Trên thực tế, Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam Chúc Nhung đã biết tin chiến bại so với quốc quân sớm hơn.

Lúc đó ông ta lập tức điều động sứ giả lên bắc báo cáo Chúc Hoằng Chủ cùng quốc quân.

Chỉ bất quá tốc độ Trương Triệu nhanh hơn, sớm hai ngày thời gian chạy về kinh đô.

Phái ra sứ giả, sau đó Chúc Nhung lập tức lấy thân phận Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam xuôi nam, bí mật thăm hỏi vua Căng.

Không hề nghi ngờ, ông ta dũng cảm.

Khi đến thành Sa, bên cạnh ông ta không có một bóng người, chân chính cả người vào trại địch.

Bởi vì ông ta muốn cùng thời gian thi chạy.

Chờ khi ông ta đến đô thành nước Nam Ẩu thời điểm, đại chiến đã kết thúc.

Băm vạn đại quân Việt quốc đầu hàng, nước Nam Ẩu toàn cảnh thất thủ.

Lại đợi hai ngày thời gian, Chúc Nhung cuối cùng gặp được vua Căng, đôi bên lập tức tiến hành mật đàm.

Ông ta cảm thấy lúc này tin tức Thái tử đầu hàng chưa có hoàn toàn tuôn ra, có thể còn kịp.

- Ngoại thần Chúc Nhung, bái kiến vua Căng.

Vua Căng nhìn Chúc Nhung nói:

- Chúc đại nhân, ngài không nên tới.

Chúc Nhung có thể không đến à?

Thời gian như lửa, nếu không sớm ngăn cản, cái này lan tràn toàn cảnh, cũng không thể chặn được nữa.

- Thần chỉ có một cái yêu cầu. - Chúc Nhung nói:

- Thả Thái tử, đồng thời phong toả tin tức Thái tử đầu hàng.

Vua Căng không nói gì.

Chúc Nhung nói:

- Vua Căng, miền nam hành tỉnh Thiên Nam có thể cho ngài. Thế nhưng xin ngài phóng thích Thái tử, đồng thời ở lúc cần thiết, hãy cùng chúng ta diễn một vở kịch.

Vua Căng không nói gì, Tô Nan ở bên cạnh cười nói:

- Diễn trò? Chờ chúng ta đại quân quét ngang toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, trực tiếp đánh kinh đô, khi đó là lúc cục diện Việt quốc gần như tan vỡ, Thái tử Ninh Dực mang theo một nhánh quân đội tuôn ra tới, ngăn trở đại quân của vua Căng, cứu kinh đô, đồng thời đẩy lùi chúng vài trăm dặm, thu phục bảy tám quận đúng không?

Lời này quả thực nói đến trong lòng Chúc Nhung rồi.

Đây là biện pháp duy nhất.

Ký mật ước, cắt nhường toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Nam cho vua Căng.

Cho nên khi đại quân của vua Căng lên bắc, toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam hoàn toàn không chống cự, khiến cho toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, thậm chí phần khu vực Thiên Việt thất thủ.

Danh tiếng của Thái tử đã hoàn toàn thúi.

Thế nhưng trong cái thời khắc tuyệt vọng này, Thái tử dẫn đầu đại quân tuôn ra, đem đại quân của vua Căng đẩy lùi vài trăm dặm, thu phục mười quận nơi.

Vậy cũng là là lao vào chỗ chết tìm đường sống.

Cho đến lúc này, Thái tử Ninh Dực vẫn có thể trở thành một anh hùng.

Chỉ bất quá điều này cần vua Căng phối hợp.

Bằng không, mười Ninh Dực cũng đánh không thắng.

Chúc Nhung trong lòng biết, thế lực quan văn của gia tộc họ Chúc ở Việt quốc tuy rằng cường đại hết sức, nhưng vẫn phải bám vào quân vương.

Cho nên, Thái tử Ninh Dực là trung tâm tài sản chính trị của gia tộc họ Chúc.

Thực sự không thể không bội phục Chúc Nhung, cục diện đến nước này, lại vẫn muốn là Thái tử trở mình.

Tô Nan nói:

- Chủ của ta nếu đáp ứng ngươi, có thể được cái gì?

Chúc Nhung nói:

- Đế quốc Đại Viêm sắc phong.

Nghe những lời này, Tô Nan trợn tròn mắt.

Đại Viêm hoàng đế sắc phong đối với vua Căng mà nói, chắc hẳn là thứ quý báu nhất.

Hôm nay cái nước Đại Nam này của vua Căng còn chưa được bất kỳ nước lớn nào trong thiên hạ thừa nhận, thậm chí cả nước Sở.

Đại điển đăng cơ của vua Căng đơn sơ vô cùng, trừ Đại Kiếp Tự cùng Tây Vực một chút thương nhân ra, căn bản không có bất kỳ sứ thần nước ngoài.

Một khi được đế quốc Đại Viêm sắc phong, danh dự vua Căng lập tức liền được xác định.

- Trước sắc phong công quốc, sau đó tấn thành vương quốc. - Chúc Nhung nói:

- Vua Căng, ngươi cần phải tin tưởng gia tộc họ Chúc chúng ta có năng lực này.

Quả thực tin tưởng.

Gia tộc họ Chúc ở thủ đô đế quốc Đại Viêm là nhà quyền thế quý tộc nghìn năm, họ Chúc Việt quốc chẳng qua là chi nhánh mà thôi.

Căn cơ của gia tộc họ Chúc ở Viêm Kinh, hôm nay bốn người Tể tướng ở Thượng Thư Đài đế quốc Đại Viêm thì có một là họ Chúc.

Năm đó gia tộc họ Chúc có thể cứu lại Ninh vận mệnh Nguyên Hiến, hôm nay cũng có thể giúp đỡ vua Căng được sắc phong.

Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Vua Căng, phóng thích Thái tử hoàn toàn phù hợp lợi ích của ngài, không phải sao?

Lời này đã nói được càng thêm trắng trợn.

Thái tử Ninh Dực là bại tướng dưới tay ngài, tương lai gã lên ngôi thượng vị đối với ngài quá có lợi. Bằng không Việt quốc đổi một quân vương anh minh thần võ, với nước Đại Nam hoàn toàn bất lợi.

- Đến lúc đó, Thiên Nhai Hải Các cũng sẽ hoàn toàn nhớ kỹ nhân tình này của ngài. - Chúc Nhung nói.

Ông ta cảm thấy bản thân nói lên điều kiện tuyệt đối mê người, thậm chí để cho người ta hoàn toàn không cách nào chống đối.

Vua Căng là một hạng người dã tâm bừng bừng, chắc chắn sẽ bức thiết muốn có được đế quốc Đại Viêm sắc phong.

Nhưng vua Căng từ đầu đến cuối không có mở miệng.

Chúc Nhung lại nói:

- Vua Căng bệ hạ, hành tỉnh Thiên Nam mười ba quận, mười quận toàn bộ cho ngài, đến lúc đó ngài để Thái tử điện hạ đoạt lại ba cái quận là được.

Tô Nan không khỏi nhìn phía vua Căng.

Vua Căng bỗng nhiên nói:

- Chúc Nhung, ta đã phái ra sứ giả đi kinh đô Việt quốc yết kiến Việt vương, đồng thời đưa ra điều kiện của ta, cắt nhường năm quận miền nam.

Nghe những lời này.

Chúc Nhung vô cùng ngạc nhiên, khẩu vị của vua Căng nhà ngươi nhỏ như vậy à?

Lại chỉ cần năm quận miền nam?

Ta vốn định giao mười quận cho ngươi đấy.

- Vua Căng, ngài lập tức triệu hồi sứ giả. - Chúc Nhung nói.

- Không còn kịp rồi, cũng không cần. - Vua Căng nói:

- Chúc Nhung đại nhân nghỉ ngơi thật tốt.

Tiếp đó vua Căng bưng trà tiễn khách.

Nước Đại Nam Xu Mật Sứ Tô Nan tự mình tiễn Chúc Nhung ra.

- Tô hầu..., Xu Mật Sứ, ngài cần phải khuyên nhủ vua Căng thật tốt. - Chúc Nhung không nhịn được nói ra, ông ta hoàn toàn lòng nóng như lửa đốt.

Tô Nan cười nói:

- Bệ hạ hùng tài đại lược, không phải thần tử như ta có thể phỏng đoán.

...

Ninh La bị bắt, sau đó có vẻ đặc biệt bình tĩnh, cũng không có bị bất kỳ ngược đãi nào.

Trước gương, nàng vẫn thành thục xinh đẹp.

Vua Căng đi đến.

Ninh La run lên, cũng không biết nên nói cái gì.

- Nàng muốn về nhà sao? - Vua Căng bèn hỏi.

Ninh La lặng im.

Nàng không biết có nên về kinh đô quê hương hay không.

Ở nước Nam Ẩu thua thê thảm đến thế, nàng còn có mặt về nhà?

- Chàng muốn cái gì? - Ninh La bèn hỏi.

Vua Căng nói:

- Những thứ ta muốn, bản thân sẽ đi lấy, không cần qua nàng, ta muốn thả nàng về nhà là vô điều kiện.

Ninh La nói:

- Chàng đến tột cùng nghĩ muốn cái gì?

Vua Căng nói:

- Năm quận miền nam, ta đã phái sứ giả đi yết kiến Việt vương, đồng thời nói rõ ràng.

Ninh La nheo mắt lại, chỉ cần năm quận?

Hôm nay toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam Việt quốc đều trống rỗng, ngươi bất cứ lúc nào đều có thể chiếm lấy toàn cảnh, mà chỉ muốn năm quận?

- Nếu khi nào nàng muốn về, bất cứ lúc nào nói cho ta biết một tiếng.

Sau khi nói xong, vua Căng rời khỏi phòng Ninh La.

Ninh La kinh ngạc?

Không chà đạp ta sao?

Nhưng mà thuở thiếu thời, hai người không biết giày xéo lẫn nhau bao nhiêu lần.

Bọn họ thành hôn gần mười năm, lúc chưa tới nước Nam Ẩu ân ái vô cùng.

Mà bây giờ...

Ninh La trong lòng buồn bực mất mát đến cơ hồ muốn nổ banh, hận không thể cùng vua Căng điên cuồng tàn sát bừa bãi một lần.

Thế nhưng, đối phương không phối hợp.

...

Tô Nan nói:

- Bệ hạ, thần có chút không giải thích được.

Vua Căng nói:

- Khẩu vị của ta quá nhỏ?

Tô Nan nói:

- Vâng.

Theo Tô Nan, hôm nay là thời cơ tốt nhất chia cắt nước Việt.

Ba nước Ngô, Sở, Nam bao vây tấn công nước Việt, có thể ở trong vòng một năm để cho nước Việt diệt vong.

Lấy tư cách lớn nhất người thắng, vua Căng có thể cắt toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, nước Sở chia cắt hành tỉnh Thiên Tây, nước Ngô cắt hành tỉnh Thiên Bắc.

Còn thành Thiên Việt, tùy tiện nâng đỡ một vương tộc Việt quốc, làm một con rối tiểu quốc lấy tư cách hoà hoãn.

Vua Căng nói:

- Quốc thổ, không phải càng lớn càng tốt, nước Đại Nam chúng ta đã cũng đủ lớn. Nếu như cắt nhường toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, gia tăng nhân khẩu mới sẽ vượt qua sáu bảy triệu, vượt qua nhân khẩu nước Đại Nam của ta, đến lúc đó hai cái tộc quần hoàn toàn đối lập, giải thích thế nào?

Tô Nan rơi vào lặng im.

Toàn bộ tộc Sa Man nước Đại Nam có bao nhiêu dân cư, ai cũng không biết.

Bởi vì rất nhiều người đều ở rừng sâu núi thẳm, đều ở bên trong sơn động.

Căn cứ công tác thống kê chính thức của nước Đại Nam, hiện nay đăng ký trong danh sách nhân khẩu, có thể ở tầm ba trăm vạn.

Nhưng toàn bộ lãnh thổ nước Đại Nam, so với lúc Việt quốc toàn thịnh còn muốn lớn hơn không ít, siêu cấp hoang vắng.

Nếu như lập tức thôn tính hành tỉnh Thiên Nam Việt quốc, tầm sáu triệu dân cư.

Vậy sau này nước Đại Nam là lấy người Việt làm chủ, hay lấy tộc Sa Man là chủ đạo.

Tô Nan nói:

- Cái này giản đơn, nhất đẳng là người Sa Man, nhị đẳng người Tây Vực, tam đẳng là người nước Việt, lấy ít trị nhiều, giai tầng rõ rệt.

Đây là Tô Nan lúc đó ở hành tỉnh Thiên Tây đã làm vậy.

Cũng có chút cùng loại chế độ nhà Nguyên cùng Mãn Thanh.

Vua Căng lắc đầu nói:

- Đó là tự thiến mình, trên cơ bản xem như là đoạn tuyệt hy vọng quốc gia phát triển. Nếu như xung quanh không có nước khác đều làm tham khảo còn có thể. Nhưng xung quanh có nước Sở, có nước Ngô cũng chủng loại với người nước Việt, nếu như thống trị bọn họ như tầng lớp thấp, bọn họ sẽ không làm phản, không có chạy trốn à?

Tô Nan đỏ mặt:

- Lão thần xấu hổ.

Trước đó, ông ta vì làm phản tự lập, phổ biến Tô Khương hợp nhất, đại lượng dẫn vào thương nhân Tây Vực, võ sĩ Tây Vực, hiệu quả đặc biệt rõ rệt, nhưng chỉ vì cái trước mắt, kết quả bị Thẩm Lãng tiêu diệt từng bộ phận, sụp đổ tan rã ào ào.

Vua Căng nói:

- Người Việt quốc thiếu tâm huyết, bị chút quan văn làm nhục được quá ác, có chút mùi hôi. Tộc Sa Man của ta quá dã man, thiếu văn minh cùng phát triển, chiến tranh có thể, phát triển thực lực của một nước không được. Cho nên phải nghĩ biện pháp bao dung cả hai tộc quần, lấy ngắn nuôi dài.

Tô Nan nói:

- Quá khó khăn.

- Đúng vậy, quá khó khăn. - Vua Căng nói:

- Khó như lên trời, nhưng nếu như thành công, chính là sự thống trị thiên cổ!

Nhưng mà, Tô Nan vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Thế giới này nào có quân vương ghét bỏ lãnh thổ quá nhiều đâu?

Vua Căng nói:

- Nếu ta cùng nước Ngô, nước Sở tách rời Việt quốc, vậy sẽ phát sinh cái gì?

Tô Nan nói:

- Việt quốc diệt vong, toàn bộ phía nam còn lại ba nước Ngô, Sở, Nam.

Vua Căng nói:

- Đến lúc đó, người nào mạnh nhất, người nào yếu nhất?

Tô Nan nói:

- Luận thực lực của một nước, chắc hẳn là Sở mạnh nhất, Đại Nam chúng ta yếu nhất. Như vậy thứ nhất, chúng ta sẽ cùng nước Ngô liên thủ, chống đỡ nước Sở mạnh nhất.

- Nhìn qua là như vậy. - Vua Căng nói:

- Thế nhưng nước Sở chỉ cần diệt họ Xung, chiếm đoạt hành tỉnh Thiên Tây không chướng ngại chút nào. Nước Ngô chỉ cần diệt Biện Tiêu, chiếm đoạt hành tỉnh Thiên Bắc cũng không có cản trở, bởi vì bọn họ là cùng chủng tộc. Mà chúng ta chiếm đoạt hành tỉnh Thiên Nam, sẽ có cản trở rắc rối không?

Đương nhiên, cản trở sẽ phi thường lớn.

Cuối cùng, nước Đại Nam bây giờ vẫn được gọi là man di.

Vua Căng nói:

- Đến lúc đó, chúng ta sẽ giống như một con trăn nuốt vào cả con dê, trong lúc nhất thời tiêu hóa không được, cũng không thể động đậy. Cho đến lúc này, ngươi còn có thể trông cậy vào nước Ngô nước Sở cảm thông chúng ta, để chúng ta tiêu hóa dễ dàng à?

Vậy khẳng định là không thể nào.

Chắc chắn hai nước Ngô Sở xuất binh, trục xuất đại quân tộc Sa Man khỏi hành tỉnh Thiên Nam, tiếp đó hai nhà chia cắt hành tỉnh Thiên Nam.

Vua Căng cười nói:

- Cho nên, vì quân giả phải tham lam, nhưng phải khắc chế tham lam đó. Chết đói không dễ dàng, cho ăn bể bụng lại chết rất nhanh.

Lời này ở thương mại hiện đại, đã là danh ngôn chí lý.

Không biết có bao nhiêu ông trùm thương mại không phải chết đói, mà là cho ăn bể bụng.

Mở rộng quá nhanh, nhưng lại không cách nào tiêu hóa, dự trữ đọng lại, vòng quay tiền mặt gián đoạn, tiếp đó liền chết.

Rebs vẫn nhấn mạnh, nhất định không thể dự trữ quá nhiều cổ phiếu, thà bị đói, không nên ăn quá no.

Vua Căng nói:

- Hơn nữa bước quan trọng kế tiếp của chúng ta là đưa nước Đại Nam theo quỹ đạo của các quốc gia bình thường, cũng không thể để con dân của ta vẫn để cái mông trần ở trong hang động mãi được.

Tô Nan khom người nói:

- Lão thần xấu hổ!

Vua Căng nói:

- Cho nên bây giờ Việt quốc vẫn không thể mất, để nó và nước Sở lưỡng bại câu thương, đánh cho kiệt sức, mới đúng là có lợi nhất cho chúng ta.

- Vâng!

Vua Căng nói:

- Xu Mật Sứ chuẩn bị một chút, xuất binh tiến đánh thủ phủ Thiên Nam.

Tô Nan nói:

- Chúng ta đưa điều kiện hậu đãi thế này, Việt quốc sẽ phải khẩn cấp đáp ứng đi.

Vua Căng nói:

- Phải xem người kia đã!

...

Trong triều đình Việt quốc!

Tất cả mọi người bị Thẩm Lãng chấn động lặng ngắt như tờ.

Vào lúc trước, sớm đã có vô số người xông lên mắng điên cuồng.

Nói khoác mà không biết ngượng, khoe khoang khoác lác, hại nước hại dân vân vân.

Thế nhưng bây giờ...

Văn võ bá quan Việt quốc mới vừa bị ê mặt quá mức rồi.

Sự thực chứng minh chuyện đánh vua Căng, sách lược Thẩm Lãng mới là đúng.

Hơn nữa lúc trước, Thẩm Lãng cũng sáng lập nhiều kỳ tích, cho nên bọn họ trong lúc nhất thời cũng không dám mở miệng rủa xả.

Ước chừng một lúc lâu, Chúc Hoằng Chủ nói:

- Thẩm Lãng, trong tay ngươi có bao nhiêu quân đội? Ngươi muốn dẫn bao nhiêu quân đội?

Thẩm Lãng nói:

- Một vạn!

Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây càng là ồ lên.

Một vạn?

Ngươi đùa gì thế?

Lúc trước tầm hai mươi lăm vạn đại quân chủ lực đều huỷ diệt sạch. Vua Căng chỉ có hơn ba vạn đại quân, hoàn toàn đè bẹp hai mươi vạn đại quân của Việt quốc.

Thẩm Lãng, chúng ta biết hơn hai ngàn tên quân Niết Bàn của ngươi lợi hại.

Nhưng, cũng chỉ có hơn hai ngàn người mà thôi. Mấu chốt nhất là vậy hai nghìn đội viên Niết Bàn Mạch Đao chỉ thích hợp tác chiến ở bình nguyên, mà không phải là phía nam.

Thẩm Lãng nói:

- Nhưng hơn hai ngàn quân Niết Bàn, ta không mang theo.

Nghe những lời này.

Tất cả mọi người càng thêm hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Thẩm Lãng nói ra chuyện này do ngươi là điên rồi sao? Có hơn hai ngàn tên quân Niết Bàn, đã là vương bài duy nhất của ngươi, thế mà ngươi lại không mang theo?

Thẩm Lãng quả thực không định mang mang quân Niết Bàn đầu tiên.

Lần này đối mặt đại quân của vua Căng, có thủ thành chiến, vận động chiến nhưng gần như không có trận địa chiến.

Cho nên đối với tốc độ hành quân, yêu cầu quân đội phải có sự linh hoạt to lớn.

Quân Niết Bàn đầu tiên, trận địa chiến vô địch.

Thế nhưng trọng giáp cộng thêm chiến đao, tầm mấy trăm cân, muốn trăn trở tác chiến mấy ngàn dặm, quá bất tiện.

Hơn nữa, còn có chỗ khác càng cần quân Niết Bàn Thẩm Lãng ngươi.

Xung Ngạc nói:

- Vậy Thẩm Lãng nhà ngươi định dựa vào cái gì chống đỡ đại quân của vua Căng?

Thẩm Lãng nói:

- Năm nghìn Thành Vệ Quân, năm nghìn tư quân gia tộc họ Kim.

Nghe những lời này.

Tất cả chúng thần ở đây càng không thể tin nổi.

Thành Vệ Quân Thiên Việt?

Đây là cái gì phẩm chất? Tất cả mọi người hiểu, cũng coi là quân đội tuyến hai.

Mà năm nghìn tư quân gia tộc họ Kim của ngươi, cũng xem như là quân đội tuyến hai.

Sức chiến đấu của hai đội quân này còn không bằng quân biên giới phía nam mà Chúc Lâm suất lĩnh kia mà.

Hai mươi mấy vạn đại quân chủ lực đều thua, ngươi lại muốn dùng một vạn đại quân đủ chống đỡ mười vạn đại quân của vua Căng?

Hơn nữa còn lấy được toàn thắng lớn hơn? Ngươi đây thật sự mê sảng mất rồi.

Nhưng... Lúc trước Thẩm Lãng sáng tạo kỳ tích quá nhiều.

Trong lòng mọi người ra sức chửi, trong miệng cũng không chửi ra thật kêu.

Chuyện này quả thật không thể trách văn võ bá quan ở đây được. Dù sao nghe vào cũng làm cho người ta quá mức sợ hãi.

Đại quân của vua Căng mạnh như vậy.

Thẩm Lãng nhà ngươi muốn suất lĩnh một vạn đại quân, toàn bộ cũng là quân đội tuyến hai, cho vua Căng nhét kẽ răng cũng không đủ, thậm chí không đến nửa canh giờ đều toàn quân huỷ diệt.

Ngươi lại nói muốn đánh thắng vua Căng? Điều này sao mà được kia chứ? Vua Căng cường đại, đã hoàn toàn chứng minh qua, quả thực để cho người ta tuyệt vọng!

Nếu không phải là Thẩm Lãng nhà ngươi mở miệng nói ra lời này, tất cả mọi người sẽ hoài nghi đây là bệnh tâm thần.

Ước chừng sau một lúc lâu, Vương thúc Ninh Khải nói:

- Thẩm Lãng, ngươi cũng biết, điều kiện của vua Căng một chút đều không hà khắc.

Thẩm Lãng gật đầu.

Vương thúc Ninh Khải nói:

- Ngươi có bao giờ nghĩ tới, một khi cự tuyệt vua Căng, ý vị như thế nào?

Ý nghĩa mười vạn đại quân của vua Căng sẽ nhào lên, ý nghĩa toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, thậm chí toàn bộ miền nam nước Việt thất thủ.

- Việt quốc của ta không có năng lực ở trên hai cái chiến trường khai chiến. - Ninh Khải hét lớn:

- Một khi cự tuyệt Hiệp định đình chiến của vua Căng, liền ý nghĩa vong quốc! Thẩm Lãng, ngươi nói ngươi có thể thắng? Nhưng chúng ta thực sự nhìn không thấy hy vọng, ngươi dựa vào một nhánh vạn người quân đội tuyến hai, muốn đánh bại mười vạn đại quân của vua Căng? Ngươi lúc trước quả thực sáng tạo quá nhiều kỳ tích, nhưng chúng ta thực sự không thể tin được! Ngươi người có thể mạo hiểm, nhưng Việt quốc không thể mạo hiểm, sẽ vong quốc...

Tất cả mọi người ở đây tĩnh lặng, chỉ nghe đến mỗi Vương thúc Ninh Khải gầm lên.

Nhưng Thẩm Lãng chẳng hề giận lão một chút nào.

Đây là một người hiền lành, hơn nữa còn là một người hiền lành thẳng thắn nóng nảy.

Hôm nay quần thần triều đình cũng cảm thấy Thẩm Lãng hoang đường buồn cười, nhưng bọn họ không nói ra miệng.

Mà Vương thúc Ninh Khải, có sao nói vậy.

Vương thúc Ninh Khải quỳ xuống dập đầu nói:

- Bệ hạ, tuyệt đối không thể mạo hiểm! Cắt nhường năm quận đổi lấy phía nam hòa bình, toàn lực cùng nước Sở quyết chiến mới là chính xác. Bằng không vua Căng tức giận, đại quân lên bắc, nước Ngô cũng sẽ không buông tha cơ hội lần này, cho đến lúc này chính là Ba nhà chia cắt nước Việt, họa vong quốc, họa vong quốc!

Chúc Hoằng Chủ không nói gì, mà là trực tiếp quỳ xuống, cái trán dính vào trên mặt đất.

Tất cả mọi người ở đây mấy trăm tên quan viên, toàn bộ chỉnh tề quỳ xuống, toàn bộ đều đồng ý cắt nhường năm quận, cùng vua Căng đình chiến.

Chỉ có hai người Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đứng.

Hai người kia, lại một lần nữa cùng cả thiên hạ đối lập.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lặng im, sau đó nói:

- Bãi triều.

- Thẩm Lãng, ngươi đi theo ta!

...

Bên trong thư phòng!

- Đổi thành bất kỳ một quân vương nào, cũng sẽ cùng vua Căng ký kết hiệp nghị đình chiến. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Không có một quân vương dám mạo hiểm như vậy.

Thẩm Lãng gật đầu.

Quả thực như thế, cũng chính là tên điên Thẩm Lãng này mới có thể làm ra cử chỉ điên cuồng thế kia.

Dùng một vạn quân đội, đối chiến mười vạn đại quân của vua Căng.

Hơn nữa quân Niết Bàn đầu tiên không đi, nói trắng ra là trong tay Thẩm Lãng chỉ có ba nghìn tám trăm người của đội quân Niết Bàn thứ hai.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thẩm Lãng, ngươi có thể thắng à?

Thẩm Lãng trầm mặc một hồi nói:

- Sáu bảy thành, có thể vẫn chưa tới một chút.

Nguyên bản Thẩm Lãng chắc chắn tám phần mười.

Thế nhưng bây giờ... sau khi hắn biết được chiến cuộc toàn bộ phía nam, tỉ lệ chắc thắng giảm xuống đến sáu bảy thành.

Vua Căng là một đối thủ không hề tầm thường một chút nào.

Thẩm Lãng nói:

- Hơn nữa cái con số bảy thành hoàn toàn thành lập ở trên cái tầm nhìn hùng tài đại lược của vua Căng, ở thời khắc mấu chốt nếu hắn biết dừng tổn hại, biết tiến lùi.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nói cách khác, mặt đối mặt khai chiến, ngươi cảm thấy đánh không lại?

Chắc chắn đánh không lại.

Nếu như mặt đối mặt khai chiến, Thẩm Lãng muốn dựa vào ba nghìn tám trăm người đánh bại mười vạn đại quân của vua Căng?

Vậy... Rõ ràng là chuyện Nghìn lẻ một đêm.

- Một trận chiến này dựa vào là không chỉ là quân đội đôi bên, mà càng nhiều là trí tuệ, còn có sức tưởng tượng thiên mã hành không. - Thẩm Lãng nói:

- Nếu ai thua về mặt tư duy, vậy thua toàn tập.

Ninh Nguyên Hiến nhắm hai mắt lại.

Chắc hẳn là hắn làm lựa chọn sinh tử thời khắc.

Nếu Thẩm Lãng thắng, năm quận phía nam giữ được, danh tiếng Ninh Nguyên Hiến giữ được, không còn nhục nước mất chủ quyền.

Nếu Thẩm Lãng thua.

Vậy... Chính là vong quốc.

Cục diện đã vô cùng rõ ràng, biểu hiện vua Căng vô cùng khắc chế.

Chỉ khi nào chọc giận tới gã, đó chính là cơn giận sấm sét, toàn bộ phía nam, khói lửa nổi lên bốn phía. Cho đến lúc này đại quân của vua Căng lên bắc thông suốt, trực tiếp tiến đánh kinh đô Việt quốc.

Đến lúc đó ba nước chia Việt, diệt vong nước Việt nhất định sẽ phát sinh.

Đây là một mạo hiểm cùng hồi báo hoàn toàn không được có quan hệ trực tiếp đánh bạc.

Mạo hiểm siêu lớn, nhưng hồi báo chính là năm quận, đương nhiên nói lớn chuyện ra, chính là quốc gia tôn nghiêm, quân vương tôn nghiêm.

Đây là lúc sống chết tồn vong kia mà, tôn nghiêm quân vương tính là cái thá gì?

Đổi thành bất kỳ một đấng quân vương nào khác cũng sẽ không đồng ý đánh bạc như vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên bệ hạ nếu không đồng ý cũng không có quan hệ, thần vẫn sẽ khai chiến, thần sẽ dùng danh dự gia tộc họ Kim khai chiến.

Bởi vì phải cắt nhường đất đai, liền bao gồm thành Huyền Vũ.

Ninh Nguyên Hiến thống khổ nhắm mắt lại.

Sẽ vong quốc, sẽ vong quốc!

Quả nhân không thể điên cuồng như vậy.

Thẩm Lãng là một người điên, nhưng quả nhân không phải.

Để Thẩm Lãng dùng danh nghĩa gia tộc họ Kim cùng vua Căng khai chiến đi.

Vì giang sơn tổ tiên, vì Việt quốc, ta sợ hãi một lần không có gì.

Sợ hãi một lần đi!

Ninh Nguyên Hiến hai tay nhịn không được, run rẩy càng ngày càng lợi hại.

- Haiz, haiz... - Ninh Nguyên Hiến mở miệng thở dốc từng ngụm lớn.

- Thẩm Lãng nhà ngươi cũng biết, một trận chiến này nếu thua, Ninh Chính xong đời, ta xong đời, Việt quốc xong đời, gia tộc họ Kim của ngươi cũng xong đời. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nếu đáp ứng vua Căng cắt nhường năm quận, nhà ngươi còn có thành Nộ Triều, căn cơ hoàn toàn không hề suy suyển.

Thẩm Lãng nói:

- Thần biết, nhưng thần muốn đánh cuộc lần này.

Thái tử đã xong đời.

Nếu đánh thắng vua Căng, đó chính là chân chính ngăn cơn sóng dữ, cứu vận mệnh quốc gia.

Ninh Chính một bước lên mây, gần như chỉ cần nửa bước là lên ngai vàng.

Thua, liền hoàn toàn vong quốc.

- Sáu bảy thành chắc chắn, ngay cả Thẩm Lãng nhà ngươi đều chỉ có sáu bảy thành. - Ninh Nguyên Hiến cắn răng nghiến lợi nói:

- Ta không thể đáp ứng, sẽ vong quốc. Ta tuyệt đối không thể đáp ứng, giang sơn tổ tông không thể hủy ở trong tay của ta, ta tuyệt đối không thể đáp ứng!

Bỗng nhiên, Ninh Nguyên Hiến chợt vỗ đùi nói:

- Được, cứ như vậy! Cùng lắm thì vong quốc, cùng lắm thì vong quốc!

Ninh Nguyên Hiến chợt đứng lên, rống giận gầm hét lên:

- Hai mươi hai năm trước, Khương Ly bệ hạ huỷ diệt, ta gặp tai họa ngập đầu. Ta đi cầu xin họ Chúc cứu ta, từ đó về sau sống lưng của ta đã bị người khác đánh gãy rồi, từ đó rốt cuộc không còn ngẩn đầu lên được nữa.

- Từ đó về sau, vương hậu coi thường ta, Chúc Hoằng Chủ coi thường ta, Thái tử coi thường ta, Ninh Hàn cũng coi thường ta...

- Hai mươi hai năm trước, ta đã sợ hãi!

- Lần này, quả nhân muốn đứng lên, muốn thẳng lưng.

- Cùng lắm thì vong quốc, vong quốc là xong!

- Quả nhân tình nguyện đứng làm vua vong quốc, cũng không cần cúi mặt mà sống!

Ninh Nguyên Hiến vừa gầm, vừa đập bàn.

Toàn thân ông đều run rẩy kịch liệt.

- Quả nhân thì sợ gì? Đều sắp tê liệt cả rồi, còn sợ gì chứ?

- Thẩm Lãng nhà ngươi đi, ngươi đi đánh! Không cần dùng danh nghĩa gia tộc họ Kim của ngươi đánh, vẫn dùng danh nghĩa Việt quốc của ta đánh.

- Đánh thắng, đương nhiên tốt! Đánh thua, cùng lắm thì vong quốc!

- Cứ quyết định như vậy!

Đây là Ninh Nguyên Hiến.

Thời khắc mấu chốt, sẽ trở thành một con bạc.

Một con bạc thẳng tiến không lùi.

Thật sự không phải là một đấng quân vương anh minh cơ trí.

Thế nhưng...

Nhưng cũng khiến người ta hài lòng vô cùng.

Vong quốc cũng muốn chơi với ngươi đến cùng.

Đối mặt đánh cuộc đáng sợ như vậy, cũng dám trực tiếp thách thức, nhìn qua hoàn toàn đã không có hy vọng thắng.

Trái lại Thái tử Ninh Dực.

Một khi rơi vào tình thế nguy hiểm liền tiến thối lưỡng nan, không biết làm sao.

Thậm chí đến cuối cùng, căn bản cũng không dám làm bất kỳ quyết định gì, cầm quyền quyết định giao cho Chúc Lâm.

Mà Ninh Nguyên Hiến.

Sẽ điên cuồng quyết định, ông ta sẽ dám làm.

...

Triều hội ngày kế tiếp!

Sứ giả vua Căng lại một lần nữa xuất hiện ở trong triều đình.

- Việt vương bệ hạ, ngài phải suy tính như thế nào? Thời gian đã qua một ngày!

Ninh Nguyên Hiến cất giọng thản nhiên:

- Quả nhân đã quyết định, từ chối đề nghị vua Căng, không cắt một tấc đất!

Sứ giả vua Căng kinh ngạc.

Ơ... Đây là người điên à?

Điều kiện khoan dung thế này mà các ngươi đều không đáp ứng.

Lúc này toàn bộ miền nam nước Việt đều hoàn toàn trống rỗng, chúng ta bất cứ lúc nào có thể phái binh công chiếm, mang tất cả nửa Việt quốc.

Việt vương, cho thể diện mà ngài không cần sao?

Mà lúc này, càng thêm khiếp sợ là văn võ bá quan Việt quốc, gần như hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình.

Bệ hạ điên rồi sao?

Một khi cự tuyệt vua Căng, sẽ thấy không còn cơ hội.

Kế tiếp đại quân của vua Căng cuốn phăng tất cả nửa Việt quốc, muốn đất đai người ta chiếm lĩnh phun ra sao, không có khả năng đâu.

Thẩm Lãng là dùng lời gì mà mê hoặc bệ hạ.

Sứ giả vua Căng hỏi:

- Việt vương bệ hạ, đây xác định là câu trả lời cuối cùng của ngài sao?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Đúng!

Sứ giả vua Căng nói:

- Ngài biết chuyện này có nghĩa khai chiến không? Ý nghĩa quân đội nước Đại Nam của ta mang tất cả nửa Việt quốc, thậm chí trực tiếp dẫn binh tiến đến kinh d8ô?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Đúng, khai chiến? Vậy khai chiến đi!

Sứ giả vua Căng lại một lần nữa ngó Ninh Nguyên Hiến, giống như muốn hoàn toàn nhớ kỹ khuôn mặt của người điên này.

- Được rồi, ta hiểu rồi, tạm biệt!

Tiếp đó sứ giả vua Căng rời đi!

Chúc Hoằng Chủ ngẩn ngơ, tiếp đó nhanh chóng lao ra điên cuồng, đuổi theo vị sứ giả vua Căng này.

Bệ hạ điên rồi, Việt quốc Thượng Thư Đài không có điên, Xu Mật Viện không có điên.

Cả triều văn võ đại thần ngơ ngác nhìn quốc quân Ninh Nguyên Hiến.

Không thể tin được hai mắt cùng lỗ tai của mình.

Bệ hạ, ngài quá điên cuồng.

Thẩm Lãng cần một vạn người đánh bại mười vạn người vua Căng, ngài cũng tin?

Đây chính là quân đội tuyến hai, hắn thậm chí ngay cả quân Niết Bàn đầu tiên đều không mang.

Vương thúc Ninh Khải chợt quỳ xuống, dập đầu chảy máu.

Phó sứ Xu Mật Viện Xung Ngạc quỳ xuống dập đầu.

Thần tử cả triều, toàn bộ quỳ xuống dập đầu.

- Bệ hạ, bệ hạ a... Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

- Tuyệt đối không thể đem quốc gia mạo hiểm...

- Thẩm Lãng, ngươi rõ ràng một quốc tặc, ngươi thực sự muốn cho Việt quốc của ta mất...

Mà lúc này!

Ninh Nguyên Hiến chậm rãi đứng lên.

- Không phải là vong quốc à?

- Không cần che che giấu giấu, không phải là vong quốc à?

- Nếu có mất, cũng là mất Việt quốc gia tộc họ Ninh của ta. Các vị thần công, hoặc là đầy bụng kinh luân, hoặc là văn võ toàn tài, luôn sẽ có vinh hoa phú quý. Vong quốc thì diệt tộc cũng chỉ là họ Ninh của ta, chết cũng là Ninh Nguyên Hiến ta đây.

- Nếu thắng, ta thu hoạch tôn nghiêm, Việt quốc giữ được quốc thổ hoàn chỉnh.

- Nếu thua, Việt quốc vong quốc, họ Ninh của ta vong tộc diệt chủng, Ninh Nguyên Hiến ta đây chết không có chỗ chôn!

- Cứ như vậy!

- Ai muốn đệ đơn xin từ chức, bây giờ có thể bắt đầu!

- Còn dư lại không cần nhiều lời, tâm ý quả nhân đã quyết!

Giọng của Ninh Nguyên Hiến vang vọng toàn bộ triều đình.

Toàn bộ thần tử, run lẩy bẩy, gần như không cách nào hít thở.

Điên rồi, bệ hạ đây là hoàn toàn điên rồi.

Chúng thần cảm giác như là con thú nho nhỏ giữa trời long đất lở, cảm giác được tai họa ngập đầu đang ở trước mắt.

Vương thúc Ninh Khải hận và trừng Thẩm Lãng một cái, thực sự hận không thể bằm hắn thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro.

Thế nhưng, bệ hạ đã quyết định, vậy Ninh Khải cũng không lựa chọn.

Bởi vì lão cũng là vương tộc, đến lúc đó vong quốc thì lão cũng sẽ chết.

- Thần, tuân chỉ!

Vương thúc Ninh Khải dập đầu, tiếp đó đứng thẳng lên.

- Ninh Chính! - Quốc quân hô.

Ninh Chính ra khỏi hàng.

- Sắc phong Ninh Chính là Bình Nam đại tướng quân, dẫn đầu một vạn Thành Vệ Quân xuôi nam, cùng vua Căng quyết chiến!

Nghe những lời này!

Thẩm Lãng cùng Ninh Chính kinh ngạc!

Dẫn đầu một vạn Thành Vệ Quân xuôi nam?

Vậy toàn bộ kinh đô, chỉ còn lại một vạn Thành Vệ Quân, gần như cùng không thành không có gì khác biệt.

- Sắc phong Thẩm Lãng là...

Ninh Nguyên Hiến ngẫm lại một hồi, hoàn toàn tìm không được một chức quan thích hợp Thẩm Lãng.

- Quên đi, ngươi thích làm chức quan gì thì làm chức quan đó…

Thằng ranh con khốn kiếp này, có thể cũng không cần chức quan.

- Sắc phong Kim Trác là Đề đốc hành tỉnh Thiên Nam, có thống soái hành tỉnh Thiên Nam địa phương quân phòng thủ đó quyền.

- Cứ như vậy, liền giải tán đi!

- Bãi triều! - Đại thái giám Lê Chuẩn hô.

Trên triều đình văn võ bá quan vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, một câu nói đều nói không ra được.

Thậm chí người quỳ trên mặt đất, đều không đứng lên nổi.

Chân chính là toàn thân lạnh lẽo, xụi lơ vô lực.

Ra sức đứng lên, tiếp đó giống như cái xác không hồn đi ra ngoài.

Muốn mất nước!

Việt quốc muốn trời sập.

Ta phải đi nơi nào?

Gia tộc của ta phải đi nơi nào?

Tiếp đó, văn võ bá quan bản năng nhìn về Thẩm Lãng.

Hại nước hại dân, hại nước hại dân.

Nếu không phải là ngươi, bệ hạ đã đáp ứng cùng vua Căng ký hiệp định đình chiến.

Nếu không phải là ngươi, Việt quốc cũng sẽ không vong quốc.

Đánh chết hắn.

Đánh chết hắn, cục diện còn có thể bù đắp lại!

Lúc này, rất nhiều thần tử thật sự không phải là bởi vì hận thù cá nhân.

Nếu đánh chết Thẩm Lãng, nói không chừng thật có thể bù đắp lại tâm ý bệ hạ, còn có thể cùng vua Căng ký kết hiệp định đình chiến.

Nhưng mà, bọn họ vẫn không có động thủ.

Toàn bộ trong triều đình, chợt dâng lên một cổ khí tức năng lượng cường đại.

Lần trước, quần thần đánh Ninh Chính, hoàn toàn trở tay không kịp.

Mà bây giờ, đại thái giám Lê Chuẩn cùng Lê Mục, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm toàn bộ triều đình.

Ai dám động thủ, đó chính là chết!

Bây giờ Ninh Nguyên Hiến chính là một người điên, thần tử ở đây mặc kệ đầu lớn cỡ nào, nói giết là giết ngay.

Quốc quân ngay cả vong quốc còn không sợ, còn sợ triều cục rung chuyển?

...

Ngày đó.

Sứ giả vua Căng rời khỏi thành Thiên Việt.

Điều này đại biểu được đàm phán vua Căng cùng vua Việt, hoàn toàn vỡ tan.

Đến tận đây, Việt quốc tiến vào thời khắc sống chết tồn vong.

Ngày kế!

Bình Nam đại tướng quân tân nhiệm Ninh Chính, Trưởng sử Thẩm Lãng, dẫn đầu một vạn Thành Vệ Quân xuôi nam.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ngày hôm nay tiếp tục một vạn sáu, các huynh đệ xin hỗ trợ cho ta vé tháng, ta tuyệt đối không phụ lòng các ngươi, ta xin đó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện