Thẩm Lãng cùng Mộc Lan trên đường về nhà.

Mộc Lan cảm giác được vô cùng ngọt ngào, bởi vì đây là hai người lần đầu tiên ở cùng một chỗ suốt một thời gian dài bên ngoài.

Có một loại cảm giác yêu đương.

Ở dưới sự lưu manh của Thẩm Lãng, tình cảm hai người lên men ấm áp hẳn lên.

Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu.

Đàn ông không lưu manh, đàn bà mở chân khó.

Ví như lúc này, bầu trời trăng sáng như một cái vòng, xung quanh giăng đầy những vì sao.

Bầu trời giống như một tấm màn sân khấu lộng lẫy che phủ mặt đất.

Bờ nước hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang.

Chợt có con cá nhảy ra mặt nước, xẹt qua gợn sóng.

Thẩm Lãng nằm ở Mộc Lan trên đùi, ngửi mùi hương quyến rũ của nàng, kể cho nàng nghe câu chuyện Hằng Nga Bôn Nguyệt.

Loại mùi vị đặc thù này chưa tính là thơm, nhưng lại là để cho người ta say mê.

Sau khi kể câu chuyện Hằng Nga, thỏ Ngọc và Ngô Cương xong.

Thẩm Lãng đột nhiên hỏi:

- Nương tử, trên mặt trăng có hai người lớn là Ngô Cương và Hằng Nga. Ngô Cương mê Hằng Nga như vậy, hơn nữa còn lợi hại đến thế kia, tại sao Hằng Nga vẫn còn giữ được trinh tiết nhỉ?

Mộc Lan nói:

- Bởi vì Ngô Cương yêu Hằng Nga từ tận đáy lòng, đương nhiên sẽ không đi ép buộc làm bẩn nàng.

Thẩm Lãng nói:

- Không, bởi vì hàng của hắn quá bé, không cứng nổi.

Mộc Lan không nói gì, nàng cũng biết là loại đáp án này.

Thẩm Lãng lại hỏi:

- Nương tử, nàng có biết tại sao Hằng Nga vĩnh viễn nuôi một con thỏ à?

Mộc Lan biết Thẩm Lãng lại muốn nói những chuyện hài thô tục, nhưng nàng vẫn tò mò mà hỏi:

- Tại sao?

Thẩm Lãng nói:

- Bởi vì mỗi ngày Hằng Nga đều cần cà rốt, sau khi dùng xong thì cho thỏ ăn thôi, bằng không thì lãng phí lắm.

Tức khắc, bầu không khí lãng mạn trong lòng Mộc Lan toàn bộ bị phá nát bét.

Nàng vặn lỗ tai Thẩm Lãng nói:

- Phu quân, trong đầu của chàng mỗi ngày cũng là loại vật này à?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng vậy, tục ngữ nói gần son thì thắm, gần cá thì tanh mà. - (*)

(*) Vốn dĩ có thể sửa gần mực thì đen, gần đèn thì sáng cho gần gũi nhưng cái câu này có ý nghĩa đen tối như chuyện dùng cà rốt nên phải giữ nguyên ý ban đầu của Bánh.

Chỉ trong nháy mắt, Mộc Lan liền hiểu hết, mặt nàng đỏ như gấc chín, một tay đẩy đùi Thẩm Lãng ra.

Thẩm Lãng thật hối hận, đều miệng mồm ăn mắm ăn muối, không có số hưởng phúc lợi cho tốt.

Không đầy mấy phút, sau khi Thẩm Lãng bị đánh cho tan xác lại một lần nữa quấn tới, lại một lần nữa nằm ở trên đùi Mộc Lan.

Hai người lại một lần nữa lâm vào yên lặng.

Không phải Lãng gia không nói chuyện tào lao, mà là mùi vị trong không khí càng thêm nồng nàn.

Hắn phải chuyên chú.

Ngón tay ngà của Mộc Lan đặt ở trên huyệt thái dương Thẩm Lãng xoa bóp nhẹ nhàng.

Động tác dịu dàng hữu lực.

- Nương tử, kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh thật lợi hại. - Thẩm Lãng bỗng nhiên nói.

Nghe được phu quân cuối cùng nói chính sự, Mộc Lan thở dài một hơi.

Thế nhưng, ở sâu trong nội tâm lại thoáng có chút tiếc hận.

Cái cảm giác bị phu quân đùa tim đập thình thịch giỡn nhảy loạn mặt đỏ tới mang rất kích thích.

Thẩm Lãng nói:

- Chiêu kiếm pháp này đến nay khó giải, gần như tất cả cao thủ trẻ tuổi đều đi khiêu chiến Đường Viêm, nhưng không hề ngoại lệ đều thất bại, toàn bộ bị hạ gục trong nháy mắt, thế nàng có biết nguyên lý chiêu kiếm pháp này không?

Mộc Lan nói:

- Xin chỉ giáo.

Trên đường lên bắc về nhà, Thẩm Lãng trừ đùa giỡn Mộc Lan ra, gần như tất cả thời gian đều dùng nghiên cứu bí tịch 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》.

Bí tịch mấy trăm trang này, toàn bộ đều chứa ở trong não của hắn.

Nghiên cứu qua sau, Thẩm Lãng thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng kinh diễm.

Người nhiên cứu ra bộ kiếm pháp này thực sự là... quá dữ dằn.

Kế tiếp, Thẩm Lãng nói liên tục.

Thẩm Lãng nói:

- Người luyện tập bộ kiếm pháp này mỗi ngày đều phải dùng một loại bị kim loại đặc biệt, thứ kim loại này đến từ thiên thạch bên ngoài. Kể từ đó trong máu của hắn sẽ chứa một số lượng lớn loại kim loại đặc biệt này, cả người sẽ hình thành một loại từ trường. Khi hắn thả ra nội lực cùng chân khí, cũng mang theo lực từ tự nhiên.

Mộc Lan kinh ngạc, thảo nào trong ghi chép của tổ tiên Kim Trụ nói luyện tập bộ kiếm pháp này, dễ dẫn đến vô sinh, thật sự không phải hay nói đùa.

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên, dù cho lượng kim loại đặc biệt trong cơ thể hắn vượt quá tiêu chuẩn quy định, từ lực trong chân khí cũng yếu.

Mộc Lan nói:

- Nếu lực từ yếu ớt, thì vô địch như thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử biết lốc xoáy không?

Mộc Lan nói:

- Biết.

Thẩm Lãng nói:

- Gió kỳ thực chính là không khí chuyển động, bình thường sức mạnh của không khí cũng vô cùng yếu ớt. Thế nhưng một khi tốc độ của nó chuyển động nhanh hơn, sẽ hình thành bão tố, gió lốc, cũng đủ phá hủy tất cả.

Mộc Lan nói:

- Nghe đến như vậy, thiếp cũng hơi hiểu rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm của Đường Viêm dùng được rèn bằng kim loại từ thiên thạch, khi cộng hưởng với kim loại đặc biệt trong cơ thể hắn sẽ tác động qua lại lẫn nhau, khi thi triển ra chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh, trong nháy mắt khuấy lên cơn lốc điện từ.

Mộc Lan nghe đến mê mẩn.

Thẩm Lãng nói:

- Sức mạnh của lốc xoáy vô hạn, bởi vì nó có lực hướng tâm mạnh mẽ vô cùng, đủ nhổ tận gốc bất cứ vật gì. Mà bộ kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh này, cung cấp là lực ly tâm cường đại. Bất luận kẻ nào một khi tiến vào phạm vi, liền sẽ lập tức bị đẩy lùi đi ra ngoài. Sức mạnh vọt vào càng lớn, lực ly tâm nó hất ra lại càng nhiều, cho nên căn bản không thể phá.

Tiếp tục Thẩm Lãng cầm lấy cái mũ xoay tròn thật nhanh, tiếp đó ném vào một viên đá, tức khắc viên đá này văng ra ngoài.

Cái này thí nghiệm vô cùng đơn giản rõ ràng, nhìn một cái có thể hiểu ngay.

Thẩm Lãng tiếp tục giải thích:

- Đại đa số võ giả giải chỉ có nội lực cùng chân khí, đối với kiến thức về thứ lực từ này, hoàn toàn không biết. Bọn họ chỉ biết là cậy sức mạnh, dùng nội lực cường đại nhất đi phá giải kiếm chiêu của Đường Viêm. Nhưng mà nhưng không biết, chất lượng thân thể bọn họ không thay đổi, nội lực vọt vào càng mạnh, tốc độ càng nhanh, sẽ bị đẩy lùi ra ngoài càng ác. Đây cũng là nguyên nhân mà bất luận cao thủ trẻ tuổi nào, dù cho nội lực mạnh hơn Đường Viêm, cũng bị hạ gục ngay trong một chiêu.

Mộc Lan nói:

- Chiêu kiếm pháp này, quả nhiên tinh diệu vô song. Vậy phu quân có phương pháp phá giải à?

Thẩm Lãng đáp:

- Có!

Mộc Lan nói:

- Tranh chấp đảo Kim Sơn sắp bắt đầu đến nơi rồi, chuyện thiếp và Đường Viêm đánh một trận cũng sắp diễn ra ngay lập tức, hiện tại thiếp tu luyện còn kịp à?

Mộc Lan lo lắng là có đạo lý.

Bất luận thứ kiếm thuật thần bí cường đại gì, đều cần dùng thời gian rất dài học tập.

Liền một chiêu kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh này, Đường Viêm liền ước chừng luyện mười bốn năm.

Thời gian cho Mộc Lan đặc biệt ngắn ngủi.

Nhưng mà, Thẩm Lãng nói:

- Kịp chứ, dù cho ngày mai đấu võ, cũng kịp mà.

Mộc Lan vô cùng kinh ngạc, nói:

- Đường Viêm luyện tập một chiêu này suốt mười mấy năm, luyện phương pháp phá giải lại nhanh như vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng vậy, xây dựng rất khó, phá hoại dễ. Chiêu kiếm này càng vô địch, chỉ khi nào tìm được kẽ hở, gần như trong nháy mắt tan nát.

Mộc Lan nói:

- Phu quân dạy thiếp đi nào.

Thẩm Lãng dụ dỗ:

- Vậy cho ta ăn lưỡi nàng một cái đi.

Mộc Lan nhíu mày lại, cái mũi thanh tú cũng nhăn theo.

Thẩm Lãng nói:

- Đùa thôi, đùa thôi, ta không chịu nổi nàng buồn đâu.

Tiếp tục, Thẩm Lãng nói:

- Lốc xoáy mạnh mẽ vô cùng, thế nhưng vị trí mắt bão cũng chính là nơi an toàn nhất. Chiêu kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh này cũng giống như vậy, lực ly tâm mà cơn bão này tạo ra cũng có một mắt bão, chỉ cần tìm được mắt bão này liền phá giải trong nháy mắt. Đương nhiên mắt bão của nó là biến hóa ngẫu nhiên như là mò kim đáy bể vậy, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào tìm được.

Mộc Lan nói:

- Bí tịch 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》 chia làm chính phản âm dương, mặt chính là kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh, bề trái là phương pháp phá giải. Vậy như thế nào tìm được mắt bão, ở mặt trái bí tịch đúng không không?

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Đúng, hơn nữa mặt chính bí tịch có hai trăm ba mươi trang, bề trái chỉ có ba trang. Ta lập tức dạy nương tử, cam đoan hai canh giờ nàng sẽ hiểu ngay. Đương nhiên còn có chuyện quan trọng, cùng Đường Nghiêm quyết đấu, nhất định phải dùng kiếm gỗ, không thể dùng bất luận kiếm bằng kim loại gì.

Kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh của Đường Viêm không không chỉ có lực ly tâm cường đại, còn có lực từ, kiếm kim loại dễ bị sức mạnh này bắt được..

Mộc Lan nói:

- Thảo nào kiếm vương Lý Thiên Thu thế hệ này đã giết vợ, bởi vì một khi bại lộ phương pháp phá giải này, sự thống trị Nam Hải kiếm đảo trong nháy mắt tan rã.

Vì vô địch vĩnh viễn, Lý Thiên Thu chỉ có thể giết vợ.

Thẩm Lãng áo não nói:

- Mặc dù tìm được phương pháp phá giải, nhưng ta một chút đều không vui.

Mộc Lan nói:

- Tại sao vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như ta chịu khó động não nhiều hơn chút nữa, hẳn là có thể tự mình nghĩ ra, cũng không cần tới Nam Hải các tìm bí tịch, như thế có vẻ ta thật vô năng.

Dù cho lời Thẩm Lãng là thật, nhưng có tính kiểu cách hơi nhiều.

Giống như đám học sinh xuất sắc khi thấy kết quả thi thì thở dài: Ôi, lần thi này tệ thiệt, có 99 điểm thôi hà.

Thế là cái đứa học dốt bên cạnh ngó thấy bài thi 30 điểm của mình tức điên, kéo đứa học xuất sắc kia vào nhà vệ sinh cho ăn phân.

Nhưng Mộc Lan lại vỗ về an ủi:

- Chồng của thiếp lợi hại nhất, là người giỏi nhất thiên hạ mà. Dù cho không tìm bí tịch, hai ba ngày sau cũng nghĩ ra mà, bất quá chúng ta coi như ra ngoài chơi một chuyến không tốt sao?

Tiếp tục, Mộc Lan bỗng nhiên vươn đầu lưỡi liếm trên bờ môi Thẩm Lãng một cái.

- Được rồi, phu quân lợi hại dạy thiếp đi.

...

Chờ đến khi Thẩm Lãng cùng Mộc Lanvề đến nhà.

Phương pháp phá giải Thiên Ngoại Lưu Tinh cũng đã học xong.

Lộ trình tình yêu ngọt ngào hạnh phúc của Mộc Lan cũng tạm thời qua một đoạn thời gian.

Tổng thể mà nói, thời gian mấy ngày nay đặc biệt để cho người ta say sưa, ngoại trừ một ngày bên ngoài phải tắm ba lần.

Bởi vì tên phu quân biến thái này, nếu hơn ba canh giờ không có tắm, tay hắn liền không muốn đụng đến nàng.

Mặc dù mỗi một lần động tác Thẩm Lãng quá trớn, Mộc Lan tức muốn đập rớt móng tay của hắn.

Lo lắng tay chàng không đến, lại lo lắng tay chàng làm chuyện xằng bậy.

Suy nghĩ của con gái, rõ ràng rất chi là... phức tạp.

Thảo nào đàn ông ngay thẳng, đàn bà lại quanh co lòng vòng.

Đương nhiên, có chút con gái có trái tim đàn ông càng thêm lòng vòng quanh co.

Sau khi về nhà, Thẩm Lãng nghe được tin Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên chết.

- Trương Xung quả nhiên không để cho ta thất vọng. - Thẩm Lãng nói.

Thủ đoạn độc ác đến nước này, hơn nữa biết diễn trò như thế, rõ ràng lợi hại a.

Mộc Lan nói:

- Cái người tên Trương Xung này, như sói như cọp, đối với người của mình ác độc như vậy, huống chi là đối với địch nhân. Đụng tới đối thủ như vậy, thật là làm cho người cực sợ.

Thẩm Lãng buồn bã nói:

- Nương tử, đối thủ đụng đến ta như vậy mới để cho người ta đứng không chán chứ.

Đáng tiếc ở đây không ai nghe hiểu gì hết trơn, Lãng gia hiu quạnh như tuyết.

...

Ngay sau khi lễ đưa tang Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên kết thúc vào lúc ban đêm!

Nguyên bản trăng sáng trời trong.

Bỗng nhiên một đám mây đen, che khuất mặt trăng.

Toàn bộ bầu trời thành Huyền Vũ, trong nháy mắt chìm vào bóng đêm như một con quái thú khổng lồ che lấy vậy.

Mưa gió sắp đến!

Lúc sắc trời còn chưa tối, toàn bộ thành Huyền Vũ chính thức cấm đi lại ban đêm.

Bất luận kẻ nào chờ không được ra ngoài, không được xuất hiện ở trên bất kỳ con đường nào, người nào chống lại giết chết bất luận tội.

- Cấm đi lại ban đêm!

- Cấm đi lại ban đêm!

Đám binh sĩ của đội chủ vệ của phủ Thành chủ Huyền Vũ, sở Thiên Hộ Diêm Sơn, sở Thiên Hộ Huyền Vũ, sở Thiên Hộ Nam Sơn gần như dốc hết toàn bộ lực lượng.

Toàn bộ mỗi một quan khẩu thành, mỗi một ncửa thành, mỗi một con phố thành Huyền Vũđều giới nghiêm toàn bộ.

Nhiều đội kỵ binh phi nước đại..

Toàn bộ không khí thành Huyền Vũ xơ xác tiêu điều nghiêm trọng.

Không hề nghi ngờ, có đại nhân vật sắp tới.

Có đại sự phải phát sinh!

...

- Ầm ầm ầm rầm...

Một trận tiếng vó sắt dồn dập xé rách bóng tối vắng vẻ.

Toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.

Một nhánh kỵ binh tinh nhuệ màu đen, như là như thủy triều cuộn trào mãnh liệt về phía phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Nơi đi qua, toàn bộ mặt đất gần như đều đang run rẩy.

Ở giữa đám kỵ binh này, một chiếc xe ngựa to lớn màu đen, phía trên treo vương kỳ Việt quốc.

Cả nhánh đại quân trực tiếp xuyên thành mà qua.

Vô số vó sắt va chạm khiến cả thành Huyền Vũ đều ở đây run rẩy.

Vô số dân chúng trốn ở bên trong căn phòng run lẩy bẩy, thậm chí không dám hé mắt nhìn ra cửa.

Một lúc lâu sau!

Nhánh kỵ binh bóng đêm trực tiếp vọt tới dưới lâu đài phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Tiếp đó bắt đầu xếp thành hàng!

Thật chỉnh tề, sát khí bức người.

Kỷ luật nghiêm minh, tinh nhuệ cực kỳ.

Một thái giám xuống ngựa, lớn tiếng nói:

- Khâm sứ quốc quân giá đáo, Huyền Vũ Bá Kim Trác quỳ xuống nghênh tiếp.

Cánh cổng lâu đài phủ Bá Tước Huyền Vũ mở rộng ra.

Huyền Vũ Bá Kim Trác, phu nhân Tô Bội Bội, thế tử Kim Mộc Thông, tiểu thư Kim Mộc Lan đi ra.

Mấy người này đều mặc trang phục phù hợp cho quý tộc nước Việt, cẩn thận tỉ mỉ, đi ra cổng, quỳ xuống đất nghênh tiếp.

- Thần Kim Trác, bái kiến điện hạ!

Chiếc xe ngựa to lớn mở ra một cánh cửa, một thái giám quỳ trên mặt đất làm bậc thang.

Một người đàn ông còn trẻ, mặc hoàng bào, đạp lưng thái giám đi xuống.

Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam Chúc Nhung, hơi khom người, đi phía sau gã

Người trẻ tuổi này, chính là con trai thứ tư của quốc quân, Doanh Quốc công Ninh Chân.

Huyền Vũ Bá đặc biệt khiếp sợ, thật không ngờ cấp bậc của khâm sứ lại cao như thế.

Ý chí của quốc quân lại mãnh liệt như thế sao.

Tiếng chuông quyết chiến bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ lại do hoàng tử tự gõ à?

Tứ hoàng tử Ninh Chân ngó Huyền Vũ Bá một cái, lại nhìn Kim Mộc Lan một cái, phất tay nói:

- Nhận đi.

Tiếp đó, một mình gã tiến lên phía trước, đi vào lâu đài phủ Bá Tước.

Mấy trăm tên võ sĩ nhanh chóng nhảy vào bên trong phủ Bá Tước, tiếp quản mỗi một chỗ phòng ngự.

Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam Chúc Nhung khom lưng theo sát phía sau đám người Huyền Vũ Bá Kim Trác.

Sau khi tiến vào đại sảnh phủ Bá Tước.

Tứ hoàng tử Ninh Chân xuất ra một cuộn màu vàng.

- Bệ hạ có chỉ, Huyền Vũ Bá quỳ tiếp chỉ!

...

Mộ của Từ Quang Doãn.

Từ Thiên Thiên dập đầu xuống ba cái.

Đúng vậy, vì báo thù, cái gì nàng cũng chịu làm!

Đau khổ vô tận đã qua.

Bây giờ còn dư lại chính là thù hận thấu xương.

Dòng thù hận này như là ngọn lửa, đốt cháy tâm linh của nàng, đốt cháy linh hồn nàng.

Đối với chuyện đã làm trong quá khứ, nàng không có hối hận.

Bởi vì, linh hồn của nàng đều chứa không nổi hai chữ hối hận.

Tất cả tình cảm, tất cả sức mạnh của nàng, toàn bộ đều dùng để thù hận.

Cả người nàng, giống như một ngọn lửa.

Không chỉ đốt cháy bản thân, lại thêm muốn hủy diệt kẻ địch.

Niềm tin duy nhất chống đỡ cho nàng sống tiếp chính là báo thù.

Vì báo thù, nàng tình nguyện kiêu vũ với ma quỷ.

Kẻ thù của kẻ thù, chính là bè bạn.

Mà thứ ma quỷ này, chính là Thẩm Lãng!

Từ Thiên Thiên cuối cùng nhìn bia mộ của Từ Quang Doãn một lần cuối rồi nói:

- Phụ thân, hãy chờ con!

- Chờ đến khi con giết Trương Tấn xong, sẽ xuống đất chăm sóc phụ thân..

Dứt lời, Từ Thiên Thiên hướng về phía phủ Bá Tước Huyền Vũ chạy như bay.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, viết đến sáu giờ sáng, rõ ràng thật là khó viết, nhưng mà cảm giác cũng không tệ lắm, ta ngủ mấy canh giờ, đứng dậy tiếp tục gõ chữ.

Các huynh đệ, hỗ trợ ta a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện