- Tiểu thư, làm sao vậy?
Bên ngoài nữ thị vệ vội vàng hỏi, hơn nữa rút kiếm ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào sẽ phải xông tới.
Tiết Lê vội vàng che miệng nói:
- Không, không có gì, chỉ là một ác mộng.
Nàng nhắm hai mắt lại, thực sự hy vọng đây là một ác mộng.
Thế nhưng lại một lần nữa mở mắt, mụn rộp cùng bóng nước vẫn còn y nguyên.
Sự ngứa ngáy như kiến bò trong tủy xương càng ngày càng nghiêm trọng.
Mặc dù nàng ương ngạnh, nhưng chẳng hề vô tri.
Nàng biết nhất định không thể để cho bất luận kẻ nào biết được, bằng không nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn.
Nàng rõ ràng là thuần khiết không tỳ vết, nhưng sẽ khẳng định bị người truyền ra là nhiễm bệnh đường sinh dục, như thế tương lai nàng và Xung lang coi như xong rồi.
Trời ạ?
Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Ta đến cùng đã làm sai điều gì?
Ông trời vì sao phải nghiêm phạt ta như thế?
Ta rõ ràng là rất giữ mình trong sạch a, ta rõ ràng là rất thích sạch sẽ.
Tại sao lại dính vào bệnh hiểm nghèo đáng sợ như vậy.
Kế tiếp!
Tiết Lê một đêm không ngủ, chịu dày vò vô cùng đau đớn.
Ngày kế!
Nàng trực tiếp thay đổi mệnh lệnh, không về kinh đô, mà là xuôi nam đi thành Vũ An.
Nàng phải về nhà.
Lúc này chỉ có gia tộc mới là có thể tin, chỉ có nữ y của gia tộc mới có thể xem bệnh cho nàng.
Hơn nữa, nàng không dám cưỡi ngựa, như vậy sẽ chết người.
Nhưng dù cho ngồi xe ngựa, cũng hoàn toàn đau đớn muốn chết.
Giống như mỗi một đoạn lộ trình đều là dày vò.
Ban ngày cùng buổi tối đều căn bản muốn ngủ cũng không được.
Ngắn ngủi mấy ngày sau, cả người trở nên tiều tụy không thể tả, ước chừng gầy mười mấy cân.
Cả người giống như ở trong địa ngục vậy.
Chân chính đến đến không muốn sống.
...
Thẩm Lãng khi một lần nữa nhìn thấy Kim Mộc Thông, cảm giác cái tên béo ở lì trong nhà này giống như trưởng thành rất nhiều.
- Này, đưa cho đệ. - Thẩm Lãng đưa đến một cái tiết khố tới.
- Cảm ơn anh rể... - Tên béo ở lì trong nhà bản năng tiếp nhận vừa nhìn, kinh ngạc một chút nói:
- Nhưng mà, đệ đã chay tịnh rồi.
Thẩm Lãng hỏi:
- Đệ chay tịnh được bao lâu?
Kim Mộc Thông đáp:
- Mười bảy canh giờ.
Lại chính xác đến canh giờ, ngươi hiển nhiên chay tịnh không được.
Đừng nói là ngươi, ngay cả người ý chí kiên định như tỷ phu ta đây còn chẳng chay tịnh được.
Thẩm Lãng nói:
- Đây là của Tiết Lê.
Kim Mộc Thông hết hồn, vội vàng nhặt lên, quan sát cẩn thận rồi hỏi:
- Thiệt sao?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên.
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu, không lẽ… tỷ phu chơi cắm sừng đệ đấy chứ.
Mẹ trứng, Thẩm Lãng tức khắc muốn đánh chết thằng béo này ghê.
- Đùa thôi, đùa thôi... - Kim Mộc Thông cười ngượng ngùng, tiếp đó nhanh tay nhét vào trong túi.
Thẩm Lãng lập tức cũng không biết món quà này sẽ chữa khỏi hay hại gã nữa.
Nhưng mà, thằng mập này thân thể chắc nịch, hẳn cũng đủ dinh dưỡng rồi.
Tiếp tục, tên mập lại một lần nữa múa bút thành văn.
Thẩm Lãng hỏi:
- Nhóc mập, đệ làm gì vậy?
Tên béo ở lì trong nhà đáp:
- Chép sách.
Thẩm Lãng lại hỏi:
- Sao chép gì vậy?
Tên mập đáp:
- Chính là chín phần sách luận, một trăm năm mươi bài thơ tỷ phu dạy đệ ấy.
Thẩm Lãng nói:
- Hết tranh chấp đảo Kim Sơn rồi, đồ chơi này vô dụng.
Người ta thi tốt nghiệp trung học xong còn đi đốt sách, ngươi bây giờ lại vẫn còn sao chép, ngươi quả nhiên đã nghiện nặng lắm rồi.
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu, nếu đệ không cố gắng từ bây giờ, sau này sẽ không lấy vợ được.
Thẩm Lãng hỏi:
- Cho nên phải làm gì?
Kim Mộc Thông nói:
- Cho nên, đệ định thi khoa cử, ta phải giống như Đường Doãn đậu Tiến sĩ.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóc mập à, đệ đừng làm ta sợ, sau này đệ phải thừa kế phủ Bá Tước, hưởng vinh hoa phú quý bất tận. Cần gì phải tranh chấp cây cầu độc mộc với đám đọc sách kham khổ kia chứ?
Kim Mộc Thông nói:
- Một khi đệ thi đậu khoa cử, đậu Tiến sĩ, con gái người ta thấy đệ có tài thì sẽ thích đệ.
Người ta thi khoa cử là vì làm quan, đệ là vì em gái?
Kim Mộc Thông nói:
- Cho nên tỷ phu à, tỷ phu phải chuẩn bị thiệt nhiều văn chương cho đệ đi. Tốt nhất làm bảy tám trăm phần sách luận, mấy nghìn bài thơ. Khoa này không được thì đệ thi khoa kế, đệ không tin không trúng nổi khoa nào.
Thẩm Lãng tức khắc bị nghị lực thằng mập này làm kinh ngạc sững sờ.
- Nhóc mập à, đệ có nghị lực cỡ này, tại sao không tự mình viết văn cho tốt?
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu ơi, người thông minh như tỷ phu sao cũng có lúc mê sảng như thế? Thứ ngu như đệ làm sao viết được văn chương gì kia chứ?
Thẩm Lãng ngạc nhiên, xem ra thằng mập này thật sự trưởng thành rồi.
...
Ngày kế!
Thế tử Bá tước Tấn Hải Đường Luân tự mình đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Bá tước Huyền Vũ, nhà ta đã dựa theo khế ước, chính thức giao lại đảo Kim Sơn cho gia tộc họ Kim, xin Bá tước Huyền Vũ đi tiếp thu!
Thẩm Lãng mừng rỡ nói:
- Bá tước Tấn Hải thật là người biết giữ chữ tín.
Tiếp đó, Bá tước Huyền Vũ hăng hái hừng hực, dẫn đầu hai nghìn tư quân, hai trăm thợ luyện kim, tám trăm thợ mỏ, huy động mấy chục chiếc thuyền lớn, trùng trùng điệp điệp đi tiếp nhận đảo Kim Sơn.
Thế tử của phủ Bá tước Tấn Hải thế tử Đường Doãn cũng tự mình theo.
Dọc theo đường đi Thẩm Lãng với thế tử Đường Doãn đặc biệt nhiệt tình, hoàn toàn là thành thật với nhau.
- Thế tử Đường Doãn, ta rõ ràng thật không ngờ, lệnh tôn lại quyết đoán anh minh như thế, xem ra ta lúc trước rõ ràng khinh thường anh hùng thiên hạ.
- Hơn một trăm năm trước, gia tộc họ Kim chúng ta cùng gia tộc họ Đường thời đại qua lại thân thiết, sau quả thực xuất hiện một chút sự hiểu lầm, nhưng sự hiểu lầm này bây giờ đã tháo ra, hai nhà chúng ta cũng có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Nghe được lời Thẩm Lãng nói, Trong lòng Đường Doãn khinh thường cười nhạt, trên mặt lại gật đầu nói phải.
Thẩm Lãng nói:
- Hôm nay tân chính bừng bừng khí thế, hai nhà chúng ta cũng là quý tộc lâu đời, có lẽ cũng nên dắt tay đi về phía trước, một lòng đoàn kết. Từ nay về sau, hai nhà chúng ta lần thứ hai qua lại thân thiết, kết thành huynh đệ gia tộc được không?
Đường Doãn nói:
- Thẩm huynh nói có lý.
Thẩm Lãng nói:
- Ta nghe nói Đường huynh có một đứa em gái, năm vừa mới mười sáu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp phóng khoáng. Mà thế tử Kim Mộc Thông nhà ta vừa lúc không có kết hôn, không bằng hai nhà chúng ta ở đây ký kết lương duyên, kéo dài hữu nghị hơn một trăm năm trước, chẳng phải hay sao?
Đường Doãn nói:
- Kim Mộc Thông không phải có hôn ước à?
Thẩm Lãng nói:
- Đã giải trừ.
Trong lòng Đường Doãn càng thêm đắc ý, phủ Bá tước Vũ An cuối cùng giải trừ hôn ước cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ nhà ngươi.
Gia tộc họ Kim nhà ngươi cũng không phải là tường đổ người ta từ bỏ, mà là tường ngã do mọi người đạp.
- Chuyện này quá lớn, ta không thể làm chủ, thế nhưng ta sẽ trở lại bẩm báo phụ thân. - Đường Doãn nói:
- Nhưng mà ta tin tưởng phụ thân nhất định sẽ trịnh trọng suy tính.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta đang mong đợi một ngày kia, hai nhà chúng ta có thể lần thứ hai thông gia.
Nhưng mà vào lúc này, phía ngoài Kim Hối nói:
- Cô gia, đã đến đảo Kim Sơn.
Phía trước chính là bến tàu đảo Kim Sơn, lúc bình thường cũng là dùng để vận tải quặng sắt.
Đội tàu phủ Bá Tước Huyền Vũ bắt đầu xếp thành hàng, chuẩn bị lên đất liền đảo Kim Sơn.
- Toàn bộ công tượng, toàn bộ thợ mỏ chuẩn bị lên đất liền, chính thức tiếp thu hầm mỏ cùng công trường luyện kim đảo Kim Sơn. - Bá Tước đại nhân hạ lệnh.
Tiếp đó, mấy chiếc thuyền lớn dẫn đầu cập bến.
Mấy trăm tên võ sĩ dẫn đầu lên đảo thành lập trận địa phòng ngự đơn giản.
Tiếp đó mấy trăm thợ mỏ, một trăm thợ bắt đầu lên đảo, chuẩn bị trước tiên tiếp thu công trường luyện kim gần bến tàu.
Phủ Bá tước Tấn Hải Đường Doãn cũng mượn cơ hội lên đảo Kim Sơn trước.
Mà ngay tại lúc này, bỗng nhiên tiếng trống chợt vang lên.
Từ trong công trường luyện kim trên đảo Kim Sơn tuôn ra rất nhiều võ sĩ hải tặc.
Tầm mấy nghìn người!
Chỉ trong thời gian ngắn, bao vây toàn bộ mấy trăm tên võ sĩ, mấy trăm tên thợ mỏ, hơn một trăm tên thợ phủ Bá Tước Huyền Vũ đã lên đảo.
Tiếp đó một tên đại tướng vọt ra.
Chỉ thấy được tấm thân trên đỏ rực của gã, hùng tráng như núi, trong tay nắm một cây đại đao, chợt vọt tới trước quân trận của võ sĩ phủ Bá Tước Huyền Vũ, chém xuống một đao.
Trong nháy mắt, hai gã võ sĩ toàn bộ bị chém làm đôi.
Dù cho những võ sĩ này thật ra là mấy tháng trước thuê tới, nhưng Bá tước Huyền Vũ vẫn bị sưng mặt.
Đây người giết người, chính là nghĩa tử Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, nhân vật thứ tư của thành Nộ Triều, Cừu Hào.
Trên thuyền Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ giống như hoàn toàn bị một màn trước mắt này kinh ngạc sững sờ.
- Đường Doãn huynh, chuyện này là thế nào? - Thẩm Lãng hết hồn la toáng lên:
- Nhà các ngươi không phải hoàn chỉnh chuyển giao đảo Kim Sơn phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta sao? Tại sao lại có hải tặc thành Nộ Triều?
Đường Doãn đã lên đảo ra vẻ vô tội nói:
- Ta cũng không biết, vì phối hợp giao đảo, ba chúng ta ngày hôm qua đã rút hết toàn bộ từ đảo Kim Sơn. Ta cũng thật không ngờ, Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy lại đê tiện như thế, thừa cơ đánh lén chiếm lĩnh đảo nhỏ.
Tiếp tục, Thế tử Đường Doãn lớn tiếng nói:
- Đám hải tặc thành Nộ Triều hải tặc, các ngươi nghe rõ cho ra, hòn đảo này gia tộc họ Đường của ta đã giao lại cho gia tộc họ Kim, hôm nay đã gia tộc họ Kim cơ nghiệp, các ngươi nhanh chóng rời đi.
- Ha ha ha ha ha... - Vua Hải Tặc nghĩa tử Cừu Hào cười to nói:
- Rõ ràng buồn cười, thứ đã rơi vào gia tộc họ Cừu chúng ta, còn khuya mới phun ra!
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác run rẩy nói:
- Để Cừu Thiên Nguy xuất hiện nói chuyện.
Cừu Hào nói:
- Bá Tước Huyền Vũ, hai mươi mấy năm trước cha ngươi Bá tước Kim Vũ là bại tướng dưới tay nghĩa phụ ta, cho nên ngươi căn bản không có tư cách bảo nghĩa phụ tới nói chuyện với ngươi, có ta nói chuyện là đã cất nhắc đám phế vật này lắm rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Có dũng khí, nhạc phụ ta là quý tộc trăm năm, Bá tước Huyền Vũ Việt quốc.
- Khạc! - Vua Hải Tặc nghĩa tử Cừu Hào cất tiếng cười to nói:
- Hai mươi năm trước, gia tộc họ Kim các ngươi để chúng ta đánh cho toàn quân huỷ diệt, phế vật như vậy vô năng, còn muốn có được chúng ta tôn trọng? Ngươi tên là Thẩm Lãng đúng không?
Thẩm Lãng nói:
- Vậy thì như thế nào?
Cừu Hào vỗ bắp đùi của mình, cười to nói:
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ nhà ngươi đã một con đường chết, Thẩm Lãng ngoại hình ngươi trắng nõn đẹp đẽ như thế, bây giờ ngươi chui qua dưới quần ra, tương lai ta cho ngươi một con đường sống, để cho ngươi biến thành tiểu tướng công nhà ta, như thế nào a?
Thẩm Lãng ra vẻ ngoài mạnh trong yếu nói:
- Cừu Hào, các ngươi chính là hải tặc, các ngươi công khai cướp đoạt đảo Kim Sơn, ngươi đây là cùng Việt quốc đối nghịch, các ngươi sẽ không sợ quốc quân tức giận à?
- Ha ha ha ha... - Cừu Hào nói toạc ra:
- Quốc quân của các ngươi ước gì các ngươi chết đi thì đúng hơn.
Tiếp tục, gã cất tiếng cười to nói:
- Bá tước Huyền Vũ, muốn đảo Kim Sơn? Có thể chứ, suất binh tới đánh, đánh thắng chúng ta, đảo Kim Sơn chính là của gia tộc họ Kim các ngươi.
Bá tước Huyền Vũ cùng Thẩm Lãng thấy trên đảo chi chít hải tặc quân địch, hơn năm ngàn người, là gấp hai ba lần bên mình.
Hơn nữa, còn đã bố trí phòng ngự.
Bá tước Huyền Vũ run giọng nói:
- Cừu Hào, ta hôm nay tạm không chấp nhặt với ngươi. Ngươi lập tức trả lại mấy trăm tên võ sĩ, mấy trăm tên thợ mỏ, một trăm tên công tượng về nhà ta.
- Ha ha ha ha ha... - Cừu Hào vừa cười vừa nói:
- Mơ mộng hão huyền, mấy trăm tên võ sĩ, mấy trăm tên thợ mỏ, một trăm tên công tượng của gia tộc họ Kim ta phải nhận chứ, cảm ơn Bá tước Huyền Vũ.
Bá tước Huyền Vũ chỉ vào gã, run rẩy nói:
- Ngươi, ngươi trơ tráo!
Nhưng mà vào lúc này!
Trên mặt biển vang lên một trận tiếng trống dồn dập.
Một nhánh hạm đội ở trên mặt biển xuất hiện.
Trên một trăm chiếc chiến thuyền, hướng đội tàu phủ Bá Tước Huyền Vũ khí thế hung hăng mà đến.
Thẩm Lãng kinh hô:
- Là hạm đội hải tặc, đây là một mai phục, đây là một cạm bẫy.
- Chạy mau, chạy mau...
Tiếp đó, đội tàu phủ Bá Tước Huyền Vũ bỏ trốn mất dạng.
Nhưng tốc độ còn chưa đủ nhanh, hạm đội hải tặc rất nhanh đã muốn đuổi kịp.
Thẩm Lãng hô lớn:
- Đem đồ vô dụng toàn bộ ném xuống biển.
Tức khắc, vô số lương thực, vô số vật tư, vô số vũ khí sắt đều được ném tới bên trong biển rộng.
Như thế, đội tàu phủ Bá Tước Huyền Vũ đang tăng nhanh tốc độ, đào thoát hải tặc thành Nộ Triều vây giết.
Bá tước Huyền Vũ đứng ở phía trên bến tàu, chỉ vào đảo Kim Sơn tức giận quát:
- Ta thật hận, ta thật hận! Cừu Thiên Nguy ngươi chờ đó cho ta, ngươi chờ cho ta, ta nhất định sẽ tấu lên quốc quân, để ngài phái đại quân đến đây chinh phạt ngươi...
Mà lúc này, mấy trăm tên võ sĩ, mấy trăm thợ mỏ, một trăm tên thợ rèn phía trên đảo Kim Sơn của phủ Bá Tước Huyền Vũ toàn bộ được tước vũ khí, ngồi chồm hổm dưới đất trở thành tù binh.
- Đám thợ mỏ của chúng ta cũng vừa may không đủ, cảm ơn Bá tước Huyền Vũ đưa cho chúng ta nhân lực quý báu. - Cừu Hào cười to.
Bá tước Huyền Vũ cũng không nhịn được nữa, chợt phun ra một ngụm máu tươi, ngửa ra sau ngã xuống, hoàn toàn bất tỉnh đi.
Từ đầu tới đuôi, Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy cũng không có xuất hiện.
Nghĩa tử của ông ta Cừu Hào đi vào ngôi nhà đẹp nhất trên đảo, lập tức liền có vài tên đàn ông đẹp trai tiến lên hầu hạ.
Tiếp đó một hình dáng xinh đẹp đi ra, đúng là Trương Xuân Hoa.
Cừu Hào nói:
- Trương tiểu thư như thế nào? Phủ Bá Tước Huyền Vũ này hoàn toàn không chịu nổi một kích đó!
...
Bên trong cái buồng nhỏ trên tàu!
Bá tước Huyền Vũ đang súc miệng.
Vì trình diễn hộc máu thật tốt, ông ta vừa rồi thật sự cắn bể lợi, mà không phải dùng máu heo gì đó thay thế
Thẩm Lãng khen ngợi:
- Nhạc phụ đại nhân hành động rất tốt.
Bá tước Huyền Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, thứ ông ta không thích nhất chính là đóng kịch.
- Lãng nhi, chúng ta đây diễn trò có phải hơi lớn không vậy, ba trăm tên võ sĩ, bảy trăm tên thợ mỏ, một trăm tên công tượng, bây giờ toàn bộ bị bắt làm tù binh thành Nộ Triều.
Thẩm Lãng nói:
- Vì dẫn sói mắc câu, luôn luôn phải trả giá thật lớn. Lại nói chúng gia tộc họ Kim chúng ta nếu không đủ thảm, như thế nào có vẻ y như thật, chiến lược kế tiếp còn làm sao tiến hành đây? Vì thành Nộ Triều, trả giá chút như vậy có nghĩa lý gì đâu?
Hơn nữa những người này chẳng qua là bị bắt làm tù binh mà thôi, cùng lắm là bị áp đi làm lao động hơn một tháng, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngài dù sao cũng là hộc máu, kế tiếp còn phải tiếp tục giả bộ bệnh, không ngừng dâng thư lên quốc quân, xin ông ta xuất binh chinh phạt hải tặc thành Nộ Triều.
Bá tước Kim Trác nói:
- Chân tướng của chuyện này, chúng ta thực sự ngay cả tâm phúc tướng lĩnh phủ Bá Tước cũng không nói cho à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên không được, sự việc này quá trọng đại, thêm một người biết thì thêm tiết lộ một phần nguy hiểm.
Bước chiến lược thứ hai của Thẩm Lãng, đại công cáo thành.
Rút một phần tư binh lực Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, kiềm chế đến đảo Kim Sơn.
Quan trọng nhất là, trực tiếp thúc đẩy ván cờ phía dưới.
...
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm.
Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy xuất binh đảo Kim Sơn, đánh tư quân phủ Bá Tước Huyền Vũ tơi bời, giam tù binh hơn một nghìn.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác trước mặt mọi người hộc máu.
Mấy tin tức này như là mọc cánh vậy, ngắn ngủi bên trong mấy ngày, liền truyền khắp Việt quốc.
Vô số người bóp cổ tay.
Vô số người một người làm quan cả họ được nhờ.
Gia tộc họ Kim mới vài ngày thôi mà?
Tranh chấp đảo Kim Sơn mới thắng không đến một tháng, vậy mà hoàn toàn đánh mất.
Rõ ràng vui quá hóa buồn a.
Bây giờ không chỉ đã đánh mất đảo Kim Sơn, hơn nữa còn bị bắt làm tù binh một nghìn người.
Rõ ràng thương gân động cốt.
Gia tộc họ Kim chẳng những không có ăn được thịt, ngược lại còn bị bẻ mất mấy cái răng, thật là làm cho người ta thoải mái, thoải mái!
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác sau khi về nhà, trực tiếp ngã bệnh.
Ở trên giường bệnh, ông viết mấy phần tấu chương liên tục cho quốc quân.
Phần này càng thê lương hơn phần kia, càng ngày càng thảm.
Mỗi một phần tấu chương cũng như chim quyên khấp huyết, thỉnh cầu quốc quân xuất binh tiêu diệt hải tặc, đoạt lại đảo Kim Sơn.
Quốc quân tức giận, hạ chỉ quở trách Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, ra lệnh ông ta lập tức rời khỏi đảo Kim Sơn, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Thế nhưng Cừu Thiên Nguy bỏ mặc ý chỉ quốc quân.
Quốc quân nhiều lần hạ chỉ an ủi Bá tước Huyền Vũ Kim Trác, đồng thời phái tới ngự y cùng vô số thuốc bổ, bực này hỏi han ân cần là trước nay chưa từng có.
Thế nhưng về sự việc xuất binh tiêu diệt hải tặc Cừu Thiên Nguy, quốc quân tỏ ý đang có đại chiến nước Nam Ẩu, quốc khố vô lực chống đỡ khi đồng thời mở ra hai cái chiến trường.
Nhưng xin Bá tước Huyền Vũ yên tâm, đến khi chiến sự nước Nam Ẩu vừa kết thúc, ngài liền lập tức xuất binh tiến đánh Cừu Thiên Nguy, đoạt lại đảo Kim Sơn.
Bá tước Huyền Vũ lai dâng lên vài đạo tấu chương, cuối cùng lên huyết thư, thỉnh cầu quốc quân xuất binh.
Nhưng, quốc quân nào đáp lại.
Thế là, phủ Bá Tước Huyền Vũ trở thành quý tộc thê thảm nhất toàn bộ Việt quốc.
Hoàn toàn bấp bênh, như là ngọn nến trong gió vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể tắt.
Ở trong mắt tất cả mọi người, gia tộc họ Kim diệt vong đang ở trước mắt.
Thắng lợi tranh chấp đảo Kim Sơn chẳng những không gia tăng sức sống, ngược lại gia tốc họ Kim diệt vong.
...
Cũng chính là vào lúc này, sứ giả hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc trước tới bái phỏng phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Gã chính thức đòi lấy số nợ khổng lồ hai mươi năm trước.
Nguyên bản nợ nần một triệu lượng vàng, cộng thêm hai mươi năm lợi tức, tổng cộng một trăm bảy mươi vạn lượng vàng.
Thế nhưng hai mươi năm nay, Bá tước Kim Trác đã giải quyết dần một triệu lượng, hôm nay còn dư lại bảy mươi vạn.
Bá tước Kim Trác đã hoàn toàn triền miên với giường bệnh, gần như hấp hối.
Hôm nay chủ sự phủ Bá Tước Huyền Vũ chính là Kim Mộc Lan cùng Thẩm Lãng.
Mộc Lan cất giọng bi thương nói:
- Thư sứ giả, suốt hai mươi năm chúng ta còn một triệu lượng vàng, đã là đem hết toàn lực. Hôm nay cả nhà của ta từ trên xuống dưới cộng lại lượng vàng, không vượt qua hai vạn, bảy mươi vạn lượng vàng này vô luận như thế nào cũng là không lấy ra được.
Lời này là thật, bây giờ phủ Bá Tước Huyền Vũ móc sạch tất cả nhà kho, cũng gần không ra hai vạn lượng vàng, thậm chí một vạn cũng gần như không ra.
Bởi vì đại bộ phận lượng vàng, đều bị Thẩm Lãng tốn hết.
Thẩm Lãng nói:
- Hội Ẩn Nguyên cùng nhà ta trăm năm qua lại thân thiết, thì không thể nhìn ở mặt tình cảm quá khứ thư thả một đoạn thời gian à? Thêm một năm có sao đâu?
Thẩm Lãng khom người lạy xuống nói:
- Thư sứ giả, xin hội Ẩn Nguyên thư thả cho nhà ta một năm, Thẩm Lãng ta đây cảm ơn đại ân đại đức của ngươi, van cầu ngài, xin van ngài đó!
Thư Đình Ngọc nói:
- Đặc biệt xin lỗi, đối với chuyện quý phủ tao ngộ, ta cũng đặc biệt đồng tình, thế nhưng lực bất tòng tâm a.
Kim Mộc Lan cất giọng bi thương nói:
- Thư Đình Ngọc, ngài chẳng lẽ cũng muốn bức tử chúng ta sao? Lẽ nào ngài phải mắt mở trừng trừng nhìn toàn tộc họ Kim thắt cổ hết sao?
Mặt của Thư Đình Ngọc không chút thay đổi nói:
- Trong một tháng, dựa theo khế ước phải giải quyết bảy mươi vạn lượng vàng. Bằng không hội Ẩn Nguyên chúng ta cũng chỉ có thể dựa theo khế ước, thu hồi đảo Vọng Nhai các ngươi mượn nợ.
Kim Mộc Lan cả giận nói:
- Chúng ta đã vứt bỏ đảo Kim Sơn, bây giờ ngươi lại muốn lấy đi đảo Vọng Nhai chúng ta, ta thà chết cũng sẽ không giao ra đảo Vọng Nhai, trừ phi các ngươi giẫm lên xác của ta.
Thư Đình Ngọc nói:
- Năm đó khế ước, giấy trắng mực đen, rõ ràng. Một tháng sau, nếu không giao ra bảy mươi vạn lượng vàng, ta chỉ có thể hướng quốc quân trình bày chi tiết, xin quốc quân chủ trì công đạo, lấy đi đảo Vọng Nhai của các ngươi thôi.
Tiếp đó, Thư Đình Ngọc nói:
- Thẩm Lãng cô gia, bản lĩnh của ngươi vẫn luôn rất lớn, không bằng phải đi xoay tiền đi, trong một tháng có thể có thể gom góp đến bảy mươi vạn lượng vàng cũng không chừng.
Bảy mươi vạn lượng vàng là bao nhiêu vậy?
Tất cả thu nhập phủ Bá Tước Huyền Vũ cộng lại, kể cả thu nhập từ thuế, muối sắt, tơ lụa, một năm không đến bảy vạn.
Muốn hồi môn bảy mươi vạn lượng vàng, Bá Tước Huyền Vũ không ăn không uống, cần mất gần một năm.
Từ Quang Doãn phú giáp một phương, nhưng là toàn bộ gia sản của ông ta cộng lại, cũng cũng chỉ có hai mươi mấy vạn lượng vàng mà thôi.
Đây là một con số khổng lồ.
Toàn bộ thuế má hành tỉnh Thiên Nam một năm cũng không đến bảy mươi vạn lượng vàng.
Muốn trong vòng một tháng gom góp được nhiều vàng như vậy, hoàn toàn là người si nói mộng.
Cho nên ở trong mắt tất cả mọi người, phủ Bá Tước Huyền Vũ mất đi đảo Vọng Nhai đã trở thành kết cục đã định.
Một khi mất đi đảo Vọng Nhai, gia tộc họ Kim liền hoàn toàn mất đi bảy thành tài nguyên, vậy chỉ có xoá tư quân.
Mà đã không có tư quân, lại dựa vào cái gì bảo hộ đất phong gia tộc?
Cho nên mất đi đảo Vọng Nhai xong, gia tộc họ Kim coi như là diệt vong.
Sau khi Thư Đình Ngọc ra đi, Mộc Lan thở phào nhẹ nhõm.
Nàng rõ ràng không phải biết diễn trò, nhưng phu quân hết lần này tới lần khác thúc ép nàng diễn trò.
Vừa rồi diễn mỗi một giây đồng hồ đối với nàng mà nói cũng là dày vò.
Thẩm Lãng nhịn không được hôn nàng một cái rồi nói:
- Nương tử, diễn hay lắm!
Mộc Lan nói:
- Phu quân, tuy rằng chúng ta thực sự đang diễn trò, nhưng bọn họ tất cả đều là thật. Trong một tháng kiếm được bảy mươi vạn lượng vàng, thiếp vô luận như thế nào cũng không tưởng tượng nổi, thật có thể làm được à?
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, lẽ nào nàng không tin bản lãnh của ta sao?
Mộc Lan nói:
- Thiếp đương nhiên tin, thế nhưng... chuyện này không thể tưởng tượng nổi, trong thiên hạ có thể lập tức xuất ra bảy mươi vạn lượng vàng cũng không có mấy nhà. Toàn bộ thuế má hành tỉnh Thiên Nam cộng lại cũng không đến bảy mươi vạn lượng vàng, đây quả thực so với lên trời còn khó hơn!
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, chúng ta cá độ một chuyện có được không, xem như một lời hứa?
Mộc Lan nói:
- Chàng nói đi.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu trong một tháng, ta có thể kiếm được bảy mươi vạn lượng vàng trở lên, nàng liền... chủ động... ngủ với ta nhé!
...
Mặt mũi Kim Hối đầy bi thương, trở lại viện tử của mình.
Cô gái kiêu ngạo mà Kim Hối cứu về nhà, đã ở phủ Bá Tước Huyền Vũ hơn một tháng.
Nàng gần như tận mắt chứng kiến quá trình một gia tộc tiêu vong đồng thời cảm động lây.
Suốt một tháng trời, Kim Hối với nàng vô cùng ái mộ, nhưng lại kính như nữ thần.
Cho nàng tất cả những thứ tốt nhất, nhưng chưa bao giờ dám tới gần, chỉ dám nhìn nàng từ đằng xa.
Trong truyền thuyết chỉ cần thấy được nàng, ta đã đủ hạnh phúc, chính là miêu tả Kim Hối.
Khả năng của một con chó liếm đến cực hạn, gã đều làm hết rồi.
Đúng là dưới sự chăm sóc của anh em Kim Hối, cô gái bệnh tim kiêu ngạo này dần được chữa lành vết thương trong tâm hồn.
Nàng cảm thấy người ở trong cái cái tiểu viện này vô cùng hạnh phúc.
Mà bây giờ loại hạnh phúc này dường như muốn kết thúc, gia tộc họ Kim lập tức sẽ phải diệt vong.
Kim Hối tiến lên phía trước nói:
- Tiểu thư Hồng Tuyến, ta... Ta đến đây đưa tiểu thư về nhà.
Cô gái quyền thế kiêu ngạo kia hết hồn:
- Cái gì? Đưa ta về nhà?
Kim Hối nói:
- Cô gia nói, gia tộc họ Kim lập tức sẽ phải đại họa lâm đầu, chúng ta không thể liên lụy đến tiểu thư. Tiểu thư hãy nói cho ta biết nhà của ngài ở nơi nào, ta sẽ đưa tiểu thư về đó, tiểu thư là một người vô tội, không có lý do gì cùng chôn theo chúng ta.
Cô gái hào môn kiêu ngạo kia tự nhiên đỏ vành mắt.
Nàng kinh ngạc nhìn Kim Hối, bỗng nhiên hỏi:
- Kim Hối, ngươi thích ta sao?
Kim Hối tức khắc mặt đỏ tới mang tai, một câu cũng nói không nên lời.
Cô gái kiêu ngạo lại nói:
- Ngươi có ghét bỏ ta từng bị người khác dùng qua không?
Kim Hối ra sức lắc đầu nói:
- Không, không, vậy sẽ chỉ làm ta càng thêm kính trọng tiểu thư, cảm thấy tiểu thư càng thêm thuần khiết không khuyết điểm.
Cô gái kiêu ngạo nói:
- Vậy từ hôm nay trở đi, thiếp sẽ là vợ của chàng, phòng này chính là động phòng của chúng ta.
Kim Hối giống như trong nháy mắt bị hạnh phúc to lớn kích động đến bối rối, tiếp đó vội vàng lắc đầu nói:
- Ta, ta không xứng với nàng, cô gia nói nàng xuất thân hào môn, ta không xứng với...
Kim Hối vẫn chưa nói hết, miệng đã bị cô gái kiêu ngạo này bịt miệng,
Tiếp đó, cô gái kiêu ngạo trực tiếp đè Kim Hối ngã xuống giường, ngủ cùng gã!
Kim Hối lợi hại, lại sớm động phòng hoa chúc so với Thẩm Lãng.
...
Mộc Lan chạy đi, lưu lại Thẩm Lãng một mình ở thư phòng.
Nhưng mà lúc đang chạy, nàng bất giác gật đầu.
Tim Thẩm Lãng đập loạn, một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Tiếp tục, hắn nhìn phía đông.
Ván cờ một khi vận chuyển, rõ ràng rất nhanh.
Hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành.
Bây giờ bên trong kế hoạch có một thứ duy nhất không xác định được, chính là Từ Thiên Thiên ở ngay thành Nộ Triều.
Then chốt, vai trò của nàng vô cùng trọng yếu, thậm chí là then chốt của thành bại.
Nàng còn không có tin tức gì truyền đến, không biết kế hoạch của nàng tiến hành được thế nào.
Không biết nàng đã trở thành tâm phúc Cừu Yêu Nhi hay chưa.
Chẳng lẽ thật đúng là muốn Lãng gia ta đây tự thân xuất mã?
Ta thực sự sợ bị nữ ma đầu một chân gắp chết, không, là đá chết a.
Cừu Yêu Nhi này nghe nói chính là hết sức căm thù đàn ông, nhất là trai đẹp.
Nhưng vào lúc này, Kim Trung vọt vào, cất giọng gấp gáp:
- Cô gia, có người tới cửa đòi nợ.
Thẩm Lãng ngạc nhiên nói:
- Hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc không phải mới vừa đi à?
Kim Trung nói:
- Là Lâm Mặc Cẩm Tú Các, nói ngài thiếu ông ta một nghìn lượng vàng, hôm nay mấy tháng trôi qua, ngay cả tiền lời tổng cộng một nghìn ba trăm đồng vàng, xin ngài lập tức trả.
Thẩm Lãng rõ ràng ngạc nhiên.
Lúc trước hắn hại chết Lâm Chước, Lâm Mặc vào lúc ban đêm bỏ chạy.
Một tiểu nhân vật thế này, Thẩm Lãng cũng không có rảnh đi tìm.
Thật không ngờ, là một tiểu nhân vật như thế, hôm nay tiến vào cửa làm mất mặt?
Ông ta điên rồi sao?
Tường đổ người ta từ bỏ cũng không đến mức như thế a?
Thẩm Lãng lại lúc nào thiếu ông ta một nghìn lượng vàng?
Đều nói hổ rơi đồng bằng bị chó lấn, nhưng là bây giờ phủ Bá Tước Huyền Vũ còn chưa hoàn toàn diệt vong, một mình nhà buôn nho nhỏ như ngươi cũng dám lấn tới cửa, đây không phải là muốn chết sao?
Trước hết trong đám kẻ thù, Điền Hoành, Từ Quang Doãn, Tử tước Chúc Lan Đình đều lợi hại hơn so với Lâm Mặc.
Bọn hắn bây giờ đều chết hết, Lâm Mặc nhà ngươi chẳng những không có chết, ngược lại còn có thể nhảy ra.
Tiểu Cường (gián)!
Lợi hại, lợi hại!
Với sự dẻo dai của ngươi đây, ta nhất định sẽ cho ngươi nhận lấy một cái chết siêu độc đáo khác biệt.
...
Ở bên trong phòng tiếp khách!
Thẩm Lãng lại một lần nữa gặp được Lâm Mặc.
Ông chủ Cẩm Tú Các này chính là kẻ bán đứng hắn sớm nhất.
Nhưng mà, hắn không phải đến một mình, bên người còn theo một quan viên, nhìn qua chức quan không nhỏ.
Nhìn thấy Thẩm Lãng, Lâm Mặc không che giấu nội tâm thù hận chút nào, con ông ta - Lâm Chước chính là Thẩm Lãng hại chết.
- Thẩm Lãng, trước đây ngươi bán công thức thuốc nhuộm màu vàng kim cho ta, thu ta một nghìn lượng vàng. Nhưng công thức này cũng là ngươi từ nhà họ Từ trộm, hôm nay một ngàn lượng vàng nên đưa ta đi, đừng tưởng rằng ngươi là ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ, có thể quịt nợ!
Cái gì? Ngay cả tiểu nhân vật như ngươi cũng có thể chơi trò chỉ hươu bảo ngựa a.
Ta lúc nào lấy một nghìn lượng vàng của ngươi chứ?
Cũng chính là vào lúc này.
Một người khác kẻ thù Chúc Văn Hoa vọt vào, đi theo phía sau thành chủ Liễu Vô Nham, còn có hai vị quan viên xa lạ.
- Thẩm Lãng, chuyện của ngươi bại lộ, ngươi là kẻ khả nghi mưu sát phụ thân ta Tử tước Chúc Lan Đình, theo chúng ta đến phủ Thái Thú đi một chuyến đi!
Thẩm Lãng cười thầm trong lòng!
Thú vị, càng ngày càng thú vị.
Tuồng vui này, lại đặc sắc như vậy!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, trọn hơn bảy ngàn chữ, viết đến tám giờ sáng, ta đi ngủ mấy canh giờ, sau khi rời giường tiếp tục cuồng gõ chữ.
Các huynh đệ, nhu cầu cấp bách nhờ các ngươi trợ giúp hỏa lực, giúp ta chống đỡ với!
Bên ngoài nữ thị vệ vội vàng hỏi, hơn nữa rút kiếm ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào sẽ phải xông tới.
Tiết Lê vội vàng che miệng nói:
- Không, không có gì, chỉ là một ác mộng.
Nàng nhắm hai mắt lại, thực sự hy vọng đây là một ác mộng.
Thế nhưng lại một lần nữa mở mắt, mụn rộp cùng bóng nước vẫn còn y nguyên.
Sự ngứa ngáy như kiến bò trong tủy xương càng ngày càng nghiêm trọng.
Mặc dù nàng ương ngạnh, nhưng chẳng hề vô tri.
Nàng biết nhất định không thể để cho bất luận kẻ nào biết được, bằng không nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn.
Nàng rõ ràng là thuần khiết không tỳ vết, nhưng sẽ khẳng định bị người truyền ra là nhiễm bệnh đường sinh dục, như thế tương lai nàng và Xung lang coi như xong rồi.
Trời ạ?
Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Ta đến cùng đã làm sai điều gì?
Ông trời vì sao phải nghiêm phạt ta như thế?
Ta rõ ràng là rất giữ mình trong sạch a, ta rõ ràng là rất thích sạch sẽ.
Tại sao lại dính vào bệnh hiểm nghèo đáng sợ như vậy.
Kế tiếp!
Tiết Lê một đêm không ngủ, chịu dày vò vô cùng đau đớn.
Ngày kế!
Nàng trực tiếp thay đổi mệnh lệnh, không về kinh đô, mà là xuôi nam đi thành Vũ An.
Nàng phải về nhà.
Lúc này chỉ có gia tộc mới là có thể tin, chỉ có nữ y của gia tộc mới có thể xem bệnh cho nàng.
Hơn nữa, nàng không dám cưỡi ngựa, như vậy sẽ chết người.
Nhưng dù cho ngồi xe ngựa, cũng hoàn toàn đau đớn muốn chết.
Giống như mỗi một đoạn lộ trình đều là dày vò.
Ban ngày cùng buổi tối đều căn bản muốn ngủ cũng không được.
Ngắn ngủi mấy ngày sau, cả người trở nên tiều tụy không thể tả, ước chừng gầy mười mấy cân.
Cả người giống như ở trong địa ngục vậy.
Chân chính đến đến không muốn sống.
...
Thẩm Lãng khi một lần nữa nhìn thấy Kim Mộc Thông, cảm giác cái tên béo ở lì trong nhà này giống như trưởng thành rất nhiều.
- Này, đưa cho đệ. - Thẩm Lãng đưa đến một cái tiết khố tới.
- Cảm ơn anh rể... - Tên béo ở lì trong nhà bản năng tiếp nhận vừa nhìn, kinh ngạc một chút nói:
- Nhưng mà, đệ đã chay tịnh rồi.
Thẩm Lãng hỏi:
- Đệ chay tịnh được bao lâu?
Kim Mộc Thông đáp:
- Mười bảy canh giờ.
Lại chính xác đến canh giờ, ngươi hiển nhiên chay tịnh không được.
Đừng nói là ngươi, ngay cả người ý chí kiên định như tỷ phu ta đây còn chẳng chay tịnh được.
Thẩm Lãng nói:
- Đây là của Tiết Lê.
Kim Mộc Thông hết hồn, vội vàng nhặt lên, quan sát cẩn thận rồi hỏi:
- Thiệt sao?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên.
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu, không lẽ… tỷ phu chơi cắm sừng đệ đấy chứ.
Mẹ trứng, Thẩm Lãng tức khắc muốn đánh chết thằng béo này ghê.
- Đùa thôi, đùa thôi... - Kim Mộc Thông cười ngượng ngùng, tiếp đó nhanh tay nhét vào trong túi.
Thẩm Lãng lập tức cũng không biết món quà này sẽ chữa khỏi hay hại gã nữa.
Nhưng mà, thằng mập này thân thể chắc nịch, hẳn cũng đủ dinh dưỡng rồi.
Tiếp tục, tên mập lại một lần nữa múa bút thành văn.
Thẩm Lãng hỏi:
- Nhóc mập, đệ làm gì vậy?
Tên béo ở lì trong nhà đáp:
- Chép sách.
Thẩm Lãng lại hỏi:
- Sao chép gì vậy?
Tên mập đáp:
- Chính là chín phần sách luận, một trăm năm mươi bài thơ tỷ phu dạy đệ ấy.
Thẩm Lãng nói:
- Hết tranh chấp đảo Kim Sơn rồi, đồ chơi này vô dụng.
Người ta thi tốt nghiệp trung học xong còn đi đốt sách, ngươi bây giờ lại vẫn còn sao chép, ngươi quả nhiên đã nghiện nặng lắm rồi.
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu, nếu đệ không cố gắng từ bây giờ, sau này sẽ không lấy vợ được.
Thẩm Lãng hỏi:
- Cho nên phải làm gì?
Kim Mộc Thông nói:
- Cho nên, đệ định thi khoa cử, ta phải giống như Đường Doãn đậu Tiến sĩ.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóc mập à, đệ đừng làm ta sợ, sau này đệ phải thừa kế phủ Bá Tước, hưởng vinh hoa phú quý bất tận. Cần gì phải tranh chấp cây cầu độc mộc với đám đọc sách kham khổ kia chứ?
Kim Mộc Thông nói:
- Một khi đệ thi đậu khoa cử, đậu Tiến sĩ, con gái người ta thấy đệ có tài thì sẽ thích đệ.
Người ta thi khoa cử là vì làm quan, đệ là vì em gái?
Kim Mộc Thông nói:
- Cho nên tỷ phu à, tỷ phu phải chuẩn bị thiệt nhiều văn chương cho đệ đi. Tốt nhất làm bảy tám trăm phần sách luận, mấy nghìn bài thơ. Khoa này không được thì đệ thi khoa kế, đệ không tin không trúng nổi khoa nào.
Thẩm Lãng tức khắc bị nghị lực thằng mập này làm kinh ngạc sững sờ.
- Nhóc mập à, đệ có nghị lực cỡ này, tại sao không tự mình viết văn cho tốt?
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu ơi, người thông minh như tỷ phu sao cũng có lúc mê sảng như thế? Thứ ngu như đệ làm sao viết được văn chương gì kia chứ?
Thẩm Lãng ngạc nhiên, xem ra thằng mập này thật sự trưởng thành rồi.
...
Ngày kế!
Thế tử Bá tước Tấn Hải Đường Luân tự mình đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Bá tước Huyền Vũ, nhà ta đã dựa theo khế ước, chính thức giao lại đảo Kim Sơn cho gia tộc họ Kim, xin Bá tước Huyền Vũ đi tiếp thu!
Thẩm Lãng mừng rỡ nói:
- Bá tước Tấn Hải thật là người biết giữ chữ tín.
Tiếp đó, Bá tước Huyền Vũ hăng hái hừng hực, dẫn đầu hai nghìn tư quân, hai trăm thợ luyện kim, tám trăm thợ mỏ, huy động mấy chục chiếc thuyền lớn, trùng trùng điệp điệp đi tiếp nhận đảo Kim Sơn.
Thế tử của phủ Bá tước Tấn Hải thế tử Đường Doãn cũng tự mình theo.
Dọc theo đường đi Thẩm Lãng với thế tử Đường Doãn đặc biệt nhiệt tình, hoàn toàn là thành thật với nhau.
- Thế tử Đường Doãn, ta rõ ràng thật không ngờ, lệnh tôn lại quyết đoán anh minh như thế, xem ra ta lúc trước rõ ràng khinh thường anh hùng thiên hạ.
- Hơn một trăm năm trước, gia tộc họ Kim chúng ta cùng gia tộc họ Đường thời đại qua lại thân thiết, sau quả thực xuất hiện một chút sự hiểu lầm, nhưng sự hiểu lầm này bây giờ đã tháo ra, hai nhà chúng ta cũng có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Nghe được lời Thẩm Lãng nói, Trong lòng Đường Doãn khinh thường cười nhạt, trên mặt lại gật đầu nói phải.
Thẩm Lãng nói:
- Hôm nay tân chính bừng bừng khí thế, hai nhà chúng ta cũng là quý tộc lâu đời, có lẽ cũng nên dắt tay đi về phía trước, một lòng đoàn kết. Từ nay về sau, hai nhà chúng ta lần thứ hai qua lại thân thiết, kết thành huynh đệ gia tộc được không?
Đường Doãn nói:
- Thẩm huynh nói có lý.
Thẩm Lãng nói:
- Ta nghe nói Đường huynh có một đứa em gái, năm vừa mới mười sáu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp phóng khoáng. Mà thế tử Kim Mộc Thông nhà ta vừa lúc không có kết hôn, không bằng hai nhà chúng ta ở đây ký kết lương duyên, kéo dài hữu nghị hơn một trăm năm trước, chẳng phải hay sao?
Đường Doãn nói:
- Kim Mộc Thông không phải có hôn ước à?
Thẩm Lãng nói:
- Đã giải trừ.
Trong lòng Đường Doãn càng thêm đắc ý, phủ Bá tước Vũ An cuối cùng giải trừ hôn ước cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ nhà ngươi.
Gia tộc họ Kim nhà ngươi cũng không phải là tường đổ người ta từ bỏ, mà là tường ngã do mọi người đạp.
- Chuyện này quá lớn, ta không thể làm chủ, thế nhưng ta sẽ trở lại bẩm báo phụ thân. - Đường Doãn nói:
- Nhưng mà ta tin tưởng phụ thân nhất định sẽ trịnh trọng suy tính.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta đang mong đợi một ngày kia, hai nhà chúng ta có thể lần thứ hai thông gia.
Nhưng mà vào lúc này, phía ngoài Kim Hối nói:
- Cô gia, đã đến đảo Kim Sơn.
Phía trước chính là bến tàu đảo Kim Sơn, lúc bình thường cũng là dùng để vận tải quặng sắt.
Đội tàu phủ Bá Tước Huyền Vũ bắt đầu xếp thành hàng, chuẩn bị lên đất liền đảo Kim Sơn.
- Toàn bộ công tượng, toàn bộ thợ mỏ chuẩn bị lên đất liền, chính thức tiếp thu hầm mỏ cùng công trường luyện kim đảo Kim Sơn. - Bá Tước đại nhân hạ lệnh.
Tiếp đó, mấy chiếc thuyền lớn dẫn đầu cập bến.
Mấy trăm tên võ sĩ dẫn đầu lên đảo thành lập trận địa phòng ngự đơn giản.
Tiếp đó mấy trăm thợ mỏ, một trăm thợ bắt đầu lên đảo, chuẩn bị trước tiên tiếp thu công trường luyện kim gần bến tàu.
Phủ Bá tước Tấn Hải Đường Doãn cũng mượn cơ hội lên đảo Kim Sơn trước.
Mà ngay tại lúc này, bỗng nhiên tiếng trống chợt vang lên.
Từ trong công trường luyện kim trên đảo Kim Sơn tuôn ra rất nhiều võ sĩ hải tặc.
Tầm mấy nghìn người!
Chỉ trong thời gian ngắn, bao vây toàn bộ mấy trăm tên võ sĩ, mấy trăm tên thợ mỏ, hơn một trăm tên thợ phủ Bá Tước Huyền Vũ đã lên đảo.
Tiếp đó một tên đại tướng vọt ra.
Chỉ thấy được tấm thân trên đỏ rực của gã, hùng tráng như núi, trong tay nắm một cây đại đao, chợt vọt tới trước quân trận của võ sĩ phủ Bá Tước Huyền Vũ, chém xuống một đao.
Trong nháy mắt, hai gã võ sĩ toàn bộ bị chém làm đôi.
Dù cho những võ sĩ này thật ra là mấy tháng trước thuê tới, nhưng Bá tước Huyền Vũ vẫn bị sưng mặt.
Đây người giết người, chính là nghĩa tử Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, nhân vật thứ tư của thành Nộ Triều, Cừu Hào.
Trên thuyền Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ giống như hoàn toàn bị một màn trước mắt này kinh ngạc sững sờ.
- Đường Doãn huynh, chuyện này là thế nào? - Thẩm Lãng hết hồn la toáng lên:
- Nhà các ngươi không phải hoàn chỉnh chuyển giao đảo Kim Sơn phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta sao? Tại sao lại có hải tặc thành Nộ Triều?
Đường Doãn đã lên đảo ra vẻ vô tội nói:
- Ta cũng không biết, vì phối hợp giao đảo, ba chúng ta ngày hôm qua đã rút hết toàn bộ từ đảo Kim Sơn. Ta cũng thật không ngờ, Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy lại đê tiện như thế, thừa cơ đánh lén chiếm lĩnh đảo nhỏ.
Tiếp tục, Thế tử Đường Doãn lớn tiếng nói:
- Đám hải tặc thành Nộ Triều hải tặc, các ngươi nghe rõ cho ra, hòn đảo này gia tộc họ Đường của ta đã giao lại cho gia tộc họ Kim, hôm nay đã gia tộc họ Kim cơ nghiệp, các ngươi nhanh chóng rời đi.
- Ha ha ha ha ha... - Vua Hải Tặc nghĩa tử Cừu Hào cười to nói:
- Rõ ràng buồn cười, thứ đã rơi vào gia tộc họ Cừu chúng ta, còn khuya mới phun ra!
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác run rẩy nói:
- Để Cừu Thiên Nguy xuất hiện nói chuyện.
Cừu Hào nói:
- Bá Tước Huyền Vũ, hai mươi mấy năm trước cha ngươi Bá tước Kim Vũ là bại tướng dưới tay nghĩa phụ ta, cho nên ngươi căn bản không có tư cách bảo nghĩa phụ tới nói chuyện với ngươi, có ta nói chuyện là đã cất nhắc đám phế vật này lắm rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Có dũng khí, nhạc phụ ta là quý tộc trăm năm, Bá tước Huyền Vũ Việt quốc.
- Khạc! - Vua Hải Tặc nghĩa tử Cừu Hào cất tiếng cười to nói:
- Hai mươi năm trước, gia tộc họ Kim các ngươi để chúng ta đánh cho toàn quân huỷ diệt, phế vật như vậy vô năng, còn muốn có được chúng ta tôn trọng? Ngươi tên là Thẩm Lãng đúng không?
Thẩm Lãng nói:
- Vậy thì như thế nào?
Cừu Hào vỗ bắp đùi của mình, cười to nói:
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ nhà ngươi đã một con đường chết, Thẩm Lãng ngoại hình ngươi trắng nõn đẹp đẽ như thế, bây giờ ngươi chui qua dưới quần ra, tương lai ta cho ngươi một con đường sống, để cho ngươi biến thành tiểu tướng công nhà ta, như thế nào a?
Thẩm Lãng ra vẻ ngoài mạnh trong yếu nói:
- Cừu Hào, các ngươi chính là hải tặc, các ngươi công khai cướp đoạt đảo Kim Sơn, ngươi đây là cùng Việt quốc đối nghịch, các ngươi sẽ không sợ quốc quân tức giận à?
- Ha ha ha ha... - Cừu Hào nói toạc ra:
- Quốc quân của các ngươi ước gì các ngươi chết đi thì đúng hơn.
Tiếp tục, gã cất tiếng cười to nói:
- Bá tước Huyền Vũ, muốn đảo Kim Sơn? Có thể chứ, suất binh tới đánh, đánh thắng chúng ta, đảo Kim Sơn chính là của gia tộc họ Kim các ngươi.
Bá tước Huyền Vũ cùng Thẩm Lãng thấy trên đảo chi chít hải tặc quân địch, hơn năm ngàn người, là gấp hai ba lần bên mình.
Hơn nữa, còn đã bố trí phòng ngự.
Bá tước Huyền Vũ run giọng nói:
- Cừu Hào, ta hôm nay tạm không chấp nhặt với ngươi. Ngươi lập tức trả lại mấy trăm tên võ sĩ, mấy trăm tên thợ mỏ, một trăm tên công tượng về nhà ta.
- Ha ha ha ha ha... - Cừu Hào vừa cười vừa nói:
- Mơ mộng hão huyền, mấy trăm tên võ sĩ, mấy trăm tên thợ mỏ, một trăm tên công tượng của gia tộc họ Kim ta phải nhận chứ, cảm ơn Bá tước Huyền Vũ.
Bá tước Huyền Vũ chỉ vào gã, run rẩy nói:
- Ngươi, ngươi trơ tráo!
Nhưng mà vào lúc này!
Trên mặt biển vang lên một trận tiếng trống dồn dập.
Một nhánh hạm đội ở trên mặt biển xuất hiện.
Trên một trăm chiếc chiến thuyền, hướng đội tàu phủ Bá Tước Huyền Vũ khí thế hung hăng mà đến.
Thẩm Lãng kinh hô:
- Là hạm đội hải tặc, đây là một mai phục, đây là một cạm bẫy.
- Chạy mau, chạy mau...
Tiếp đó, đội tàu phủ Bá Tước Huyền Vũ bỏ trốn mất dạng.
Nhưng tốc độ còn chưa đủ nhanh, hạm đội hải tặc rất nhanh đã muốn đuổi kịp.
Thẩm Lãng hô lớn:
- Đem đồ vô dụng toàn bộ ném xuống biển.
Tức khắc, vô số lương thực, vô số vật tư, vô số vũ khí sắt đều được ném tới bên trong biển rộng.
Như thế, đội tàu phủ Bá Tước Huyền Vũ đang tăng nhanh tốc độ, đào thoát hải tặc thành Nộ Triều vây giết.
Bá tước Huyền Vũ đứng ở phía trên bến tàu, chỉ vào đảo Kim Sơn tức giận quát:
- Ta thật hận, ta thật hận! Cừu Thiên Nguy ngươi chờ đó cho ta, ngươi chờ cho ta, ta nhất định sẽ tấu lên quốc quân, để ngài phái đại quân đến đây chinh phạt ngươi...
Mà lúc này, mấy trăm tên võ sĩ, mấy trăm thợ mỏ, một trăm tên thợ rèn phía trên đảo Kim Sơn của phủ Bá Tước Huyền Vũ toàn bộ được tước vũ khí, ngồi chồm hổm dưới đất trở thành tù binh.
- Đám thợ mỏ của chúng ta cũng vừa may không đủ, cảm ơn Bá tước Huyền Vũ đưa cho chúng ta nhân lực quý báu. - Cừu Hào cười to.
Bá tước Huyền Vũ cũng không nhịn được nữa, chợt phun ra một ngụm máu tươi, ngửa ra sau ngã xuống, hoàn toàn bất tỉnh đi.
Từ đầu tới đuôi, Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy cũng không có xuất hiện.
Nghĩa tử của ông ta Cừu Hào đi vào ngôi nhà đẹp nhất trên đảo, lập tức liền có vài tên đàn ông đẹp trai tiến lên hầu hạ.
Tiếp đó một hình dáng xinh đẹp đi ra, đúng là Trương Xuân Hoa.
Cừu Hào nói:
- Trương tiểu thư như thế nào? Phủ Bá Tước Huyền Vũ này hoàn toàn không chịu nổi một kích đó!
...
Bên trong cái buồng nhỏ trên tàu!
Bá tước Huyền Vũ đang súc miệng.
Vì trình diễn hộc máu thật tốt, ông ta vừa rồi thật sự cắn bể lợi, mà không phải dùng máu heo gì đó thay thế
Thẩm Lãng khen ngợi:
- Nhạc phụ đại nhân hành động rất tốt.
Bá tước Huyền Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, thứ ông ta không thích nhất chính là đóng kịch.
- Lãng nhi, chúng ta đây diễn trò có phải hơi lớn không vậy, ba trăm tên võ sĩ, bảy trăm tên thợ mỏ, một trăm tên công tượng, bây giờ toàn bộ bị bắt làm tù binh thành Nộ Triều.
Thẩm Lãng nói:
- Vì dẫn sói mắc câu, luôn luôn phải trả giá thật lớn. Lại nói chúng gia tộc họ Kim chúng ta nếu không đủ thảm, như thế nào có vẻ y như thật, chiến lược kế tiếp còn làm sao tiến hành đây? Vì thành Nộ Triều, trả giá chút như vậy có nghĩa lý gì đâu?
Hơn nữa những người này chẳng qua là bị bắt làm tù binh mà thôi, cùng lắm là bị áp đi làm lao động hơn một tháng, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngài dù sao cũng là hộc máu, kế tiếp còn phải tiếp tục giả bộ bệnh, không ngừng dâng thư lên quốc quân, xin ông ta xuất binh chinh phạt hải tặc thành Nộ Triều.
Bá tước Kim Trác nói:
- Chân tướng của chuyện này, chúng ta thực sự ngay cả tâm phúc tướng lĩnh phủ Bá Tước cũng không nói cho à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên không được, sự việc này quá trọng đại, thêm một người biết thì thêm tiết lộ một phần nguy hiểm.
Bước chiến lược thứ hai của Thẩm Lãng, đại công cáo thành.
Rút một phần tư binh lực Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, kiềm chế đến đảo Kim Sơn.
Quan trọng nhất là, trực tiếp thúc đẩy ván cờ phía dưới.
...
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm.
Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy xuất binh đảo Kim Sơn, đánh tư quân phủ Bá Tước Huyền Vũ tơi bời, giam tù binh hơn một nghìn.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác trước mặt mọi người hộc máu.
Mấy tin tức này như là mọc cánh vậy, ngắn ngủi bên trong mấy ngày, liền truyền khắp Việt quốc.
Vô số người bóp cổ tay.
Vô số người một người làm quan cả họ được nhờ.
Gia tộc họ Kim mới vài ngày thôi mà?
Tranh chấp đảo Kim Sơn mới thắng không đến một tháng, vậy mà hoàn toàn đánh mất.
Rõ ràng vui quá hóa buồn a.
Bây giờ không chỉ đã đánh mất đảo Kim Sơn, hơn nữa còn bị bắt làm tù binh một nghìn người.
Rõ ràng thương gân động cốt.
Gia tộc họ Kim chẳng những không có ăn được thịt, ngược lại còn bị bẻ mất mấy cái răng, thật là làm cho người ta thoải mái, thoải mái!
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác sau khi về nhà, trực tiếp ngã bệnh.
Ở trên giường bệnh, ông viết mấy phần tấu chương liên tục cho quốc quân.
Phần này càng thê lương hơn phần kia, càng ngày càng thảm.
Mỗi một phần tấu chương cũng như chim quyên khấp huyết, thỉnh cầu quốc quân xuất binh tiêu diệt hải tặc, đoạt lại đảo Kim Sơn.
Quốc quân tức giận, hạ chỉ quở trách Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, ra lệnh ông ta lập tức rời khỏi đảo Kim Sơn, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Thế nhưng Cừu Thiên Nguy bỏ mặc ý chỉ quốc quân.
Quốc quân nhiều lần hạ chỉ an ủi Bá tước Huyền Vũ Kim Trác, đồng thời phái tới ngự y cùng vô số thuốc bổ, bực này hỏi han ân cần là trước nay chưa từng có.
Thế nhưng về sự việc xuất binh tiêu diệt hải tặc Cừu Thiên Nguy, quốc quân tỏ ý đang có đại chiến nước Nam Ẩu, quốc khố vô lực chống đỡ khi đồng thời mở ra hai cái chiến trường.
Nhưng xin Bá tước Huyền Vũ yên tâm, đến khi chiến sự nước Nam Ẩu vừa kết thúc, ngài liền lập tức xuất binh tiến đánh Cừu Thiên Nguy, đoạt lại đảo Kim Sơn.
Bá tước Huyền Vũ lai dâng lên vài đạo tấu chương, cuối cùng lên huyết thư, thỉnh cầu quốc quân xuất binh.
Nhưng, quốc quân nào đáp lại.
Thế là, phủ Bá Tước Huyền Vũ trở thành quý tộc thê thảm nhất toàn bộ Việt quốc.
Hoàn toàn bấp bênh, như là ngọn nến trong gió vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể tắt.
Ở trong mắt tất cả mọi người, gia tộc họ Kim diệt vong đang ở trước mắt.
Thắng lợi tranh chấp đảo Kim Sơn chẳng những không gia tăng sức sống, ngược lại gia tốc họ Kim diệt vong.
...
Cũng chính là vào lúc này, sứ giả hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc trước tới bái phỏng phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Gã chính thức đòi lấy số nợ khổng lồ hai mươi năm trước.
Nguyên bản nợ nần một triệu lượng vàng, cộng thêm hai mươi năm lợi tức, tổng cộng một trăm bảy mươi vạn lượng vàng.
Thế nhưng hai mươi năm nay, Bá tước Kim Trác đã giải quyết dần một triệu lượng, hôm nay còn dư lại bảy mươi vạn.
Bá tước Kim Trác đã hoàn toàn triền miên với giường bệnh, gần như hấp hối.
Hôm nay chủ sự phủ Bá Tước Huyền Vũ chính là Kim Mộc Lan cùng Thẩm Lãng.
Mộc Lan cất giọng bi thương nói:
- Thư sứ giả, suốt hai mươi năm chúng ta còn một triệu lượng vàng, đã là đem hết toàn lực. Hôm nay cả nhà của ta từ trên xuống dưới cộng lại lượng vàng, không vượt qua hai vạn, bảy mươi vạn lượng vàng này vô luận như thế nào cũng là không lấy ra được.
Lời này là thật, bây giờ phủ Bá Tước Huyền Vũ móc sạch tất cả nhà kho, cũng gần không ra hai vạn lượng vàng, thậm chí một vạn cũng gần như không ra.
Bởi vì đại bộ phận lượng vàng, đều bị Thẩm Lãng tốn hết.
Thẩm Lãng nói:
- Hội Ẩn Nguyên cùng nhà ta trăm năm qua lại thân thiết, thì không thể nhìn ở mặt tình cảm quá khứ thư thả một đoạn thời gian à? Thêm một năm có sao đâu?
Thẩm Lãng khom người lạy xuống nói:
- Thư sứ giả, xin hội Ẩn Nguyên thư thả cho nhà ta một năm, Thẩm Lãng ta đây cảm ơn đại ân đại đức của ngươi, van cầu ngài, xin van ngài đó!
Thư Đình Ngọc nói:
- Đặc biệt xin lỗi, đối với chuyện quý phủ tao ngộ, ta cũng đặc biệt đồng tình, thế nhưng lực bất tòng tâm a.
Kim Mộc Lan cất giọng bi thương nói:
- Thư Đình Ngọc, ngài chẳng lẽ cũng muốn bức tử chúng ta sao? Lẽ nào ngài phải mắt mở trừng trừng nhìn toàn tộc họ Kim thắt cổ hết sao?
Mặt của Thư Đình Ngọc không chút thay đổi nói:
- Trong một tháng, dựa theo khế ước phải giải quyết bảy mươi vạn lượng vàng. Bằng không hội Ẩn Nguyên chúng ta cũng chỉ có thể dựa theo khế ước, thu hồi đảo Vọng Nhai các ngươi mượn nợ.
Kim Mộc Lan cả giận nói:
- Chúng ta đã vứt bỏ đảo Kim Sơn, bây giờ ngươi lại muốn lấy đi đảo Vọng Nhai chúng ta, ta thà chết cũng sẽ không giao ra đảo Vọng Nhai, trừ phi các ngươi giẫm lên xác của ta.
Thư Đình Ngọc nói:
- Năm đó khế ước, giấy trắng mực đen, rõ ràng. Một tháng sau, nếu không giao ra bảy mươi vạn lượng vàng, ta chỉ có thể hướng quốc quân trình bày chi tiết, xin quốc quân chủ trì công đạo, lấy đi đảo Vọng Nhai của các ngươi thôi.
Tiếp đó, Thư Đình Ngọc nói:
- Thẩm Lãng cô gia, bản lĩnh của ngươi vẫn luôn rất lớn, không bằng phải đi xoay tiền đi, trong một tháng có thể có thể gom góp đến bảy mươi vạn lượng vàng cũng không chừng.
Bảy mươi vạn lượng vàng là bao nhiêu vậy?
Tất cả thu nhập phủ Bá Tước Huyền Vũ cộng lại, kể cả thu nhập từ thuế, muối sắt, tơ lụa, một năm không đến bảy vạn.
Muốn hồi môn bảy mươi vạn lượng vàng, Bá Tước Huyền Vũ không ăn không uống, cần mất gần một năm.
Từ Quang Doãn phú giáp một phương, nhưng là toàn bộ gia sản của ông ta cộng lại, cũng cũng chỉ có hai mươi mấy vạn lượng vàng mà thôi.
Đây là một con số khổng lồ.
Toàn bộ thuế má hành tỉnh Thiên Nam một năm cũng không đến bảy mươi vạn lượng vàng.
Muốn trong vòng một tháng gom góp được nhiều vàng như vậy, hoàn toàn là người si nói mộng.
Cho nên ở trong mắt tất cả mọi người, phủ Bá Tước Huyền Vũ mất đi đảo Vọng Nhai đã trở thành kết cục đã định.
Một khi mất đi đảo Vọng Nhai, gia tộc họ Kim liền hoàn toàn mất đi bảy thành tài nguyên, vậy chỉ có xoá tư quân.
Mà đã không có tư quân, lại dựa vào cái gì bảo hộ đất phong gia tộc?
Cho nên mất đi đảo Vọng Nhai xong, gia tộc họ Kim coi như là diệt vong.
Sau khi Thư Đình Ngọc ra đi, Mộc Lan thở phào nhẹ nhõm.
Nàng rõ ràng không phải biết diễn trò, nhưng phu quân hết lần này tới lần khác thúc ép nàng diễn trò.
Vừa rồi diễn mỗi một giây đồng hồ đối với nàng mà nói cũng là dày vò.
Thẩm Lãng nhịn không được hôn nàng một cái rồi nói:
- Nương tử, diễn hay lắm!
Mộc Lan nói:
- Phu quân, tuy rằng chúng ta thực sự đang diễn trò, nhưng bọn họ tất cả đều là thật. Trong một tháng kiếm được bảy mươi vạn lượng vàng, thiếp vô luận như thế nào cũng không tưởng tượng nổi, thật có thể làm được à?
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, lẽ nào nàng không tin bản lãnh của ta sao?
Mộc Lan nói:
- Thiếp đương nhiên tin, thế nhưng... chuyện này không thể tưởng tượng nổi, trong thiên hạ có thể lập tức xuất ra bảy mươi vạn lượng vàng cũng không có mấy nhà. Toàn bộ thuế má hành tỉnh Thiên Nam cộng lại cũng không đến bảy mươi vạn lượng vàng, đây quả thực so với lên trời còn khó hơn!
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, chúng ta cá độ một chuyện có được không, xem như một lời hứa?
Mộc Lan nói:
- Chàng nói đi.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu trong một tháng, ta có thể kiếm được bảy mươi vạn lượng vàng trở lên, nàng liền... chủ động... ngủ với ta nhé!
...
Mặt mũi Kim Hối đầy bi thương, trở lại viện tử của mình.
Cô gái kiêu ngạo mà Kim Hối cứu về nhà, đã ở phủ Bá Tước Huyền Vũ hơn một tháng.
Nàng gần như tận mắt chứng kiến quá trình một gia tộc tiêu vong đồng thời cảm động lây.
Suốt một tháng trời, Kim Hối với nàng vô cùng ái mộ, nhưng lại kính như nữ thần.
Cho nàng tất cả những thứ tốt nhất, nhưng chưa bao giờ dám tới gần, chỉ dám nhìn nàng từ đằng xa.
Trong truyền thuyết chỉ cần thấy được nàng, ta đã đủ hạnh phúc, chính là miêu tả Kim Hối.
Khả năng của một con chó liếm đến cực hạn, gã đều làm hết rồi.
Đúng là dưới sự chăm sóc của anh em Kim Hối, cô gái bệnh tim kiêu ngạo này dần được chữa lành vết thương trong tâm hồn.
Nàng cảm thấy người ở trong cái cái tiểu viện này vô cùng hạnh phúc.
Mà bây giờ loại hạnh phúc này dường như muốn kết thúc, gia tộc họ Kim lập tức sẽ phải diệt vong.
Kim Hối tiến lên phía trước nói:
- Tiểu thư Hồng Tuyến, ta... Ta đến đây đưa tiểu thư về nhà.
Cô gái quyền thế kiêu ngạo kia hết hồn:
- Cái gì? Đưa ta về nhà?
Kim Hối nói:
- Cô gia nói, gia tộc họ Kim lập tức sẽ phải đại họa lâm đầu, chúng ta không thể liên lụy đến tiểu thư. Tiểu thư hãy nói cho ta biết nhà của ngài ở nơi nào, ta sẽ đưa tiểu thư về đó, tiểu thư là một người vô tội, không có lý do gì cùng chôn theo chúng ta.
Cô gái hào môn kiêu ngạo kia tự nhiên đỏ vành mắt.
Nàng kinh ngạc nhìn Kim Hối, bỗng nhiên hỏi:
- Kim Hối, ngươi thích ta sao?
Kim Hối tức khắc mặt đỏ tới mang tai, một câu cũng nói không nên lời.
Cô gái kiêu ngạo lại nói:
- Ngươi có ghét bỏ ta từng bị người khác dùng qua không?
Kim Hối ra sức lắc đầu nói:
- Không, không, vậy sẽ chỉ làm ta càng thêm kính trọng tiểu thư, cảm thấy tiểu thư càng thêm thuần khiết không khuyết điểm.
Cô gái kiêu ngạo nói:
- Vậy từ hôm nay trở đi, thiếp sẽ là vợ của chàng, phòng này chính là động phòng của chúng ta.
Kim Hối giống như trong nháy mắt bị hạnh phúc to lớn kích động đến bối rối, tiếp đó vội vàng lắc đầu nói:
- Ta, ta không xứng với nàng, cô gia nói nàng xuất thân hào môn, ta không xứng với...
Kim Hối vẫn chưa nói hết, miệng đã bị cô gái kiêu ngạo này bịt miệng,
Tiếp đó, cô gái kiêu ngạo trực tiếp đè Kim Hối ngã xuống giường, ngủ cùng gã!
Kim Hối lợi hại, lại sớm động phòng hoa chúc so với Thẩm Lãng.
...
Mộc Lan chạy đi, lưu lại Thẩm Lãng một mình ở thư phòng.
Nhưng mà lúc đang chạy, nàng bất giác gật đầu.
Tim Thẩm Lãng đập loạn, một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Tiếp tục, hắn nhìn phía đông.
Ván cờ một khi vận chuyển, rõ ràng rất nhanh.
Hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành.
Bây giờ bên trong kế hoạch có một thứ duy nhất không xác định được, chính là Từ Thiên Thiên ở ngay thành Nộ Triều.
Then chốt, vai trò của nàng vô cùng trọng yếu, thậm chí là then chốt của thành bại.
Nàng còn không có tin tức gì truyền đến, không biết kế hoạch của nàng tiến hành được thế nào.
Không biết nàng đã trở thành tâm phúc Cừu Yêu Nhi hay chưa.
Chẳng lẽ thật đúng là muốn Lãng gia ta đây tự thân xuất mã?
Ta thực sự sợ bị nữ ma đầu một chân gắp chết, không, là đá chết a.
Cừu Yêu Nhi này nghe nói chính là hết sức căm thù đàn ông, nhất là trai đẹp.
Nhưng vào lúc này, Kim Trung vọt vào, cất giọng gấp gáp:
- Cô gia, có người tới cửa đòi nợ.
Thẩm Lãng ngạc nhiên nói:
- Hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc không phải mới vừa đi à?
Kim Trung nói:
- Là Lâm Mặc Cẩm Tú Các, nói ngài thiếu ông ta một nghìn lượng vàng, hôm nay mấy tháng trôi qua, ngay cả tiền lời tổng cộng một nghìn ba trăm đồng vàng, xin ngài lập tức trả.
Thẩm Lãng rõ ràng ngạc nhiên.
Lúc trước hắn hại chết Lâm Chước, Lâm Mặc vào lúc ban đêm bỏ chạy.
Một tiểu nhân vật thế này, Thẩm Lãng cũng không có rảnh đi tìm.
Thật không ngờ, là một tiểu nhân vật như thế, hôm nay tiến vào cửa làm mất mặt?
Ông ta điên rồi sao?
Tường đổ người ta từ bỏ cũng không đến mức như thế a?
Thẩm Lãng lại lúc nào thiếu ông ta một nghìn lượng vàng?
Đều nói hổ rơi đồng bằng bị chó lấn, nhưng là bây giờ phủ Bá Tước Huyền Vũ còn chưa hoàn toàn diệt vong, một mình nhà buôn nho nhỏ như ngươi cũng dám lấn tới cửa, đây không phải là muốn chết sao?
Trước hết trong đám kẻ thù, Điền Hoành, Từ Quang Doãn, Tử tước Chúc Lan Đình đều lợi hại hơn so với Lâm Mặc.
Bọn hắn bây giờ đều chết hết, Lâm Mặc nhà ngươi chẳng những không có chết, ngược lại còn có thể nhảy ra.
Tiểu Cường (gián)!
Lợi hại, lợi hại!
Với sự dẻo dai của ngươi đây, ta nhất định sẽ cho ngươi nhận lấy một cái chết siêu độc đáo khác biệt.
...
Ở bên trong phòng tiếp khách!
Thẩm Lãng lại một lần nữa gặp được Lâm Mặc.
Ông chủ Cẩm Tú Các này chính là kẻ bán đứng hắn sớm nhất.
Nhưng mà, hắn không phải đến một mình, bên người còn theo một quan viên, nhìn qua chức quan không nhỏ.
Nhìn thấy Thẩm Lãng, Lâm Mặc không che giấu nội tâm thù hận chút nào, con ông ta - Lâm Chước chính là Thẩm Lãng hại chết.
- Thẩm Lãng, trước đây ngươi bán công thức thuốc nhuộm màu vàng kim cho ta, thu ta một nghìn lượng vàng. Nhưng công thức này cũng là ngươi từ nhà họ Từ trộm, hôm nay một ngàn lượng vàng nên đưa ta đi, đừng tưởng rằng ngươi là ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ, có thể quịt nợ!
Cái gì? Ngay cả tiểu nhân vật như ngươi cũng có thể chơi trò chỉ hươu bảo ngựa a.
Ta lúc nào lấy một nghìn lượng vàng của ngươi chứ?
Cũng chính là vào lúc này.
Một người khác kẻ thù Chúc Văn Hoa vọt vào, đi theo phía sau thành chủ Liễu Vô Nham, còn có hai vị quan viên xa lạ.
- Thẩm Lãng, chuyện của ngươi bại lộ, ngươi là kẻ khả nghi mưu sát phụ thân ta Tử tước Chúc Lan Đình, theo chúng ta đến phủ Thái Thú đi một chuyến đi!
Thẩm Lãng cười thầm trong lòng!
Thú vị, càng ngày càng thú vị.
Tuồng vui này, lại đặc sắc như vậy!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, trọn hơn bảy ngàn chữ, viết đến tám giờ sáng, ta đi ngủ mấy canh giờ, sau khi rời giường tiếp tục cuồng gõ chữ.
Các huynh đệ, nhu cầu cấp bách nhờ các ngươi trợ giúp hỏa lực, giúp ta chống đỡ với!
Danh sách chương