Đợi Đỗ Nhược về tới phòng trong khách điếm, Thương Thanh Đại phát hiện Trần Thủy Tô cũng không cùng trở về, "Thủy Tô đâu?"



Đỗ Nhược khẽ cười nói: "Nàng muốn nghỉ ngơi." Nói xong, nàng đóng cửa phòng lại, lập tức đi đến bên Thương Thanh Đại.



Thương Thanh Đại ngạc nhiên nhìn Đỗ Nhược, "Nàng không trở lại nghỉ ngơi?" Dường như hôm nay không khí có chút quái dị.



Đỗ Nhược đưa tay nắm lấy tay phu tử, hai người cùng nhau ngồi xuống.



"Phu tử, Thủy Tô nói ngủ trên giường nhỏ không thoải mái, cho nên một mình thuê một gian phòng riêng."



"Nga? Là như vậy sao?"



Thương Thanh Đại nhíu mày, bán tín bán nghi lẳng lặng nhìn Đỗ Nhược, "A Nhược, không được nói dối ta."



Đỗ Nhược gật gật đầu, cười nói: "Thủy Tô là t muội tốt của ta, nàng nói, thế sự vội vã, phải quý trọng mỗi một khắc ở cùng nhau." Nói xong, nàng thương tiếc nhìn miệng vết thương trên ngón trỏ Thương Thanh Đại, ôn nhu hỏi, "Còn đau phải không?"



Thương Thanh Đại cả kinh, "Nàng đã biết?"



"Ân." Đỗ Nhược gật gật đầu, cười nói, "Phu tử, Thủy Tô cũng không cảm thấy hai chúng ta tẩu hỏa nhập ma, cho nên phu tử có thể yên tâm."



Thương Thanh Đại từ từ nói: "Vậy còn ngươi?"



Đỗ Nhược giật mình, "Ta?"



Thương Thanh Đại tiếp tục hỏi: "Ngươi có thấy hai chúng ta tẩu hỏa nhập ma không?"



Đỗ Nhược chân thành nói: "Như thế nào như vậy đây? Ta đã nói qua từ sớm, mặc kệ con đường phu tử gian truân, ta đều nguyện bồi phu tử cùng nhau đến già!"



"Vậy... Chúng ta nghỉ ngơi đi." Thương Thanh Đại đột nhiên buông lỏng tay Đỗ Nhược ra, xoay người chui vào chăn, xê dịch nhích vào tường, khóe miệng lén lút hiện lên một tia cười vui vẻ.



Âm thầm nghĩ trong lòng hờn một câu -- A Nhược ngốc.



Đỗ Nhược ngạc nhiên tại chỗ, nàng im lặng một lát, đứng dậy hướng đến giường của mình, đi được vài bước, nàng liền nghĩ đến cái gì lại xoay người trở lại, thật cẩn thận leo lên giường phu tử, chui vào chăn gấm.



Khi cánh tay Đỗ Nhược đặt lên thắt lưng phu tử, mặt Đỗ Nhược kề đến gần sau gáy phu tử, mềm nhẹ nói một tiếng, "Phu tử, ta... Nhớ ngươi..."



Thương Thanh Đại khẽ cười nói: "Không phải ta đang ở bên cạnh ngươi sao?"



Đỗ Nhược làm càn hôn một cái lên vành tai nàng, nói: "Tại bên người... Giống như... Không đủ..."



Thương Thanh Đại chỉ cảm thấy một trận nhiệt ý lan ra từ vành tai bỗng dâng trào lên, nàng không khỏi rụt lui thân mình, cười nói: "Vậy A Nhược muốn như thế nào đây?"



"Muốn... Hôn nhẹ ngươi..." Đỗ Nhược tăng thêm lá gan nói ra, liền xoay người Thương Thanh Đại lại, ngưng mắt nhìn thật sâu gương mặt của nàng, "Được không?"



"Ngươi nói đi?" Thương Thanh Đại ôm lấy sau gáy Đỗ Nhược, ngẩng đầu lên, chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi Đỗ Nhược.



"A."



"Ngây ngô cười! Ngô..."



Thương Thanh Đại còn chưa kịp nói hết, Đỗ Nhược liền hung hăn hôn lên môi nàng, làm càn đem nàng đặt ở dưới thân, muốn đem tương tư một ngày này đều phóng xuất ra hết.



Bỗng dưng, Đỗ Nhược buông lỏng cánh môi Thương Thanh Đại ra, gằn từng tiếng nói: "Phu tử, ngươi chỉ có thể là của ta!"



"A Nhược?" Hai tròng mắt Thương Thanh Đại mê ly, nhất thời không phản ứng kịp.



Đỗ Nhược tưởng nàng không nghe rõ, nàng lặp lại một lần, "Phu tử, chỉ có thể là thê tử của ta!"



"Đồ ngốc, không phải của ngươi, còn có thể là ai?" Thương Thanh Đại đáp xong, ý cười trên mặt biến mất một chút, con đường này mới bắt đầu đi, tương lai trở lại Bá Lăng, phụ thân, Nhị nương, còn có Hoàng đế, người nào không phải là cửa ải khó khăn đây?



Đỗ Nhược vừa lòng nở nụ cười, nàng giống như tiểu hài tử ôm chặt lấy Thương Thanh Đại, lẩm bẩm nói, "Có ngươi, là tốt rồi, là tốt rồi."



Thương Thanh Đại gắt gao ôm lấy thân mình Đỗ Nhược, vùi đầu vào cổ nàng, lặng yên phát ra một tiếng than nhẹ.



"Phu tử, ngươi làm sao vậy?"



"Không có việc gì, chỉ là đột nhiên ta cảm thấy lạnh, A Nhược, cứ ôm ta như vậy là tốt rồi, ta sẽ ấm lên."



"Được."



"Trở lại Bá Lăng, không được rời khỏi tầm mắt của ta."



"..."



Đỗ Nhược đột nhiên trầm mặc, nàng lặng im một lát, cuối cùng hiểu được vừa rồi phu tử mới thở dài là vì cái gì?



Thương Thanh Đại không nghe thấy Đỗ Nhược trả lời, nàng hơi hơi rời ra một khoảng cách, nhìn Đỗ Nhược, "A Nhược, đáp ứng ta."



Đỗ Nhược mỉm cười, nói: "Vậy phu tử cũng đáp ứng ta, không được rời khỏi tầm mắt của ta."



"Ngươi..."



"Ta trưởng thành, ta cũng nên che chở ngươi mới đúng."



"Được."



"Ta sẽ nghe lời nương tử, nương tử cũng phải nghe lời ta, chúng ta cứ như vậy, thật yên lặng trải qua hết đời này, được không?"



"Được."



Đỗ Nhược nhẹ nhàng hôn lên trán Thương Thanh Đại một cái, một lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng ngực, cười nói: "Chúng ta mau nghỉ ngơi chút, sáng mai còn phải đi xem hai mẹ con kia một chút?"



"Vâng, phu quân A Nhược."



Đỗ Nhược không thể tin được lời mình vừa nghe, nàng vừa mừng vừa sợ, cúi đầu nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại.



Thương Thanh Đại cũng không chuẩn bị lặp lại một lần nữa, nàng ra vẻ chính sắc nói: "Ngủ không nói, nghe lời, ngủ."



"Phu tử..."



"...."



"Nương tử...."



"...."



Thương Thanh Đại không đáp lại ý tứ của nàng, Đỗ Nhược chỉ biết lẩm bẩm trong miệng, ngoan ngoãn ngủ.



Làm cho nha đầu kia nếm đủ một lần cũng không tốt, ngẫu nhiên cũng phải thu lại lòng ham muốn của nàng mới được.



Thương Thanh Đại cười trộm một tiếng, vòng tay nhanh qua người Đỗ Nhược, bình yên khép lại hai mắt, chỉ cảm thấy đêm nay thật sự là ngủ rất an ổn.



Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thủy Tô và Đỗ Trọng đã ngủ dậy, nhưng Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược lại thức dậy so với bình thường có chút trễ hơn.



Đỗ Trọng ngồi ở giữa đại đường ăn bánh bao, cảm thấy có chút không thích hợp, "Thủy Tô, ngươi đi nhìn một cái, Thương phu tử cùng muội muội có phải hôm qua đi đường mệt hay không? Ta có chút lo lắng."



"Không có việc gì, Trọng ca ca, ngươi đừng suy nghĩ nhiều." Trần Thủy Tô hiểu ý cười, uống một ngụm cháo nóng, "Thân mình tiểu Nhược so với trước đây đỡ hơn nhiều, cho dù bị bệnh, hai người các nàng đều có thể trị liệu cho nhau, không có việc gì."



Đỗ Trọng cảm thấy Trần Thủy Tô nói cũng có đạo lý, cúi đầu uống một hớp lớn cháo.



Một khắc qua đi, Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược cười vui vẻ đi ra khỏi phòng, trên mặt hãy còn nét đỏ ửng.



Trần Thủy Tô ho nhẹ hai tiếng, cúi đầu uống một ngụm cháo.



Đỗ Trọng vội vàng nói: "Thủy Tô, nha đầu ngươi ăn từ từ a, lại không ai giành với ngươi!"



Trần Thủy Tô mở to hai mắt nhìn, "Ngươi quản ta!" Nói xong, nàng tươi cười vẫy tay với Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược, "Phu tử, tiểu Nhược, đến!"



Vì thế, Thương Thanh Đại liền cùng Đỗ Nhược ngồi xuống, Trần Thủy Tô cười thâm ý nhìn, sau đó đẩy đồ ăn sáng qua.



Khi bốn người đi vào y quán, hai người trọng thương hôm qua mơ mơ màng màng, bộ dáng dường như sắp tỉnh lại.



Thương Thanh Đại ngồi vào bên giường, cẩn thận bắt mạch cho phụ nhân kia, nói: "Khí huyết không đủ, sau mấy ngày rất cần điều dưỡng." Nói xong, nàng nhìn về hướng Đỗ Nhược.



Đỗ Nhược cũng khoát tay lên cổ tay tiểu cô nương bắt mạch, nhíu mày nói: "Phu tử, mạch đập của nàng vẫn rất yếu như cũ."



Đại phu gật đầu nói: "Lúc lấy mảnh nhỏ ngọc lưu ly ra khỏi người nữ oa nhi này, máu chảy không ngừng, lão phu mất rất nhiều công sức mới bảo vệ được sinh mệnh của nàng."



Thương Thanh Đại nặng nề thở dài, nhìn về phía đại phu, "Nữ oa nhi này cần từ từ bồi bổ, dùng dược nhẹ chút."



"Lão phu đều hiểu được." Đại phu vuốt râu gật đầu.



Trần Thủy Tô không nín được nữa, hỏi: "Rốt cuộc là ai nhẫn tâm như vậy?"



Phụ nhân suy yếu nhìn nhìn người xa lạ trước mặt, theo bản năng sờ sờ đứa nhỏ trong lòng ngực, lại sờ vào khoảng không, nàng vội vàng nói: "Đứa nhỏ... Của ta đâu?"



"Mẫu thân..." tiểu cô nương bên cạnh nghe được giọng phụ nhân, suy yếu hô một tiếng.



Thương Thanh Đại lấy túi tiền ra, từ bên trong xuất ra một thỏi bạc, đưa cho đại phu, "Dược liệu dùng tới, nhiêu đó bạc hẳn là đủ."



Đại phu tiếp nhận bạc, cười sâu nói: "Vâng, tiểu thư nếu phân phó, lão phu tự nhiên vâng theo."



Thương Thanh Đại lại nhìn về phía Đỗ Trọng, "Ngươi cùng Thủy Tô đi mua thêm xiêm y, giúp các nàng sau khi tắm rửa rồi dùng."



"Đi! Trọng ca ca!" Trần Thủy Tô bước nhỏ ôm lấy khủy tay Đỗ Trọng, liền đi nhanh ra bên ngoài.



Thương Thanh Đại lại nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, lần này không cần mở miệng, Đỗ Nhược liền nói với đại phu: "Đại phu, ta đến giúp ngươi ngao dược, nơi này để cho phu tử lưu lại chiếu cố các nàng là được."



"Vậy... Được rồi..." Đại phu liền nghe Đỗ Nhược, mang Đỗ Nhược đi ra sau viện ngao dược.



Phụ nhân cũng không phải ngốc tử, nàng cũng biết đây là Thương Thanh Đại cố ý cho mọi người rời đi.



"Ta cũng không muốn biết các ngươi vì sao sẽ bị thương thành như vậy?" Thương Thanh Đại lạnh nhạt mở miệng, nàng cẩn thận nâng phụ nhân dậy, dựa vào gối bên tường, đưa cho nàng một chén nước, "Đại phu kia dù sao cũng là nam tử, có chút mạch tượng hắn có thể tìm hiểu, nhưng không thể chữa trị cho ngươi, ngươi muốn sống, trước ngồi xong, để cho ta thi châm cho ngươi."



"Ngươi... Ngươi là người nào?"



"Đại phu tầm thường thôi." Thương Thanh Đại nhợt nhạt cười, "Ngươi uống miếng nước trước."



Phụ nhân thuận theo uống một ngụm nước.



Sau khi Thương Thanh Đại uy nàng uống một ngụm nước, đặt chén nước qua một bên, chuẩn bị nhấc váy của nàng lên, "Ngươi vốn khí huyết thiếu hụt, năm đó sống chết đã bỏ quên căn nguyên của bệnh, không lâu lại trượt thai, còn có tụ huyết ngưng trệ bên trong, nếu không kịp cứu chữa, hậu hoạn vô cùng."



"Ta sẽ... chết sao?"



Phụ nhân sợ hãi hỏi một câu.



Thương Thanh Đại nghiêm túc nhìn nàng, "Ta sẽ cố hết sức cứu ngươi, về phần ngươi có thể sống qua kiếp này hay không, còn phải xem tạo hóa của ngươi."



"Đại phu..." Phụ nhân đột nhiên đè lại tay Thương Thanh Đại, hai mắt đẫm lệ nói, "Nếu mà... Nếu mà ta qua không được... Đứa nhỏ đáng thương của ta... Liền không có người chiếu cố... Ta không muốn nàng bước vào con đường cũ của ta..."



"Mẫu thân..." tiểu cô nương nhịn đau xoay thân mình, nước mắt dĩ nhiên lăn xuống, "Đều là ta sai... Nếu ta không đánh nát hòn bi... phụ thân... Phụ thân sẽ không đánh ta... Mẫu thân ngươi cũng sẽ không vì bảo hộ ta... Bị phụ thân đánh thành như vậy..."



"Hiện tại không phải thời điểm khóc." Thương Thanh Đại đánh gãy lời nói tiểu cô nương, nàng nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt tiểu cô nương, dường như nhìn thấy hình bóng chính mình lúc nhỏ.



Tóm lại tiểu cô nương này so với nàng may mắn hơn, ít nhất lúc mẫu thân nàng nguy hiểm, bên người còn có một thầy thuốc chân chính.



"Hài tử của ngươi, chính ngươi chiếu cố, nếu thực sự gặp cái gì bất trắc, ta đáp ứng ngươi sẽ chiếu cố nàng." Thương Thanh Đại nói xong, liền nhấc váy nhiễm huyết của phụ nhân lên, cuốn lên từ từ.



Nàng mở túi châm ra, chuẩn bị giúp nàng ấy đi châm thúc đẩy máu.



Đời này nàng hạ châm chưa bao giờ xuất hiện qua vong hồn, lúc này đây, nàng thầm nghĩ cứu trở về mẫu thân này, xem như giúp trong lòng chấm dứt một cái chấp niệm.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện