Cuối cùng xe ngựa đứng ở cửa Linh Xu Viện, Thương Thanh Đại từ trên xe ngựa đi xuống, phía sau cửa là nha hoàn liền đi lên đón, giúp Thương Thanh Đại đem hành lý trên xe ngựa cầm xuống, nối đuôi nhau ôm vào Linh Xu Viện.
"Trở về thì tốt." Thương Đông Nho đứng ở bên trong đại đường, lạnh lạnh nói xong, lại cúi đầu cười khẽ đùa với đứa trẻ mới sinh trong lòng ngực, "Thanh Vân a Thanh Vân, ngươi cần phải mau chút lớn lên, phụ thân ngóng trông ngươi lớn lên đấy."
Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn đứa trẻ mới sinh trong lòng ngực Thương Đông Nho, "Thanh Vân?"
Thương Đông Nho cười nói: "Không sai, đây là Tương Nương sinh, Thanh Vân."
"Khá lắm Thanh Vân." Ngữ điệu Thương Thanh Đại mang trào phúng, "Viện chủ nếu không có dặn dò gì khác, Thanh Đại liền lui trước."
"Chậm đã." Thương Đông Nho ôm bảo bối mới sinh trong lòng ngực, không hờn giận nói, "Dù sao ta cũng là cha ngươi, sau khi trở về, ngay cả một tiếng cha cũng không gọi, trong lòng ngươi có còn hai chữ Cương thường không?"
Thương Thanh Đại cười lạnh một tiếng, "Cương thường?"
Thương Đông Nho nghiêm nghị nói: "Ngươi cũng biết lần này gặp chuyện không may chính là người nào gây ra?"
"Cầu mà không được, cho nên hủy diệt. Ta không nghĩ tới đường đường Thiên tử, trí tuệ nhưng lại hẹp hòi như thế!" Thương Thanh Đại sáp lại nói xong, lạnh lùng nhìn thoáng qua Thương Đông Nho, càng cảm thấy thật đáng buồn cho mẫu thân, "Quân không phải người thiện, cho nên bất hạnh, oan ức bị tai họa bất ngờ!"
"Câm mồm!" Thương Đông Nho gầm lên một tiếng, lại làm đứa nhỏ trong ngực sợ tới mức khóc lên, hắn đau lòng dỗ dành, lập tức đưa cho bà vú đón lấy, đem tiểu công tử bế đi.
Thương Thanh Đại lạnh nhạt nhìn mặt Thương Đông Nho, cảm thấy xa lạ, "Hôm nay viện chủ còn có cái gì dạy bảo?"
Thương Đông Nho phất tay cho lui nha hoàn, hạ nhân đi xa, lúc này mới mở miệng nói, "Người phải trừ ngươi, không phải là bệ hạ. Là con cáo già phủ Thừa tướng kia!"
Tuy rằng Thương Thanh Đại khiếp sợ, rồi lại cảm thấy Thiên tử cũng tốt, phủ Thừa tướng cũng thế, bất quá đều là người trong cung đình diễn xiếc. Ai dựa vào gần quân, người nọ sẽ là cái đinh trong mắt của người bên ngoài, muốn trừ khử, đã là chuyện nội bộ bên trong.
Thương Đông Nho lắc đầu nói: "Linh Xu Viện chỉ sợ cũng không giữ được ngươi."
Trái tim Thương Thanh Đại băng giá vô cùng, "Viện chủ không ngại nói thẳng, Linh Xu Viện không chấp nhận được ta."
"Thanh Đại, ngươi là nữ nhi của ta, không phải cừu nhân!" Thương Đông Nho giận dữ quát, "Cha là thật tâm vì ngươi suy nghĩ!"
"Vậy Viện chủ muốn Thanh Đại đi nơi nào đây?" Thương Thanh Đại lạnh thanh hỏi.
"Vào cung." Thương Đông Nho nói thẳng ý tứ, "Trừ bỏ bệ hạ, không ai có thể bảo hộ ngươi chu toàn! Cũng chỉ có bệ hạ, mới có thể bảo hộ Linh Xu Viện chúng ta chu toàn!"
Trái tim Thương Thanh Đại như cảm thấy bị một đao hung hăng khoét, nàng trào phúng cười nói: "Nếu thật bệ hạ có thể bảo hộ được ta, ta lại như thế nào ở Bá Lăng bị người đuổi giết? Viện chủ vậy mà quá mức khờ dại? Nếu ta còn mệnh để sống bước vào cửa cung, lại như thế nào hôm nay mới trở về?"
Thương Đông Nho ngoan độc nói: "Ngươi chỉ cần nghe lời cha, mấy ngày nay ở nhà ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, qua mấy ngày, trong cung sẽ có người tới đón ngươi vào cung."
"Ngụ ý của viện chủ là ngay cả tú nữ cũng không cần? Loại lặng yên vào cung như thế này, ta cùng dã nữ nhân có gì bất đồng?" Thương Thanh Đại gầm lên một tiếng.
Thương Đông Nho tức giận xé rách mặt, "Thanh Đại, hôm nay cha không phải cùng ngươi thương lượng, ngươi nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng thế, ngươi vẫn phải tiến cung!"
"Viện chủ không sợ ta lập tức tự sát, cho ngươi tính hụt một bước sao?" Thương Thanh Đại buồn bã cười, lạnh lùng hỏi một câu.
Thương Đông Nho lại đột nhiên cười lạnh lên, "Nếu ngươi muốn Đỗ Nhược nha đầu kia, không, là cả một nhà Đỗ Nhược nha đầu kia có thể bình yên ở Bá Lăng, tốt nhất nghe lời cha nói."
Thân mình Thương Thanh Đại run lên, không thể tin được nhìn Thương Đông Nho.
"Ngoại công ngươi đã đem chuyện hoang đường ở Lâm Hoài của ngươi truyền thư cho ta, Thanh Đại, có một số việc vẫn là tuân thủ quy củ tốt hơn, chớ bỏ qua luân lí bình thường, đi con đường cũ của mẹ ngươi!" Thời điểm Thương Đông Nho nói lời này, có chút đay nghiến, mâu quang hắn lộ hận ý, sâu trong ngực hắn vẫn như còn chủy thủ, một chạm liền đau.
Toàn thân Thương Thanh Đại lạnh lẽo, chỉ cảm thấy thân nhân lạnh bạc, ngoại công như thế, phụ thân như thế, gia đình như vậy sao gọi là nhà?
"Hôm nay cha không phải uy hiếp ngươi, thầm nghĩ cùng ngươi làm giao dịch. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời cha, vào cung phụng dưỡng bệ hạ, đem vinh quang cho gia đình, phụ thân cũng sẽ cam đoan một nhà Đỗ Nhược ở Bá Lăng có thể bình yên sống qua ngày."
Thương Thanh Đại không nói được lời nào, vành mắt hồng hồng suy nghĩ, hướng ra bên ngoài Linh Xu Viện bước đi.
"Ngươi muốn tìm nha đầu kia thương lượng một chút cũng được, cha cũng không phải người không có nhân tính, ngươi nói lại với Đỗ Nhược, rốt cuộc là đoạn tình này trọng yếu hay là sinh mệnh người thân trọng yếu?!"
Thương Thanh Đại không muốn nghe Thương Đông Nho nói chuyện nữa, nhấc váy dài, bước nhanh hơn, sau đó chạy ra khỏi Linh Xu Viện.
Tề Tương Nương mới vừa đi vào cửa đã cười sâu nhìn Thương Thanh Đại chạy xa, nàng cười cười đi vào đại đường, cười - quyến rũ xoa xoa ngực Thương Đông Nho, "Phu quân chớ để tức giận hại thân, Thanh Đại là đứa nhỏ thông minh, nhất định có thể suy nghĩ cẩn thận."
Mặt Thương Đông Nho lạnh lùng nói: "Ngươi lại đi nhìn nữ nhân chết tiệt kia?"
Tề Tương Nương cười nói: "Đúng vậy, trên người nàng trúng cổ độc, nếu ta không tới nhìn nàng, không quá ba ngày, nàng sẽ chết."
"Không phải nên chết sao?!"
"Phu quân a, nếu nàng chết, độc trên người bệ hạ, chúng ta có thể không giải được, Thanh Đại kia vào cung cũng không còn ý nghĩa gì?"
"Nhưng mà..."
"Lưu lại sinh mệnh nàng, đổi lại Linh Xu Viện ta trăm năm vinh quang, không tốt sao?"
"Ta chỉ là không muốn nàng còn sống!"
"Này vốn là nàng thiếu ngươi, cho nàng còn sống trả lại ngươi, không phải rất tốt sao?"
"Ai, thật sự là vất vả nương tử ngươi."
"Không khổ, vì phu quân, há có thể không quan tâm sao?"
Tề Tương Nương nói xong, cười khẽ cầm tay Thương Đông Nho, "Chỉ trông mong ngày sau phu quân ngươi phi thăng lên cao, chớ quên tấm lòng của ta."
"Ta chỉ hận trễ thế này mới phát hiện điểm tốt của ngươi, Tương Nương, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt!" Thương Đông Nho nắm thật chặt tay nàng, khen ngợi nói, "Quả nhiên, Thanh Đại này là đứa con khó dạy, vẫn là dùng biện pháp của ngươi mới có thể trấn được nàng!"
"Nữ nhân thôi, tóm lại muốn giáo nhiều thế nào thì giáo." Tề Tương Nương thâm ý nói một câu, cười khẽ nhìn bóng dáng Thương Thanh Đại đi xa, đáy mắt có một tia sát ý tự nhiên được che giấu đi.
Cùng lúc đó, Đỗ Nhược cùng Trần Thủy Tô mang theo Uyển nhi đi tới trước cửa Tống Vương phủ.
Trước cửa Tống Vương phủ, hai gã gia tướng tiến lên ấn kiếm, "Người tới là người nào?!"
Đỗ Nhược cung kính cúi đầu, "Dân nữ Đỗ Nhược, đây là Trần Thủy Tô, này là Uyển nhi, có chuyện quan trọng cầu kiến Tống Vương điện hạ."
"Có bái thiếp không?"
"Tới vội vàng, cũng không có bái thiếp."
"Vậy nhóm ngươi chuẩn bị tốt bái thiếp, ngày khác lại đến!"
Đỗ Nhược vội la lên: "Tướng quân, dân nữ thật là có chuyện quan trọng cầu kiến!" Nói xong, Đỗ Nhược liền quỳ gối trên mặt đất, "Thỉnh quân gia vào thông truyền một lần."
"Ta có thể đi thông truyền nhưng điện hạ có muốn gặp các ngươi hay không cũng không thể do ta nói."
"Đa tạ quân gia!"
Gia tướng gật gật đầu, liền xoay người hướng trong phủ đi đến.
Không bao lâu, gia tướng bước nhanh đi tới, gật đầu nói: "Điện hạ nói, có thể gặp các ngươi, đi theo ta."
"Cám ơn."
Đỗ Nhược vội vàng đứng dậy, nắm tay Uyển nhi, nhìn về phía Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, Uyển nhi, chúng ta đi vào."
Ba người đi tới hậu viện, phóng mắt nhìn đến, Tống Vương giờ phút này đang cầm bầu rượu, làm như say ngã xuống bên trong nhà Thủy Tạ.
"Điện hạ giống như đang ngủ, các ngươi chờ ở đây, hắn tỉnh lại sẽ gặp các ngươi." Gia tướng dặn một câu.
"Vâng."
Đỗ Nhược giương mắt nhìn nhìn Yến Vân Thâm, đã hơn một năm không thấy, trước mắt má hắn mọc đầy râu, tiều tụy không chịu nổi, làm sao giống Tống Vương điện hạ hăng hái năm xưa?
Đỗ Nhược cảm thấy hoảng hốt lợi hại, Tống Vương điện hạ chỉ sợ sẽ không quản chuyện Lan tiên sinh. Nàng cúi đầu lặng yên nhìn thoáng qua Uyển nhi, hiện giờ thân Lan tiên sinh khó bảo toàn, phu tử trở về tình trạng phỏng chừng cũng không tốt, một thảo dân như nàng làm sao có thể hộ được Uyển nhi?
Đợi một lúc lâu sau, cuối cùng Yến Vân Thâm cũng hỗn loạn tỉnh lại, hắn híp mắt ngồi dậy, đầu tiên mắt nhìn thấy Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược ngốc, ha hả, trở về là tốt rồi, là tốt rồi a!"
"Dân nữ bái kiến điện hạ." Đỗ Nhược lôi kéo Uyển nhi quỳ xuống, Trần Thủy Tô cũng vội vàng quỳ xuống.
Yến Vân Thâm khoát tay áo, nói: "Không cần đa lễ, đứng lên đi!"
Đỗ Nhược lại không có ý tứ đứng lên, "Dân nữ có một chuyện, muốn cầu điện hạ hỗ trợ."
Yến Vân Thâm cười khổ nói: "Hiện nay bổn vương còn có thể giúp ai đây?"
Đỗ Nhược nghiêm mặt nói: "Ta có một vị sư phụ, hiện giờ bị kẻ xấu giam lỏng, muốn mời điện hạ giúp ta cứu nàng."
"Giam lỏng? Hiện giờ ở Bá Lăng còn có người cả gan như vậy làm loạn?" Yến Vân Thâm thản nhiên hỏi một câu.
Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh, "Điện hạ, van cầu ngươi."
Yến Vân Thâm bình tĩnh nhìn nàng thật lâu, mới nói: "Thiên hạ cũng không có việc làm không công, ta giúp ngươi cứu người, ngươi lấy cái gì làm thù lao đây?"
Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, trước mắt Tống Vương điện hạ này tuy rằng quen thuộc, lại như cũng thay đổi rồi.
"Dân nữ..."
"Ta nói rõ cho ngươi minh bạch, ta giúp ngươi cứu một người, ngươi liền giúp ta cứu một người, như thế nào?"
"Được!"
Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh.
Chỉ cần Lan tiên sinh được cứu, như vậy Uyển nhi liền có Lan tiên sinh chiếu cố, chuyện khốn khổ còn lại chỉ còn nàng cùng phu tử.
"Người tới! Chuẩn bị xiêm y nội thị!" Yến Vân Thâm đột nhiên gọi một tiếng.
Đỗ Nhược phản ứng lại, "Phải vào cung sao?"
"Không sai, nếu ngươi hối hận, còn kịp." Yến Vân Thâm cười khổ, lại cầm bầu rượu, chuẩn bị tiếp tục uống rượu.
"Không hối hận!"
Đỗ Nhược thẳng thắt lưng, cúi đầu sờ sờ đầu Uyển nhi, "Uyển nhi, ngươi cùng Thủy Tô ở chỗ này chờ ta trở lại."
Đem Uyển nhi về nhà, chỉ sợ sẽ liên lụy người nhà, bên trong Bá Lăng, cũng chỉ có Tống Vương phủ là nơi an toàn.
Trần Thủy Tô cũng biết trong đó có quan hệ lợi hại, cho nên lẳng lặng gật đầu, "Ngươi phải cẩn thận."
Vì thế, một khắc sau, thay đổi xiêm y nội thị, Đỗ Nhược mặc chỉnh tề cùng Yến Vân Thâm ngồi xe ngựa hướng vào Hoàng cung.
Thương Thanh Đại đi vào thành Nam tới Hành Y Đường, chào đón là Đỗ Như Phong và Mạc thị cũng không có thấy nữ nhi tâm tâm niệm niệm đâu, bối rối hỏi: "Thương tiểu thư, Nhược nhi đâu?"
"Nàng không có trở về?" Thương Thanh Đại lại cả kinh, nhìn nhìn chung quanh, cũng không thấy bóng dáng Trần Thủy Tô và Uyển nhi, lòng nàng nóng như lửa đốt, không kịp hỏi nhiều, liền vội vàng cáo biệt hai người, chuẩn bị đi vùng ngoại ô tìm người.
A Nhược chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Thương Thanh Đại thật sự là lo lắng đến lợi hại, chẳng lẽ Tề Tương Nương sớm đoán được phản ứng của nàng, lúc nàng cùng A Nhược tách ra, tìm người hạ độc thủ với A Nhược?!
Hai người Đỗ Như Phong cùng Mạc thi nhìn nhìn lẫn nhau, tâm, đột nhiên loạn cả lên, này thật vất vả mới tìm Nhược nhi trở về, vậy mà lại gặp nguy hiểm gì sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~
Đôi lời: Mấy bữa nay đột nhiên [Sư Thuyết] có nhiều người ghé xem. Cứ tưởng là do dịch nên mọi người mò ra được truyện này, ai ngờ là đóng góp không nhỏ từ Châu Vân Quân đã review nó trên page BHTT. Dù là bạn review vì hứa hẹn với một người bạn, nhưng mình cũng muốn cảm ơn bài review đó.
Một điều nữa mình muốn chia sẻ là.... Sợ vào page BHTT tìm truyện đọc quá đi. Huhu... cũng là bạn Châu Vân Quân này review rất nhiều truyện hay nhưng toàn QT. Mình đọc xong mình sợ mình sẽ ôm về edit quá. :((( Trong kho mình còn đang trữ 1 bộ sẽ edit sau khi kết bộ [Sư Thuyết] này nên mình không muốn ôm quá nhiều. Các bạn có thể giới thiệu truyện hay đã edit cho mình đọc không?