"Bệ hạ hồi cung --"



Khi trước cửa cung, cung vệ cất cao giọng truyền báo một tiếng, nhóm thủ vệ trước cửa cung quỳ xuống, cúi đầu nghênh đón thiên tử trở về.



"Hu!"



Yến Vân Hoa ngồi trên lưng ngựa, xa xa nhìn thấy bóng dáng Bạch Thái hậu và Bạch Lãng đứng ở cung điện, hắn cảnh giác ghìm ngựa lại, nhìn nhìn cung vệ trái phải, cảm thấy thật là lạ mắt.



Một mạt bất an nổi lên trong lòng.



Yến Vân Hoa nắm thật chặt dây cương, cọ cọ khuôn mặt lạnh lẽo của Thương Thanh Đại trong lòng ngực, "Đại nhi đừng sợ, trẫm nhất định có thể mang ngươi về nhà." Nói xong, hắn giương mắt lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thái hậu và Bạch Lãng, "Mẫu hậu đây là tự mình cùng Bạch Thừa tướng ra cung nghênh đón trẫm sao?"



"Đúng vậy." Bạch Lãng tiếp lời Yến Vân Hoa, cung kính cúi đầu với hắn, "Cựu thần bái kiến bệ hạ." Nháy mắt bái xuống, đồng thời cho Lan tiên sinh một cái ánh mắt.



Lan tiên sinh hít một hơi thật sâu, đem độc cốt di chuyển đến gần bên môi.



Nhiều năm qua như vậy, cổ y một mạch từ trước đến nay chỉ dùng cổ cứu người, nhưng hôm nay, nàng xem như chân chính phản bội lời nàng từng nói.



"Nhược Mai, vì sinh mệnh Thanh Đại, tha thứ cho ta lệch khỏi quỹ đạo nhân tâm lúc ban đầu của ta và ngươi."



Khi cổ âm kỳ dị chui ra, hai tiểu trùng lặng yên từ trong túi buộc thắt lưng Lan tiên sinh bay ra, bay về phía sau cổ Yến Vân Hoa.



"Ngươi là người nào? Dám can đảm ở trong hoàng cung của trẫm tùy ý ồn ào!" Yến Vân Hoa cảm thấy âm thanh này càng nghe càng quỷ dị, hắn vừa kinh hãi nói xong, cũng không thấy Lan tiên sinh có ý dừng lại, trong lòng hắn bối rối cực độ, lại lớn tiếng quát, "Dừng lại! Trẫm lệnh ngươi dừng lại! Tê --"



Sau cổ như bị con muỗi cắn một ngụm, Yến Vân Hoa bất giác không biết, hai cổ trùng kia dĩ nhiên đã chui vào bên trong mạch máu của hắn.



Lan tiên sinh càng phát ra cổ âm lớn lên, Yến Vân Hoa chỉ cảm thấy chỗ ngực mạnh mẽ nhảy lên một trận đau đớn kịch liệt.



"Người tới! Bắt người này! Bắt! A!" Ngục Yến Vân Hoa càng đau đớn hơn, khi hắn đau đến rơi xuống từ trên lưng ngựa, cũng đã không kịp ôm ôm lấy Thương Thanh Đại cũng đồng dạng bị rơi xuống.



"Đại... Đại nhi..." Yến Vân Hoa theo bản năng nhìn thân mình lạnh lẽo của Thương Thanh Đại, nhưng hắn rất nhanh phát hiện chung quanh không ai nghe mệnh lệnh của hắn, bắt nữ tử hắc y kia.



"Ngươi... Các ngươi đây là... Đây là hành thích vua tạo phản sao?!" Yến Vân Hoa ôm ngực giãy dụa đứng lên, giờ phúc này sắc mặt hắn đầy khí đen, khóe mắt phiếm hồng, dường như tùy thời có thể xuất huyết.



"Mau đỡ bệ hạ trở về, sao bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ?" Bạch Lãng ra vẻ lo lắng nhìn cung vệ hai bên.



Bạch Thái hậu cũng khẩn trương nói: "Các ngươi mau đi xem bệ hạ một chút a!"



Cung vệ hai bên cùng lên tiếng: "Vâng", nhưng không có một người thật sự tiến lên nâng thiên tử, ngược lại vài tên cung vệ trong cung đột nhiên ra tay, đem một trăm cung vệ ra khỏi cung cùng thiên tử đêm nay đều chém chết trước cửa cung.



Một mùi máu tươi nồng đậm dâng lên yết hầu, Yến Vân Hoa vốn định quát chói tai một tiếng cũng không phát ra được âm thanh nào, một búng máu tươi vọt lên, kích hắn ho khan một trận mãnh liệt.



Tia máu tươi từ trong miệng hắn một ngụm lại một ngụm phun ra, Yến Vân Hoa hoảng sợ nhìn máu tươi trong lòng bàn tay, mãnh liệt ngẩng đầu lên.



"Trẫm... Khụ khụ... Không thể chết được... Khụ khụ... Trẫm... Khụ khụ... Không thể chết được..." Hắn lại nâng lên một đôi mắt đỏ như máu nhìn hai người trước mắt thù hận, "Các ngươi... Các ngươi... Loạn thần tặc tử! Trẫm... Trẫm muốn giết... Các ngươi... Giết... Các ngươi!"



"Tạch!"



Yến Vân Hoa nhịn đau rút trường kiếm bên hông yên ngựa ra, hắn run rảy rút kiếm đi đến Bạch Lãng và Bạch Thái hậu, "Trẫm... Khụ khụ..." Lại một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, hắn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, đột nhiên ngã quỵ ở trước cung điện.



Bạch Thái hậu khổ sở nhìn Yến Vân Hoa, "Bệ hạ a, ngài đây là làm sao vậy a?"



"Trẫm... Trẫm... Phải... Khụ khụ... Giết... Giết các ngươi!" Yến Vân Hoa muốn quơ kiếm hướng Bạch Thái hậu, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay bỗng dưng đau xót, đồng thời trường kiếm rơi xuống, hắn trơ mắt nhìn hai cổ trùng từ lòng bàn tay hắn chui ra, ong một tiếng rồi bay đi không thấy hình dáng.



"Hoàng huynh! Hoàng huynh!" Bên ngoài cửa cung, Yến Vân Thâm cưỡi ngựa tới, hắn ghìm ngựa trước cửa cung, nhảy xuống ngựa, bước nhanh vọt lại đây.



Cuối cùng Lan tiên sinh dừng thổi cốt âm, lặng yên lui xuống.



"Hoàng huynh, ngươi làm sao?" Yến Vân Thâm ra vẻ kinh ngạc đỡ Yến Vân Hoa, giờ phút này Yến Vân Hoa đã đổ máu thất khiếu* (hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng đều chảy máu), muốn xoay chuyển thiên địa cũng hết cách.



Mặc dù chờ đợi ngày này đã thật lâu, thực tới ngày này rồi, Yến Vân Thâm cũng có một chút áy náy.



"Loạn... Loạn... Thần... Xảo trá... Giết..." Yến Vân Hoa kéo vạt áo Yến Vân Thâm, không cam lòng trừng mắt hắn, đột nhiên một trận cười to điên cuồng phát ra, "Trẫm... Trẫm... Thật sự là không có nhìn lầm... Ngươi... Ngươi quả nhiên... Muốn giang sơn của trẫm!"



"Hoàng huynh..." Yến Vân Thâm nghẹn ngào không nói, ngay từ đầu hắn không có ý cướp giang sơn này, nếu không phải Yến Vân Hoa đoạt Bạch Như Thường, lại đối đãi Bạch Như Thường không tốt, Yến Vân Thâm như thế nào động ý niệm cướp giang sơn trong đầu?



"Đại... Đại nhi... Khụ khụ..." Yến Vân Hoa nhăn mày, ánh mắt dời về phía Thương Thanh Đại nằm bên kia, hắn cắn chặt răng, kéo vạt áo Yến Vân Thâm thật chặt, "Ngươi muốn giang sơn... Trẫm... Trẫm cho ngươi... Trẫm... Trẫm... Chỉ cần cùng... Đại nhi... Đồng táng..."



Yến Vân Thâm trầm mặc không nói, năm đó Yến Vân Hoa đoạt Thường nhi của hắn, lại chèn ép hắn khắp nơi nhiều năm, ngụm oán khí này há có thể không ra? Yến Vân Hoa càng muốn Thương Thanh Đại, bỗng nhiên Yến Vân Thâm cảm thấy đây là cơ hội trả thù hắn tốt nhất.



Cuối cùng chút áy náy trong lòng cũng biến mất, Yến Vân Thâm đột nhiên lạnh lùng ngăn tay Yến Vân Hoa, giọng lạnh lẽo nói: "Điều hoàng huynh muốn, Vân Thâm làm! Không! Được."



"Ngươi..." Yến Vân Hoa trừng thẳng mắt Yến Vân Thâm.



Yến Vân Thẩm đẩy Yến Vân Hoa ra, cất cao giọng nói: "Ngươi quân vương thất đức, trước sắp đặt giết thiếu chủ Thương Thanh Vân của Linh Xu Viện, ý đồ giá họa ta, sau lại bị viện chủ Linh Xu Viện và Đại phi nương nương phát hiện, vừa giận vừa xấu hổ giết chết viện chủ cùng Đại phi nương nương, ngươi không xứng làm thiên tử!"



Đoạn lí do thoái thác này, Yến Vân Thâm đã sớm chuẩn bị trong lòng.



Cuối cùng Yến Vân Hoa cũng hiểu được, từ khoảnh khắc Thương Thanh Vân chết, không, từ rất sớm rất sớm bắt đầu, Yến Vân Thâm đã bày ra bố cục ngày hôm nay.



Hôm nay hắn thua, thua đến rối tinh rối mù.



Giang sơn không có, ngay cả nữ nhân yêu thương cũng không thể đồng táng cùng chính mình.



Yến Vân Hoa chưa từng chịu qua khuất nhục lớn như thế, đột nhiên hắn ngửa đầu thét một tiếng dài thê lương, lại một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, cuối cùng hắn ngã xuống mặt đất, ánh mắt lại nhìn gắt gao về phía Thương Thanh Đại.



"Đại... Đại nhi... Ngươi là... của trẫm... Khụ khụ... Ngươi vĩnh viễn... Là người của trẫm..." Yến Vân Hoa giãy dụa bước vài bước đến Thương Thanh Đại, cuối cùng hổn hển một hơi cuối cùng, đi đời nhà ma.



Yến Vân Thâm đã không biết giờ phút này đáy lòng cảm thấy chua xót là bởi vì cái gì?



Sâu trong nội tâm Yến Vân Thâm là áy náy đau lòng hay là vì hiện tại đại kế của Yến Vân Thâm đã thành công mà thổn thức?



"Bệnh bệ hạ tái phát, băng hà, bệ hạ --" Khi Bạch Lãng dối trá khóc một tiếng la lên, cuối cùng Yến Vân Thâm cũng hồi thần.



"Bệ hạ --" Bạch Thái hậu cũng đi theo quỳ xuống.



Yến Vân Thâm kinh ngạc nhìn hai người trước mắt, chỉ cảm thấy trái tim băng giá.



Thiên hạ thần tử có mấy người thật tâm đối đãi quân vương?



Chưa chính thức đi lên long ỷ, bỗng dưng Yến Vân Thâm cảm giác được cảm giác tịch liêu của thiên tử, hắn trầm giọng nói: "Người tới, đưa bệ hạ nâng xuống, chuẩn bị chiêu cáo thiên hạ, bệ hạ băng hà."



"Đại phi nương nương thì sao?" Một gã cung vệ tiến lên dò xét hơi thở Thương Thanh Đại, kinh hãi nói: "Nương nương... Nương nương không còn thở!"



Yến Vân Thâm run run phất tay, "Đem thi thể Đại phi nương nương nâng trở về Tuyết Hương điện."



"Điện hạ?" Bạch Lãng không hài lòng nhìn Yến Vân Thâm, "Vì sao không lập tức xử lý thi thể Đại phi nương nương?"



Mâu quang Yến Vân Thâm tàn nhẫn trừng Bạch Lãng, bức Bạch Lãng không khỏi rụt lui thân mình, "Bổn vương làm việc, còn phải chờ Thừa tướng đại nhân gật đầu đồng ý sao?"



Bạch Lãng cúi đầu nói: "Vi thần không dám."



"Bổn vương lưu lại thi thể Thương Thanh Đại, tự nhiên là có chỗ dùng, còn thỉnh Thừa tướng đại nhân chớ vẽ rắn thêm chân làm loạn kế hoạch bổn vương!" Yến Vân Thâm nói một câu, hắn hít sâu một hơi, cung kính cúi đầu với Bạch Thái hậu, "Việc tối nay, làm cho mẫu hậu tốn sức, nhi thần đỡ mẫu hậu quay về Vạn Thọ cung nghỉ ngơi trước."



"Cũng tốt." Bạch Thái hậu biết hiện giờ đại thế đã định, Yến Vân Thâm chắc chắn sẽ là người đứng đầu Đại Yến tương lai, thấy hôm nay hắn coi như đối với nàng cung kính, lúc này thuận theo ý tứ Yến Vân Thâm, để hắn đỡ nàng quay về Vạn Thọ cung.



Yến Vân Thâm đi được hai bước, đột nhiên ngừng lại, hắn quay đầu lại áy náy nói với Bạch Lãng: "Mới vừa rồi bổn vương lỗ mãng, còn thỉnh Thừa tướng đại nhân chớ để ý."



Bạch Lãng khẽ cười nói: "Điện hạ răn dạy, vi thần sao dám không chú ý?"



Đối với Bạch Lãng mà nói, thấy Yến Vân Thâm học được long uy, tài năng Đế vương mới bộc lộ, trong lòng hắn chỉ có cao hứng.



"Vậy thỉnh Thừa tướng đại nhân giúp bổn vương thu dọn chuyện còn lại một chút."



"Vâng."



Nhưng mà, Bạch Lãng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn hết, cái gọi là đưa tiễn Thái hậu hồi cung của Yến Vân Thâm, kỳ thật là muốn đi gặp Bạch Như Thường đang dưỡng bệnh trong Vạn Thọ cung.



Đây là một đao hung đúc vì rèn tâm Đế vương, Bạch Lãng cảm thấy, hắn nên xuống tay.



Sau khi Yến Vân Thâm cung kính rời khỏi tẩm cung Thái hậu, hắn nhịn không được nhắm mặt một chút, hít một hơi thật sâu, hắn nhìn về phía đình viện ngày thường hắn muốn tiến cũng không dám tiến, hơi hơi bình phục tâm tình, cuối cùng bước vào đình viện kia.



Lúc này đây, hắn đường đường chính chính tới đón Thường nhi của hắn trở về, tối nay chỉ cần tìm cái cớ, nói Hoàng hậu cũng chết bệnh trong cung, lại đem Thường nhi thay danh đổi họ, đổi một thân phận khác, hắn có thể dùng quyền thế Đế vương để Thường nhi tiếp tục ngồi vững hậu vị.



Từ nay về sau, không ai có thể tách bọn họ ra nữa.



"Tham kiến điện hạ." Hai cung nữ canh giữ cửa điện cúi đầu với Yến Vân Thâm, lại thoáng nhìn vết máu trên ngực hắn, không khỏi kinh hô: "Điện hạ, ngươi bị thương!"



"Kẽo kẹt --"



Cửa điện đột nhiên bị mở ra, Bạch Như Thường kinh hoàng thất thố từng bước đi ra, cầm tay Yến Vân Thâm, nhìn từ trên xuống dưới thân mình của hắn, "Vân Thâm, ngươi... Ngươi làm sao bị thương?"



"Thường nhi!" Yến Vân Thâm mạnh mẽ đem Bạch Như Thường ôm vào trong lòng ngực, hắn tham lam hấp thu hơi thở quen thuộc kia của Bạch Như Thường, rốt cục, hắn rốt cục có thể quang minh chính đại ôm nàng.



Cái ôm này gấp gáp như thế, lại ấm áp tới như vậy.



Nháy mắt, tầm mắt Bạch Như Thường mơ hồ, nàng bối rối đẩy Yến Vân Thâm ra, "Vân Thâm, không tốt, để bệ hạ biết..."



"Hắn sẽ không động được vào ta và ngươi nữa!" Yến Vân Thâm đem nàng ôm càng chặt, sợ buông lỏng, hắn lại không nhìn thấy Thường nhi, "Không lâu nữa, ta sẽ là thiên tử Đại Yến, mà ngươi, sẽ là tân Hoàng hậu của Đại Yến!"



Cuối cùng hiểu được vết máu trên người Yến Vân Thâm là từ đâu đến, Bạch Như Thường nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta... Không làm tân Hoàng hậu của ngươi được..."



"Bạch Như Thường đã chết, bắt đầu từ hôm nay, ngươi gọi là Thường nhi, không phải thiên kim Thừa tướng, lại càng không phải là Hoàng hậu của tiên đế, ngươi là của ta, là người của một mình Yến Vân Thâm ta!"



Nói xong, Yến Vân Thâm hung hăng trừng hai cung nữ, "Đi xuống, nếu để ta nghe thấy các ngươi nói loạn luyên thuyên một câu, lập tức chém đầu các ngươi!"



"Vâng." Hai cung nữ bối rối liên tiếp khấu đầu ba lạy, chạy không thấy bóng.



Yến Vân Thâm đỡ lấy gáy Bạch Như Thường, đột nhiên khẩn cấp muốn hôn nàng thật sâu, hắn chờ giờ khắc này thật sự là lâu lắm, lâu lắm.



Bạch Như Thường quyến luyến nụ hôn này, lại càng sợ hãi nụ hôn này.



Nàng bối rối tránh khỏi vòng tay Yến Vân Thâm, đỏ mặt thấp giọng nói: "Ta... Ta còn là người mang độc... Sẽ truyền độc cho ngươi..."



Yến Vân Thâm nhẫn nhịn nóng bỏng dưới đáy lòng, hắn ôm chặt lấy nàng, chắc chắn nói: "Ngươi sẽ không có việc gì, Thường nhi."



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương - -! Bản cuốn chấm dứt ~ quyển hạ tiến vào đại kết cục, trước tiên nói một tiếng, mọi người Nguyên Đán khoái hoạt nga.



Ngày mai có truyện mới ~ 9 điểm thỉnh chú ý đến cuối đời nhà Thương, chuyện xưa thứ hai về người họ K Trường Hành Ca . Xem qua cùng nhóm truyện Khuynh Bôi , có thể tiếp tục xem chuyện xưa của Sở San cùng Tô t t.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện