Bóng đêm dày đặc, đêm mùa hè, tóm lại là yên tĩnh không được.

Tiếng côn trùng kêu to khúc khúc tụ tập ở bụi rậm, chỉ có một phần mộ lẳng lặng được chôn cất sơ sài ở sâu bên trong.

Ba tháng trước, nếu Thương Thanh Đại để ý, xung quanh mộ phần của Hứa Nhược Mai không có cỏ dại mọc lung tung.

Từ mười năm trước khi biết trong lòng ái thê cất giấu một nữ tử, Thương Đông Nho sinh hận với Hứa Nhược Mai, vì thế sau khi hạ táng nàng, hắn rất ít đi tảo mộ.

Đối với Tề Tương Nương mà nói, Thương Đông Nho ít đi tảo một một lần thì tốt một lần.

Con người luôn là động vật mau quên, thời gian dài, Hứa Nhược Mai trong lòng Thương Đông Nho trở thành một kí ức phai nhòa, dần dần mơ hồ.

Dù sao, chỉ có người sống mới là đáng quý trọng.

Thương Đông Nho biết đạo lý này, Tề Tương Nương lại càng hiểu đạo lý này.

Đối với Lan tiên sinh mà nói, tuy rằng Hứa Nhược Mai đã rời trần thế, nhưng chỗ ngồi nơi mộ phần này, mỗi khi đến đêm trăng tròn, Lan tiên sinh sẽ lặng lẽ đến xem nàng.

Đẩy bụi rậm ra, Lan tiên sinh chậm rãi đi đến mộ phần, tâm tình dường như đang tốt, trong tay nàng còn cầm theo một bầu rượu.

"Nhược Mai, ta đến cùng nàng."

Lan tiên sinh khàn khàn nói một câu, ngồi xuống, dựa vào bia mộ.

Nàng ngửa đầu uống một ngụm rượu, gỡ mặt nạ màu bạc xuống, lộ ra gương mặt tràn đầy tơ máu, tự giễu cười nói: "Nhược Mai, ta như thế này mà chết, có phải thực dọa nàng hay không?"

Gió lạnh vù vù, ngoài bụi rậm, trả lời Lan tiên sinh chỉ có tiếng côn trùng kêu khúc khúc.

"Phải kế nhiệm truyền thừa của sư phụ, đây là hy sinh phải có, bằng không lấy công lực của ta, căn bản không khống chế được cổ mẫu mà sư phụ nuôi dưỡng." Lan tiên sinh nói xong nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Chỉ hy vọng trên đường xuống hoàng tuyền gặp nàng, nàng còn có thể nhận ra ta."

Lan tiên sinh lại uống một ngụm rượu, ánh mắt nhìn hình dáng Linh Xu Viện xa xa.

"Nhất định nơi này rất lạnh đi?"

"Bất quá nàng đừng sợ, mấy ngày nữa, chỗ ngồi Linh Xu Viện sẽ ấm lên, cái gì nên là của nàng, người khác đừng mơ tưởng chiếm được một tấc!"

"Nhược Mai, nàng đợi thêm mấy ngày nữa, kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày thôi."

"Thanh Đại..."

Lan tiên sinh đột nhiên đứng lên, thuận tay cầm mặt nạ bạc đeo lên, cảm thấy có người tới gần, chuẩn bị rời đi nơi này.

"Ngươi đứng lại!" Tề Tương Nương cầm đèn lồng quát chói tai một tiếng, lại sợ kinh động những người khác, cố gắng đè thấp giọng chút, "Ta không gọi người bắt ngươi, hiện tại tự nhiên cũng sẽ không bắt ngươi, ngươi sợ ta làm chi?"

"Sợ ngươi?" Lan tiên sinh dừng cước bộ, đột nhiên cười lạnh xoay người lại, giọng lạnh lùng nói, "Ta quả thật sợ, sợ các ngươi sống quá lâu, làm cho Nhược Mai đợi lâu!"

Thân mình Tề Tương Nương bỗng dưng run lên, hít sâu một hơi, từ từ đến gần Lan tiên sinh, "Ngươi muốn mạng của ta đến như vậy sao?"

Lan tiên sinh cắn răng nói: "Ngươi làm gì, ông trời đều nhìn thấy. Ngươi đừng cho là ta không biết, tám năm trước nếu không phải ngươi ở giữa làm khó dễ, Thương Đông Nho như thế nào biết ta cùng Nhược Mai có ước hẹn?"

"..." Tề Tương Nương trầm mặc không nói.

Lan tiên sinh căm hận nói: "Thương Đông Nho đáng chết, ngươi cũng không nên sống!"

"Bạch Thừa tướng chắc chắn sẽ thua rồi, ta xin khuyên ngươi một câu, sớm rời khỏi trận phân tranh này đi." Tề Tương Nương nghẹn ngào nói một câu, cúi đầu xuống, "Chỉ cần ngươi hứa rời đi, mạng của Thương Đông Nho ta giúp ngươi lấy, mà mạng của ta, ta cũng sẽ tự mình đưa tới."

"A, Nhị nương độc ác đến đoạn tự con nối dòng nhưng lại ở trước mặt người xa lạ như ta dâng tính mạng?" Lan tiên sinh thản nhiên lên tiếng, trong lòng xen lẫn kinh ngạc, nhịn không được nói một câu, "Xem ra ngươi có chút quen biết ta."

Tề Tương Nương cười khổ nói: "Biết càng nhiều, lại càng thống khổ, ta thà rằng chưa từng bước vào bàn cờ này."

"Tề Tương Nương! Ngươi đừng có diễn trò giả mù sa mưa! Nhược Mai là do ngươi hại chết, chỉ bằng việc này, ta sẽ không cho ngươi chết thoải mái!" Lan tiên sinh tiến lại gần Tề Tương Nương, đột nhiên bóp cổ Tề Tương Nương, "Hiện tại ta muốn mạng của ngươi!"

"Lan... Lan... Sư t..." Tề Tương Nương đột nhiên gian nan hô một tiếng, hốc mắt bỗng dưng tràn đầy nước mắt.

Lan tiên sinh kinh ngạc vô cùng nhìn Tề Tương Nương, "Ngươi... Ngươi gọi ta là cái gì?"

"Lan sư t... Ngươi thật không biết ta sao?" Thừa dịp lực đạo ngón tay Lan tiên sinh khẽ buông lỏng, Tề Tương Nương rưng rưng thê lương nói, "Sau khi ta bị người nhà bắt về, bọn họ làm thuật thay đổi gương mặt ta, chẳng lẽ dung mạo ta thay đổi, ngươi ngay cả giọng của ta cũng không nghe ra sao?"

Tương Nương... Tương phối với...lệ là Trúc...

Nàng đúng là A Trúc! Lan tiên sinh đột nhiên hiểu được vì sao nàng sẽ biết nhiều như vậy, càng giật mình hiểu được, cái gọi là đại kế báo thù, kỳ thật vẫn là Tề gia đều biết một phần, hôm nay mặc dù Bạch Như Thường vào cung, đương kim thiên tử cũng sẽ không theo kế hoạch sủng hạnh Bạch Như Thường, làm cho chính mình trúng độc bỏ mình.

A Trúc đúng là người Tề gia, A Trúc cũng biết sư phụ cùng Bạch Thừa tướng có giao tình.

"Ngươi chính là vì mưu đoạt Linh Xu Viện, mới hạ độc thủ với Nhược Mai?!" Lan tiên sinh khiếp sợ gầm lên một tiếng, lực đạo ngón tay đột nhiên lại tăng lên.

Không vì gặp lại mà vui sướng, Tề Tương Nương biết, Hứa Nhược Mai dù đã chết, nàng vĩnh viễn cũng không thay thế được.

"Khụ khụ... Lan sư t... Khụ khụ... Cầu ngươi... Nghe lời ta... Mau rời khỏi đi... Khụ khụ... Rời Bá Lăng đi..." Tề Tương Nương cơ hồ khó khăn nói xong một câu, Lan tiên sinh kinh sợ buông lỏng tay ra, khiến Tề Tương Nương xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất.

Đèn lồng rớt trên mặt đất, ánh nến dần dần đốt sạch cả đèn lồng.

Ánh lửa chiếu vào gương mặt Tề Tương Nương, là trái tim đau như thiêu đốt, chiếu vào mặt nạ bạc của Lan tiên sinh, lại là lạnh lẽo đến khắc cốt.

"Ngươi muốn Linh Xu Viện, ngươi có thể nói với ta một câu, ta có thể mang Nhược Mai đi, Linh Xu Viện sẽ là của ngươi." Lan tiên sinh nghẹn ngào, khàn khàn mà thê lương, "Ngươi vì sao hạ độc thủ với Nhược Mai? Vì sao?!"

Tề Tương Nương cười lạnh nói: "Ta nghĩ thứ ta muốn... Khụ khụ... Vẫn là ngươi a." Nói xong, nàng gắt gao kéo lấy áo khoác của Lan tiên sinh, thê lương cười nói, "Nhưng hiện tại ta đã biết... Mặc kệ Hứa Nhược Mai sống hay chết... Nàng vĩnh viễn là người chiến thắng... Ha hả... Vĩnh viễn là người thắng cuộc..."

"Yêu một người, không phải như ngươi."

"Đó là cái dạng gì? Giống như ngươi... Ngốc sao?" Tề Tương Nương cười lạnh một tiếng, chỉ vào mộ phần Hứa Nhược Mai cười nói, "Năm đó ngươi có biết vì sao nàng không đi theo ngươi?"

Đáy mắt Lan tiên sinh hiện lên một tia phủ định, "Chẳng lẽ lại bởi vì ngươi?!"

"Vì cho ngươi kế tục truyền thừa, sư phụ lệnh ta thả cổ trùng trên dưới Hứa gia, nếu nàng không đồng ý hôn sự, cả nhà Hứa gia đều sẽ chết." Tề Tương Nương chậm rãi đứng lên, chưa kịp đứng vững, đã bị Lan tiên sinh hung hăng nắm lấy cổ tay.

"Ngươi nói cái gì?!"

"Từ đầu tới cuối, người ngốc vẫn là ngươi!"

Tề Tương Nương âm lãnh cười, nhịn đau tiếp tục nói: "Nàng vì tính mệnh người nhà, lòng nóng như lửa đốt, ngươi ở bến đò ngốc chờ nàng, nàng bị Thương Đông Nho dùng kế làm mất đi sự trong sạch, ngươi còn ở bến đò ngốc chờ nàng, nàng tuyệt vọng nhận mệnh hôn sự Thương Đông Nho, ngươi tiếp tục ngốc ở bến đò chờ nàng."

"..." Lan tiên sinh run rẩy kịch liệt, không thể tin những gì mình nghe được.

Tề Tương Nương cười lạnh nói: "Ngươi cuồng dại dứt khoát với nàng, nhưng ngươi vì nàng làm cái gì đây? A, nếu không phải mười năm sau ngươi lại xuất hiện trước mặt nàng, ta như thế nào có cơ hội ly gián nàng và Thương Đông Nho đây?"

"Nếu ngươi không ước hẹn cùng nàng ôn chuyện, như thế nào làm cho Thương Đông Nho thấy được một màn ngươi ôm nàng đây? Ngươi nói ta hại Hứa Nhược Mai, vậy ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không tính là đồng lõa?! Lan sư t, kỳ thật ngươi và ta đều giống nhau, ngươi tự lừa mình dối người, tự mình cho rằng ngươi là một mảnh tình thâm với Hứa Nhược Mai sao?"

Lần này Tề Tương Nương đến gần Lan tiên sinh, ngữ khí mê hoặc nói: "Lan sư t, nghe lời ta rời Bá Lăng đi, đợi Thương Đông Nho và Linh Xu Viện rơi vào tay ta, ta chắc chắn làm cho tên nam nhân đê tiện này so với chết còn thảm hơn, ngươi tin ta..."

"Câm mồm! Không được nói! Không được nói!" Lan tiên sinh run rẩy mãnh liệt, "Ta không có hại Nhược Mai, ta không có hại Nhược Mai!" Nàng hổ thẹn nhìn mộ phần, đột nhiên cảm giác mùi gì đó vọt tới yết hầu, tầm mắt trở nên mơ hồ, "Ta chỉ muốn... Mang nàng đi... Cho nàng cả đời... Ấm áp cùng ôn nhu..."

"Chính ngươi hại tính mệnh của nàng!"

"Ta không có!"

"Lan sư t, không cần lại lừa mình dối người!"

"Ta..."

"Người nào ở bên kia?!"

Chung quy gã sai vặt tuần tra phát hiện phần mộ bên này có âm thanh khác thường, hét lớn một tiếng, liền bước nhanh, chạy tới hướng bên này.

Tề Tương Nương trầm giọng nói: "Lan sư t, trên thế gian này người duy nhất nghĩ cho ngươi chỉ còn có ta, ngươi tin ta một lần, mau chút rời khỏi thế cục này đi!"

"Ta... Ta..."

Hiện nay không phải thời điểm bại lộ chính mình, Lan tiên sinh mãnh liệt lắc lắc đầu, xoay mũi chân một bước, chạy vào bên trong rừng rậm, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Phu nhân?!" Cầm theo lồng đèn, gã sai vặt chạy đến trước mộ phần, ngạc nhiên một chút, vội vàng ôm quyền hỏi Tề Tương Nương, "Đã trễ thế này, như thế nào phu nhân lại một mình tới nơi này?"

Tề Tương Nương nhíu mày ảo não nói: "Ban đêm luôn mộng thấy t t không thoải mái, cho nên liền đứng dậy đến đây xem, này khi không bị một con mèo hoang làm hoảng sợ, ngay cả đèn lồng cũng bị đốt rụi."

Nhóm gã sai vặt nghe được nơm nớp lo sợ, đồng thanh nói: "Phu nhân nên đợi đến ban ngày hãy đến nhìn đi."

"Ai, t t đáng thương của ta a." Tề Tương Nương lắc lắc đầu, nghiêm túc phân phó nói, "Ngày mai thỉnh công nhân tu sửa mộ đến, cố gắng đem... mấy bụi cây hoang dại này cắt tỉa, nhổ gọn lại, đều cao gần nửa thân người, trách không được t t ở không thoải mái."

"Vâng."

"Trở về đi." Tề Tương Nương lạnh lùng thốt một câu, liền để nhóm gã sai vặt che chở trở về hậu viện Linh Xu Viện.

Gió đêm rì rào, Tề Tương Nương về tới sương phòng, nàng đẩy cửa sổ nhỏ ra, nhìn về hướng Lan tiên sinh rời khỏi, nâng tay xoa xoa giọt lệ còn sót lại nơi khóe mắt.

"Lan sư t, ta sẽ không ngốc giống ngươi, chỉ biết chờ. Nên thứ gì là của ta, sớm hay muộn đều là của ta, cho nên người của ta, sớm hay muộn cũng là người của ta. Mẹ con Hứa Nhược Mai không trốn thoát một chữ chết, ngươi tự nhiên cũng trốn không thoát một chữ tình, còn nhiều thời gian, ngươi sẽ phát hiện điểm tốt của ta."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm trước Trường Ngưng mới giải phẫu cắt bỏ túi mật, hôm nay cảm giác tinh thần không tồi, vì thế chuẩn bị khôi phục tái sinh ~

Mọi người đợi lâu thật có lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện