"Tiểu Nhược bị người bắt đi?" trong Linh Xu Viện, đang im lặng nghiên cứu sách y, Thương Thanh Đại nghe được tin tức như thế, quyển sách trên tay "Ba" một tiếng rớt xuống đất, Thương Thanh Đại khẩn trương nhìn Trần Thủy Tô chạy tới báo tin, "Tiểu Nhược bị bắt ở đâu?"

Trần Thủy Tô hít vài hơi, "Nàng đi theo Trọng ca ca ra ngoài giải sầu, không nghĩ tới mới ra ngõ hẻm, liền gặp ngựa đang hoảng, sau đó không rõ người nào bắt đi."
Thương Thanh Đại hít một hơi, việc này nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người là hiềm nghi lớn nhất -- Tề Tương Nương!
"Chỉ cần các ngươi báo quan, Triệu quan phủ bên kia chắc chắn xuất động nha sai." Thương Thanh Đại nắm chặt tay, cố gắng làm cho chính mình trấn tĩnh lại, nàng xoay người viết một phong thư, đưa cho Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, ngươi giúp ta đưa phong thư này đến Tống Vương điện hạ, thỉnh hắn thúc giục tân nhiệm quan phủ Triệu Duẫn tìm người."
"Vâng!" Trần Thủy Tô gật gật đầu, tiếp nhận phong thư trong tay Thương Thanh Đại.
"Mau đi đi, ngươi cũng phải cẩn thận chút." Thương Thanh Đại thúc giục một câu, không quên dặn một câu, Trần Thủy Tô liền chạy ra khỏi Linh Xu Viện.
"Tề Tương Nương, ngươi thực sự nghĩ ta không đánh trả sao?" Thương Thanh Đại âm thầm cắn răng, "Tiểu Nhược nếu có cái gì không hay xảy ra, ngươi cho là ngươi còn có thể bình yên?"
Nghĩ xong chuyện cần phải làm, Thương Thanh Đại mở cửa ra, đi đến hậu viện Linh Xu Viện.
Nửa canh giờ sau, Tề Tương Nương nhàn nhã đi về tới Linh Xu Viện, vừa mới bước qua đại môn Linh Xu Viện, liền nhìn thấy Thương Thanh Đại lạnh lùng đứng ở đình viện.
"U? Hôm nay tốt như vậy, đặc biệt tới tiếp đón Nhị nương ta về nhà a?" Tề Tương Nương mang ý khiêu khích một câu, nhưng không có ý dừng lại, nhẹ nhàng liếc Thương Thanh Đại một cái, liền xoay người đi vào nội viện Linh Xu Viện.
"Ngươi bắt tiểu Nhược đi đâu?" Đột nhiên Thương Thanh Đại đưa cánh tay lên ngăn đường đi của Tề Tương Nương, lạnh lùng hỏi một câu.
Tề Tương Nương ra vẻ nghi hoặc, cười lạnh nói: "Thật sự là kì, các đệ tử không phải mấy ngày nay đều ở nhà sao? Đỗ Nhược nha đầu kia cũng không phải là hài tử của ta, ta như thế nào biết nàng ở nơi nào?" Nói xong, Tề Tương Nương nhìn thoáng qua nha hoàn và gã sai vặt đi theo phía sau.
Nha hoàn cùng gã sai vặt hiểu ý, lui ra, còn hô mấy nha hoàn đang quét tuyết ở trong đình viện đều lui xuống.
Tề Tương Nương chờ đình viện đều không có ai nữa, cười lạnh pha lẫn một tia đắc ý, "Thanh Đại, lần trước ta đã nói với ngươi, xem ra ngươi còn nghe không hiểu a, ngươi liền an tâm nhập cung không tốt sao?"
"Linh Xu Viện cứ mỗi ba năm thì thi học kỳ một lần, trong đó nhân tài kiệt xuất đều là muốn vào Thái Y Viện, tiểu Nhược là lương tài như vậy, có lẽ ngươi có thể giết nàng, nhưng mà, lương tài giống tiểu Nhược không thiếu, ngươi thật sự có thể giết hết sao?" Thương Thanh Đại bước từng bước lại gần bà ấy, "Rất nhanh sẽ đến tháng tám, nếu ta chết tâm, ta nhất định sẽ vào cung tranh thánh sủng, hai cái Thái Y Viện nho nhỏ Tả Hữu viện phán, ta thân là sủng phi, muốn giết hai người này, không có gì là khó! Ta muốn đóng cửa Linh Xu Viện, bất quá cũng là một câu thánh chỉ của bệ hạ là đủ! Ngươi cho là ngươi có thể có được cái gì?!"
"A, lần này ta, ngươi nhưng thật ra thực thông minh, chỉ là có chút việc, ngươi nói sai rồi." Tề Tương Nương cười nhạt, chọn mi nhìn Thương Thanh Đại, "Thứ nhất, ta cũng không có bắt Đỗ Nhược nha đầu kia, ngày sau nếu nàng nghĩ không thông tự sát và vân vân, cùng ta không có nửa điểm can hệ. Thứ hai, ngươi đúng thật là tin những lời ta khích ngươi lần trước a? Những lời nói này, ta đều nói qua với phụ thân ngươi, bất quá là cố ý nói cho ngươi nghe, làm cho ngươi chết tâm mà vào cung."
Thương Thanh Đại cứng đờ nhìn chằm chằm Tề Tương Nương, đôi mắt tràn đầy hận ý, "Tề! Tương! Nương!"
Tề Tương Nương lại đặc ý, bà ấy kề sát vào Thương Thanh Đại, "Chất nữ đều không phải là ta sinh ra, vì sao ta phải đem Linh Xu Viện to như vậy cho bọn hắn a?" Nói xong, Tề Tương Nương càng láo xược, cười ra tiếng, "Nói như thế nào, đều nên đem Linh Xu Viện truyền cho đứa con ở trong bụng ta a." Nói xong, Tề Tương Nương đắc ý, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, "Thanh Đại, nữ nhân là không chịu thua kém nhất, chỉ có cái bụng này, cha ngươi lão niên mà chết, chắc chắn vui mừng đắc chí đi ngay."
"Ngươi... Người hiện tại nên có hết thảy, vốn là nương của ta!"
"Thì sao?"
"Không phải ngươi hạ độc hại nương, nương ta như thế nào lại chết?"
"Là ta làm thì như thế nào? Ngươi có chứng cớ sao?"
"Trời đất làm chứng, báo ứng tất đến, lời nói của ngươi, hẳn sẽ có người nghe thấy!"
Thương Thanh Đại đột nhiên nghiêng người nhìn về phía núi giả trong đình viện, chỉ thấy Thương Đông Nho vẻ mặt xanh mét từ sau núi giả đi ra, cắn răng nhìn Tề Tương Nương.
"Năm đó... Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ngươi nói!"
Tề Tương Nương không ngờ tới, Thương Thanh Đại sẽ dùng đến chiêu này, chỉ cảm thấy mới vừa rồi thật sự là khinh địch, nhưng lại làm cho Thương Thanh Đại có một cơ hội tuyệt hảo!
"Phu quân bớt giận, xin hãy nghe ta giải thích!" Tề Tương Nương khổ sở rơi lệ, bước nhanh đi qua, muốn đỡ lấy cánh tay Thương Đông Nho, lại nhìn Thương Đông Nho lạnh lùng gạt ra, bà ấy đột nhiên rơi nước mắt như mưa, quỳ xuống trước mặt Thương Đông Nho, "Phu quân, nể tình đứa con ở trong bụng, nghe ta giải thích, được không?"
"Nhị nương, đa tạ ngươi đã chỉ điểm cho ta." Thương Thanh Đại đột nhiên mở miệng, Tề Tương Nương chỉ cảm thấy hết thảy đột nhiên trở nên vượt qua bàn tay của mình.
Tề Tương Nương rõ ràng không có để lộ một chút tin gì về tiểu nha đầu kia, vì sao Thương Thanh Đại sẽ nói như vậy?
Thương Thanh Đại không tiếp tục nói hết ý, nàng giương mắt nhìn Thương Đông Nho cười khổ một tiếng, "Cha, ta biết ngươi chắc chắn mềm lòng, nể tình đứa con trong bụng bà ấy, nhất định sẽ không thật sự hưu nàng, ta chỉ nhắc nhở cha một câu. Năm đó bà ấy có thể giết nương vô thanh vô tức, mà hiện giờ người nằm cùng giường với cha là bà ấy, cơ hội xuống tay so với nương năm đó nhiều hơn, ngày sau, mọi chuyện cẩn thận."
"Thanh Đại..." Thương Đông Nho khàn khàn hô một tiếng, nhưng mà căn bản Thương Thanh Đại không muốn liếc hắn thêm một cái.
Thương Thanh Đại đã không còn nhiều thời gian để chần chờ, bước nhanh chạy ra khỏi Linh Xu Viện.
Nếu Thương Thanh Đại đoán không sai, lấy tính cách Tề Tương Nương, tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay ngốc như vậy. Phải bức một nữ tử tự sát, cách dễ dàng nhất chính là làm cho nữ tử này mất trinh tiết.
Đỗ Nhược một khi bị bắt đi, địa phương có thể bị bắt đến không phải là kỹ viện mà đó là nô thị.
Hành Y Đường ở Bá Lăng thành coi như là cũng có danh tiếng, tiểu nha đầu Đỗ Nhược tuổi còn nhỏ nhưng cũng đến khám bệnh tại nhà không ít, dân chúng nhận thức nàng cũng không tính là số ít, cho nên ở nô thị có thể càng có một ít cơ hội. Dù sao mua bán nô tỳ, cần rất nhiều thủ tục, Đỗ Nhược ở nô thị được cho ở bên ngoài sáng càng dài, lại càng dễ dàng được cứu.
Cho nên, Thương Thanh Đại sợ nhất là kết quả, đó là Đỗ Nhược bị bắt tới kỹ viện.
Thanh lâu nữ tử ở Bá Lăng thành đều phải qua quan gia đăng ký, Đỗ Nhược là người bị bắt, tuyệt đối sẽ không bắt đến nơi có danh tiếng, duy nhất có thể, đó là hàng năm quan phủ niêm phong, lại hàng năm cũng cấm không được kỹ nữ kỹ viện.
Tiểu Nhược chỉ là một cái nữ oa thuần khiết, nếu là vào kỹ viện, cho dù được cứu ra, cũng sống không nổi.
Nghĩ đến đây, tâm Thương Thanh Đại xoắn lại mãnh liệt, chỉ hận chính mình vì sao lại sót bước này, làm cho Tề Tương Nương có cơ hội động thủ!
Ngay lúc Thương Thanh Đại đi không lâu, Thương Đông Nho lại xoay người nâng Tề Tương Nương dậy, lạnh lùng nói: "Sinh đứa nhỏ xong, ngươi liền quay về Tề gia đi thôi."
Tề Tương Nương lắc đầu nói: "Năm đó người Hứa thị xác thực muốn để cho một nữ tử mang nàng đi, nếu ta không phải cực kỳ yêu ngươi, như thế nào xuống tay với nàng?"
"..."
"Lòng của nàng chưa bao giờ đặt trên người ngươi, ngươi so với ta rõ ràng, không phải sao? Bằng không ngươi cũng sẽ không tại nơi này mấy ngày nay cùng con của chúng ta say mê trò chuyện mỗi ngày..."
"..."
"Phu quân... Là nàng không đúng trước... Hiện giờ... Ta đã có hài tử của ngươi... Vì sao phải làm cho con ta vừa sinh ra không có nương đây?"
"..."
"Ngươi nhìn Thanh Đại đứa nhỏ này, không có nương, lớn lên trở nên lãnh liệt như thế..."
"..."
"Phu quân..."
"Việc này, có lẽ để ta suy nghĩ."
Nhìn thấy Thương Đông Nho xoay người rời đi, bộ dáng Tề Tương Nương vốn lệ quang trong suốt, nháy mắt biến sạch không còn một mảnh, bà ấy oán hận nhìn về hướng Thương Thanh Đại rời đi, ghi hận trong lòng, nói: "Thương Thanh Đại, quả nhiên không nên cho ngươi đôi cánh dài, hôm nay ngươi thắng, ngươi chờ, sau ngày này, ta sẽ không cho ngươi quá thoải mái!"
Thương Thanh Đại chạy đến địa phương đầu tiên, vẫn là Tống Vương phủ.
Trần Thủy Tô đã sớm đưa thư tín đến, lúc này đang cùng Yến Vân Thâm hướng về Triệu quan phủ.
"Thương tiểu thư?" Vương phủ quản gia thật xa liền nhìn thấy Thương Thanh Đại thở hổn hển, vội vàng đi lên đón.
Thương Thanh Đại hít vài ngụm khí, mới có thể đem lời nói thông thuận, "Thanh Đại... Cầu... Cầu kiến điện hạ... Làm phiền... Làm phiền..."
"Ai! Thương tiểu thư thỉnh vào tiền đường trước nghỉ tạm một lát, ta đi thông truyền điện hạ." Quản gia cho tới bây giờ chưa từng thấy Thương Thanh Đại gấp như vậy, vội vàng ý bảo nha hoàn dẫn đường Thương Thanh Đại đi vào, chính mình bước nhanh thông báo Yến Vân Thâm.
Yến Vân Thâm mới nhận được thư Thương Thanh Đại, không nghĩ quá nhiều, liền lại nghe quản gia thông báo Thương Thanh Đại đã đến trong phủ, hắn buông bút lông trong tài, lưu lại bức tranh đêm Nguyên Tiêu, liền vội vàng tới tiền đường. (tiền sảnh)
"Thỉnh điện hạ cứu cứu tiểu Nhược!" Thương Thanh Đại vừa nhìn thấy Yến Vân Thâm, liền quỳ xuống trước mặt Yến Vân Thâm.
Yến Vân Thâm biết rõ nói chuyện khẩn cấp hơn, vội vàng nâng Thương Thanh Đại dậy, "Thương tiểu thư là bằng hữu tốt của bổn vương, không cần làm đại lễ này, ngươi nói, bổn vương phải giúp ngươi như thế nào?"
Thương Thanh Đại ngẩng mặt lên, "Thanh Đại cầu điện hạ cử trăm người binh phủ, điều tra kỹ viện trong Bá Lăng thành, tiểu Nhược bị bắt vào bên trong kỹ viện!"
"Kỹ viện?" Yến Vân Thâm cả kinh, tức giận nói, "Bá Lăng thành là thủ đô phía Bắc của Đại Yến ta, dưới chân thiên tử, lại vẫn có loại này dám bắt người trên đường đưa vào kỹ viện, không coi ai ra gì!" Nói xong, hắn nhìn về phía quản gia, "Người tới, nhanh chóng điểm một trăm binh phủ chỉnh tề!"
Thương Thanh Đại thở phào nhẹ nhõm, "Thanh Đại trước tạ ơn điện hạ!"
"Không, Bá Lăng thế nhưng có người như vậy, đã không còn là cứu người đơn giản như vậy." Yến Vân Thâm chính kinh nhìn Thương Thanh Đại, "Một ngày chưa trừ hết kỹ viện, hôm nay bị bắt là tiểu Nhược, ngày sau không biết là ai sẽ bị bắt? Phía Bắc Đại Yến ta không nên có nơi dơ bẩn như vậy!" Nói xong, hắn chắc chắn nói, "Ngày mai lâm triều, ta nhất định phải dâng thư cho hoàng huynh, làm cho hắn hạ chỉ triệt để quét sạch kỹ viện trong Bá Lăng thành, phóng thích kỹ nữ hoàn lương, kiên quyết trừng trị tú bà vô lương cùng đám tay chân ác ôn!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kỳ thật chỉ số thông minh của phu tử rất cao ~~ ân ~ hoàn chương ~
Đôi lời: huhu... vốn phải là 2 chương nhưng đang edit giữa chừng thì em dâu nhờ trông cháu dùm, trông cháu xong nó thì không ngủ, vẫn hoạt náo ê a hăng hái, còn bản thân mình thì buồn ngủ quá chừng. Nên thôi, up 1 chương thôi rồi ngủ. Mai mình lại tiếp tục. z..z..Z...z...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện