"Ta chỉ muốn cả đời che chở phu tử, không cho ai xúc phạm tới ngươi nửa phần nữa."
Những lời này mặc dù đã qua nhiều ngày, Thương Thanh Đại mỗi lần nghĩ đến, lòng tràn đầy đều là lo lắng nhưng cũng là bình yên.
Một ngày rồi lại một ngày qua, Thương Thanh Đại càng lo lắng Linh Xu Viện, nhưng mà, hiện giờ lại vừa câm vừa mù, dưỡng không tốt thân mình, dù cho trở về thì có năng lực làm cái gì đây? Cũng may còn có Lan tiên sinh thỉnh thoảng dùng bồ câu đưa tin -- Viện chủ Linh Xu Viện vẫn là Thương Đông Nho, Tề Tương Nương lẳng lặng ở trong viện dưỡng thai, cũng không có thêm hành động gì mờ ám. Tống Vương vẫn nhốt mình tại Vương phủ như trước, cô đơn sống qua ngày, tân Hậu Bạch Như Thường thân thể gầy yếu, bị Thái hậu an bài đến An Quốc Tự tĩnh dưỡng.
Bốn tháng trôi qua, Bá Lăng hết thảy yên bình, tĩnh lặng, bình thường đến giống như thế gian này chưa từng xuất hiện Thương Thanh Đại, tin nàng "chết" giống như một hạt cát rơi vào trong hồ, căn bản không kích động nổi nửa điểm gợn sóng.
Nguyên lai, đối với phụ thân mà nói, nàng quả thực giống như mẫu thân, là một cái gì đó nhỏ bé không đáng kể như thế.
Nghĩ như vậy, Thương Thanh Đại không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ.
Nghe thấy tiếng thở dài trên giường phu tử, Đỗ Nhược vội vàng đi đến bên giường, thân thiết hỏi han: "Phu tử, ngươi không thoải mái sao?"
Thương Thanh Đại theo tiếng nói, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Đỗ Nhược, dọc theo góc áo đụng đến mu bàn tay Đỗ Nhược, đầu ngón tay nhẹ nhàng viết - ta muốn đi ra ngoài đi một chút.
Đỗ Nhược gật gật đầu, "Mưa mới tạnh một hồi, hôm nay bên ngoài cảnh sắc quả thật không tồi, ta dìu phu tử đi ra ngoài một chút." Nói xong, liền xoay người giúp Thương Thanh Đại ngồi dậy, không quên cầm theo một kiện áo choàng phủ thêm cho phu tử, sau đó mới đỡ nàng đứng lên.
Kinh mạch Thương Thanh Đại đã tốt hơn không ít, ít nhất hai chân không hề giống như lúc trước vô lực, chỉ cần có người giúp đỡ dẫn đường, nàng vẫn có thể đi đến.
Khi Đỗ Nhược đưa một tay ra đẩy cửa, đập vào mặt là mùi bùn đất thơm ngát làm cho mi tâm Thương Thanh Đại hơi hơi giãn ra, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Có lẽ đợi đến mùa vạn vật sống lại, nàng cũng có thể sống lại.
"Phu tử, phía trước bùn đất dường như hơi ẩm ướt trơn trượt, ngươi vịn ta chặt chút." Đỗ Nhược không quên ở bên cạnh dặn một câu, lúc này Thương Thanh Đại mới phát hiện, tiểu nha đầu này âm sắc trẻ con dĩ nhiên đã không còn.
Hiện giờ A Nhược, nên là bộ dáng như thế nào?
Thương Thanh Đại lặng lẽ miêu tả bộ dáng nẩy nở của A Nhược dưới đáy lòng, nếu có thể nhìn thấy nàng, nên có bao nhiêu tốt đây?
"Phu tử, ngươi làm sao vậy?" Phát hiện Thương Thanh Đại không có phản ứng với mình, Đỗ Nhược nhỏ giọng hỏi một câu, vội vàng suy nghĩ mới vừa rồi, lời nói cử chỉ của mình có phải là đường đột với phu tử?
Thương Thanh Đại nhẹ nhàng lắc đầu, kéo tay nàng đến, viết -- ta đột nhiên muốn nhìn ngươi một chút.
Đỗ Nhược sợ run một chút, khóe miệng giơ lên một nụ cười yếu ớt, kéo tay phu tử áp lên mặt mình, ôn nhu khuyên nhủ: "Phu tử, nhanh, ta nghĩ mấy ngày nữa, nhất định ngươi có thể khôi phục như thường."
Thương Thanh Đại theo âm thanh, chăm chú nhìn, sau cơn mưa, dương quang chiếu rọi ở trong núi, ấm áp mà sáng ngời, nàng có thể thấy không còn là một mảnh hỗn độn hắc ám mà cuối cùng đã có chút ánh sáng ấm nhạt mỏng manh.
Đỗ Nhược ngơ ngác nhìn Thương Thanh Đại lúc này, ngực một mảnh ấm áp, nếu có thể cùng phu tử cả đời như vậy, kia cũng là một chuyện vô cùng tốt.
"A..."
Đôi môi Thương Thanh Đại mấp máy, đột nhiên gian nan phát ra từ yết hầu một âm thanh khàn khàn, làm kinh ngạc Đỗ Nhược, cũng kinh ngạc chính mình.
"Phu tử! Ngươi... Ngươi có thể phát ra tiếng!" Đỗ Nhược kích động nắm hai tay của Thương Thanh Đại, "Thử gọi ta một tiếng được không?"
Thương Thanh Đại kích động gật đầu, dùng hết toàn lực gọi ra, "A... Nhược..."
"Ta đây!"
"A... A... Nhược..."
"Phu tử, ngươi có thể nói rồi!"
Trên mặt Thương Thanh Đại nở rộ nụ cười đã lâu mới thấy, đáy mắt nàng lóe ra nước mắt, trào ra khóe mắt, bị Đỗ Nhược ôn nhu lau đi.
Thương Thanh Đại thuận thế cầm tay Đỗ Nhược, nức nở nói: "A... A Nhược... Ta muốn... Tự mình... Đi châm... Lưu thông máu... Ta muốn... Sớm một chút thấy ngươi..."
"Được." Đỗ Nhược thuận theo gật đầu, "Phu tử, ta dìu ngươi đi vào trước, ngươi ngồi, ta để ngươi đi châm lưu thông máu."
Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, được Đỗ Nhược dìu vào phòng.
Nhưng mà chưa đi châm, liền nhìn thấy A Lương vội vàng chạy tiến vào, gấp gáp hô: "Không tốt! Không tốt! Lâm Hoài có ôn dịch! Nghe nói bay ngày sau, triều đình muốn đem tất cả người nhiễm ôn dịch cùng người sống nhốt chung một chỗ thiêu sống!"
"Cái gì?!" Đỗ Nhược kinh hãi.
Tươi cười trên mặt Thương Thanh Đại cứng đờ, cắn răng nói: "Lại... Là như thế này..."
A Lương không thể tin được đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn, nói: "Thanh Đại t t, ngươi có thể nói rồi?!"
"Chỉ hận... Ta còn chưa nhìn thấy..." Thương Thanh Đại nhàn nhạt lắc lắc đầu, "Cứu không được... Những người đó..."
"Thanh Đại t t, các ngươi cũng đừng tiếp cận thành Lâm Hoài, vạn nhất nhiễm ôn dịch, chỉ có một con đường chết!" A Lương liên tục xua tay, nghĩ mà sợ, "May mà hôm nay trên đường ra khỏi thành gặp được người chạy nạn, nếu không ta nhất định cũng bị nhốt ở thành Lâm Hoài không về được!"
"Ôn dịch... Đều không phải là bệnh bất trị... Người hành y ở Lâm Hoài... Phần đông... Triều đình... Vì sao... Không để cho dân chúng một con đường sống?" Thương Thanh Đại dùng sức nói ra những lời này, cảm thấy phải cố gắng lắm mới thông thuận được, nàng hít một hơi, tiếp tục nói, "Ngươi chậm rãi... Nói xem... Ôn dịch kia... Có bệnh trạng gì?"
A Lương nghiêm mặt nói: "Chính vì ở Lâm Hoài phần đông là y giả, triều đình mới miễn cưỡng cho bọn họ kỳ hạn ba ngày, nếu là trị không được ôn dịch lan tràn, triều đình cho lệnh hạ sát xuống, dân chúng cũng không được trách triều đình." Thoáng một chút, A Lương vừa cẩn thận nghĩ nghĩ người dân chạy nạn kia miêu tả chứng bệnh, "Nghe nói lần này người nhiễm bệnh đi tả nôn mửa không ngớt, lây bệnh cực nhanh, như là sư phụ đã từng dạy ta... Cái kia gọi là bệnh loạn cái gì."
"Bệnh dịch tả." Đỗ Nhược nghĩ đến chứng bệnh này, nàng liếc Thương Thanh Đại một cái, nếu thân mình phu tử như thường, nhất định sẽ không ngồi xem mặc kệ.
Có lẽ có thể vì phu tử làm cái gì?
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, nói với A Lương: "A Lương, cổ y có thể có phương thuốc hoặc là cổ trùng có thể trị bệnh dịch tả không?"
"Ngươi... Không cho phép đi!" Thương Thanh Đại nhận thấy tâm tư Đỗ Nhược, nàng lạnh lùng nghiêm mặt nói xong những lời này, cũng không cam tâm cắn cắn môi dưới, làm như an ủi chính mình, "Thành Lâm Hoài có... Ngoại công ở... Ít nhất... Y thuật hắn... So với chúng ta đều giỏi..."
"Ngoại công?" Đỗ Nhược cả kinh, không nghĩ tới nguyên lại phu tử ở Lâm Hoài có thân nhân.
Thương Thanh Đại làm như có chút không muốn nhắc tới người này, "Lâm Hoài Hứa thị mười tám pháp ngân châm... A... Phụ thân ngươi có lẽ... Nghe qua danh hào này."
A Lương bừng tỉnh đại ngộ, "Sư phụ thường nói Thanh Đại t t có xuất thân bất phàm, nguyên lai Thanh Đại t t không chỉ là Đại tiểu thư Linh Xu Viện mà còn là ngoại tôn nữ của Hứa gia Lâm Hoài!"
Khóe miệng Thương Thanh Đại mang theo một tia cười trào phúng, "Nếu... Nương còn sống... Quên đi... Không nói cái này... Nếu thật sự là bệnh dịch tả... Chỉ đóng cửa thành là không được..." Thương Thanh Đại quay lại đề tài, "Ôn dịch này... Từ trước đến nay đều do nguồn nước... Lan truyền... Lâm Hoài lại nhiều nước... Chúng ta quản không được dân chúng trong thành Lâm Hoài... Ít nhất... Chúng ta có thể giúp dân chúng vùng ven... Nam Cương..."
Đỗ Nhược nghiêm túc nói: "Phu tử, chúng ta giúp như thế nào?"
Thương Thanh Đại cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Cổ y cốc cũng có danh vọng... Vậy thì lấy danh nghĩa Cổ y cốc... Thông báo dân chúng vùng ven Nam Cương... Mấy tháng gần đây đừng ăn thức ăn từ sông ngòi... Cần tẩy rửa nhiều lần... Nếu có chút... Nếu có chút người bất hạnh bị nhiễm dịch... thì đưa đến Cổ y cốc... Chúng ta sẽ cứu..."
A Lương gật gật đầu, "Nhưng mà, một mình ta không chạy đến được nhiều gia đình như vậy a."
Đỗ Nhược lắc đầu nói: "A Lương yên tâm, từng thôn xóm đều có bảng dán bố cáo, chúng ta viết bố cáo, lần lượt dán bố cáo, sau đó đi chuẩn bị dược liệu cho bất cứ tình huống nào."
"Ân!" A Lương gật đầu thật mạnh, "Việc này không nên chậm trễ, Nhược t t, chúng ta đi viết bố cáo trước đi, xuất phát đi mau chút!"
Đỗ Nhược lo lắng nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, "Phu tử, ngươi ở một mình trong này phải cẩn thận chút, ta sẽ trở lại nhanh."
"Chậm đã." Thương Thanh Đại đột nhiên gọi Đỗ Nhược, nghiêm mặt nói, "Ta muốn ngươi... Bình yên khỏe mạnh trở về."
"Vâng, phu tử."
"Từ từ..." Thương Thanh Đại lại một lần nữa gọi nàng, "Hai người các người... Nhớ dùng khăn che miệng mũi... Đi nhanh về nhanh..."
Đỗ Nhược lên tiếng, lập tức lôi kéo A Lương chạy ra khỏi phòng, không quên chu đáo đóng cửa lại.
Thương Thanh Đại nghe âm thanh cước bộ đi xa, lại nhìn không thấy bóng dáng A Nhược đi xa, trong lòng lo lắng, rồi lại không thể biểu hiện quá mức, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, nhắm mắt lắc lắc đầu.
Lại mở mắt ra, trước mắt màu hắc ám dần dần mờ đi, có một chút hình dáng mơ hồ hiện lên trong mắt.
Thương Thanh Đại nhịn không được kinh hỉ, cố gắng nhìn xa xa, nhưng hình dáng kia cũng không thể rõ ràng, còn cần thời gian, nàng có thể khỏe, nhất định có thể khỏe trở lại.
Khi trời chiều rọi vào tiểu viện, gian ngoài rốt cục vang lên tiếng bước chân.
"A Nhược!" Thương Thanh Đại lảo đảo đi tới phía sau cửa, dựa vào tấm mắt mơ hồ, mở cửa phòng ra.
"Phu tử!" Đỗ Nhược muốn đi vào dìu nàng, lại cố gắng kiềm chế động tác lại, Đỗ Nhược nhìn A Lương bên cạnh đang đổ mồ hôi đầm đìa giống mình, gấp giọng nói: "A Lương, giúp ta nấu chút nước ấm, ta và ngươi đều phải tắm rửa một cái, đổi xiêm y."
A Lương gật gật đầu, "Ân! Nhược t t, ta giúp ngươi nấu nước!"
"Phu tử, ngươi đứng tựa vào cửa, cẩn thận ngã." Đỗ Nhược sợ phu tử sẽ bị thương, vội vàng nói xong, liền theo A Lương lui xuống.
Đỗ Nhược vì chiếu cố phu tử, mấy tháng qua, đều cùng Thương Thanh Đại ở một chỗ, cho nên bồn tắm cũng ở trong phòng phu tử. Đợi nấu nước ấm xong, nàng chia một phần cho A Lương tự đem về phòng hắn, mặt khác, nàng dẫn theo phu tử vào phòng, đổ vào bồn tắm, lại pha thêm mấy bồn nước lạnh.
Đỗ Nhược vốn định đem cửa đóng lại, nhưng nhìn thấy Thương Thanh Đại đứng ở cửa, lại sợ xiêm y mình dính khí bệnh sẽ lây qua phu tử, cho nên không dám đi dìu Thương Thanh Đại, càng không dám đóng cửa, đành phải đem bình phong đến gần, chắn phía trước bồn tắm.
Nơi này chỉ có ba người bọn họ, A Lương cũng đang tắm, cũng sẽ không có người nào xâm nhập đến.
Nghĩ như vậy, Đỗ Nhược cũng không chần chờ nữa, vội vàng cởi xiêm y ra, bước vào bồn tắm.
Thương Thanh Đại nghe tiếng nước, bất giác có chút khô nóng, "A Nhược."
"Phu tử đói bụng sao? Ta sẽ tắm mau chút, lập tức đi làm đồ ăn cho phu tử!" Đỗ Nhược nghe được Thương Thanh Đại gọi khẽ, gấp giọng lên tiếng.
"Ngốc tử..." Thương Thanh Đại thấp giọng than một tiếng.
Đỗ Nhược không nghe rõ ràng, "Phu tử, ngươi vừa mới nói cái gì?"
"Không có gì, ngươi tắm rửa đi." Thương Thanh Đại làm sao còn dám lặp lại lần thứ hai, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ảm đạm cười, nhìn ánh sáng nhạt trời chiều chiếu vào bình phong, hiện lên bóng dáng mơ hồ kia, chỉ cảm thấy hình dáng trên bình phong dần dần rõ lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~=.= phu tử cùng ngoại công có khúc mắc gì đây? Mọi người chậm rãi xem ~
Đôi lời: Sáng nay đi tập thể dục thấy mọi người chuẩn bị hoa sẵn rồi. Nhìn hoa nào cũng đẹp nhỉ? ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện