Đ*, đây là thật hay giả?
Không phải ta không rõ, mà là thế giới này biến hóa quá nhanh.
Đây là cảm giác trong lòng vạn dân kinh đô.
Lúc trước là tuyệt vọng cùng thất bại chen chúc tới.
Mà bây giờ hoàn toàn là từ thắng lợi này đến thắng lợi khác.
Khi họ Xung tuyên bố mưu phản, vạn dân kinh đô tuy rằng chưa nói tới hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nhưng lại là tràn đầy tuyệt đối bất an.
Bởi vì ai nhìn cũng biết.
Đây là một trận nội chiến, hơn nữa còn là nội chiến tranh giành ngôi báu.
Dĩ nhiên, trên thực tế một trận chiến này của Xung Nghiêu chưa chắc là vì Ninh Kỳ đánh, là vì tự lập thành một nước.
Nhưng ở trong mắt thiên hạ vạn dân, Xung Nghiêu khởi binh chính là vì Ninh Kỳ đoạt vương vị.
Một khi công chiếm hành tỉnh Thiên Tây, sau đó đại quân Xung Nghiêu nhất định sẽ tiến quân thần tốc tiến đánh kinh đô, dùng danh nghĩa cần vương đẩy Ninh Kỳ lên ngôi.
Cho nên, tất cả mọi người lo lắng chân chính đại quyết chiến sẽ nổ ra ở kinh đô.
Cho đến lúc này lại là sinh linh đồ thán.
Phải biết rằng họ Xung tầm có mười vạn đại quân.
Trừ phi Biện Tiêu đại quân xuôi nam, bằng không quân đội Ninh Chính điện hạ gặp nhiều thua thiệt.
Nhưng mà không có nghĩ tới là, chỉ thời gian hơn một tháng, họ Xung liền thua.
Mười vạn đại quân gần như toàn quân huỷ diệt?
Dựa vào, quân đội Việt quốc chúng ta lúc nào trở nên lợi hại như vậy?
Mặc dù không có muôn người vui mừng, thế nhưng trong lòng dân chúng kinh đô vẫn muốn nhảy cẫng lên.
Cảm xúc ủng hộ Ninh Chính lại một lần nữa tăng lên.
Cái gì là quân vương lợi hại?
Dù cho bạo phát nội chiến, cũng gần như để cho ngươi không cảm giác được, ngươi còn chưa có bắt đầu lo lắng, cũng đã kết thúc.
Thẩm Lãng lợi hại.
Vạn dân kinh đô tuy rằng không muốn mở miệng, nhưng nhưng trong lòng đồng thời dâng lên cái ý niệm này.
Nghe nói một trận chiến này toàn bộ đều cũng có vợ của Thẩm Lãng đánh.
Mấy nghìn người đánh mười vạn.
Cái này nghe vào đều có chút không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhiều thoại bản cũng không dám viết thế này, cái kỳ tích này đơn giản là một con sóng nối tiếp một con sóng.
- Là nương tử Thẩm Lãng lợi hại, không phải Thẩm Lãng lợi hại.
- Kim Mộc Lan mạnh như vậy, kết quả còn bị Thẩm Lãng cưỡi, không phải có vẻ Thẩm Lãng càng thêm lợi hại à?
- Làm sao ngươi biết là Thẩm Lãng cưỡi Kim Mộc Lan? Có lẽ là Kim Mộc Lan cưỡi Thẩm Lãng thì sao?
Thế giới này, cho tới bây giờ cũng không thiếu con mắt phát hiện chân tướng.
- Ta đột nhiên cảm giác được Thẩm Lãng lại thêm trâu bò, cưới một nương tử tuyệt mỹ lợi hại thế này, lúc làm việc đều không cần cố sức, nằm hưởng thụ là được.
- Cứ để người ta cưỡi, bản thân động, quá lợi hại luôn ấy chớ!
...
Trong phủ Tam vương tử.
Ninh Kỳ lẳng lặng đứng ở bên trong viện vẫn không nhúc nhích.
Gã lại một lần nữa chịu đả kích trí mạng.
Vì sao gã kiên trì ở lại trong kinh đô.
Bởi vì họ Xung cường đại, họ Tiết cường đại.
Khi họ Xung mưu phản, lúc khí thế mười vạn đại quân kinh người, Ninh Kỳ ở kinh đô cũng là có phân lượng vĩ đại.
Bởi vì từ trình độ nào đó, họ Xung cùng họ Tiết cũng là vì gã mà chiến đấu.
Nhỡ ra mười vạn đại quân họ Xung đánh vào kinh đô, ai có thể ổn định cục diện?
Chỉ có Ninh Kỳ.
Nhưng mà chỉ hơn thời gian một tháng, mười vạn đại quân họ Xung đã huỷ diệt toàn bộ.
- Loại quân đội như quân Niết Bàn này, căn bản cũng không nên xuất hiện trên thế giới này. - Ninh Kỳ phát ra cảm thán đồng dạng.
Kế tiếp gã phải làm gì?
Họ Xung diệt, họ Tiết vẫn cường đại.
Thế nhưng từ trình độ nào đó họ Tiết đã nhảy ra khỏi phạm vi Việt quốc này, gia tộc họ Tiết chiếm quần đảo Nam Châu mấy chục năm, gần như đã là tự lập một quốc gia, hơn nữa dựa lưng vào núi Phù Đồ, liên hợp hội Ẩn Nguyên, Tiết Triệt đã sớm cấu kết quan hệ đến cấp độ của đế quốc rồi.
Họ Xung cùng Ninh Kỳ quan hệ đặc biệt thân mật, họ Tiết thì thoáng xa một chút.
Hôm nay họ Xung đầu hàng, phân lượng Ninh Kỳ lập tức ngã hơn phân nửa.
Một vương tử hoàn toàn không có phân lượng, tranh ngôi thất bại, lẽ nào sau đó hướng Ninh Chính như chó vẩy đuôi mừng chủ à?
Đi con đường nào?
Chúc Hoằng Chủ, ông nói đấy bóng tối trước tở mờ sáng.
Nhưng thứ bóng tối rốt cuộc còn kéo dài đến bao lâu hả?
...
Mấy ngày sau!
Kim Mộc Lan dẫn đầu quân Niết Bàn tiến vào kinh đô, trùng trùng điệp điệp áp tải mấy trăm chiếc xe chở tù.
Người ở trong chiếc xe dẫn tù đầu tiên chính là Xung Nghiêu.
Gần như toàn bộ thành viên gia tộc họ Xung đều trở thành tù nhân cấp thấp.
Thái tử Ninh Chính tự mình đến đến cổng Chu Tước nghênh tiếp.
- Đệ muội cực khổ.
- Điện hạ!
Ninh Chính kêu là đệ muội (vợ của em trai), mà không phải biểu muội (em gái họ).
Xe chở tù mở ra.
Xung Nghiêu mang theo xiềng xích, định quỳ xuống Ninh Chính.
- Xung Hầu trước không cần đa lễ. - Ninh Chính ngăn cản Xung Nghiêu.
Tiếp đó, hai người lẳng lặng không nói gì.
- Tất cả chờ gặp qua phụ vương sau hẵn nói. - Ninh Chính nói:
- Đệ muội, có thể bỏ xiềng xích cho Xung Hầu đi.
Xung Nghiêu nói:
- Đa tạ điện hạ, nhưng thần thân chịu tội, vẫn là mang xiềng xích tự tại một chút.
Ninh Chính không có nói nữa nói, mà là hướng Xung Nghiêu khom người thi lễ một cái.
- Phụ vương đã chờ đã lâu, chúng ta giờ tiến cung đi.
Tiếp đó, Ninh Chính phóng người lên ngựa.
Xung Nghiêu trong lòng thở dài, ông và Ninh Chính gần như cho tới bây giờ đều chưa có tiếp xúc qua.
Nhưng liền trong thời gian ngắn ngủi ở chung vừa rồi để cho ông cảm khái muôn vàn.
Đầu tiên, Ninh Chính là không quen nói chuyện, lại không biết diễn trò.
Thứ nhì, rõ ràng lần này gã thắng toàn tập, lại không có chút nào vẻ đắc ý, ánh mắt nhìn phía Xung Nghiêu cũng không có bao nhiêu địch ý.
Thật sự có phong thái vua hiền cổ đại.
Khoan hồng độ lượng, chỉ làm chuyện thật, không nói bốc nói phét chút nào, lúc đắc thế lại biết vị tha.
Vua như vậy, rõ ràng năng thần thiên hạ tha thiết ước mơ.
Ninh Kỳ thông minh quá nhiều, cũng khí phách quá nhiều, nhưng thủ đoạn quá ác, đối với thần tử mà nói, quân vương như vậy khá đáng sợ.
...
Một lúc lâu sau!
Xung Nghiêu quỳ gối trước mặt Ninh Nguyên Hiến.
- Tội thần, tham kiến bệ hạ.
Ninh Nguyên Hiến vẫn ngồi ở xe lăn, tóc trắng bệch, hai tay đã khôi phục hơn phân nửa năng lực hành động, thế nhưng run rẩy càng thêm lợi hại.
- Xung khanh, ngươi còn có vẻ rất trẻ, nhưng quả nhân đã già rồi. - Ninh Nguyên Hiến cười nói.
Xung Nghiêu dập đầu không nói.
Người này trong lòng ngạo mạn, lúc trước mỗi một lần nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến đều kiệm lời.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Xung Nghiêu, trước đây hai người chúng ngó mặt thôi cũng ghét, ngươi nhìn ta không được, ta cũng nhìn ngươi chẳng ưa. Bây giờ thì được rồi, ngươi và ta đều ngã vào bụi bặm, ngược lại là có thể bình tĩnh đối đãi.
Xung Nghiêu dập đầu:
- Tội thần không dám.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nói một câu thật lòng, ta không thể không đánh họ Xung của người. Nhưng ngươi Xung Nghiêu bất kể là đạo đức cá nhân, hay là quốc gia đại sự, đều không có mắc nợ gì.
Lời này cũng là thật.
Ở mặt đạo đức cá nhân, Xung Nghiêu chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì. Hơn nữa ông ta lựa chọn hỗ trợ Ninh Kỳ cũng không coi là sai.
Ở chuyện quốc gia đại sự, lúc hai nước Sở Việt đại chiến, Xung Nghiêu lấy sức của cả gia tộc chống lại ba mươi vạn đại quân nước Sở. Nếu không phải là vì ông, đại quân nước Sở đã trực tiếp đánh tới kinh đô mất rồi.
Ông ta từ đầu tới đuôi cũng không có sợ chiến, vì chống đỡ Sở vương, dốc hết toàn bộ.
Dĩ nhiên, ông ta nỗ lực nịnh bợ đế quốc Đại Viêm, muốn gả Xung Sư Sư gả cho con của Vũ thân vương đế quốc.
Nhưng chẳng có ai hoàn hảo.
So với Tô Nan cùng Tiết Triệt, Xung Nghiêu đã đặc biệt dòm trước ngó sau.
Hơn nữa thời khắc tối hậu, họ Xung khởi binh mưu phản cũng là lấy danh nghĩa cần vương, không có trực tiếp mưu phản.
Ông ta cũng không thể ngồi chờ chết, tùy ý Việt vương đoạt quân đội của hắn cùng đất phong.
Cho nên Ninh Nguyên Hiến nói quốc gia đại sự cùng đạo đức cá nhân của ông ta cũng không có tính là kém.
- Cho nên, gia tộc họ Xung của ngươi ta không giết một người. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Họ Xung của ngươi ở kinh đô cũng có dinh, cũng cũng đủ lớn, ngay kinh đô an cư đi. Hoà hoãn vài năm sau, đệ tử họ Xung của ngươi, vẫn sẽ có tiền đồ.
Xung Nghiêu dập đầu cất giọng run rẩy:
- Thần cảm ơn long ân bệ hạ.
Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Xung phi mạnh mẽ, trẻ đẹp, lúc trước ta và nàng coi như còn vô cùng xứng, hôm nay nàng cũng giống là con gái của ta vậy. Họ Xung của ngươi tiến vào kinh đô, nàng cách nhà mẹ đẻ cũng gần một chút, có thể như thường lệ trở về thăm, đỡ phải vô vị chán nản với lão già như ta đây.
Xung Nghiêu lập tức lại không nói tiếng nào.
- Xung Nghiêu... – Giọng Ninh Nguyên Hiến trở nên trịnh trọng lên.
Xung Nghiêu quỳ thẳng người, vễnh tai lắng nghe.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Cái thiên hạ này phong vân biến ảo, mấy năm Hà Đông, mấy năm Hà Tây, ai cũng không nói rõ được. Trên đầu ngươi có cái bầu trời nước Việt, ở trên nữa còn có mảnh trời đế quốc Đại Viêm này. Lần này gia tộc họ Xung của ngươi ta không giết một người, cho nên mà ta hy vọng tương lai dù cho thiên biến, họ Xung của ngươi vẫn có thể nhớ kỹ hôm nay.
Xung Nghiêu nghe cẩn thận, không có lọt một chữ.
- Tiềm long tại uyên cũng rất tốt. - Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Nếu muốn ngủ đông, liền triệt để ngủ đông mấy năm, mặc kệ trời thay đổi như thế nào đi nữa, trước tiên hãy thấy rõ sắc trời mới quyết định. Ông bạn già, ta đây làm quân vương không tính là thành công, nhưng những lời này là lời tâm huyết của ta đối với ngươi. Ngươi và họ Chúc không giống như vậy, căn cứ họ Chúc ở Viêm Kinh. Ngươi và họ Tiết cũng không giống như vậy, họ Tiết làm việc không có ranh giới cuối cùng.
Xung Nghiêu dập đầu nói:
- Thần nhất định sẽ ghi tạc lời của bệ hạ trong lòng.
Ninh Nguyên Hiến tiến lên vỗ vỗ bả vai Xung Nghiêu nói:
- Thiên hội biến, nhưng chưa hẳn sẽ không thay đổi trở về, ông bạn già ghi nhớ!
Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tiếp chỉ, tước tất cả chức vị Hầu tước Trấn Tây của Xung Nghiêu, sắc phong làm Hầu tước An Ninh, khâm thử!
...
Xung phi trong cung.
Xung Nghiêu cuối cùng ở một lần gặp được cô em gái này.
Quả nhiên như là Ninh Nguyên Hiến đã nói, Xung phi mặc dù tuổi cũng không nhỏ, nhưng vẫn diễm lệ vô song, còn rất trẻ trung, nhìn qua nhiều lắm ba mươi mấy tuổi.
Nhưng tính cách ngang bướng của bà quả thực để bất luận kẻ nào đều đau đầu.
Động một chút là gây sự, cho dù với quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng là như vậy.
Ninh Nguyên Hiến không để ý tới bà, bà cũng không để ý Ninh Nguyên Hiến, muốn nịnh nọt lấy lòng ta sao, tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên thành hôn hai mươi mấy năm, thời gian hai người làm oan gia vượt qua hơn phân nửa.
Thế nhưng gần đây tính cách Xung phi đã biến hóa rất nhiều, không phải là bởi vì họ Xung thế yếu, mà là bởi vì Ninh Nguyên Hiến ngã bệnh.
Đối mặt Ninh Nguyên Hiến già yếu lưng còng, Xung phi trở nên dịu dàng, cũng không thể bực bội gì với ông nữa, nhỡ ra làm ông tức chết thì coi như bà sẽ thành góa chồng mất.
Ninh Nguyên Hiến là người đàn ông duy nhất của cuộc đời bà, sao bà không thương cho được.
Nhìn thấy bộ dáng Ninh Nguyên Hiến già nua yếu ớt, tim bà đau như cắt.
- Như thế cũng tốt vô cùng. - Xung phi nói:
- Ta vốn đang luôn luôn lo lắng nhà của chúng ta không có kết quả gì tốt, vốn là cả nhà chết hết mà.
Xung Nghiêu bất đắc dĩ, cô em này vẫn không biết tém mồm miệng như vậy.
- Bây giờ tuy rằng đất phong cũng mất, quân đội cũng mất, nhưng người cả nhà đều ở đây, tốt vô cùng. - Xung phi nói:
- Như thế cũng có thể một lần nữa bắt đầu, có thể qua mấy chục năm sau đó, gia tộc bọn ta lại một lần nữa hưng vượng lên. Cuối cùng so với Tô Nan vẫn tốt chán, cả nhà của hắn đều chết hết, còn lại một thân lão già mẹ góa con côi, mỗi ngày đều đang liều mạng sinh con.
Á!
Xung Nghiêu vẫn quyết định cáo từ.
Rõ ràng trò chuyện không nổi nữa.
Làm khó quốc quân, suốt mấy chục năm này thật sự không biết là làm sao sống cùng được.
Nói đến Ninh Nguyên Hiến với đám vợ của chính mình, quả thực xem như là rất khá.
Năm đó ông bị ép rơi vợ cả, khiến bà buồn bực sầu não mà chết, cho nên trong lòng tràn đầy hổ thẹn, liền bù đắp ở trên người những bà vợ khác.
Tô phi đã từng ương bướng thế nào? Sau khi Tô Nan làm phản thất bại, tất cả mọi người cho rằng Tô phi hẳn phải chết.
Kết quả bà không có chết, thậm chí ngay cả chức vị vương phi cũng chẳng bị tước đi.
Vương hậu họ Chúc hạng ngạo mạn, tỏ vẻ ở trên cao với Ninh Nguyên Hiến và tìm mọi cách coi thường. Bây giờ Chúc Hoằng Chủ từ chức Tể tướng, vương hậu họ Chúc vẫn bình an vô sự.
Xung phi cũng vậy.
Lúc họ Xung mưu phản, Xung phi cũng không có bị bất kỳ trách móc nặng nề nào.
Ninh Nguyên Hiến đối với người ngoài tuyệt đối là cay nghiệt thiếu tình cảm, nhưng đối với người của mình quả thực rất tốt.
...
- A... A...
Bên trong vương cung!
Công chúa Ninh Diễm phát ra từng đợt kêu thảm.
Nhưng mà cái tiếng kêu thảm thiết này nghe được hơi khô, có chút giả.
Nàng đã cực kỳ lâu không có xuất hiện.
Đang làm gì?
Đang dưỡng thai mà.
Nàng mang thai đặc biệt gian nan, hơn nữa sau khi mang thai cũng là biến đổi bất ngờ, có chút nguy hiểm.
Cho nên luôn luôn ở trong cung dưỡng thai, gần như không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Hôm nay cuối cùng dưa cũng chín cuống cũng rụng rồi.
Trên thực tế nàng không hề đau.
Sinh con lại đau, có thể đau bằng sỏi thận lúc đó sao? Trải qua sự tàn phá trước đó, khả năng chịu đau của Ninh Diễm đã trở nên mạnh mẽ rất nhiều.
Hơn nữa điều kiện thân thể này của nàng quả thật sinh con khá nhẹ nhõm.
Dựa theo cách nói của bà mụ lúc trước đỡ đẻ cho tiểu Băng, so với đẻ trứng còn dễ hơn, cắn răng một cái giậm chân một cái là sinh rồi.
Ninh Diễm liền nhớ kỹ những lời này.
Nàng cảm thấy như thế vô cùng mất mặt, chưa đủ quý giá.
Cho nên lúc sinh nở, loại đau nhức này nàng rõ ràng nhịn được, cũng lớn tiếng kêu đau.
Con à, hãy cố mà nhìn một đoạn thời gian nữa mới ra đời đi nhé.
Để mẫu thân đỡ phải mang tiếng bị người khác cho rằng sinh con như sinh trứng vậy.
Cho nên, nàng luôn luôn cố gắng kêu đau, chính là muốn để người biết nàng đau cỡ nào.
Nhưng điều kiện thân thể này của nàng thật sự quá tốt.
Công chúa mông to đấy.
Mới vừa đau bụng không có bao lâu, đứa bé sẽ phải chui ra ngoài.
- Ra, ra!
- Thân thể của công chúa điện hạ không giống như vậy mà.
- Sinh mấy đứa trẻ khác thì người mẹ sẽ bị giày vò nửa cái mạng, công chúa điện hạ sẽ ung dung như đẻ trứng vậy.
Ninh Diễm khóc không ra nước mắt, ta không muốn thoải mái như vậy, ta cũng muốn rụt rè một chút.
- Oa oa oa...
- Chúc mừng công chúa điện hạ, là một đứa con trai.
- Tầm sáu cân...
Biện phi nghe nói như thế cũng biết đứa bé không đủ sáu cân, bà mụ cố ý báo thêm nhiều mấy lượng, có vẻ may mắn.
Ninh Diễm mang thai rất không thuận lợi, mặc dù Thẩm Lãng cùng ngự y trong cung dùng hết tất cả biện pháp, thế nhưng đứa trẻ trong bụng chưa nói đến cường tráng.
Có thể đủ tháng sinh ra, hơn năm cân đã vô cùng thỏa mãn.
- Ta ôm một cái... - Biện phi ôm lấy đứa trẻ.
Mấy đứa con trước kia của Thẩm Lãng khi vừa sinh ra đã trắng trắng tròn tròn, nẩy nở hoàn toàn, đáng yêu vô cùng.
Duy chỉ có đứa trẻ này lúc mới sinh đỏ hỏn, mắt vẫn chưa m, so với anh chị của nó có vẻ yếu hơn một chút.
- Yếu một chút không có gì không tố cũng giống như phụ thân của bé mà, có phúc khí phải không? - Biện phi cất giọng trìu mến không gì sánh bằng.
Á, lời này của Biện phi có ý gì đây?
- Tỷ tỷ ôm nó cho muội xem đi. - Ninh Diễm nói.
Mộc Lan dè dặt ôm đứa bé qua đây, đưa tới trong lòng Ninh Diễm.
Công chúa Ninh Diễm trìu mến mà nhìn con trai nói dịu dàng:
- Con ơi, mẹ thật xin lỗi, con không có cường tráng như ca ca tỷ tỷ, thế nhưng con yên tâm, sau này mẽ sẽ tự mình cho con ăn, nuôi cho con thật khỏe.
Chính thân thể Ninh Diễm rất khỏe, thế nhưng có một đoạn thời gian bị sỏi thận nên đối với điều kiện trong cơ thể, trong tử cung cũng có ảnh hưởng nhất định nên mang thai không dễ dàng gì.
- Cha của con không ở đây, nhưng không hề gì, chúng ta sẽ cố lớn cho thật đẹp để cho cha thấy. - Công chúa Ninh Diễm dỗ dành an ủi nói.
Thẩm Lãng quả thực không ở đây, hắn biết Ninh Diễm có thể chính là trong khoảng thời gian này sinh nở, nhưng là không có phương pháp phân thân.
Mộc Lan nhìn Ninh Diễm nói:
- Muội thật may mắn, ngày đó lúc tỷ sinh Thẩm Dã sinh thằng bé bại hoại Thẩm Dã quả thực bị giày vò gần chết. Khiến cho bây giờ phu quân vẫn không thích thằng bé, thế nhưng phu quân chắc chắn rất yêu bé cưng này.
Kế tiếp, quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại muốn vắt hết óc đặt tên đứa cháu ngoại này.
Lật rất nhiều điển tịch.
Ông cuối cùng chọn một cái tên.
Thẩm Lực.
Ninh Diễm nghe được tên này, gần như đều muốn khóc.
Phụ vương, tên này chẳng hề nghe hoành tráng tí nào.
Phụ vương lấy tên cho cô bé Thẩm Mật hay vậy, cái tên Thẩm Dã phu quân đặt cũng đã đủ qua loa, kết quả phụ vương càng qua quít hơn, đặt luôn cái tên Thẩm Lực, có khi gọi Thẩm Đại Lực còn tốt hơn.
Ninh Nguyên Hiến cười mà không nói.
Biện phi nói dịu dàng:
- Thẩm Lực không có gì không tốt, cơ thể đứa trẻ này có hơi yếu, đặt tên Thẩm Lực là một dự báo tốt, sau này đứa bé sẽ khỏe mạnh, hơn nữa nếu đặt tên quá uy phong khí phách sẽ đè hết phúc khí của thằng bé mất.
Ninh Nguyên Hiến đúng là dụng tâm lương khổ.
Ông lúc trước tinh xảo vô song, tự phụ không gì sánh được.
Mà bây giờ đã tràn đầy kính sợ khi chống lại trời cao, gần như lấy cái tên tầm thường chốn dân gian để cho dễ nuôi.
Cái tên Thẩm Lực này rõ ràng cũng có hiệu quả như cái tên Aruzhuang (A Lỗ Tráng).
Thế nhưng tiểu vương tử Aruzhuang bây giờ cũng ghê gớm, không đầy ba tuổi biết cưỡi ngựa.
Hơn nữa tự cưỡi ngựa non, ngã xuống vượt qua bốn năm lần, cũng chẳng có nửa tí vấn đề.
Chính là tính tình quá bướng bỉnh, có chút thời điểm ngựa con không nghe lời, nó sẽ đánh nhau với ngựa, đánh xong lại làm hòa, hận không thể ăn cùng một máng, hơn nữa ba ngày hết hai ngày ngủ ở chuồng ngựa, vua Khương Arunana cũng không quản.
Tóm lại, Aruzhuang sống chẳng giống một vương tử chút nào.
Mà bé cưng Thẩm Lực quả thực so với chị Thẩm Mật còn muốn văn tĩnh.
Trừ mới vừa sinh được khóc vài tiếng bên ngoài, liền không khóc nữa, yên đến độ như một bé gái vậy.
Ngoại hình của bé rất giống Ninh Diễm, cũng là một đứa bé tuyệt đẹp.
Nhưng nếu cùng so với vẻ đẹp khiến người ta phải hết hồn của Thẩm Mật và Thẩm Dã thì vẫn có một chút chênh lệch.
Điều này làm cho Ninh Diễm có chút thất vọng.
Nàng rõ ràng đẹp hơn Băng lẳng lơ kia, kết quả sinh con ra cũng không đẹp như cô bé Thẩm Mật.
Bại bởi Kim Mộc Lan cũng thì thôi, ta còn bại bởi một tiểu nha đầu không biết xấu hổ?
Băng lẳng lơ nhà ngươi rõ ràng là một tỳ nữ nhỏ nhoi, kết quả sinh con gái ra so với công chúa còn giống công chúa hơn, còn chưa phải nhờ dòng máu của cha nó tốt sao, bằng không căn cứ di truyền của Băng lẳng lơ nhà ngươi? Nếu sinh cũng chỉ sinh được một tỳ nữ con mà thôi.
Biện phi lại rất hài lòng.
- Không có gì không tốt, hai bé Thẩm Mật cùng Thẩm Dã xinh đẹp như vậy, nhà các con chẳng lẽ muốn cướp hết toàn bộ hào quang của thiên hạ sao? Sinh ra một đứa trẻ bình thường khỏe mạnh là tốt rồi. - Biện phi hôn trán của bé cưng Thẩm Lực nói:
- Chí ít tiểu bảo bảo Thẩm Lực chúng ta so với ngoại tổ mẫu xinh đẹp hơn.
Biện phi này đang tự giễu mà, ý của bà là mình chẳng xinh đẹp chút nào.
...
Ninh Kỳ gần như mỗi một ngày đều đang lầm bầm lầu bầu.
Chúc Hoằng Chủ, ông nói đây là bóng tối trước khi trời rạng sáng.
Vậy ánh bình minh đến cùng khi nào mới đến?
Gia tộc họ Xung đã triệt để an định ở kinh đô, phủ Hầu tước Trấn Tây đổi thành phủ Hầu tước An Bình.
Sau khi gia tộc họ Xung đóng kín cổng, có vẻ đặc biệt khiêm tốn với tư thế hoàn toàn không cùng bên ngoài tiếp xúc.
Xung Nghiêu thỉnh thoảng sẽ rời đi phủ Hầu tước tiến vào trong cung cùng quốc quân chơi cờ.
Thế nhưng ông ta cho tới bây giờ cũng không có cùng Ninh Kỳ tiếp xúc qua, nửa câu đều không có nói qua, hơn nữa cũng không có lên triều.
Lại qua tết.
Đêm giao thừa, đại đoàn viên ở vương cung, trừ lão Nhị đã xuất gia hay Ninh Dực vẫn đang bị bắt, các anh chị em còn lại đều ở đây.
Thái tử Ninh Chính vội vội vàng vàng tới, sau khi cơm nước xong lại vội vội vàng vàng rời đi.
Đây là một người cực kỳ chuyên cần, thậm chí ngay cả đêm giao thừa đều không để ý tới diễn tiết mục huynh hữu đệ cung gì cả.
Gã còn chưa có lên ngôi làm vua, một ngày cũng chỉ ngủ hơn hai canh giờ.
Tất cả thời gian còn lại đều đang xử lý chính sự.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn nhàn nhã, mỗi ngày chính là đánh cờ, xem sách, trêu chọc cháu ngoại một chút, cuộc sống như là thần tiên vậy.
- Ninh Chân, Ninh Cảnh... - Ninh Nguyên Hiến nói.
- Phụ vương!
- Đây là tiền mừng tuổi hai con. - Ninh Nguyên Hiến phát tiền lì xì cho mỗi đứa con.
Bên trong chỉ có một lượng vàng, thế nhưng chế tác đặc biệt tinh mỹ, chẳng những có hình con giáp cầm tinh, còn có tên của mỗi người.
Mấy người vương tử kinh ngạc?
Tiền mừng tuổi?
Phụ vương cho tới bây giờ cũng không có làm mấy thứ này.
- Ta không phải một tấm gương tốt, cùng Ninh Nguyên Vũ thúc thúc các con đã từng huyên náo không chết không thôi, chuyện này đương nhiên là có lỗi của hắn, nhưng cũng có lỗi của ta. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Mấy huynh đệ các con trước đây ít nhiều gì cũng đều từng ăn hiếp qua Ninh Chính, nhưng không cần phải lo lắng, Ninh Chính điểm ấy mạnh hơn ta, nó sẽ không nhớ ở trong lòng, huynh đệ các con sau này cũng phải giỏi giang tốt đẹp hơn.
- Nhi thần lĩnh chỉ.
- Ninh Kỳ... - Ninh Nguyên Hiến hô.
Ninh Kỳ tức khắc tiến lên, quỳ trước mặt Ninh Nguyên Hiến.
Ánh mắt của Ninh Nguyên Hiến nhìn đứa con trai này phức tạp, hùng tài đại lược, thủ đoạn độc ác.
- Ta và Xung Nghiêu từng nói một câu, thiên hạ phong vân biến ảo, ngày mai thiên biến, sau này chưa chắc liền không thay đổi trở lại. - Ninh Nguyên Hiến nói rất từ tốn:
- Ta biết con là người có tư tâm của mình, nhưng ta hy vọng con nhớ kỹ, dù cho thiên biến, cũng không cần cầm đoạn tuyệt, cho tương lai lưu một chút hy vọng, cũng cho Việt quốc của ta, cho họ Ninh lưu lại một chút hy vọng cùng nguyên khí.
Ninh Kỳ nói:
- Nhi thần nghe được.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lần này con tranh ngôi thất bại, Ninh Chính có trách móc nặng nề gì con không? Ta có trách móc con nặng nề gì không?
Ninh Kỳ dập đầu nói:
- Chưa bao giờ có.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thẩm Lãng có muốn giết con không?
Ninh Kỳ dập đầu nói:
- Không có.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Con xuất sắc vô cùng, rất lợi hại, lợi hại hơn ta nhiều lắm, nhưng chính là thiếu một tí ti nhân vị. Ngày đó con để cho người ta đi giết Ninh Chính, sau lại để cho Ninh Hàn xuống tay với ta. Đổi thành những người khác, đổi thành những quốc gia khác, con có mười cái mạng cũng tiêu rồi. Nhưng Ninh Chính không hề động, ta cũng không có động đến con, con cũng biết vì sao không?
Ninh Kỳ dập đầu.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nhớ kỹ, mặc kệ bất cứ lúc nào, không nên tuyệt đường. Cho họ Ninh của ta, cho Việt quốc bảo lưu một tia nguyên khí.
Ninh Kỳ run rẩy.
Ninh Nguyên Hiến tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai Ninh Kỳ nói:
- Ta đến ngày hôm nay đã không sợ chết. Thế nhưng “tham sống sợ chết” như con cũng không có chuyện gì xấu cả.
Tham sống sợ chết?
Ninh Kỳ nghe được cái từ này, không khỏi khẽ run lên.
- Ta nói cái từ tham sống sợ chết này, không có ý kiến gièm pha chút nào, tự giải quyết cho tốt, tự giải quyết cho tốt!
...
Ngày kế!
Ninh Kỳ bái kiến Thái tử Ninh Chính.
- Thái tử điện hạ, ý chỉ phụ vương đưa đến gia tộc họ Tiết đã mấy tháng, nhưng họ Tiết vẫn không có đưa lên danh sách lính, không có đưa lên bản đồ đất phong, từ chối thực hiện tân chính, thần sẵn lòng thay thế phụ vương đi vào họ Tiết vấn trách, đốc xúc họ Tiết chấp hành tân chính, nộp lên đất phong, xoá quân đội.
Ninh Kỳ muốn xuôi nam đi đến chỗ họ Tiết?
Ninh Chính trầm mặc một lúc lâu, rồi nói:
- Tam ca, sống ở kinh đô không tốt à?
Ninh Kỳ nói:
- Thần tự xin đi họ Tiết, đốc xúc tân chính, xin điện hạ chấp thuận.
Ninh Chính nói:
- Tam ca, chuyến đi này có thể tam ca không về được đâu.
Ninh Kỳ nói:
- Thần chưa từng nghĩ muốn quay đầu, hoặc là điện hạ lúc này liền bắt bỏ tù thần cũng được.
Ninh Chính nhìn Ninh Kỳ một lúc lâu.
Gã vô cùng khoan hồng độ lượng, nhưng tuyệt đối không cổ hủ, cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Dù cho không giết Ninh Kỳ, cũng sẽ phế bỏ võ công nhốt gã hoàn toàn.
Cái này vốn là suy nghĩ của Ninh Chính.
Nhưng gã và Ninh Nguyên Hiến vẫn luôn không có làm như vậy, đây là bởi vì thế cục thay đổi.
Ninh Chính nói:
- Tam ca, dù cho tam ca có tính toán gì đi nữa, cũng có thể lẳng lặng chờ ở kinh đô kia mà.
Ninh Kỳ nói:
- Như vậy quá vô năng.
Ninh Chính nói:
- Vậy những gì phụ vương từng nói, tam ca nhớ kỹ chưa?
Ninh Kỳ nói:
- Nhớ kỹ.
Ninh Chính ngẫm lại một hồi nói:
- Cái thứ ba, tam ca thấy Khương Ly bệ hạ thế nào?
Ninh Kỳ nói:
- Đại anh hùng, anh hùng cái thế, nhưng mưu toan lấy sức người mà nghịch thiên, đúng là không khôn ngoan. Nếu không không có thành sự, ngược lại mang đến tai hoạ cho vô số người.
Ninh Chính nói:
- Ta không cho là như vậy, Khương Ly bệ hạ dù cho thất bại, thế nhưng vẫn để lại cho toàn bộ thiên hạ di sản phong phú không gì sánh được, lưu cho vô số người hy vọng, chí ít để người trong thiên hạ thoáng mở mắt nhìn thế giới chân thật một chút.
Ninh Kỳ nói:
- Trước tiên phải sống sót, mới có thể nói chuyện cải biến thế giới.
Ninh Chính nói:
- Tam ca, nhất định phải đi sao?
Ninh Kỳ nói:
- Xin Thái tử điện hạ ân chuẩn.
Thái tử Ninh Chính nói:
- Được, vậy tam ca đi đi.
Hai ngày sau, Tam vương tử Ninh Kỳ xuôi nam, đi đến chỗ họ Tiết, vấn trách Tiết Triệt, đốc xúc tân chính.
Cái này làm cho cả vạn dân kinh đô, thậm chí văn võ quần thần triệt để kinh ngạc sững sờ.
Đây cũng là trình diễn chưa đủ sao?
Đây không phải là thả hổ về rừng à? Ninh Chính điện hạ, quốc quân bệ hạ, các ngươi cổ hủ thế này à?
Đây chính là tranh ngôi đó.
Các ngươi không có giết Ninh Kỳ còn chưa tính, tối thiểu cũng có thể phế bỏ võ công gã rồi nhốt lại.
Bây giờ ngược lại thả gã rời khỏi kinh đô.
Đây, đây là ý gì?
Chúng ta thật tình thấy không hiểu, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì, có biến hóa gì mà chúng ta không biết?
Đúng là không người nào hiểu nổi cả.
Thậm chí Ninh Cương, Ninh Khải, Vương Thừa Trù trực tiếp vọt tới Ninh Chính trước mặt ra sức mắng.
Mắng gã cổ hủ, đồng thời xin hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nướt bọt của Vương Thừa Trù gần như văng thẳng đến mặt Ninh Chính.
Đồng thời tấu thỉnh nửa đường giết chết Ninh Kỳ.
Ninh Chính không đồng ý.
Sau đó, ba người Vương Thừa Trù, Ninh Cương, Ninh Khải thực sự bắt đầu mưu đồ bí mật, muốn vận dụng lực lượng Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện ở trên đường giết chết Ninh Kỳ.
Ngữ điệu của Vương Thừa Trù đặc biệt kịch liệt.
Quân vương không đành lòng ăn con, Thái tử không muốn giết anh, nhưng vì Việt quốc, loại chuyện này cứ giao cho thần tử chúng ta để làm.
Tiếp đó, ba người vạch kế hoạch, chuẩn bị thuyên chuyển quân đội bí mật, ở nửa đường giết chết Ninh Kỳ.
Nhưng... Kế hoạch còn chưa có bắt đầu.
Ninh Nguyên Hiến liền điều động đại thái giám Lê Chuẩn đến đây ngăn cản.
Chuyện này càng khiến cho bọn họ nghĩ trăm lần cũng không ra.
Vì sao hả?
Dù cho không giết, tối thiểu cũng xem ra đi.
Giữ lại Ninh Kỳ, chẳng lẽ không sợ làm hại quốc gia à?
Đến tột cùng là tại sao hả?
Thiên hạ thế cục, đến tột cùng phát sinh thay đổi gì?
...
Việt vương lại một lần nữa hạ chỉ Tiết Triệt, lập tức chấp hành tân chính, giao ra đất phong, xoá tư quân.
Họ Tiết ngoảnh mặt làm ngơ.
Tam vương tử Ninh Kỳ mang theo ý chỉ của quốc quân tiến vào lãnh địa họ Tiết, sau đó không có tin tức nào, cũng không trở về nữa.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ trách cứ họ Tiết, cũng dám giam vương tử, quả thực tương đương mưu phản, mệnh lệnh Tiết Triệt ở trong vòng nửa tháng giao ra Ninh Kỳ, đồng thời tự mình đến kinh đô thỉnh tội.
Họ Tiết vẫn không có tiếng động.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến không thể nhịn được nữa, chính thức chiêu cáo thiên hạ.
Tiết Triệt chống lại ý vua, chống lại tân chính, giam vương tử, tội ác tày trời.
Hai ngày sau.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa chiêu cáo thiên hạ, gia tộc họ Tiết mưu phản, cả nước cùng thảo phạt.
Nội chiến Việt quốc mới vừa kết thúc, lại một lần nữa nổ ra.
Nhưng mà chẳng giống như họ Xung, họ Tiết từ đầu tới đuôi cũng không có phát sinh bất kỳ thanh âm gì.
Không có nói là cần vương, không có tuyên bố bản thân chính nghĩa.
...
- Quân Niết Bàn thứ hai, lên thuyền!
Theo một tiếng ra lệnh, ba nghìn quân Niết Bàn thật chỉnh tề leo lên thuyền.
Đây là hạm đội gia tộc họ Kim, tầm bốn mươi chiếc tàu chiến.
Thẩm Lãng biến mất đã lâu, lại một lần nữa xuất hiện ở trên soái hạm này.
Tuyệt mỹ vô song Mộc Lan dựa vào bên cạnh hắn.
Trước mặt Thẩm Lãng có một tấm bảng đen thật lớn, trên đó viết một chữ: Tiết!
Thiên hạ không thù?!
Đây xem như là một kẻ thù cuối cùng của Thẩm Lãng.
Tiết Triệt!
Người này cùng gia tộc họ Kim rõ ràng thù sâu như biển.
Gia tộc họ Kim với họ Tiết ân trọng như núi, nếu không có Bá tước Kim Trụ, gia tộc họ Tiết đã sớm diệt vong hơn một trăm năm.
Kết quả hai mươi mấy năm trước, Tiết Triệt cấu kết với hội Ẩn Nguyên, Cừu Thiên Nguy cùng nhau hãm hại Bá tước Kim Vũ, gần như để gia tộc họ Kim lâm vào tai họa ngập đầu.
Còn không chỉ như thế.
Tiết Triệt vài lần vận dụng sức mạnh của núi Phù Đồ, nỗ lực mưu sát Thẩm Lãng, nỗ lực để Kim Mộc Lan chết ở trên giường.
Mấy tháng trước cũng chính Tiết Triệt định giết Ninh Chính trên Đại Tuyết Sơn, đồng thời chém đứt tay trái của vợ Lý Thiên Thu.
Càng chưa kể đến Tiết Tuyết đóng giả trẻ mồ côi, lừa gạt bí tích của Kiếm Vương, mưu hại vợ của Kiếm Vương, hạ độc mẹ nuôi.
Người nhà này làm việc hoàn toàn không có ranh giới cuối cùng, luận độc ác còn muốn vượt qua Tô Nan.
Cho nên cả gia tộc họ Tiết, Thẩm Lãng nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.
- Phu quân, tiêu diệt họ Tiết, sau đó chúng ta liền rời khỏi Việt quốc sao? - Mộc Lan bèn hỏi.
Thẩm Lãng gật đầu.
Mộc Lan nói dịu dàng:
- Rõ ràng mong đợi một khắc kia.
Thẩm Lãng nói:
- Trước đó một kẻ thù là gia tộc họ Tô, ba năm trước đây liền tiêu diệt. Không nghĩ tới họ Tiết, lại cho tới bây giờ mới diệt, để ta bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian tốt đẹp.
Mộc Lan nói:
- Phu quân, lần này diệt họ Tiết phải mất bao lâu?
Thẩm Lãng nói:
- Có thể hai mươi ngày! Cục cưng à, lúc này đây diệt họ Tiết, chúng ta đại khái có thể trình diễn một kỳ tích kinh người nhất đó.
Mộc Lan nói:
- Đúng vậy, cam đoan so với diệt vua Khương Arutai, so với diệt Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy còn kinh ngạc gấp mười lần.
Diệt Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, là Thẩm Lãng đắc ý nhất kinh ngạc một khoản.
Nước biển rưới vào đường kính mấy dặm vĩ đại hầm, đem Cừu Thiên Nguy ba vạn hải tặc toàn bộ chết đuối.
Mà diệt mấy vạn đại quân vua Khương Arutai là một màn kinh ngạc về mặt thị giác.
Dẫn phát tuyết lở, trong nháy mắt mai táng mấy vạn đại quân của Arutai.
Mà lần này diệt họ Tiết, Thẩm Lãng suy nghĩ trình diễn kỳ tích càng thêm chấn động.
So với diệt Vua Hải Tặc cùng vua Khương cộng lại còn kinh ngạc gấp mấy lần.
- Công tử, toàn bộ hạm đội tập kết hoàn tất!
Thẩm Lãng đi lên chỗ cao, nhìn thoáng qua hạm đội của mình.
Trùng trùng điệp điệp, mênh mông bát ngát...
Được rồi, đó là khoác lác.
Tổng cộng liền bốn mươi chiếc thuyền, hơn nữa cũng không lớn, cộng lại không vượt qua bốn ngàn người.
Mà gia tộc họ Tiết có bao nhiêu hạm đội?
Hai ba vạn to lớn.
Thuyền vượt qua mấy trăm chiếc, hơn nữa có rất nhiều chiến hạm cỡ lớn.
Lực lượng hải quân gia tộc họ Tiết vượt qua Thẩm Lãng hơn bảy tám lần.
- Hạm đội xuất phát, đi tiêu diệt họ Tiết phản bội!
Theo một tiếng ra lệnh, gia tộc họ Kim bốn mươi chiếc thuyền, trùng trùng điệp điệp xuôi nam, viễn chinh quần đảo Nam Châu của gia tộc họ Tiết.
Hạm đội gia tộc họ Tiết còn chưa tới đánh thành Nộ Triều.
Hạm đội của Thẩm Lãng ngược lại muốn đi đánh quần đảo Nam Châu, muốn đi diệt Tiết Triệt đại bản doanh.
Thế giới này thật sự điên rồi.
...
Chú thích của Bánh: Cha của ta từ dưới quê đến thăm, buổi tối cùng nhau uống rượu một chút. Nhưng ta vẫn up một vạn sáu, ta cần vé tháng rất nhiều, cho ta có được không?
Không phải ta không rõ, mà là thế giới này biến hóa quá nhanh.
Đây là cảm giác trong lòng vạn dân kinh đô.
Lúc trước là tuyệt vọng cùng thất bại chen chúc tới.
Mà bây giờ hoàn toàn là từ thắng lợi này đến thắng lợi khác.
Khi họ Xung tuyên bố mưu phản, vạn dân kinh đô tuy rằng chưa nói tới hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nhưng lại là tràn đầy tuyệt đối bất an.
Bởi vì ai nhìn cũng biết.
Đây là một trận nội chiến, hơn nữa còn là nội chiến tranh giành ngôi báu.
Dĩ nhiên, trên thực tế một trận chiến này của Xung Nghiêu chưa chắc là vì Ninh Kỳ đánh, là vì tự lập thành một nước.
Nhưng ở trong mắt thiên hạ vạn dân, Xung Nghiêu khởi binh chính là vì Ninh Kỳ đoạt vương vị.
Một khi công chiếm hành tỉnh Thiên Tây, sau đó đại quân Xung Nghiêu nhất định sẽ tiến quân thần tốc tiến đánh kinh đô, dùng danh nghĩa cần vương đẩy Ninh Kỳ lên ngôi.
Cho nên, tất cả mọi người lo lắng chân chính đại quyết chiến sẽ nổ ra ở kinh đô.
Cho đến lúc này lại là sinh linh đồ thán.
Phải biết rằng họ Xung tầm có mười vạn đại quân.
Trừ phi Biện Tiêu đại quân xuôi nam, bằng không quân đội Ninh Chính điện hạ gặp nhiều thua thiệt.
Nhưng mà không có nghĩ tới là, chỉ thời gian hơn một tháng, họ Xung liền thua.
Mười vạn đại quân gần như toàn quân huỷ diệt?
Dựa vào, quân đội Việt quốc chúng ta lúc nào trở nên lợi hại như vậy?
Mặc dù không có muôn người vui mừng, thế nhưng trong lòng dân chúng kinh đô vẫn muốn nhảy cẫng lên.
Cảm xúc ủng hộ Ninh Chính lại một lần nữa tăng lên.
Cái gì là quân vương lợi hại?
Dù cho bạo phát nội chiến, cũng gần như để cho ngươi không cảm giác được, ngươi còn chưa có bắt đầu lo lắng, cũng đã kết thúc.
Thẩm Lãng lợi hại.
Vạn dân kinh đô tuy rằng không muốn mở miệng, nhưng nhưng trong lòng đồng thời dâng lên cái ý niệm này.
Nghe nói một trận chiến này toàn bộ đều cũng có vợ của Thẩm Lãng đánh.
Mấy nghìn người đánh mười vạn.
Cái này nghe vào đều có chút không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhiều thoại bản cũng không dám viết thế này, cái kỳ tích này đơn giản là một con sóng nối tiếp một con sóng.
- Là nương tử Thẩm Lãng lợi hại, không phải Thẩm Lãng lợi hại.
- Kim Mộc Lan mạnh như vậy, kết quả còn bị Thẩm Lãng cưỡi, không phải có vẻ Thẩm Lãng càng thêm lợi hại à?
- Làm sao ngươi biết là Thẩm Lãng cưỡi Kim Mộc Lan? Có lẽ là Kim Mộc Lan cưỡi Thẩm Lãng thì sao?
Thế giới này, cho tới bây giờ cũng không thiếu con mắt phát hiện chân tướng.
- Ta đột nhiên cảm giác được Thẩm Lãng lại thêm trâu bò, cưới một nương tử tuyệt mỹ lợi hại thế này, lúc làm việc đều không cần cố sức, nằm hưởng thụ là được.
- Cứ để người ta cưỡi, bản thân động, quá lợi hại luôn ấy chớ!
...
Trong phủ Tam vương tử.
Ninh Kỳ lẳng lặng đứng ở bên trong viện vẫn không nhúc nhích.
Gã lại một lần nữa chịu đả kích trí mạng.
Vì sao gã kiên trì ở lại trong kinh đô.
Bởi vì họ Xung cường đại, họ Tiết cường đại.
Khi họ Xung mưu phản, lúc khí thế mười vạn đại quân kinh người, Ninh Kỳ ở kinh đô cũng là có phân lượng vĩ đại.
Bởi vì từ trình độ nào đó, họ Xung cùng họ Tiết cũng là vì gã mà chiến đấu.
Nhỡ ra mười vạn đại quân họ Xung đánh vào kinh đô, ai có thể ổn định cục diện?
Chỉ có Ninh Kỳ.
Nhưng mà chỉ hơn thời gian một tháng, mười vạn đại quân họ Xung đã huỷ diệt toàn bộ.
- Loại quân đội như quân Niết Bàn này, căn bản cũng không nên xuất hiện trên thế giới này. - Ninh Kỳ phát ra cảm thán đồng dạng.
Kế tiếp gã phải làm gì?
Họ Xung diệt, họ Tiết vẫn cường đại.
Thế nhưng từ trình độ nào đó họ Tiết đã nhảy ra khỏi phạm vi Việt quốc này, gia tộc họ Tiết chiếm quần đảo Nam Châu mấy chục năm, gần như đã là tự lập một quốc gia, hơn nữa dựa lưng vào núi Phù Đồ, liên hợp hội Ẩn Nguyên, Tiết Triệt đã sớm cấu kết quan hệ đến cấp độ của đế quốc rồi.
Họ Xung cùng Ninh Kỳ quan hệ đặc biệt thân mật, họ Tiết thì thoáng xa một chút.
Hôm nay họ Xung đầu hàng, phân lượng Ninh Kỳ lập tức ngã hơn phân nửa.
Một vương tử hoàn toàn không có phân lượng, tranh ngôi thất bại, lẽ nào sau đó hướng Ninh Chính như chó vẩy đuôi mừng chủ à?
Đi con đường nào?
Chúc Hoằng Chủ, ông nói đấy bóng tối trước tở mờ sáng.
Nhưng thứ bóng tối rốt cuộc còn kéo dài đến bao lâu hả?
...
Mấy ngày sau!
Kim Mộc Lan dẫn đầu quân Niết Bàn tiến vào kinh đô, trùng trùng điệp điệp áp tải mấy trăm chiếc xe chở tù.
Người ở trong chiếc xe dẫn tù đầu tiên chính là Xung Nghiêu.
Gần như toàn bộ thành viên gia tộc họ Xung đều trở thành tù nhân cấp thấp.
Thái tử Ninh Chính tự mình đến đến cổng Chu Tước nghênh tiếp.
- Đệ muội cực khổ.
- Điện hạ!
Ninh Chính kêu là đệ muội (vợ của em trai), mà không phải biểu muội (em gái họ).
Xe chở tù mở ra.
Xung Nghiêu mang theo xiềng xích, định quỳ xuống Ninh Chính.
- Xung Hầu trước không cần đa lễ. - Ninh Chính ngăn cản Xung Nghiêu.
Tiếp đó, hai người lẳng lặng không nói gì.
- Tất cả chờ gặp qua phụ vương sau hẵn nói. - Ninh Chính nói:
- Đệ muội, có thể bỏ xiềng xích cho Xung Hầu đi.
Xung Nghiêu nói:
- Đa tạ điện hạ, nhưng thần thân chịu tội, vẫn là mang xiềng xích tự tại một chút.
Ninh Chính không có nói nữa nói, mà là hướng Xung Nghiêu khom người thi lễ một cái.
- Phụ vương đã chờ đã lâu, chúng ta giờ tiến cung đi.
Tiếp đó, Ninh Chính phóng người lên ngựa.
Xung Nghiêu trong lòng thở dài, ông và Ninh Chính gần như cho tới bây giờ đều chưa có tiếp xúc qua.
Nhưng liền trong thời gian ngắn ngủi ở chung vừa rồi để cho ông cảm khái muôn vàn.
Đầu tiên, Ninh Chính là không quen nói chuyện, lại không biết diễn trò.
Thứ nhì, rõ ràng lần này gã thắng toàn tập, lại không có chút nào vẻ đắc ý, ánh mắt nhìn phía Xung Nghiêu cũng không có bao nhiêu địch ý.
Thật sự có phong thái vua hiền cổ đại.
Khoan hồng độ lượng, chỉ làm chuyện thật, không nói bốc nói phét chút nào, lúc đắc thế lại biết vị tha.
Vua như vậy, rõ ràng năng thần thiên hạ tha thiết ước mơ.
Ninh Kỳ thông minh quá nhiều, cũng khí phách quá nhiều, nhưng thủ đoạn quá ác, đối với thần tử mà nói, quân vương như vậy khá đáng sợ.
...
Một lúc lâu sau!
Xung Nghiêu quỳ gối trước mặt Ninh Nguyên Hiến.
- Tội thần, tham kiến bệ hạ.
Ninh Nguyên Hiến vẫn ngồi ở xe lăn, tóc trắng bệch, hai tay đã khôi phục hơn phân nửa năng lực hành động, thế nhưng run rẩy càng thêm lợi hại.
- Xung khanh, ngươi còn có vẻ rất trẻ, nhưng quả nhân đã già rồi. - Ninh Nguyên Hiến cười nói.
Xung Nghiêu dập đầu không nói.
Người này trong lòng ngạo mạn, lúc trước mỗi một lần nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến đều kiệm lời.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Xung Nghiêu, trước đây hai người chúng ngó mặt thôi cũng ghét, ngươi nhìn ta không được, ta cũng nhìn ngươi chẳng ưa. Bây giờ thì được rồi, ngươi và ta đều ngã vào bụi bặm, ngược lại là có thể bình tĩnh đối đãi.
Xung Nghiêu dập đầu:
- Tội thần không dám.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nói một câu thật lòng, ta không thể không đánh họ Xung của người. Nhưng ngươi Xung Nghiêu bất kể là đạo đức cá nhân, hay là quốc gia đại sự, đều không có mắc nợ gì.
Lời này cũng là thật.
Ở mặt đạo đức cá nhân, Xung Nghiêu chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì. Hơn nữa ông ta lựa chọn hỗ trợ Ninh Kỳ cũng không coi là sai.
Ở chuyện quốc gia đại sự, lúc hai nước Sở Việt đại chiến, Xung Nghiêu lấy sức của cả gia tộc chống lại ba mươi vạn đại quân nước Sở. Nếu không phải là vì ông, đại quân nước Sở đã trực tiếp đánh tới kinh đô mất rồi.
Ông ta từ đầu tới đuôi cũng không có sợ chiến, vì chống đỡ Sở vương, dốc hết toàn bộ.
Dĩ nhiên, ông ta nỗ lực nịnh bợ đế quốc Đại Viêm, muốn gả Xung Sư Sư gả cho con của Vũ thân vương đế quốc.
Nhưng chẳng có ai hoàn hảo.
So với Tô Nan cùng Tiết Triệt, Xung Nghiêu đã đặc biệt dòm trước ngó sau.
Hơn nữa thời khắc tối hậu, họ Xung khởi binh mưu phản cũng là lấy danh nghĩa cần vương, không có trực tiếp mưu phản.
Ông ta cũng không thể ngồi chờ chết, tùy ý Việt vương đoạt quân đội của hắn cùng đất phong.
Cho nên Ninh Nguyên Hiến nói quốc gia đại sự cùng đạo đức cá nhân của ông ta cũng không có tính là kém.
- Cho nên, gia tộc họ Xung của ngươi ta không giết một người. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Họ Xung của ngươi ở kinh đô cũng có dinh, cũng cũng đủ lớn, ngay kinh đô an cư đi. Hoà hoãn vài năm sau, đệ tử họ Xung của ngươi, vẫn sẽ có tiền đồ.
Xung Nghiêu dập đầu cất giọng run rẩy:
- Thần cảm ơn long ân bệ hạ.
Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Xung phi mạnh mẽ, trẻ đẹp, lúc trước ta và nàng coi như còn vô cùng xứng, hôm nay nàng cũng giống là con gái của ta vậy. Họ Xung của ngươi tiến vào kinh đô, nàng cách nhà mẹ đẻ cũng gần một chút, có thể như thường lệ trở về thăm, đỡ phải vô vị chán nản với lão già như ta đây.
Xung Nghiêu lập tức lại không nói tiếng nào.
- Xung Nghiêu... – Giọng Ninh Nguyên Hiến trở nên trịnh trọng lên.
Xung Nghiêu quỳ thẳng người, vễnh tai lắng nghe.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Cái thiên hạ này phong vân biến ảo, mấy năm Hà Đông, mấy năm Hà Tây, ai cũng không nói rõ được. Trên đầu ngươi có cái bầu trời nước Việt, ở trên nữa còn có mảnh trời đế quốc Đại Viêm này. Lần này gia tộc họ Xung của ngươi ta không giết một người, cho nên mà ta hy vọng tương lai dù cho thiên biến, họ Xung của ngươi vẫn có thể nhớ kỹ hôm nay.
Xung Nghiêu nghe cẩn thận, không có lọt một chữ.
- Tiềm long tại uyên cũng rất tốt. - Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Nếu muốn ngủ đông, liền triệt để ngủ đông mấy năm, mặc kệ trời thay đổi như thế nào đi nữa, trước tiên hãy thấy rõ sắc trời mới quyết định. Ông bạn già, ta đây làm quân vương không tính là thành công, nhưng những lời này là lời tâm huyết của ta đối với ngươi. Ngươi và họ Chúc không giống như vậy, căn cứ họ Chúc ở Viêm Kinh. Ngươi và họ Tiết cũng không giống như vậy, họ Tiết làm việc không có ranh giới cuối cùng.
Xung Nghiêu dập đầu nói:
- Thần nhất định sẽ ghi tạc lời của bệ hạ trong lòng.
Ninh Nguyên Hiến tiến lên vỗ vỗ bả vai Xung Nghiêu nói:
- Thiên hội biến, nhưng chưa hẳn sẽ không thay đổi trở về, ông bạn già ghi nhớ!
Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tiếp chỉ, tước tất cả chức vị Hầu tước Trấn Tây của Xung Nghiêu, sắc phong làm Hầu tước An Ninh, khâm thử!
...
Xung phi trong cung.
Xung Nghiêu cuối cùng ở một lần gặp được cô em gái này.
Quả nhiên như là Ninh Nguyên Hiến đã nói, Xung phi mặc dù tuổi cũng không nhỏ, nhưng vẫn diễm lệ vô song, còn rất trẻ trung, nhìn qua nhiều lắm ba mươi mấy tuổi.
Nhưng tính cách ngang bướng của bà quả thực để bất luận kẻ nào đều đau đầu.
Động một chút là gây sự, cho dù với quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng là như vậy.
Ninh Nguyên Hiến không để ý tới bà, bà cũng không để ý Ninh Nguyên Hiến, muốn nịnh nọt lấy lòng ta sao, tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên thành hôn hai mươi mấy năm, thời gian hai người làm oan gia vượt qua hơn phân nửa.
Thế nhưng gần đây tính cách Xung phi đã biến hóa rất nhiều, không phải là bởi vì họ Xung thế yếu, mà là bởi vì Ninh Nguyên Hiến ngã bệnh.
Đối mặt Ninh Nguyên Hiến già yếu lưng còng, Xung phi trở nên dịu dàng, cũng không thể bực bội gì với ông nữa, nhỡ ra làm ông tức chết thì coi như bà sẽ thành góa chồng mất.
Ninh Nguyên Hiến là người đàn ông duy nhất của cuộc đời bà, sao bà không thương cho được.
Nhìn thấy bộ dáng Ninh Nguyên Hiến già nua yếu ớt, tim bà đau như cắt.
- Như thế cũng tốt vô cùng. - Xung phi nói:
- Ta vốn đang luôn luôn lo lắng nhà của chúng ta không có kết quả gì tốt, vốn là cả nhà chết hết mà.
Xung Nghiêu bất đắc dĩ, cô em này vẫn không biết tém mồm miệng như vậy.
- Bây giờ tuy rằng đất phong cũng mất, quân đội cũng mất, nhưng người cả nhà đều ở đây, tốt vô cùng. - Xung phi nói:
- Như thế cũng có thể một lần nữa bắt đầu, có thể qua mấy chục năm sau đó, gia tộc bọn ta lại một lần nữa hưng vượng lên. Cuối cùng so với Tô Nan vẫn tốt chán, cả nhà của hắn đều chết hết, còn lại một thân lão già mẹ góa con côi, mỗi ngày đều đang liều mạng sinh con.
Á!
Xung Nghiêu vẫn quyết định cáo từ.
Rõ ràng trò chuyện không nổi nữa.
Làm khó quốc quân, suốt mấy chục năm này thật sự không biết là làm sao sống cùng được.
Nói đến Ninh Nguyên Hiến với đám vợ của chính mình, quả thực xem như là rất khá.
Năm đó ông bị ép rơi vợ cả, khiến bà buồn bực sầu não mà chết, cho nên trong lòng tràn đầy hổ thẹn, liền bù đắp ở trên người những bà vợ khác.
Tô phi đã từng ương bướng thế nào? Sau khi Tô Nan làm phản thất bại, tất cả mọi người cho rằng Tô phi hẳn phải chết.
Kết quả bà không có chết, thậm chí ngay cả chức vị vương phi cũng chẳng bị tước đi.
Vương hậu họ Chúc hạng ngạo mạn, tỏ vẻ ở trên cao với Ninh Nguyên Hiến và tìm mọi cách coi thường. Bây giờ Chúc Hoằng Chủ từ chức Tể tướng, vương hậu họ Chúc vẫn bình an vô sự.
Xung phi cũng vậy.
Lúc họ Xung mưu phản, Xung phi cũng không có bị bất kỳ trách móc nặng nề nào.
Ninh Nguyên Hiến đối với người ngoài tuyệt đối là cay nghiệt thiếu tình cảm, nhưng đối với người của mình quả thực rất tốt.
...
- A... A...
Bên trong vương cung!
Công chúa Ninh Diễm phát ra từng đợt kêu thảm.
Nhưng mà cái tiếng kêu thảm thiết này nghe được hơi khô, có chút giả.
Nàng đã cực kỳ lâu không có xuất hiện.
Đang làm gì?
Đang dưỡng thai mà.
Nàng mang thai đặc biệt gian nan, hơn nữa sau khi mang thai cũng là biến đổi bất ngờ, có chút nguy hiểm.
Cho nên luôn luôn ở trong cung dưỡng thai, gần như không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Hôm nay cuối cùng dưa cũng chín cuống cũng rụng rồi.
Trên thực tế nàng không hề đau.
Sinh con lại đau, có thể đau bằng sỏi thận lúc đó sao? Trải qua sự tàn phá trước đó, khả năng chịu đau của Ninh Diễm đã trở nên mạnh mẽ rất nhiều.
Hơn nữa điều kiện thân thể này của nàng quả thật sinh con khá nhẹ nhõm.
Dựa theo cách nói của bà mụ lúc trước đỡ đẻ cho tiểu Băng, so với đẻ trứng còn dễ hơn, cắn răng một cái giậm chân một cái là sinh rồi.
Ninh Diễm liền nhớ kỹ những lời này.
Nàng cảm thấy như thế vô cùng mất mặt, chưa đủ quý giá.
Cho nên lúc sinh nở, loại đau nhức này nàng rõ ràng nhịn được, cũng lớn tiếng kêu đau.
Con à, hãy cố mà nhìn một đoạn thời gian nữa mới ra đời đi nhé.
Để mẫu thân đỡ phải mang tiếng bị người khác cho rằng sinh con như sinh trứng vậy.
Cho nên, nàng luôn luôn cố gắng kêu đau, chính là muốn để người biết nàng đau cỡ nào.
Nhưng điều kiện thân thể này của nàng thật sự quá tốt.
Công chúa mông to đấy.
Mới vừa đau bụng không có bao lâu, đứa bé sẽ phải chui ra ngoài.
- Ra, ra!
- Thân thể của công chúa điện hạ không giống như vậy mà.
- Sinh mấy đứa trẻ khác thì người mẹ sẽ bị giày vò nửa cái mạng, công chúa điện hạ sẽ ung dung như đẻ trứng vậy.
Ninh Diễm khóc không ra nước mắt, ta không muốn thoải mái như vậy, ta cũng muốn rụt rè một chút.
- Oa oa oa...
- Chúc mừng công chúa điện hạ, là một đứa con trai.
- Tầm sáu cân...
Biện phi nghe nói như thế cũng biết đứa bé không đủ sáu cân, bà mụ cố ý báo thêm nhiều mấy lượng, có vẻ may mắn.
Ninh Diễm mang thai rất không thuận lợi, mặc dù Thẩm Lãng cùng ngự y trong cung dùng hết tất cả biện pháp, thế nhưng đứa trẻ trong bụng chưa nói đến cường tráng.
Có thể đủ tháng sinh ra, hơn năm cân đã vô cùng thỏa mãn.
- Ta ôm một cái... - Biện phi ôm lấy đứa trẻ.
Mấy đứa con trước kia của Thẩm Lãng khi vừa sinh ra đã trắng trắng tròn tròn, nẩy nở hoàn toàn, đáng yêu vô cùng.
Duy chỉ có đứa trẻ này lúc mới sinh đỏ hỏn, mắt vẫn chưa m, so với anh chị của nó có vẻ yếu hơn một chút.
- Yếu một chút không có gì không tố cũng giống như phụ thân của bé mà, có phúc khí phải không? - Biện phi cất giọng trìu mến không gì sánh bằng.
Á, lời này của Biện phi có ý gì đây?
- Tỷ tỷ ôm nó cho muội xem đi. - Ninh Diễm nói.
Mộc Lan dè dặt ôm đứa bé qua đây, đưa tới trong lòng Ninh Diễm.
Công chúa Ninh Diễm trìu mến mà nhìn con trai nói dịu dàng:
- Con ơi, mẹ thật xin lỗi, con không có cường tráng như ca ca tỷ tỷ, thế nhưng con yên tâm, sau này mẽ sẽ tự mình cho con ăn, nuôi cho con thật khỏe.
Chính thân thể Ninh Diễm rất khỏe, thế nhưng có một đoạn thời gian bị sỏi thận nên đối với điều kiện trong cơ thể, trong tử cung cũng có ảnh hưởng nhất định nên mang thai không dễ dàng gì.
- Cha của con không ở đây, nhưng không hề gì, chúng ta sẽ cố lớn cho thật đẹp để cho cha thấy. - Công chúa Ninh Diễm dỗ dành an ủi nói.
Thẩm Lãng quả thực không ở đây, hắn biết Ninh Diễm có thể chính là trong khoảng thời gian này sinh nở, nhưng là không có phương pháp phân thân.
Mộc Lan nhìn Ninh Diễm nói:
- Muội thật may mắn, ngày đó lúc tỷ sinh Thẩm Dã sinh thằng bé bại hoại Thẩm Dã quả thực bị giày vò gần chết. Khiến cho bây giờ phu quân vẫn không thích thằng bé, thế nhưng phu quân chắc chắn rất yêu bé cưng này.
Kế tiếp, quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại muốn vắt hết óc đặt tên đứa cháu ngoại này.
Lật rất nhiều điển tịch.
Ông cuối cùng chọn một cái tên.
Thẩm Lực.
Ninh Diễm nghe được tên này, gần như đều muốn khóc.
Phụ vương, tên này chẳng hề nghe hoành tráng tí nào.
Phụ vương lấy tên cho cô bé Thẩm Mật hay vậy, cái tên Thẩm Dã phu quân đặt cũng đã đủ qua loa, kết quả phụ vương càng qua quít hơn, đặt luôn cái tên Thẩm Lực, có khi gọi Thẩm Đại Lực còn tốt hơn.
Ninh Nguyên Hiến cười mà không nói.
Biện phi nói dịu dàng:
- Thẩm Lực không có gì không tốt, cơ thể đứa trẻ này có hơi yếu, đặt tên Thẩm Lực là một dự báo tốt, sau này đứa bé sẽ khỏe mạnh, hơn nữa nếu đặt tên quá uy phong khí phách sẽ đè hết phúc khí của thằng bé mất.
Ninh Nguyên Hiến đúng là dụng tâm lương khổ.
Ông lúc trước tinh xảo vô song, tự phụ không gì sánh được.
Mà bây giờ đã tràn đầy kính sợ khi chống lại trời cao, gần như lấy cái tên tầm thường chốn dân gian để cho dễ nuôi.
Cái tên Thẩm Lực này rõ ràng cũng có hiệu quả như cái tên Aruzhuang (A Lỗ Tráng).
Thế nhưng tiểu vương tử Aruzhuang bây giờ cũng ghê gớm, không đầy ba tuổi biết cưỡi ngựa.
Hơn nữa tự cưỡi ngựa non, ngã xuống vượt qua bốn năm lần, cũng chẳng có nửa tí vấn đề.
Chính là tính tình quá bướng bỉnh, có chút thời điểm ngựa con không nghe lời, nó sẽ đánh nhau với ngựa, đánh xong lại làm hòa, hận không thể ăn cùng một máng, hơn nữa ba ngày hết hai ngày ngủ ở chuồng ngựa, vua Khương Arunana cũng không quản.
Tóm lại, Aruzhuang sống chẳng giống một vương tử chút nào.
Mà bé cưng Thẩm Lực quả thực so với chị Thẩm Mật còn muốn văn tĩnh.
Trừ mới vừa sinh được khóc vài tiếng bên ngoài, liền không khóc nữa, yên đến độ như một bé gái vậy.
Ngoại hình của bé rất giống Ninh Diễm, cũng là một đứa bé tuyệt đẹp.
Nhưng nếu cùng so với vẻ đẹp khiến người ta phải hết hồn của Thẩm Mật và Thẩm Dã thì vẫn có một chút chênh lệch.
Điều này làm cho Ninh Diễm có chút thất vọng.
Nàng rõ ràng đẹp hơn Băng lẳng lơ kia, kết quả sinh con ra cũng không đẹp như cô bé Thẩm Mật.
Bại bởi Kim Mộc Lan cũng thì thôi, ta còn bại bởi một tiểu nha đầu không biết xấu hổ?
Băng lẳng lơ nhà ngươi rõ ràng là một tỳ nữ nhỏ nhoi, kết quả sinh con gái ra so với công chúa còn giống công chúa hơn, còn chưa phải nhờ dòng máu của cha nó tốt sao, bằng không căn cứ di truyền của Băng lẳng lơ nhà ngươi? Nếu sinh cũng chỉ sinh được một tỳ nữ con mà thôi.
Biện phi lại rất hài lòng.
- Không có gì không tốt, hai bé Thẩm Mật cùng Thẩm Dã xinh đẹp như vậy, nhà các con chẳng lẽ muốn cướp hết toàn bộ hào quang của thiên hạ sao? Sinh ra một đứa trẻ bình thường khỏe mạnh là tốt rồi. - Biện phi hôn trán của bé cưng Thẩm Lực nói:
- Chí ít tiểu bảo bảo Thẩm Lực chúng ta so với ngoại tổ mẫu xinh đẹp hơn.
Biện phi này đang tự giễu mà, ý của bà là mình chẳng xinh đẹp chút nào.
...
Ninh Kỳ gần như mỗi một ngày đều đang lầm bầm lầu bầu.
Chúc Hoằng Chủ, ông nói đây là bóng tối trước khi trời rạng sáng.
Vậy ánh bình minh đến cùng khi nào mới đến?
Gia tộc họ Xung đã triệt để an định ở kinh đô, phủ Hầu tước Trấn Tây đổi thành phủ Hầu tước An Bình.
Sau khi gia tộc họ Xung đóng kín cổng, có vẻ đặc biệt khiêm tốn với tư thế hoàn toàn không cùng bên ngoài tiếp xúc.
Xung Nghiêu thỉnh thoảng sẽ rời đi phủ Hầu tước tiến vào trong cung cùng quốc quân chơi cờ.
Thế nhưng ông ta cho tới bây giờ cũng không có cùng Ninh Kỳ tiếp xúc qua, nửa câu đều không có nói qua, hơn nữa cũng không có lên triều.
Lại qua tết.
Đêm giao thừa, đại đoàn viên ở vương cung, trừ lão Nhị đã xuất gia hay Ninh Dực vẫn đang bị bắt, các anh chị em còn lại đều ở đây.
Thái tử Ninh Chính vội vội vàng vàng tới, sau khi cơm nước xong lại vội vội vàng vàng rời đi.
Đây là một người cực kỳ chuyên cần, thậm chí ngay cả đêm giao thừa đều không để ý tới diễn tiết mục huynh hữu đệ cung gì cả.
Gã còn chưa có lên ngôi làm vua, một ngày cũng chỉ ngủ hơn hai canh giờ.
Tất cả thời gian còn lại đều đang xử lý chính sự.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn nhàn nhã, mỗi ngày chính là đánh cờ, xem sách, trêu chọc cháu ngoại một chút, cuộc sống như là thần tiên vậy.
- Ninh Chân, Ninh Cảnh... - Ninh Nguyên Hiến nói.
- Phụ vương!
- Đây là tiền mừng tuổi hai con. - Ninh Nguyên Hiến phát tiền lì xì cho mỗi đứa con.
Bên trong chỉ có một lượng vàng, thế nhưng chế tác đặc biệt tinh mỹ, chẳng những có hình con giáp cầm tinh, còn có tên của mỗi người.
Mấy người vương tử kinh ngạc?
Tiền mừng tuổi?
Phụ vương cho tới bây giờ cũng không có làm mấy thứ này.
- Ta không phải một tấm gương tốt, cùng Ninh Nguyên Vũ thúc thúc các con đã từng huyên náo không chết không thôi, chuyện này đương nhiên là có lỗi của hắn, nhưng cũng có lỗi của ta. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Mấy huynh đệ các con trước đây ít nhiều gì cũng đều từng ăn hiếp qua Ninh Chính, nhưng không cần phải lo lắng, Ninh Chính điểm ấy mạnh hơn ta, nó sẽ không nhớ ở trong lòng, huynh đệ các con sau này cũng phải giỏi giang tốt đẹp hơn.
- Nhi thần lĩnh chỉ.
- Ninh Kỳ... - Ninh Nguyên Hiến hô.
Ninh Kỳ tức khắc tiến lên, quỳ trước mặt Ninh Nguyên Hiến.
Ánh mắt của Ninh Nguyên Hiến nhìn đứa con trai này phức tạp, hùng tài đại lược, thủ đoạn độc ác.
- Ta và Xung Nghiêu từng nói một câu, thiên hạ phong vân biến ảo, ngày mai thiên biến, sau này chưa chắc liền không thay đổi trở lại. - Ninh Nguyên Hiến nói rất từ tốn:
- Ta biết con là người có tư tâm của mình, nhưng ta hy vọng con nhớ kỹ, dù cho thiên biến, cũng không cần cầm đoạn tuyệt, cho tương lai lưu một chút hy vọng, cũng cho Việt quốc của ta, cho họ Ninh lưu lại một chút hy vọng cùng nguyên khí.
Ninh Kỳ nói:
- Nhi thần nghe được.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lần này con tranh ngôi thất bại, Ninh Chính có trách móc nặng nề gì con không? Ta có trách móc con nặng nề gì không?
Ninh Kỳ dập đầu nói:
- Chưa bao giờ có.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thẩm Lãng có muốn giết con không?
Ninh Kỳ dập đầu nói:
- Không có.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Con xuất sắc vô cùng, rất lợi hại, lợi hại hơn ta nhiều lắm, nhưng chính là thiếu một tí ti nhân vị. Ngày đó con để cho người ta đi giết Ninh Chính, sau lại để cho Ninh Hàn xuống tay với ta. Đổi thành những người khác, đổi thành những quốc gia khác, con có mười cái mạng cũng tiêu rồi. Nhưng Ninh Chính không hề động, ta cũng không có động đến con, con cũng biết vì sao không?
Ninh Kỳ dập đầu.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nhớ kỹ, mặc kệ bất cứ lúc nào, không nên tuyệt đường. Cho họ Ninh của ta, cho Việt quốc bảo lưu một tia nguyên khí.
Ninh Kỳ run rẩy.
Ninh Nguyên Hiến tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai Ninh Kỳ nói:
- Ta đến ngày hôm nay đã không sợ chết. Thế nhưng “tham sống sợ chết” như con cũng không có chuyện gì xấu cả.
Tham sống sợ chết?
Ninh Kỳ nghe được cái từ này, không khỏi khẽ run lên.
- Ta nói cái từ tham sống sợ chết này, không có ý kiến gièm pha chút nào, tự giải quyết cho tốt, tự giải quyết cho tốt!
...
Ngày kế!
Ninh Kỳ bái kiến Thái tử Ninh Chính.
- Thái tử điện hạ, ý chỉ phụ vương đưa đến gia tộc họ Tiết đã mấy tháng, nhưng họ Tiết vẫn không có đưa lên danh sách lính, không có đưa lên bản đồ đất phong, từ chối thực hiện tân chính, thần sẵn lòng thay thế phụ vương đi vào họ Tiết vấn trách, đốc xúc họ Tiết chấp hành tân chính, nộp lên đất phong, xoá quân đội.
Ninh Kỳ muốn xuôi nam đi đến chỗ họ Tiết?
Ninh Chính trầm mặc một lúc lâu, rồi nói:
- Tam ca, sống ở kinh đô không tốt à?
Ninh Kỳ nói:
- Thần tự xin đi họ Tiết, đốc xúc tân chính, xin điện hạ chấp thuận.
Ninh Chính nói:
- Tam ca, chuyến đi này có thể tam ca không về được đâu.
Ninh Kỳ nói:
- Thần chưa từng nghĩ muốn quay đầu, hoặc là điện hạ lúc này liền bắt bỏ tù thần cũng được.
Ninh Chính nhìn Ninh Kỳ một lúc lâu.
Gã vô cùng khoan hồng độ lượng, nhưng tuyệt đối không cổ hủ, cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Dù cho không giết Ninh Kỳ, cũng sẽ phế bỏ võ công nhốt gã hoàn toàn.
Cái này vốn là suy nghĩ của Ninh Chính.
Nhưng gã và Ninh Nguyên Hiến vẫn luôn không có làm như vậy, đây là bởi vì thế cục thay đổi.
Ninh Chính nói:
- Tam ca, dù cho tam ca có tính toán gì đi nữa, cũng có thể lẳng lặng chờ ở kinh đô kia mà.
Ninh Kỳ nói:
- Như vậy quá vô năng.
Ninh Chính nói:
- Vậy những gì phụ vương từng nói, tam ca nhớ kỹ chưa?
Ninh Kỳ nói:
- Nhớ kỹ.
Ninh Chính ngẫm lại một hồi nói:
- Cái thứ ba, tam ca thấy Khương Ly bệ hạ thế nào?
Ninh Kỳ nói:
- Đại anh hùng, anh hùng cái thế, nhưng mưu toan lấy sức người mà nghịch thiên, đúng là không khôn ngoan. Nếu không không có thành sự, ngược lại mang đến tai hoạ cho vô số người.
Ninh Chính nói:
- Ta không cho là như vậy, Khương Ly bệ hạ dù cho thất bại, thế nhưng vẫn để lại cho toàn bộ thiên hạ di sản phong phú không gì sánh được, lưu cho vô số người hy vọng, chí ít để người trong thiên hạ thoáng mở mắt nhìn thế giới chân thật một chút.
Ninh Kỳ nói:
- Trước tiên phải sống sót, mới có thể nói chuyện cải biến thế giới.
Ninh Chính nói:
- Tam ca, nhất định phải đi sao?
Ninh Kỳ nói:
- Xin Thái tử điện hạ ân chuẩn.
Thái tử Ninh Chính nói:
- Được, vậy tam ca đi đi.
Hai ngày sau, Tam vương tử Ninh Kỳ xuôi nam, đi đến chỗ họ Tiết, vấn trách Tiết Triệt, đốc xúc tân chính.
Cái này làm cho cả vạn dân kinh đô, thậm chí văn võ quần thần triệt để kinh ngạc sững sờ.
Đây cũng là trình diễn chưa đủ sao?
Đây không phải là thả hổ về rừng à? Ninh Chính điện hạ, quốc quân bệ hạ, các ngươi cổ hủ thế này à?
Đây chính là tranh ngôi đó.
Các ngươi không có giết Ninh Kỳ còn chưa tính, tối thiểu cũng có thể phế bỏ võ công gã rồi nhốt lại.
Bây giờ ngược lại thả gã rời khỏi kinh đô.
Đây, đây là ý gì?
Chúng ta thật tình thấy không hiểu, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì, có biến hóa gì mà chúng ta không biết?
Đúng là không người nào hiểu nổi cả.
Thậm chí Ninh Cương, Ninh Khải, Vương Thừa Trù trực tiếp vọt tới Ninh Chính trước mặt ra sức mắng.
Mắng gã cổ hủ, đồng thời xin hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nướt bọt của Vương Thừa Trù gần như văng thẳng đến mặt Ninh Chính.
Đồng thời tấu thỉnh nửa đường giết chết Ninh Kỳ.
Ninh Chính không đồng ý.
Sau đó, ba người Vương Thừa Trù, Ninh Cương, Ninh Khải thực sự bắt đầu mưu đồ bí mật, muốn vận dụng lực lượng Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện ở trên đường giết chết Ninh Kỳ.
Ngữ điệu của Vương Thừa Trù đặc biệt kịch liệt.
Quân vương không đành lòng ăn con, Thái tử không muốn giết anh, nhưng vì Việt quốc, loại chuyện này cứ giao cho thần tử chúng ta để làm.
Tiếp đó, ba người vạch kế hoạch, chuẩn bị thuyên chuyển quân đội bí mật, ở nửa đường giết chết Ninh Kỳ.
Nhưng... Kế hoạch còn chưa có bắt đầu.
Ninh Nguyên Hiến liền điều động đại thái giám Lê Chuẩn đến đây ngăn cản.
Chuyện này càng khiến cho bọn họ nghĩ trăm lần cũng không ra.
Vì sao hả?
Dù cho không giết, tối thiểu cũng xem ra đi.
Giữ lại Ninh Kỳ, chẳng lẽ không sợ làm hại quốc gia à?
Đến tột cùng là tại sao hả?
Thiên hạ thế cục, đến tột cùng phát sinh thay đổi gì?
...
Việt vương lại một lần nữa hạ chỉ Tiết Triệt, lập tức chấp hành tân chính, giao ra đất phong, xoá tư quân.
Họ Tiết ngoảnh mặt làm ngơ.
Tam vương tử Ninh Kỳ mang theo ý chỉ của quốc quân tiến vào lãnh địa họ Tiết, sau đó không có tin tức nào, cũng không trở về nữa.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ trách cứ họ Tiết, cũng dám giam vương tử, quả thực tương đương mưu phản, mệnh lệnh Tiết Triệt ở trong vòng nửa tháng giao ra Ninh Kỳ, đồng thời tự mình đến kinh đô thỉnh tội.
Họ Tiết vẫn không có tiếng động.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến không thể nhịn được nữa, chính thức chiêu cáo thiên hạ.
Tiết Triệt chống lại ý vua, chống lại tân chính, giam vương tử, tội ác tày trời.
Hai ngày sau.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa chiêu cáo thiên hạ, gia tộc họ Tiết mưu phản, cả nước cùng thảo phạt.
Nội chiến Việt quốc mới vừa kết thúc, lại một lần nữa nổ ra.
Nhưng mà chẳng giống như họ Xung, họ Tiết từ đầu tới đuôi cũng không có phát sinh bất kỳ thanh âm gì.
Không có nói là cần vương, không có tuyên bố bản thân chính nghĩa.
...
- Quân Niết Bàn thứ hai, lên thuyền!
Theo một tiếng ra lệnh, ba nghìn quân Niết Bàn thật chỉnh tề leo lên thuyền.
Đây là hạm đội gia tộc họ Kim, tầm bốn mươi chiếc tàu chiến.
Thẩm Lãng biến mất đã lâu, lại một lần nữa xuất hiện ở trên soái hạm này.
Tuyệt mỹ vô song Mộc Lan dựa vào bên cạnh hắn.
Trước mặt Thẩm Lãng có một tấm bảng đen thật lớn, trên đó viết một chữ: Tiết!
Thiên hạ không thù?!
Đây xem như là một kẻ thù cuối cùng của Thẩm Lãng.
Tiết Triệt!
Người này cùng gia tộc họ Kim rõ ràng thù sâu như biển.
Gia tộc họ Kim với họ Tiết ân trọng như núi, nếu không có Bá tước Kim Trụ, gia tộc họ Tiết đã sớm diệt vong hơn một trăm năm.
Kết quả hai mươi mấy năm trước, Tiết Triệt cấu kết với hội Ẩn Nguyên, Cừu Thiên Nguy cùng nhau hãm hại Bá tước Kim Vũ, gần như để gia tộc họ Kim lâm vào tai họa ngập đầu.
Còn không chỉ như thế.
Tiết Triệt vài lần vận dụng sức mạnh của núi Phù Đồ, nỗ lực mưu sát Thẩm Lãng, nỗ lực để Kim Mộc Lan chết ở trên giường.
Mấy tháng trước cũng chính Tiết Triệt định giết Ninh Chính trên Đại Tuyết Sơn, đồng thời chém đứt tay trái của vợ Lý Thiên Thu.
Càng chưa kể đến Tiết Tuyết đóng giả trẻ mồ côi, lừa gạt bí tích của Kiếm Vương, mưu hại vợ của Kiếm Vương, hạ độc mẹ nuôi.
Người nhà này làm việc hoàn toàn không có ranh giới cuối cùng, luận độc ác còn muốn vượt qua Tô Nan.
Cho nên cả gia tộc họ Tiết, Thẩm Lãng nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.
- Phu quân, tiêu diệt họ Tiết, sau đó chúng ta liền rời khỏi Việt quốc sao? - Mộc Lan bèn hỏi.
Thẩm Lãng gật đầu.
Mộc Lan nói dịu dàng:
- Rõ ràng mong đợi một khắc kia.
Thẩm Lãng nói:
- Trước đó một kẻ thù là gia tộc họ Tô, ba năm trước đây liền tiêu diệt. Không nghĩ tới họ Tiết, lại cho tới bây giờ mới diệt, để ta bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian tốt đẹp.
Mộc Lan nói:
- Phu quân, lần này diệt họ Tiết phải mất bao lâu?
Thẩm Lãng nói:
- Có thể hai mươi ngày! Cục cưng à, lúc này đây diệt họ Tiết, chúng ta đại khái có thể trình diễn một kỳ tích kinh người nhất đó.
Mộc Lan nói:
- Đúng vậy, cam đoan so với diệt vua Khương Arutai, so với diệt Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy còn kinh ngạc gấp mười lần.
Diệt Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, là Thẩm Lãng đắc ý nhất kinh ngạc một khoản.
Nước biển rưới vào đường kính mấy dặm vĩ đại hầm, đem Cừu Thiên Nguy ba vạn hải tặc toàn bộ chết đuối.
Mà diệt mấy vạn đại quân vua Khương Arutai là một màn kinh ngạc về mặt thị giác.
Dẫn phát tuyết lở, trong nháy mắt mai táng mấy vạn đại quân của Arutai.
Mà lần này diệt họ Tiết, Thẩm Lãng suy nghĩ trình diễn kỳ tích càng thêm chấn động.
So với diệt Vua Hải Tặc cùng vua Khương cộng lại còn kinh ngạc gấp mấy lần.
- Công tử, toàn bộ hạm đội tập kết hoàn tất!
Thẩm Lãng đi lên chỗ cao, nhìn thoáng qua hạm đội của mình.
Trùng trùng điệp điệp, mênh mông bát ngát...
Được rồi, đó là khoác lác.
Tổng cộng liền bốn mươi chiếc thuyền, hơn nữa cũng không lớn, cộng lại không vượt qua bốn ngàn người.
Mà gia tộc họ Tiết có bao nhiêu hạm đội?
Hai ba vạn to lớn.
Thuyền vượt qua mấy trăm chiếc, hơn nữa có rất nhiều chiến hạm cỡ lớn.
Lực lượng hải quân gia tộc họ Tiết vượt qua Thẩm Lãng hơn bảy tám lần.
- Hạm đội xuất phát, đi tiêu diệt họ Tiết phản bội!
Theo một tiếng ra lệnh, gia tộc họ Kim bốn mươi chiếc thuyền, trùng trùng điệp điệp xuôi nam, viễn chinh quần đảo Nam Châu của gia tộc họ Tiết.
Hạm đội gia tộc họ Tiết còn chưa tới đánh thành Nộ Triều.
Hạm đội của Thẩm Lãng ngược lại muốn đi đánh quần đảo Nam Châu, muốn đi diệt Tiết Triệt đại bản doanh.
Thế giới này thật sự điên rồi.
...
Chú thích của Bánh: Cha của ta từ dưới quê đến thăm, buổi tối cùng nhau uống rượu một chút. Nhưng ta vẫn up một vạn sáu, ta cần vé tháng rất nhiều, cho ta có được không?
Danh sách chương