Đường núi gập ghềnh, sương rơi xuống lại làm không khí thêm hạ thấp.



Bóng đêm thê lương, trong rừng tràn ngập một mùi máu tươi nồng đậm.



"Ở bên kia!" Hộ vệ cầm đao điên cuồng đuổi theo mấy người mệt mỏi phía trước, trở mắt nhìn mấy người biến mất bên trong cây cối.



"Nhất định ở ngay phụ cận này! Lục soát!"



"Trọng nhi, các ngươi tránh ở nơi này!" Đỗ Như Phong tuyệt vọng nhìn thoáng qua nữ nhi, "Phụ thân dụ bọn họ rời đi!"



"Phu quân..." Mạc thị lo lắng nắm chặt tay hắn, nàng biết, Đỗ Như Phong đi ra, nhất định sẽ không còn đường về.



Đỗ Như Phong nghẹn ngào nói: "Thân là trụ cột gia đình, ta không thể cho các ngươi có việc! Nương tử, về sau phải khổ cực ngươi."



"Cha!" Vành mắt Đỗ Trọng đỏ hồng nhìn phụ thân, gắt gao bắt lấy tay của phụ thân, "Không sao!"



"Trọng nhi, về sau ngươi phải trở thành trụ cột gia đình! không được phép khóc!" Đỗ Như Phong phất tay khỏi tay hắn, đau lòng nhìn thoáng qua Đỗ Nhược còn đang thất thần mê man, "Đi tìm sư bá ngươi, nghĩ cách chữa khỏi cho Nhược nhi."



"Đỗ thúc thúc..." Tuy rằng A Lương ở cùng Đỗ Như Phong không lâu lắm, nhưng người hành y như phụ mẫu cho hắn ấm áp khiến hắn quyến luyến, hắn cũng luyến tiếc Đỗ Như Phong hy sinh.



"Đều là tại ta làm hại..." Uyển nhi cúi đầu tự trách cắn cắn môi.



Trần Thủy Tô rưng rưng lắc đầu, "Ta không ngờ viện chủ lại là người tàn nhẫn như vậy!"



Phu tử đã ngoan ngoãn quay về Linh Xu Viện, vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt?



"Một mình ta dẫn dụ bọn họ đi, các ngươi lập tức chạy hướng ngược lại, nghe hiểu chưa?" Đỗ Như Phong biết không thể chần chờ nữa, hắn gỡ tay Mạc thị ra, đột nhiên từ bụi cây đứng lên.



"Ở đây!"



Đỗ Như Phong cố ý dùng hai tay nắm chặt quần áo dưới thân tỏ vẻ hoảng sợ giả vờ như kéo nhóm người đang núp dưới bụi cây, hắn hô to một tiếng, "Mau cùng ta đi!"



"Đuổi theo!"



Hộ vệ Linh Xu Viện cầm đao đuổi theo, cuối cùng chạy xa.



Mạc thị khóc nói: "Mấy đứa, chúng ta đi!"



"A ---!"



Bọn họ mới chạy hướng ngược lại đi ra không xa, trong rừng liền vang lên giọng Đỗ Như Phong kêu thảm.



"Cha!"



"Phu quân!"



"Sư thúc!"



"Đỗ thúc thúc!"



Nước mắt trào ra hốc mắt, nhưng hiện tại căn bản không phải lúc bi thương, nếu không đào tẩu nhanh lên, không ai có thể sống sót!



Mạc thị khàn giọng thúc giục nói: "Đi mau a!"



Mấy người chỉ có thể gạt nước mắt trên mặt, tiếp tục chạy trốn.



"Trúng kế! Mau đuổi theo!"



Hộ vệ Linh Xu Viện xoay người lại, đột nhiên hướng lên bầu trời thả một tên lệnh.



Một mặt khác, ba tên sát thủ ăn mặc hộ vệ Linh Xu Viện thấy được tên lệnh, lập tức đuổi theo hướng đám người chạy trốn, không bao lâu, trong tầm mắt liền xuất hiện mấy thân ảnh của nhóm Đỗ Nhược.



"Nương, phía trước là bến đò!" Đỗ Trong cõng Đỗ Nhược trên lưng, vội hô một tiếng.



Mạc thị lo lắng nhìn nhìn, nhìn thấy bến đò có một chiếc thuyền nhỏ, "Mau qua sông!"



Nước sông róc rách, chân trời dần dần xuất hiện một đường ánh sáng.



Đỗ Trọng nhảy lên chiếc thuyền nhỏ trước, thả Đỗ Nhược xuống dưới, lại giúp Uyển nhi và A Lương lên thuyền, nói với Trần Thủy Tô: "Thủy Tô, đến!"



Trần Thủy Tô cầm tay Đỗ Trọng, Đỗ Trọng đỡ nàng lên thuyền. Nhưng nàng kinh ngạc phát hiện, chiếc thuyền thật sự là quá nhỏ, mấy người đi lên sau, thân thuyền đã muốn bị ép tới thực trầm, chỉ cần thoáng nhảy lên một cái, có lẽ nước sông sẽ tràn vào thân thuyền.



"Nương, mau lên đây!" Đỗ Trọng thoáng nhìn thấy bọn người đuổi giết càng đến càng gần, hắn vội vươn tay còn lại ra, "Mau a!"



Mạc thị tháo dây thừng buộc thuyền ra, lại gượng cười, "Con của ta đã trưởng thành, không cần ta lo lắng nữa."



"Nương!" Đỗ Trọng rơi lệ lắc đầu, đã biết mẫu thân muốn làm cái gì.



Mạc thị cúi người xuống, mạnh mẽ đẩy thuyền trôi xa, "Hãy cố gắng sống! Trọng nhi, Nhược nhi, bảo trọng!"



Chiếc thuyền không thể chở nhiều người như vậy, phu quân đã chết, tự nhiên nàng cũng muốn đi xuống Hoàng tuyền cùng!



"Không tốt! Bọn họ muốn bỏ chạy!"



Sát thủ vọt tới bến đò, cũng đã không nhảy theo kịp chiếc thuyền nhỏ.



"Ta không cho phép các ngươi thương tổn hài tử của ta!" Mạc thị bỗng dưng ôm lấy sát thủ kia, muốn cản hắn tiếp tục đi về phía trước, "Trọng nhi, Nhược nhi, đi mau!"



"Muốn chết!" Sát thủ rút đao, hung hăng xuyên một nhát qua lồng ngực Mạc thị.



Rút đao ra khỏi người, Mạc thị há mồm phun ra một ngụm máu tươi nhưng vẫn gắt gao ôm hai chân sát thủ kia, "Ta liều mạng với các ngươi!"



"Nương ---!" Đỗ Trọng tê tâm liệt phế một tiếng thê thảm hô.



Thân mình Đỗ Nhược run mạnh lên, nàng mờ mịt nhìn thấy mẫu thân trước mắt chết thảm, nước mắt trong đôi con ngươi hiện lên một tia gợn sóng.



"Không thể để cho bọn họ chạy! Bắn tên!" Sát thủ quát chói tai một tiếng.



Năm tên sát thủ phía sau cài tên lên nỏ, nhắm ngay nam người trên chiếc thuyền nhỏ.



"Mấy đứa, đi mau!"



Ngay nháy mắt tên rời cung, Mạc thị dùng hết hơi sức cuối cùng đứng lên, dùng thân mình đỡ năm mũi tên, cuối cùng ngưng thở, ngã xuống sông.



"Đồ vô dụng!" Sát thủ đầu lĩnh đoạt một cây nỏ, gắn tên lên, nhắm ngay đầu ĐỖ Nhược, nhấn bắn.



"Hưu!"



"Tiểu Nhược cẩn thận!" Trần Thủy Tô mắt sắc, vốn định đem A Nhược kéo đến, bất đắc dĩ chiếc thuyền nhỏ thật sự là quá nhỏ, động tác của nàng lại quá lớn, kéo như vậy tất nhiên thuyền nhỏ lật úp, tất cả mọi người trên thuyền đều rơi xuống giữa sông.



"A!" Trần Thủy Tô hô đau một tiếng, tên kia bắn vào đầu vai của nàng, khoan một lỗ đau đớn.



A Lương và Uyển nhi thật sự là quá nhỏ, hai người bị nước sông chia rẽ qua một hướng, nhẹ nhàng trôi xa.



Đỗ Trọng một tay nâng muội muội không để nàng chìm, một tay liều mạng quạt nước, dần dần tới gần Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, đừng sợ, ta tới cứu ngươi!"



"Mang... Mang tiểu Nhược đi..." Trần Thủy Tô gian nan giữ cho mình nổi trên nước, nhưng mỗi lần động đậy dưới nước, miệng vết thương lại làm một trận đau nhức, nàng không biết còn có thể sống bao lâu, "Đi mau a, Trọng ca ca!"



"Thủy Tô..." Đỗ Trọng tuyệt vọng lắc đầu, "Không, ta có thể cứu ngươi! Nhất định có thể cứu ngươi!"



Trần Thủy Tô lắc lắc đầu, "Ta không được rồi... Mang tiểu Nhược đi... Các ngươi đều phải cố gắng còn sống... Có nghe thấy không?"



"Người đang nơi đó! Mau xuống truy bắt!" Sát thủ vẫn không buông tha bọn họ, đã có vài tên sát thủ nhảy vào giữa sông, điên cuồng mà bơi tới hướng bọn họ.



"Tiểu Nhược ngốc... Đừng làm cho ta thất vọng... Phải còn sống!" Trần Thủy Tô đau lòng nhìn thoáng qua Đỗ Nhược mịt mờ trước mắt, lập tức xoay người đi, giơ lên hai tay, một bên quạt nước, một bên chuẩn bị cản lại mấy tên sát thủ bơi tới, "Trọng ca ca! Đi!"



Đỗ Trọng nghẹn ngào gật đầu thật mạnh, ôm lấy Đỗ Nhược xoay người, liều mạng bơi đến bờ bên kia.



Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn bóng dáng Trần Thủy Tô, chỉ cảm thấy hốc mắt có chút chua xót khó hiểu, theo bản năng mở miệng nói, "Thủy... Thủy..."



"Muội muội! Ca ca mang ngươi đi!" Đỗ Trọng bình yên bơi tới bờ, không dám quay đầu lại liếc nhìn Trần Thủy Tô một cái, chuyện phát sinh tối nay thật sự quá mức đột ngột, hắn chỉ cảm thấy đau kịch liệt, sắp không hít thở nổi.



Cha nương đi rồi, Thủy Tô cũng không sống nổi, nếu hắn không thể cùng muội muội sống sót, trên đường xuống Hoàng tuyền, còn mặt mũi nào nhìn bọn họ?



Nghĩ đến đó, Đỗ Trọng cõng Đỗ Nhược lên, cũng không quay đầu, chui vào cỏ lau trên bờ, biến mất không thấy tăm hơi.



"Hưu!"



Ngay lúc sát thủ chuẩn bị một đao bổ về phía Trần Thủy Tô, một mũi tên bắn trượt qua cổ tay hắn.



Một đội gia tướng xuất hiện bên bờ sông, Trần Thủy Tô nhận ra, đó là binh mã Tống Vương phủ.



"Người nào dám cả gan giết người ở ngoại ô Bá Lăng?!" Gia tướng quát chói tai một tiếng, lập tức hô, "Điện hạ có lệnh, mau chóng cứu người!"



"Vâng!"



Trần Thủy Tô biết, hôm nay mạng nhỏ của nàng đã được bảo vệ, chỉ là ca ca và tiểu Nhược chạy trốn mất, sau này còn có cơ hội gặp lại sao?



Khi Trần Thủy Tô được cứu trở về Tống Vương phủ, Yến Vân Thâm tự mình tiến đến thăm hỏi xong, phân phó bọn nha hoàn chú ý chiếu cố, sau đó rời khỏi phòng.



"Sự tình làm như thế nào?"



"Bẩm điện hạ, huynh muội Đỗ gia vẫn chạy thoát."



"Đồ vô dụng!"



"Nếu muốn dụ bọn họ trở về, cũng không phải việc khó, chỉ cần đem hài cốt cha nương bọn họ..."



"Thôi... Cho dù bọn họ dám trở về, hận thù chỉ có hướng đến Linh Xu Viện, cùng bổn vương không có quan hệ gì."



"Vâng, điện hạ."



"Lấy danh Tống Vương phủ an táng cha nương bọn họ cho tốt đi."



"Vâng!"



Yến Vân Thâm uể oải phất tay, ý bảo gia tướng lui ra.



Một gã sai vặt bước nhanh tiến đến, nói: "Điện hạ, hôm nay có bồ câu từ Linh Xu Viện bay ra, đây là thư tín trong ống trúc." Nói xong, gã sai vặt cung kính dâng lên.



Yến Vân Thâm mở ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Muốn mời Hứa lão gia tử vào cung cứu hoàng huynh, bổn vương như thế nào có thể cho các ngươi toại nguyện?"



"Điện hạ?"



"Dùng thư của ta, chốc lát ngươi đưa đến Thừa tướng phủ đi, việc này, bổn vương không tiện ra tay."



"Vâng."



Yến Vân Thâm cầm thư tín trong tay đưa lại gã sai vặt, "Lấy bồ câu tiếp tục mang thư tín này đi, mấy ngày nay không thể đả thảo kinh xà."



"Vâng."



Yến Vân Thâm nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi về thư phòng, rồi lại nghĩ tới một sự kiện, "Lan tiên sinh bên kia sao rồi?"



Gã sai vặt gật đầu nói: "Vẫn có người âm thầm theo dõi, quan hệ giữa Tề Tương Nương và Lan tiên sinh chỉ sợ không đơn giản."



Yến Vân Thâm nhíu mày quay đầu lại, "Không đơn giản?"



"Hai người... Sợ là có tư tình..." Gã sai vặt xấu hổ ứng một câu.



Yến Vân Thâm trào phúng cười, "Đầu năm nay thật sự là ký quái, phu tử thích đệ tử, phu nhân thích nữ nhân!"



"Cũng không ra làm sao, thật là hoang đường!"



"Cũng may có chuyện hoang đường này!" Yến Vân Thâm ẩn ý nói, phất tay nói, "Ngươi cùng bổn vương đến thư phòng, bổn vương có chút chuyện giao ngươi làm."



"Vâng."



Không quá mấy ngày, thành Bá Lăng rơi xuống trận tuyết đầu năm.



Thương Thanh Đại mặc hồ cừu tuyết trắng đứng dưới mái cung, nhìn ra phương xa, lẩm bẩm nói: "Tuyết năm nay, rơi cũng thật sớm."



Phía sau cung nữ cười khẽ đáp: "Bẩm nương nương, năm nay tuyết rơi sớm, sang năm nói không chừng hoa nở cũng sớm."



"Thật không?" Thương Thanh Đại thản nhiên ứng một câu, quay đầu nhìn, lẳng lặng nhìn cung nữ hồi lâu, "Ngươi tên là gì?"



Cung nữ sợ hãi quỳ rạp xuống đất, nói: "Nô tỳ gọi là Chỉ Lan."



"Ngươi không cần sợ bản cung." Thương Thanh Đại khép lại hồ cừu trên người, "Đứng lên đi."



"Vâng." Chỉ Lan ngoan ngoãn đứng lên.



Thương Thanh Đại đi lại, nhìn nàng thêm vài lần, bộ dáng rụt rè như vậy, thật là giống A Nhược.



Trời lạnh, không biết A Nhược có biết mặc thêm vài kiện xiêm y?



Tâm, bỗng nhiên xoắn mạnh, lạnh triệt nội tâm.



Thương Thanh Đại hít một hơi, nói: "Đi thôi."



"Nương nương muốn đi đâu?" Chỉ Lan nhỏ giọng hỏi một câu.



Thương Thanh Đại lạnh giọng nói: "Đi bái kién Thái hậu trước, sau đó bái kiến Hoàng hậu nương nương."



Đây là việc duy nhất nàng có thể làm vì A Nhược.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện