Hai kẻ Trương Tấn cùng thành chủ Liễu Vô Nham nhìn mặt nhau.

Phát sinh chuyện lớn như vậy, thành chủ đại nhân hiển nhiên cũng cần phải tới.

Bởi vì... ông ta cũng lấy tiền từ trong sòng bạc này.

Nhưng mà, lấy thân phận của ông ta lộ mặt công khai là tuyệt đối không tốt đâu.

Trương Tấn ngó cái gương mặt đẹp trai kia của Thẩm Lãng, trong đầu gã nhớ lại một màn đuổi cổ tên Thẩm Lãng kia.

Rõ ràng chỉ có vài ngày trước đó, lại có vẻ như đã lâu lắm rồi.

Ngay lúc đó Thẩm Lãng rõ ràng là một thằng đần độn não tàn kia mà.

Thế nào bây giờ hắn trở nên gian xảo như quỷ thế này?

- Liễu thành chủ, ngài nói bây giờ hỗn loạn thế này, Thẩm Lãng có phải dễ vui quá hóa buồn nhỉ. - Trương Tấn chợt nói.

Thành chủ Liễu Vô Nham gật đầu đáp:

- Đúng vậy.

Ông ta và phủ Bá Tước là thiên địch, thì hiển nhiên cũng như với Thẩm Lãng.

Trương Tấn nói:

- Hiện tại mấy nghìn người vây quanh Thẩm Lãng nhặt tiền, phát sinh vụ giẫm đạp gì đấy, vậy cũng chẳng liên quan đến chúng ta nhỉ.

Thành chủ Liễu Vô Nham phán:

- Đương nhiên không có liên quan rồi.

Trương Tấn nói tiếp:

- Nhỡ ra không cẩn thận, trứng của Thẩm Lãng bị giẫm thành thái giám, âu cũng là chuyện bình thường thôi.

Thành chủ Liễu Vô Nham bày tỏ:

- Bình thường.

Tình cảnh trước mắt hỗn loạn như thế kia, nếu muốn gây ra vụ giẫm đạp chen chúc làm Thẩm Lãng bị thương, cũng chỉ có thể trách Thẩm Lãng phối hợp tốt quá đi.

Bá Tước đại nhân muốn hỏi tội, cũng không thể tìm mấy nghìn dân chúng ở đây mà hỏi tội được, ngươi không phải yêu dân như con sao?

Hơn nữa ngươi cũng chả thể đổ vấy tội lên đám người Điền Hoành được, ông ta đều bị ngươi hại thảm như thế rồi nên hộc máu bất tỉnh.

Liễu Vô Nham đột nhiên nói:

- Nếu là vụ giẫm đạp nhau, khẳng định sẽ chết rất nhiều người, vài trăm người là thường thôi. Đến lúc đó Thẩm Lãng cùng phủ Bá Tước đều khó chạy thoát tội này.

Vừa thốt ra lời này, Trương Tấn cũng sửng sờ.

Thế mà phải mượn đao giết người, đi kiện tụng vài trăm mạng người hắt vào phủ Bá Tước?

Trương Tấn xem Liễu thành chủ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Gã chỉ muốn nhân cơ hội xử mình Thẩm Lãng thôi, mà vị thành chủ đại nhân này lại muốn giết chết mấy chục mạng người mượn cơ hội lật đổ Huyền Vũ phủ Bá Tước.

Cái đệt, thật không hổ là quan văn, ôi thực là độc ác hơn hẳn so với quan võ chúng ta!

Ngài sẽ không sợ sinh con trai không bi sao?

Sau đó, hai đại nhân vật gật đầu.

Quyết định thừa dịp cơ hội ngàn năm một thuở này, tạo ra một sự kiện đủ lớn để kéo cả phủ Bá Tước xuống nước.

Đạp trứng Thẩm Lãng, chẳng qua là tiện thể thôi.

...

- Bá Tước đại nhân vạn tuế.

- Thẩm gia vạn tuế!

Bên ngoài hơn một nghìn dân chúng vẫn hoan hô như cũ.

Mười mấy võ sĩ, mặc quần áo bình thường của dân chúng, từ bốn phương tám hướng lẫn vào trong đám người.

Bọn họ từ bốn hướng chen qua trong đám người hướng về Thẩm Lãng.

Trước lấy lý do tranh tiền vàng, tạo thành hỗn loạn.

Sau đó trước tiên đẩy 4 gã võ sĩ bên người Thẩm Lãng ra, đạp Thẩm Lãng ngã xuống đất, một chân dẫm cho banh trứng của hắn.

Cuối cùng, khiến cho rối loạn lớn hơn, mở rộng chà đạp.

Gây tại họa lớn vào, chí ít chết mấy chục người, đồng thời đem tất cả tội lỗi quẳng hết vào phủ Bá Tước.

Kế hoạch rõ là ác độc!

Nhưng mà Thẩm Lãng cảm giác được nguy hiểm trước tiên rồi.

Đám người hỗn loạn, dễ dàng tạo ra vụ chà đạp nhất, gây thành tai nạn lớn.

Hơn nữa, trong đám người có mười mấy người đang lách tới chỗ hắn kìa.

Bởi vì thông minh, hắn có thể rõ ràng nhớ kỹ mặt rất nhiều người.

Ánh mắt hắn trông về Phú Quý phường.

Hôm nay chuyện huyên náo lớn đến thế, chỗ dựa vữa chắc của Điền Hoành chẳng thèm xuất hiện, không bình thường rồi?

Mười mấy tên kia rõ rành rành chả phải người của Điền Hoành.

Bọn họ là muốn chế tạo nhiễu nhương cùng tai họa lớn hơn đây mà.

- Yên lặng, tất cả mọi người đừng nhúc nhích. - Thẩm Lãng hô to một tiếng.

Lúc này lượng vàng đã phát xong, mà giờ phút này lực hiệu triệu của hắn đang đứng ở tầm cao nhất.

Sau khi nghe được tiếng hô của Thẩm Lãng, hơn một nghìn dân chúng toàn bộ yên tĩnh lại, đứng tại chỗ nhìn Thẩm Lãng.

Cho nên mười mấy tên võ sĩ giả mạo dân chúng, liền có vẻ đặc biệt đột ngột, bởi vì bọn họ còn đang chui vào trong.

Thẩm Lãng lúc này ngươi muốn ngăn cản hả? Chậm rồi!

Điền Hoành đã hộc máu té xỉu, hiện tại chỉ có đại nhân vật là ngươi ở đây.

Một khi xuất hiện vụ giẫm đạp, sự kiện chết với quy mô lớn.

Phải chịu trách nhiệm cũng chỉ có Thẩm Lãng ngươi cùng phủ Bá Tước.

...

Thẩm Lãng móc ra xem tờ giấy vay nợ của Điền Hoành, phía trên viết chừng một vạn bảy nghìn lượng vàng.

Cho dù vĩnh viễn đều chả lấy về được món nợ này, nhưng một vạn bảy nghìn lượng vàng vẫn là một con số gây sốc vô cùng.

- Đây là một vạn bảy nghìn lượng vàng Điền Hoành thiếu ta. - Thẩm Lãng lớn tiếng nói:

- Một lượng ta cũng không lấy.

- Tiền của Điền Hoành từ nơi nào tới hả? Tiền của Phú Quý phường là từ đâu ra?

- Đó đều là mồ hôi nước mắt những dân chúng thành Huyền Vũ, đều là tiền mồ hôi nước mắt của các ngươi, cho nên hơn một vạn lượng vàng này cũng là thuộc về các ngươi đó.

Thẩm Lãng giơ cao tờ giấy vay nợ này, bảo:

- Số tiền mà Điền Hoành thiếu này, là hắn thiếu toàn bộ con dân thành Huyền Vũ.

- Ta sẽ đem tờ giấy nợ đưa đến phủ thành chủ, để thành chủ đại nhân đòi lại món nợ này cho con dân thành Huyền Vũ. Đòi lại tiền, nửa lượng vàng ta đều không muốn, cũng không quản lý, toàn bộ dùng để giúp đỡ gia đình nghèo khó thành Huyền Vũ.

- Mọi người phải tin tưởng, thành chủ Liễu Vô Nham nhất định sẽ làm chủ cho nhân dân. - Thẩm Lãng lớn tiếng kêu.

Nghe những lời này, sắc mặt thành chủ Liễu Vô Nham bên trong Phú Quý phường đổi màu tức thì.

Mẹ kiếp!

Lửa của thằng này lại đốt tới trên đầu ta á?

Mười mấy tên võ sĩ kia vẫn giả dạng dân chúng, chen chúc hướng về phía Thẩm Lãng.

Đạp ngã Thẩm Lãng, sau tranh thủ thời gian tạo ra cảnh tượng chen chúc giẫm đạp quy mô lớn.

Nhưng mà...

Thẩm Lãng thình lình chạy tới.

Đơn giản là nhanh như chớp ấy, hắn trực tiếp vọt vào Phú Quý phường, sau đó chợt đẩy cửa ra.

Thành chủ Liễu Vô Nham chả thèm lên tiếng, sẽ phải biến mất từ cửa sau.

Ai mà ngờ được, hắn lao ngay vào trong Phú Quý phường, leo ngay lên lầu mở cửa.

Huyền Vũ thành chủ Liễu Vô Nham liền đứng ở bên trong, khuôn mặt thảng thốt.

- Thành chủ đại nhân, ngài quả nhiên ở đây ha...

Thẩm Lãng sợ người khác không biết, lớn tiếng hô lên ngay, sau đó hắn tóm tay áo của ông ta.

- Các vị phụ lão hương thân, thành chủ đại nhân quả nhiên ở chỗ này nè.

Hắn còn kêu gọi vô số dân chúng lại đây xem.

Tức khắc, dân chúng chen chúc tiến lên, quả nhiên gặp được thành chủ Liễu Vô Nham.

Vị thành chủ đại nhân này mặt kinh ngạc cùng xấu hổ.

Trong nháy mắt này, mười mấy tên võ sĩ bên ngoài đành phải ngưng hành động tức thì.

Nếu chỉ có mỗi Thẩm Lãng ở đây, vậy phát sinh vụ giẫm đạp lớn gây tổn thương nặng nề, chính là trách nhiệm của Thẩm Lãng cùng phủ Bá Tước.

Nhưng nếu thành chủ đại nhân ở đây ư?

Vậy ngại quá à, ngài là là trưởng quan tối cao thành Huyền Vũ, chắc chắn sẽ là trách nhiệm của ngài nhé, Thẩm Lãng tối đa chỉ là trách nhiệm liên đới mà thôi.

Cho nên, kế độc gãy gánh giữa đường mất rồi.

Phát sinh chuyện lớn như vậy, ông ta đương nhiên phải tới, bởi vì... cái sòng bạc này ông ta cũng lấy tiền từ đó mà.

Thành chủ Liễu Vô Nham nào có ngờ đến tên Thẩm Lãng gian trá lại trực tiếp xông vào đây, để ông ta bại lộ ở trước mặt vạn dân.

Rồi Thẩm Lãng cung kính đem tờ giấy nợ đặt lên tay thành chủ Liễu Vô Nham, cất giọng vô cùng chân thành tha thiết:

- Thành chủ đại nhân, tờ giấy vay nợ này là hy vọng của vô số chúng sinh nghèo khó thành Huyền Vũ, ngài yêu dân như con, ta liền đưa cái trách nhiệm quan trọng này giao cho ngài.

Sau đó, vô số ánh mắt của dân chúng trông mong nhìn thành chủ Liễu Vô Nham.

- Một vạn chín nghìn lượng vàng, cũng là mồ hôi nước mắt người dân thành Huyền Vũ, quan hệ đến niềm hi vọng của vô số gia đình nghèo khó. - Thẩm Lãng bảo:

- Ta là người thấp cổ bé họng, tự nhận không đòi về được khoản tiền vàng như thế. Nhưng thành chủ đại nhân là một quan thành chủ, nếu ngài đứng ra thay dân nghèo đòi nợ, vậy Điền Hoành không dám quỵt nợ.

Nghe thấy những lời này.

Điền Hoành vốn đã lờ mờ tỉnh lại, thực sự muốn ngất tiếp cho xong.

Giấy vay nợ một vạn bảy nghìn lượng kia, chẳng qua là tùy tiện viết mà.

Làm quái gì trả tiền lại nổi chứ.

Trừ phi Bá Tước đại nhân tới đòi nợ, nhưng dù cho trời sập, Bá Tước đại nhân cũng không thể nào đi đòi khoản nợ này.

Cho nên, giấy vay nợ này chỉ là tờ giấy lộn.

Mà bây giờ...

Lại thực sự phải trả tiền lại sao?

Gan của hai người Trương Tấn cùng Liễu Vô Nham cũng muốn run.

Bên ngoài cái sòng bạc này là Điền Hoành, thế nhưng phần lớn tiền là chui vào túi bọn họ.

Tổn thất này, đều là tiền của chúng ta đó.

Đôi mắt của vị thành chủ đại nhân run rẩy một trận, rồi ông ta lộ ra một nụ cười nói:

- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ sự giao phó của ngươi.

- Ta lấy một vạn bảy nghìn lượng vàng quyên cho dân chúng nghèo khó thành Huyền Vũ, đồng thời cũng chính thức ủy thác cho thành chủ đại nhân. - Thẩm Lãng nói:

- Ngài xác định sẽ vì vô số dân chúng nghèo khó đòi lại món nợ này?

Thành chủ đại nhân có thể làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ bảo ta mặc kệ chuyện này sao?

Đây chính là con mắt của chúng sinh nhìn chòng chọc đó!

Thẩm Lãng đều đã xách chuyện này lên thành tiền cứu mạng cho dân nghèo túng thành Huyền Vũ rồi.

Nếu thành chủ đại nhân không chịu nhận, vậy ngày mai sẽ có lời đồn đãi truyền ra, thành chủ đại nhân cùng Điền Hoành chung phe, ông ta chính là ô dù của sòng bạc.

Bằng không vì sao thành chủ đại nhân nhà ngươi phải trốn ở trong Phú Quý phường hả?

Cho đến lúc này, danh tiếng quét rác liền không chỉ Điền Hoành.

Thành chủ đại nhân trên mặt mang nụ cười, nhưng trong lòng như có cả vạn con dê lạc đà đạp lên.

Một phát rắn cắn, ba phần tận xương.

Thẩm Lãng, mày chính là một con rắn độc!

Nhưng hiện giờ có vô số mắt người nhìn chằm chằm, thành chủ đại nhân không những không được phát cáu, còn muốn nặn ra nụ cười thân thiết.

- Đương nhiên, Thẩm công tử yên tâm. - Thành chủ Liễu Vô Nham nở nụ cười đôn hậu đáp lời.

- Cảm ơn thành chủ đại nhân. - Thẩm Lãng khom người lạy rồi nói:

- Trời không còn sớm nữa, ta đây liền cáo từ, tạm biệt thành chủ đại nhân.

Ở trong vô số ánh mắt ngưỡng mộ, cùng mấy chục ánh mắt căm giận nghiến răng nghiến lợi, Thẩm Lãng bước lên xe ngựa lộng lẫy, nghênh ngang mà đi.

Trận chiến hôm nay, rõ ràng thắng được vui vẻ nhẹ nhàng quá đi.

Từ nay về sau, toàn bộ thành Huyền Vũ phải kể về truyền thuyết của hắn.

...

Trong Huyền Vũ phủ Bá Tước.

Bá Tước đại nhân có chút bất an đi qua đi lại trong đại sảnh, thỉnh thoảng lại hướng bên ngoài ngó quanh.

- Kim Trung, Thẩm Lãng vẫn chưa về sao?

Kim Trung đáp:

- Còn chưa về, thưa chủ nhân.

Bá Tước đại nhân lại hỏi:

- Phái người đi tìm hiểu tin tức, cũng chưa trở về sao?

Kim Trung lại đáp:

- Dạ chưa, thưa chủ nhân.

Bá Tước đại nhân nói:

- Người phái theo âm thầm bảo hộ Thẩm Lãng, khả năng ứng phó đột phá nguy cơ có đủ hay không?

Kim Trung nói:

- Ước chừng mười mấy người, hẳn đã đủ rồi.

Bá Tước đại nhân ngẩng đầu nhìn mặt trời, trong lòng ông càng nóng nảy nhiều hơn.

Nội tâm ông ta đã hối hận, tuy rằng không nói ra miệng.

Ông ta thực sự không nên thả Thẩm Lãng ra cửa, thằng nhóc kia không biết trời cao đất rộng, trực tiếp một người xông lên chống lại Điền Hoành, thua cũng chả sao, chỉ sợ thực sự gặp thua thiệt quá nhiều.

Phía sau Điền Hoành kia vẫn còn Trương Tấn cùng thành chủ Liễu Vô Nham đấy.

Chỉ sợ Thẩm Lãng không những phải thất bại thảm hại, đáng sợ nhất là sẽ gây thành đại họa.

Trễ thế này đều chưa trở về nữa, thực sự chỉ sợ không những nó thua, mà gây thành đại họa mất rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện