Sau khi Từ Quang Doãn ngất xỉu.

- Lão gia, lão gia!

Mấy người hầu xông lên phía trước ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, còn đi massage ngực.

Ước chừng sau hồi lâu, Từ Quang Doãn mới tỉnh lại.

Phun hết máu ra, bộ óc Từ Quang Doãn ngược lại trở nên càng thêm thanh tỉnh một chút.

Nhất định là âm mưu của Thẩm Lãng, nhất định là vậy!

Tên tiểu súc sinh này bình thường lớn lối như vậy, hôm nay lại cúi lạy xin lỗi, hơn nữa còn tự đốt sách của mình.

Tên tiểu súc sinh này vốn độc ác như rắn.

Ngày hôm nay, cái vụ cháy này, nhất định là hắn phóng.

Hắn bán những kén tằm kia, khẳng định có vấn đề.

Thế nhưng...

Thẩm Lãng bán những kén tằm đó đã toàn bộ kiểm tra hết, không vấn đề chút nào.

Hơn nữa, những kén tằm kia đều cháy rụi sạch sẽ, chằng còn bất kỳ chứng cớ nào lưu lại.

Hoàn toàn không có sơ hở gì hết, bất cứ dấu vết nào đâu.

Nhưng Từ Quang Doãn dùng lỗ hậu mà ngẫm cũng biết, dứt khoát là Thẩm Lãng làm.

Từ Quang Doãn gào thét nói:

- Người đâu, đi với ta phủ Bá tước Huyền Vũ bắt Thẩm Lãng, cái đám cháy kia khẳng định là hắn đốt, chắc chắn là hắn.

- Thành chủ Liễu Vô Nham, mang theo binh của ngươi, theo ta đi phủ Bá tước Huyền Vũ bắt người.

Nhưng mà, trên lưng ngựa thành chủ Liễu Vô Nham vẫn chả nhúc nhích.

Da đầu ông ta từng đợt tê dại kìa.

Thật không ngờ tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng độc địa hiểm ác như thế.

Vừa ra tay liền hủy cơ nghiệp của người ta luôn.

Then chốt, Liễu Vô Nham ông ta cũng là kẻ địch của Thẩm Lãng đó.

Liễu thành chủ còn biết, tên của ổng đã viết trên tường rồi.

Bị người như Thẩm Lãng ghi hận, thật đúng là chuyện đáng sợ mà.

- Thành chủ Liễu Vô Nham, ngươi mang binh theo ta đến phủ Bá tước Huyền Vũ bắt người coi. - Từ Quang Doãn hô to kêu.

Liễu Vô Nham nói:

- Bắt kiểu gì? Có chứng cứ chưa? Ngươi nghĩ rằng ta là Lâm Chước hả?

...

Trông bóng đại tác phường dần dần biến thành đống hoang tàn, thân thể mềm mại Từ Thiên Thiên hóa thành pho tượng.

Cả người phảng phất không phải là của nàng, không có một chút độ ấm.

Thậm chí cả người đều mất đi phản ứng.

Hồi lâu sau, hàng lệ mới tràn mi.

Rồi không dừng lại được.

Cả người từ lạnh buốt trở nên nóng hực hực, thậm chí phát sốt.

Đôi mắt xinh đẹp sung huyết, đỏ rực.

Cộng thêm nàng là thế hệ này, đã là gia nghiệp ba đời kìa.

Cứ như vậy bị hủy hoại?

Tan tành!

Loại cảm xúc này thực tình đau muốn chết.

Trước đây Thẩm Lãng dùng đủ loại giẫm đạp làm nhục nàng, nàng chỉ cảm thấy đau khổ.

Nhưng so với trước mắt, những đau khổ đó lại coi là gì chứ?

Ta hẳn nghĩ ra được, thằng tiểu nhân hèn hạ như Thẩm Lãng, làm sao có thể nhận thua?

Đàn ông như Thẩm Lãng, hẳn tình nguyện chết, tình nguyện cùng hủy diệt cũng không muốn lạy lục nhận sai, cũng chẳng đốt trụi sách của mình tự vả mặt.

Một khi hắn làm thế, khẳng định muốn đưa người khác vào chỗ chết.

Bên kia Từ Quang Doãn dường như muốn điên rồi, hét lớn:

- Liễu Vô Nham, ngươi có phải sợ không? Ngươi sợ ta không sợ, sau lưng ta là phủ Thái Thú, sau lưng ta là phủ Tổng Đốc, ta có thái tử ban cho tấm biển. Mang binh đi bắt Thẩm Lãng, bắt Thẩm Lãng...

Trước mắt Từ Thiên Thiên mọi thứ như tối sầm, dường như muốn ngất đi.

Phụ thân lúc này đã phát điên, Từ Thiên Thiên nhất định không thể ngã xuống, nhất định phải bình tĩnh.

Hít thật sâu mấy hơi.

Không biết vì cái gì, sau khi không khí tiến vào phổi lại đau như dao cắt.

Từ Thiên Thiên tiến lên, cầm tay Từ Quang Doãn, trịnh trọng nói:

- Phụ thân, nhà họ Từ chúng ta đã đến thời điểm nguy hiểm rồi.

Từ Quang Doãn quát:

- Đi bắt thằng tiểu súc sinh Thẩm Lãng, đi bắt nó đi.

Từ Thiên Thiên khuyên:

- Phụ thân, hiện tại quan trọng nhất không phải muốn đi truy cứu người nào đốt rụi đại tác phường ta, mà là như thế nào đối mặt gay go trước mắt.

- Đừng quên, chúng ta đã thu tiền đặt cọc của thương nhân Tây Vực mấy vạn lượng vàng, trước khi tới kỳ hạn, nếu chúng ta không nộp ra tơ lụa, phải bồi thường gấp đôi.

- Đại tác phường nhà họ Từ chúng ta đã bị đốt rụi, nhưng đối với chúng ta mà nói trân quý nhất không phải phân xưởng này, mà là bảng hiệu Từ Tú. Một khi mất đi danh tiếng, mất đi uy tín, chúng ta mới thật phá hủy.

Lời Từ Thiên Thiên đã nói đến cực kỳ thông minh.

Thứ quý nhất của Coca Cola không phải nhà máy, mà là nhãn hiệu cùng con đường, dù cho nhà máy đó bị đốt rụi ráo trọi, tất cả ngân hàng trên toàn thế giới đều có thể quơ chi phiếu thỉnh cầu Coca Cola mượn tiền của bọn họ, tối đa mấy tháng liền có thể đông sơn tái khởi.

Danh tiếng tơ lụa nhà họ Từ tuy rằng kém so với Coca Cola, nhưng lại là biển chữ vàng vang dội.

Nhất là gần đây thái tử còn ban cho tấm biển Từ Tú Thiên Nam.

Đây mới là tài sản quý báu nhất họ Từ.

Từ Thiên Thiên nhẹ nhàng khuyên bảo:

- Phụ thân, chúng ta còn có cơ hội, đại tác phường cháy rụi, chúng ta có thể xây lại. Thẩm Lãng hủy diệt phân xưởng, sau này chúng ta còn báo thù được. Chúng ta dựa lưng vào phủ Thái Thú, dựa lưng vào phủ Tổng Đốc. Thế nhưng... Một khi biển vàng của nhà chúng ta ngã, vậy mới thiệt là tiêu tùng rồi.

Lúc này, Từ Quang Doãn chính thức tỉnh táo lại.

Con gái khuyên nhủ không hề sai.

Nhất là loại thời điểm này, đầu trận tuyến càng không thể loạn thêm.

Từ Thiên Thiên nói:

- Thời gian đã gấp gáp vội vã lắm, kỳ hạn giao hàng càng ngày càng gần. Tự cửa hàng tơ lụa nhà chúng ta có thể không bán, thế nhưng vậy những thương nhân đã đặt hàng nhà ta, chúng ta nhất định phải đúng hạn giao hàng, bằng không nhà của chúng ta liền thực sự phá hủy.

Từ Quang Doãn hỏi:

- Con gái, con nói đúng, con nói đúng. Con xem kế tiếp phải làm gì đây?

Từ Thiên Thiên đáp:

- Đi hỏi mượn phân xưởng của Lâm Mặc, tuy rằng quy mô nhỏ chút, nhưng đã đủ dùng, lại cùng có thù chung, chắc chắn ông ta sẽ cho mượn.

Từ Quang Doãn bảo:

- Không có vấn đề, ta đây liền tự mình đi gặp Lâm Mặc.

- Không cần. – Tiếng của Lâm Mặc từ đằng sau lưng vang lên nói:

- Ta cho mượn, ta cầm phân xưởng cho họ Từ mượn vô điều kiện.

Từ Thiên Thiên tiến lên khom người bày tỏ:

- Lâm đông chủ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.

Lâm Mặc nói:

- Chúng ta cùng chung kẻ địch, lúc này càng nên đoàn kết một lòng.

Từ Quang Doãn run rẩy tiếp:

- Chờ vượt qua cái cửa ải khó khăn này xong, chúng ta liên thủ, giết chết tên súc sinh Thẩm Lãng, đi lột da rút gân, giết cả nhà của hắn!

Gương mặt Lâm Mặc phồng lên co rúm lại, cực kỳ giận dữ nói:

- Đúng, giết cả nhà của hắn, giết chết cả nhà tiểu súc sinh đó.

Nỗi căm thù của vị Lâm đông chủ này với Thẩm Lãng hoàn toàn không thua gì Từ Quang Doãn.

Không chỉ là vì Thẩm Lãng xuất thủ hãm hại con ông ta, thiếu chút nữa phá hủy tiền đồ của con trai.

Cũng bởi vì sợ hãi, môi hở răng lạnh.

Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này ác độc lắm, lại làm hại Từ Quang Doãn thê thảm, vậy kế tiếp có phải đến phiên mình không?

Cho nên ông ta dứt khoát giúp đỡ Từ Quang Doãn vượt qua cái cửa ải khó khăn này.

Hiện tại phân xưởng đã mượn được, nhưng còn lại mấy thứ rất quan trọng nhất.

Kén tằm!

Không có kén tằm, thế nào làm ra tơ lụa? Sao giao hàng đúng hạn đây?

Năm nay họ Từ mở rộng khá ghê gớm, gần như lũng đoạn sở hữu kén tằm toàn bộ Thiên Nam hành tỉnh, mà những kén tằm đó toàn bộ bị cháy ráo.

Lẽ nào đi mua ở tỉnh khác sao?

Chẳng bàn đến mua được không, mấu chốt không kịp thời gian đâu.

Thương nhân miền nam của đất nước, thương nhân Tây Vực đều sắp đến kìa, những người này cũng đều nộp tiền đặt cọc.

Nếu đến lúc đó họ Từ không giao ra tơ lụa, không chỉ bảng hiệu vàng bị hủy, còn muốn bồi tiền khổng lồ gấp mấy lần đấy.

Cho đến lúc này, dẫu có họ Từ cầm ruộng đồng, nhà cửa toàn bộ bán mất, cũng không đủ bồi thường nha.

Hiện giờ cũng chỉ còn một chỗ có kén tằm.

Đó... Chính là phủ Bá tước Huyền Vũ.

Trong tay bọn họ còn có ba trăm vạn cân kén tằm, số lượng kia dù không nhiều lắm.

Thế nhưng tập hợp họ Từ các cửa hàng tơ lụa hàng hiện có tới, cộng thêm cả ba trăm vạn cân kén tằm dệt ra tơ lụa, chắc đủ số lượng giao hàng.

Hiện tại mấu chốt nhất không phải kiếm tiền, mà là giữ được bảng hiệu cùng uy tín họ Từ.

Chỉ cần đủ khả năng giao hàng đúng hạn, cái giá phải trả gì đều có thể thừa nhận.

Từ Quang Doãn cùng Thiên Thiên lại lần nữa cảm thấy sởn tóc gáy.

Lại phải đi gặp Thẩm Lãng.

Chỉ có điều lúc này đây, bọn họ là đi cầu Thẩm Lãng đem ba trăm vạn cân kén tằm còn lại bán cho bọn hắn.

Báo ứng này cũng quá nhanh đi.

Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này sao mà độc ác đến thế?

Đôi bên là có đại thù sống chết, bây giờ lại muốn đi xin hắn sao?

Đó có khác gì dê vào miệng cọp đâu chớ?

Nhưng lúc này, người ta làm dao thớt ta làm thịt cá.

Từ Quang Doãn hỏi:

- Trương Tấn đâu rồi?

Từ Thiên Thiên đáp:

- Đi làm việc lớn ạ.

Trương Tấn quả thực đi làm chuyện quan trọng, hộ tống cha đi viếng thăm phủ Hầu tước Trấn Bắc.

Bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá tước Huyền Vũ, Trương Xung hi vọng phủ Hầu tước Trấn Bắc không những hỗ trợ bề ngoài thôi, mà còn muốn bọn họ làm ra hành động thực tế cơ.

Từ Thiên Thiên run rẩy nói:

- Phụ thân, con đi cầu xin Thẩm Lãng, xin hắn lấy hơn ba trăm vạn cân kén tằm bán cho chúng ta.

Từ Quang Doãn đau đớn nhắm mắt lại.

Trên cái thế giới này đau khổ nhất là gì?

Biết rất rõ ràng là Thẩm Lãng đốt phân xưởng của mình, chẳng những không thể đi bắt hắn, còn muốn đi cầu xin hắn.

Trời ạ?

Trực tiếp còn có ai độc hơn so với tên tiểu súc sinh này kia chứ?

...

So với Từ Thiên Thiên bi thảm, một người khác lại xuân phong đắc ý.

Gã đã thành công vượt qua nguy cơ lần này.

Dựa theo chiếu số Ngũ Triệu Ấn dạy, gã không chỉ bảo vệ hôn ước cùng Ngũ U U, hơn nữa giống như được nhạc phụ đại nhân thưởng thức.

Chẳng những thế, còn thu hoạch mặt khác.

Gã làm ra chuyện hoang đường kia, công khai ngủ thố nhi gia trong quân doanh, ở phủ Bá tước Tĩnh An chẳng ai khinh bỉ gã, ngược lại biến gã trở thành người cùng một đường.

Lúc trước mấy vị công tử phủ Bá tước Tĩnh An kia đối với gã đều lạnh nhạt, mắt cao hơn đầu.

Sau vụ này, bọn họ lại đối với gã thân thiết rất nhiều.

Nhất là Tam công tử, Ngũ công tử, lại mời gã đi tham gia một cái siêu cấp tụ hội.

Dùng cách giải thích hiện đại, chính là đại siêu cấp nằm ngửa nằm úp.

Cách nói chuyên nghiệp, chính là đại yến quần hôn thời nguyên thủy (*).

Lâm Chước lại lần nữa mở ra cổng thế giới mới.

Thật... tm mở rộng tầm mắt ghê.

Đám quý tộc này sinh hoạt rõ ràng mục nát phải khiến người giận sôi gan.

Lúc đó Lâm Chước đi còn lo sợ bất an hỏi nhạc phụ đại nhân sẽ trách tội không vậy?

Kết quả Ngũ công tử cười khẩy bảo:

- Lâm Chước, cái loại gia đình quyền quý chúng ta, chơi gái, chơi thỏ căn bản miễn bàn tới sai chỗ nào.

Tiếp đó, Lâm Chước vượt qua hai ngày hai đêm ăn chơi trụy lạc.

Chơi đến quả thực điên rồi, dù cho võ công của gã rất cao, thắt lưng đều muốn gãy mất.

Trước khi đi, nhạc phụ đại nhân Tĩnh An Ngũ Triệu Trọng lại một lần nữa tiếp kiến Lâm Chước.

- Trương Xung mang theo Trương Tấn đi phủ Hầu tước Trấn Bắc, kế tiếp bọn họ sẽ đi viếng thăm Tấn Hải phủ Bá Tước. - Ngũ Triệu Trọng nói:

- Ngươi biết đây hàm ý gì không?

Lâm Chước đáp:

- Ý nghĩa với cuộc cắn giết phủ Bá tước Huyền Vũ cuối cùng sắp bắt đầu, liền ý nghĩa gia tộc họ Kim phải diệt vong thật nhanh.

Ngũ Triệu Trọng nói:

- Lần này Lý Văn Chính chết hơi oan, dưới sàng của hắn có hình nhân nguyền rủa thái tử, chưa chắc là hắn để.

Lâm Chước nói:

- Vậy có phải Thẩm Lãng làm chăng?

Ngũ Triệu Trọng thản nhiên nói:

- Ngươi cho hắn là thần ư?

Tiếp tục, Ngũ Triệu Trọng nói:

- Cái hình nhân nguyền rủa thái tử là ai đặt không quan trọng, then chốt không thể liên lụy đến nhị vương tử, không thể khiến cho nội bộ tranh chấp, cho nên Lý Văn Chính chỉ có thể chết. Vừa nãy Quốc quân hạ chỉ đặc xá hắn, xoay người lập tức lại bí mật giết chết hắn, có thể thấy được quốc quân tức giận đến dường nào?

Lâm Chước nói:

- Cho nên để tỏ lòng quyết tâm của tân chính, thủ đoạn quốc quân càng thêm dữ dội. Tổng đốc Chúc Nhung cùng Thái Thú Trương Xung cảm nhận được ý chí quốc quân, cho nên tăng tốc cắn giết với phủ Bá tước Huyền Vũ, mà độ mạnh yếu cũng tăng rất nhiều.

Ngũ Triệu Trọng nói:

- Đây là một hồi thịnh yến biết chưa?

Đương nhiên là một trận thịnh yến, diệt phủ Bá tước Huyền Vũ không những là công lao to lớn, còn ý nghĩa đạt con số tiền tài khổng lồ.

- Trận thịnh yến này phủ Bá tước Tĩnh An chúng ta không phải là nhân vật chính, nhưng cũng muốn chia một miếng thịt ăn. - Ngũ Triệu Trọng nói:

- Như vậy nhiệm vụ sau khi ngươi trở về thành Huyền Vũ, ngươi hiểu chưa?

Lâm Chước nói:

- Một bên công kích phủ Bá tước Huyền Vũ, phối hợp Trương Xung, với phủ Bá tước Huyền Vũ tiến hành công kich bất ngờ quấy rối không giới hạn, để cho bọn họ mệt mỏi.

- Đúng. – Ánh mắt Ngũ Triệu Trọng tràn đầy tán thưởng.

Thằng con rể này quả nhiên không khiến ông thất vọng nhỉ.

Mà trong lòng Lâm Chước lúc này cảm thán, tộc bá Ngũ Triệu Ấn thật đúng là lợi hại quá, dạy gã mỗi một câu nói cũng có thể gãi đúng tâm tư của nhạc phụ đại nhân kìa.

Ngũ Triệu Trọng nói:

- Ngươi buông tay đi làm, không phải sợ làm vượt biên giới, lại càng không sợ cướp cò. Nếu có khả năng khiến cho đánh một trận đại chiến, vậy thì trong tràng thịnh yến này, chúng ta ngược lại có thể đóng vai chính.

- Dạ. - Lâm Chước tràn đầy tự tin nói.

- Đây là một trận thịnh yến, thật vất vả có một đại quý tộc lâu đời ngã xuống, nếu không có khả năng từ thi thể gia tộc họ Kim kéo xuống một khối thịt to, liệt tổ liệt tông cũng sẽ không tha thứ chúng ta.

...

Sau khi Lâm Chước trở về thành Huyền Vũ lập tức lại thu được một tin tức tốt.

Thiên hộ đại nhân của sở Thiên Hộ Diêm Sơn đã chính thức điều đi, vị trí Thiên hộ đã trống.

Lâm Chước trực tiếp trở thành quyền Thiên hộ, tối đa hai ba tháng, sẽ được lên lon chính thức.

Thế giới này thật đúng là hoang đường a, ta rõ ràng phạm vào sai lầm lớn, lại vẫn có thể thăng quan.

- Thẩm Lãng, Lâm Chước ta đây bình yên vô sự trở về, ngược lại còn lên chức.

- Lần trước ngươi chưa giết chết được ta, kế tiếp liền đến phiên ta bằm ngươi ra cám.

Lâm Chước nghiến răng nghiến lợi.

Lần này trở về thành Huyền Vũ, nhạc phụ đại nhân giao nhiệm vụ rất rõ ràng.

Chính là suất binh không ngừng tập kích quấy rầy biên giới đất phong phủ Bá tước Huyền Vũ.

Bất luận cái gì biên giới cũng đều là mơ hồ.

Thành Huyền Vũ cùng đất phong gia tộc họ Kim đồng dạng là như thế.

Một cây cầu, một con đường, một một ngọn núi cũng là đường ranh giới.

Hơn nữa kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ cũng là dọc theo tuyến biên giới tuần tra.

Kế tiếp Lâm Chước phải làm như thế nào?

Con dân đất phong phủ Bá tước Huyền Vũ vượt biên đốn củi, bắt!

Binh sĩ phủ Bá tước Huyền Vũ vượt biên tuần tra, bắt!

Hơn nữa dù cho ngươi chưa có vượt biên, chúng ta cũng bắt, bởi vì tuyến biên giới không rõ, có vi phạm hay không, do Lâm Chước ta đây định đoạt.

Ta nói ngươi tiến vào khu vực phòng thủ của ta, vậy ngươi chính là vượt biên giới.

Tóm lại mỗi ngày bắt người, mỗi ngày điên cuồng đánh úp quấy rầy.

Ngươi phủ Bá tước Huyền Vũ không thể nhịn được nữa? Hai bên quân đội trực tiếp đấu võ?

Vậy thật tốt quá.

Vung tay, làm lớn chuyện lên.

Mấy trăm người, mấy nghìn người chiến đấu, trực tiếp kinh động toàn quốc.

Phủ Bá tước Huyền Vũ nhà ngươi muốn làm gì? Cũng dám tập kích quân đội quốc quân? Ngươi là muốn mưu phản sao?

- Thẩm Lãng, hãy đợi đấy, Lâm Chước ta đây sẽ trở thành một con chó điên, điên cuồng mà cắn mạnh nhà ngươi, ta sẽ trở thành cơn ác mộng phủ Bá tước Huyền Vũ!

Trở lại trại lính Lâm Chước, trên mặt đắc ý nhe răng cười.

Bất quá không biết vì sao, hơi nhột trong đũng quần, còn có lỗ hậu cũng vô cùng ngứa.

Lâm Chước tiện tay cào một phát, cũng chả xem nó ra sao.

Đương nhiên gã không biết, rất nhiều loại virus đáng sợ ở trong cơ thể gã lan tràn điên cuồng, điên cuồng mà sinh sôi nẩy nở.

Rất nhanh, sẽ phải phá thể ra.

Căn bản gã đã không còn thời gian.

...

Trở lại dinh thự họ Từ.

Từ Thiên Thiên kêu người chuẩn bị nước nóng tắm.

Trong nước nóng ngâm một khắc đồng hồ sau, thân thể mới dần dần khôi phục chút nhiệt độ.

Tiếp đó, nàng tắm rửa khắp mọi ngõ ngách trên cơ thể.

Dùng tới tinh dầu hoa hồng, để thân thể thơm ngào ngạt.

Tiếp tục, nàng lại uống một ly rượu nho, để mình ngủ thật ngon.

Như thế, ngày mai nàng mới có thể chói lọi, mới có đầy đủ tinh lực đi đối mặt Thẩm Lãng, đi nghênh đón trận ác chiến này.

Sáng sớm hôm sau!

Từ Thiên Thiên mặc quần áo xinh đẹp nhất, thậm chí còn không phải loại đoan trang, biến vóc người xinh đẹp của nàng hoàn toàn hiển lộ ra.

Vẽ khuôn mặt hơi lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ.

Bôi son.

Lên đôi môi, đỏ tươi như lửa.

Bất kỳ nam nhân nào cũng là kẻ háo sắc, Thẩm Lãng cũng vậy.

Không đâu, Thẩm Lãng mới là háo sắc nhất!

Cô gái xinh đẹp quyến rũ, bao giờ lúc đàm phán đều có thể kiếm lời một chút.

Bộ dáng ấy của Từ Thiên Thiên, Thẩm Lãng xem dứt khoát sẽ thấy hơi quen mắt.

Bởi vì...

Nàng giống hệt Tây Môn Tiêm Tiêm trên cái poster của《Kim Bình Mai Phong nguyệt Vô Biên》.

Xem trong tranh minh họa, Tây Môn Tiêm Tiêm hiếm khi không lộ ra cánh tay, lộ ra thắt lưng, lộ ra bắp đùi.

Thế nhưng cũng phi thường gợi cảm.

Từ Thiên Thiên vì sao trang điểm như thế?

Bởi vì, sở dĩ Thẩm Lãng vẽ ra Tây Môn Tiêm Tiêm như vậy, liền đại biểu cho bức hình tượng đó phù hợp nội tâm hắn tưởng tượng về Từ Thiên Thiên nhất.

Hít một hơi thật sâu, Từ Thiên Thiên bước lên xe ngựa.

Thế nhưng một lát sau, nàng lại xuống xe.

Trở về nhà cầm lên một quyển sách, chính là quyển Phong Nguyệt Vô Biên kia của Thẩm Lãng.

- Đi, chạy đến phủ Bá tước Huyền Vũ.

Trong xe ngựa, Từ Thiên Thiên chăm chú đọc quyển sách này, hơn nữa còn xuất ra bút đánh dấu trọng điểm.

Đây là tác phẩm Thẩm Lãng đắc ý nhất.

Đây là tác phẩm Thẩm Lãng nhà ngươi viết ra bôi đen Từ Thiên Thiên ta, ta cầm theo quyển sách này tới cửa để nói cho rõ hơn.

Ta không chỉ đọc rất nhiều lần, còn chú giải đó.

Đây chắc đủ hèn mọn đi.

Thẩm Lãng nhà ngươi chắc đủ hài lòng rồi chứ.

Chuyện này chẳng khác gì những cô giáo XX cầm tấm ảnh chụp chỗ ấy của mình đưa cho các ngươi và hỏi rằng, anh xem cái góc độ này chụp có đẹp không? Anh có hài lòng không? Bằng không em trực tiếp bày ra tại đây cho anh kiểm tra nhé?

Đối với họ Từ mà nói, quan trọng nhất chính là có được ba trăm vạn cân kén tằm, chính là đúng hạn giao hàng.

Bằng không, Họ Từ liền hoàn toàn diệt vong.

Tiến vào ngoài cửa phủ Bá tước Huyền Vũ, Từ Thiên Thiên xuống xe ngựa.

- Mời bẩm báo Thẩm Lãng cô gia, Từ Thiên Thiên cầu kiến!

- Không phải, Từ Thiên Thiên bái kiến Thẩm Lãng cô gia!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện