“Lan Ca…” Sở Thanh Vân thẹn quá, bất đắc dĩ chạy tới níu tay Lan.
“Huynh đừng chấp với Cẩn Phong nữa, vì ta chưa trưởng thành nên chúng ta còn chưa lập khế ước, nhưng mà ta và hắn thực sự là đạo lữ.”
Lan cảm thấy không vui một chút nào, Sở Thanh Vân còn chưa trưởng thành mà tên Bạch Cẩn Phong kia đã xuống tay rồi, thật không biết xấu hổ! Hắn híp mắt lại.
“Được, ta không chấp, ngồi xuống đây cùng ăn thịt nướng nào.”
Hắn trừng mắt cảnh cáo Bạch Cẩn Phong.
Bạch Cẩn Phong tự nhận mình người gặp người thích, chưa bao giờ gặp phải trường hợp khó xơi như thế này, hắn bất đắc dĩ quay sang nhìn A Triết, thấy gã còn dửng dưng hơn, trong mắt chỉ có mỗi Lan.
Hắn cũng không dùng mặt nóng đối ʍôиɠ lạnh nữa, bước tới ngồi bên cạnh Sở Thanh Vân, không nói thêm câu nào.
Thực ra Bạch Cẩn Phong chưa thăm dò được tu vi của hai người trước mặt này, dù hắn đã tiến cấp Đại Thừa kỳ, thế mà vẫn thấy bọn họ sâu không lường được.
Sở Thanh Vân sao lại quen được hai người bí ẩn thế này chứ?
Thanh niên áo vàng khá cao to vạm vỡ, nhìn qua sức lực rất lớn, người mặc áo đỏ thấp hơn khá nhiều, khí chất thanh lãnh, trong trẻo, ắt hẳn tu luyện công pháp thiên về âm nhu.
Hai người nhìn qua rất bình thường nhưng thực chất rất bất thường, Bạch Cẩn Phong không muốn Thanh Vân của hắn tiếp xúc nhiều với hai người này.
Thế nhưng Sở Thanh Vân có vẻ rất quý Lan, liên tiếp hỏi han, Lan cũng vui vẻ trả lời, nhìn từ ngoài vào Bạch Cẩn Phong cùng A Triết đúng là người thừa.
Nhưng mà không khó nhìn ra A Triết này với Lan đúng là một đôi, Bạch Cẩn Phong hơi bực, Lan này rõ ràng có đạo lữ rồi sao cứ dính lấy người của hắn?
Lan từ đầu tới cuối vẫn không cho Bạch Cẩn Phong sắc mặt tốt, hắn xé một miếng thịt béo ngậy rồi đưa cho Sở Thanh Vân.
“Miếng này chín rồi, ăn đi.”
“Lan ca…” Sở Thanh Vân cảm thấy sau gáy hơi căng thẳng, vội từ chối.
“Hay là huynh đưa cho A Triết ăn trước đi, huynh ấy nướng thịt nãy giờ cũng mệt rồi.”
“Thanh Vân, để ta lấy thịt cho ngươi ăn.” Bạch Cẩn Phong mím môi, ngăn cơn bạo nộ đang chuẩn bị phát ra, tiến tới đống than xé một miếng thịt đùi rồi đưa cho Sở Thanh Vân.
Sở Thanh Vân thở phào, nhanh chóng nhận lấy.
“Cảm ơn sư tôn.”
“Sư tôn?” Lan nghe thấy xưng hô của hai người thì cau mày, hừ lạnh.
“Sư tôn là sao?”
Bạch Cẩn Phong im lặng không trả lời, Sở Thanh Vân nhìn phản ứng của hắn thì có chút chột dạ, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi.
“Lan, Cẩn Phong là sư tôn của ta, cũng là đạo lữ của ta.”
Sở Thanh Vân đã nói đến vậy rồi Lan cũng không tiện hỏi nữa, chỉ yên lặng ăn thịt nướng, nhưng hắn vẫn có ý định dạy dỗ Bạch Cẩn Phong, uy áp quanh thân vô thức phát ra.
Bạch Cẩn Phong không vừa, khí thế Đại Thừa lan tràn dũng mãnh, trực tiếp đẩy lui luồng uy áp kia.
Hai người âm thầm so chiêu.
Bầu không khí căng thẳng đến mức Sở Thanh Vân ngồi giữa cảm thấy hít thở không thông, lúc này y đứng lên cũng dở mà ngồi cũng chẳng xong, gương mặt tím tái, khí huyết trong người sôi lên sùng sục.
Cuối cùng A Triết phải can thiệp, hắn chỉ dùng tay búng một cái, mọi áp lực đã tan đi.
“Lan, có chừng mực chút, đừng dọa sợ hài tử.”
Lúc này hai người mới nhìn thấy Sở Thanh Vân tái mét mặt, cơ thể lung lay.
Sở Thanh Vân cố nuốt một ngụm máu tươi đã trực trào lên cổ họng, trong lòng thầm oán trách, y trừng mắt nhìn Bạch Cẩn Phong.
“Xin lỗi…” Bạch Cẩn Phong đuối lý, thành thật ngồi im tại chỗ ăn thịt nướng.
Lan thì vô lý hơn, đứng phắt dậy ném miếng thịt đi, sau đó đi ra sông múc nước rửa tay, A Triết thấy vậy vội vàng đi theo, hai người không biết nói gì với nhau một lúc lâu, Bạch Cẩn Phong thấy vậy thì huých tay.
“Thôi kệ bọn họ, chúng ta ăn đi.”
“Vâng.” Sở Thanh Vân miễn cưỡng đáp.
Lúc hai người kia quay lại, Bạch Cẩn Phong với Sở Thanh Vân cũng ăn xong rồi, Sở Thanh Vân sợ hai bên khó xử, lập tức đứng lên.
“Lan, A Triết, chúng ta đi trước, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Lan lạnh nhạt ừm một tiếng, còn A Triết đứng bên cạnh hơi ngẩng đầu lên nhìn Sở Thanh Vân.
Gương mặt này có bảy phần giống với gương mặt đằng sau lớp mặt nạ của Lan, tuy giống nhau là thế nhưng mà sao gã lại thấy chán ghét vô cùng.
Dù đã mất bao nhiêu năm để tự lừa mình dối người, nhưng bây giờ gã lại thấy chán nản.
Lan chẳng nhớ gì cả nhưng bản năng vẫn liên tục đối tốt với Sở Thanh Vân, điều này làm gã ghen tị đến điên rồi.
“Được, có duyên thì hẹn gặp lại.” Cuối cùng, A Triết vẫn mỉm cười tạm biệt hai người.
Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân đi được một đoạn xa rồi Sở Thanh Vân mới chất vấn:
“Sư tôn, lúc nãy người và Lan có chuyện gì vậy?”
Bạch Cẩn Phong giả bộ bình tĩnh đáp: “Không có gì, so chiêu chút thôi.”
Sở Thanh Vân không tài nào hiểu được thế giới của những kẻ mạnh, liền bỏ qua.
“Đệ tử rất quý Lan ca, nhưng mà có lẽ huynh ấy thì khác, nhìn thái độ lúc nãy giống như muốn đuổi chúng ta đi vậy.”
Bạch Cẩn Phong chẳng cần nghĩ cũng biết địch ý của người tên Lan kia nhắm vào mình, nhưng hắn cũng chẳng biện minh, cứ để Sở Thanh Vân nghĩ vậy càng tốt.
Hai người đi được nửa ngày đường, một con Hạc giấy lảo đảo bay tới, đậu lên vai Bạch Cẩn Phong.
“Sư tôn, ai gửi Hạc giấy cho người kìa?”
“Ta cũng không rõ.” Bạch Cẩn Phong thuận thế cầm Hạc giấy rồi mở ra, nó nhanh chóng biến thành một đạo bạch quang bay thẳng vào trong đầu.
“Là Diệp Cô Tuyệt.” Bạch Cẩn Phong nghe xong lời nhắn thì cau mày.
“Xem ra có việc gấp, Diệp Cô Tuyệt nhờ Diệp Thần mang đồ tới cho chúng ta.”
“Đồ gì vậy sư tôn?” Sở Thanh Vân hỏi.
“Ta cũng không rõ.”
Chuyện mà không thể nói qua Hạc giấy ắt hẳn là rất quan trọng, Bạch Cẩn Phong không dám chủ quan, lập tức thay đổi hướng đi của linh thú, tiến về Phúc Dương thành cách đây năm trăm dặm.
Sở Thanh Vân sắp được gặp Diệp Thần thì khá vui vẻ, bọn họ cũng đã mấy tháng không nhìn thấy nhau rồi.
Trời đã lập đông, trêи trời chim bay từng đàn về phương nam tránh rét, Phúc Dương Thành nằm ở ngoài rìa phía bắc, không khí lạnh lẽo đã tràn về.
Đối với người phương Nam như Sở Thanh Vân thì cái lạnh ở đây thật khắc nghiệt, càng đi đến gần Phúc Dương thành nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, y bất đắc dĩ phải dùng linh lực để sưởi ấm.
Nhưng mà đây không phải là cách hay, sau khi đến Phúc Dương thành, Bạch Cẩn Phong lập tức đi mua cho Sở Thanh Vân một chiếc áo choàng lông ấm áp được gia cố linh văn sưởi ấm.
Phúc Dương thành khá giàu có nhưng người không đông lắm, đi trêи đường hầu như đều là tu sĩ, Sở Thanh Vân tuỳ tiện nhìn cũng thấy vài người có tu vi Hoá thần.
“Sao đệ tử thấy nhiều tu sĩ cấp cao thế? Ở Phúc Dương thành này có gì vậy sư tôn?”
“Hội đấu giá.” Bạch Cẩn Phong thản nhiên trả lời, “Ở Phúc Dương Thành này hai ngày một hội nhỏ, mười ngày một hội lớn, tu sĩ muốn tìm tài nguyên tu luyện thường đến đây, địa phương này cấm tranh đấu cho nên độ an toàn khi đấu giá là hạng nhất, rất nhiều thương hội lớn tụ tập ở đây.”
“Ồ, hội đấu giá à? Khá thú vị.” Bạch Cẩn Phong nói làm Sở Thanh Vân rục rịch, trong người y có rất nhiều tài liệu lấy được trong huyễn linh bí cảnh, đa số là những thứ vô dụng, đem đổi lấy một ít tài nguyên tu luyện cũng được.
“Vậy trong lúc chờ Diệp Thần sư huynh chúng ta đi hội đấu giá nhìn xem sao?”
“Được.”.
“Huynh đừng chấp với Cẩn Phong nữa, vì ta chưa trưởng thành nên chúng ta còn chưa lập khế ước, nhưng mà ta và hắn thực sự là đạo lữ.”
Lan cảm thấy không vui một chút nào, Sở Thanh Vân còn chưa trưởng thành mà tên Bạch Cẩn Phong kia đã xuống tay rồi, thật không biết xấu hổ! Hắn híp mắt lại.
“Được, ta không chấp, ngồi xuống đây cùng ăn thịt nướng nào.”
Hắn trừng mắt cảnh cáo Bạch Cẩn Phong.
Bạch Cẩn Phong tự nhận mình người gặp người thích, chưa bao giờ gặp phải trường hợp khó xơi như thế này, hắn bất đắc dĩ quay sang nhìn A Triết, thấy gã còn dửng dưng hơn, trong mắt chỉ có mỗi Lan.
Hắn cũng không dùng mặt nóng đối ʍôиɠ lạnh nữa, bước tới ngồi bên cạnh Sở Thanh Vân, không nói thêm câu nào.
Thực ra Bạch Cẩn Phong chưa thăm dò được tu vi của hai người trước mặt này, dù hắn đã tiến cấp Đại Thừa kỳ, thế mà vẫn thấy bọn họ sâu không lường được.
Sở Thanh Vân sao lại quen được hai người bí ẩn thế này chứ?
Thanh niên áo vàng khá cao to vạm vỡ, nhìn qua sức lực rất lớn, người mặc áo đỏ thấp hơn khá nhiều, khí chất thanh lãnh, trong trẻo, ắt hẳn tu luyện công pháp thiên về âm nhu.
Hai người nhìn qua rất bình thường nhưng thực chất rất bất thường, Bạch Cẩn Phong không muốn Thanh Vân của hắn tiếp xúc nhiều với hai người này.
Thế nhưng Sở Thanh Vân có vẻ rất quý Lan, liên tiếp hỏi han, Lan cũng vui vẻ trả lời, nhìn từ ngoài vào Bạch Cẩn Phong cùng A Triết đúng là người thừa.
Nhưng mà không khó nhìn ra A Triết này với Lan đúng là một đôi, Bạch Cẩn Phong hơi bực, Lan này rõ ràng có đạo lữ rồi sao cứ dính lấy người của hắn?
Lan từ đầu tới cuối vẫn không cho Bạch Cẩn Phong sắc mặt tốt, hắn xé một miếng thịt béo ngậy rồi đưa cho Sở Thanh Vân.
“Miếng này chín rồi, ăn đi.”
“Lan ca…” Sở Thanh Vân cảm thấy sau gáy hơi căng thẳng, vội từ chối.
“Hay là huynh đưa cho A Triết ăn trước đi, huynh ấy nướng thịt nãy giờ cũng mệt rồi.”
“Thanh Vân, để ta lấy thịt cho ngươi ăn.” Bạch Cẩn Phong mím môi, ngăn cơn bạo nộ đang chuẩn bị phát ra, tiến tới đống than xé một miếng thịt đùi rồi đưa cho Sở Thanh Vân.
Sở Thanh Vân thở phào, nhanh chóng nhận lấy.
“Cảm ơn sư tôn.”
“Sư tôn?” Lan nghe thấy xưng hô của hai người thì cau mày, hừ lạnh.
“Sư tôn là sao?”
Bạch Cẩn Phong im lặng không trả lời, Sở Thanh Vân nhìn phản ứng của hắn thì có chút chột dạ, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi.
“Lan, Cẩn Phong là sư tôn của ta, cũng là đạo lữ của ta.”
Sở Thanh Vân đã nói đến vậy rồi Lan cũng không tiện hỏi nữa, chỉ yên lặng ăn thịt nướng, nhưng hắn vẫn có ý định dạy dỗ Bạch Cẩn Phong, uy áp quanh thân vô thức phát ra.
Bạch Cẩn Phong không vừa, khí thế Đại Thừa lan tràn dũng mãnh, trực tiếp đẩy lui luồng uy áp kia.
Hai người âm thầm so chiêu.
Bầu không khí căng thẳng đến mức Sở Thanh Vân ngồi giữa cảm thấy hít thở không thông, lúc này y đứng lên cũng dở mà ngồi cũng chẳng xong, gương mặt tím tái, khí huyết trong người sôi lên sùng sục.
Cuối cùng A Triết phải can thiệp, hắn chỉ dùng tay búng một cái, mọi áp lực đã tan đi.
“Lan, có chừng mực chút, đừng dọa sợ hài tử.”
Lúc này hai người mới nhìn thấy Sở Thanh Vân tái mét mặt, cơ thể lung lay.
Sở Thanh Vân cố nuốt một ngụm máu tươi đã trực trào lên cổ họng, trong lòng thầm oán trách, y trừng mắt nhìn Bạch Cẩn Phong.
“Xin lỗi…” Bạch Cẩn Phong đuối lý, thành thật ngồi im tại chỗ ăn thịt nướng.
Lan thì vô lý hơn, đứng phắt dậy ném miếng thịt đi, sau đó đi ra sông múc nước rửa tay, A Triết thấy vậy vội vàng đi theo, hai người không biết nói gì với nhau một lúc lâu, Bạch Cẩn Phong thấy vậy thì huých tay.
“Thôi kệ bọn họ, chúng ta ăn đi.”
“Vâng.” Sở Thanh Vân miễn cưỡng đáp.
Lúc hai người kia quay lại, Bạch Cẩn Phong với Sở Thanh Vân cũng ăn xong rồi, Sở Thanh Vân sợ hai bên khó xử, lập tức đứng lên.
“Lan, A Triết, chúng ta đi trước, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Lan lạnh nhạt ừm một tiếng, còn A Triết đứng bên cạnh hơi ngẩng đầu lên nhìn Sở Thanh Vân.
Gương mặt này có bảy phần giống với gương mặt đằng sau lớp mặt nạ của Lan, tuy giống nhau là thế nhưng mà sao gã lại thấy chán ghét vô cùng.
Dù đã mất bao nhiêu năm để tự lừa mình dối người, nhưng bây giờ gã lại thấy chán nản.
Lan chẳng nhớ gì cả nhưng bản năng vẫn liên tục đối tốt với Sở Thanh Vân, điều này làm gã ghen tị đến điên rồi.
“Được, có duyên thì hẹn gặp lại.” Cuối cùng, A Triết vẫn mỉm cười tạm biệt hai người.
Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân đi được một đoạn xa rồi Sở Thanh Vân mới chất vấn:
“Sư tôn, lúc nãy người và Lan có chuyện gì vậy?”
Bạch Cẩn Phong giả bộ bình tĩnh đáp: “Không có gì, so chiêu chút thôi.”
Sở Thanh Vân không tài nào hiểu được thế giới của những kẻ mạnh, liền bỏ qua.
“Đệ tử rất quý Lan ca, nhưng mà có lẽ huynh ấy thì khác, nhìn thái độ lúc nãy giống như muốn đuổi chúng ta đi vậy.”
Bạch Cẩn Phong chẳng cần nghĩ cũng biết địch ý của người tên Lan kia nhắm vào mình, nhưng hắn cũng chẳng biện minh, cứ để Sở Thanh Vân nghĩ vậy càng tốt.
Hai người đi được nửa ngày đường, một con Hạc giấy lảo đảo bay tới, đậu lên vai Bạch Cẩn Phong.
“Sư tôn, ai gửi Hạc giấy cho người kìa?”
“Ta cũng không rõ.” Bạch Cẩn Phong thuận thế cầm Hạc giấy rồi mở ra, nó nhanh chóng biến thành một đạo bạch quang bay thẳng vào trong đầu.
“Là Diệp Cô Tuyệt.” Bạch Cẩn Phong nghe xong lời nhắn thì cau mày.
“Xem ra có việc gấp, Diệp Cô Tuyệt nhờ Diệp Thần mang đồ tới cho chúng ta.”
“Đồ gì vậy sư tôn?” Sở Thanh Vân hỏi.
“Ta cũng không rõ.”
Chuyện mà không thể nói qua Hạc giấy ắt hẳn là rất quan trọng, Bạch Cẩn Phong không dám chủ quan, lập tức thay đổi hướng đi của linh thú, tiến về Phúc Dương thành cách đây năm trăm dặm.
Sở Thanh Vân sắp được gặp Diệp Thần thì khá vui vẻ, bọn họ cũng đã mấy tháng không nhìn thấy nhau rồi.
Trời đã lập đông, trêи trời chim bay từng đàn về phương nam tránh rét, Phúc Dương Thành nằm ở ngoài rìa phía bắc, không khí lạnh lẽo đã tràn về.
Đối với người phương Nam như Sở Thanh Vân thì cái lạnh ở đây thật khắc nghiệt, càng đi đến gần Phúc Dương thành nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, y bất đắc dĩ phải dùng linh lực để sưởi ấm.
Nhưng mà đây không phải là cách hay, sau khi đến Phúc Dương thành, Bạch Cẩn Phong lập tức đi mua cho Sở Thanh Vân một chiếc áo choàng lông ấm áp được gia cố linh văn sưởi ấm.
Phúc Dương thành khá giàu có nhưng người không đông lắm, đi trêи đường hầu như đều là tu sĩ, Sở Thanh Vân tuỳ tiện nhìn cũng thấy vài người có tu vi Hoá thần.
“Sao đệ tử thấy nhiều tu sĩ cấp cao thế? Ở Phúc Dương thành này có gì vậy sư tôn?”
“Hội đấu giá.” Bạch Cẩn Phong thản nhiên trả lời, “Ở Phúc Dương Thành này hai ngày một hội nhỏ, mười ngày một hội lớn, tu sĩ muốn tìm tài nguyên tu luyện thường đến đây, địa phương này cấm tranh đấu cho nên độ an toàn khi đấu giá là hạng nhất, rất nhiều thương hội lớn tụ tập ở đây.”
“Ồ, hội đấu giá à? Khá thú vị.” Bạch Cẩn Phong nói làm Sở Thanh Vân rục rịch, trong người y có rất nhiều tài liệu lấy được trong huyễn linh bí cảnh, đa số là những thứ vô dụng, đem đổi lấy một ít tài nguyên tu luyện cũng được.
“Vậy trong lúc chờ Diệp Thần sư huynh chúng ta đi hội đấu giá nhìn xem sao?”
“Được.”.
Danh sách chương