Hai ngàn người của Thẩm Lãng lên quần đảo Jade Tide chỉ nửa tháng, có thể dùng cụm từ thuận lợi đến lạ lùng để hình dùng.

Sau khi lên đảo không có gặp phải bất kỳ kháng cự nào, bởi vì nơi này căn bản sẽ không có người.

Ở rất nhiều năm trước, ở đây từng có một khu mỏ của nhà Russo chuyên tinh luyện sắt, bây giờ còn rất nhiều hầm mỏ, còn có cả xưởng luyện kim bỏ hoang nữa.

Thế nhưng hồi mấy năm trước, Công tước Dibos lại vứt đi cái khu mỏ này.

Vì sao? Bởi vì hàm lượng lưu huỳnh trong quặng sắt này quá lớn nên luyện sắt thành phẩm quá giòn.

Đương nhiên dù cho như thế đi nữa, đó cũng là một khu mỏ sắt, có thể dùng để tôi luyện sắt làm những vật dùng sinh hoạt hàng ngày vẫn có ích, thế nhưng sau đó gia tộc Russo phát hiện một quặng sắt có chất lượng cao hơn, cho nên liền bỏ qua cái khu mỏ này.

Cho nên Thẩm Lãng hai ngàn người dễ dàng chiếm lĩnh ở đây, đồng thời bắt “rèn đúc” thành phố.

Không sai, là thành phố!

Bình thường mà nói, nếu như muốn xây một thành phố, cho dù một cái pháo đài phải mất bao lâu?

Lấy ví dụ như pháo đài chính của Cừu Thiên Nguy ở thành Nộ Triều dùng thời gian mười mấy năm, tòa lâu đài của Công tước nhà Russo xây mất hai mươi mấy năm, hoàng cung thành Queen mất đến hai mươi bảy năm mới hoàn thành.

Vậy Thẩm Lãng sẽ xây dựng thành phố này mất bao lâu?

Thẩm Lãng quyết định mục tiêu là dùng nửa năm, xây xong một thành phố trăm ngàn người cư trú.

Khi hắn nói ra cái mục tiêu này, người phía dưới kinh ngạc sững sờ, cảm thấy hắn đang nói nói mớ.

Thành phố trăm ngàn người bao lớn? Dù cho s chen lấn cũng cần mười cây số vuông, một thành phố ngang dọc sáu dặm, dựa vào hai ngàn người kiến tạo, nếu như chỉ dùng gỗ, có thể cần thời gian hai ba năm mới có thể xây xong, nếu như dùng đá cũng phải cần đến năm năm.

Nửa năm, thực sự như người si nói mộng.

Nhưng giống như một nhà ảo thuật mỗi khi lấy ra một thứ gì mới, quả thực để cho người ta nhìn không kịp.

Đầu tiên hắn từ bỏ hai loại vật liệu kiến trúc là gỗ và đá.

Hai chất liệu này tốt, thế nhưng quá phế thời gian.

Món đầu tiên hắn lấy ra là xi măng.

Có lẽ có người sẽ nói, cái thứ xi măng không phải làm càng chậm sao? Nào là nung khô, nào là xay nhuyễn, hoàn toàn là ngành công nghiệp thâm dụng lao động.

Lời nói này đúng phân nửa, nhưng ai lại để Thẩm Lãng tìm được một phong thuỷ bảo địa.

Cách đó không xa thì có một hòn đảo núi lửa, phía trên có một núi lửa đang hoạt động, cách mỗi mấy năm sẽ phun trào một lần. Như vậy thứ nhiều nhất trên đảo núi lửa là gì?

Tro núi lửa.

Khi được thêm vôi, nó biến thành xi măng tro núi lửa. Nghe có vẻ rất nguyên thủy, nhưng xi măng đã rất cứng rồi.

Chỉ cần phái tàu thuyền không ngừng chở về tro núi lửa là được, còn vôi? Thẩm Lãng chỗ ở bán đảo Jade Tide đã phát hiện mấy cái mỏ vôi.

Cho nên gần như từ vừa mới bắt đầu sản lượng xi măng cũng đã đặc biệt cao, hoàn toàn quyết định bởi năng lực vận chuyển từ đội tàu của hắn.

Đối với điều thứ hai, nó thậm chí còn chẳng hề lạ. Đó là gạch.

Hắn đã sử dụng hàng ngàn người để đốt gạch, từ đó những cái lò gạch từ từ mọc lên đứng sừng sững.

Những viên gạch này vừa nung xong, ngay lập tức được xây thành nhà cửa.

Ở đây chỉ xây loại nhà lầu hai tầng cỡ nhỏ, bởi vì bây giờ còn chưa có cốt sắt, dựa vào gạch và xi măng chỉ xây được hai tầng là tối đa.

Thậm chí đến phía sau Thẩm Lãng cảm thấy tốc độ xây nhà như vậy quá chậm, đơn giản chế tạo gạch xi măng trên quy mô lớn, như vậy xây nhà sẽ nhanh hơn.

Cho nên sự phát triển bán đảo Jade Tide đơn giản là biến chuyển từng ngày.

Từ từng căn nhà đến cả đống nhà cửa nối tiếp nhau mọc lên như nấm.

...

Hôm nay thời gian mới vừa trôi qua nửa tháng, một thị trấn cỡ lớn đã thành hình.

Lúc này, dưới trướng Thẩm Lãng không chỉ có hai ngàn người mà tăng vọt đến năm ngàn người, ba ngàn người còn sót lại đều là nô lệ do hắn dùng tiền mua được. Sau khi mua được liền trả lại thân phận tự do cho họ.

Nhưng hình như những người nô lệ này cũng chẳng có mừng vui cho lắm, họ vẫn đờ đẫn như cũ, thế nhưng, khi họ tiến vào những căn nhà mới, sự hân hoan này rốt cục đè nén không được nữa.

Gần như tất cả nô lệ đều giống nhau phải sống trong chuồng lợn bẩn thỉu, ngay cả nô lệ của quý tộc, cũng là mấy chục người một phòng, còn cái thành phố này của Thẩm Lãng đều hai người một phòng, mười hai người ở một căn nhà, quả thực hạnh phúc muốn rơi lệ.

Hơn nữa những căn nhà gạch đối với những nô lệ này mà nói quả thật như cung điện vậy.

Thế nhưng, hiệu suất làm việc của những nô lệ này chậm hơn quân đội quá nhiều, không phải vì bọn họ không cố gắng mà quá ngốc. Bởi vì phần lớn nô lệ đều chỉ làm thứ công việc được lặp đi lặp lại đơn giản, ví dụ như nung gạch, nung vôi, trộn xi măng theo tỉ lệ cố định.

Nhưng sau khi mua được nhóm nô lệ đó lại giúp giải thoát hai ngàn quân dưới trướng Thẩm Lãng khỏi công việc nhàm chán này, từ đó bọn họ có thể làm những việc phức tạp hơn.

...

Thẩm Lãng đã mở ra cái rương mà Khương Ly để lại.

Thật sự đã mở ra từ rất sớm, bởi vì khi ánh trắng chiếu lên nó, mặt ngoài rương sẽ xuất hiện một loạt chữ số La Mã cùng chữ cái La Tinh.

Đây là một chiếc rương mật mã, lúc đó Thẩm Lãng quả thật có chút kinh ngạc, không hề nghi ngờ đây cũng là một kết quả của văn minh thượng cổ, bên trong nhất định có một viên đá Ác Mộng lấy tư cách nguồn năng lượng.

Như vậy mật mã cái rương này là gì vậy? Tổng cộng có mười chín vị trí.

Đổi thành những người khác căn bản không có thể mở ra cái rương này, nhưng Thẩm Lãng gần như liếc mắt liền nhìn ra mật mã của nó.

Thậm chí còn quá rõ ràng, ngoài cái rương có một hình tròn, như vậy không hề nghi ngờ lại là số Pi (π).

Thế là Thẩm Lãng nhấn chữ số La Mã 3,141592653589793, cái rương trực tiếp liền mở ra.

Bên trong đầy ắp, có tầm năm bình đan dược, năm cuốn thượng cổ điển tịch, còn có đủ loại tư liệu Khương Ly ghi chép tầm vượt qua mấy trăm ngàn chữ.

Thẩm Lãng đọc xong, sau đó rõ ràng nhìn mà than thở, đây quả thực là bảo tàng khổng lồ.

Nhất là những tư liệu Khương Ly ghi lại kia, có rất nhiều thứ đều là cơ mật mang tính then chốt của cả thế giới phương Tây.

Nhưng lúng túng ở chỗ, mấy thứ trong rương này không phải để lại cho Thẩm Lãng, mà làđ ể cho công chúa Helen.

Thẩm Lãng thương yêu con gái của mình, Khương Ly đương nhiên cũng không ngoại lệ, thế nhưng khi công chúa Helen mới vừa sinh ra không lâu sau, ông ta rời khỏi tân đại lục trở về vương triều Đại Viêm, cho nên để lại rất nhiều thứ quý giá cho con gái của mình.

Trong thời gian nửa tháng nay, đại đa số thời điểm Thẩm Lãng đều đang nghiên cứu những bảo vật Khương Ly bệ hạ để lại.

Quả thực quá quan trọng, hoàn toàn mở ra một ngọn đèn dẫn lối cho Thẩm Lãng mở ra cục diện.

Lấy mấy ví dụ thế này.

Trong tài liệu Khương Ly nói cho Helen chỗ nào có "hỏa du khoáng", cái gọi là "hỏa du" chính là dầu hỏa (thạch du).

Chỗ nào có mỏ vàng quy mô lớn, chỗ nào có quặng sắt chất lượng cao.

Còn chưa tính đến những thứ này, then chốt ông ta còn đánh dấu địa điểm của hai di tịch thượng cổ, còn có lịch sử và những cấm kỵ của bộ lạc nữ chiến binh Amazon, còn có rất nhiều cơ mật của họ.

Tóm lại, cái rương Khương Ly bệ hạ để lại này đối với Thẩm Lãng mà nói quả thực chính là một bảo tàng khổng lồ, hắn mỗi ngày đều ở mất ăn mất ngủ nghiên cứu.

...

Mà suốt thời gian nửa tháng này, Trương Xuân Hoa thực sự muốn mệt mỏi hộc máu.

Thẩm Lãng làm chủ quân, thực sự chuyện gì cũng chẳng động tay đến, chỉ có hạ lệnh xuống, còn chuyện sắp xếp tất cả mọi việc đều giao cho Trương Xuân Hoa, còn có học viên Thiên Nhai Hải Các nàng mang tới.

Năm nghìn người nội chính, đã để cho nàng bể đầu sứt trán, thời gian ngủ mỗi ngày không vượt qua ba canh giờ.

Bởi vì tất cả đều bắt đầu từ con số không, có trời mới biết có bao nhiêu khó khăn.

May là lúc này cái khung đã dựng xong, nàng cuối cùng không cần phải tự làm mọi việc.

- Thẩm Lãng, chúng ta đã không còn tiền.

Trương Xuân Hoa đi đến, trực tiếp ở trước mặt hắn ngồi xuống, uống nước trà ừng ực.

- Không có tiền? - Thẩm Lãng kinh ngạc nói:

- Lúc chúng ta rời khỏi thành Queen, không phải mang theo ba mươi mấy vạn đồng vàng à?

- Đã xài hết rồi. - Trương Xuân Hoa nói.

Thẩm Lãng ngạc nhiên, tốn nhanh như vậy?

- Chúng ta mua lương thực vượt qua mười vạn người ăn, mua rất nhiều vải bông, mua nhiều gang, mua cả đống thợ rèn, mua vô số hạt giống, đã mua ba nghìn nô lệ, còn có hai vạn nô lệ ở phía trên đường biển.

- Ở nửa tháng trước, ngài vung bút lên mua một hơi mười ba con tàu biển, dù ngài có đem ta đi bán cũng không biến ra nhiều tiền như vậy đâu.

- Mặt khác, ngài Thẩm Lãng à, ta có thể hỏi một chút, ngài mua những vật này là làm cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Thứ gì hả?

- Loại tơ lụa ba mươi đồng vàng một cây, ngài mua một trăm năm mươi cây đủ loại màu sắc, vì sao lại thế?

- Còn có có đai lưng nạm vàng chạm ngọc này, ngài mua một hơi mười chiếc? Đây là thế nào?

- Trứng cá tầm muối loại đắt nhất, một trăm năm mươi con hươu sống, hai trăm bảy mươi con bò sữa, rượu vang đỏ, rượu vang trắng loại mười lăm năm đủ kiểu ngọt (sweet), bán ngọt (semi-sweet), đỏ chát (dry red), trắng chát (dry white) đến năm trăm ba mươi thùng (*).

(*)Sweet wine là loại vang được làm từ nho có nồng độ đường cao, bao gồm 5 loại nhỏ (vang nổ, vang ngọt ít, vang ngọt nhiều, vang đỏ ngọt, vang ngọt nồng độ cao). Semi-sweet wine là loại vang có hậu vị ngọt nhưng vẫn xen lẫn vị chát nhẹ, không quá gắt, nồng độ cồn vừa phải. Còn dry (khô) chỉ vang chát, do có lượng tanin nhiều được chiết xuất từ vỏ và hạt nho. Khi uống, loại vang chát này sẽ khiến người uống cảm thấy như bị khô miệng.

- Các loại tinh dầu nước hoa, tổng cộng ba trăm năm mươi sáu bình.

- Còn có lược, nào là sừng trâu, ngà voi, ngọc thạch, tổng cộng vượt qua hơn một trăm cây.

- Còn có các loại đá quý, ngài mua hơn ba trăm cân, ta lần đầu tiên nhìn thấy mua đá quý tính bằng cân.

- Nhân hoàng bệ hạ của ta, xin hỏi ngài mua mấy thứ này làm cái gì đấy?

Thẩm Lãng đáp:

- Sử dụng, ăn, uống thôi mà.

Trương Xuân Hoa muốn khóc, hận không thể trực tiếp cầm lấy cái ghế dưới mông đập chết vị Nhân hoàng tương lai này.

Cái này, cái này đến nước nào rồi? Ngài lấy tư cách vua chúa mà mỗi ngày rất chi ung dung nằm đọc sách không nói, còn muốn sinh hoạt như vương hầu thế này.

Chúng ta đây là đang chật vật gây dựng sự nghiệp, ngươi dùng tiền mua mấy thứ xa xỉ hưởng thủ đã vượt qua hơn một vạn đồng vàng.

Thật sự ngài chuẩn bị đánh trở về đế quốc Đại Viêm sao? Làm sao ta lại có cảm giác đi theo ngài chẳng chắc ăn, chẳng đáng tin cậy chút nào cả vậy.

Tức khắc, Trương Xuân Hoa nói bằng giọng nghiêm túc:

- Thẩm Lãng ngài đây là chủ ta, cho nên ta nhất định phải khuyên nhủ ngài, gây dựng sự nghiệp gian khổ, làm sao xa xỉ lãng phí như vậy, chúng ta là chính quyền lưu vong nơi xứ người, chúng ta gian khổ lập nghiệp, chúng ta có tư cách gì lãng phí? Ngài xa hoa lãng phí vô địch như thế, sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông, sao xứng đáng với những con dân hiệu trung ngài được.

Trương Xuân Hoa còn chưa nói lời hết liền câm miệng.

Bởi vì Thẩm Lãng cầm một ly vang bán ngọt đưa đến miệng nàng, đút ngay cho nàng uống.

Tiếp đó, cắt ra một miếng beefsteak chín năm phần đút ngay vào miệng nàng.

Cuối cùng đeo cho nàng một sợi dây chuyền đá quý, lại lấy cho nàng một bộ váy áo vô cùng lộng lẫy.

- Thật là thơm... - Trương Xuân Hoa nói:

- Cái váy này trông đẹp quá đi, bây giờ còn thiếu một cái kim cài áo, trang sức của thành Monro vừa tinh xảo vừa đẹp, lần sau chúng ta chúng ta đi mua cả trâm cài áo và hoa cài đầu ở đó.

Cứ như vậy, Trương Xuân Hoa ôm một đống quà lớn, rồi quay nhanh về đến chóng cả mặt.

Thế nhưng một lát sau, nàng lại trở về chưa, lần này nàng không có sẽ răn dạy Thẩm Lãng lãng phí phá sản, mà cất giọng khổ sở:

- Thẩm Lãng, chúng ta thực sự không còn tiền, lần trước chúng ta đặt hàng cho hải tặc hạ mười ba chiếc tàu, người ta sắp mang tàu đến, một tay giao tiền một tay giao tàu, nếu không có tàu, chúng ta sẽ không thể vận chuyển tro núi lửa đầy đủ, sản lượng xi măng sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Thẩm Lãng nói:

- Lần này cần bao nhiêu tiền?

- Một trăm năm mươi ngàn đồng vàng. - Trương Xuân Hoa nói.

Thẩm Lãng kinh ngạc nói:

- Bọn họ tại sao không đi cướp vậy? Một chiếc tàu muốn hơn một vạn đồng vàng?

Trương Xuân Hoa nói:

- Tàu này đúng là bọn họ cướp được từ hàng chục ngàn dặm, giá cả vô cùng đắt đỏ, nhưng lại là dùng mạng người đổi lấy. Lợi nhuận trên biển cả không thể so sánh với hoạt động buôn bán trên đất liền, cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao dùng để kiếm tiền. Hơn nữa trên mỗi chiếc tàu đều tự mang thủy thủ, cái giá tiền này chẳng đắt chút nào đâu.

Có vài người nói người Black Pearl vốn là hải tặc, vì sao không tự đi cướp?

Tuyệt đối không được!

Thỏ không ăn cỏ gần hang, Thẩm Lãng muốn phát triển thành phố của mình mạnh lên, nhất định phải dựa vào mua bán bình thường.

Chỉ cần người khác có thể từ nhà của ngươi kiếm được tiền, đám hải tặc và hải thương mới có thể không ngừng mang sản phẩm đến nhà của ngươi kiếm lời.

Như thế mới là biện pháp thu hoạch tài nguyên hữu hiệu nhất, một khi uy tín bị hủy đi, sẽ chẳng còn ai dám làm ăn với ngươi nữa.

- Chúng ta còn có bao nhiêu đồng vàng? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Trương Xuân Hoa nói:

- Hai chục ngàn.

Thẩm Lãng có chút ngượng ngùng, hắn phá sản hơi ác, hơn nữa một khi có tiền liền không nhịn được cứ lấy, lấy mãi.

Mười ba con tàu này thực sự quá quan trọng, không chỉ vận chuyển tro núi lửa cần dùng đến những con tàu thủy này, vận chuyển quặng Kali Nitrat cũng cần rất nhiều tàu.

Có thể nói như vậy, tàu thuyền là cội nguồn của Thẩm Lãng, hơn một vạn đồng vàng một chiếc có vẻ vô cùng đắt, nhưng là có thể cho Thẩm Lãng tiết kiệm bao nhiêu thời gian.

- Những con tàu này còn bao lâu nữa mới có thể cập bến? - Thẩm Lãng hỏi.

- Khoảng chừng không đến mười ngày. - Trương Xuân Hoa nói.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy được, ta ra ngoài một chuyến.

Trương Xuân Hoa hỏi:

- Ngài đi đâu vậy?

- Đi thành Golden Jade. - Thẩm Lãng nói:

- Đi kiếm tiền.

Trương Xuân Hoa nói:

- Ngài… chẳng lẽ ngài thật sự muốn đi bán thân của chính mình hả?

Thẩm Lãng cất giọng ra vẻ trách móc:

- Nhìn cách ngươi nói kìa, sao có thể thế được? Ta như thế nào đi nữa cũng là Nhân hoàng tương lai, làm sao có thể xảy ra chuyện bán thân thể của chính mình được? Cái loại ý niệm này của ngươi rất nguy hiểm, một khi thiếu tiền lại nghĩ đến chỗ kia, ngược lại ứng với câu, nữ nhân đồi bại sẽ có tiền.

- Ta phải nói cho rõ, dầu gì ta cũng là Nhân hoàng tương lai, là người tôn quý nhất trên thế giới, cách làm người của ta nhất định phải trong sạch không tì vết, bảo ta bán thân chính mình sao? Đơn giản là sự sỉ nhục với Nhân hoàng đó.

Trương Xuân Hoa khom mình hành lễ nói:

- Ta sai rồi, Nhân hoàng bệ hạ.

...

Hai ngày rưỡi sau đó!

Thẩm Lãng sau khi cải trang xuất hiện ở bên trong thành Golden Jade.

Đây là một cái căn nhà có bề ngoài bình thường, nhưng sau khi đi vào lại rất tráng lệ.

Đó có thể thấy được cái này tòa nhà chủ nhân đặc biệt có tiền, nhưng bởi vì huyết thống không cao, cho nên bề ngoài căn nhà không thể quá kiêu căng.

Đây là nỗi buồn của người Vinda, dù cho ngươi có nhiều tiền đến đâu đi nữa cũng chỉ có thể ở tầng lớp thấp trong vương triều Zollern, chỉ có thể ở dưới chân núi thành Golden Jade, trong khi đó chút dân da trắng khốn cùng lại có thể ở sườn núi, dù không có tiền cũng có thể đạp lên đỉnh đầu.

- Người yêu, chàng… chàng thực sự tới tìm ta sao? Ta thực sự quá nhớ chàng đấy.

Một phụ nữ xinh đẹp nhào tới, tức khắc cùng với Thẩm Lãng hôn nhau nồng nhiệt.

Sau một lát, hai người liền lăn lại với nhau, tất cả quần áo trên người đều biến mất.

Man Roland bảo vệ Thẩm Lãng đứng bên ngoài nghe thấy, da đầu nàng phải tê rần.

Ơ… đây là đấng quân chủ mà chúng ta phải thuần phục à?

Nàng đã từng nghe rất rõ, lúc trước Thẩm Lãng còn luôn miệng nói mình là Nhân hoàng cao quý, nhất định phải trong sạch không tỳ vết.

Kết quả vì đòi tiền, thật sự cùng một nữ hải thương xinh đẹp ngủ cho được.

Cái này, cái này chẳng lẽ không phải bán thân sao?

Đơn giản là chẳng có ranh giới chút nào, không giống nhân quân. Lúc trước nàng thuần phục nữ vương Medusa, cao quý đến cỡ nào, cao cao tại thượng ra sao.

Sự chênh lệch giữa người với người làm sao lại lớn như vậy chứ?

...

Hơn nửa canh giờ.

- Người yêu ơi, mấy tháng trước chàng không phải ở thành Queen à? Ngươi không phải là chồng nữ vương Medusa à? Tại sao lại trở về thăm Hill đáng thương hèn mọn này chi vậy? - Góa Phụ Đen Hill cất giọng dịu dàng.

Mấy tháng này nàng nhớ Thẩm Lãng không? Đặc biệt nhớ, thậm chí mỗi một lần nhớ tới giống như uống say vậy.

Thế nhưng tương tư đến phát điên? Không có hắn không được à?

Không phải!

Hill là một phụ nữ đặc biệt độc lập, khi nàng và người đàn ông nàng yêu ở cùng nhau sẽ phóng thích tất cả sự cuồng nhiệt không giữ lại chút nào.

Thế nhưng sau khi tách ra, nàng sẽ lại trở lại cuộc sống của mình, không có đàn ông nàng cũng có thể sống rất khá.

Thẩm Lãng nói:

- Người yêu, ta muốn cùng nàng bàn về chuyện làm ăn.

Đôi mắt đẹp của Hill run lên, nàng không hy vọng nghe cái từ này, lúc trước nàng từng nói phải gả cho Thẩm Lãng, cùng hắn hưởng chung tất cả tài sản, đó hoàn toàn là lời thật lòng. Một khi quyết định kết hôn, sau đó chính là người một nhà, tất cả cũng là tài sản gia đình.

Thế nhưng lúc này Thẩm Lãng rõ ràng không thể nào cùng nàng thành hôn, nàng có thể đưa cho Thẩm Lãng rất nhiều lễ vật, cho dù lễ vật trân quý hơn nữa đều có thể, dùng để diễn tả tình yêu chính mình.

Thế nhưng trực tiếp trả tiền? Vậy không được! Vi phạm quy tắc hải thương của chính nàng.

Hill thoát khỏi vòng tay của Thẩm Lãng, mặc vào áo ngủ tơ lụa, nói với gương mặt nghiêm túc:

- Người yêu, ta yêu chàng vô cùng, quả thực bị chàng cuốn hút đến thần hồn điên đảo. Thế nhưng yêu là yêu, làm ăn là làm ăn. Nếu như chàng muốn cùng ta bàn chuyện làm ăn, vậy ta chỉ có thể dựa theo phép tắc của hải thương mà thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Đó là đương nhiên.

Hill nói:

- Vậy chàng muốn bàn chuyện làm ăn gì với ta nào? Hỡi người đàn ông trong lòng ta, chẳng lẽ chàng muốn bán thân thể của chính mình cho ta sao? Vậy cũng được, mười đồng vàng một lần, đây đã là giá tiền cao nhất.

Góa Phụ Đen Hill cảm thấy vừa rồi lời của mình quá nghiêm túc, cho nên lại bỏ thêm một câu vừa khiêu khích vừa thân mật.

Thẩm Lãng nói dịu dàng:

- Thế nhưng Hill ở chỗ này của ta cũng là vô giá, mỗi một lần cùng với nàng, ta đều trầm luân như thể ở trên thiên đường,, ta sẵn lòng dốc hết toàn bộ, đổi lấy một buổi sung sướng cùng nàng.

Hắn vừa nói, vừa cẩn thận từng li từng tí mở ra hộp, từ bên trong lấy ra một cái chén, một cái ly uống rượu.

Ánh mắt của Hill tức khắc sáng, cất giọng run rẩy:

- Đồ sứ?

Việc buôn bán ở phương Tây và phương Đông hoàn toàn khác nhau, có ít thứ ở thế giới phương Đông đều không đáng giá chút nào, thế nhưng ở thế giới phương Tây cũng rất đáng giá.

Lúc trước phương Đông cùng phương Tây không có hoàn toàn cắt đứt việc qua lại, tơ lụa, trà, đồ sứ từ thế giới phương Đông từng tiến vào quá thế giới phương Tây, giống như trái đất cổ đại, dẫn đến sự vang dội to lớn.

Sau đó thế giới phương Tây và phương Đông hoàn toàn cắt đứt giao lưu, dẫu rắng tiếp theo vẫn có phần lớn người từ thế giới phương Đông tiến vào vương triều Zollern, họ đã phát hiện tằm hoang ở bên ngoài, đồng thời bắt đầu nuôi nhốt trên quy mô lớn, miễn cưỡng bồi dưỡng sản nghiệp tơ lụa của vương triều Zollern.

Nhưng dù cho như thế, giá cả tơ lụa vương triều Zollern tơ lụa vẫn hơn gấp năm lần đế quốc Đại Viêm, bởi vì sản lượng bọn họ thấp hơn nhiều.

Trà ngược lại càng đơn giản, sau khi phát hiện gốc trà thì cấy ghép trên quy mô lớn, bây giờ vương triều Zollern đã có từng mảnh vườn trà, giá trà cũng chỉ nhỉnh hơn năm lần của vương triều Đại Viêm.

Thế nhưng đồ sứ liền khó khăn, người từ thế giới phương Đông chạy tới vương triều Zollern, hoặc là quân đội, hoặc chính là quý tộc, người nào biết nung đồ sứ?

Lịch sử trên trái đất cũng giống như vậy, thế giới phương Tây mặc dù mua đồ sứ Trung quốc từ sớm, nhưng mãi cho đến cận đại mới bắt đầu tự sản xuất đồ sứ. Trong suốt những năm tháng kéo dài mấy nghìn năm, châu Âu và vùng Trung Á đều sử dụng đồ bạc và đồ gốm quy mô lớn.

Hôm nay vương triều Zollern cũng như vậy, nhà quyền thế quý tộc dùng đồ vàng, người giàu dùng đồ bạc, người thường dùng đồ gốm.

Đồ sứ? Khi bị gián đoạn mua bán, nó đã sớm trở thành tuyệt phẩm. Chỉ có trong nhà một vài quý tộc mới có đồ sứ, mỗi một lần tiệc tùng trong giới quý tộc, nếu như nhà ngươi không có đồ sứ, vậy nhất định sẽ phải bị chế nhạo.

Ở toàn bộ vương triều Zollern, đồ sứ là thứ dụng cụ để chứa đựng cao cấp nhất, phía dưới nó mới là đồ vàng, đồ bạc. Vật hiếm thấy thì đắt, vĩnh viễn cũng là chính xác.

Hill hướng về phía ngọn đèn dầu soi bộ đồ sứ này.

Quả thực quá kinh ngạc, trơn truột như ngọc, mỏng như tờ giấy vậy, hơn nữa mặt trên còn có hoa văn cầu kỳ, không phải vẽ đi lên, mà là nung ra..

Ba món đồ sứ này, quả thực so với đồ sứ nhà Công tước Dibos còn trân quý hơn.

Đây là đương nhiên, Thẩm Lãng đã từng ở lâu đài của Công tước Dibos ở một đoạn thời gian rất dài, biết trong nhà nhà nàng có mấy chục bộ đồ sứ, đơn giản là đỉnh cấp hào môn, hơn nữa những thứ đồ sứ này dù cho ở đế quốc Đại Viêm coi như trân phẩm.

Thế nhưng, chúng vẫn thua kém ba món hàng mẫu mà Thẩm Lãng lấy ra đây.

Ba món đồ sứ này của Thẩm Lãng, đơn giản là tập hợp tinh hoa công nghệ chế tác sứ nghìn năm mà thành, lúc này mới nung ra.

Tầm năm mươi ngày, nung ra hơn một nghìn món, nhưng thành phẩm cũng chỉ có mấy chục món mà thôi, còn dư lại đều thất bại.

Thứ trân phẩm như vậy, làm sao không gây kinh ngạc?

Làm sao không sốc?

Thẩm Lãng chỉ vào cái này chén nhỏ nói:

- Cái chén này, giá trị bao nhiêu tiền?

Hill hướng về phía ngọn đèn rọi cẩn thận, tiếp đó thân thể mềm mại run lên, mắt ngấn lệ.

Bởi vì cái chén bạch ngọc kia không tỳ vết, mỏng manh trong suốt, thoạt nhìn chẳng có họa tiết gì, nhưng dưới ánh sáng mạnh lại có thể nhìn thấy một họa tiết vô cùng tinh xảo tựa như hình in chìm trên tiền giấy vậy.

Mà họa tiết này chính là bức tranh chân dung Hill. Thật đáng kinh ngạc, quá tinh diệu tuyệt luân.

- Nó đối với ta là vô giá. - Hill nói:

- Ta muốn đời đời đời đời truyền thừa nó tiếp.

Thẩm Lãng nói:

- Một cái chén như vậy, ở trên thị trường bên ngoài có thể bán bao nhiêu tiền?

Hill nói:

- Là bán quy mô lớn, hay là xa xỉ phẩm quy mô nhỏ?

Thẩm Lãng nói:

- Quy mô lớn.

Hill ngẫm lại một hồi rồi đáp:

- Bởi vì những vật này đã đoạn tuyệt mậu dịch thật lâu, cho nên những món đồ sứ lộn xộn ở vương triều Zollern một khi sử dụng một món liền ít đi một, giá cả bị đẩy cao đến mức bất thường, một chén sứ loại tốt nhất có thể từ mấy chục đồng vàng trở lên. Mà chén sứ này vượt tiêu chuẩn tất cả chén sứ hiện hữu ở vương triều Zollern hiện hữu, cho nên mới có thể bán ra giá cả rất cao. Nhưng lo lắng ở chỗ khi cung ứng trên quy mô lớn, tính khan hiếm sẽ giảm xuống. Nhưng nó nhất định sẽ thịnh hành toàn bộ vương triều Zollern, thậm chí đến lúc đó không có đồ sứ như vậy sẽ là sỉ nhục của quý tộc.

- Cho nên, ta cảm thấy một cái chén như vậy định giá mười lăm đồng vàng, là một giá cả đặc biệt hợp lý.

Cái này cũng xấp xỉ như Thẩm Lãng dự tính, bởi vì bán căn bản cũng không phải là dụng cụ chứa đựng, mà là tượng trưng thân phận, hoàn toàn là xa xỉ phẩm.

Mười lăm đồng vàng, cũng hoàn toàn là món lãi kếch sù tuyệt đối.

Thẩm Lãng nói:

- Sau đó mỗi tháng ta sẽ cung cấp bốn ngàn bộ đồ sứ cho nàng, để nàng độc quyền tiêu thụ, như thế nào?

Hill mở to mắt, cất giọng run rẩy:

- Như vậy ta có thể vứt bỏ tất cả làm ăn, ở trong vòng mấy năm để tài sản của ta tăng gấp mấy lần. Thậm chí ta đều không cách nào tưởng tượng ta cả nhà ta làm sao tiếp nhận mối làm ăn khổng lồ đến thế.

Thẩm Lãng nói:

- Ta mặc kệ nàng bán bao nhiêu tiền, mỗi bộ đồ sứ năm món, một bộ bán cho nàng với giá năm đồng vàng, thế nào?

Hill nói:

- Vậy ta sẽ trở thành người đàn bà giàu có nhất cả phương nam.

Thẩm Lãng nói:

- Thế nhưng ta cần dự chi sớm hai trăm năm mươi ngàn đồng vàng, nàng có không?

Hill nói:

- Ta có rất nhiều tiền, bởi vì gia tộc của ta tích lũy của cải trên trăm năm, nhưng nếu chàng muốn hai trăm năm mươi ngàn đồng vàng, cũng đã vượt qua một nửa số vàng hiện hữu của ta.

Thẩm Lãng nói:

- Điều này đòi hỏi nàng phải tín nhiệm ta rất nhiều, nếu như ta là tên bịp bợm thì vậy nàng liền tổn thất một nửa số vàng của gia tộc. Ta đương nhiên hy vọng nàng có thể tin tưởng sức hấp dẫn cá nhân ta, nhưng lấy tư cách là người bạn của thành phố tương lai, ta có thể mời nàng tham quan trụ sở của ta.

- Không, ta đáp ứng chàng trước, đồng thời giao tiền cho chàng, đi tham quan căn cứ của chàng. - Hill nói:

- Vàng của ta giấu ở một địa phương vô cùng bí ẩn, chàng hãy đưa địa chỉ cho ta, ta vận chuyển vàng tới.

Thẩm Lãng nói:

- Ta hứa, hợp tác vui vẻ.

...

Bảy ngày sau!

Chiếc tàu thủy của Hill xuất hiện ở trên bến cảng bán đảo Jade Tide, chuyển đến nơi hai trăm năm mươi ngàn đồng vàng.

Nàng không có leo lên căn cứ của Thẩm Lãng, giống như làm vậy sẽ biểu lộ thái độ tin tưởng hắn.

Thế nhưng Thẩm Lãng lại leo lên tàu của nàng, tầm hơn một canh giờ mới xuống.

Xuống thời điểm, hai chân hắn có hơi nhũn ra.

Theo hắn cùng rời thuyền, còn có hai trăm năm mươi ngàn đồng vàng, tầm hơn một trăm rương.

Trương Xuân Hoa kinh ngạc sững sờ.

Nhân hoàng tương lai cứ đáng giá như vậy à?

Bán thân một lần, có thể kiếm nhiều vàng như vậy?

Khó trách Thẩm Lãng nhà ngươi tiêu tiền như nước, tiền đến tay ngươi quá dễ dàng mà.

Bất quá dùng tiền mua một đêm xuân của Thẩm Lãng là người nào, có phải chăng là một mụ già xấu xí?

Một lát sau, nàng nhìn thấy người đàn bà đã chi số tiền khồng lồ này.

Là người tộc Vinda, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, vóc dáng đẹp đến bùng nổ, để đại bộ phận cô gái phương Đông đều đố kỵ không ngớt.

Then chốt ánh mắt nàng nhìn phía Thẩm Lãng đầy tình cảm, sôi nổi như lửa.

Đúng là đàn ông đẹp trai một khi không biết xấu hổ, quả thực đúng là muốn làm gì thì làm.

Đội tàu của Hill ra đi đi, để lại hai trăm năm mươi ngàn đồng vàng.

Thẩm Lãng cùng Trương Xuân Hoa nhìn đống vàng chồng chất như núi.

- Thẩm Lãng, dạng Nhân hoàng như ngài quá vô sỉ, lại thực sự đi bán thân thể của chính mình.

Thẩm Lãng không khỏi cắn răng nghiến lợi:

- Ta không có bán đứng thân thể của chính mình.

Trương Xuân Hoa nói:

- Ta khôngvừa không có trách ngươi, một lần có thể bán hai trăm năm mươi ngàn đồng vàng, vậy cái gì cũng đều đáng giá, không bằng ngài đi bán một lần nữa đi?

Ta, đ*!

Yêu tinh, nếu không phải sức lực ta thực sự đã tiêu hao hết, ta để ngươi cảm thụ một chút cái gì hai trăm năm mươi đồng vàng một lần.

Ta để ngươi khô máu một lần cho biết.

...

Cùng lúc đó!

Trên vùng biển tam giác quỷ khổng lồ, xuất hiện một hạm đội cường đại.

Đây là hạm đội liên hiệp từ Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các, núi Phù Đồ, sau nửa năm chuẩn bị, hạm đội mạo hiểm này cuối cùng thành lập thành công, hơn nữa hoàn toàn phỏng theo con tàu lớn của gia tộc họ Kim.

Nhất là biện pháp chống sét hoàn toàn rập khuôn y hệt.

Bởi vì bản thiết kế con tàu kia của Thẩm Lãng rất khó giữ bí mật, mặc dù là Thẩm Lãng thiết kế, nhưng là hội Thiên Đạo chịu trách nhiệm đóng tàu.

Hôm nay Thiên Nhai Hải Các đã lấy được bản vẽ hoàn chỉnh, thậm chí biết được nguyên lý chống sét.

Thứ đáng sợ nhất khi tiến vào tam giác quỷ khổng lồ chính là sét đánh, bởi vì vô số tia sét không theo quy luật nào cả, căn bản là trốn không xong.

Bất kỳ con tàu nào sau khi tiến vào sẽ bị sét đánh nát ngay tắp lự.

Mà sau khi lấy được bản thiết kế tàu thủy chống sét của Thẩm Lãng, bọn họ cải tao năm chiếc chiến hạm cỡ lớn, đồng thời làm thí nghiệm rất nhiều lần để hoàn toàn chứng minh loại tàu kiểu mới này có thể chống sét.

Nguyên bản sáu đại thế lực siêu thoát đều đã cắt đứt kế hoạch thám hiểm tam giác quỷ khổng lồ.

Nhưng bây giờ không còn như thế nữa, gia tộc họ Kim cũng có thể đi vào tam giác quỷ khổng lồ, Thẩm Lãng ngồi lên quả cầu cỡ lớn kia cũng bay vào tam giác quỷ khổng lồ.

Không sai, cho đến tận bây giờ toàn bộ người đế quốc Đại Viêm đều cho rằng Thẩm Lãng cũng tiến vào tam giác quỷ khổng lồ.

Bởi vì cái màn cuối cùng vòi rồng cuốn hắn đi có khoảng cách quá xa, hơn nữa cộng thêm thời điểm nửa đêm và cơn lốc kia che mất, căn bản không có ai thấy nổi quá trình khí cầu khí nóng của Thẩm Lãng bị cuốn đi.

- Bệ hạ có chỉ, con của Khương Ly Thẩm Lãng và người nhà của hắn, sống thì gặp người, chết phải thấy xác.

- Tiến vào tam giác quỷ khổng lồ!

Theo công chúa Ninh Hàn ra lệnh một tiếng, hạm đội liên hiệp của ba thế lực lớn lái vào vùng cấm của nhân loại, tam giác quỷ khổng lồ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện