Đối với Thương Thanh Đại từ Linh Xu Viện đến, Hành Y Đường như đón quý phi nương nương tới, nào là trà, nào là món ngon hầu hạ, ngay cả đại thiếu gia Đỗ Trọng ít ra khỏi phòng cũng nhịn không được đi ra, tự tay đổ trà cho Thương Thanh Đại.
Nhiệt tình như vậy, Thương Thanh Đại thật sự không ngờ tới.
Ngay lúc Đỗ Như Phong cùng Trần Trung hai người nồng nhiệt cùng Thương Thanh Đại thảo luận y đạo không bao lâu, Đỗ Nhược đã thu thập tốt phòng ngủ, tiến đến thỉnh phu tử nghỉ tạm.
"Nha đầu kia..." Đỗ Như Phong có chút ý chưa nói hết, từ lâu đã nghe Thương Thanh Đại y thuật thượng thừa, hôm nay mới có một bữa tiệc đàm đạo, đối với hiểu biết y thuật của Thương phu tử khen không dứt miệng.
Đỗ Nhược nghiêm mặt nói: "Phu tử đi một đêm rồi, hẳn là mệt mỏi, phụ thân muốn tán gẫu, cũng chờ ngày mai được không?"
"Chậc chậc, nha đầu ngươi, đều bắt đầu giúp phu tử, không giúp cha ngươi." Đỗ Như Phong trêu ghẹo một câu, nhìn về phía Mạc Thị, "Nương tử, Nhược nhị của chúng ta theo Thương tiểu thư học y, ngày sau tất có thể trở thành ngọc sáng."
Thương Thanh Đại cười nhạt, nói: "Thành người hữu dụng vẫn là chưa nên thân, cũng không trọng yếu, y giả, đầu tiên là phải có y tâm, nếu là trong lòng không có một chữ nhân, y thuật thuật cao tới đâu cũng uổng công."
"Lời này của Thương tiểu thư, tại hạ tán thành." Trần Trung cũng nhịn không được tán thưởng một câu.
Đỗ Nhược nhíu nhíu mày, than thở nói: "Các ngươi vừa muốn bắt đầu là không dứt được tán gẫu."
"Ha ha ha, sư đệ, nha đầu kia của ngươi, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng dữ như vậy a." Trần Trung vuốt râu cười.
"Được rồi, được rồi, Nhược nhi, đưa Thương tiểu thư đi xuống nghỉ tạm đi, mai lại tán gẫu." Mạc thị ôn nhu sờ sờ đầu tiểu Nhược, cười nhìn về phía Thương Thanh Đại, "Thương tiểu thư, nếu chốc nữa cảm thấy chăn mền bằng gấm không đủ ấm, ta lại đi lấy thêm một cái khác cho ngươi."
"Quấy rầy mọi người." Thương Thanh Đại thoáng cúi đầu, bất giác tay bị Đỗ Nhược nắm, vội vàng kéo đi hướng phòng ngủ ở phía sau hậu viện.
Nha đầu kia, sao lại gấp như vậy? Thương Thanh Đại bối rối đi theo Đỗ Nhược một đường đi tới trước cửa phòng, không đợi Thương Thanh Đại mở miệng, Đỗ Nhược đã buông tay ra, cung kính cúi đầu với Thương Thanh Đại.
"Phu tử, mới vừa rồi ta không phải cố ý đường đột, nhưng mà phụ thân và sư bá xưa nay si mê y đạo, nếu là vì bọn họ mà chậm trễ, chỉ sợ tối nay phu tử sẽ không ngủ được."
"Có thể gặp được hai ba tri kỷ, cùng nhau nghiên cứu y đạo, không ngủ một đêm có làm sao?"
Nghe thấy lời này của Thương Thanh Đại, Đỗ Nhược có chút ngạc nhiên, cảm thấy giống như mình làm sai cái gì.
"Bất quá tiểu Nhược muốn ta đi nghỉ ngơi sớm, ta liền đi nghỉ ngơi sớm." Thương Thanh Đại nói xong, cảm thấy như hơi vượt phòng tuyến, lại vội vàng bồi thêm một câu, "Vi sư ngươi, lúc này lấy thân làm mẫu, ta nói được làm được, vậy còn ngươi?"
"Ta?" Đỗ Nhược khẩn trương lên.
Thương Thanh Đại nghiêm nghị nói: "Theo như tối nay đi hội hoa đăng gặp ngươi đến bây giờ, một ngụm thuốc chắc ngươi cũng chưa uống, thân mình như thế nào điều dưỡng tốt được? Trách không được mấy ngày nay không thấy, sắc mặt ngươi vẫn tái nhợt như cũ, xem ra cũng không có ngoan ngoãn nghe lời ta như đã nói."
Đỗ Nhược họ nhẹ hai tiếng, vội vàng nói: "Ta... Ta có nghe lời! Mới vừa rồi sửa sang lại phòng ngủ, ta còn đi phòng bếp giúp nương ngao dược! Không tin... Không tin..." Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, cũng không thể há mồm cho phu tử ngửi vị thuốc đông y đi? Nếu giải thích không được, đành phải ngoan ngoãn nghe phu tử dạy bảo, Đỗ Nhược cúi cái đầu thật thấp, đem tất cả lời nói nuốt trở về bụng.
"Trên người ngươi đích thực là có hương vị dược kia, ta có thể ngửi được." Thương Thanh Đại che lại ý cười nơi đáy mắt, lạnh nhạt nói một câu, xoay người đẩy cửa đi vào phòng, quay đầu lại nhìn Đỗ Nhược đứng ở cửa nói, "Ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng, phu tử." Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm, cung kính làm một cái lễ bái với Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, đóng cửa phòng lại.
Đỗ Nhược nhợt nhạt cười khanh khách, ngoan ngoãn xoay người đi về hướng phòng Trần Thủy Tô.
Thương Thanh Đại xoay người đánh giá bố trí trong phòng Đỗ Nhược, vốn tưởng rằng tiểu nha đầu này còn nhỏ, trong phòng khẳng định không thể thiếu diều hay mấy loại tú phẩm mà các nữ oa hay có, không nghĩ trong phòng Đỗ Nhược, trừ bỏ sách y thì chỉ có bản đồ kinh mạch treo tường.
Không thể tưởng tượng được tiểu nha đầu này ngày thường ở trong phòng, cũng là như vậy --
Thương Thanh Đại đi tới cạnh giường, buồn chán ngồi lên, chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại, nàng hơi hơi nhấc lên một góc, mấy vị hương liệu giúp định thần - ý vị xông vào mũi, "Nha đầu kia, thật là tỉ mỉ, cũng không thể kinh thường a."
Tiếng lòng bị buộc chặt dần dần được buông lỏng ra, Thương Thanh Đại ngã xuống giường mềm mại, mùi dược trên người Đỗ Nhược thản nhiên quấn quanh - ý vị thấm vào ruột gan, đem lại cảm giác bình yên, sau khi mẫu thân mất, dường như chưa từng có cảm giác như thế này lần nữa.
"Tiểu Nhược..."
Thương Thanh Đại thuận tay kéo qua chăn mền bằng gấm thật dày, đắp lên người, hai tròng mắt mệt mỏi khép lại, khóe miệng lẩm nhẩm thấp giọng một câu, sau đó không hề phát ra thanh âm nào nữa.
Cũng không biết, thì ra khi nhập mộng, cũng có thể nhẹ nhàng như vậy, chỉ chốc lát sau, Thương Thanh Đại đã hít thở trầm ổn --
Tháng ba hoa đào nở rực rỡ, vùng ngoại ô Bá Lăng cũng mọc lên một thảm cỏ xanh mỏng khiến tâm người ta vui vẻ.
Ánh mặt trời chiếu vào trên người Thương Thanh Đại hơi hơi chói mắt, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, cảm thấy có chút hoảng hốt.
"Này... Đây là... Rõ ràng hôm qua mới Nguyên Tiêu... Vì sao... Hoa đào đều nở?"
"Phu tử!" Đỗ Nhược cười đến sáng ngời, đưa Thương Thanh Đại một nhánh hoa đào, "Tặng ngươi!"
Thương Thanh Đại kinh ngạc nhìn gương mặt Đỗ Nhược, giống như bình thường lạnh nhạt nói: "Quang cảnh này đích thực đẹp..."
"Phu tử, cho phép ta nhàn hạ nửa ngày, ngày mai ta nhất định ngoan ngoãn học thuộc bài!" Trước đó Đỗ Nhược chưa từng hoạt bát, nàng đặt nhánh hoa đào phu tử chưa tiếp nhận để ở bên cạnh, đột nhiên nằm xuống cạnh thân thể của Thương Thanh Đại, nhìn lên bầu trời mây trắng bay bay, có chút đăm chiêu hỏi, "Phu tử, ngươi có hâm mộ đám mây trên bầu trời kia hay không?"
"Vì sao hâm mộ?" Thương Thanh Đại chống nửa thân mình lên, giương mắt nhìn về phía không trung.
"Muốn đi thì đi, đám mây có thể như vậy, thật tốt..." Đỗ Nhược nói xong, nhắm hai mắt lại, "Phu tử, về sau ngươi đi đâu, ta liền đi nơi đó... Ngươi nói..."
"..."
Thương Thanh Đại giật mình, thoáng nhìn qua Đỗ Nhược, nha đầu kia cũng không tính nói hết lời.
Nhưng mà, cho dù một câu như vậy, đã đủ làm cho lòng Thương Thanh Đại ấm áp.
"Tiểu Nhược, đường đi của ta không tốt, ngươi không sợ sao?" Thương Thanh Đại thản nhiên hỏi một câu.
"Không sợ..." đột nhiên Đỗ Nhược mở to mắt xoay người ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Thương Thanh Đại, "Phu tử..." Đôi mắt trong suốt, chớp động sáng rực sự si mê.
Ánh mắt đó rơi vào đáy mắt Thương Thanh Đại, đốt hai má của nàng, lòng của nàng, đều nhiệt đến nóng bỏng.
"Phu tử..."
Kinh ngạc nhìn Đỗ Nhược bỗng dưng đến gần mình, đầu tiên Thương Thanh Đại ngạc nhiên, lại bị bàn tay nhỏ bé của Đỗ Nhược giữ lấy hai má nóng như lửa của mình, Thương Thanh Đại cố trấn định khẽ quát một tiếng, "Tiểu Nhược, không được hồ nháo."
"Nếu lần này ta không nghe lời, phu tử sẽ trách phạt ta?" Thanh âm nhỏ vụn khàn khàn, rơi vào trong tai Thương Thanh Đại, lại thêm một phiên tư vị mĩ miều.
"Tiểu Nhược, ta sẽ sinh khí..."
Thương Thanh Đại im bặt, bởi vì chóp mũi Đỗ Nhược đã đụng chóp mũi của nàng, da thịt nhẹ nhàng vuốt ve, đã đủ làm cho trong lòng Thương Thanh Đại dâng lên một mạt nhuyễn cảm trước nay chưa từng có.
Bang bang! Bang bang! Bang bang!
Tim đập nhanh hơn, Thương Thanh Đại theo bản năng muốn ngăn cản Đỗ Nhược hồ nháo, nhưng mà trong lòng lại có cảm giác như chờ mong Đỗ Nhược tiếp tục hồ nháo.
"Phu tử, ta chỉ nghe lời ngươi, cũng chỉ chuẩn một mình ngươi đánh..."
Thanh âm Đỗ Nhược gần trong gang tấc, môi của Đỗ Nhược run rẩy dừng ở khóe miệng Thương Thanh Đại, thử điểm một chút, phát giác Thương Thanh Đại cũng không có ý phản kháng, lại nhu thuận cọ cọ môi của Thương Thanh Đại.
Thân mình Thương Thanh Đại cứng đờ, hai tay ngược lại không biết làm sao lại đặt sau lưng Đỗ Nhược, không biết là nên đẩy ra, hay là nên ôm lấy.
Như thế nào có thể như vậy? Lại có thể nào như vậy?
Tiểu Nhược là nữ tử, tiểu Nhược là đệ tử của nàng, tiểu Nhược... Phải... Phải...
Trong đầu Thương Thanh Đại trống rỗng, ngay lúc môi Đỗ Nhược như cánh hoa dùng sức in lại trên môi của mình, đầu lưỡi dò xét từng vị trí, làm càn khiêu mở đôi môi Thương Thanh Đại, Thương Thanh Đại hít sâu một hơi, một chốc chậm chạp hít thở không thông, lại bởi vì một chốc này theo bản năng há mồm, bị Đỗ Nhược hôn càng thêm sâu hơn.
Không thể! Không thể? Không thể....
"Không... Không thể..."
Ngay lúc Thương Thanh Đại thanh tỉnh dùng sức đẩy Đỗ Nhược ra, nàng lại mở to mắt phát hiện, nàng đẩy bất quá là chăn mền bằng gấm rất nặng trên người, mà chính mình lúc này, đã có một tầng mồ hôi mỏng, trái tim còn nhảy cuồng loạn.
"Như thế nào lại là mộng?"
Thương Thanh Đại liên tiếp hít vài ngụm khí, làm cho sự bối rối của mình hơi hơi bình tĩnh lại, lúc này mới cảm thấy may mắn nói một câu, "Thật tốt... Chỉ là mộng... Chỉ là... Mộng thôi..."
Thương Thanh Đại đem chăn mền bằng gấm đắp lại trên người, cong người lại, nằm nghiêng, ánh mắt kinh ngạc nhìn thành giường, lại phát ra một tiếng than nhẹ.
"Đó là?"
Ánh mắt đảo quanh đột nhiên dừng lại trên thành giường, Thương Thanh Đại xê dịch thân mình, cuối cùng thấy rõ một dòng chữ nhỏ khắc trên đó -- sớm lớn lên, sớm cùng cha mẹ cùng nhau hành y tế thế.
"Đồ ngốc... Trưởng thành... Nhiều chuyện thân bất do kỷ hơn..."
Thương Thanh Đại chua xót cười, chuyện cũ trong đầu phủ đầy bụi dần dần hiện ra.
Năm ấy, Thương Thanh Đại mới bảy tuổi, nàng im lặng ngồi bên thư án, cúi đầu luyện viết tên của mình -- Thanh Đại.
Mà phía sau nàng, là mẫu thân xinh đẹp mỉm cười cúi người, đặt một cái đĩa điểm tâm nhỏ cho nàng, ôn nhu nói: "Đại nhi, nếu lúc này có thể viết đúng tên, sau khi ăn điểm tâm xong, nương cho... người làm thêm một mâm nữa?"
"Ân!" Thương Thanh Đại vui mừng gật gật đầu, còn cố gắng đem tên mình viết lại một lần nữa.
"Đại nhi, viết chữ giống như cách làm người, nhất định phải ngay thẳng, làm nghề y cũng giống như học viết chữ, đều phải ngay thẳng." Mẫu thân từ từ nói xong, xoa xoa đầu Thương Thanh Đại, "Tâm ngay thẳng, so với cái gì cũng đều trọng yếu hơn, nhớ kỹ không?"
"Ân!"
"Kia... Từ này..."
"Sai lệch chút! Mẫu thân, ta viết một lần nữa!"
Mẫu thân sủng nịch cười, tay cầm lấy một khối điểm tâm nhỏ, đưa tới gần miệng Thương Thanh Đại, "Coi như chính trực, mẫu thân thưởng ngươi một khối."
Tiểu Thanh Đại lắc lắc đầu, nói: "Không! Mẫu thân, ta viết chưa đúng, ta tuyệt đối không ăn, để ta viết lại một lần nữa!"
"Đại nhi ngốc."
"Mẫu thân, ngươi xem, lần này, ta viết đúng không?"
Vĩnh viễn đều không quên được, mẫu thân ôn nhu cười, cũng vĩnh viễn không quên được lời mẫu thân đã dạy nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~ mọi người ngủ ngon ~ khụ khụ ~ phu tử nằm mộng ~~ có vừa lòng?