi loạn, nhưng nàng vẫn là một cô gái tốt, huynh phải quý trọng!

Nước mắt Từ Thiên Thiên trong nháy mắt tuôn ra như mưa.

Nếu là lúc bình thường, loại hành vi đó của Thẩm Lãng là vô cùng thấp kém.

Vậy mà hiện tại, hắn ôm cái uy chiến ba hiệp toàn thắng, để cho người ta không dám vuốt râu hùm của hắn.

Lời nói lưu manh đến thế từ miệng Thẩm Lãng nói ra, đều có vẻ độc đáo đến vậy.

Lúc này tôn nghiêm của nàng thật sự là bị Thẩm Lãng đè xuống đất, điên cuồng mà mài giẫm lên.

Không thể biện giải!

Hơn nữa tên khốn kiếp Thẩm Lãng ấy thực sự bỉ ổi quá, đã cho nàng ba đợt đả kích.

Từ Thiên Thiên không nhịn được, nàng mặc kệ, nàng muốn bùng lên.

Nhưng mà...

Trương Tấn duỗi tay qua, bắt lấy tay Từ Thiên Thiên, nhẹ nhàng vỗ.

Tối hôm nay đã thua rồi!

Trương Tấn hướng Thẩm Lãng mỉm cười cảm ơn:

- Cảm ơn lễ vật của Thẩm Lãng huynh, đêm nay thiết đãi không chu toàn, hết sức xin lỗi huynh.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy còn gì cần ta làm nữa không? Ví như còn có ai muốn hại ta không? Ta liền đứng ở chỗ này chờ các ngươi ra tay nhé.

Toàn tràng không ai mở miệng.

Hại ngươi sao? Không muốn sống nữa à?

- Xác định không ai muốn hại ta? Không ai muốn công kích ta phải không? - Thẩm Lãng phán:

- Ta đi nghen.

Thẩm Lãng dắt tay Mộc Lan tiêu sái đi ra bên ngoài.

Đi tới cổng, hắn quay đầu lại nói:

- Nếu không có người muốn hại ta nữa thì ta đi đây a.

Đi ra khỏi cửa, hắn lại dừng lại, nói:

- Ta đi thật đó.

Ngươi đi nhanh đi!

Ngươi tát lia lịa vào mặt người ta còn chưa thấy đủ sao.

...

Chờ Thẩm Lãng hoàn toàn đi ra tầm mắt mọi người xong xuôi.

Từ Quang Doãn cũng không nhịn được nữa, chợt phát sinh tiếng gào thét như dã thú.

Vì cái gì?

Vì cái gì kia chứ?

Lúc trước ta vì cái gì không giết tên tiểu súc sinh này?

- A...

- A...

Nguyên bản Từ gia chủ chắc chắn sẽ không làm như vậy, lúc này trong đại sảnh chính là có mấy cái đại nhân vật ở đó.

Nhưng tất cả mọi người dùng ánh mắt đặc biệt thông cảm nhìn ông ta, nếu như bị đánh chính là bọn hắn, tin tưởng cũng chẳng so với Từ gia chủ khá hơn bao nhiêu.

- Rầm!

Từ Quang Doãn đau thương căm giận đến cực hạn, chợt một quyền nện xuống, đập nát bét cái bàn.

Nhưng mà...

Lúc này Thẩm Lãng bỗng nhiên đi vòng vèo, cái khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ đó lại xuất hiện trước mặt mọi người.

- Á!

Tất cả mọi người lại càng hoảng sợ.

Ngươi, ngươi lại muốn làm gì đó?

Lẽ nào mới vừa rồi ngươi ngược chưa đã ghiền sao?

Thẩm Lãng hướng Từ Quang Doãn hỏi:

- Kêu lớn tiếng vậy để làm gì? Ông không nỡ để ta đi sao?

Từ Quang Doãn rất muốn rút đao xông lên, tính loạn đao chém chết Thẩm Lãng.

Thế nhưng chỉ có thể ngẫm lại thôi.

Thẩm Lãng bày tỏ:

- Yên tâm, rất nhanh sẽ đến lượt ông đó.

Lời này như cầm cục sắt nóng hổi ném vào trong nước đá, nháy mắt liền nguội.

Lập tức Từ Quang Doãn dục niệm tiêu tan luôn, ấy da không đúng, là tức giận biến mất tiêu.

Lời Thẩm Lãng thật sự là quá dọa người!

- Tạm biệt các vị, lần này ta đi thật. - Thẩm Lãng vẫy tay, sau đó lại rời đi lần nữa.

Kế tiếp, toàn bộ trong đại sảnh không còn tiếng gào thét nào.

...

Mấy đại nhân vật quan trọng yên lặng rời sân, không nói được một lời.

Trương Tấn đã không cảm giác được phẫn nộ rồi, chỉ có lòng tràn đầy lạnh lẽo cùng uể oải.

Lúc này, gã thật sự có chút hoài nghi bản thân mình.

Mà Từ Thiên Thiên thì đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng vậy.

Đây là của lễ đính hôn của nàng đó, là thời khắc quan trọng nhất đời nàng a.

Kết quả thế nào?

Nếu như nói lúc trước Thẩm Lãng viết quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》kia để cho nàng có tiếng xấu, nhưng tốt xấu nàng còn không cần đối mặt vô số thất phu nhục nhã.

Giống như cô giáo Trương (*một diễn viên AV Hongkong), cho dù có một trăm triệu người đàn ông hướng về phía hình của nàng làm những chuyện không tôn trọng, cuối cùng vẫn cách thiên sơn vạn thủy và một tấm màn hình.

Cho đám cùi bắp các ngươi YY một chút cũng không sao cả.

Thế nhưng tối hôm nay, Từ Thiên Thiên giống như bị Thẩm Lãng lột sạch quần áo, đè xuống đất dằn vặt một trăm lần.

Thực sự một chút tôn nghiêm, một chút thể diện đều không còn lại.

Nhà họ Từ còn suy nghĩ tận dụng cơ hội tiệc đính hôn lần này để phất thành nhà hào môn đời mới.

Mà bây giờ, có thể phải hoàn toàn biến thành trò cười của giới trâm anh thế phiệt mất rồi.

Đừng xem đám người kia tối hôm nay đều hỗ trợ qua đây bao vây tấn công Thẩm Lãng, nhưng chuyện sỉ nhục của họ Từ bọn họ có thể tám chuyện suốt mười năm.

Ước chừng một lúc lâu, Trương Tấn nói:

- Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta... ta nhất định phải lập tức đi quận Nộ Giang bẩm báo phụ thân.

Tiệc đính hôn chính trị diễn trò xem như hoàn toàn thất bại.

Tất cả mọi người, đều bị mỗi mình Thẩm Lãng đè xuống đất chà đạp.

Trương Tấn thực sự không biết sau khi phụ thân nghe được tin tức này, sẽ có phản ứng gì.

- Nàng bảo trọng. - Trương Tấn nói, tiếp đó gã đi một nước.

Toàn bộ trong đại sảnh chỉ còn lại cha con Từ Quang Doãn, còn có một tên Lý Văn Chính từng là niềm kiêu hãnh của cả thành Huyền Vũ.

Gã... vẫn còn đang co giật.

- Á... Á...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện