Khi lọ thuốc nhỏ được đưa tới tay Bạch Như Thường, nàng mệt mỏi ngồi trên giường, muốn đứng dậy hành lễ với phụ thân, Bạch Lãng đau lòng đè lại thân thể của nàng, lắc đầu nói: "Thường nhi, ngươi trước nghỉ tạm, đây là hôm nay phụ thân cầu danh y chế thần dược cho ngươi, nếu cảm thấy tinh thần không khỏe, liền ăn một viên."

Bạch Như Thường thuận theo gật đầu, thật ra ăn một viên thuốc vào, cảm giác mệt mỏi trong người quả thật giảm đi rất nhiều.

Bạch Lãng ý bảo nha hoàn Thúy Ngọc bên cạnh đưa trà ấm lên, "Hầu hạ tiểu thư."

"Vâng, lão gia." Thúy Ngọc gật gật đầu.

Bạch Lãng vuốt râu an tâm cười, cuối cùng xoay người đi khỏi sương phòng.

"Thúy Ngọc, lấy áo choàng đến đây." Bạch Như Thường có chút khí lực, nàng muốn đứng dậy khỏi giường, "Đem cho ta thêm cái khăn che mặt tới."

Thúy Ngọc lo lắng nhìn nàng, "Tiểu thư, ngươi muốn đi ra ngoài?"

"Hôm nay có ước hẹn cùng hắn, há có thể không đi?" Bạch Như Thường lắc đầu cười khẽ, ý cười mang theo một tia chua xót.

Mười tám năm, nàng có thể sống đến hôm nay, xem như may mắn, cũng coi như là bất hạnh.

Vì mẫu thân là nha hoàn, thể nhược lại nhiều bệnh, vốn là trong phủ không thể có thêm tiểu thư nào, không ngờ tới năm đó Lan tiên sinh sự phụ lại chọn nàng đến làm "Đồ Long" (ý là một thanh đao để giết rồng – giết vua), vì thế, nương nàng liền từ nha hoàn lên chức tiểu thiếp, mà nàng cũng thành tam tiểu thư được sủng ái của phủ Thừa tướng.

Nàng chỉ cần nhắm mắt lại, đó là hình ảnh bị vật độc cắn, rít rít sinh đau, lại ẩn ẩn sợ hãi trong lòng.

Không ăn khổ đó, làm sao có thể trở thành quân cờ đắc lực trong tay phụ thân, nương sinh bệnh không ai để ý, nàng sinh bệnh cũng không ai để ý.

Một đời này, chân chính ấm áp, là tâm nguyện lớn nhất của Bạch Như Thường.

Chẳng sợ biết rõ ấm áp trước mắt đều là giả, nàng cũng cam nguyện đắm chìm trong ấm áp giả tạo đó.

Ít nhất, nơi này coi như là nhà của nàng.

Lại ít nhất, bởi vì nàng là tam tiểu thư phủ Thừa tướng, mới có cơ hội gặp gỡ đương kim Tống Vương, làm cho nàng biết, trên đời này có người lắng nghe tiếng đàn của nàng, có thể đau tận xương vì nàng, ngày ngày đem nàng đặt lên đầu quả tim.

"Vân Thâm..." Thì thào gọi tên này một tiếng, trên mặt Bạch Như Thường ý cười ấm áp, làm cho Thúy Ngọc thấy đau lòng.

"Tiểu thư, ngài là người sẽ vào cung a..." Thúy Ngọc cuối cùng nhịn không được nhắc nhở một câu, "Thứ nô tỳ lắm miệng, nếu điện hạ biết ngài sẽ là Hoàng hậu được chọn..."

"Còn có năm tháng, liền để cho ta ích k một lần, cùng hắn ở chung thêm một thời gian, dành chút k niệm trước khi vào cung đi." Bạch Như Thường ảm đảm cười, "Có thể sống thêm năm tháng, cuộc đời này, coi như là không uổng."

"Ai..." Thúy Ngọc biết không thể khuyên nữa, liền đem áo choàng khoác lên người Bạch Như Thường, lại xoay người giúp nàng che khăn mặt lên, "Tiểu thư đi sớm về sớm a."

"Ân, phụ thân nếu tới hỏi, thì nói ta mệt nên đang nghỉ ngơi."

"Vâng."

"Thúy Ngọc, cảm ơn ngươi."

"Tiểu thư nói quá lời."

"Đến, đưa ta đi ra sườn viện đi."

"Vâng"

Thúy Ngọc đỡ lấy Bạch Như Thường, thật cẩn thận hướng đến sườn viện u tĩnh.

Sườn viện là nơi Thừa tướng Bạch Lãng tĩnh dưỡng, trừ bỏ sớm chiều đúng giờ có gã sai vặt đi vào quét tước bên ngoài, bình thường cũng không có người nào đi vào. Bởi vì thân mình tam tiểu thư không tốt, Bạch Lãng còn dặn dò, nếu tam tiểu thư cảm thấy các vị phu nhân ở hậu viện nghe khúc phiền, có thể đi sườn viện tĩnh dưỡng thân mình.

Cho nên, nhóm gã sai vặt thấy Thúy Ngọc giúp đỡ tam tiểu thư mệt mỏi đi vào sườn viện, chỉ biết chắc là tam tiểu thư muốn đi vào tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.

Nhờ nguyên nhân như thế, cửa hông bên trong biệt viện, liền giúp Bạch Như Thường trốn ra khỏi nhà.

Thường xuyên lui tới, cửa hông mới mở ra, bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa, mã phu là gã sai vặt của Tống Vương phủ, hắn nhếch miệng cười với Bạch Như Thường, liền cung kính nhảy xuống xe ngựa, thỉnh Bạch Như Thường lên xe.

Ngay lúc xe ngựa chạy càng lúc càng xa, liền có một gã sai vặt trong phủ lén lút chạy tới thư phòng, đem hết những gì mình nhìn thấy bẩm báo Bạch Lãng.

"Tốt lắm, đi quản gia lĩnh thưởng đi."

Bạch Lãng khí định thần nhàn như trước luyệt chữ, hắn cho lui gã sai vặt còn đang vui rạo rực, thẳng đến trên bàn đặt giấy Tuyên Thành, viết xuống hai chữ to, hắn mới thật dài thở phào nhẹ nhõm.

"Nữ nhi lớn, càng khó giữ trong phòng a."

Bạch Lãng vừa lòng nhìn hai chữ to kia, nhịn không được lầm bầm lầu bầu một câu, "Hao hết tâm tư đi phòng, chẳng biết thời biết thế, bày ra cục diện tương tư này. Vân Thâm con ta, để sau này vi phụ đưa cho ngươi phiến giang sơn này, lại cho ngươi trở thành một đế vương chết tâm đi."

Tương tư.

Rõ ràng hai chữ, mạnh mẽ hữu lực.

Chỉ cần Bạch Như Thường vào cung, tình huynh đệ giữa Yến Vân Hoa cùng Yến Vân Thâm tuyệt đối sẽ có vết nứt. Hồng nhan là kẻ gây họa, tương tư trong lòng, kết cục sớm đã thành, ai cũng trốn không thoát.

"Đạp đạp... Đạp đạp... Đạp đạp..."

Xe ngựa chạy một đường đến biệt viện Tống Vương, Yến Vân Thâm ở đình hồ biệt viện chờ đã lâu.

"Thường nhi!"

Yến Vân Thâm bước nhanh nghênh đón, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, thổi vài hơi, vì nàng ủ ấm tay, "Đến, ta sai ngươi đun dược thiện thang giúp làm ấm thân đến, nhất định ngươi phải uống nhiều hơn." Nói xong, yêu thương nhẹ nhàng thở dài, "Chờ ngươi thành Vương phi của ta, ta nhất định phải thỉnh Thương tiểu thư vì ngươi kê thêm mấy loại thuốc uống, điều dưỡng thân mình ngươi tốt lên."

Bạch Như Thường thản nhiên cười nói: "Nếu ta vẫn là điều dưỡng không tốt thì sao?"

Yến Vân Thâm nghiêm mặt nói: "Như thế nào như vậy? Thương tiểu thư y thuật cao siêu, ngươi xem tiểu Nhược nha đầu kia, hôm qua trên mặt nàng đều có huyết sắc, ta tin y thuật của Thương tiểu thư!"

Bạch Như Thường mỉm cười lắc lắc đầu, "Không nói cái này nữa, ta xem hôm nay thời tiết thật tốt, đột nhiên muốn đàn một khúc cho ngươi."

Yến Vân Thâm gật đầu cười nói: "Tốt!" Nói xong, hắn liền nói với gã sai vặt đang cười trộm, "Nhanh đi mang cầm của Thường nhi tới đây!"

"Vâng!"

"Chậm đã, mang theo tiêu của bổn vương, đều mang tới đây!"

"Vâng."

Yến Vân Thâm đỡ Bạch Như Thường ngồi xuống ghế đá trong đình, hắn cẩn thận vì nàng bị lạnh mà thổi chút dược thiện thang, đưa đến bên miệng Bạch Như Thường, "Đến, trước uống một ngụm."

Bạch Như Thường cười nhẹ tiếp nhận bát dược, "Vân Thâm, giúp ta đem cái khăn che mặt kéo xuống đi."

"Được." Yến Vân Thâm hiểu ý cười, đứng dậy ôn nhu gở khăn che mặt Bạch Như Thường xuống, khi nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ kia, hắn không khỏi ngây ngốc chớp mắt một cái.

Bạch Như Thường xấu hổ cúi đầu nói: "Điện hạ lỗ mãng."

Yến Vân Thâm ho nhẹ một tiếng, áy náy nói: "Thường nhi, ta vừa rồi... Thất lễ."

"Ta... Cũng không thật sự có ý trách ngươi."

"A, vậy là tốt rồi, tốt rồi."

Yến Vân Thâm thở phào nhẹ nhõm, hắn ngồi xuống trước người Bạch Như Thường, "Thường nhi, nhanh nếm thử một chút."

"Ân." Bạch Như Thường gật đầu, uống một ngụm nhỏ.

Kỳ thật nàng không có nói với Yến Vân Thâm, thuở nhỏ nàng dính độc, thật ra đã sớm mất đi vị giác, căn bản không cảm nhận được dược thiện thang này hay mỹ vị gì.

"Như thế nào? Uống có được không?"

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Yến Vân Thâm vui vẻ nói: "Vậy là tốt rồi! Người tới, thưởng cho đầu bếp mười thỏi bạc!"

"Vâng!"

"Thường nhi, không biết vì sao, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy được ngươi thật là thân thiết, ngươi nói, có phải đời trước ta đã gặp qua ngươi rồi không?" Lúc này Yến Vân Thâm, trong lòng tràn đầy đều là Bạch Như Thường, làm sao còn giống bộ dáng Tống Vương điện hạ thường ngày.

Bạch Như Thường thấp giọng nói: "Ngươi lại nói mê sảng."

"Thường nhi thích nghe, sẽ không phải là mê sảng!" Yến Vân Thâm cười đến vui mừng, ánh nắng ấm áp chiếu lên trên mặt anh tuấn của hắn, hắn đẹp như thần tiên trên trời, thản nhiên tỏa ánh hào quang.

Bạch Như Thường chua xót cười cười, đôi mắt ngấn nước, nàng buông bát dược xuống, ngón tay sờ lên chân mày rồi tới mi mắt Yến Vân Thâm, "Vân Thâm... Lông mi của ngươi nhìn tốt lắm..."

Yến Vân Thâm xúc động lợi hại, bắt được tay nàng, hôn một cái đầu ngón tay nàng, "Thường nhi của ta nhìn cũng đẹp lắm a."

"Điện... Điện hạ..."

Một gã sai vặt ở ngoài đình chần chờ hô một tiếng.

"Mang cầm đến đây rồi sao?"

Yến Vân Thâm quay đầu lại cười, lại phát hiện không phải gã sai vặt đi lấy cầm, hắn thấy trên mặt gã sai vặt lúng túng, không khỏi hỏi: "Chuyện gì?"

Gã sai vặt đáp: "Bên ngoài biệt viện có một tiểu nha đầu tên Trần Thủy Tô cầu kiến điện hạ."

"Thủy Tô? Nàng như thế nào lại đến đây?"

Gã sai vặt còn chưa kịp trả lời, lại một gã sai vặt bối rối chạy tới, "Điện hạ, quản gia ở Vương phủ sai người tìm ngài hồi phủ, nói bệ hạ tới!"

"Hôm nay... Nhưng mà..." Yến Vấn Thâm áy náy nhìn Bạch Như Thường, "Thường nhi, ta..."

"Ta không sao, Vân Thâm, bệ hạ đều đến đây, ngươi vẫn là nên trở về đi." Bạch Như Thường gật gật đầu, "Thân mình ta đã đỡ nhiều rồi, gọi gã sai vặt đưa ta trở về là tốt rồi."

"Thực xin lỗi, Thường nhi."

"Không sao."

"Cẩn thận đưa Thường nhi trở về." Yến Vân Thâm nghiêm nghị lệnh một câu, lại nặng nề thở dài, "Chuẩn bị ngựa! Hồi phủ!"

"Vâng!"

Yến Vân Thâm không quên nhìn theo Bạch Như Thường đi xa, trái tim, đột nhiên cảm thấy bất an.

Hắn lệnh gã sai vặt dẫn Trần Thủy Tô tiến vào tiền đường trước, chính mình bước nhanh đi đến sau.

"Điện hạ! Cầu ngươi phái người giúp chúng ta tìm tiểu Nhược!" Trần Thủy Tô thấy Yến Vân Thâm đến, liền lo lắng quỳ xuống, "Tiểu Nhược đã một đêm không trở lại!"

Yến Vân Thâm cả kinh, "Đây là có chuyện gì? Từ Đông thành đến Nam thành, một đường trị an rất tốt, không nên có người dám ở nơi đó bắt người mới phải."

"Đêm qua tiểu Nhược tìm một tiểu khất cái đưa cái khăn tay về, truyền lời nói, nàng lo lắng an nguy phu tử, bảo đảm phu tử bình yên trở lại Linh Xu Viện, nàng liền trở về, nhưng mà... Nhưng mà một đêm nàng chưa về..."

"Vậy là do quá muộn, nàng lưu lại Linh Xu Viện?"

"Không, ta vốn cũng tưởng như vậy, sáng sớm ta đã đi một chuyến đến Linh Xu Viện, phát hiện tiểu Nhược căn bản không ở Linh Xu Viện, thậm chí phu tử cũng không có quay về Linh Xu Viện."

"Đây..."

"Ta cảm thấy được tiểu Nhược nhất định đã xảy ra chuyện! Từ trước đến nay, nàng làm việc đều có suy tính, sẽ không đột nhiên mất tích!"

Yến Vân Thâm định thần nghĩ nghĩ, "Thủy Tô, ngươi đừng hoảng, bổn vương phái năm mươi phủ vệ đi tìm, ngươi mang một phong thư đưa cho quan đại nhân Triệu Duẫn, kêu hắn hiệp trợ bổn vương tìm người."

"Ân!" Trần Thủy Tô cảm kích mãnh liệt gật đầu.

"Chuẩn bị giấy bút!" Yến Vân Thâm sai người đưa lên giấy bút, rất nhanh viết xong một phong thư, đưa cho Trần Thủy Tô, "Ngươi chạy tới quan phủ triều đình truyền tin trước, hôm nay bệ hạ đến Vương phủ của ta, ta phải trở về gặp mặt thánh thượng, đợi một chút, ta lại đến Hành Y Đường tìm các ngươi, tỉ mỉ hỏi một chút, lúc ấy rốt cuộc là tình huống gì."

"Ân!" Trần Thủy Tô khấu đầu thật mạnh với Yến Vân Thâm, "Điện hạ là người tốt, nếu tiểu Nhược và phu tử có thể bình yên trở về, chắc chắn ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt!"

"Nha đầu ngốc, nhanh đi truyền tin đi, báo đáp và vân vân, ngày sau hãy nói." Yến Vân Thâm đỡ nàng đứng lên, "Chuẩn bị xe ngựa, đưa Thủy Tô đi tới phủ Triệu đại nhân, phải nhanh hơn so với nàng đi đường."

"Điện hạ, ngựa đã chuẩn bị xong."

"Thủy Tô, ngươi chờ bọn hắn đưa ngươi đi, bổn vương đi trước một bước." Yến Vân Thâm nói xong, liền bước nhanh đi ra cửa biệt viện, xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa đi xe khỏi tầm mắt Trần Thủy Tô.

Hôm nay Trần Thủy Tô vì tiểu Nhược mà đến, như vậy Linh Xu Viện nếu biết tiểu Nhược và Thương tiểu thư một đêm chưa về, tất nhiên cũng tìm tới phụ cận cửa cung hỏi một chút, hoàng huynh biết việc này thì cũng quan tâm đến.

Ngay khi trên đường trở về Tống Vương phủ, Yến Vân Thâm đã đoán được ý đồ Yến Vân Hoa đến.

Đôi lời: choy oy, phải chi nhân cơ hội nay tiểu Nhược bỏ trốn luôn với phu tử đi, đừng tham gia vào cung đấu là được rồi, khỏi phải ngược. :<

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện