“Dương trưởng lão, không ngờ ngay cả ngươi cũng có ý chống đối, để xem ngươi công đạo làm sao với phụ thân của ta!” Liễu Tư Minh bị hai đại hán giữ chặt không làm gì được, quát lớn!
“Ta cũng không còn cách nào khác, thiếu chủ cứ đứng yên đấy, khi nào tu chân giới thay đổi, Vực chủ còn phải cảm ơn ta!” Dương trưởng lão của Vạn Cổ vực nhún vai không để ý, quay qua nói:
“Làm nhanh lên, kẻo tên Minh Ly tìm tới đây, chúng ta đã bố trí nhiều cạm bẫy bên đó, nhưng mà chưa chắc đã giữ được hắn.


Tên trưởng lão của Âm Linh giáo đang thản nhiên bỗng run lên, gật đầu, kiếm trong tay ấn xuống.

Sở Thanh Vân kêu gào thảm thiết, lại bị một bàn tay bịt miệng, y đau quá đành cắn chặt môi hòng giảm thiểu sự chú ý.

Da người đâu thể nói lột là lột, lão ta nôn nóng, nhất thời rạch be bét vai Sở Thanh Vân, một số người đứng nhìn mà da đầu tê dại, nữa là Sở Thanh Vân đang phải trực tiếp chịu.

Sở Thanh Vân cứ nghĩ mình chết chắc rồi, đúng lúc y tuyệt vọng nhất, uy áp ngập trời dũng mãnh xông tới, kèm theo vết rách không gian đen ngòm, từ bên trong đó, một bàn tay khổng lồ thò ra, chuẩn xác đánh bay trưởng lão của Âm Linh giáo, dư lực phát ra khiến đám người xung quanh đổ nghiêng đổ ngả, Sở Thanh Vân không còn điểm tựa rơi phịch xuống đất.

Liễu Tư Minh vùng ra khỏi tay hai tráng hán, chạy đến đỡ Sở Thanh Vân dậy, Đường Duệ và Phí Hoài Nam cũng chạy theo, lấy trong túi trữ vật một viên đan dược rồi ấn vào miệng Sở Thanh Vân.


Liễu Tư Minh thuần thục lấy ra Vạn Sinh cao bôi vào vết thương trêи vai Sở Thanh Vân, nhìn trêи tấm lưng là từng vết cắt sâu hoắm, trong ánh mắt không nhịn được khó chịu, vội vàng lấy một tấm trường bào quấn cho y.

Bởi vì vậy, ở nơi bị vải mỏng che lấp, máu từ vết thương bị Vọng Nguyệt sơn hà đồ hấp thu từng chút từng chút một, ánh trăng trong tấm bản đồ dường như sáng lên một chút.

Sở Thanh Vân không hề để ý đến động tác của hai người bọn họ, y chăm chú nhìn lên trời, vết nứt rách ra, uy áp ngập tràn khiến tất cả mọi người đang đứng đây đều không thể động đậy…
Ánh mắt y rực sáng.

Bạch Cẩn Phong đến rồi!
Bạch Cẩn Phong từ vết nứt nhảy ra ngoài, không gian vặn vẹo một chút rồi trở lại như cũ, hắn ngẩng đầu, con ngươi nhàn nhạt liếc về đám người trước mặt, sau đó chuyển dời sang Sở Thanh Vân, trong mắt không giấu được phẫn nộ, sát khí nổi lên.

Vô Ảnh kiếm loé sáng, một đường sát phạt, uy áp tiếp cận Đại thừa kỳ khiến không một kẻ nào có thể động đậy.

“Minh Ly Tôn giả… có gì từ từ nói.

” Một trưởng lão của Vạn Bảo tông run rẩy lùi bước, nhưng lão còn chưa nói xong, bụng dưới đã mát lạnh, cơ thể chia đôi đổ gục, trong con mắt trợn tròn vẫn còn đầy sự không cam lòng.

Cảnh tượng tiếp theo hệt tu la tràng.

Máu bắn lên tung toé, từng người từng người ngã xuống, tiếng la hét vang lên thảm thiết, thế nhưng ngoài khϊế͙p͙ đảm thì bọn họ không thể làm gì, trước sức mạnh tuyệt đối mọi mưu hèn kế bẩn đều là dư thừa, cơ thể bị uy áp bủa vây, giam cầm không có chỗ trốn.

“Cứu mạng… cứu…!”
Bạch Cẩn Phong như ác ma đến đòi mạng, đôi mắt đỏ ngầu, hắn không phân biệt được ai với ai, chỉ biết đám người này khi dễ bảo bối của hắn, phải chết!
Lúc nãy đám người còn ngông nghênh khi dễ Sở Thanh Vân, giờ đây đều như chó chết xin xỏ quỳ lạy.

Sở Thanh Vân nhìn một màn hệt như vừa nhìn trong Tam Sinh thạch, cơ thể run lên.

Lúc nào sư tôn cũng đến kịp thời, lúc nào người cũng giữ trọn lời hứa bảo vệ y… Sở Thanh Vân nói không cảm động thì giả dối quá, nhưng mà trong thâm tâm y lại càng lo lắng hơn.

Y có tài có đức gì mà khiến Bạch Cẩn Phong một lòng bảo vệ như vậy? Tình yêu của y dành cho hắn có xứng đáng không? Hay chỉ đem lại phiền nhiễu?
Bóng lưng Bạch Cẩn Phong trùng lặp lên nhau, y bỗng thấy sợ hãi tột cùng.


Y sợ quá khứ sẽ lặp lại…
“Sư tôn… dừng lại…” Tiếng nói yếu ớt cất lên, Bạch Cẩn Phong không nghe thấy, Sở Thanh Vân nhịn đau hét lên.

“Bạch Cẩn Phong! Ta đau…”
Bạch Cẩn Phong khựng người, đôi mắt đang mờ mịt bỗng thanh minh trở lại… hắn nhìn đến Vô ảnh kiếm trêи tay vẫn còn nhỏ máu, rồi lại nhìn đến đám xác chết dưới đất, tình cảnh quỷ dị vô cùng.

Xung quanh mấy tên trưởng lão không một ai trốn thoát, chỉ còn mười ba mười bốn tên đệ tử tu vi thấp kém, bọn chúng không dám hít thở cũng chẳng dám mở mắt ra nhìn những người đã ngã xuống, chỉ theo bản năng sinh tồn ngậm chặt miệng, từ từ lùi lại phía sau.

Bạch Cẩn Phong nhàn nhạt nhìn bọn chúng hệt như nhìn con sâu cái kiến, uy áp quanh thân thu lại.

Cả đám như được đại xá, đồng loạt bỏ chạy, dẫm đạp lên nhau.

Hắn hờ hững rũ mi, xoay người, chân chầm chậm bước cho đến khi dừng trước mặt Sở Thanh Vân, đôi môi mím lại, dùng một tay xoa lên khoé môi rướm máu, khiến y bật ra một tiếng nức nở.

“Ta đến rồi…”
Tiếng nói khàn khàn xen lẫn ôn nhu vang lên, làm tim Sở Thanh Vân run rẩy.

Liễu Tư Minh đang đỡ Sở Thanh Vân, tay hẫng một cái, người đã bị ôm lên, Sở Thanh Vân nhịn đau tham luyến mùi hương quen thuộc của Bạch Cẩn Phong, bao nhiêu uất ức tràn ra.

“Sư tôn… Cẩn Phong, ta đau quá.


“Ngoan rồi không đau,” Bạch Cẩn Phong ôn nhu hôn lên đôi môi bị cắn nát, linh lực mát lạnh ồ ạt truyền vào, kinh mạch Sở Thanh Vân như được thanh tẩy đi hết thảy những đau đớn, vết thương sau lưng bắt đầu ngừng chảy máu.

“Thanh Vân, ngủ một giấc đi, mọi chuyện giao cho vi sư.


Sở Thanh Vân rũ mắt, cơn buồn ngủ kéo đến, cảnh tượng trong tầm mắt bỗng mơ hồ, y gắng gượng chống đỡ, chỉ sang ba người đang đứng bên cạnh.

“Sư tôn, bọn họ… cứu đệ tử…”
“Biết rồi, ta sẽ không làm gì bọn họ.


” Bạch Cẩn Phong dỗ dành Sở Thanh Vân khiến y chìm vào giấc ngủ, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt lại lạnh lẽo như cũ.

Ba người Liễu Tư Minh không tự chủ được phải thẳng lưng lại.

“Các ngươi, kể lại mọi chuyện!” Bạch Cẩn Phong ra lệnh.

Liễu Tư Minh sững sờ, trước mắt là người hắn ngưỡng mộ từ bé đến lớn, hắn vẫn tưởng Minh Ly tôn giả thế gian ngưỡng mộ là công tử ôn nhuận, dịu dàng như gió xuân, thế nhưng ngày hôm nay nhận thức này đã bị phá vỡ.

Nam nhân cả người tràn đầy huyết tinh, ánh mắt chứa đầy sát khí, dường như hắn chỉ cần mở miệng nói sai một từ thôi, kết cục sẽ như mấy cái xác nằm kia, không có một cơ hội để cầu xin.

Nhìn Sở Thanh Vân ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Bạch Cẩn Phong, Liễu Tư Minh biết ôn nhu cả đời của Bạch Cẩn Phong đều dành hết cho người này rồi.

Hắn cụp mắt, nghe thấy giọng nói đều đều của chính mình.

“Minh Ly tôn giả, có người liên tục báo vị trí của Sở Thanh Vân cho các thế lực lớn, có vẻ như Huyễn Linh bí cảnh này chính là một âm mưu để vây bắt y.


“Có lẽ?” Bạch Cẩn Phong không cho hắn sắc mặt tốt, “Ngươi là thiếu chủ của Vạn Cổ vực lại không biết những chuyện này? Ai là người đứng ra thông báo vị trí của y?”
“Tất cả đều liên lạc qua đá truyền tin do trưởng lão cầm,” Liễu Tư Minh liếc mắt đến xác trưởng lão đã chết nằm dưới đất, chỉ vào lão.

“Mọi chuyện là đám cao tầng bàn bạc với nhau, vãn bối còn chưa có tư cách xen vào.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện