- Tin chiến thắng, tin chiến thắng hoành tráng!

- Thái tử quyết chiến vua Căng, đại hoạch toàn thắng!

- Chém đầu tám vạn, thương vong năm vạn, chủ lực vua Căng gần toàn quân huỷ diệt!

- Tin chiến thắng vĩ đại!

Á?!

Cái quỷ quái gì xảy ra vậy trời?

Sau khi chấm dứt cuộc chiến trại Hắc Thủy t, Thái tử liền khẩn cấp phái ra tín sử phát tin chiến thắng.

Tầm mấy người canh giờ, sau đó tin tức vua Căng dùng trí đô thành Nam Ẩu mới truyền đến, đám người Chúc Lâm mới vội vàng điều động tinh nhuệ kỵ binh đuổi theo đám báo tin, muốn chặn bọn họ lại.

Thế nhưng...

Lúc đó phái ra đi sứ giả báo tin quá nhiều, tầm có hơn trăm người, hơn nữa còn là phân tán lên bắc.

Cho nên, chỉ chặn lại hơn phân nửa, còn có một gần nửa quá lanh lợi chui theo hang cùng ngõ hẻm, thành công tiến vào trong nước Việt!

Tiếp đó, hưởng thụ đãi ngộ tám trăm dặm khẩn cấp.

Trên đường hô to, trên đường lên bắc.

Mặc dù chỉ là một sứ giả báo tin, nhưng bọn hắn hoàn toàn hưởng thụ đãi ngộ siêu cấp anh hùng vậy.

Mới vừa tiến vào trong nước Việt, sau đó trước tiên hưởng thụ được năm mươi dặm một lần thay ngựa.

Cách mỗi một trăm dặm, đều chuẩn bị nước mật, còn có điểm tâm phong phú.

Thậm chí quá đáng hơn, còn chuẩn bị cả đàn bà.

Dĩ nhiên, thời gian tới một lần là không đủ, thế nhưng thừa dịp thay ngựa, có thể hưởng thụ mỹ nhân dịu dàng chăm sóc, còn chưa phải là ngon lành sao.

Càng đi về phía sau, đãi ngộ càng lố hơn nữa.

Ngay từ đầu sứ giả báo tin này trong lòng còn có chút lo sợ bất an.

Cuối cùng tình hình thật sự của đại chiến nước Nam Ẩu trong lòng gã rõ ràng, hai mươi vạn Việt quốc đánh bốn vạn người khác, thương vong ba bốn vạn, chỉ tiêu diệt hơn một vạn người kẻ địch, hơn nữa còn để cho người ta dễ dàng phá vòng vây rồi.

Nhưng cái tin chiến thắng như vậy, thực sự có chút chột dạ.

Nhưng theo đãi ngộ thăng cấp, dần dần gã liền tâm an lý đắc.

Dù sao cũng chúng ta chính là thắng, chủ lực vua Căng quả thực bại lui trốn đi mà.

Nguyên bản mười vạn đại quân, chỉ có hơn hai vạn đào tẩu, nói gần như toàn quân huỷ diệt một điểm không sai.

Từ xưa đến nay khuyếch đại quân công quá nhiều, chúng ta nói cái này coi như là thành thực.

Lại nói dù cho sau đó bóc trần, cũng sẽ không truy cứu đến trên đầu của ta, ta chỉ là một kẻ báo tin mà thôi.

Sau khi đã nghĩ thông suốt, gã càng thêm có lý chẳng sợ hưởng thụ anh hùng đãi ngộ.

Chờ đến thành Thiên Nam.

Sặc!

Lại càng không được!

Phủ tổng đốc Trưởng sử Ngôn Vô Kỵ tự mình dẫn đầu mấy trăm tên quý tộc hiển đạt đi tới ngoài cổng thành nghênh tiếp tin chiến thắng.

Khoảng cách cổng thành còn có mấy trăm mét, tấu nhạc vang lên.

Cảnh tượng kia thật sự là chiêng trống vang trời, cờ bảy màu tung bay, người ta tấp nập.

Kỵ sĩ báo tin mới vừa đến cổng thành.

Ngôn Vô Kỵ vung tay lên.

Tất cả mọi người ngừng lại động tác.

Phủ tổng đốc Trưởng sử Ngôn Vô Kỵ nói:

- Tráng sĩ, tình hình chiến đấu phía trước thế nào?

Sứ giả báo tin hét lớn:

- Đại quân may mắn không làm nhục mệnh, đại hoạch toàn thắng! Thái tử điện hạ xung phong đi đầu, chỉ huy toàn cục, dụng binh như thần, chém đầu quân địch tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt!

Cái này đương nhiên không gạt được Ngôn Vô Kỵ, trong lòng ông ta chẳng bao lâu suy đoán ra chân thật chiến báo.

Nhưng mà, báo quân công xạo láo vốn là rất bình thường như cân đường hộp sữa.

Nói chém đầu tám vạn, chính là chém đầu tám vạn, nếu không đủ thì cứ giết dân chúng Nam Ẩu cho đủ số, dù sao cũng cũng là người của tộc Sa Man.

Giả mấy cũng thành thật.

Nhưng mà Ngôn Vô Kỵ cần ấp ủ một chút cảm xúc vì cuối cùng thời khắc cần ra sức biểu diễn đã đến rồi.

- Ôi hào hùng biết bao!

- Tướng sĩ Việt quốc của ta hào hùng biết bao!

- Trời cao bảo hộ vua của chúng ta, trời cao phù hộ Thái tử Đại Việt chúng ta.

- Tổ tông trên trời có phù hộ linh thiêng, cuối cùng để Việt quốc của ta lấy được cái đại thắng huy hoàng này! Từ nay về sau, Việt quốc của ta có được mấy chục năm yên bình.

- Chúng ta có vinh hạnh thế nào? Mà có được quân vương như vầy? Có Thái tử thế kia!

Tiếp đó, Ngôn Vô Kỵ bưng một chung rượu đã được hâm nóng đưa cho tay kỵ sĩ báo tin rồi nói:

- Tráng sĩ, xin hãy uống hết chung rượu này, lại tiếp tục lên bắc, truyền tin tốt khắp tứ phương.

- Đa tạ đại nhân! – Tay sứ giả báo tin tiếp nhận chung rượu, uống một hơi cạn sạch!

- Chư vị đại nhân, tiểu nhân đây còn phải tiếp tục lên bắc, còn phải báo phong tin chiến thắng cho biết bệ hạ! - Báo tin võ sĩ đạo.

Ngôn Vô Kỵ khom người nói:

- Cung tiễn tráng sĩ!

- Tấu nhạc!

Tiếp đó, tiếng nhạc rộn rã lại một lần nữa vang lên.

Võ sĩ báo tin cưỡi ngựa, dọc theo giữa tuyến đường xuyên thành mà qua.

Cả con đường trải dài cả tầm mắt không có trở ngại chút nào, hoàn toàn bằng phẳng.

Bởi vì khi gã đến chỗ nào thì chỗ nấy đều được giải tán và chặn đường cho gã đi.

Chuyện này tương đương với lái xe trên đường cao tốc, một chiếc xe phía trước cũng không có, sảng khoái lắm.

Sau khi tên sứ giả báo tin đi khỏi.

Toàn bộ thành Thiên Nam lâm vào đại dương rộn rã!

Lúc này khoảng cách tết còn có vài ngày!

Nhưng giống như mới vừa tết.

Vô số pháo vang lên.

Sở quán thanh lâu cuối cùng lại một lần nữa mở cửa.

Chị em thừa cơ giảm giá.

Vì chúc mừng cuộc chiến vận mệnh quốc gia đại thắng, để ăn mừng Thái tử điện hạ công tích.

Lầu Bách Hoa giảm tiền chơi gái 20%.

Viện Hạnh Hoa, giảm 60%.

Thế là, mỗi một thanh lâu đều đầy ấp.

Vô số thư sinh, con em quý tộc tràn vào bên trong thanh lâu.

Uống rượu, uống rượu!

Ca hát.

Làm thơ!

Hôm nay thật cao hứng.

Trong phút chốc, toàn bộ thành Thiên Nam tuôn ra hơn một nghìn bản thi từ ca phú.

Toàn bộ đều ca ngợi chiến trường thắng lợi nước Nam Ẩu.

Toàn bộ đều nói khoác công tích Thái tử.

Thậm chí có vài bài thi phú, Thái tử Ninh Dực còn là người sao? Quả thực liền trở thành thần.

Thiên hạ không ai như thế.

Hiền quân hiếm có.

Thiên hạ không có Ninh Dực, Việt quốc như đêm dài.

Đám văn nhân này chính là khoa trương như vậy.

Biện pháp ư, ngươi không khoa trương thì chẳng ai thèm chú ý đến ngươi.

Người làm công tác văn hoá thì phải gây chú ý, nói mà không làm cho người ta hết hồn thì không ngừng!

Bằng không người có nhiều tiêu đề đảng ở đâu như vậy?

Dĩ nhiên, những thứ văn chương này đã sớm chuẩn bị xong, mỗi một phần đều có giá tiền.

Chỉ cần tin chiến thắng một khi truyền đến, những thứ văn chương thi từ này sẽ trong nháy mắt tuôn ra.

Truyền khắp thiên hạ.

Khà khà khà, các ngươi cho rằng chỉ có văn chương nói khoác một cái thôi sao?

Còn có thiêu dệt đủ thứ điềm lành (*) nữa?

(*) Nguyên bản là tường thụy, ở thời cổ đại có các loại điềm lành từ lớn đến nhỏ gồm Gia thụy (Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Quy, Long, Bạch Hổ), Đại Thụy (các hiện tượng tự nhiên như vạn tằm cùng kén, cây khô tái sinh… hầu hết do giai cấp thống trị bịa ra để lòe dân chúng), Thượng Thụy (các loài động vật hiếm thấy như sói trắng, cáo trắng, hươu trắng, thỏ lông đỏ), Trung Thụy (ưng, ngỗng đỏ, trĩ trắng, én trắng, cu cu trắng), Hạ Thụy (một gốc lúa nhiều hạt, linh chi…) và Tạp Thụy (đồi mồi, san hô, cá thờn bơn, cá đỏ, rùa trắng... và các đồ vật như đan đỉnh, bình vò ngọc, ngọc ấn, ngọc tỉ...). Tương truyền lúc Chu Vũ Vương tấn công nhà Thương có cá trắng nhảy vào thuyền, lửa hạ xuống nóc phòng sau đó hóa chim… đây là ví dụ là điềm báo một đấng quân vương xuất hiện. Đương nhiên vua nào xuất hiện cũng có đủ thứ điềm và hầu hết trong đó là bịa. Dù Lý Thế Dân nhà Đường đã phủ nhận việc tìm kiếm điềm lành là vô lý, thế nhưng đến tận cuối nhà Thanh vẫn còn tin vào những thứ này.

Không biết có bao nhiêu chiêu trò còn chưa xuất ra.

Thái tử đại biểu lợi ích của người đọc sách trong thiên hạ, cho dù gã có ba phần công tích, chúng ta cũng chém gió cho thành toàn bộ.

Không chém gió tới khi gã trở thành đấng quân vương vĩ đại nhất của Việt quốc ba trăm năm qua thì coi như chúng ta thua.

...

Tiếp đó, lại có một số tín sử mang tin chiến thắng lục tục tiến vào trong nước Việt!

Tiếp đó, thế là cái tin thắng lợi vĩ đại kia rõ ràng truyền khắp Việt quốc tứ phương.

Nơi đi qua, đều muôn người sôi trào.

Những sứ giả báo tin này cũng đủ thông minh, biết phía trước con đường này có người đi, đã hưởng thụ qua các loại đãi ngộ.

Vậy ta đi liền một con đường khác.

Ta cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ như anh hùng vậy.

Cho nên, khi những kẻ đưa thư này đến chỗ nào.

Vô số người đọc sách phải nhao nhao.

Thật sự có một loại cảm giác bùng nổ.

Cuối cùng, những tên đưa thư này đều trở về cùng một con đường.

Tiến vào kinh đô!

Hay sứ giả báo tin đầu tiên dẫn đầu chạy tới kinh đô.

Tám trăm dặm khẩn cấp, tốc độ như bay!

Lúc gã chạy tới kinh đô, lúc đó hai mươi vạn chủ lực Thái tử mới vừa nhận được tin dữ thành Sa cũng đã thất thủ.

Tên sứ giả báo tin thực sự phải mệt chết, dọc theo đường đi cũng là ở trên chiến mã ngủ, nhưng gã lại cực độ phấn khởi.

Hơn nữa gã đã phát tài.

Ta phải cố lên, ta phải là người đầu tiên đi gặp bệ hạ, mang cái tin đại thắng này nói cho ngài biết.

Mấy ngày nữa sẽ phải qua tết.

Ta nhất định phải qua một năm tốt lành.

Không sai, đúng là gã muốn qua một năm tốt lành.

Nếu như truyền được tin chiến thắng trước tết chắc chắn được ban thưởng rất nhiều, vậy không phải vượt qua một năm ngon lành sao?

Khoảng cách kinh đô còn có mấy trăm mét.

Gã cố gắng tằng hắng một cái cho cổ họng thông suốt.

Tiếp đó hô vang:

- Tin chiến thắng, tin đại thắng! Thái tử điện hạ quyết chiến vua Căng, hoàn toàn thắng lợi, chém đầu tám vạn, vua Căng gần toàn quân huỷ diệt.

Vốn là gần như toàn quân huỷ diệt.

Nhưng gã tự chủ trương nói chữ “gần” không rõ.

Như thế nghe giống như là toàn quân của vua Căng huỷ diệt, bởi vì gần (jìn) cùng vua (jūn) phát âm tương tự.

Rõ ràng nói một đằng, làm một nẻo.

- Tin đại thắng, hoàn toàn thắng lợi, chém đầu tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt!

Sứ giả báo tin không ngừng hô to.

Lần này giữ kinh đô cổng thành Huyền Vũ, hay Thiên hộ Lan Nhị.

Nghe cái tin chiến thắng như vậy, gã không khỏi kinh ngạc.

Cái này... Nhanh như vậy?

Vẫn chưa tới một tháng đi, đại chiến liền kết thúc?

Quả nhiên là binh quý thần tốc.

Nhưng mà Thái tử điện hạ đại hoạch toàn thắng, vậy... Vậy Ninh Chính điện hạ chẳng phải là không còn hy vọng gì ư?

- Mở cổng thành, mở cổng thành!

Sứ giả báo tin tiếp tục hô to phóng đi nghênh ngang dọc theo trung tâm đường Huyền Vũ phóng về phía vương cung.

- Tin chiến thắng vĩ đại, Thái tử đại thắng, chém đầu tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt!

Tức khắc!

Toàn bộ kinh đô lại một lần nữa bị hoàn toàn bùng nổ.

Gần hai tháng trước, đã nổ qua một lần.

Lần trước là đại hoạch toàn thắng, đẩy lùi vua Căng.

Còn lần này là chém đầu tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt.

Hoàn toàn là đại thắng mang tính bùng nổ.

Cho nên, làm cho lòng dân chúng dâng trào bùng nổ lớn đến cỡ nào.

Vạn dân kinh đô, lại một lần nữa tuôn ra như mưa.

Theo sứ giả báo tin lao điên cuồng.

- Thái tử uy vũ, Thái tử uy vũ!

- Việt quốc vạn thắng, Việt quốc vạn thắng!

- Thái tử điện hạ vạn tuế...

Dựa vào, ngươi làm như vậy có chút quá phận.

- Trời tru quốc tặc, trời tru quốc tặc Thẩm Lãng!

Cái thứ tiết tấu này là do gã chế thêm vào.

Tóm lại, vạn dân kinh đô hoàn toàn sục sôi!

...

Rõ ràng đúng dịp!

Lúc này đây sứ giả báo tin tiến vào trong cung, hay ở đại triều hội.

Kẻ đưa tin vọt vào thật nhanh, dập đầu xuống đất.

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!

- Tin chiến thắng vĩ đại, chiến trường nước Nam Ẩu đại hoạch toàn thắng! Chém đầu tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt!

Đến trước mặt quốc quân, gã lại tăng âm lượng cái chữ “gần” ấy lớn hơn.

Tiếp đó, gã giơ lên cái phong tấu chương này thật cao.

Chính là cái tấu chương Nam Cung Ngạo cùng Chúc Lâm liên danh viết báo tiệp.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến sau khi xem.

Trong lòng cười lạnh!

Chém đầu tám vạn?

Chém gió cái gì vậy?

Nhiều nhất hai vạn.

Bản thân Việt quốc thương vong năm vạn, có khi còn đúng.

Còn có vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt? Cũng không có nói vua Căng là bị bắt, hãy bị giết.

Vô cùng hiển nhiên là trốn mất rồi.

Một trận chiến này đơn thuần từ mặt chiến thuật thì đánh đến mức khó nhìn.

Phần tấu chương này của Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo đầu tiên là tâng bốc quốc quân Ninh Nguyên Hiến một cái.

Kế tiếp tâng bốc Thái tử.

Ninh Nguyên Hiến biết, tâng bốc ông ta chẳng qua là thuận tiện, mấu chốt là chém gió về Thái tử.

Cái gì thương lính như con mình, xung phong đi đầu, dốc hết tâm huyết, chỉ đạo hoàn hảo, dụng binh như thần, định hải thần châm v.v...

Hận không thể dùng hết toàn bộ những thành ngữ tốt.

Tóm lại một trận chiến này sở dĩ đại hoạch toàn thắng, hoàn toàn đều là công lao của Thái tử.

Một trận chiến này toàn bộ là Thái tử chỉ huy.

Thái tử điện hạ lập được công trạng lớn, đánh thắng trận chiến nghiêng nước này, là mang đến mấy chục năm hòa bình cho Việt quốc.

Ninh Nguyên Hiến đọc mà liên tục cau mày.

Khí tức quan văn quá nặng, quá thúi, không biết xấu hổ quá mức rồi.

Nhưng... Cuối cùng là thắng lợi, cuối cùng là đã đuổi vua Căng đi rồi.

Thái tử Ninh Dực biểu hiện cũng không tệ lắm, chí ít, sau đó không có khoa tay múa chân, giọng khách át giọng chủ, không có quấy rầy chiến cuộc.

Từ mặt chiến thuật, một trận chiến này là xấu xí.

Nhưng từ mặt chiến lược, một trận chiến này là huy hoàng.

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!

Bên trong đại điện, quần thần đều lạy xuống.

- Việt quốc của ta có bệ hạ, có Thái tử điện hạ, rõ ràng bọn thần may mắn, vạn dân may mắn.

- Mỗi khi gặp triều hội đều đằn đo, hôm nay sắp qua tết, vừa nghĩ tới Thái tử điện hạ lại vẫn ở cái chỗ hiểm cảnh như nước Nam Ẩu dốc hết tâm huyết, ra sức chém giết, trái tim của thần rõ ràng đau như dao cắt!

- Chúng ta có thể an ổn, nhờ có Thái tử điện hạ, nhờ có tướng sĩ phía trước.

Tức khắc, quan viên phe Thái tử hướng phía nam khom người lạy xuống nói:

- Thái tử điện hạ cực khổ.

- Việt quốc vạn hạnh!

- Trận này vận mệnh quốc gia cuộc chiến, chúng ta cuối cùng thắng, Việt quốc của ta bình phục!

- Thái tử điện hạ ân đức vô lượng!

Mấy trăm tên quan viên kích động hưng phấn, đấm ngực giậm chân.

Ninh Nguyên Hiến thở một hơi thật dài.

Thẩm Lãng, ngươi lần này đã xem sai rồi.

Ninh Dực không có liều lĩnh, một trận chiến này tuy rằng đánh không tốt, nhưng cuối cùng là thắng.

Kể từ đó, ngươi không còn cơ hội phục chức.

Ninh Chính cũng triệt để mất đi tranh ngôi cơ hội.

Đáng tiếc, đáng tiếc!

Nhưng... Cuối cùng là tin tức tốt.

Quan viên phe Thái tử, còn có người đọc sách thiên hạ ra sức nói khoác, nâng lên trận thắng lợi này.

Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo thậm chí không tiếc giả tạo chiến công.

Nhưng Ninh Nguyên Hiến lấy tư cách quốc quân có thể vạch trần làm mất mặt à?

Không thể!

Bởi vì ông là vua của Việt quốc, ông vô cùng cần trận thắng lợi này.

Đáng tiếc, Thẩm Lãng cũng không trở về được.

Đáng tiếc, Ninh Chính có thể không còn hy vọng.

Hơn nữa, nội tâm ông bắt đầu cảnh giác.

Lúc trước ông mượn Tam vương tử chèn ép phe Thái tử, lúc này Thái tử thắng lợi, chỉ sợ đám người kia muốn mượn thế phản công đi.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến bình tĩnh lại, cười sang sảng nói:

- Được, được, được! Ninh Dực làm không tệ, Chúc Lâm làm không tệ, Nam Cung Ngạo cũng làm không tệ!

Trận này đại thắng mặc dù là cơm sống, nhưng Ninh Nguyên Hiến nhất định phải ăn đi, hơn nữa còn muốn chiêu cáo thiên hạ, cũng muốn cùng nhau nói khoác trở thành một trận đại thắng huy hoàng.

Thứ nhất cổ vũ nhân tâm.

Thứ hai kinh hoàng nước Sở cùng nước Ngô.

Nhưng mà vào lúc này, Lễ bộ Thị lang tiến lên khom người nói:

- Bệ hạ, thần xin gia phong Thái tử điện hạ là Việt quốc công.

Đại Tông Chính Ninh Dụ tiến lên phía trước nói:

- Bệ hạ, cũng xin gia phong Thái tử điện hạ là Việt quốc công.

Ninh Nguyên Hiến giật mình.

Mọi người đều biết, lúc trước Việt quốc còn chưa có sắc phong làm vương quốc, quốc quân chính là Việt quốc công.

Ninh Nguyên Hiến lúc đó làm Thái tử, cũng được gia phong là Việt quốc công.

Thế nhưng, trước đó ông đã đã đáp ứng Thẩm Lãng, muốn sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công.

Bây giờ nhất định là sắc phong không được Ninh Chính.

Thế nhưng, ông cũng không muốn hoàn toàn nuốt lời, cho nên cũng không muốn sắc phong Thái tử là Việt quốc công, liền gác xó tước vị này là được rồi.

Không nghĩ tới, vẫn có người đề nghị.

Then chốt Đại Tông Chính Ninh Dụ cũng tới gần cái chỗ náo nhiệt này.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thực sự không thể từ chối.

Thái tử Ninh Dực có chiến công ở nước Nam Ẩu, ngài có thừa nhận hay không đây?

Nếu như ngài thừa nhận, vậy sẽ phải thưởng.

Đây là phe Thái tử để Ninh Nguyên Hiến tỏ thái độ, triệt để vững chắc địa vị Thái tử.

Một khi gia phong Việt quốc công, sau đó chẳng khác nào nói thiên hạ biết, chức vị này của Thái tử Ninh Dực, ai cũng dao động không được.

Ninh Nguyên Hiến khó xử, không muốn sắc phong, nhưng lại không cách nào từ chối chính đáng.

Nhưng mà vào lúc này, Vương thúc Ninh Khải bước ra khỏi hàng nói:

- Thái tử điện hạ vẫn chưa về, đến khi Thái tử chiến thắng trở về thì gia phong chẳng phải tốt hơn sao?

Nghe những lời này, chính là cho Ninh Nguyên Hiến một cái bậc thang.

Ngay sau đó, Binh Bộ Thị Lang bỗng nhiên nói:

- Trường Bình Hầu, hôm nay Thái tử điện hạ đại hoạch toàn thắng, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt, ngài còn giữ quan điểm trcòn ôm trước quan điểm à? Ngài còn nói Thái tử không thể đi nước Nam Ẩu, ngài còn nói không thể tự ý xuất chiến, muốn thủ vững thành trì, tháng đủ pháo đài, phòng vệ biên cảnh à?

Quả nhiên, đối phương lập tức khẩn cấp vồ đến, trực tiếp cắn về phía Ninh Chính.

Ninh Chính không nói lời nào.

Ngay sau đó, Binh Bộ Thị Lang khom người nói:

- Bệ hạ, trước khi đại chiến, Ninh Chính cùng Thẩm Lãng nói chuyện giật gân, trắng trợn phát biểu đầu hàng, không chỉ tổn hại sĩ khí, hơn nữa làm lỡ thời cơ chiến đấu. Nếu Thái tử điện hạ có thể sớm xuôi nam, đại chiến đã sớm kết thúc, vua Căng có thể cũng trốn không thoát. Cũng là bởi vì hai người này mà trễ hơn mười ngày, lãng phí bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân? Tổn thất bao nhiêu tướng sĩ tính mạng? Xin bệ hạ trị tội!

Đây là muốn thanh toán!

Cái thủ đoạn đấu tranh chính trị thủ đoạn của phe Thái tử quả nhiên sắc bén.

Căn bản đợi không được qua tết, sẽ phải thanh toán Ninh Chính cùng Thẩm Lãng.

- Xin bệ hạ trị tội!

- Xin bệ hạ trị tội!

Tức khắc hơn phân nửa quan viên ở đây đều quỳ xuống.

Một tên Ngự Sử nói:

- Bệ hạ, Thẩm Lãng cùng Ninh Chính ngày đó ngăn cản Thái tử xuôi nam, hoàn toàn là vì bản thân tư lợi mà bất chấp lợi ích Việt quốc lợi ích. Hôm nay Thái tử điện hạ đại hoạch toàn thắng, càng thêm chứng minh hai người này là đố kỵ người có đức hạnh tài năng. Hại nước hại dân như thế, lòng dạ nhỏ mọn như thế, đê tiện trơ tráo như thế, thiên lý khó dung! Xin bệ hạ trị tội hai người, bằng không thiên lý khó dung, mười mấy vạn tướng sĩ thất vọng đau khổ.

Đệch!

Ninh Nguyên Hiến co rụt đồng tử lại.

Ghét nhất chính là những thứ này Ngự Sử, mỗi ngày hô to khẩu hiệu.

Mỗi ngày đại biểu chính nghĩa, đại biểu thiên hạ, đại biểu vạn dân.

Thế nhưng...

Muốn trị tội Ninh Chính à?

Mặc kệ thế nào, một trận chiến này Thái tử cuối cùng là thắng.

Gã vốn có quan văn thiên hạ hỗ trợ, bây giờ lại có mười mấy vạn đại quân hỗ trợ.

Sau khi trở về, chắc chắn kiêu căng ngút trời.

Nhưng ở lúc này, tên này cái quốc quân cùng Thái tử không thể sẽ đối lập.

Nguy hiểm còn chưa kết thúc.

Nước Sở bên kia còn chưa có lui binh.

Để Ninh Chính tránh một chút phong mang, coi như là bảo hộ gã.

Tức khắc Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ:

- Tạm dừng chức Đề đốc Thiên Việt của Ninh Chính, về đóng cửa hối lỗi đi!

Ninh Chính ra khỏi hàng, dập đầu nói:

- Thần tuân chỉ!

Triều hội kết thúc!

Ninh Chính trở về nhà!

Toàn bộ kinh đô sôi trào.

Lại một lần nữa xa hoa truỵ lạc, lại một lần nữa đèn đuốc rực rỡ.

Lúc này đây, tuôn ra thi từ ca phú càng nhiều hơn, hơn nữa tiêu chuẩn càng cao.

Quan viên phe Thái tử một người làm quan cả họ được nhờ.

Thắng!

Hoàn toàn thắng!

Ninh Chính mới vừa bắt đầu quật khởi đã bị nghiền chết như con ruồi.

Tam vương tử Ninh Kỳ vẫn không thể động, bởi vì kế tiếp với nước Sở cùng nước Ngô, còn cần phe phái Tam vương tử.

Thế nhưng...

Nếu nước Nam Ẩu đại hoạch toàn thắng, vậy nước Sở bên này cũng không đánh nổi nữa, Ngô vương càng thêm không dám lỗ mãng.

Từ nay về sau, địa vị Thái tử vững chắc như núi.

Thoải mái!

Cái này không chỉ là thắng lợi với vua Căng.

Càng là thắng lợi quần thần chống lại quốc quân.

Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi lúc trước không phải là muốn đổi Thái tử à? Không phải là muốn chèn ép Thái tử à?

Bây giờ thế nào?

Địa vị Thái tử, quốc quân nhà ngươi không động được.

Kế tiếp Thái tử điện hạ mặc dù không có nối ngôi, nhưng thế nổi lên, có quần thần chúng ta ủng hộ, vị quân vương cay nghiệt thiếu tình cảmn hư ngươi sẽ mất dần quyền phát biểu.

Dĩ nhiên, Thái tử cũng cay nghiệt thiếu tình cảm, thế nhưng họ Chúc sẽ không. Hơn nữa tân vương thượng vị, chung quy dễ gạt gẫm một chút.

Ninh Chính là bị chạy về nhà đóng cửa hối lỗi, vậy Thẩm Lãng ở đâu?

Thẩm Lãng mới là phe đầu hàng lớn nhất? Lẽ nào liền vô tư?

Nhưng mà, hắn đã bị lưu đày, còn có thể xử trí như thế nào?

Giáng tước sao?

Giáng tước gia tộc họ Kim.

Từ vị thế hầu tước, lại một lần nữa xuống đến bá tước.

Cái này có khả năng.

Lúc trước còn lo lắng gia tộc họ Kim đầu nhập vào nước Ngô, bây giờ cũng trên cơ bản không cần lo lắng.

Bởi vì gia tộc họ Kim cùng nước Ngô coi như là có huyết hải thâm cừu, hơn một năm trước mới vừa đánh nhau một trận, thương vong vô số.

Đương nhiên!

Thật sự giáng tước, thậm chí cắt tư quân gia tộc họ Kim chờ nghiêm phạt, cần chờ nước Sở hoàn toàn lui binh mới bắt đầu.

Nhưng cũng là quạt trước gió!

...

Ngày kế triều đình!

Vô số quan văn đều tố cáo Thẩm Lãng đầu hàng trước dụng ý khó dò, làm trễ thời cơ chiến đấu.

Lại tố cáo Huyền Vũ Hầu Kim Trác ở thời khắc mấu chốt, lại chẳng đưa một binh lính nào.

Lúc này đây Thái tử xuôi nam, toàn bộ Việt quốc phía nam tất cả quý tộc, đều phái ra con em gia tộc cùng võ sĩ tinh nhuệ.

Duy chỉ có phủ Hầu tước Huyền Vũ ngoảnh mặt làm ngơ.

Lấy tư cách đỉnh cấp quý tộc, hành vi Hầu tước Kim Trác như thế hoàn toàn là con mắt không có vua phía trên, thậm chí mưu phản còn rõ rành rành.

Ăn Việt quốc bổng lộc mấy trăm năm, quốc gia nguy nan, lại khoanh tay đứng nhìn, lại có chút hả hê.

Bực này tiểu nhân, còn có mặt mũi nào thiểm ở vị thế hầu tước?

Xin bệ hạ nghiêm phạt!

Cướp đoạt tước vị Hầu tước Kim Trác, xoá tư quân gia tộc họ Kim.

Dĩ nhiên, những thứ tố cáo này quốc quân hết thảy lưu mà không phát ra.

Kế tiếp!

Mật tấu của Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo mãi mới đến kinh đô.

Một tin tức động trời bạo phát.

Tô Nan chưa chết.

Thẩm Lãng lén thả Tô Nan, bằng chứng như núi.

Thẩm Lãng cấu kết vua Căng, bằng chứng như núi.

Người này, tội đáng chết vạn lần!

Lần này, đám quan văn phe Thái tử trong lòng phẫn nộ dâng lên.

Vận dụng tất cả lực lượng, muốn đóng Thẩm Lãng trên cái cột sỉ nhục này, muốn cho hắn vĩnh viễn thoát thân không được.

- Xin bệ hạ giáng tội!

- Chứng cứ vô cùng xác thực, xin bệ hạ điều động Hắc Thủy Đài, bắt Thẩm Lãng!

- Xin bệ hạ tru diệt Thẩm Lãng, dẹp an dân tâm!

- Thẩm Lãng không giết, thiên lý bất dung!

Lần này không chỉ là quan viên phe Thái tử, Tam vương tử phe quan viên cũng đều ra.

Ở thái độ giết Thẩm Lãng, bất kể là Thái tử, hay Tam vương tử, lập trường đôi bên cũng đều nhất trí.

- Bệ hạ, xin giết Thẩm Lãng!

Ninh Nguyên Hiến trong lòng tức giận.

Về chuyện Tô Nan, Thẩm Lãng quả thực đã mật tấu cho ông.

Lúc đó ông cũng không dám tin, nhìn mà than thở.

Hôm nay xem ra, dĩ nhiên là thực sự.

Nghe được quần thần mài đao soàn soạt muốn giết Thẩm Lãng.

Ninh Nguyên Hiến cất giọng lạnh tanh:

- Xin hỏi chư khanh, ngày đó Thẩm Lãng có nói qua bị giết Tô Nan? Hắn có tuyên cáo thiên hạ hay không?

Á?

Thật đúng là không có!

Cái gọi là tin chiến thắng họ Tô huỷ diệt, vẫn do Hắc Thủy Đài cùng trưởng công chúa Ninh Khiết truyền tới.

Ninh Nguyên Hiến cả giận nói:

- Lúc đó Thẩm Lãng diệt gia tộc họ Tô, sau đó có thể có đứng ra xin công, có đòi phần thưởng gì hay không?

Chúng thần không tiếng động.

Tất cả mọi người lòng biết rõ.

Lần trước diệt họ Tô phản loạn, Thẩm Lãng là công thần lớn nhất.

Thế nhưng, hắn căn bản sẽ không có đề cập qua công lao của mình, Việt quốc từ trên xuống dưới cũng cho rằng không biết.

Công lao này chính là có thể phong tước.

Nhưng Thẩm Lãng được phong thưởng à?

Hoàn toàn không có.

Trước đó hắn là thành chủ Trấn Viễn, sau khi trở về chẳng những không có thăng quan, ngược lại trở thành Trưởng sử phủ Hầu tước Trường Bình, hay chính là lục phẩm mà thôi.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười nhạt:

- Con người, đều thích cái trò giả vờ hồ đồ. Làm quan mà, sẽ phải mặt dày tim đen! Thế nhưng các vị đã đứng ở cái triều đình này hay phải điểm mặt!

Ninh Nguyên Hiến đưa tay vỗ vào mặt mình, chợt nâng cao giọng nói:

- Các ngươi đều phải điểm mặt!

Quần thần chấn động!

Bệ hạ lại xé rách da mặt như thế?

Ngay trước trong triều đình, tát vô mặt quần thần như vậy sao?

Điên cuồng như vậy à?

Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Ai muốn đi bắt Thẩm Lãng, đi giết Thẩm Lãng? Chính các ngươi đi, bản thân đi Hắc Thủy Đài tìm người hả? Dù sao Hắc Thủy Đài cũng đồng dạng như các ngươi mà!

Nghe những lời này, khuôn mặt Tiết Triệt run lên.

Ninh Nguyên Hiến đứng lên, trong tay thưởng thức cái chặn giấy bằng vàng trên bàn.

- Làm trò, có thể diễn! Nhưng, dừng lại đúng lúc, không nên quá lố!

- Xem vạn dân như kẻ ngu si, không hề gì! Xem quả nhân như kẻ ngu si, cũng không cần gấp! Nhưng không nên xem chính các ngươi là đồ ngu!

Ninh Nguyên Hiến hướng Chúc Hoằng Chủ thản nhiên liếc đi một cái.

- Bãi triều!

Quần thần tĩnh lặng không tiếng động!

Quốc quân rời đi!

Hôm nay quân thần lại một lần nữa xé rách da mặt.

Ngày đó hoàng đế Vạn Lịch cũng là bởi vì chuyện Thái tử cùng quần thần đối lập, hoàn toàn nội bộ lục đục, mấy chục năm không thượng triều.

Giữa vua và thần tử, nhìn nhau thôi cũng ghét.

...

Vào lúc ban đêm.

Đông đảo thần tử tiến vào trong nhà Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, lòng đầy căm phẫn.

- Bệ hạ đây là ý gì?

- Chúng ta sai lầm rồi sao? Chúng ta muốn giết Thẩm Lãng sai lầm rồi sao?

- Chúng ta là vì mình à? Chúng ta là vì Việt quốc, là vì vạn dân.

- Người này hại nước hại dân, mê hoặc quân vương, không giết không đủ để bình dân phẫn.

- Đi bên ngoài hỏi một chút, dân chúng nào không thống hận Thẩm Lãng?

- Thái tử ở bên ngoài dốc hết tâm huyết, anh dũng giết địch, Thẩm Lãng ở phía sau cấu kết kẻ địch, cản trở, người như vậy chẳng lẽ không đáng chết à?

Chúc Hoằng Chủ thản nhiên mở mắt ra nói:

- Được rồi, được rồi, quốc nạn trước mặt, vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau đi.

Như vậy lúc này Chúc Hoằng Chủ cảm thấy Thẩm Lãng có nên giết hay không?

Đáng chết!

Lúc trước lão chỉ có ngồi đợi Thẩm Lãng diệt vong.

Thế nhưng, hiện tại lão đã ngửi được một khí tức có vẻ nguy hiểm.

Nhất là Ninh Chính cùng Thẩm Lãng cường lực phản đối Thái tử xuôi nam, nói vua Căng có âm mưu.

Chúc Hoằng Chủ trong lòng rõ ràng tràn đầy bất an.

May là!

Hoảng sợ không hiểm.

Một trận chiến này tuy rằng đánh không ra sao, nhưng cuối cùng là thắng.

Địa vị Thái tử là triệt để ổn.

Thế nhưng lão biết rõ, muốn mượn tay quốc quân Ninh Nguyên Hiến giết Thẩm Lãng là tuyệt đối không thể.

Lần trước, Tam vương tử mượn núi Phù Đồ giết Thẩm Lãng thất bại.

Nên như thế nào giết người này?

Hắn biết được so với thường nhân phải nhiều lắm.

Nhất là về Thiên Nhai Hải Các.

Ở dưới sự thuyết phục của hội Ẩn Nguyên, Thiên Nhai Hải Các đã có người đưa ra ý kiến giết Thẩm Lãng.

Bởi vì cái chuyện Kim Mộc Lan thai nghén đời thứ hai người đột biến huyết mạch, chứng minh Thẩm Lãng cũng không phải là người Thiên Nhai Hải Các muốn tìm.

Cho nên người này không có giá trị, có thể chết!

Thế nhưng...

Thẩm Lãng lại trở thành quan môn đệ tử của trưởng lão Ngô Đồ Tử núi Phù Đồ.

Đương nhiên, Ngô Đồ Tử không đáng giá nhắc tới, nếu không có chủ nhân núi Phù Đồ, nàng người như vậy duyên làm sao có thể ngồi vững vàng trưởng lão vị?

Mấu chốt là chủ núi Phù Đồ.

Ý tứ của ông ta đặc biệt minh xác, cái di tích thượng cổ này đã mở ra, nhưng bên trong có thể còn có thể gặp phải một chút nan đề.

Thẩm Lãng ở mặt toán học có thiên phú cực cao.

Nhỡ ra ở di tích thượng cổ bên trong gặp nan đề nữa, còn có thể dùng đến năng khiếu của hắn.

Cho nên, Yến Nan Phi cùng Hiến đường trưởng lão núi Phù Đồ đều đình chỉ truy sát với Thẩm Lãng.

Sau đó Tịch Diệt trưởng lão của Huyền Không Tự lại trước mặt mọi người tỏ thái độ, đặc biệt tán thưởng Thẩm Lãng.

Đương nhiên, Huyền Không Tự chỉ có phân lượng nhỏ trong sáu đại thế lực siêu thoát, quyền phát biểu không lớn.

Nhưng... Vị Tịch Không phương trượng kia, người trong thiên hạ cũng không dám khinh thường.

Nếu như chỉ là trưởng lão Tịch Diệt tỏ ý tán thưởng Thẩm Lãng vô dụng, nhưng nếu như trưởng lão Tịch Không cũng tỏ ý tán thưởng lời Thẩm Lãng nói, vậy Thiên Nhai Hải Các muốn với Thẩm Lãng làm ra chuyện gì, sẽ phải cẩn thận hơn.

Thế nhưng Hầu tước Kim Trác bên kia.

Chờ Thái tử nối ngôi, sau đó quả thực có thể động thủ.

Cũng nhất định phải động thủ!

Lý do rất đơn giản!

Tân chính!

Cắt binh quyền, đoạt lại đất phong.

Đối với thành Nộ Triều, hội Ẩn Nguyên càng là nhất định phải được.

Muốn tiêu diệt hội Thiên Đạo, trước phải đoạt thành Nộ Triều.

Quốc quân vì Thẩm Lãng cùng quần thần trở mặt, đây cũng là một chuyện tốt.

Ông đã bị bệnh rõ ràng, mặc dù mọi cách che giấu, nhưng chứng run hai tay vẫn l càng ngày càng rõ ràng.

Thiên Nhai Hải Các đã cho ra cụ thể bệnh trạng cùng phán đoán.

Trong vòng mấy năm, Ninh Nguyên Hiến có thể sẽ tê liệt một nửa.

Một quân vương liệt một nửa, một Thái tử như mặt trời ban trưa, lập được đại công.

Thiên hạ quần thần đều biết nên lựa chọn như thế nào.

Cho đến lúc này, Thái tử sớm nối ngôi ngược lại không có cần thiết, nhưng làm cho Ninh Nguyên Hiến mất quyền lực cũng là hoàn toàn có thể.

Ninh Nguyên Hiến là người lão đã trông từ nhỏ, rõ ràng hiểu quá rồi.

Quá trái tính.

Hơn nữa ở tám tháng trước, Chúc Hoằng Chủ cùng Ninh Nguyên Hiến cũng đã rạn nứt.

Không thể bù đắp lại, vậy cũng chỉ có thể đối lập đến cùng, làm đến khi một phương hoàn toàn thất bại.

Hôm nay đặc biệt may mắn!

Một trận chiến này của Thái tử ở nước Nam Ẩu coi như thuận lợi.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, đều ở phía bên mình.

Lúc này, bên cạnh tâm phúc nói:

- Chủ nhân, bọn họ hỏi tiểu nhân có nên tiếp tục tố cáo Thẩm Lãng hay không?

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Tiếp tục đi.

Tâm phúc kinh ngạc.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì vô ích, quốc quân căn bản không thể nào biết đi bắt Thẩm Lãng, cũng không thể có thể giết Thẩm Lãng.

- Tiếp tục đi! - Chúc Hoằng Chủ phất phất tay.

Chúc Hoằng Chủ để quần thần tiếp tục tố cáo, với Thẩm Lãng kêu đánh kêu giết.

Căn bản không phải nhằm vào Thẩm Lãng.

Mà là, tiến thêm một bước xé rách quần thần cùng quốc quân.

Thái tử đã thắng, kế tiếp sẽ như mặt trời ban trưa.

Quần thần cùng quốc quân tiến thêm một bước đối lập, vậy sẽ càng thêm ủng hộ bên người Thái tử.

Thế lực Thái tử sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí che lấy quân vương Ninh Nguyên Hiến đang nửa tê liệt kia.

Tốt nhất cục diện chính là.

Quốc quân cùng quần thần triệt để trở mặt, không còn vào triều!

...

Quả nhiên!

Ở dưới ý chí của Chúc Hoằng Chủ.

Mặc dù hôm qua quốc quân trở mặt trách mắng.

Nhưng quần thần chẳng những không dừng tố cáo Thẩm Lãng, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Tấu chương tố cáo chồng chất như núi.

Đám quan văn phe Thái tử, vừa ở trong kinh đô tổ chức đại điển chúc mừng.

Dẫn dắt vạn dân chúc mừng công tích vĩ đại của Thái tử, chúc mừng trận đại chiến này thắng lợi huy hoàng.

Vừa điên cuồng tố tội Thẩm Lãng.

Dẫn dắt vạn dân nghiêng về một phía chinh phạt Thẩm Lãng cùng Ninh Chính.

Ninh Chính đã phải đóng cửa hối lỗi, thế mà vẫn còn giậu đổ bìm leo.

Hơn nữa ngay từ đầu triều hội có vô số Ngự Sử đi ra tố cáo Thẩm Lãng, tố cáo Kim Trác.

Quốc quân hạ lệnh quất roi, phạt trượng.

Ngược lại để những thứ Ngự Sử này trở thành anh hùng.

Quốc quân tức giận, đánh chết mười ba người!

Thần dân tức giận.

Họ âm thầm gọi Ninh Nguyên Hiến là hôn quân, vì chính là một tên Thẩm Lãng, không biện thị phi, tru diệt trung thần, là cái thứ vua Kiệt Trụ.

Hôn quân!

Bạo quân!

Thế là, văn võ quần thần, vô số người đọc sách càng thêm mong đợi một quân chủ anh minh thay vào.

Đó đương nhiên chính là Thái tử!

Thái tử điện hạ, khi nào người chiến thắng trở về đây?

Triều đình Việt quốc hắc ám không thể tả rồi, chờ ánh sáng của ngài đến cứu vớt.

Một ngày này!

Quốc quân cuối cùng tuyên bố, tạm dừng lâm triều.

Các Ngự sử lại đều ở cửa cung ra dập đầu.

Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ Tiết Triệt cùng Diêm Ách, trắng trợn bắt Ngự Sử phạm thượng.

...

Kế hoạch bước đầu của Chúc Hoằng Chủ thành công.

Quần thần cùng quốc quân triệt để đối lập, Ninh Nguyên Hiến tạm dừng lâm triều.

Đương nhiên, dù cho ngừng lâm triều.

Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện, còn có toàn bộ Việt quốc then chốt nha môn vẫn vận chuyển bình thường.

Nước Nam Ẩu bên kia thắng, then chốt chính là cuộc chiến Việt quốc.

Chúc Hoằng Chủ Thượng Thư Đài với phe phái Tam vương tử tỏ ra thiện ý to lớn.

Muốn tiền cho tiền, cần lương cho lương.

Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện một lòng đoàn kết, chống đỡ nước Sở.

Thoạt nhìn Ninh Nguyên Hiến nóng này kia không xứng chức chủ của một nước.

Thủ đoạn giết người mềm dẻo của Chúc Hoằng Chủ đặc biệt rất cao.

Bây giờ ngược lại để cho người ta cảm thấy thế này, dù cho quốc quân không thượng triều cũng không có cái gì đâu, chỉ cần có Xu Mật Viện cùng Thượng Thư Đài, tất cả chính vụ, vận chuyển như thường.

Con mẹ nó sự thật đúng là như thế.

Vạn Lịch vài thập niên không thượng triều, triều chính cũng không có loạn.

Quốc quân dù cho cùng quan văn đối lập, nhưng ở chống đỡ nước Sở sự việc, hay phải vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Kỳ thực, ở chuyện chính vụ, quân vụ ứng đối nước Sở then chốt cũng là quốc quân Ninh Nguyên Hiến phê, chỉ là không có vào triều mà thôi.

Thế nhưng ở trong mắt vô số người, ngươi không thượng triều, việc này dường như do Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện làm.

Quốc quân nhà ngươi biếng nhác chuyện triều chính, thần tử đang liều mạng.

Thủ đoạn cay độc của Chúc Hoằng Chủ thật sự khiến cho người nhìn mà than thở!

...

- Kế tiếp, có nên lan truyền bệnh tình của bệ hạ hay không. - Tâm phúc bèn hỏi.

Chúc Hoằng Chủ lắc đầu nói:

- Qua một đoạn thời gian nữa, chờ Thái tử chiến thắng trở về, nước Sở lui binh, sau đó hãy công khai bệnh tình của bệ hạ.

- Cho đến lúc này, thiên hạ quần thần đều dựa vào Thái tử điện hạ, quốc quân xem như là bị gác xó...

Nhưng mà vào lúc này!

- Tướng gia, tướng quân Trương Triệu cầu kiến!

Chúc Hoằng Chủ run lên.

Trương Triệu, cựu Đề đốc Thiên Việt, hắn không phải đi theo bên người Thái tử à?

Xảy ra chuyện gì?

Lại muốn lão tự mình đến?

Gặp chuyện không may?

Xảy ra chuyện!

Tuyệt đối không nên là đại sự.

Tuyệt đối không nên!

Một lát sau!

Trương Triệu đã thịt giảm xương lòi, toàn thân hôi thối quỳ gối trước mặt Chúc Hoằng Chủ, lạc giọng khóc ròng nói.

- Tướng gia, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt!

- Quân ta hoàn toàn bị đánh bại, toàn bộ nước Nam Ẩu triệt để thất thủ, chủ lực quân ta bị huỷ diệt toàn quân!

- Đại tướng quân Chúc Lâm, e rằng đã chết!

Tức khắc!

Tể tướng Chúc Hoằng Chủ như là sét đánh!

Cả người chợt co giật một cái, tiếp đó thân thể muốn lắc lư sụp đổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện