- Không nghĩ tới, một ngày kia ta lại giống như Tô Nan phải giả già.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến sụt sịt không thôi.

Đầu ông vốn chỉ có một chút bạc, nhưng bây giờ lại phải nhuộm trắng hơn phân nửa.

Không chỉ có như thế, một tháng này ông phải ăn uống đặc biệt thanh đạm, cả người gầy đi chừng mười cân.

Cộng thêm cố ý may trang phục rộng hơn, cả người giống như già thêm mười tuổi vậy.

Ông là người năm mươi mấy tuổi, lúc trước coi như giống ba mươi mấy tuổi, mà hôm nay giống bảy mươi mấy tuổi.

Không có cách nào, người trong thiên hạ chỉ tin tưởng thứ bọn họ muốn tin.

Bất kể là dân chúng hay thần tử, đều tin tưởng vững chắc Ninh Nguyên Hiến trúng gió, hơn nữa còn là trúng gió trên bụng của đàn bà, mạng chỉ còn hắt hiu trước gió.

Bởi vì trúng gió dễ tái phát vô cùng, một khi tái phát thì phải chết đứ đừ.

Lúc này dù cho Ninh Nguyên Hiến đứng ra nói quả nhân không có việc gì cũng chẳng có ai tin.

Đã như vậy, ông liền đơn gian diễn đến mức tận cùng,

Biểu hiện ra bên ngoài yếu ớt đến cực điểm.

Suốt một tháng nay, ông từ đầu đến cuối không có vào triều, vẫn là Thái tử giám quốc.

Dĩ nhiên, chuyện trọng yếu vẫn là phải Ninh Nguyên Hiến bản thân tự mình đến.

- Ai! - Ninh Nguyên Hiến buông tấu chương xuống.

Ông lúc này đã không thèm tức giận, bằng không đã xấp xỉ tức chết rồi.

Người của thế giới này rõ ràng quá thực dụng, bất kể là dân chúng vẫn quan viên cũng là như thế.

Mấy tháng trước bởi vì tiêu diệt phản loạn Tô Nan, đồng thời đánh thắng cuộc chiến Ngô Việt, Ninh Nguyên Hiến nở mày nở mặt đến cỡ nào?

Danh dự lên đến tột đỉnh ra sao?

Vậy thanh danh của ông khi nào thì bắt đầu trở nên kém như vậy?

Cũng là bởi vì Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày.

Lúc đó Ninh Nguyên Hiến đồng ý cho phép bọn họ tham gia ân khoa thi văn thi võ, huyên náo sôi sùng sục.

Mỗi ngày đều có Ngự Sử cùng văn võ đại thần ra sức rủa xả, nói ông xem khoa cử như trò đùa, biểu hiện ra là công kích Thẩm Lãng, nhưng trên thực tế lại chỉ kiếm về phía Ninh Nguyên Hiến.

Kết quả thì sao?

Lan Phong Tử đậu giải Nguyên.

Toàn bộ mười anh em họ Lan tên đề bảng vàng.

Sự thực chứng minh quốc quân này không phải hôn quân, mà là tuệ nhãn thức anh tài.

Ninh Nguyên Hiến lúc đó làm mất mặt khắp thiên hạ, thoải mái vô cùng.

Cũng chính là khi đó, thanh danh của ông ngược lại trở nên kém hơn.

Đám văn võ đại thần này rõ ràng sai rồi cho nên mới bị vả mặt, vô số thư sinh cũng sai rồi.

Thế nhưng người ta căn bản liền không chú ý đúng sai.

Chính là bởi vì bọn họ đã sai, cho nên trong lòng càng thêm ghi hận quốc quân Ninh Nguyên Hiến, thậm chí là căm thù.

Đương nhiên Ninh Nguyên Hiến dù sao cũng là quân vương, thiên hạ thư sinh, còn có một chút văn võ thần tử coi như là căm thù ông cũng không thể tránh được.

Thế nhưng người ta có thể hủy ngươi danh tiếng a.

Mà vừa vặn vào lúc này, Ninh Nguyên Hiến ngã bệnh.

Trong nháy mắt vô số đồn đại nhảm nhí tuôn ra.

Quốc quân thượng mã phong, quốc quân ngày ngự năm bà, mỗi ngày ra sức chinh phạt, cho nên mới phải trúng gió.

Thậm chí lố đến mức người nói quốc quân sở dĩ nuông chiều Thẩm Lãng, hoàn toàn là bởi vì hắn dáng dấp tuấn mỹ, có quan hệ không thể cho ai biết.

Giữa quân vương cùng thần tử vĩnh viễn là kẻ địch.

Đây là chân lý mãi mãi không thay đổi.

Trên cái thế giới này không phải thần tử điều khiển quân vương, chính là quân vương điều khiển thần tử, đương nhiên hầu hết thời điểm là điểu khiển lẫn nhau.

Thời nhà Minh xuất hiện một cao thủ điều khiển thần tử, đó chính là hoàng đế Gia Tĩnh.

Ông ta hoàn toàn điều khiển thần tử sống dở chết dở, không biết bao nhiêu quyền thần bị ông ta chi phối thao túng cho đến chết.

Thế nhưng khi ông trở nên già nua, chó săn Nghiêm Tung chết đi, đến phiên ông bị thần tử thao túng, thậm chí lúc chết đi còn chẳng được một cái thụy hào tốt đẹp.

Túc Tông (*), đại khái là so với Dương Đế khá hơn một chút, nhưng lại là dạng trung hạ. Nói đúng là dạng người đặc biệt cay nghiệt thiếu tình cảm, ác thật sự.

(*) Túc Tông là Đường Túc Tông, Dương Đế là Tùy Dương Đế.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng là một cao thủ điều khiển thần tử, tại vị hai mươi năm qua không biết bao nhiêu thần tử bị ông giết được, cũng tuyệt đối là cay nghiệt thiếu tình cảm.

Nhưng ông có một chút mạnh hơn so với hoàng đế Gia Tĩnh, trọng thần quốc gia trên cơ bản ông sẽ không động đến.

Mặc kệ gây ra huyên náo cỡ nào, tuyệt đối không động đến căn cơ.

Mấy trụ cột triều đình ở Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện từ đầu đến cuối vững chắc. Đương nhiên Tô Nan là một ngoại lệ, ông ta đã phản bội.

Thế nhưng bây giờ, cái căn cơ này cũng có chút buông lỏng.

Căn cơ của phía quan văn, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, căn cơ bên võ tướng, Thái úy Xung Nghiêu.

Hai tháng trước, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ biểu hiện ra hoàn toàn đứng ở bên quốc quân, đè xuống thi rớt thí sinh gây rối, trừ khử trận kịch biến trong trứng nước.

Nhưng cái này cũng phát ra một tín hiệu. Một khi Chúc Hoằng Chủ lên tiếng, giống như hổ gầm sơn lâm.

Thế là, đông đảo quan văn đều dựa vào đó.

- Lan Phong Tử, mười huynh đệ họ Lan đậu cuộc thi ân khoa, quả nhân coi như đã đắc tội hết đám văn võ thần tử này. - Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thở dài nói:

- Nhưng buồn cười là chuyện này rõ ràng là chính bọn họ, lại muốn trách tội đến đầu quả nhân, chẳng lẽ nhìn nhân tài không lấy? Chẳng lẽ bọn họ muốn độc quyền chiếm khoa cử văn võ sao?

- Bọn họ chính là dựa vào ý kiến này. - Đại thái giám Lê Chuẩn trong lòng nói, nhưng ngoài miệng không dám buông lời, thái giám không được tham gia vào chính sự.

- Quả nhân chẳng qua là bị bệnh một cái, còn chưa có ngã xuống mà, những thứ thần tử này liền khẩn cấp muốn đi tìm chỗ dựa mới rồi sao? - Quốc quân cười lạnh nói:

- Nhìn xem phe trung lập trước kia trên triều chiếm một phần ba, giờ như chim muông tan tác đi đầu nhập vào chủ tử mới hết rồi.

- Quả nhân đến tột cùng làm cái gì? Để cho bọn họ ghi hận như thế, nguyền rủa với ta như thế?

Mà người để cho quốc quân đau lòng là Thái tử cùng Tam vương tử Ninh Kỳ.

Lúc trước hai người cho dù có đấu tranh, cũng hoàn toàn là đâm thầm, đấu mà không phá, hoàn toàn cũng coi là một loại cạnh tranh lành mạnh.

Mà bây giờ thì sao?

Sau khi Ninh Nguyên Hiến bị bệnh.

Hai người đấu tranh trong nháy mắt kịch liệt.

Vì một chức quan Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, không biết tống cổ bao nhiêu quan viên vào ngục giam, không biết có bao nhiêu người bị đi đày.

Cái tín hiệu này kỳ thực rất nguy hiểm.

Quốc gia một khi tiến vào tranh chấp đảng phái, vậy sẽ tiến vào một vòng tuần hoàn ác tính.

Phát triển cái gì, ngoại giao cái gì, tất cả đều bị ảnh hưởng, thậm chí bị gác lại.

Đảng phái tranh chấp kịch liệt sẽ như là một cái lỗ đen vậy, cuốn đi tất cả.

Cho đến lúc này không có đen trắng thị phi, chỉ có bè cánh đấu đá.

Mà bây giờ từ khi Ninh Nguyên Hiến bị bệnh, tranh chấp đảng phái đã bắt đầu.

Không chỉ có như thế, tranh chấp đảng phái còn là một loại khinh thường đối với quốc quân Ninh Nguyên Hiến.

Trước đó Thái tử cùng Tam vương tử cạnh tranh lành mạnh có thể nói là không ngừng biểu hiện, đồng thời để Ninh Nguyên Hiến làm trọng tài, xem ai ưu tú hơn, ai càng thêm thích hợp làm người thừa kế quốc gia này.

Mà bây giờ đôi bên trực tiếp kịch liệt đấu tranh, cơ hồ là trực tiếp vứt trọng tài Ninh Nguyên Hiến sang một bên.

Hai người chúng ta trực tiếp đánh, người nào thắng thì kẻ đó liền kế thừa vương vị.

Ý kia là để quốc quân ta đây cũng ở bên cạnh ngó sao?

Đương nhiên bây giờ còn chưa có đến nước này, nhưng đã có dấu hiệu.

Đôi bên mở bằng vụ án đầu cơ trục lợi quân lương, tham ô quân phí, không chỉ là tranh chấp bắt đầu đảng phái, coi như một dạng thăm dò với Ninh Nguyên Hiến.

Nhìn Ninh Nguyên Hiến đến cùng có áp nổi hay không.

Mà quốc quân một khi lựa chọn áp chế, hoàn toàn dẹp loạn trận đấu tranh này, đó cũng cần uy tín vĩ đại.

Bằng không nhất định sẽ trở thành một nồi cơm sống, bị người cho rằng là vô năng ba phải.

Cho nên Ninh Nguyên Hiến trong lòng mới thê lương.

Ông mới vừa ngã bệnh một cái, đã bị người ta lãnh đạm như thế, cứ như vậy bị người công kích nói xấu.

Ở trên bụng nữ nhân trúng gió, vì lấy lòng Sở vương không tiếc ký kết khế ước nhục nước mất chủ quyền, dùng danh nghĩa một chuyến săn biên giới hoang đường cắt nhường lợi ích Việt quốc.

Đây không phải là hôn quân vậy là cái gì?

Mà vào lúc này, ông sẽ dùng cái gì mà áp chế nổi hai vương tử trẻ tuổi dã tâm bừng bừng kia?

Thiếu uy nghiêm đầy đủ.

Nếu cưỡng ép áp chết, nhất định sẽ biến thành ba phải, càng làm cho người ta chế nhạo.

Nghĩ đến Ngô vương phía bắc, đại thanh tẩy đang tiến hành được bừng bừng khí thế.

Ninh Nguyên Hiến không khỏi sinh lòng hâm mộ, trẻ tuổi thật tốt.

Nhưng Ninh Nguyên Hiến cũng là một kẻ hung ác.

Các ngươi không phải cảm thấy quả nhân đã già rồi à? Đã bị bệnh trở nên yếu đi à?

Vậy quả nhân liền hoàn toàn già cho các ngươi nhìn, yếu cho các ngươi nhìn.

Chờ chuyến săn biên giới lúc quân đội Thẩm Lãng một bước lên mây, chính là thời khắc quả nhân trở lại đỉnh phong.

Đến lúc đó Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn xuất hiện ở trước mặt người trong thiên hạ, không hề bệnh tật, trẻ tuổi oai hùng, cầm kiếm tứ phương, mài đao soàn soạt.

Tới khi đó, những nghi vấn của thiên hạ với Ninh Nguyên Hiến đều có thể tiêu tan thành mây khói.

Tất cả mọi người lại sẽ một lần nữa ẩn núp dưới dâm uy của ông ta.

Thế giới này không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông.

Ninh Nguyên Hiến cười lạnh nói:

- Sau khi vua Khương Arugan chết bất đắc kỳ tử, nếu không có ai đi điều tra nguyên nhân cái chết của hắn, thậm chí không người nào để ý sẽ thi thể của hắn, tùy ý nằm lên bàn bốc mùi, quả nhân lúc đó còn chế nhạo, hiện tại xem ra mấy đứa con trai này của quả nhân cũng không khá hơn bao nhiêu.

Lê Chuẩn vẫn không có trả lời.

Mà lúc này, quốc quân trong đầu không khỏi hiện ra một người.

Đứa con trai thứ năm Ninh Chính.

Đứa con trai này kiên nghị nhân hậu, có phải khá hơn một chút hay không?

Trời thấy, đây là Ninh Nguyên Hiến lần đầu tiên ở bên trong trái tim nhìn thẳng vào Ninh Chính.

- Bệ hạ, Diêm Ách đại nhân.

Bên ngoài vang lên giọng của Lê Ân công công.

Một lát sau, Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách tiến vào, quì một gối.

- Bệ hạ, thần... Lại thất bại.

Cái gì thất bại?

Đương nhiên là ám sát vua Căng.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến gần như vận dụng tất cả biện pháp đi ngăn cản vua Căng thống nhất tộc Sa Man.

Kế ly gián, tiền tài thu mua, ám sát v.v...

Toàn bộ thủ đoạn đều dùng.

Nhưng lực lượng Hắc Thủy Đài ở tộc Sa Man vẫn là quá nhỏ, người nào chịu nổi đi đến cái chỗ quỷ quái nằm vùng a.

Cho nên hiệu quả những thủ đoạn này quá nhỏ.

Với vua Căng ám sát, không có một trăm lần cũng có tám mươi lần.

Toàn bộ thất bại!

Thậm chí đại tông sư Yến Nan Phi đều tự mình xuất thủ.

Vẫn thất bại.

Bản thân võ công vua Căng rất cao, cộng thêm bên người có vô số cao thủ tộc Sa Man, còn có cao thủ Đại Kiếp Tự, sát thủ Hắc Thủy Đài phái đi gần như toàn bộ chết hết.

Muốn qua ám sát cải biến đại thế thật sự là quá khó khăn.

Thẩm Lãng cũng lọt vào nhiều lần ám sát.

Thậm chí hắn để kiếm vương Lý Thiên Thu động thủ ám sát Tô Nan, thế nhưng đều thất bại.

Duy nhất một lần gần thành công, có thể chính là Khổ Đầu Hoan ám sát Kim Trác.

Thế nhưng bây giờ Kim Trác có Tuyết Sơn Lão Yêu bảo hộ, ám sát ông cũng gần như không thể nào.

Tuyết Sơn Lão Yêu đã quyết định, dời luôn Tuyết Sơn Cung dđến thành Nộ Triều đi. Bởi vì chỗ đó cuộc sống thoải mái hơn, không lo ăn mặc, còn có thể diễu võ dương oai.

Đương nhiên không có núi tuyết thì Tuyết Sơn Cung sẽ thành cái gì? Không cần để ý những chi tiết này. Chỉ cần Tuyết Sơn Lão Yêu ta đây ở đây, coi như là núi Hỏa Diệm cũng có thể gọi Tuyết Sơn Cung.

Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách nói:

- Bệ hạ, vẫn là chuẩn bị chiến tranh đi, dựa vào thủ đoạn không phải bình thường đã không ngăn cản được vua Căng.

Ninh Nguyên Hiến nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại vua Căng.

Thật không nghĩ tới, tay con nuôi này sẽ nghịch thiên đến trình độ như vậy.

Mấy năm trước lúc nó kinh đô ngoan ngoãn, văn nhã cỡ nào?

Không nghĩ tới, dĩ nhiên là kiêu hùng như thế.

Chuẩn bị chiến tranh đi!

Ở hai tháng trước, Trương Xung đã nói cần thêm binh nước Nam Ẩu, hơn nữa thêm binh mười lăm vạn là biện pháp duy nhất.

Lúc đó nghe lời này cứ như chuyện giật gân, mà hiện tại xem ra nửa điểm đều không khoa trương.

Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến đi đâu đi chuẩn bị mười lăm vạn đại quân?

Dù cho dốc hết toàn bộ, cũng chỉ có thể sẽ phối hợp tám vạn đại quân đi chiến trường nước Nam Ẩu.

Hơn nữa phối hợp tám vạn đại quân này, toàn bộ biên giới phía bắc chỉ còn lại đại quân Biện Tiêu, đại quân Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo, mấy vạn đại quân dưới trướng Tam vương tử Ninh Kỳ, toàn bộ đều phải xuôi nam.

Không chỉ có biên giới phía bắc trống rỗng, ngay cả kinh đô phòng ngự đều có thể trống rỗng.

Một khi cho đến lúc này, mười vạn đại quân trong tay Biện Tiêu sẽ phải đối mặt mấy chục vạn đại quân nước Ngô.

May mà có Thẩm Lãng, hắn sớm tiêu diệt Tô Nan.

Bằng không, phản quân Tô Nan, đại quân nước Khương, đại quân nước Ngô, đại quân nước Sở, đại quân vua Căng, năm cường địch bao vây tấn công Việt quốc, vậy thì thật là có nguy cơ vong quốc.

Thẩm Lãng cùng Trương Xung giải quyết được Tô Nan, biến Khương quốc thành minh hữu. Biện Tiêu cùng Kim Trác cách không liên thủ, đánh bại nước Ngô.

Hôm nay tính toán đâu ra đấy, toàn bộ Việt quốc chỉ còn lại hai tên địch nhân vua Căng cùng nước Sở, có thể còn cộng thêm một nước Ngô.

Tô Nan thật đúng là thời vận không đủ. Ông ta vốn muốn phải chờ tới vua Căng thống nhất tộc Sa Man, đoạt lại nước Nam Ẩu, cuốn tất cả miền nam Việt quốc tái khởi binh mưu phản. Nhưng lại là bị Thẩm Lãng làm cho sớm động thủ, kết quả toàn quân huỷ diệt, cử tộc diệt vong.

- Nếu như ta phối hợp quân đội toàn bộ biên giới phía bắc rời khỏi, đại quân Ngô vương có thể nam tiến hay không? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Diêm Ách lặng im chốc lát nói:

- Bây giờ chắc chắn sẽ không, chỉ khi nào vua Căng thống nhất tộc Sa Man, đoạt lại nước Nam Ẩu, đại quân lên bắc, Ngô vương chắc là sẽ không bỏ lỡ cái cơ hội tốt này, hắn bây giờ là cự tuyệt yêu cầu hiệp ước của nước Sở, nhưng hợp lại không phải là bởi vì đối với nước ta nói uy tín, mà chẳng qua là thời điểm không đến, hỏa hậu chưa đủ.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngươi nói quả nhân nếu giao toàn bộ phòng ngự biên giới phía bắc giao cho Công tước Biện Tiêu, hắn chống đỡ được không?

Diêm Ách lặng im một lúc lâu nói:

- Thần không biết, nhưng Công tước Biện Tiêu am hiểu tiến công, không am hiểu phòng thủ.

Ninh Nguyên Hiến đối mặt một nan đề to lớn.

Một khi phối hợp năm vạn đại quân Nam Cung Ngạo, người nào tới trấn thủ phòng tuyến hành tỉnh Thiên Bắc?

- Đại quân của Nam Cung Ngạo một khi tiến vào nước Nam Ẩu, người nào tới chấp chưởng phủ Đại tướng quân Trấn Bắc? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi:

- Diêm Ách, ngươi cảm thấy người nào thích hợp hơn?

Hôm nay vị Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc này, xem như là một quan văn, hơn nữa còn là một vị vương tộc, Ninh Cương.

Đây cũng là là một nhân vật truyền kỳ, so với Ninh Nguyên Hiến lớn hơn một đời, người này trấn thủ hành tỉnh Thiên Bắc đã hơn mười năm rồi.

Để lão làm hậu cần, nội chính tuyệt đối hạng nhất.

Thế nhưng giữ thành, lão thật sự không được.

Nhưng chức đại tướng quân Trấn Bắc, Diêm Ách lấy tư cách Đại đô đốc Hắc Thủy Đài, quả thực không có quyền đề cử.

Nhưng Ninh Nguyên Hiến chính là như vậy, lúc đặt câu hỏi rất tùy ý.

Ninh Nguyên Hiến lại nói:

- Xung Ngạc, Tiết Triệt, Ninh Kỳ ba người, ngươi cảm thấy người nào thích hợp hơn?

Ba người này cũng là một phe phái.

Diêm Ách vẫn là không có mở miệng, ba người này mặc kệ ông ta đề cử cái nào, đều càng thêm không thích hợp.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Xu Mật Viện, bộ binh cùng hộ bộ coi là xong chưa? Nếu như điều binh tám vạn tiến vào nước Nam Ẩu, rõ ràng cần bao nhiêu quân phí?

Đại thái giám Lê Chuẩn lập tức tìm được tấu chương liên quan, đưa cho Ninh Nguyên Hiến.

Ninh Nguyên Hiến mở ra nhìn thoáng qua, tức khắc tay vặn mạnh.

Tám vạn đại quân tiến vào nước Nam Ẩu, cần lương thảo, binh khí, chiến mã, quân lương v.v... quy ra thành quân phí, hơn nữa chi phí cho mấy vạn đại quân Chúc Lâm, tổng cộng sẽ vượt qua ba trăm năm mươi vạn lượng vàng.

Gần như vượt qua cả năm thuế má của Việt quốc.

Đương nhiên lập tức tới ngay cuối năm, thuế má khắp cả nước sẽ phải thu hết.

Nhưng số tiền này đều có tác dụng.

Lại phải hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền.

Chính là khoản nợ cũ chưa trả xong, khoản nợ mới lại thiếu?

- Bệ hạ, trưởng công chúa Ninh Khiết cầu kiến. - Bên ngoài vang lên giọng của tiểu Lê công công.

Quốc quân phất phất tay, Diêm Ách thối lui.

Ninh Khiết tiến vào.

- Hội Ẩn Nguyên sẵn lòng cho mượn bao nhiêu tiền? - Ninh Nguyên Hiến gọn gàng dứt khoát bèn hỏi.

Mỗi một lần mượn tiền, ông cũng là trước phái người tâm phúc đi nói, sau khi nói xong lại do Thượng Thư Đài cùng hộ bộ ký hợp đồng.

Lần này người phái đi cùng hội Ẩn Nguyên mượn tiền là trưởng công chúa Ninh Khiết.

- Hội Ẩn Nguyên sẵn lòng cho mượn ba trăm năm mươi vạn lượng vàng. - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói.

Tức khắc Ninh Nguyên Hiến không thể tin nổi.

Không thể nào?

Ẩn Nguyên sẽ rộng rãi như vậy?

Lúc trước ông cũng đã thiếu hội Ẩn Nguyên số nợ khổng lồ, mấy tháng trước mới vừa lại mượn hơn hai trăm vạn lượng vàng, bây giờ còn chưa có trả kia mà.

Không chỉ có như thế, vì để cho nước Ngô chiếm lấy thành Nộ Triều, hội Ẩn Nguyên ứng ra một trăm vạn quân phí cho nước Ngô, số tiền này hoàn toàn trôi xuôi.

Đối mặt hội Thiên Đạo hung hăng, cuộc sống gần đây của hội Ẩn Nguyên cũng không quá tốt.

Trưởng công chúa Ninh Khiết lại nói:

- Thế nhưng, hội Ẩn Nguyên trưởng lão Thư Bá Đảo muốn cùng nói chuyện với ngài.

Ninh Nguyên Hiến nhíu mày, tiếp đó gật đầu.

Sau nửa canh giờ.

Đầu sỏ hội Ẩn Nguyên ở Việt quốc Thư Bá Đảo tiến vào bên trong vương cung.

- Bái kiến đại vương. - Thư Bá Đảo cung kính quỳ xuống hành lễ.

Người này bảy mươi mấy tuổi, chấp chưởng phân hội của hội Ẩn Nguyên ở Việt quốc, đã hai mươi mấy năm.

Năm đó Bá tước Kim Vũ, coi như là bị lão ta bẫy chết.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến giơ tay lên, run nhè nhẹ nói:

- Thư trưởng lão xin đứng lên, ngươi so với ta lớn tuổi mười mấy tuổi, ta không đảm đương nổi.

Lúc có việc cầu người, quốc quân chỉ có thể xưng “ta”.

Thư Bá Đảo vẫn cẩn thận quỳ xuống, sau khi hành lễ hoàn tất cũng không muốn ngồi xuống, mà là khiêm tốn đứng.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nghe nói hội Ẩn Nguyên sẵn lòng sẽ cho chúng ta mượn ba trăm năm mươi vạn lượng vàng, quả nhân rõ ràng cảm kích.

Thư Bá Đảo nói:

- Ta tuy rằng không phải người Việt quốc, thế nhưng ở Việt quốc thời gian quá dài, hoàn toàn xem mình làm Việt thần, thuần phục bệ hạ là chuyện đương nhiên.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vậy không biết con số tiền cho vay này, hội Ẩn Nguyên có điều kiện rõ ràng nào không?

Thư Bá Đảo nói:

- Công thức gương thủy tinh.

Người này đặc biệt gọn gàng dứt khoát.

Nghe nói như thế, lông mày Ninh Nguyên Hiến run lên.

Thư Bá Đảo nói:

- Bệ hạ, Thẩm Lãng đối với ngài vô cùng trung thành, hơn nữa vận mệnh nắm giữ trong tay ngài. Nếu như ngài mở miệng, hắn nhất định sẽ cho cái bí phương rương thủy tinh. Chỉ cần lấy được bí phương, ta hội Ẩn Nguyên không chỉ sẵn lòng cho mượn ba trăm năm mươi vạn lượng vàng, hơn nữa sẵn lòng miễn trước khi đi hai trăm vạn lượng vàng nợ nần trước đó.

Số lượng thật to.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nhắm hai mắt lại.

Thư Bá Đảo nói:

- Việc này không cần Việt quốc nỗ lực bất kỳ giá nào, cũng không cần bệ hạ nỗ lực bất kỳ giá nào, sao lại không làm?

Quốc quân trong lòng cười nhạt.

Biểu hiện ra phải không dùng nỗ lực bất kỳ giá nào, nhưng miễn phí chính là quý nhất.

Nỗ lực cũng là tín nhiệm giữa ta và Thẩm Lãng.

Ở góc độ quốc quân Ninh Nguyên Hiến xem ra, tín nhiệm của ông và Thẩm Lãng, vượt xa hơn ba trăm vạn lượng vàng.

Mặt quốc quân tức khắc lạnh xuống, cất giọng thản nhiên:

- Vậy cũng không cần, cảm ơn Thư trưởng lão, tiễn khách.

Thư Bá Đảo cũng không nói nhiều, khom mình hành lễ tiếp đó rời đi.

Sau khi lão đi, quốc quân Ninh Nguyên Hiến cất tiếng cười lạnh lẽo thê lương:

- Cũng cảm thấy quả nhân đã già, cũng cảm thấy quả nhân không được, ai cũng muốn tới chèn ép ta. Đi nói cho Thẩm Lãng, để hắn nhất định phải không chịu thua kém, đỡ phải cho hai nhà chúng ta bị người ta coi khinh.

Tiểu Lê công công nghe đó, lập tức nhích người đi.

- Quên đi, không cần chuyên đi nói với hắn, trong lòng hắn rất rõ ràng.

Ninh Nguyên Hiến lại ngăn trở.

- Lê Chuẩn, tiếp chỉ, để Nam Cung Ngạo tập kết năm vạn đại quân, bất cứ lúc nào chuẩn bị xuôi nam đi chiến trường nước Nam Ẩu!

- Vâng!

Thẩm Lãng Ninh Chính, quả nhân liền chờ các ngươi bỗng nhiên nổi tiếng, uy chấn thiên hạ.

Cho đến lúc này, quả nhân lại một lần nữa gầm sơn lâm.

...

Bãi săn Bắc Uyển.

Ở đây mỗi ngày đều phải tiêu hao con số khổng lồ lương thực cùng thịt.

Đám người huyết mạch số không này sau khi được cải tạo huyết mạch sức ăn càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.

Không có cách nào.

Mỗi ngày lượng huấn luyện quá kinh người, gần như vượt qua quân đội bình thường gấp năm lần trở lên.

Mỗi người mỗi ngày đều phải ăn mất hai cân lương thực, ba cân thịt, năm cân rau dưa trái cây.

Hơn nữa ăn vào bụng, trên cơ bản không thêm thịt.

Lúc trước vô cùng gầy, bây giờ nhìn lại vẫn vô cùng gầy.

Nhưng chỉ cần vừa chạm vào, bắp thịt mỗi người y chang cục sắt vậy.

Hôm nay chiến đao mỗi người sử dụng, đã vượt qua hai trăm sáu mươi cân.

Tuyệt đại đa số binh sĩ căn bản đều nâng không nổi, càng chưa nói huy động, người nào cũng sẽ không biến thái như vậy, dùng đao nặng như vậy.

Mà những thứ người đột biến huyết mạch này, mỗi ngày phải múa chém hai vạn lần.

Đương nhiên, hôm nay cuối cùng là đổi tư thế.

Lúc đầu vẫn là từ trên xuống dưới chém thẳng vào, bây giờ còn có nghiêng chém cùng cong lên.

Hôm nay không chỉ ban ngày huấn luyện, buổi tối cũng muốn huấn luyện ba canh rưỡi.

Buổi tối huấn luyện càng thêm giản đơn.

Phụ trọng leo núi.

Phụ trọng ba trăm năm mươi cân, ở trong ba canh rưỡi, qua lại hành quân một trăm năm mươi dặm.

Bình quân mười hai cây số mỗi tiếng đồng hồ.

Cái này rèn luyện là sự chịu đựng.

Loại cường độ huấn luyện này, tưởng chừng như trước đó chưa từng có.

Luyện tưởng chừng không phải là binh, mà là ma quỷ.

Không có lực ý chí tuyệt đối, căn bản cũng không có thể hoàn thành.

Thế nhưng...

Hơn hai nghìn ba trăm người, không có một người tụt lại phía sau.

Gần như dùng phương thức tự mình hại mình, hoàn thành lần này đến lần khác phụ trọng huấn luyện.

Tiếp đó Thẩm Lãng tiêu hao không chỉ có lương thực cùng thịt, còn có vô số kể dược liệu.

Mỗi ngày huấn luyện hoàn tất, sau đó đều phải ngâm dược thang nửa canh giờ, khôi phục gân mạch.

Cho nên nhánh quân đội này, căn bản là dùng vàng tạo ra.

Đám người kia không nhận quân lương, thế nhưng điên cuồng huấn luyện mấy ngày nay, Thẩm Lãng bình quân mỗi ngày tổng chi vượt qua hai nghìn lượng vàng.

Suốt ba tháng, nội huấn luyện hơn hai ngàn người sẽ phải tiêu hao gần hai mươi vạn lượng vàng.

Còn có trang bị trên người bọn họ, bất kể là siêu cấp Mạch Đao, vẫn siêu cấp trọng giáp, cũng là dùng sắt thép tốt nhất luyện thành, mỗi một món đều cần chi phí kếch xù.

Cái này không chỉ là quân đội cường đại nhất, hơn nữa cũng nhất định là quân đội cao quý nhất.

Thẩm Lãng hào phú đến nước này, cũng tối đa chỉ có thể nuôi được một ngàn cái bàn nhỏ.

...

Người đột biến huyết mạch Vương Đại.

Tối ngày nào gã đều có chút muốn ngủ cũng không được.

Không phải là bởi vì quá mệt mỏi, mà là bởi vì quá hưng phấn.

Gã mặc kệ làm chuyện gì đều hết sức chuyên chú, luyện đao cũng giống như vậy.

Tổng cộng liền ba chiêu, gã đã luyện tập trên trăm vạn lần.

Thế nhưng giống như mỗi một lần, đều có cảm ngộ mới.

Với lực lượng, tốc độ, góc độ đều có cảm ngộ hoàn toàn mới.

Thậm chí, ở trong não, gã cũng có thể hình thành tương quan ánh đao quỹ tích, còn có sức mạnh và tốc độ mỗi một vị trí trên thân đao.

Không chỉ có như thế!

Gã và tất cả các huynh đệ còn mỗi ngày đều ở học tập cấu tạo, cơ thể người học tập mật độ các loại kim loại, độ cứng, còn có cấu tạo chiến mã, độ cứng của xương v.v....

Những kiến thức học tập này, cũng chỉ có một mục đích.

Dùng tốc độ nhanh nhất, sức lực nhỏ nhất, chém kẻ địch ra làm đôi

Chém chiến mã địch nhân thành hai khúc.

Hôm nay thời gian huấn luyện mỗi ngày vượt qua chín canh giờ.

Lẽ ra đã kiệt sức.

Nhưng lúc gã ngủ, vẫn là không nhịn được ở trong đầu hết lần này đến lần khác mà luyện.

Đổi thành những người khác, huấn luyện khô khan thế này đã sớm tiến hành không nổi nữa, cùng đừng bảo là bên trong chiêu thức đơn giản lĩnh ngộ chân lý chiến đấu.

Thế nhưng đám người đột biến huyết mạch này có thể.

Bọn họ lúc trước chỉ cần nhìn mây trên trời, là có thể nhìn cả ngày.

Càng chưa nói luyện đao!

Ai!

Nếu như người không cần đi ngủ thì tốt rồi.

Vậy ta có thể mỗi thời mỗi khắc đều huấn luyện, ta đơn giản là quá ngu ngốc, thành tích của ta đơn giản là quá tệ.

...

Thành tích đám người kia thực sự quá tốt.

Chân chính đột nhiên tăng mạnh.

So với lúc mới lột xác huyết mạch, mỗi một người đều có tiến bộ to lớn.

Hơn nữa không giống như là kiểu đột nhiên tăng mạnh của mười huynh đệ thiên tài họ Lan mà là tiến bộ phi thường thật sự.

Mỗi một dấu chân để lại, tràn trề tiến bộ của mồ hôi và máu.

Mười huynh đệ họ Lan phải ở phía dưới roi da của Khổ Đầu Hoan mới có thể ra sức huấn luyện.

Mà hơn hai ngàn ba trăm người đột biến huyết mạch, hoàn toàn là sự liều mình giữa chính bản thân và khả năng tự phân cao thấp.

Khổ Đầu Hoan cần thời thời khắc khắc áp chế bọn họ.

Bằng không, đám người kia sẽ ra sức không ngủ được, cứ như vậy luôn luôn luyện tiếp.

Ở trong mắt người khác, bọn họ giống như kẻ ngu si vậy, chỉ cần động tác chém nghiêng, bọn họ có thể luyện tập mấy chục vạn lần đều không chán.

Mặc dù chỉ có ba tháng.

Nhưng lượng bọn họ huấn luyện, lại vượt qua phổ thông quân đội hai năm.

Dù cho sau khi qua quá trình huyết mạch lột xác, bọn họ vẫn không phải thiên tài, nhưng tuyệt đối là một đám người rất liều mạng.

...

Thời gian như thoi đưa, năm tháng như thoi đưa.

Cuộc sống không thề dằn mặt người ta, rất nhanh mà qua.

Thời gian ba tháng trôi qua.

Khoảng cách chuyến săn biên giới cũng chỉ có mấy ngày.

Huấn luện của hơn hai ngàn người đột biến huyết mạch ở bãi săn Bắc Uyển phải kết thúc.

Hôm nay là ngày cuối cùng!

Tất cả mọi người phải đối mặt sát hạch sau cùng.

Khảo hạch nội dung rất đơn giản!

Mỗi người dùng siêu cấp Mạch Đao trăm cân chặt.

Cây đại thụ đường kính tầm một thước.

Chặt nghiêng xuống, nhất đao lưỡng đoạn.

Mỗi người đều chỉ có cơ hội một đao.

- Chuyến săn biên giới lần này, chúng ta chỉ phái hai ngàn người tham gia, có hơn ba trăm người sẽ bị loại bỏ, không thể vì nước vẻ vàng.

- Mỗi người các ngươi, đều chỉ có cơ hội một đao, chỉ cần không có chém đứt cái cây đường kính một thước này, coi như là thất bại, cũng sẽ bị loại bỏ.

Cái khảo hạch này coi là là phi thường nghiêm khắc.

Cây đường kính một thước, muốn một đao chém đứt?

Khó khăn như thế nào?

Đây đối với lực lượng, tốc độ, góc độ đều có yêu cầu cao nhất.

Hơn nữa nếu có thể một đao chặt đứt đại thụ.

Như vậy mặc kệ kẻ địch nào, mặc kệ chiến mã gì, đều tuyệt đối có thể nhất đao lưỡng đoạn.

Ba tháng, đám người kia vung vẩy siêu đại đao nằng hai trăm cân, ước chừng múa chém hơn một trăm vạn lần.

Bây giờ là lúc thử thách thành qu.

Vương Đại sát hạch đầu tiên.

Giơ lên đại đao, hít sâu một hơi.

- Chặt!

Chợt chém xuống.

Mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

Nhất đao lưỡng đoạn!

Cây đại thụ đường kính một thước, trực tiếp bị chém thành hai đoạn.

Người thứ hai lên sân khấu chính là Lý Cẩu Tử.

- Chặt!

Nhất đao lưỡng đoạn!

Người thứ ba, người thứ tư, thứ năm...

Sau mấy canh giờ!

Thẩm Lãng hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!

Hơn hai ngàn ba trăm người, toàn bộ thành công, nhất đao lưỡng đoạn.

Ta... Đ*!

Đám người kia, quá nghịch thiên!

Chuyến săn biên giới lần này, thật sự nhắm mắt lại đều phải thắng!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta đi ăn tô mì tiếp đó trở về gõ chữ, các huynh đệ đừng có ngừng hỗ trợ, bánh điểm tâm phải dựa vào cái này chống đỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện