Vạn Sơn trấn năm ngay cạnh Vạn Sơn sâm lâm, nơi đây rất ít phàm nhân, chủ yếu là tu sĩ, xung quanh toàn là hàng quán nhộn nhịp, là một địa phương để tu sĩ đi thí luyện hoặc các liệp nhân giả nghỉ ngơi và trao đổi tài liệu.
Trong trấn tương đối đông người, chủ yếu là các tráng hán vạm vỡ, nhưng mà tu vi cao nhất ở đây cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, ba người vừa đi đến đầu trấn liền thu hút mọi ánh nhìn.
Bạch Cẩn Phong bế Sở Thanh Vân cùng Minh Vũ tiên tôn tuỳ tiện vào một khách điếm nhỏ, ba người không xác định ở lại lâu nên chỉ thuê có một phòng để nghỉ tạm.
Sau khi đặt Sở Thanh Vân lên giường.
Bạch Cẩn Phong liền bày kết giới bao bọc kín căn phòng sau đó kể sơ qua với Minh Vũ tiên tôn mọi việc.
Minh Vũ tiên tôn là người duy nhất ở Thanh Phong môn mà Bạch Cẩn Phong có thể tin tưởng tuyệt đối, hai người đã kết nghĩa huynh đệ từ lâu, trải qua vô số lần cùng nhau vượt qua sinh tử.
Có thể nói, Bạch Cẩn Phong là người duy nhất trong Thanh Phong môn có thể gọi cái tên Thập Thất của lão.
Minh Vũ tiên tôn nghe xong mà sững sờ, lão không ngờ đằng sau đứa nhỏ Sở Thanh Vân này lại có một bí mật kinh người như vậy.
“Ngươi đã biết từ lâu rồi đúng không? Mười bảy năm trước ngươi đưa cho ta nhờ giữ hộ thanh Sát Lục kiếm của Sở chiến thần, có phải ngươi đã biết rồi?”
“Đúng vậy.” Bạch Cẩn Phong gật đầu, thẳng thắn đáp những gì đã trải qua trong ký ức.
“Mười bảy năm trước gia gia ta sai ta đi nhặt Sở Thanh Vân về.”
“Gia gia ngươi? Quang Ân thánh tôn?” Minh Vũ tiên tôn nghe Bạch Cẩn Phong nói mà hoang mang, “Vậy chắc chắn gia gia ngươi biết về đứa trẻ này, nhưng mà mục đích của gia gia ngươi là gì?”
Bạch Cẩn Phong trầm ngâm, sau đó lựa chọn ra một đáp án tạm coi là hợp lý nhất.
“Năm đó tu chân giới có Nhất ma Tam kiệt, ngươi có bao giờ nghe nói chưa?”
Minh Vũ tiên tôn gật đầu: “Tất nhiên là nghe rồi.
Nhất ma Phùng Tư Triết, Tam kiệt lần lượt là Sở Thanh Lan, Bạch Ân và Bắc Hàn Phi Thiên.
Bốn người này bất phân thắng bại, được đồn đại là bốn tồn tại mạnh nhất tu chân giới lúc bấy giờ.”
Hiện tại cũng vậy, Bắc Hàn Phi Thiên làm chủ Vạn Bảo tông, thiên hạ đệ nhất tông.
Bạch Ân là người đức cao vọng trọng nhất Thanh Phong môn.
Ma tôn Phùng Tư Triết đứng đầu vạn ma, một nửa ma tu đều chấp nhận quy phục gã.
Cuối cùng chỉ có Sở Thanh Lan mệnh yểu, lại không có bối cảnh đằng sau.
“Thế nhưng trước khi có tên gọi đó ngươi có biết bọn họ đã từng là bằng hữu thân thiết nhất không?” Bạch Cẩn Phong không đợi Minh Vũ tiên tôn trả lời mà tự trả lời luôn.
"Ngày đó gia gia của ta tu vi yếu nhất trong bốn người, chính là tứ đệ, Sở Thanh Lan là người mạnh nhất, được tôn lên làm đại ca, Phùng Tư Triết đứng thứ nhì, thứ ba là Bắc Hàn Phi Thiên.
Bốn người xảy ra chuyện gì ta không rõ, nhưng mà Phùng Tư Triết tách ra rất sớm, sau đó tu ma, từ đó không đội trời chung với ba người kia.
Bạch Cẩn Phong thở dài.
“Mười bảy năm trước gia ta nhờ ta nhặt Sở Thanh Vân về, bởi vì Sở Thanh Vân là giọt máu duy nhất còn sót lại của Sở Thanh Lan Sở chiến thần.”
“Còn một mối quan hệ như thế ở đằng sau, thảo nào.” Minh Vũ tiên tôn bừng tỉnh, nhưng mà vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ, lão thắc mắc.
“Vậy vì sao ngài ấy lại phản đối ngươi và Sở Thanh Vân đến với nhau?”
Bạch Cẩn Phong im lặng không đáp, chính hắn cũng không rõ vì sao gia gia lại phản đối, còn tỏ ra căm ghét Sở Thanh Vân như vậy?
Mối quan hệ của thế hệ trước quá rắc rối, bây giờ Sở Thanh Lan chết, ba người còn lại đều không qua lại với nhau nữa.
“Nhưng mà ngươi kể cho ta chuyện này làm gì?” Minh Vũ ngửi hơi được nguy hiểm, Bạch Cẩn Phong bình thường không bao giờ nói nhiều như vậy.
Quả nhiên Bạch Cẩn Phong nhìn lão chăm chú.
“Ta muốn ngươi đi bí mật điều tra một người giúp ta.”
“Ai?”
Bạch Cẩn Phong truyền âm sang một cái tên, Minh Vũ tiên tôn trợn tròn mắt nhìn lại, dùng giọng điệu hoài nghi thì thào.
“Ngươi chắc chưa? Vị này mất tích cũng cả mấy chục năm nay rồi.”
“Chắc.” Bạch Cẩn Phong híp mắt lại thành một khe hẹp, nhấn mạnh.
“Mọi chuyện bắt đầu từ người này mà ra, ta tin chắc lão sẽ biết ngọn ngành bí mật này.”
Minh Vũ tiên tôn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Được, lần này bằng mọi giá ta cũng sẽ giúp ngươi.”
“Thập Thất, cảm ơn ngươi!” Bạch Cẩn Phong như giải quyết được một nan đề lớn, mày giãn ra.
“Vậy bây giờ các ngươi định đi đâu?”
“Đi Băng nguyên Tây Bắc.”
Minh Vũ tiên tôn chỉ hỏi đến vậy, lão biết thừa hai người này sẽ đi giải quyết việc liên quan đến tiểu tử Sở Thanh Vân kia, lão vỗ vai Bạch Cẩn Phong rồi an ủi.
“Vậy bảo trọng, có tin tức gì ta sẽ báo lại.”
“Được.”
Đợi Minh Vũ tiên tôn đi rồi, Bạch Cẩn Phong quay lại giường thì thấy Sở Thanh Vân đã tỉnh lại, hắn không biết y đã nghe được bao nhiêu rồi cho nên dứt khoát kể lại mọi chuyện một lần nữa.
Sở Thanh Vân nghe thấy mà phải cảm thán về mối quan hệ rắc rối này, bởi vì tuỳ tiện nhặt một người trong đó ra cũng đều là đỉnh cấp tại tu chân giới.
“Bắc Hàn Phi Thiên, liệu có phải phụ thân của cái tên Bắc Hàn Minh kia không nhỉ?” Sở Thanh Vân thắc mắc.
“Khụ.” Bạch Cẩn Phong mặt già đỏ ửng lên.
“Đó là tổ gia gia của Bắc Hàn Minh, trêи hắn còn ba đời nữa cơ.”
Lúc này Sở Thanh Vân mới nhớ ra sư tôn nhà mình cũng đã hơn trăm tuổi.
“Vậy xét về vai vế, đệ tử là lớn nhất!” Sở Thanh Vân cười hắc hắc, "Nếu mà vậy, sư tôn cũng phải gọi đệ tử hai tiếng “Sư thúc” mới hợp tình hợp lý.
Bạch Cẩn Phong nhướng mày, đè lên người Sở Thanh Vân, hai tay thò vào vạt áo, chuẩn xác nắm được eo của y.
“Tiểu sư thúc hả?” Bạch Cẩn Phong vuốt ve, hơi thở mờ ám phả lên mặt Sở Thanh Vân.
“Tiểu sư thúc có vẻ còn dồi dào tinh lực nhỉ? Chúng ta có nên tiếp tục chuyện vừa nãy không?”
Sở Thanh Vân nghe thấy vậy thì tái mặt, vội vàng giãy giụa rồi đẩy Bạch Cẩn Phong ra.
“Thôi đệ tử nghĩ lại rồi, đệ tử thấy danh xưng này không hay tí nào.”
Đùa à? Còn thêm một lần nữa thì y khỏi đi lại luôn đó.
Nhưng mà nghe thấy mối quan hệ của đời trước, Sở Thanh Vân bỗng nhiên có linh cảm, vội vàng nói ra chuyện mình nhìn thấy trong Tam Sinh thạch.
“Thanh Vân nói là nhìn thấy gia gia của ta xuất hiện sau khi chúng ta chết?”
“Đừng nói từ chết.” Sở Thanh Vân gắt.
“Sư tôn nói xui quá, quá khứ rồi đừng nhắc lại nữa, ta cũng không phải là Sở Thanh Vân lúc đó.”
“Được được,” Bạch Cẩn Phong xoa xoa mái tóc rối tung của Sở Thanh Vân.
“Không nhắc thì không nhắc, Thanh Vân luôn luôn đúng.”
Lúc này Sở Thanh Vân mới hoà hoãn.
“Đúng vậy, chắc chắn là ngài ấy không sai, hơn nữa ta đoán ngài ấy đã làm gì đó thì chúng ta mới…”
Bạch Cẩn Phong nhíu mày, Bạch Ân xác thực có thể can thiệp, bởi vì Bạch gia có một cấm pháp gia truyền có thể dùng tu vi ký gửi linh hồn về quá khứ, nhưng điều này đồng nghĩa với việc hi sinh tất cả tu vi, Bạch Cẩn Phong làm vậy vì không thể từ bỏ Sở Thanh Vân, còn gia gia hắn thì đâu có lý do gì làm vậy?
Nhưng mà nếu đúng là gia gia hắn thì mọi chuyện hắn vốn không hiểu giờ đây đã rõ ràng.
“Khi nào chúng ta phải về gặp gia gia của ta một chuyến mới được.”
“Bây giờ sao sư tôn?” Sở Thanh Vân hỏi.
“Không.” Bạch Cẩn Phong lắc đầu, “Đợi khi nào giải quyết xong chuyện Vọng Nguyệt sơn hà đồ đã.”.
Trong trấn tương đối đông người, chủ yếu là các tráng hán vạm vỡ, nhưng mà tu vi cao nhất ở đây cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, ba người vừa đi đến đầu trấn liền thu hút mọi ánh nhìn.
Bạch Cẩn Phong bế Sở Thanh Vân cùng Minh Vũ tiên tôn tuỳ tiện vào một khách điếm nhỏ, ba người không xác định ở lại lâu nên chỉ thuê có một phòng để nghỉ tạm.
Sau khi đặt Sở Thanh Vân lên giường.
Bạch Cẩn Phong liền bày kết giới bao bọc kín căn phòng sau đó kể sơ qua với Minh Vũ tiên tôn mọi việc.
Minh Vũ tiên tôn là người duy nhất ở Thanh Phong môn mà Bạch Cẩn Phong có thể tin tưởng tuyệt đối, hai người đã kết nghĩa huynh đệ từ lâu, trải qua vô số lần cùng nhau vượt qua sinh tử.
Có thể nói, Bạch Cẩn Phong là người duy nhất trong Thanh Phong môn có thể gọi cái tên Thập Thất của lão.
Minh Vũ tiên tôn nghe xong mà sững sờ, lão không ngờ đằng sau đứa nhỏ Sở Thanh Vân này lại có một bí mật kinh người như vậy.
“Ngươi đã biết từ lâu rồi đúng không? Mười bảy năm trước ngươi đưa cho ta nhờ giữ hộ thanh Sát Lục kiếm của Sở chiến thần, có phải ngươi đã biết rồi?”
“Đúng vậy.” Bạch Cẩn Phong gật đầu, thẳng thắn đáp những gì đã trải qua trong ký ức.
“Mười bảy năm trước gia gia ta sai ta đi nhặt Sở Thanh Vân về.”
“Gia gia ngươi? Quang Ân thánh tôn?” Minh Vũ tiên tôn nghe Bạch Cẩn Phong nói mà hoang mang, “Vậy chắc chắn gia gia ngươi biết về đứa trẻ này, nhưng mà mục đích của gia gia ngươi là gì?”
Bạch Cẩn Phong trầm ngâm, sau đó lựa chọn ra một đáp án tạm coi là hợp lý nhất.
“Năm đó tu chân giới có Nhất ma Tam kiệt, ngươi có bao giờ nghe nói chưa?”
Minh Vũ tiên tôn gật đầu: “Tất nhiên là nghe rồi.
Nhất ma Phùng Tư Triết, Tam kiệt lần lượt là Sở Thanh Lan, Bạch Ân và Bắc Hàn Phi Thiên.
Bốn người này bất phân thắng bại, được đồn đại là bốn tồn tại mạnh nhất tu chân giới lúc bấy giờ.”
Hiện tại cũng vậy, Bắc Hàn Phi Thiên làm chủ Vạn Bảo tông, thiên hạ đệ nhất tông.
Bạch Ân là người đức cao vọng trọng nhất Thanh Phong môn.
Ma tôn Phùng Tư Triết đứng đầu vạn ma, một nửa ma tu đều chấp nhận quy phục gã.
Cuối cùng chỉ có Sở Thanh Lan mệnh yểu, lại không có bối cảnh đằng sau.
“Thế nhưng trước khi có tên gọi đó ngươi có biết bọn họ đã từng là bằng hữu thân thiết nhất không?” Bạch Cẩn Phong không đợi Minh Vũ tiên tôn trả lời mà tự trả lời luôn.
"Ngày đó gia gia của ta tu vi yếu nhất trong bốn người, chính là tứ đệ, Sở Thanh Lan là người mạnh nhất, được tôn lên làm đại ca, Phùng Tư Triết đứng thứ nhì, thứ ba là Bắc Hàn Phi Thiên.
Bốn người xảy ra chuyện gì ta không rõ, nhưng mà Phùng Tư Triết tách ra rất sớm, sau đó tu ma, từ đó không đội trời chung với ba người kia.
Bạch Cẩn Phong thở dài.
“Mười bảy năm trước gia ta nhờ ta nhặt Sở Thanh Vân về, bởi vì Sở Thanh Vân là giọt máu duy nhất còn sót lại của Sở Thanh Lan Sở chiến thần.”
“Còn một mối quan hệ như thế ở đằng sau, thảo nào.” Minh Vũ tiên tôn bừng tỉnh, nhưng mà vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ, lão thắc mắc.
“Vậy vì sao ngài ấy lại phản đối ngươi và Sở Thanh Vân đến với nhau?”
Bạch Cẩn Phong im lặng không đáp, chính hắn cũng không rõ vì sao gia gia lại phản đối, còn tỏ ra căm ghét Sở Thanh Vân như vậy?
Mối quan hệ của thế hệ trước quá rắc rối, bây giờ Sở Thanh Lan chết, ba người còn lại đều không qua lại với nhau nữa.
“Nhưng mà ngươi kể cho ta chuyện này làm gì?” Minh Vũ ngửi hơi được nguy hiểm, Bạch Cẩn Phong bình thường không bao giờ nói nhiều như vậy.
Quả nhiên Bạch Cẩn Phong nhìn lão chăm chú.
“Ta muốn ngươi đi bí mật điều tra một người giúp ta.”
“Ai?”
Bạch Cẩn Phong truyền âm sang một cái tên, Minh Vũ tiên tôn trợn tròn mắt nhìn lại, dùng giọng điệu hoài nghi thì thào.
“Ngươi chắc chưa? Vị này mất tích cũng cả mấy chục năm nay rồi.”
“Chắc.” Bạch Cẩn Phong híp mắt lại thành một khe hẹp, nhấn mạnh.
“Mọi chuyện bắt đầu từ người này mà ra, ta tin chắc lão sẽ biết ngọn ngành bí mật này.”
Minh Vũ tiên tôn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Được, lần này bằng mọi giá ta cũng sẽ giúp ngươi.”
“Thập Thất, cảm ơn ngươi!” Bạch Cẩn Phong như giải quyết được một nan đề lớn, mày giãn ra.
“Vậy bây giờ các ngươi định đi đâu?”
“Đi Băng nguyên Tây Bắc.”
Minh Vũ tiên tôn chỉ hỏi đến vậy, lão biết thừa hai người này sẽ đi giải quyết việc liên quan đến tiểu tử Sở Thanh Vân kia, lão vỗ vai Bạch Cẩn Phong rồi an ủi.
“Vậy bảo trọng, có tin tức gì ta sẽ báo lại.”
“Được.”
Đợi Minh Vũ tiên tôn đi rồi, Bạch Cẩn Phong quay lại giường thì thấy Sở Thanh Vân đã tỉnh lại, hắn không biết y đã nghe được bao nhiêu rồi cho nên dứt khoát kể lại mọi chuyện một lần nữa.
Sở Thanh Vân nghe thấy mà phải cảm thán về mối quan hệ rắc rối này, bởi vì tuỳ tiện nhặt một người trong đó ra cũng đều là đỉnh cấp tại tu chân giới.
“Bắc Hàn Phi Thiên, liệu có phải phụ thân của cái tên Bắc Hàn Minh kia không nhỉ?” Sở Thanh Vân thắc mắc.
“Khụ.” Bạch Cẩn Phong mặt già đỏ ửng lên.
“Đó là tổ gia gia của Bắc Hàn Minh, trêи hắn còn ba đời nữa cơ.”
Lúc này Sở Thanh Vân mới nhớ ra sư tôn nhà mình cũng đã hơn trăm tuổi.
“Vậy xét về vai vế, đệ tử là lớn nhất!” Sở Thanh Vân cười hắc hắc, "Nếu mà vậy, sư tôn cũng phải gọi đệ tử hai tiếng “Sư thúc” mới hợp tình hợp lý.
Bạch Cẩn Phong nhướng mày, đè lên người Sở Thanh Vân, hai tay thò vào vạt áo, chuẩn xác nắm được eo của y.
“Tiểu sư thúc hả?” Bạch Cẩn Phong vuốt ve, hơi thở mờ ám phả lên mặt Sở Thanh Vân.
“Tiểu sư thúc có vẻ còn dồi dào tinh lực nhỉ? Chúng ta có nên tiếp tục chuyện vừa nãy không?”
Sở Thanh Vân nghe thấy vậy thì tái mặt, vội vàng giãy giụa rồi đẩy Bạch Cẩn Phong ra.
“Thôi đệ tử nghĩ lại rồi, đệ tử thấy danh xưng này không hay tí nào.”
Đùa à? Còn thêm một lần nữa thì y khỏi đi lại luôn đó.
Nhưng mà nghe thấy mối quan hệ của đời trước, Sở Thanh Vân bỗng nhiên có linh cảm, vội vàng nói ra chuyện mình nhìn thấy trong Tam Sinh thạch.
“Thanh Vân nói là nhìn thấy gia gia của ta xuất hiện sau khi chúng ta chết?”
“Đừng nói từ chết.” Sở Thanh Vân gắt.
“Sư tôn nói xui quá, quá khứ rồi đừng nhắc lại nữa, ta cũng không phải là Sở Thanh Vân lúc đó.”
“Được được,” Bạch Cẩn Phong xoa xoa mái tóc rối tung của Sở Thanh Vân.
“Không nhắc thì không nhắc, Thanh Vân luôn luôn đúng.”
Lúc này Sở Thanh Vân mới hoà hoãn.
“Đúng vậy, chắc chắn là ngài ấy không sai, hơn nữa ta đoán ngài ấy đã làm gì đó thì chúng ta mới…”
Bạch Cẩn Phong nhíu mày, Bạch Ân xác thực có thể can thiệp, bởi vì Bạch gia có một cấm pháp gia truyền có thể dùng tu vi ký gửi linh hồn về quá khứ, nhưng điều này đồng nghĩa với việc hi sinh tất cả tu vi, Bạch Cẩn Phong làm vậy vì không thể từ bỏ Sở Thanh Vân, còn gia gia hắn thì đâu có lý do gì làm vậy?
Nhưng mà nếu đúng là gia gia hắn thì mọi chuyện hắn vốn không hiểu giờ đây đã rõ ràng.
“Khi nào chúng ta phải về gặp gia gia của ta một chuyến mới được.”
“Bây giờ sao sư tôn?” Sở Thanh Vân hỏi.
“Không.” Bạch Cẩn Phong lắc đầu, “Đợi khi nào giải quyết xong chuyện Vọng Nguyệt sơn hà đồ đã.”.
Danh sách chương