Sau khi tỷ đệ Tề gia rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô.



Không đợi Đỗ Nhược mở miệng, Trần Thủy Tô cẩn thận đóng kín cửa sổ, đến gần Đỗ Nhược, thấp giọng hỏi: "Đỗ Nhược, ngươi nhất định còn nhớ rõ phu tử, đúng hay không?"



Đỗ Nhược hơi kinh hãi nhưng không trả lời.



Trần Thủy Tô chỉ biết nàng như vậy tức là thừa nhận, Trần Thủy Tô đau lòng xoa xoa ấn đường xanh tím của Đỗ Nhược, "Hiện giờ nàng đã là Đại phi nương nương của Đại Yến, đã không còn là phu tử trước kia. Nếu ngươi muốn vào cung vì nàng, ta khuyên ngươi một câu, buông tay đi."



Đỗ Nhược vẫn không nói lời nào, nhưng đôi mắt của nàng đã dần dần hồng nhuận lên.



Trần Thủy Tô thấy khó chịu, nàng vươn tay kéo Đỗ Nhược ngồi xuống, "Tiểu Nhược, ngươi có thể nào ngốc như vậy đây?"



"Thủy Tô..." Cuối cùng Đỗ Nhược cũng mở miệng, nàng lật tay lại, nắm chặt lại tay Trần Thủy Tô, chua xót nói: "Ta vào cung không chỉ vì phu tử, còn có cừu hận của cha nương..."



"Tiểu Nhược, ngươi... Ngươi... Ngươi rõ ràng là còn nhớ ta!" Trần Thủy Tô kinh hô một tiếng, vui đến tột cùng rồi ôm nàng khóc, "Tiểu Nhược ngốc, vì sao phải làm bộ không nhớ ta? Ngươi cũng biết lòng ta có bao nhiêu khổ sở?" Nói xong, nhịn không được đánh lên vai Đỗ Nhược, "Đây đâu phải là t muội tốt, ngươi nếu lại quên ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào?!"



Trong lòng Đỗ Nhược ấm áp, mi tâm lại hơi hơi nhíu lại, ưu lo nói: "Ta chỉ sợ liên lụy ngươi, giống như ba năm trước."



"Ta không sợ!" Trần Thủy Tô vỗ vỗ ngực, "Ngươi xem ta mệnh phúc cực lớn, không phải có quý nhân cứu một mạng sao?"



Đỗ Nhược lắc lắc đầu, trong mắt càng nồng đậm ưu sầu, "Cho nên, ngươi vì Tống Vương điện hạ mà làm việc?"



Trần Thủy Tô gật đầu thật mạnh, trịnh trọng nói: "Ân cứu mạng, tất nhiên phải báo. Năm đó nếu không phải thân vệ điện hạ đến đúng lúc, làm sao có ta ngày hôm nay?"



"Ta nên đi cảm ơn điện hạ." Đỗ Nhược có chút đăm chiêu nói một câu.



Trần Thủy Tô gật đầu nói: "Nên đi cảm ơn, điện hạ còn giúp tìm lại thi thể sư thúc, sư mẫu, làm mộ phần, phân ân tình này, tiểu Nhược, ngươi nhất định phải báo!"



"Cha nương hiện giờ an táng ở nơi nào?" Đỗ Nhược không khỏi hỏi nhanh.



Trần Thủy Tô đỡ đầu vai lạnh run của nàng, cười nói: "Chờ ngươi với ta ổn thỏa trong đây rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi bái tế sư thúc, sư thẩm."



"Thủy Tô..." Đỗ Nhược kéo tay nàng, chân thành nói, "Ở thành Bá Lăng, người thân của ta chỉ có ngươi."



Trần Thủy Tô cười khẽ gật đầu, "Ngươi còn muốn nhiều hơn sao?"



Đỗ Nhược lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Hôm nay ngươi và ta cùng tiến vào Thái Y viện, chỉ sợ Linh Xu Viện sẽ nhanh biết được, cho nên, không tránh được sẽ làm khó ta và ngươi, Thủy Tô, về sau ngươi vẫn làm như ta không nhớ ra ngươi, nghe hiểu không?"



Trần Thủy Tô lại thoải mái cười, "Hiện giờ Linh Xu Viện đã không còn là Linh Xu Viện năm xưa, hiện tại căn bản không rảnh tay động ngươi."



Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, bối rối khó hiểu.



Trần Thủy Tô hít một tiếng, nói: "Như ta đã nói, phu tử đã không còn là phu tử năm đó. Ngươi có muốn biết ba năm qua, nàng ta đã làm gì?"



Trong lòng Đỗ Nhược đau xót, nàng muốn biết ba năm qua rốt cuộc phu tử như thế nào, rồi lại sợ hãi ba năm qua đã lặng yên thay đổi phu tử. Cuối cùng các nàng từ đó cảnh còn người mất, lại vô vọng tiếp tục tiền duyên.



Trần Thủy Tô nhìn thấy bộ dáng thương tâm kia của Đỗ Nhược, ôn nhu nắm chặt tay Đỗ Nhược, "Nếu ngươi không muốn nghe, ta sẽ không nói. Giúp sư thúc, sư mẫu báo thù, kỳ thật không nhất định phải dựa vào..."



"Thủy Tô, ngươi nói." Đỗ Nhược đánh gãy lời Trần Thủy Tô, kiên định gật đầu, hít một hơi, "Ta muốn biết."



"Nàng vừa vào cung một ngày, lập tức từ Mỹ nhân phong lên làm Đại phi, đủ thấy bệ hạ đối với nàng có bao nhiêu yêu quý. Vào cung một tháng thì thuyết phục được bệ hạ đem đệ đệ vào trong cung, mang danh là nuôi nấng nhưng kì thực đây là áp chế Linh Xu Viện, mọi chuyện đều làm theo ý nàng." Trần Thủy Tô dừng một chút, nhìn Đỗ Nhược, "Ta biết năm đó Tề Tương Nương khi dễ các ngươi, cho nên nàng đắc thế thì trả thù, ta cũng có thể hiểu. Nhưng mà, sau này nàng vào sủng ái của bệ hạ, khắp nơi châm ngòi cho bệ hạ nhắm vào Tống Vương điện hạ, vài năm nay hại điện hạ bị bệ hạ chèn ép khắp nơi, nếu không phải Thái hậu vài lần cầu tình, chỉ sợ điện hạ căn bản sống không đến hiện tại."



Đỗ Nhược biết thù hận giữa phu tử cùng Tề Tương Nương, nhưng không nghĩ tới phu tử lại dùng Thương Thanh Vân - một đứa nhỏ để báo thù. Nàng càng không nghĩ tới, phu tử lại cùng Tống Vương điện hạ biến thành thủy hỏa bất dung như thế.



"Ba năm qua, nàng chèn ép Linh Xu Viện, chèn ép Tề gia, chèn ép điện hạ, may mà nàng không có long thai, nếu không dựa vào tình hình như vậy, ngày sau nàng lên làm Thái hậu, chỉ sợ ngay cả Hoàng hậu nương nương đang dưỡng bệnh trong Vạn Thọ cung cũng sẽ không bỏ qua." Trần Thủy Tô nói đến chỗ kích động, nàng đau lòng nhìn Đỗ Nhược, "Năm đó nàng vì vinh hoa phú quý không cần ngươi, tiểu Nhược, về sau ngươi phải yêu quý chính mình nhiều một chút."



"Thủy Tô, phu tử không phải là người tham danh trục lợi." Đỗ Nhược lắc lắc đầu, kiên định nói, "Có một số việc, trừ phi chính miệng nàng nói cho ta biết, nếu không, một câu ta cũng không tin."



Trần Thủy Tô thở dài nói: "Tiểu Nhược, người sẽ thay đổi, nếu nàng thực là ngươi tốt như ngươi nhớ, hôm nay như thế nào cản trở ngươi tiến vào Thái Y viện? Huống hồ..."



Đỗ Nhược nhìn chằm chằm Trần Thủy Tô, "Huống hồ cái gì?"



Trần Thủy Tô trầm giọng nói: "Kỳ thật điện hạ cũng không muốn ta vào cung, nhưng lần này Thái hậu bệnh một cách kỳ lạ, điện hạ sốt ruột quá mới lệnh ta đề danh hoàng bảng, vào cung trị liệu cho Thái hậu." Nàng nói xong, chần chờ một chút, vẫn là nhịn không được nói ra, "Thái lần nhiều lần bảo hộ điện hạ, Đại phi nương nương muốn hãm hại nhiều lần chưa được, nếu Thái hậu thực sự xảy ra chuyện gì không hay, thế gian sẽ không còn ai có thể bảo hộ điện hạ rồi."



"Phu tử là y giả, sẽ không hại người!" Đỗ Nhược vẫn kiên định nói một câu.



Trần Thủy Tô đột nhiên cảm thấy hai tay Đỗ Nhược trở nên thật lạnh lẽo, nàng chỉ có thể nặng nề thở dài, "Tiểu Nhược, tin hay không tùy ngươi, những lời ta nói lúc nãy, về sau ở trong cung ngươi có thể dùng mắt ngươi nhìn, dùng tai của ngươi nghe, tự nhiên sẽ cho ngươi đáp án. Chỉ là..." Trần Thủy Tô lẳng lặng nhìn nàng, "Nếu điện hạ có thể giúp ngươi, tiểu Nhược, ngươi có bằng lòng theo ta cùng nhau làm việc vì điện hạ hay không?"



Đỗ Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, "Thủy Tô, ngươi và ta đều là y giả, tốt nhất không cần dính dáng đến phong ba tranh quyền của hoàng gia, cho dù phải báo ân điện hạ, cũng có biện pháp khác, không nhất định phải làm chuyện liên quan đến nguyên tắc của y giả."



Trần Thủy Tô cảm thán nói: "Tiểu Nhược, có một số việc ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi. Nếu không có điện hạ hỗ trợ, còn có ai có thể động được Linh Xu Viện? Chẳng lẽ ngươi còn chờ mong Đại phi nương nương sẽ vì ngươi tự tay đem Linh Xu Viện của nhà mình hủy? Hay là tự tay lấy mệnh cha của nàng Thương Đông Nho?"



Đỗ Nhược nghẹn lời, cũng không biết nên trả lời Trần Thủy Tô như thế nào.



Nàng đột nhiên phát hiện, cha nương chết, nhưng lại là lúc nàng cùng phu tử có khoảng cách sâu xa nhất.



"Vì sao phu tử đột nhiên không muốn rời đi? Vì sao phu tử mới cất bước đi, chúng ta liền bị nhóm sát thủ đến truy sát? Nếu không ai nói hành tung chỗ chúng ta, sát thủ này vì sao biết chúng ta đi đường sơn đạo? Vì sao... Chúng ta không thể không chết?"



Trần Thủy Tô liên tiếp hỏi ra mấy vấn đề, sắc mặt Đỗ Nhược thoáng chốc trở nên tái nhợt.



"Thủy Tô, ta muốn yên tĩnh một chút." Đỗ Nhược lắc lắc đầu, nàng hít một hơi, cúi đầu nhìn vòng tay bạc trên cổ tay, chỉ cảm thấy có chút phẫn uất khó chịu.



Vấn đề này của Thủy Tô, nàng cũng chưa có câu trả lời.



Nếu phu tử đúng như lời Thủy Tô nói, đã không còn là phu tử của lúc trước, như vậy thời điểm nàng cùng phu tử hoang đường lúc trẻ chính là lý do cho việc nàng không thể không chết.



Nhưng nếu phu tử có nỗi khổ khác thì sao?



Năm đó chẳng lẽ là các nàng đem hết thảy mọi chuyện nghĩ đến quá mức khờ dại? Cuối cùng phu tử không đi, chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì?



Đỗ Nhược cảm thấy nỗi lòng là một mớ hỗn độn, nàng xoa xoa huyệt thái dương, chỉ có thể tự làm cho mình bình tĩnh lại, chớ để xúc động đưa ra kết luận gì, cũng chớ để xúc động lựa chọn làm cái gì.



Hiện giờ nàng đã tiến nhập Hoàng cung, ba năm qua phát sinh rất nhiều chuyện, nàng cần thời gian dùng hai mắt của mình nhìn kỹ một lần nữa, dùng tâm của mình đi cảm thụ phu tử có còn là phu tử trước kia.



Ngay thẳng.



Đúng vậy, ngay thẳng, hiện tại việc nàng cần làm nhất chính là hai chữ phu tử đã dạy nàng.



Trần Thủy Tô nhìn thần sắc Đỗ Nhược không tốt, biết hôm nay là xúc động nhiều lời, vội vàng áy náy nói: "Tiểu Nhược, đều là ta không tốt, không nên nói với ngươi nhiều như vậy."



"Không trách ngươi, có một số việc ta cần tự mình hiểu được." Đỗ Nhược nói xong, nàng trịnh trọng nhìn Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, đáp ứng ta một việc."



Trần Thủy Tô gật đầu nói: "Ngươi nói."



Đỗ Nhược nghiêm túc nói: "Hiện tại mọi người đều biết ta không nhớ được gì, với bọn họ mà nói, kỳ thật uy hiếp của ta cũng không lớn, cho nên, ta càng dễ dàng điều ta mọi việc."



Trần Thủy Tô lại gật gật đầu, "Ta hiểu ý của ngươi."



"Trừ ngươi ra, đừng cho ai biết kỳ thật ta không có mất trí nhớ." Đỗ Nhược nghiêm mặt nói xong, lại bổ sung một câu, "Ngay cả Tống Vương điện hạ."



"Vì sao? Tống Vương điện hạ là người tốt..."



"Nếu như ngươi nói, mọi người đều thay đổi. Một khi bắt đầu tranh vị Hoàng đế, cho dù là tự bảo vệ mình, có chút tâm tính cũng sẽ thay đổi."



"Ta tin tưởng điện hạ sẽ không biến thành người xấu."



"Thủy Tô, cầu ngươi."



"Ngươi... Được, ta đáp ứng ngươi!"



Đỗ Nhược hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.



Trần Thủy Tô lại chau mày, "Ngươi cũng đáp ứng ta, về sau trước mặt Đại phi nương nương càng phải cẩn thận một chút. Hôm nay nếu không phải nhìn thấy ngươi khóc, ta cũng không dám kết luận ngươi là giả vờ mất trí nhớ. Hôm nay ta còn có thể thấy, nếu ngươi không cẩn thận, sau này nàng nhất định cũng sẽ có thể phát hiện! Dù sao hiện nay nàng là người được sủng ái nhất trong cung, tương đương với nắm giữ quyền sinh sát, nếu ngươi bị phát hiện giả vờ mất trí nhớ, chọc nàng nổi lên sát niệm với ngươi, chỉ sợ điện hạ cũng không thể nào cứu được ngươi!"



Phu tử muốn mạng của nàng sao?



Đỗ Nhược chua xót cười, "Cừu cha nương chưa báo, ta sẽ cẩn thận hơn."



Cuối cùng Trần Thủy Tô giãn mày, "Tiểu Nhược như vậy mới làm cho ta an tâm hơn!"



"Có Thủy Tô che chở ta, ta cũng an tâm hơn." Đỗ Nhược nhẹ nhàng cười, trong mắt lại ẩn dấu rất nhiều ưu sầu.



Thủy Tô dĩ nhiên bị cuốn vào tranh quyền giữa Tống Vương và thiên tử, Đỗ Nhược cảm thấy trong lòng không yên, chỉ hy vọng Thủy Tô cuối cùng có thể toàn thân trở ra.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~ chuyện xưa bắt đầu không thừa, đã chuyển thành hiện tại. Tiền truyện chấm dứt, từ đây bắt đầu hiện thực, sau đó kết thúc.



Có tiểu thiên sứ hỏi ta còn muốn ngược bao lâu, ta chỉ muốn nói, sẽ không ngược lâu, yên tâm, đoạn kết phu tử cùng tiểu Nhược nhất định sẽ giải bày với nhau thật tốt.



Đương nhiên, có nhân vật mấu chốt cũng phải ra nhận cơm hộp ~~~ vì có thể tế thế giang hồ, phu tử và tiểu Nhược đều phải biểu lộ ra bản lĩnh thần thông.



PS: chương này Thủy Tô nói nhiều như vậy, là bởi vì nàng không có thị giác của Thượng đế, có một số việc nàng không biết, cho nên Thủy Tô phải nói như vậy, thỉnh vỗ nhẹ ~ dù sao, hiện tại đối với Thủy Tô, nàng không có lý do nào khác không tin ân nhân cứu mạng Tống Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện