Đỉnh vách đá mặc dù có mười mấy mét vuông, nhưng cao thấp nhấp nhô.
Năm cường giả cấp tông sư, mỗi người chiếm một góc.
Tiết Triệt đưa ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Hai người này mặc thứ quần áo gì vậy, có chút kỳ quái.
- Tô Nan chắc chắn đặc biệt hối hận cùng ngươi là địch. - Tiết Triệt nói:
- Nếu như một lần nữa thì hắn nhất định sẽ không đắc tội gia tộc họ Kim, nhất định sẽ không đắc tội với ngươi.
Tô Nan đúng là nghĩ như vậy, nếu như ông ta có thể nói lần nữa.
Nếu không phải bởi vì Thẩm Lãng, Tô Nan đã đại công cáo thành. Tô Khương đã hợp nhất, thậm chí nước Khương đều bị âm mưu của ông ta thôn tính cả rồi.
Tiết Triệt nói:
- Ta và Tô Nan quả là thảm, cả tộc của hắn đều chết hết, cả tộc họ Tiết của ta cũng gần như chết hết. Tô Nan hy sinh toàn tộc, tối thiểu còn đổi lấy bản thân trốn thoát. Mà tộc nhân của ta gần như chết không có chút ý nghĩa nào.
Thẩm Lãng nói:
- Từ trình độ nào đó, là ngươi giết chết cả tộc họ Tiết của ngươi thì đúng hơn.
Tiết Triệt nói:
- Nhưng bọn họ đều vì ngươi mà chết.
Tiếp tục, Tiết Triệt nói:
- Trở lại chuyện chính, Tô Nan đã hối hận cùng ngươi là địch. Thế nhưng ta tuyệt đối không, người còn sống, không thể sợ có kẻ địch mà bó tay bó chân. Cả cuộc đời con người vốn là quá trình không ngừng chiến thắng kẻ đích, câu nói kia của ngươi thì ta đặc biệt tán thưởng, thiên hạ không thù.
Thẩm Lãng cười.
Tiết Triệt nói:
- Ta biết ngươi chắc chắn bày cạm bẫy trên đỉnh núi này, đồng thời tự mình làm mồi, thu hút ta xuất hiện. Thậm chí vì để cho chúng ta yên tâm, đã đẩy tất cả cao thủ như Lý Thiên Thu cách đây hai mươi mấy dặm.
Không chỉ như vậy, sợ cả đám người Tiết Triệt nkhông nhìn thấy, nhóm cao thủ c Lý Thiên Thu, Đại Ngốc òn đều đứng ở trên boong thuyền, thời thời khắc khắc đều hóng gió biển thổi.
Tiết Triệt nói:
- Ta do dự cực kỳ lâu, biết rất rõ ràng ngươi có cạm bẫy, nhưng ta vẫn phải tới.
Thẩm Lãng nói:
- Bởi vì ngươi đã không còn gì cả, ngươi chỉ còn lại ta, đúng không? Ngươi muốn đưa ta cho người nào lãnh thưởng vậy? Ta có cái gì giá trị hả?
Tiết Triệt không nói gì, cho dù đến lúc này, Tiết Triệt đều vẫn giữ kín như bưng.
Thẩm Lãng nói:
- Bây giờ hạm đội của ngươi cũng xong rồi, thành Nam Châu của ngươi cũng xong rồi, ngươi còn muốn cần nhờ cái gì đông sơn tái khởi vậy? Ngươi không phải một người có kiên nhẫn, ngươi giống như ta chỉ vì cái trước mắt. Đường biển mậu dịch của gia tộc họ Tiết ở vùng biển phía nam còn có quần đảo Nam Châu, cũng là cơ sở phụ thân ngươi đánh xuống, quyền mưu cùng thủ đoạn của ngươi khiến cho gia tộc cơ nghiệp đột nhiên tăng mạnh, thế lực tăng vọt, nhưng ngươi lại không thích đặt nền móng. Tô Nan có kiên trì đông sơn tái khởi, mà ngươi nhưng không có, ngươi muốn giao ta làm cái gì? Ta đối với ngươi có lực hấp dẫn lớn như vậy, để cho ngươi biết rất rõ ràng có cạm bẫy, còn muốn tới bắt ta?
Tiết Triệt đã tránh không đáp lời Thẩm Lãng một lần nữa.
- Cạm bẫy? - Tiết Triệt nói:
- Ta nghĩ tới rất nhiều lần, ngươi đã đặt thứ cạm bẫy gì trên đỉnh núi này?
- Đầu tiên, thứ đồ vật phát nổ? Ngươi dùng nó nổ tung đường hầm dẫn nước biển vào dìm chết ba vạn người của Cừu Thiên Nguy, hơn nữa còn phá nát cửa thành Trấn Tây của Xung Nghiêu?
Thẩm Lãng nói:
- Những thứ này ngươi đều biết.
Tiết Triệt nói:
- Thiên hạ không có bí mật, nhưng mà uy lực thứ kia của ngươi chỉ có vậy. Vì nổ banh cổng thành Trấn Tây, ngươi dùng tầm mấy nghìn cân, mới miễn cưỡng đập sụp một chút. Chỉ có chút uy lực này vẫn không dùng trên núi được.
Nói trúng chỗ đau của Thẩm Lãng.
Thuốc nổ uy lực thực sự quá thấp, mỗi một lần muốn nổ thứ gì, cũng là dùng hơn mấy ngàn vạn cân.
- Thêm một chuyện thứ hai, ngươi từ Ngô Đồ Tử lấy được cổ trùng? Lại ví như chất độc thần kinh? Chính là chất độc thần kinh lấy từ trong cơ thể Tuyết Ẩn, ngươi cũng dùng qua mấy lần. - Tiết Triệt nói:
- Thế nhưng ngươi chớ không quên ta và núi Phù Đồ quan hệ, những thứ ngươi có thứ ta đều có, thứ ngươi không có ta cũng có, cho nên tất cả những thứ có liên quan đến cổ trùng đều không tổn thương được ta.
Điểm ấy Thẩm Lãng cũng chắc chắn.
- Chuyện thứ ba, thứ thuốc ảo giác đặc biệt đáng sợ sao? Sau khi ngửi, cả người sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng cực kỳ, ngươi dùng qua cũng không chỉ một lần.
- Chuyện thứ tư, đá Ác Mộng, viên đá quý lấy từ chỗ Việt vương bệ hạ có thể với bộ não cùng thần kinh của con người gây ra công kích trí mạng. Thế nhưng phải dán ở trên thân người.
- Còn loại thứ năm, thiên tai sao? Đến tột cùng là động đất, vẫn là sét trên bầu trời?
Thẩm Lãng kinh ngạc, Tiết Triệt này thật sự đa nghi.
Cơ hồ lo nghĩ trước tất cả các khả năng rồi.
Tiết Triệt nói:
- Chí ít sóng thần lần trước, ngươi đã dự đoán. Vậy ta chỉ muốn hỏi ngươi có thể sớm tính ra lúc nào sẽ có sấm chớp, muốn ở trên đỉnh núi này dùng sét đánh chết chúng ta. Mà ngươi lại có thể tránh thoát những tia chớp này, nhưng mà...
Mấy người ngẩng đầu nhìn trời.
Tinh không vạn lí không mây.
Liền thời tiết này muốn có sấm chớp hình như có hơi khó rồi.
Ít nhất cũng phải một chút mây đen chứ.
Tiết Triệt nói:
- Ta thực sự nghĩ hết tất cả các khả năng, tất cả những cạm bẫy của ngươi ta cũng có thể tránh né. Mấu chốt là ngươi và Kim Mộc Lan ở trên đỉnh núi này, mặc kệ có thứ vũ khí mang tính chất sát thương quy mô lớn, hai người các ngươi hẳn là đều khó mà may mắn thoát khỏi đi.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm.
- Đỉnh núi này cao xấp xỉ một trăm trượng, hai người các ngươi có chạy đằng trời. - Tiết Triệt tiếp tục nói:
- Kim Mộc Lan võ công không cao, độ nhanh nhẹn kinh người, nhưng chúng ta có năm tông sư, ả tự bảo vệ bản thân miễn cưỡng, huống chi phải bảo vệ ngươi. Cho nên năm người chúng ta giết hai người các ngươi, chắc hẳn là dễ như trở bàn tay đi?
Là thế này phải không?
Xấp xỉ là như vậy.
Võ công Mộc Lan thì cao, nhưng tuyệt đối vẫn là đỡ không được năm cường giả cấp tông sư.
Tiết Triệt nói:
- Thẩm Lãng, nói cho ta biết, cạm bẫy của ngươi là gì vậy? Ta có thể có đoán được à?
- Đoán được. - Thẩm Lãng nói.
Tiết Triệt quả thực đoán được, hiện nay thủ đoạn của Thẩm Lãng quả thực chỉ có mấy loại.
Tiết Triệt nói:
- Vậy ta liền muốn động thủ, ngươi yên tâm ta sẽ không làm chuyện không tôn trọng Kim Mộc Lan, ta chỉ băm nhỏ ả rồi hủy thôi.
Dứt lời, Tiết Triệt chậm rãi rút kiếm ra.
Bốn cường giả cấp tông sư khác cũng rút kiếm ra.
- Rầm!
Bỗng nhiên, trên đỉnh núi một trận nổ tung.
Toát ra một đám khói trắng.
Năm tông sư lập tức tách ra.
Ngừng thở.
Hơn nữa bọn họ lúc này mang mặt nạ phòng độc của núi Phù Đồ, toàn thân đều bao vây không kẽ hở.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng tiến hành đợt công kích thứ hai.
- Rầm...
Lại là vang lên một âm thanh chát chúa.
Trên đỉnh núi bắn ra một đám sương mù với ba thứ màu sắc: màu lục, màu lam và màu tím.
Ba loại cổ độc bất đồng.
Nhưng mà, năm tên tông sư tính cả Tiết Triệt vẫn bình yên vô sự.
Quả thực đúng như ông ta nói, thứ cổ trùng Thẩm Lãng có, Tiết Triệt đều có, Thẩm Lãng không có, Tiết Triệt cũng có.
Tiếp tục, đợt công kích thứ ba của Thẩm Lãng nổ ra.
- Ầm ầm ầm...
Trong chỗ hẻo lánh, tuôn ra tia lửa Thermite (nhiệt nhôm).
Kinh ngạc bắn ra bốn phía.
Nhưng mà, đây càng giống phóng pháo hoa.
Ở đỉnh núi phóng pháo hoa ban ngày thật là đẹp mắt.
Đám năm tông sư Tiết Triệt vẫn không nhúc nhích chút nào.
Quần áo cùng thân thể bọn họ cũng không đỡ nổi tia lửa nhiệt nhôm.
Thế nhưng, trực tiếp dùng nội lực chân khí có thể đánh văng ra.
- Còn nữa không? - Tiết Triệt bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Còn có!
- Ầm ầm ầm...
Lại một trận sương mù nổ ra.
Đây là độc tố thần kinh. Đây cũng là từ cổ trùng núi Phù Đồ đề luyện ra, chính là cái loại trong cơ thể Tuyết, chỉ bất quá lúc này đây nhiều chưa từng có.
Kết quả...
Tiết Triệt năm người vẫn bình an vô sự.
Bọn họ quả nhiên có miễn dịch.
- Còn nữa không? - Tiết Triệt nói:
- Nếu như thủ đoạn của ngươi đều dùng hết, chúng ta liền muốn động thủ giết người.
Thẩm Lãng khổ sở nói:
- Còn có một loại.
Tiết Triệt nói:
- Vậy chúng ta chờ.
Thời khắc này Thẩm Lãng giống là một loại người.
Nhà ảo thuật.
Giống như vừa rồi hắn biểu hiện cũng là ảo thuật, không có một chút lực làm người bị thương.
Bởi vì đối thủ của hắn quá cường đại.
Chẳng những có năm tông sư, hơn nữa còn là tông sư cùng núi Phù Đồ có quan hệ mật thiết.
Thẩm Lãng thở hắt ra.
Trong nháy mắt...
Một màn gây kinh ngạc không gì sánh được.
Vô số bươm bướm bay ra.
Đây là bươm bướm kịch độc.
Ngô Đồ Tử cho.
Vô số bươm bướm, bay lượn về hướng năm tông sư!
Hoa lệ không gì sánh được.
Năm tông sư múa kiếm điên cuồng.
Một giây sau.
Vô số bướm độc đều rơi xuống, chết thảm.
Ngắn ngủi mấy giây, đã bị giết sạch.
Tiết Triệt nói:
- Thẩm Lãng, ngươi còn có thủ đoạn mai phục à? Điều này làm cho ta đặc biệt thất vọng, quả thực so với đánh rắm còn nhỏ hơn.
Thẩm Lãng cười khổ đáp lời:
- Đã không có.
Tiết Triệt nói:
- Chúng ta tới giết ngươi, ở trên đỉnh núi nho nhỏ này, ngươi có mà chạy đằng trời.
- Đến đây đi! - Thẩm Lãng nói:
- Những lời có chạy đằng trời này là giả.
- A a a a...
- Chết, chết, chết, chết...
Tiết Triệt lớn tiếng quát.
Ông ta và bốn cường giả cấp tông sư khác dùng hết tất cả nội lực, vọt tới chỗ Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Đỉnh núi cũng chỉ có rộng thế này thôi, Thẩm Lãng nhà ngươi có thể chạy đằng trời à?
Nhảy xuống núi à?
Độ cao trên một trăm trượng, người nào ngã xuống đều hẳn phải chết.
Trừ phi dán sát vào vách đá.
Nhưng nói vậy chúng ta có thể dễ dàng đuổi theo giết chết các ngươi rồi.
Chết chết chết!
Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan.
Ta muốn băm hai người các ngươi, nấu thành canh thịt bằm.
Giết hai người các ngươi, sau đó ta còn muốn đi đến gia tộc họ Kim diệt sạch cả họ nhà ngươi.
Ta muốn cho họ Kim của ngươi vong tộc diệt chủng.
Chết!
Năm tông sư, mang theo khí thế kinh thiên, trong nháy mắt liền vọt tới chỗ Thẩm Lãng cùng Mộc Lan đứng.
Năm thanh kiếm, mang theo sát khí khủng bố, trực tiếp muốn đánh nát hai người.
Nhưng mà...
Cùng lúc đó.
Kim Mộc Lan ôm Thẩm Lãng, chợt bắn ra, nhảy ra khỏi đỉnh núi.
Nhảy xuống đỉnh núi liền hữu dụng à?
Còn không phải chỉ nằm giữa vách núi, còn chưa phải là một con đường chết.
Trừ phi các ngươi biết bay!
Nhưng thế giới này vốn chẳng ai biết bay!
Người của núi Phù Đồ sẽ không bay, gười Thiên Nhai Hải Các ncũng sẽ không bay.
Người của Tru Thiên Các, người của Bạch Ngọc Kinh, hết thảy cũng sẽ không bay.
Nhưng mà...
Một giây sau, Tiết Triệt cùng bốn đại tông sư kinh ngạc sững sờ.
Lúc đầu...
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan thực sự bay.
Tốc độ cực nhanh không gì sánh được, chạy ra khỏi vách núi, sau đó lại không có hạ xuống, mà là bay ở trên trời, chậm rãi hạ xuống.
Ta... Ta... Đ*!
Đây là cái gì?
Thật sự có cánh?
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan biết bay?
Đương nhiên sẽ không.
Thế nhưng, sau khi mặc vào áo cánh bay (Wingsuit) thì sẽ bay được mà.
Áo cánh bay trông như con dơi vậy.
Trái đất hiện đại có rất nhiều người chơi.
Không, không thể nói rất nhiều người.
Mà là nói rất nhiều kẻ không sợ chết, nhưng lại chuyên nghiệp chơi thì đúng hơn.
Cái này cuối cùng không phải lướt qua, cần độ chuyên nghiệp đặc biệt cao, bằng không rất có khả năng liền trực tiếp rớt xuống thành thịt nát.
Đổi thành Thẩm Lãng trước đó một ngàn phần trăm không dám chơi.
Nhưng có trí não, sau đó chí ít hắn biết cách nào khống chế.
Điều quan trọng nhất là, có Mộc Lan mang theo.
Cục cưng Mộc Lan quá mạnh.
Độ nhanh nhẹn nhạy cảm của nàng với thiên nhiên, với gió là siêu nhất lưu.
Khả năng nắm bắt áo cánh bay của nàng hoàn toàn là tuyệt đỉnh.
Tuy độ cao của vách núi hai trăm mét không tính là lý tưởng, nhưng cuối cùng tới gần bờ biển, gió khá lớn nên là chỗ chơi áo cánh bay khá tốt.
Suốt mấy ngày ban đêm, Thẩm Lãng ở dưới sự bảo vệ của Mộc Lan đã thử nghiệm luyện tập vài lần.
Bây giờ, lướt thẳng từ độ cao hai trăm mét.
Tiết Triệt cùng bốn đại tông sư gần như trực tiếp muốn lao ra ngoài, muốn trên không trung nhào đến Thẩm Lãng.
Nhưng rõ ràng dừng lại.
Bởi vì bọn họ cũng không bay được.
Năm người rõ ràng triệt để kinh ngạc sững sờ.
Lại vẫn có thể chơi như vậy?
Lại thực sự bay?
Nhưng mà, ngươi đây là ý gì?
Ngươi bay thẳng đi, để chúng ta ở trên đỉnh núi này làm gì?
Lẽ nào để cho quân Niết Bàn của ngươi tới cắn giết ta sao?
Lẽ nào chính là để ta hiện thân một cái?
Quân Niết Bàn của ngươi, cao thủ Thẩm Lãng nhà ngươi vẫn còn hai cách đó mười mấy dặm mà.
Lúc này Thẩm Lãng đã bay ra hai trăm mét.
Trong lòng hắn bắt đầu đếm ngược.
Ba, hai, một.
Cái loại cảm giác bất an của Tiết Triệt bỗng trở nên vô cùng nặng.
Không tốt!
Chạy!
- Rầm rầm rầm rầm...
Nổ long trời lở đất!
Nếu như lúc trước cạm bẫy Thẩm Lãng đều có động tĩnh chẳng khác gì đánh rắm.
Vậy lần này, chính là kinh thiên động địa.
Nếu như nói lúc trước uy lực thuốc nổ của hắn nhỏ, mỗi một lần đều cần rất nhiều.
Mà thuốc nổ lần này có uy lực kinh người.
Trinitrotoluene!
Cũng chính là thuốc nổ TNT.
Thẩm Lãng dốc hết toàn bộ mới tạo ra được một chút thế này.
Uy lực của nó vượt xa thuốc nổ đen trước đó.
Hơn hai trăm cân dốc hết toàn bộ.
Uy lực này!
Uy mãnh vô song.
Nhưng... muốn nổ chết bốn tông sư cường giả.
Vẫn là không có khả năng!
Tốc độ, sức khỏe của cường giả tông sư là tột đỉnh.
Thế nhưng...
Thẩm Lãng thêm ở bên trong rất nhiều mảnh đạn.
Vô số kim thép.
Trên những mảnh đạn và kim thép có tẩm kịch độc.
Xyanua.
Rất nhiều kịch độc ở trạng thái nhiệt độ cao đều có thể phân giải, biến thành không độc.
Đây là kịch độc Xyanua, điểm nóng chảy là hơn 600 độ, điểm sôi là 1624 độ C.
Nhưng dù cho sôi trào, dù cho biến thành khí thể, kịch độc không giảm.
Nếu trực tiếp tiến vào máu, 1- 2 miligram là chế đứ đừ.
Nói cách khác, 1 miligram Xyanua có thể hạ độc năm trăm người.
Thẩm Lãng lúc này đây, gần như dốc hết toàn bộ.
Dùng tầm mấy chục miligram Kịch độc Xyanua được tinh chế từ vô số hạt hạnh nhân đắng.
Trong nháy mắt bùng nổ!
Giống như có vô số Bạo Vũ Lê Hoa.
Hơn mấy ngàn vạn kim thép, mảnh đạn bắn ra điên cuồng.
Bốn phương tám hướng.
Toàn bộ đỉnh núi, không có bất kỳ góc chết.
So với mưa lớn còn dày đặc hơn.
Nhưng mà...
Tiết Triệt ở trong năm đại tông sư, tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Trong nháy mắt nổ tung bọn họ liền nhảy xuống đỉnh núi thật nhanh.
Nhưng...
Vẫn không còn kịp nữa.
Sóng xung kích của vụ nổ trong nháy mắt này đã bắn ra nững mảnh đạn và kim thép quá nhanh.
Quá dày đặc.
- Phụt phụt phụt phụt phụt...
Hai cường giả cấp tông sư trong đó đã bị vô số kim độc đâm trúng phía sau lưng.
Dựa theo võ công của bọn họ, nếu như là ám khí Bạo Vũ Lê Hoa hoàn toàn là có thể tránh thoát.
Thậm chí ám khí uy lực quá nhỏ, bọn họ có thể dùng nội lực chân khí văng ra.
Thế nhưng khoảng cách gần như vậy khiến cho uy lực của vụ nổ này trở nên quá mạnh.
Sự mạnh mẽ của sóng xung kích này đã không thể dựa vào nội lực có thể đánh văng ra.
Kim độc đâm vào phía sau lưng.
Hai đại tông sư lập tức muốn dùng nội lực khóa lại những thứ kịch độc này.
Tiếp đó ra sức dùng các loại thuốc giải độc của núi Phù Đồ.
Nhưng mà...
Nhất định là phí công.
Đây chính là Xyanua!
Cơ hồ là loại độc ghê gớm nhất của trái đất hiện đại.
Mấy giây sau đó!
Hai đại tông sư chết đi!
Xác chết rơi xuống.
Còn hai đại
Còn có hai đại tông sư, bởi vì đầu hướng xuống dưới khi nhảy xuống sườn núi nhưng tốc độ chậm một chút, trên đùi trúng mấy cây kim độc.
Một người trong đó lập tức dùng thuốc giải độc của núi Phù Đồ.
Tiếp đó... ông ta ngủm củ tỏi.
Kịch độc Xyanua không thuộc về thế giới này, ông dùng thuốc giải độc của núi Phù Đồ có ích lợi gì.
Một người khác mạnh mẽ một chút.
Trực tiếp chém xuống một kiếm chặt đứt cái chân trúng kim độc kia.
Máu tươi trào ra như suối như ông ta còn sống.
Vậy Tiết Triệt thì sao?
Ông ta lợi hại lắm!
Trong nháy mắt bùng nổ, ông ta nhảy xuống đỉnh núi.
Hơn nữa trên không trung xoay người một trăm tám mươi độ.
Ông ta biết vô số kim độc này nếu dựa vào bản thân cơ thể bắn nội lực cũng không giải quyết được.
Nhất định phải chưởng lực.
Cho nên, ông ta đánh ra song chưởng trên không trung.
Tức khắc, nội lực chân khí trào ra, giống như bùng lên một trận kình phong.
Thật lợi hại!
Vô số kim độc và mảnh đạn đã bị chưởng phong của ông ta bổ ra.
Toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ trúng kim độc.
Thế nhưng trong nháy mắt kế tiếp!
Cảm thấy có điểm không đúng.
Ông ta phát hiện lòng bàn tay phải của mình xuất hiện ba cái chấm đen.
Có ba cây kim độc đã bắn trúng lòng bàn tay của ông ta trước khi huy động chưởng lực đánh ra.
Gần như cùng một lúc, chưởng phong từ nội lực ông ta đá đánh bay tất cả kim độc, kể cả ba cây kim trong lòng bàn tay.
Nhưng trúng độc chính là trúng độc!
Tiết Triệt chỉ do dự mấy giây.
Thế nhưng loại cảm giác đáng sợ đã lan tràn tới đến giữa cánh tay.
- A...
Ông ta thét lên một trận, vô độc bất trượng phu, đối với người khác ác, đối với mình còn ác hơn.
- Phựt!
Tiết Triệt dùng một kiếm chặt đứt cánh tay phải của mình, chặt đến tận gốc.
Tiếp đó ông ta dựa vào một cánh tay và hai cái chân mà nhảy xuống vách núi thật nhanh.
Sau khi hạ xuống dốc đá.
Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Trời đánh Thẩm Lãng!
Ta cũng biết không nên tham lam, ta cũng biết không nên tới.
Biết rất rõ ràng có cạm bẫy, vẫn là không nhịn được qua đây.
Đều do Thẩm Lãng quá độc ác, tự biến mình thành con mồi.
Nhưng lúc này Tiết Triệt đã dứt bỏ toàn bộ, điên cuồng mà chạy trốn.
Mà cùng lúc đó!
Đám người vợ chồng Lý Thiên Thu, Đại Ngốc ở cách đó hai mươi mấy dặm đã nhảy từ trên tàu xuống từ sớm, ra sức bơi đến chỗ này.
...
Chạy, chạy, chạy...
Trốn, trốn, trốn...
Tiết Triệt cùng tên tông sư cường giả may mắn còn sống sót, sẽ cũng không đoái hoài tới ôm nhau sưởi ấm.
Hai người lao điên cuồng sang hai hướng không giống nhau.
Tay cường giả tông sư này biết, mục tiêu của Thẩm Lãng là Tiết Triệt, chỉ cần cách Tiết Triệt thật xa là có thể trốn thoát.
Nhưng ông ta tương đối thảm, chỉ còn lại có một chân.
Ngay từ đầu là nhảy lò cò bằng chân sau, tiếp đó thân thể đứng chổng ngược, dùng hai tay bước đi, tốc độ vẫn rất nhanh.
Lợi hại!
Mà Tiết Triệt thì là cắt đứt cánh tay phải.
Hai chân không ngại, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Vừa điên cuồng bỏ chạy, Tiết Triệt lấy ra các loại thuốc vẩy điên cuồng trên người.
Chính là vì tiêu trừ mùi trên người đỡ phải bị Kim Mộc Lan phát hiện.
Thứ chó cái Kim Mộc Lan này mũi thính đến cực điểm.
Dựa theo tốc độ như vậy, Tiết Triệt có thể đào tẩu à?
Có thể!
Chí ít Đại Ngốc cùng Lý Thiên Thu là không có khả năng đuổi theo.
Một khi để Tiết Triệt lại một lần nữa biến mất ở đảo Nam Châu, sẽ không thể bắt được nữa.
Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan.
Chỉ cần để Tiết Triệt ta đây trốn khỏi lúc này, nhất định phải giết sạch gia tộc họ Kim.
Giết hết!
Nhất định phải lột da rút gân, nghiền xương thành tro Thẩm Lãng nhà ngươi.
A... A...
Từ nay về sau, Tiết Triệt ta đây chỉ vì một mục tiêu mà sống.
Báo thù rửa hận.
Nhưng mà...
Thứ linh cảm bất an trong lòng Tiết Triệt lại một lần nữa bùng lên mạnh mẽ.
Cũng không biết từ đâu mà đến.
Xoay người nhìn lại, phía sau không ai đuổi theo chứ?
Nhưng vì sao cảm giác bất an mạnh như vậy?
Cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trên mặt đất có hai cái bóng, tốc độ nhanh chóng vô cùng, từ đầu đến cuối theo sát ông ta.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Mẹ kiếp...
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan còn bay trên trời kia mà.
Mặc dù càng lúc càng thấp, nhưng là bởi vì nơi này gần bờ biển và có một trận lớn gió thổi qua.
Hai người này vẫn không có hạ xuống, từ đầu đến cuối trên không trung truy đuổi.
Tiết Triệt rõ ràng muốn điên rồi.
Võ công của ông ta rất cao, khinh công là rất mạnh mẽ.
Thế nhưng nhanh đến đâu đi nữa, có thể nhanh hơn được bay à?
Hơn nữa Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan trên không trung, tầm mắt tốt cỡ nào?
Ngươi ở có thể trốn đây, có thể trốn được con mắt trên trời à?
Trong phút chốc!
Cho dù Tiết Triệt có ý chí cường đại hết sức cũng không ngăn được tuyệt vọng trong lòng.
Không!
Tuyệt đối không thể buông tha.
Chỉ cần nhảy vào bên trong rừng rậm, có thể trốn thoát.
Tiết Triệt tiếp tục điên cuồng tăng nhanh.
Chạy nước rút, bắn vọt, bắn vọt.
Tu vi cấp độ tông sư của ông ta hoàn toàn phóng thích đến cực hạn.
Chẳng mấy chốc đã xông thẳng vào trong khu rừng rậm.
Tức khắc...
Bóng dáng ông ta biến mất.
Cánh rừng này quá rậm rạp.
- Phu quân, chuẩn bị hạ xuống!
Hạ áo cánh bay xuống rất đáng sợ, nhất định phải dùng dù cỡ nhỏ để nhảy, bằng không xác suất ngã chết rất lớn.
Thế nhưng có Mộc Lan ở đây, tất cả cũng không vấn đề.
Nàng cũng là có thể từ chỗ cách đây hai mươi mấy mét nhảy xuống mà bình an vô sự.
Dễ dàng giảm tốc độ, hạ xuống, đáp xuống đất.
Hơn nữa còn là Mộc Lan ôm Thẩm Lãng đáp xuống đất, thậm chí Thẩm Lãng còn mượn cơ hội huých nàng một cái.
Tên phu quân cặn bã này, thời thời khắc khắc đều không quên đùa giỡn lưu manh.
Cũng không nhìn một chút xem đây là lúc nào? Đặt ở những thời gian khác, Kim Mộc Lan ta đây không ăn chàng không được.
...
Sau khi Kim Mộc Lan thành công đáp xuống, nàng cõng Thẩm Lãng lao điên cuồng, xông vào trong rừng.
Thẩm Lãng ngượng ngùng quá.
Lúc đầu chỉ mỗi nương tử đuổi theo Tiết Triệt sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng Mộc Lan không dám để hắn ở chỗ này.
Nếu bỏ hắn một mình ở chỗ này, Đại Ngốc cùng Lý Thiên Thu còn chưa có chạy tới đúng lúc. Đừng nói ra một kẻ đích, nói không chừng chỉ cần một con sói đã ngoạm phu quân này đi mất.
Cũng may thể chất Mộc Lan vô song, cho dù cõng một Thẩm Lãng cũng nhẹ như không có gì. Hơn nữa tiến vào rừng rậm, sau đó giống như tiến vào sân nhà của nàng.
Tốc độ của nàng còn nhanh hơn so với chạy trên đất bằng.
Bởi vì nàng có thể mượn cành cây, dây leo mà chuyền nhanh đến.
Thực sự được xưng là nhanh như chớp.
Tiết Triệt thất sách.
Ông ta không biết, một khi tiến vào rừng rậm, lực cảm giác của Mộc Lan sẽ tăng cường rất nhiều.
Huống hồ Tiết Triệt còn vẩy đủ thứ thuốc trên ngươi nên vẫn ra mùi khác thường.
Cách ông ta lao đi nhanh chớp nhoáng là lợi dụng khinh công, là phải tiêu hao nội lực.
Mà cách Mộc Lan lao đi hoàn toàn là thể lực nhanh nhẹn của chính mình, chẳng khác gì bước đi bình thường vậy.
Ở đất bằng, võ công Tiết Triệt rất cao, cho nên tốc độ nhanh hơn Mộc Lan.
Nhưng tiến vào rừng rậm, tốc độ của ông ta cũng không như Mộc Lan.
Mộc Lan điên cuồng đuổi theo.
Cách ông ta càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Tiết Triệt không quay đầu nhìn, thế nhưng ông ta cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm trí mạng.
Bỗng nhiên!
Ông ta ngừng lại.
Tại sao ta phải chạy?
Đúng vậy?
Tại sao ta phải chạy?
Chỉ có mỗi Kim Mộc Lan đuổi theo mà thôi.
Võ công của Kim Mộc Lan cao hơn nữa, lẽ nào cao hơn tông sư à?
Huống hồ, nàng còn mang theo một cục nợ Thẩm Lãng.
Tiết Triệt ta đây là cường giả cấp tông sư, chẳng những không cần chạy, còn có thể mượn cơ hội giết chết Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Thế là!
Thân thể Tiết Triệt trong nháy mắt ngừng lại.
Bỗng nhiên xoay người, rút kiếm mà đứng.
Cơ hồ là sau một lát!
Kim Mộc Lan xuất hiện, vẫn cõng Thẩm Lãng như cũ.
Nàng cũng ngừng lại.
Tiếp đó, nàng trực tiếp nhảy lên một cây to rồi đặt Thẩm Lãng lên cây.
Giống như khỉ mẹ chuẩn bị đánh nhau phải đặt khỉ con tít trên cao vậy.
Nàng cảm thấy như thế tương đối an toàn.
Tiết Triệt đứt một tay, dù cho muốn lên cây đi giết Thẩm Lãng, cũng khá lao lực.
Mộc Lan chỉ cần bảo hộ cây này không bị chặt đứt là được rồi.
Mà đường kính cây này hơn một mét, Tiết Triệt sử dụng kiếm muốn chém đứt cũng khó.
Bảo hộ cây này, có thể còn dễ dàng hơn bảo hộ phu quân cặn bã kia rất nhiều.
...
Tiết Triệt lấy Kim Mộc Lan làm tâm điểm, chậm rãi đi lại.
Thời gian của ông ta không còn nhiều nữa.
Bởi vì Đại Ngốc cùng Lý Thiên Thu bất cứ lúc nào cũng có thể có thể tới nơi.
- Kim Mộc Lan, có một phu quân phế vật như thế ắt đặc biệt khổ cực nhỉ. - Tiết Triệt cười lạnh nói.
Mộc Lan nói:
- Không khổ cực, hạnh phúc vô cùng. Phu quân của ta là đệ nhất thiên hạ.
Á!
Cục cưng chúng ta không cần trái lương tâm thế này.
Tuy rằng phần lớn thời gian của nàng thực sự hạnh phúc hạnh phúc, nhưng lúc cực khổ nhất định có.
Ví như phải cẩn thận nắm giữ đúng mực, đỡ phải phu quân trong nháy mắt hỏng mất, tiến tới hoài nghi nhân sinh.
Hết lần này tới lần khác tên phu quân cặn bã này không có tự hiểu lấy, mỗi ngày đều muốn trêu chọc nàng, còn cho là mình mạnh bao nhiêu.
Tiết Triệt nói:
- Kim Mộc Lan, ngươi bây giờ quay đầu lại còn kịp! Lấy tư chất của ngươi, lấy mỹ mạo của ngươi, cũng có thể đầu nhập vào núi Phù Đồ, cũng có thể đầu nhập vào hoàng đế bệ hạ, cũng có thể đầu nhập vào đế quốc Đại Viêm Thái tử, ta có thể tiến cử người. Đến lúc đó cả thành Nộ Triều, thậm chí toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam cũng là gia tộc họ Kim của ngươi.
Kim Mộc Lan không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Tiết Triệt gắt gao.
Cánh tay phải của Tiết Triệt bị chặt đứt, cân đối bị ảnh hưởng.
Hơn nữa dùng kiếm tay trái, sức chiến đấu nhất định sẽ yếu bớt.
Tiết Triệt lại nói:
- Kim Mộc Lan, có một bí mật ngươi có thể muốn biết, một bí mật kinh thiên, ngươi có biết thân phận chân thật của phu quân ngươi là gì không?
- Cái gì? - Mộc Lan hỏi.
- Xoẹt...
Thân thể Tiết Triệt thân thể cực nhanh không gì sánh được.
Trong nháy mắt bắn ra như chớp, kiếm ở tay trái điên cuồng đâm về phía Mộc Lan.
Cường giả cấp tông sư.
Ưu thế tuyệt đối của Mộc Lan chính là nhanh nhẹn.
Nội lực của nàng không cao.
Lấy nhanh nhẹn, có thể né tránh bất kỳ một người gần với cấp tông sư tập kích.
Nhưng nếu như đối phương là tông sư thật sự, vậy cho dù nhanh nhẹn, cộng thêm dự phán, cũng hơi khó có thể tránh.
- Vù...
Kiếm của Tiết Triệt cứ đâm về phía cổ Mộc Lan, khoảng cách chỉ có không đến nửa tấc.
Ông ta tập kích thất bại.
Bởi vì, cuối cùng ông ta đã chặt đứt tay phải, hơn nữa vừa rồi lao điên cuồng mười mấy dặm, hao phí rất nhiều nội lực.
Cho nên chiêu kiếm đầu tiên của ông đã bị Mộc Lan tránh khỏi.
Tiết Triệt hít một hơi.
Nội lực còn sót lại của ông ta không nhiều lắm, còn đủ đâm ra mấy kiếm.
Thế nhưng chiêu kiếm đầu tiên này đã là dốc hết toàn lực.
Nếu là kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, cũng mạnh mẽ không hơn bao nhiêu.
Cho nên, nhất định phải giở âm mưu quỷ kế.
Tiết Triệt hít một hơi thật sâu, bắt đầu ngưng tụ kiếm thứ hai công kích.
Toàn thân của ông ta chợt cong xuống.
Giống như một con rắn hổ mang, phùng mang đến cực hạn.
Tiếp đó, chợt đâm ra kiếm thứ hai.
- Xoẹt...
Kiếm thứ hai của Tiết Triệt kinh người không gì sánh được.
Bởi vì cả thanh kiếm vỡ thành vô số mảnh nhỏ trong nháy mắt vọt về phía Mộc Lan.
- Vù...
Mộc Lan vì tránh né những mảnh kiếm này mà cả người trong nháy mắt bắn ra mười mấy mét.
Đây là chỗ mạnh của nàng
Nhưng mà...
Thanh kiếm của Tiết Triệt đã gãy bỗng bắn nhanh một làn khói màu lục.
Mộc Lan lại một lần nữa bắn ra thối lui.
Lúc này, nàng chỉ có thể lựa chọn một cái phương hướng, hoặc là bên trái, hoặc là bên phải.
Thế nhưng nàng chỉ có thể lựa chọn bên trái, bởi vì một khi bắn ra đến bên phải, liền khoảng cách phu quân quá xa.
Nhỡ ra Tiết Triệt muốn đả thương phu quân, nàng không kịp cứu.
Nhưng mà...
Đến khi nàng bắn ra đến bên trái mười mấy thước.
Trên mặt đất chỗ đó có một quả cầu chờ nàng.
Bởi vì Tiết Triệt đoán chắc nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Đây là tính toán sớm hai bước, đặt cầu độc ở một chỗ.
Quả nhiên, Mộc Lan bị ông ta đoán trúng.
- Bùm!
Quả cầu này bỗng nổ tung.
Cổ trùng trong nháy mắt lan tràn ra vô cùng tận bao phủ cả người Kim Mộc Lan.
Trong nháy mắt, Kim Mộc Lan bị dừng lại.
Tiết Triệt mừng rỡ.
Kim Mộc Lan, tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng vẫn là quá non.
Hôm nay, ngươi đúng là vẫn còn rơi vào trong tay của ta.
Nữ hiền chất!
Ta tuy rằng luôn miệng nói không thể đụng vào ngươi, đỡ phải bị những đại nhân vật kia ghi hận.
Nhưng... Bây giờ cái chỗ này, thần quỷ không biết.
Nhưng mà, ngươi nghĩ rằng Tiết Triệt ta đây sẽ tiến lên lột sạch quần áo của ngươi trước để làm ra việc cầm thú à?
Không, không, không!
Ta sẽ chặt đứt gân mạch tay chân của ngươi, bảo đảm ngươi không còn sức phản kháng chút nào.
Sau đó sẽ túm cổ thằng phế vật Thẩm Lãng trên cây kia chặt đứt tứ chi.
Tiếp đó, ở để hắn mở mắt trừng trừng nhìn tất cả phát sinh.
Tiết Triệt chậm rãi tiến lên, kiếm của ông ta đã gãy hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy tấc.
Kiếm gãy trong tay định cắt cổ tay Mộc Lan.
Nhưng mà vào lúc này!
Bạo Vũ Lê Hoa.
Bạo Vũ Lê Hoa.
Bạo Vũ Lê Hoa.
Trên người Mộc Lan chợt bắn ra vô số kim độc.
Tiết Triệt như là chim sợ ná, vừa lui nhanh, vừa đánh ra tay phải, nỗ lực dụng chưởng phong thổi tan toàn bộ kim độc.
Nhưng mà một giây sau!
Thấy hoa mắt.
Thân thể mềm mại Mộc Lan bắn đến thật nhanh.
Lợi kiếm trong tay, như là rắn độc, như là tia chớp.
- Phập, xoẹt, phụt...
Ngắn ngủi một lát!
Trên người Tiết Triệt bị đâm mười mấy kiếm liên tiếp.
- Vù vù vù vù...
Tiếp tục kiếm của Mộc Lan cuồng chém xuống.
Trực tiếp chặt hết cánh tay, đôi chân còn lại của Tiết Triệt.
Cho nên, Tiết Triệt chỉ còn lại đầu cùng thân thể.
Vẫn chưa yên tâm.
Lợi kiếm trong tay không ngừng quất qua gõ rớt cả hàm răng của c Tiết Triệt.
Nhưng cảm giác được Tiết Triệt còn có thể có thể phun ra ám khí đả thương người.
Lại vù vù hai kiếm, cắt luôn cả môi của Tiết Triệt.
Á!
Bây giờ chắc là được
Ta bây giờ nhưng có thể mang phu quân tới rồi.
Mộc Lan rất nhanh nhảy lên đại thụ, cầm Thẩm Lãng mang theo xuống tới.
Phu quân, Tiết Triệt ta đã phế được không sai biệt lắm, hẳn không có nguy hiểm, cuối cùng này một giết giao cho ngươi đi.
Được nương tử a.
Cầm sau cùng trang bức cơ hội lưu cho phu quân.
...
Tiết Triệt vô cùng không cam lòng.
Tại sao lại như thế?
Ta không tin Thẩm Lãng có loại cổ trùng này thuốc miễn dịch, cái này cũng không phải Tuyết Ẩn trên người cái loại này cổ trùng.
Kim Mộc Lan vì sao không có bị độc ở?
Đúng vậy? Tại sao?
Lẽ nào cục cưng Mộc Lan thực hiện phục dụng thuốc miễn dịch?
Không, không có.
Bởi vì Thẩm Lãng máu có thể miễn dịch tất cả cổ trùng.
Vậy Mộc Lan trong cơ thể có Thẩm Lãng máu à? Không có!
Thế nhưng hai người phu thê lâu như vậy, Thẩm Lãng rất nhiều thứ đã sớm dung nhập trong cơ thể nàng.
Cục cưng Mộc Lan ngày ngày đều muốn sinh một đứa con gái kia mà.
...
Thẩm Lãng đi tới trước mặt Tiết Triệt.
Ừ, nương tử, nàng phế Tiết Triệt khá ghê, nhưng còn chưa đủ triệt để.
Hắn còn có một thứ hung khí.
Thẩm Lãng rút kiếm ra.
Mộc Lan bản năng dời mắt đi, nàng biết phu quân cặn bã muốn làm gì.
Kiếm Thẩm Lãng nhẹ nhàng rạch một cái.
Tiết Triệt bị cung hình, ông ta rõ ràng không phát ra được tiếng kêu thảm thiết, bởi vì hoàn toàn không cảm giác được.
Đây không phải là đãi ngộ đại nhân vật.
Những đại nhân vật bị Thẩm Lãng tiêu diệt trên cơ bản cũng là oanh oanh liệt liệt.
Duy chỉ có Tiết Triệt này phải hưởng thụ đãi ngộ như là bọn ma cà bông vậy.
- Tiết thúc thúc, còn có thể nói chuyện không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Tiết Triệt ra sức thở dốc.
Lúc này Thẩm Lãng cách ông ta gần như vậy, vươn một đầu ngón tay có thể nghiền đã chết.
Nhưng...
Ông ta ngay cả đưa ngón tay ra đều làm không được.
Thậm chí nhổ nước miếng đều làm không được.
Kim Mộc Lan gõ rớt cả hàm, thậm chí còn thẻo luôn cặp môi của ông ta.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết thúc thúc, còn có di ngôn gì không?
Tiết Triệt ra sức há mồm muốn nói, thế nhưng hở bốn phia, nói không ra chữ nào.
- Thẩm Lãng, chúng ta làm một cái giao dịch, một cái giao dịch...
- Ta có một bí mật động trời muốn nói cho ngươi, ngươi... ngươi lại gần!
- Ngươi tha ta, ta cũng cho ngươi cơ hội sống, làm giao dịch...
Tiết Triệt không gì sánh được đau đớn, không gì sánh được cố gắng muốn nói ra những lời này.
Nhưng là căn bản không phát ra được thanh âm hoàn chỉnh.
- Làm giao dịch, được nha! - Thẩm Lãng nói.
Lỗ tai Thẩm Lãng bắt đầu dựng lên.
Tiết Triệt trong lòng âm lãnh, ánh mắt sợ hãi.
Thẩm Lãng súc sinh nhỏ, chỉ cần ngươi gần chút nữa một chút, gần chút nữa một chút, ta vẫn có thể giết ngươi.
Dựa vào sức của lưỡi ta đều có thể giết ngươi.
Thẩm Lãng súc sinh nhỏ, đồng quy vu tận đi.
Nhưng...
Thẩm Lãng không tiếp tục xích lại gần.
Mà là lấy một chai chất lỏng ra đổ thẳng vào mặt của Tiết Triệt.
- A... A...
Mặt Tiết Triệt gần như đã không còn gì nữa.
- Tiết thúc thúc, bây giờ ngài còn có thể giết cháu à?
- Còn có thể sao?
- Cháu sắp bắt đầu, sắp đụng đó nha.
Thẩm Lãng thực sự thẻo rớt da mặt xuống.
- Tiết thúc thúc giết cháu đi nào...
Tiết Triệt trong lòng điên cuồng mắng chửi.
Mẹ kiếp, súc sinh nhỏ không chết tử tế được, không chết tử tế được.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết thúc thúc không giết cháu sao?
Ta con mẹ nó nằm chiêm bao cũng muốn muốn giết ngươi, nhưng ta giết được à? Ta giết được à?
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiết Triệt đều giết không được Thẩm Lãng.
Bởi vì, ông ta chẳng còn mắt đâu nữa.
Thẩm Lãng nói:
- Thúc thúc không giết? Vậy cháu giết thúc thúc nha!
Giơ tay chém xuống!
Tiết triệt đầu một nơi thân một nẻo.
Chết thảm hoàn toàn!
Năm cường giả cấp tông sư, mỗi người chiếm một góc.
Tiết Triệt đưa ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Hai người này mặc thứ quần áo gì vậy, có chút kỳ quái.
- Tô Nan chắc chắn đặc biệt hối hận cùng ngươi là địch. - Tiết Triệt nói:
- Nếu như một lần nữa thì hắn nhất định sẽ không đắc tội gia tộc họ Kim, nhất định sẽ không đắc tội với ngươi.
Tô Nan đúng là nghĩ như vậy, nếu như ông ta có thể nói lần nữa.
Nếu không phải bởi vì Thẩm Lãng, Tô Nan đã đại công cáo thành. Tô Khương đã hợp nhất, thậm chí nước Khương đều bị âm mưu của ông ta thôn tính cả rồi.
Tiết Triệt nói:
- Ta và Tô Nan quả là thảm, cả tộc của hắn đều chết hết, cả tộc họ Tiết của ta cũng gần như chết hết. Tô Nan hy sinh toàn tộc, tối thiểu còn đổi lấy bản thân trốn thoát. Mà tộc nhân của ta gần như chết không có chút ý nghĩa nào.
Thẩm Lãng nói:
- Từ trình độ nào đó, là ngươi giết chết cả tộc họ Tiết của ngươi thì đúng hơn.
Tiết Triệt nói:
- Nhưng bọn họ đều vì ngươi mà chết.
Tiếp tục, Tiết Triệt nói:
- Trở lại chuyện chính, Tô Nan đã hối hận cùng ngươi là địch. Thế nhưng ta tuyệt đối không, người còn sống, không thể sợ có kẻ địch mà bó tay bó chân. Cả cuộc đời con người vốn là quá trình không ngừng chiến thắng kẻ đích, câu nói kia của ngươi thì ta đặc biệt tán thưởng, thiên hạ không thù.
Thẩm Lãng cười.
Tiết Triệt nói:
- Ta biết ngươi chắc chắn bày cạm bẫy trên đỉnh núi này, đồng thời tự mình làm mồi, thu hút ta xuất hiện. Thậm chí vì để cho chúng ta yên tâm, đã đẩy tất cả cao thủ như Lý Thiên Thu cách đây hai mươi mấy dặm.
Không chỉ như vậy, sợ cả đám người Tiết Triệt nkhông nhìn thấy, nhóm cao thủ c Lý Thiên Thu, Đại Ngốc òn đều đứng ở trên boong thuyền, thời thời khắc khắc đều hóng gió biển thổi.
Tiết Triệt nói:
- Ta do dự cực kỳ lâu, biết rất rõ ràng ngươi có cạm bẫy, nhưng ta vẫn phải tới.
Thẩm Lãng nói:
- Bởi vì ngươi đã không còn gì cả, ngươi chỉ còn lại ta, đúng không? Ngươi muốn đưa ta cho người nào lãnh thưởng vậy? Ta có cái gì giá trị hả?
Tiết Triệt không nói gì, cho dù đến lúc này, Tiết Triệt đều vẫn giữ kín như bưng.
Thẩm Lãng nói:
- Bây giờ hạm đội của ngươi cũng xong rồi, thành Nam Châu của ngươi cũng xong rồi, ngươi còn muốn cần nhờ cái gì đông sơn tái khởi vậy? Ngươi không phải một người có kiên nhẫn, ngươi giống như ta chỉ vì cái trước mắt. Đường biển mậu dịch của gia tộc họ Tiết ở vùng biển phía nam còn có quần đảo Nam Châu, cũng là cơ sở phụ thân ngươi đánh xuống, quyền mưu cùng thủ đoạn của ngươi khiến cho gia tộc cơ nghiệp đột nhiên tăng mạnh, thế lực tăng vọt, nhưng ngươi lại không thích đặt nền móng. Tô Nan có kiên trì đông sơn tái khởi, mà ngươi nhưng không có, ngươi muốn giao ta làm cái gì? Ta đối với ngươi có lực hấp dẫn lớn như vậy, để cho ngươi biết rất rõ ràng có cạm bẫy, còn muốn tới bắt ta?
Tiết Triệt đã tránh không đáp lời Thẩm Lãng một lần nữa.
- Cạm bẫy? - Tiết Triệt nói:
- Ta nghĩ tới rất nhiều lần, ngươi đã đặt thứ cạm bẫy gì trên đỉnh núi này?
- Đầu tiên, thứ đồ vật phát nổ? Ngươi dùng nó nổ tung đường hầm dẫn nước biển vào dìm chết ba vạn người của Cừu Thiên Nguy, hơn nữa còn phá nát cửa thành Trấn Tây của Xung Nghiêu?
Thẩm Lãng nói:
- Những thứ này ngươi đều biết.
Tiết Triệt nói:
- Thiên hạ không có bí mật, nhưng mà uy lực thứ kia của ngươi chỉ có vậy. Vì nổ banh cổng thành Trấn Tây, ngươi dùng tầm mấy nghìn cân, mới miễn cưỡng đập sụp một chút. Chỉ có chút uy lực này vẫn không dùng trên núi được.
Nói trúng chỗ đau của Thẩm Lãng.
Thuốc nổ uy lực thực sự quá thấp, mỗi một lần muốn nổ thứ gì, cũng là dùng hơn mấy ngàn vạn cân.
- Thêm một chuyện thứ hai, ngươi từ Ngô Đồ Tử lấy được cổ trùng? Lại ví như chất độc thần kinh? Chính là chất độc thần kinh lấy từ trong cơ thể Tuyết Ẩn, ngươi cũng dùng qua mấy lần. - Tiết Triệt nói:
- Thế nhưng ngươi chớ không quên ta và núi Phù Đồ quan hệ, những thứ ngươi có thứ ta đều có, thứ ngươi không có ta cũng có, cho nên tất cả những thứ có liên quan đến cổ trùng đều không tổn thương được ta.
Điểm ấy Thẩm Lãng cũng chắc chắn.
- Chuyện thứ ba, thứ thuốc ảo giác đặc biệt đáng sợ sao? Sau khi ngửi, cả người sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng cực kỳ, ngươi dùng qua cũng không chỉ một lần.
- Chuyện thứ tư, đá Ác Mộng, viên đá quý lấy từ chỗ Việt vương bệ hạ có thể với bộ não cùng thần kinh của con người gây ra công kích trí mạng. Thế nhưng phải dán ở trên thân người.
- Còn loại thứ năm, thiên tai sao? Đến tột cùng là động đất, vẫn là sét trên bầu trời?
Thẩm Lãng kinh ngạc, Tiết Triệt này thật sự đa nghi.
Cơ hồ lo nghĩ trước tất cả các khả năng rồi.
Tiết Triệt nói:
- Chí ít sóng thần lần trước, ngươi đã dự đoán. Vậy ta chỉ muốn hỏi ngươi có thể sớm tính ra lúc nào sẽ có sấm chớp, muốn ở trên đỉnh núi này dùng sét đánh chết chúng ta. Mà ngươi lại có thể tránh thoát những tia chớp này, nhưng mà...
Mấy người ngẩng đầu nhìn trời.
Tinh không vạn lí không mây.
Liền thời tiết này muốn có sấm chớp hình như có hơi khó rồi.
Ít nhất cũng phải một chút mây đen chứ.
Tiết Triệt nói:
- Ta thực sự nghĩ hết tất cả các khả năng, tất cả những cạm bẫy của ngươi ta cũng có thể tránh né. Mấu chốt là ngươi và Kim Mộc Lan ở trên đỉnh núi này, mặc kệ có thứ vũ khí mang tính chất sát thương quy mô lớn, hai người các ngươi hẳn là đều khó mà may mắn thoát khỏi đi.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm.
- Đỉnh núi này cao xấp xỉ một trăm trượng, hai người các ngươi có chạy đằng trời. - Tiết Triệt tiếp tục nói:
- Kim Mộc Lan võ công không cao, độ nhanh nhẹn kinh người, nhưng chúng ta có năm tông sư, ả tự bảo vệ bản thân miễn cưỡng, huống chi phải bảo vệ ngươi. Cho nên năm người chúng ta giết hai người các ngươi, chắc hẳn là dễ như trở bàn tay đi?
Là thế này phải không?
Xấp xỉ là như vậy.
Võ công Mộc Lan thì cao, nhưng tuyệt đối vẫn là đỡ không được năm cường giả cấp tông sư.
Tiết Triệt nói:
- Thẩm Lãng, nói cho ta biết, cạm bẫy của ngươi là gì vậy? Ta có thể có đoán được à?
- Đoán được. - Thẩm Lãng nói.
Tiết Triệt quả thực đoán được, hiện nay thủ đoạn của Thẩm Lãng quả thực chỉ có mấy loại.
Tiết Triệt nói:
- Vậy ta liền muốn động thủ, ngươi yên tâm ta sẽ không làm chuyện không tôn trọng Kim Mộc Lan, ta chỉ băm nhỏ ả rồi hủy thôi.
Dứt lời, Tiết Triệt chậm rãi rút kiếm ra.
Bốn cường giả cấp tông sư khác cũng rút kiếm ra.
- Rầm!
Bỗng nhiên, trên đỉnh núi một trận nổ tung.
Toát ra một đám khói trắng.
Năm tông sư lập tức tách ra.
Ngừng thở.
Hơn nữa bọn họ lúc này mang mặt nạ phòng độc của núi Phù Đồ, toàn thân đều bao vây không kẽ hở.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng tiến hành đợt công kích thứ hai.
- Rầm...
Lại là vang lên một âm thanh chát chúa.
Trên đỉnh núi bắn ra một đám sương mù với ba thứ màu sắc: màu lục, màu lam và màu tím.
Ba loại cổ độc bất đồng.
Nhưng mà, năm tên tông sư tính cả Tiết Triệt vẫn bình yên vô sự.
Quả thực đúng như ông ta nói, thứ cổ trùng Thẩm Lãng có, Tiết Triệt đều có, Thẩm Lãng không có, Tiết Triệt cũng có.
Tiếp tục, đợt công kích thứ ba của Thẩm Lãng nổ ra.
- Ầm ầm ầm...
Trong chỗ hẻo lánh, tuôn ra tia lửa Thermite (nhiệt nhôm).
Kinh ngạc bắn ra bốn phía.
Nhưng mà, đây càng giống phóng pháo hoa.
Ở đỉnh núi phóng pháo hoa ban ngày thật là đẹp mắt.
Đám năm tông sư Tiết Triệt vẫn không nhúc nhích chút nào.
Quần áo cùng thân thể bọn họ cũng không đỡ nổi tia lửa nhiệt nhôm.
Thế nhưng, trực tiếp dùng nội lực chân khí có thể đánh văng ra.
- Còn nữa không? - Tiết Triệt bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Còn có!
- Ầm ầm ầm...
Lại một trận sương mù nổ ra.
Đây là độc tố thần kinh. Đây cũng là từ cổ trùng núi Phù Đồ đề luyện ra, chính là cái loại trong cơ thể Tuyết, chỉ bất quá lúc này đây nhiều chưa từng có.
Kết quả...
Tiết Triệt năm người vẫn bình an vô sự.
Bọn họ quả nhiên có miễn dịch.
- Còn nữa không? - Tiết Triệt nói:
- Nếu như thủ đoạn của ngươi đều dùng hết, chúng ta liền muốn động thủ giết người.
Thẩm Lãng khổ sở nói:
- Còn có một loại.
Tiết Triệt nói:
- Vậy chúng ta chờ.
Thời khắc này Thẩm Lãng giống là một loại người.
Nhà ảo thuật.
Giống như vừa rồi hắn biểu hiện cũng là ảo thuật, không có một chút lực làm người bị thương.
Bởi vì đối thủ của hắn quá cường đại.
Chẳng những có năm tông sư, hơn nữa còn là tông sư cùng núi Phù Đồ có quan hệ mật thiết.
Thẩm Lãng thở hắt ra.
Trong nháy mắt...
Một màn gây kinh ngạc không gì sánh được.
Vô số bươm bướm bay ra.
Đây là bươm bướm kịch độc.
Ngô Đồ Tử cho.
Vô số bươm bướm, bay lượn về hướng năm tông sư!
Hoa lệ không gì sánh được.
Năm tông sư múa kiếm điên cuồng.
Một giây sau.
Vô số bướm độc đều rơi xuống, chết thảm.
Ngắn ngủi mấy giây, đã bị giết sạch.
Tiết Triệt nói:
- Thẩm Lãng, ngươi còn có thủ đoạn mai phục à? Điều này làm cho ta đặc biệt thất vọng, quả thực so với đánh rắm còn nhỏ hơn.
Thẩm Lãng cười khổ đáp lời:
- Đã không có.
Tiết Triệt nói:
- Chúng ta tới giết ngươi, ở trên đỉnh núi nho nhỏ này, ngươi có mà chạy đằng trời.
- Đến đây đi! - Thẩm Lãng nói:
- Những lời có chạy đằng trời này là giả.
- A a a a...
- Chết, chết, chết, chết...
Tiết Triệt lớn tiếng quát.
Ông ta và bốn cường giả cấp tông sư khác dùng hết tất cả nội lực, vọt tới chỗ Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Đỉnh núi cũng chỉ có rộng thế này thôi, Thẩm Lãng nhà ngươi có thể chạy đằng trời à?
Nhảy xuống núi à?
Độ cao trên một trăm trượng, người nào ngã xuống đều hẳn phải chết.
Trừ phi dán sát vào vách đá.
Nhưng nói vậy chúng ta có thể dễ dàng đuổi theo giết chết các ngươi rồi.
Chết chết chết!
Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan.
Ta muốn băm hai người các ngươi, nấu thành canh thịt bằm.
Giết hai người các ngươi, sau đó ta còn muốn đi đến gia tộc họ Kim diệt sạch cả họ nhà ngươi.
Ta muốn cho họ Kim của ngươi vong tộc diệt chủng.
Chết!
Năm tông sư, mang theo khí thế kinh thiên, trong nháy mắt liền vọt tới chỗ Thẩm Lãng cùng Mộc Lan đứng.
Năm thanh kiếm, mang theo sát khí khủng bố, trực tiếp muốn đánh nát hai người.
Nhưng mà...
Cùng lúc đó.
Kim Mộc Lan ôm Thẩm Lãng, chợt bắn ra, nhảy ra khỏi đỉnh núi.
Nhảy xuống đỉnh núi liền hữu dụng à?
Còn không phải chỉ nằm giữa vách núi, còn chưa phải là một con đường chết.
Trừ phi các ngươi biết bay!
Nhưng thế giới này vốn chẳng ai biết bay!
Người của núi Phù Đồ sẽ không bay, gười Thiên Nhai Hải Các ncũng sẽ không bay.
Người của Tru Thiên Các, người của Bạch Ngọc Kinh, hết thảy cũng sẽ không bay.
Nhưng mà...
Một giây sau, Tiết Triệt cùng bốn đại tông sư kinh ngạc sững sờ.
Lúc đầu...
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan thực sự bay.
Tốc độ cực nhanh không gì sánh được, chạy ra khỏi vách núi, sau đó lại không có hạ xuống, mà là bay ở trên trời, chậm rãi hạ xuống.
Ta... Ta... Đ*!
Đây là cái gì?
Thật sự có cánh?
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan biết bay?
Đương nhiên sẽ không.
Thế nhưng, sau khi mặc vào áo cánh bay (Wingsuit) thì sẽ bay được mà.
Áo cánh bay trông như con dơi vậy.
Trái đất hiện đại có rất nhiều người chơi.
Không, không thể nói rất nhiều người.
Mà là nói rất nhiều kẻ không sợ chết, nhưng lại chuyên nghiệp chơi thì đúng hơn.
Cái này cuối cùng không phải lướt qua, cần độ chuyên nghiệp đặc biệt cao, bằng không rất có khả năng liền trực tiếp rớt xuống thành thịt nát.
Đổi thành Thẩm Lãng trước đó một ngàn phần trăm không dám chơi.
Nhưng có trí não, sau đó chí ít hắn biết cách nào khống chế.
Điều quan trọng nhất là, có Mộc Lan mang theo.
Cục cưng Mộc Lan quá mạnh.
Độ nhanh nhẹn nhạy cảm của nàng với thiên nhiên, với gió là siêu nhất lưu.
Khả năng nắm bắt áo cánh bay của nàng hoàn toàn là tuyệt đỉnh.
Tuy độ cao của vách núi hai trăm mét không tính là lý tưởng, nhưng cuối cùng tới gần bờ biển, gió khá lớn nên là chỗ chơi áo cánh bay khá tốt.
Suốt mấy ngày ban đêm, Thẩm Lãng ở dưới sự bảo vệ của Mộc Lan đã thử nghiệm luyện tập vài lần.
Bây giờ, lướt thẳng từ độ cao hai trăm mét.
Tiết Triệt cùng bốn đại tông sư gần như trực tiếp muốn lao ra ngoài, muốn trên không trung nhào đến Thẩm Lãng.
Nhưng rõ ràng dừng lại.
Bởi vì bọn họ cũng không bay được.
Năm người rõ ràng triệt để kinh ngạc sững sờ.
Lại vẫn có thể chơi như vậy?
Lại thực sự bay?
Nhưng mà, ngươi đây là ý gì?
Ngươi bay thẳng đi, để chúng ta ở trên đỉnh núi này làm gì?
Lẽ nào để cho quân Niết Bàn của ngươi tới cắn giết ta sao?
Lẽ nào chính là để ta hiện thân một cái?
Quân Niết Bàn của ngươi, cao thủ Thẩm Lãng nhà ngươi vẫn còn hai cách đó mười mấy dặm mà.
Lúc này Thẩm Lãng đã bay ra hai trăm mét.
Trong lòng hắn bắt đầu đếm ngược.
Ba, hai, một.
Cái loại cảm giác bất an của Tiết Triệt bỗng trở nên vô cùng nặng.
Không tốt!
Chạy!
- Rầm rầm rầm rầm...
Nổ long trời lở đất!
Nếu như lúc trước cạm bẫy Thẩm Lãng đều có động tĩnh chẳng khác gì đánh rắm.
Vậy lần này, chính là kinh thiên động địa.
Nếu như nói lúc trước uy lực thuốc nổ của hắn nhỏ, mỗi một lần đều cần rất nhiều.
Mà thuốc nổ lần này có uy lực kinh người.
Trinitrotoluene!
Cũng chính là thuốc nổ TNT.
Thẩm Lãng dốc hết toàn bộ mới tạo ra được một chút thế này.
Uy lực của nó vượt xa thuốc nổ đen trước đó.
Hơn hai trăm cân dốc hết toàn bộ.
Uy lực này!
Uy mãnh vô song.
Nhưng... muốn nổ chết bốn tông sư cường giả.
Vẫn là không có khả năng!
Tốc độ, sức khỏe của cường giả tông sư là tột đỉnh.
Thế nhưng...
Thẩm Lãng thêm ở bên trong rất nhiều mảnh đạn.
Vô số kim thép.
Trên những mảnh đạn và kim thép có tẩm kịch độc.
Xyanua.
Rất nhiều kịch độc ở trạng thái nhiệt độ cao đều có thể phân giải, biến thành không độc.
Đây là kịch độc Xyanua, điểm nóng chảy là hơn 600 độ, điểm sôi là 1624 độ C.
Nhưng dù cho sôi trào, dù cho biến thành khí thể, kịch độc không giảm.
Nếu trực tiếp tiến vào máu, 1- 2 miligram là chế đứ đừ.
Nói cách khác, 1 miligram Xyanua có thể hạ độc năm trăm người.
Thẩm Lãng lúc này đây, gần như dốc hết toàn bộ.
Dùng tầm mấy chục miligram Kịch độc Xyanua được tinh chế từ vô số hạt hạnh nhân đắng.
Trong nháy mắt bùng nổ!
Giống như có vô số Bạo Vũ Lê Hoa.
Hơn mấy ngàn vạn kim thép, mảnh đạn bắn ra điên cuồng.
Bốn phương tám hướng.
Toàn bộ đỉnh núi, không có bất kỳ góc chết.
So với mưa lớn còn dày đặc hơn.
Nhưng mà...
Tiết Triệt ở trong năm đại tông sư, tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Trong nháy mắt nổ tung bọn họ liền nhảy xuống đỉnh núi thật nhanh.
Nhưng...
Vẫn không còn kịp nữa.
Sóng xung kích của vụ nổ trong nháy mắt này đã bắn ra nững mảnh đạn và kim thép quá nhanh.
Quá dày đặc.
- Phụt phụt phụt phụt phụt...
Hai cường giả cấp tông sư trong đó đã bị vô số kim độc đâm trúng phía sau lưng.
Dựa theo võ công của bọn họ, nếu như là ám khí Bạo Vũ Lê Hoa hoàn toàn là có thể tránh thoát.
Thậm chí ám khí uy lực quá nhỏ, bọn họ có thể dùng nội lực chân khí văng ra.
Thế nhưng khoảng cách gần như vậy khiến cho uy lực của vụ nổ này trở nên quá mạnh.
Sự mạnh mẽ của sóng xung kích này đã không thể dựa vào nội lực có thể đánh văng ra.
Kim độc đâm vào phía sau lưng.
Hai đại tông sư lập tức muốn dùng nội lực khóa lại những thứ kịch độc này.
Tiếp đó ra sức dùng các loại thuốc giải độc của núi Phù Đồ.
Nhưng mà...
Nhất định là phí công.
Đây chính là Xyanua!
Cơ hồ là loại độc ghê gớm nhất của trái đất hiện đại.
Mấy giây sau đó!
Hai đại tông sư chết đi!
Xác chết rơi xuống.
Còn hai đại
Còn có hai đại tông sư, bởi vì đầu hướng xuống dưới khi nhảy xuống sườn núi nhưng tốc độ chậm một chút, trên đùi trúng mấy cây kim độc.
Một người trong đó lập tức dùng thuốc giải độc của núi Phù Đồ.
Tiếp đó... ông ta ngủm củ tỏi.
Kịch độc Xyanua không thuộc về thế giới này, ông dùng thuốc giải độc của núi Phù Đồ có ích lợi gì.
Một người khác mạnh mẽ một chút.
Trực tiếp chém xuống một kiếm chặt đứt cái chân trúng kim độc kia.
Máu tươi trào ra như suối như ông ta còn sống.
Vậy Tiết Triệt thì sao?
Ông ta lợi hại lắm!
Trong nháy mắt bùng nổ, ông ta nhảy xuống đỉnh núi.
Hơn nữa trên không trung xoay người một trăm tám mươi độ.
Ông ta biết vô số kim độc này nếu dựa vào bản thân cơ thể bắn nội lực cũng không giải quyết được.
Nhất định phải chưởng lực.
Cho nên, ông ta đánh ra song chưởng trên không trung.
Tức khắc, nội lực chân khí trào ra, giống như bùng lên một trận kình phong.
Thật lợi hại!
Vô số kim độc và mảnh đạn đã bị chưởng phong của ông ta bổ ra.
Toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ trúng kim độc.
Thế nhưng trong nháy mắt kế tiếp!
Cảm thấy có điểm không đúng.
Ông ta phát hiện lòng bàn tay phải của mình xuất hiện ba cái chấm đen.
Có ba cây kim độc đã bắn trúng lòng bàn tay của ông ta trước khi huy động chưởng lực đánh ra.
Gần như cùng một lúc, chưởng phong từ nội lực ông ta đá đánh bay tất cả kim độc, kể cả ba cây kim trong lòng bàn tay.
Nhưng trúng độc chính là trúng độc!
Tiết Triệt chỉ do dự mấy giây.
Thế nhưng loại cảm giác đáng sợ đã lan tràn tới đến giữa cánh tay.
- A...
Ông ta thét lên một trận, vô độc bất trượng phu, đối với người khác ác, đối với mình còn ác hơn.
- Phựt!
Tiết Triệt dùng một kiếm chặt đứt cánh tay phải của mình, chặt đến tận gốc.
Tiếp đó ông ta dựa vào một cánh tay và hai cái chân mà nhảy xuống vách núi thật nhanh.
Sau khi hạ xuống dốc đá.
Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Trời đánh Thẩm Lãng!
Ta cũng biết không nên tham lam, ta cũng biết không nên tới.
Biết rất rõ ràng có cạm bẫy, vẫn là không nhịn được qua đây.
Đều do Thẩm Lãng quá độc ác, tự biến mình thành con mồi.
Nhưng lúc này Tiết Triệt đã dứt bỏ toàn bộ, điên cuồng mà chạy trốn.
Mà cùng lúc đó!
Đám người vợ chồng Lý Thiên Thu, Đại Ngốc ở cách đó hai mươi mấy dặm đã nhảy từ trên tàu xuống từ sớm, ra sức bơi đến chỗ này.
...
Chạy, chạy, chạy...
Trốn, trốn, trốn...
Tiết Triệt cùng tên tông sư cường giả may mắn còn sống sót, sẽ cũng không đoái hoài tới ôm nhau sưởi ấm.
Hai người lao điên cuồng sang hai hướng không giống nhau.
Tay cường giả tông sư này biết, mục tiêu của Thẩm Lãng là Tiết Triệt, chỉ cần cách Tiết Triệt thật xa là có thể trốn thoát.
Nhưng ông ta tương đối thảm, chỉ còn lại có một chân.
Ngay từ đầu là nhảy lò cò bằng chân sau, tiếp đó thân thể đứng chổng ngược, dùng hai tay bước đi, tốc độ vẫn rất nhanh.
Lợi hại!
Mà Tiết Triệt thì là cắt đứt cánh tay phải.
Hai chân không ngại, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Vừa điên cuồng bỏ chạy, Tiết Triệt lấy ra các loại thuốc vẩy điên cuồng trên người.
Chính là vì tiêu trừ mùi trên người đỡ phải bị Kim Mộc Lan phát hiện.
Thứ chó cái Kim Mộc Lan này mũi thính đến cực điểm.
Dựa theo tốc độ như vậy, Tiết Triệt có thể đào tẩu à?
Có thể!
Chí ít Đại Ngốc cùng Lý Thiên Thu là không có khả năng đuổi theo.
Một khi để Tiết Triệt lại một lần nữa biến mất ở đảo Nam Châu, sẽ không thể bắt được nữa.
Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan.
Chỉ cần để Tiết Triệt ta đây trốn khỏi lúc này, nhất định phải giết sạch gia tộc họ Kim.
Giết hết!
Nhất định phải lột da rút gân, nghiền xương thành tro Thẩm Lãng nhà ngươi.
A... A...
Từ nay về sau, Tiết Triệt ta đây chỉ vì một mục tiêu mà sống.
Báo thù rửa hận.
Nhưng mà...
Thứ linh cảm bất an trong lòng Tiết Triệt lại một lần nữa bùng lên mạnh mẽ.
Cũng không biết từ đâu mà đến.
Xoay người nhìn lại, phía sau không ai đuổi theo chứ?
Nhưng vì sao cảm giác bất an mạnh như vậy?
Cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trên mặt đất có hai cái bóng, tốc độ nhanh chóng vô cùng, từ đầu đến cuối theo sát ông ta.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Mẹ kiếp...
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan còn bay trên trời kia mà.
Mặc dù càng lúc càng thấp, nhưng là bởi vì nơi này gần bờ biển và có một trận lớn gió thổi qua.
Hai người này vẫn không có hạ xuống, từ đầu đến cuối trên không trung truy đuổi.
Tiết Triệt rõ ràng muốn điên rồi.
Võ công của ông ta rất cao, khinh công là rất mạnh mẽ.
Thế nhưng nhanh đến đâu đi nữa, có thể nhanh hơn được bay à?
Hơn nữa Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan trên không trung, tầm mắt tốt cỡ nào?
Ngươi ở có thể trốn đây, có thể trốn được con mắt trên trời à?
Trong phút chốc!
Cho dù Tiết Triệt có ý chí cường đại hết sức cũng không ngăn được tuyệt vọng trong lòng.
Không!
Tuyệt đối không thể buông tha.
Chỉ cần nhảy vào bên trong rừng rậm, có thể trốn thoát.
Tiết Triệt tiếp tục điên cuồng tăng nhanh.
Chạy nước rút, bắn vọt, bắn vọt.
Tu vi cấp độ tông sư của ông ta hoàn toàn phóng thích đến cực hạn.
Chẳng mấy chốc đã xông thẳng vào trong khu rừng rậm.
Tức khắc...
Bóng dáng ông ta biến mất.
Cánh rừng này quá rậm rạp.
- Phu quân, chuẩn bị hạ xuống!
Hạ áo cánh bay xuống rất đáng sợ, nhất định phải dùng dù cỡ nhỏ để nhảy, bằng không xác suất ngã chết rất lớn.
Thế nhưng có Mộc Lan ở đây, tất cả cũng không vấn đề.
Nàng cũng là có thể từ chỗ cách đây hai mươi mấy mét nhảy xuống mà bình an vô sự.
Dễ dàng giảm tốc độ, hạ xuống, đáp xuống đất.
Hơn nữa còn là Mộc Lan ôm Thẩm Lãng đáp xuống đất, thậm chí Thẩm Lãng còn mượn cơ hội huých nàng một cái.
Tên phu quân cặn bã này, thời thời khắc khắc đều không quên đùa giỡn lưu manh.
Cũng không nhìn một chút xem đây là lúc nào? Đặt ở những thời gian khác, Kim Mộc Lan ta đây không ăn chàng không được.
...
Sau khi Kim Mộc Lan thành công đáp xuống, nàng cõng Thẩm Lãng lao điên cuồng, xông vào trong rừng.
Thẩm Lãng ngượng ngùng quá.
Lúc đầu chỉ mỗi nương tử đuổi theo Tiết Triệt sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng Mộc Lan không dám để hắn ở chỗ này.
Nếu bỏ hắn một mình ở chỗ này, Đại Ngốc cùng Lý Thiên Thu còn chưa có chạy tới đúng lúc. Đừng nói ra một kẻ đích, nói không chừng chỉ cần một con sói đã ngoạm phu quân này đi mất.
Cũng may thể chất Mộc Lan vô song, cho dù cõng một Thẩm Lãng cũng nhẹ như không có gì. Hơn nữa tiến vào rừng rậm, sau đó giống như tiến vào sân nhà của nàng.
Tốc độ của nàng còn nhanh hơn so với chạy trên đất bằng.
Bởi vì nàng có thể mượn cành cây, dây leo mà chuyền nhanh đến.
Thực sự được xưng là nhanh như chớp.
Tiết Triệt thất sách.
Ông ta không biết, một khi tiến vào rừng rậm, lực cảm giác của Mộc Lan sẽ tăng cường rất nhiều.
Huống hồ Tiết Triệt còn vẩy đủ thứ thuốc trên ngươi nên vẫn ra mùi khác thường.
Cách ông ta lao đi nhanh chớp nhoáng là lợi dụng khinh công, là phải tiêu hao nội lực.
Mà cách Mộc Lan lao đi hoàn toàn là thể lực nhanh nhẹn của chính mình, chẳng khác gì bước đi bình thường vậy.
Ở đất bằng, võ công Tiết Triệt rất cao, cho nên tốc độ nhanh hơn Mộc Lan.
Nhưng tiến vào rừng rậm, tốc độ của ông ta cũng không như Mộc Lan.
Mộc Lan điên cuồng đuổi theo.
Cách ông ta càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Tiết Triệt không quay đầu nhìn, thế nhưng ông ta cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm trí mạng.
Bỗng nhiên!
Ông ta ngừng lại.
Tại sao ta phải chạy?
Đúng vậy?
Tại sao ta phải chạy?
Chỉ có mỗi Kim Mộc Lan đuổi theo mà thôi.
Võ công của Kim Mộc Lan cao hơn nữa, lẽ nào cao hơn tông sư à?
Huống hồ, nàng còn mang theo một cục nợ Thẩm Lãng.
Tiết Triệt ta đây là cường giả cấp tông sư, chẳng những không cần chạy, còn có thể mượn cơ hội giết chết Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Thế là!
Thân thể Tiết Triệt trong nháy mắt ngừng lại.
Bỗng nhiên xoay người, rút kiếm mà đứng.
Cơ hồ là sau một lát!
Kim Mộc Lan xuất hiện, vẫn cõng Thẩm Lãng như cũ.
Nàng cũng ngừng lại.
Tiếp đó, nàng trực tiếp nhảy lên một cây to rồi đặt Thẩm Lãng lên cây.
Giống như khỉ mẹ chuẩn bị đánh nhau phải đặt khỉ con tít trên cao vậy.
Nàng cảm thấy như thế tương đối an toàn.
Tiết Triệt đứt một tay, dù cho muốn lên cây đi giết Thẩm Lãng, cũng khá lao lực.
Mộc Lan chỉ cần bảo hộ cây này không bị chặt đứt là được rồi.
Mà đường kính cây này hơn một mét, Tiết Triệt sử dụng kiếm muốn chém đứt cũng khó.
Bảo hộ cây này, có thể còn dễ dàng hơn bảo hộ phu quân cặn bã kia rất nhiều.
...
Tiết Triệt lấy Kim Mộc Lan làm tâm điểm, chậm rãi đi lại.
Thời gian của ông ta không còn nhiều nữa.
Bởi vì Đại Ngốc cùng Lý Thiên Thu bất cứ lúc nào cũng có thể có thể tới nơi.
- Kim Mộc Lan, có một phu quân phế vật như thế ắt đặc biệt khổ cực nhỉ. - Tiết Triệt cười lạnh nói.
Mộc Lan nói:
- Không khổ cực, hạnh phúc vô cùng. Phu quân của ta là đệ nhất thiên hạ.
Á!
Cục cưng chúng ta không cần trái lương tâm thế này.
Tuy rằng phần lớn thời gian của nàng thực sự hạnh phúc hạnh phúc, nhưng lúc cực khổ nhất định có.
Ví như phải cẩn thận nắm giữ đúng mực, đỡ phải phu quân trong nháy mắt hỏng mất, tiến tới hoài nghi nhân sinh.
Hết lần này tới lần khác tên phu quân cặn bã này không có tự hiểu lấy, mỗi ngày đều muốn trêu chọc nàng, còn cho là mình mạnh bao nhiêu.
Tiết Triệt nói:
- Kim Mộc Lan, ngươi bây giờ quay đầu lại còn kịp! Lấy tư chất của ngươi, lấy mỹ mạo của ngươi, cũng có thể đầu nhập vào núi Phù Đồ, cũng có thể đầu nhập vào hoàng đế bệ hạ, cũng có thể đầu nhập vào đế quốc Đại Viêm Thái tử, ta có thể tiến cử người. Đến lúc đó cả thành Nộ Triều, thậm chí toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam cũng là gia tộc họ Kim của ngươi.
Kim Mộc Lan không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Tiết Triệt gắt gao.
Cánh tay phải của Tiết Triệt bị chặt đứt, cân đối bị ảnh hưởng.
Hơn nữa dùng kiếm tay trái, sức chiến đấu nhất định sẽ yếu bớt.
Tiết Triệt lại nói:
- Kim Mộc Lan, có một bí mật ngươi có thể muốn biết, một bí mật kinh thiên, ngươi có biết thân phận chân thật của phu quân ngươi là gì không?
- Cái gì? - Mộc Lan hỏi.
- Xoẹt...
Thân thể Tiết Triệt thân thể cực nhanh không gì sánh được.
Trong nháy mắt bắn ra như chớp, kiếm ở tay trái điên cuồng đâm về phía Mộc Lan.
Cường giả cấp tông sư.
Ưu thế tuyệt đối của Mộc Lan chính là nhanh nhẹn.
Nội lực của nàng không cao.
Lấy nhanh nhẹn, có thể né tránh bất kỳ một người gần với cấp tông sư tập kích.
Nhưng nếu như đối phương là tông sư thật sự, vậy cho dù nhanh nhẹn, cộng thêm dự phán, cũng hơi khó có thể tránh.
- Vù...
Kiếm của Tiết Triệt cứ đâm về phía cổ Mộc Lan, khoảng cách chỉ có không đến nửa tấc.
Ông ta tập kích thất bại.
Bởi vì, cuối cùng ông ta đã chặt đứt tay phải, hơn nữa vừa rồi lao điên cuồng mười mấy dặm, hao phí rất nhiều nội lực.
Cho nên chiêu kiếm đầu tiên của ông đã bị Mộc Lan tránh khỏi.
Tiết Triệt hít một hơi.
Nội lực còn sót lại của ông ta không nhiều lắm, còn đủ đâm ra mấy kiếm.
Thế nhưng chiêu kiếm đầu tiên này đã là dốc hết toàn lực.
Nếu là kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, cũng mạnh mẽ không hơn bao nhiêu.
Cho nên, nhất định phải giở âm mưu quỷ kế.
Tiết Triệt hít một hơi thật sâu, bắt đầu ngưng tụ kiếm thứ hai công kích.
Toàn thân của ông ta chợt cong xuống.
Giống như một con rắn hổ mang, phùng mang đến cực hạn.
Tiếp đó, chợt đâm ra kiếm thứ hai.
- Xoẹt...
Kiếm thứ hai của Tiết Triệt kinh người không gì sánh được.
Bởi vì cả thanh kiếm vỡ thành vô số mảnh nhỏ trong nháy mắt vọt về phía Mộc Lan.
- Vù...
Mộc Lan vì tránh né những mảnh kiếm này mà cả người trong nháy mắt bắn ra mười mấy mét.
Đây là chỗ mạnh của nàng
Nhưng mà...
Thanh kiếm của Tiết Triệt đã gãy bỗng bắn nhanh một làn khói màu lục.
Mộc Lan lại một lần nữa bắn ra thối lui.
Lúc này, nàng chỉ có thể lựa chọn một cái phương hướng, hoặc là bên trái, hoặc là bên phải.
Thế nhưng nàng chỉ có thể lựa chọn bên trái, bởi vì một khi bắn ra đến bên phải, liền khoảng cách phu quân quá xa.
Nhỡ ra Tiết Triệt muốn đả thương phu quân, nàng không kịp cứu.
Nhưng mà...
Đến khi nàng bắn ra đến bên trái mười mấy thước.
Trên mặt đất chỗ đó có một quả cầu chờ nàng.
Bởi vì Tiết Triệt đoán chắc nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Đây là tính toán sớm hai bước, đặt cầu độc ở một chỗ.
Quả nhiên, Mộc Lan bị ông ta đoán trúng.
- Bùm!
Quả cầu này bỗng nổ tung.
Cổ trùng trong nháy mắt lan tràn ra vô cùng tận bao phủ cả người Kim Mộc Lan.
Trong nháy mắt, Kim Mộc Lan bị dừng lại.
Tiết Triệt mừng rỡ.
Kim Mộc Lan, tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng vẫn là quá non.
Hôm nay, ngươi đúng là vẫn còn rơi vào trong tay của ta.
Nữ hiền chất!
Ta tuy rằng luôn miệng nói không thể đụng vào ngươi, đỡ phải bị những đại nhân vật kia ghi hận.
Nhưng... Bây giờ cái chỗ này, thần quỷ không biết.
Nhưng mà, ngươi nghĩ rằng Tiết Triệt ta đây sẽ tiến lên lột sạch quần áo của ngươi trước để làm ra việc cầm thú à?
Không, không, không!
Ta sẽ chặt đứt gân mạch tay chân của ngươi, bảo đảm ngươi không còn sức phản kháng chút nào.
Sau đó sẽ túm cổ thằng phế vật Thẩm Lãng trên cây kia chặt đứt tứ chi.
Tiếp đó, ở để hắn mở mắt trừng trừng nhìn tất cả phát sinh.
Tiết Triệt chậm rãi tiến lên, kiếm của ông ta đã gãy hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy tấc.
Kiếm gãy trong tay định cắt cổ tay Mộc Lan.
Nhưng mà vào lúc này!
Bạo Vũ Lê Hoa.
Bạo Vũ Lê Hoa.
Bạo Vũ Lê Hoa.
Trên người Mộc Lan chợt bắn ra vô số kim độc.
Tiết Triệt như là chim sợ ná, vừa lui nhanh, vừa đánh ra tay phải, nỗ lực dụng chưởng phong thổi tan toàn bộ kim độc.
Nhưng mà một giây sau!
Thấy hoa mắt.
Thân thể mềm mại Mộc Lan bắn đến thật nhanh.
Lợi kiếm trong tay, như là rắn độc, như là tia chớp.
- Phập, xoẹt, phụt...
Ngắn ngủi một lát!
Trên người Tiết Triệt bị đâm mười mấy kiếm liên tiếp.
- Vù vù vù vù...
Tiếp tục kiếm của Mộc Lan cuồng chém xuống.
Trực tiếp chặt hết cánh tay, đôi chân còn lại của Tiết Triệt.
Cho nên, Tiết Triệt chỉ còn lại đầu cùng thân thể.
Vẫn chưa yên tâm.
Lợi kiếm trong tay không ngừng quất qua gõ rớt cả hàm răng của c Tiết Triệt.
Nhưng cảm giác được Tiết Triệt còn có thể có thể phun ra ám khí đả thương người.
Lại vù vù hai kiếm, cắt luôn cả môi của Tiết Triệt.
Á!
Bây giờ chắc là được
Ta bây giờ nhưng có thể mang phu quân tới rồi.
Mộc Lan rất nhanh nhảy lên đại thụ, cầm Thẩm Lãng mang theo xuống tới.
Phu quân, Tiết Triệt ta đã phế được không sai biệt lắm, hẳn không có nguy hiểm, cuối cùng này một giết giao cho ngươi đi.
Được nương tử a.
Cầm sau cùng trang bức cơ hội lưu cho phu quân.
...
Tiết Triệt vô cùng không cam lòng.
Tại sao lại như thế?
Ta không tin Thẩm Lãng có loại cổ trùng này thuốc miễn dịch, cái này cũng không phải Tuyết Ẩn trên người cái loại này cổ trùng.
Kim Mộc Lan vì sao không có bị độc ở?
Đúng vậy? Tại sao?
Lẽ nào cục cưng Mộc Lan thực hiện phục dụng thuốc miễn dịch?
Không, không có.
Bởi vì Thẩm Lãng máu có thể miễn dịch tất cả cổ trùng.
Vậy Mộc Lan trong cơ thể có Thẩm Lãng máu à? Không có!
Thế nhưng hai người phu thê lâu như vậy, Thẩm Lãng rất nhiều thứ đã sớm dung nhập trong cơ thể nàng.
Cục cưng Mộc Lan ngày ngày đều muốn sinh một đứa con gái kia mà.
...
Thẩm Lãng đi tới trước mặt Tiết Triệt.
Ừ, nương tử, nàng phế Tiết Triệt khá ghê, nhưng còn chưa đủ triệt để.
Hắn còn có một thứ hung khí.
Thẩm Lãng rút kiếm ra.
Mộc Lan bản năng dời mắt đi, nàng biết phu quân cặn bã muốn làm gì.
Kiếm Thẩm Lãng nhẹ nhàng rạch một cái.
Tiết Triệt bị cung hình, ông ta rõ ràng không phát ra được tiếng kêu thảm thiết, bởi vì hoàn toàn không cảm giác được.
Đây không phải là đãi ngộ đại nhân vật.
Những đại nhân vật bị Thẩm Lãng tiêu diệt trên cơ bản cũng là oanh oanh liệt liệt.
Duy chỉ có Tiết Triệt này phải hưởng thụ đãi ngộ như là bọn ma cà bông vậy.
- Tiết thúc thúc, còn có thể nói chuyện không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Tiết Triệt ra sức thở dốc.
Lúc này Thẩm Lãng cách ông ta gần như vậy, vươn một đầu ngón tay có thể nghiền đã chết.
Nhưng...
Ông ta ngay cả đưa ngón tay ra đều làm không được.
Thậm chí nhổ nước miếng đều làm không được.
Kim Mộc Lan gõ rớt cả hàm, thậm chí còn thẻo luôn cặp môi của ông ta.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết thúc thúc, còn có di ngôn gì không?
Tiết Triệt ra sức há mồm muốn nói, thế nhưng hở bốn phia, nói không ra chữ nào.
- Thẩm Lãng, chúng ta làm một cái giao dịch, một cái giao dịch...
- Ta có một bí mật động trời muốn nói cho ngươi, ngươi... ngươi lại gần!
- Ngươi tha ta, ta cũng cho ngươi cơ hội sống, làm giao dịch...
Tiết Triệt không gì sánh được đau đớn, không gì sánh được cố gắng muốn nói ra những lời này.
Nhưng là căn bản không phát ra được thanh âm hoàn chỉnh.
- Làm giao dịch, được nha! - Thẩm Lãng nói.
Lỗ tai Thẩm Lãng bắt đầu dựng lên.
Tiết Triệt trong lòng âm lãnh, ánh mắt sợ hãi.
Thẩm Lãng súc sinh nhỏ, chỉ cần ngươi gần chút nữa một chút, gần chút nữa một chút, ta vẫn có thể giết ngươi.
Dựa vào sức của lưỡi ta đều có thể giết ngươi.
Thẩm Lãng súc sinh nhỏ, đồng quy vu tận đi.
Nhưng...
Thẩm Lãng không tiếp tục xích lại gần.
Mà là lấy một chai chất lỏng ra đổ thẳng vào mặt của Tiết Triệt.
- A... A...
Mặt Tiết Triệt gần như đã không còn gì nữa.
- Tiết thúc thúc, bây giờ ngài còn có thể giết cháu à?
- Còn có thể sao?
- Cháu sắp bắt đầu, sắp đụng đó nha.
Thẩm Lãng thực sự thẻo rớt da mặt xuống.
- Tiết thúc thúc giết cháu đi nào...
Tiết Triệt trong lòng điên cuồng mắng chửi.
Mẹ kiếp, súc sinh nhỏ không chết tử tế được, không chết tử tế được.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết thúc thúc không giết cháu sao?
Ta con mẹ nó nằm chiêm bao cũng muốn muốn giết ngươi, nhưng ta giết được à? Ta giết được à?
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiết Triệt đều giết không được Thẩm Lãng.
Bởi vì, ông ta chẳng còn mắt đâu nữa.
Thẩm Lãng nói:
- Thúc thúc không giết? Vậy cháu giết thúc thúc nha!
Giơ tay chém xuống!
Tiết triệt đầu một nơi thân một nẻo.
Chết thảm hoàn toàn!
Danh sách chương