Sở Thanh Vân sau khi ngã xuống nhanh chóng mất đi ý thức.
“Thanh Vân, ngươi làm sao vậy?” Bạch Cẩn Phong hốt hoảng đỡ lấy người Sở Thanh Vân, bỗng chạm phải một mảnh nóng rực ở lưng.
Từ Kha bên cạnh cũng luống cuống, vội vàng bò đến.
“Thanh Vân sư đệ làm sao thế này?”
Bạch Cẩn Phong kinh hoàng, dùng linh lực tỉ mỉ kiểm tra một lần, phát hiện lưng Sở Thanh Vân bây giờ đã sáng rực, từng chi tiết trong bức Vọng Nguyệt sơn hà đồ dường như đã sống dậy, trăng soi sáng mây mù, nơi vách núi hiện rõ một cánh cửa đầy linh văn đỏ rực, ánh trăng sáng chiếu xuống làm bóng cây tùng nhảy nhót quỷ dị trêи đó.
Từ Kha nín thở khi nhìn thấy hình ảnh Hình ảnh ma mị trêи lưng sư đệ nhà mình, môi mấp máy mà không nói lên lời.
Đây là…
Bạch Cẩn Phong nhìn thoáng qua tấm bản đồ sau đó thu hồi ánh mắt lại, hắn kiểm tra kỹ càng từ trong ra ngoài, thấy hơi thở của Sở Thanh Vân ngày càng yếu, sinh cơ và máu huyết trong người dường như đã bị rút sạch, gương mặt y bây giờ tái nhợt không còn huyết sắc.
Cấu mạnh vào đùi để giữ cho mình tỉnh táo, sau đó Bạch Cẩn Phong bắt đầu nhẩm ngón tay tính toán, phát hiện đúng canh ba mười ngày nữa là Sở Thanh Vân vừa tròn mười tám tuổi.
Chẳng lẽ Vọng Nguyệt sơn hà đồ thật sự dẫn đến một địa phương nào đó? Sở Thanh Vân bắt buộc phải tìm đến đấy trước khi trưởng thành?

Rõ ràng kiếp trước không có chuyện này…
Từ đây đến vùng Băng Nguyên Tây Bắc không phải là gần, Bạch Cẩn Phong nhẩm tính dùng toàn lực cũng chưa chắc mười ngày có thể đến, hơn nữa còn Diệp Thần ở bên dưới vực sâu.
Bạch Cẩn Phong nhắm mắt lại, sau đó hít sâu một hơi, nói với Từ Kha bằng giọng đều đều.
“Từ Kha, tình trạng của Sở Thanh Vân ta một lời khó nói hết, nhưng mà y không chờ được nữa, chúng ta ngay lập tức gửi tin đến cho Diệp Cô Tuyệt, lão chắc chắn sẽ đến đây cứu Diệp Thần, bây giờ ta phải…”
Bạch Cẩn Phong chần chừ không nói tiếp, phân lượng của Sở Thanh Vân và Diệp Thần trong lòng hắn tuy không thể so sánh, nhưng mà mặc kệ sống chết của đại đồ đệ không phải là việc hắn có thể làm.

Bỏ Diệp Thần ở đây để mang Sở Thanh Vân đi, nếu Sở Thanh Vân tỉnh lại chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn.
“Ta…”
“Minh Ly sư thúc.” Từ Kha ngắt lời.

Dường như gã biết được trong lòng Bạch Cẩn Phong nghĩ gì, bèn kiên quyết nói.

“Người hãy mang Thanh Vân sư đệ đi đi, ta sẽ xuống dưới kia tìm Diệp Thần.”
“Ngươi.” Bạch Cẩn Phong ngây người, “Làm sao có thể? Nơi đây là Vô Không vực, từ trước đến nay người ngã xuống không ai có thể sống sót.”
Từ Kha tái mét mặt, “Như vậy Diệp Thần rơi xuống thì làm sao mà chịu nổi??? Không đúng, chắc chắn hắn còn sống, chắc chắn hắn chưa chết!”
Từ Kha mờ mịt trừng lớn mắt, miệng liên tục lẩm bẩm, “Hắn làm sao có thể chết được chứ, ta phải đi xuống đó! Ta nhất định phải đi xuống đó!”
“Ta phải cứu hắn…”
“Từ Kha!” Bạch Cẩn Phong quát lên.

“Ngươi bình tĩnh lại đi, ngươi cứ thế này thì làm sao có thể cứu Diệp Thần?”
Cả người Từ Kha nhũn ra khuỵu xuống đất, đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm xuống đáy vực sâu hun hút, Bạch Cẩn Phong thấy vậy thì lắc đầu rồi thở dài.

“Khế ước sư đồ của Diệp Thần với ta vẫn còn một tia liên hệ yếu ớt, hắn hiện tại vẫn còn sống, nếu ngươi muốn đi cứu hắn đến vậy thì đi đi.”
Từ Kha quay đầu nhìn Bạch Cẩn Phong, trong con ngươi đầy tro tàn như được thắp lên một đốm sáng hi vọng.
“Còn sống là tốt… còn sống là tốt…”
Bạch Cẩn Phong thở dài, từ trong nhẫn lấy ra một loạt đan được chữa thương, Hồi nguyên đan, pháp bảo phòng ngự, pháp khí phi hành, cuối cùng là vẫy tay triệu hồi Sát Lục kiếm từ trong người Sở Thanh Vân ra.
“Sát Lục rất giỏi trong việc truy tung, ngươi hãy dựa vào nó để tìm kiếm, không được cậy mạnh, Diệp Thần nhờ cả vào ngươi…”
Nhìn Sát Lục toả ra một làn khói đen, Từ Kha cầm lấy, bình tĩnh nói: “Vâng, Ta nhất định sẽ tìm được Diệp Thần.”
Lúc này Bạch Cẩn Phong liền đứng lên, nhẹ giọng nói, “Thôi ta đi đây, nếu cứu được Diệp Thần rồi thì đừng trở về môn phái, đợi ta liên lạc.

Nếu ta không liên lạc, các ngươi hãy tự thu xếp lấy, nhưng tốt nhất là hãy đi một nơi thật xa mà sống.

Ngươi… ta nhờ ngươi bảo hộ Diệp Thần thật tốt.”
Từ Kha nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩn Phong, cuối cùng cũng gật đầu.
“Vâng, thưa Minh Ly sư thúc.”
“Đừng gọi vậy nữa.” Bạch Cẩn Phong than thở.

“Ta đã không còn là sư thúc của ngươi…”
Bạch Cẩn Phong nói xong liền bế Sở Thanh Vân lên Vô Ảnh kiếm, trường kiếm loé sáng rồi biến thành một đạo quang mang biến mất nơi chân trời.
Từ Kha ngơ ngác nhìn theo, sau đó thận trọng ngồi lên phi hành pháp khí, gã nhìn chằm chằm vào màn sương mù bên dưới Vô Không vực rồi dứt khoát lao xuống.
“Diệp Thần, chờ ta đến đón ngươi…”
Trêи sạn đạo mênh ʍôиɠ có một đàn quạ bay ngang, chúng ngửi thấy mùi tử khí liền hưng phấn lao xuống, thế nhưng vừa chạm đất, một cỗ khí kình ép tới đẩy bọn chúng bắn ra xa.
Chỉ thấy trong đám xác chết, Bắc Hàn Minh vốn đã tuyệt khí bỗng dưng lồm cồm ngồi dậy, lắc lắc đầu, con ngươi dần trở nên có tiêu cự, hắn điềm nhiên nhìn về vài cỗ thi thể, sau đó chuyển mắt tới Lục Thanh Sương đang nằm sõng soài ở đằng kia.

Bây giờ hắn mới có thể thở phào.
Cũng may là gia gia hắn từng dạy cho thuật Ly hồn, sau khi ký gửi linh hồn vào một vật khác thì cơ thể liền ở trong tình trạng chết giả, thế nên mới qua mắt được Bạch Cẩn Phong, nhưng việc này chỉ sử dụng được một lần, hắn cũng không dại dột mà tìm chết lần nữa.
Bắc Hàn Minh vịn tay vào đầu gối rồi đứng lên, loạng choạng bước tới chỗ Lục Thanh Sương, vươn tay giựt lấy túi trữ vật bên hông hắn, lục lọi hết đồ vật ném xuống đất, cuối cùng chỉ lấy đi duy nhất miếng ngọc giản.
“Tên vô dụng, chẳng được việc gì hết.

Cũng may là tên Bạch Cẩn Phong kia không lấy thứ này đi.”
Lục Thanh Sương chậm rãi mở mắt ra, cơn đau buốt từ linh hồn làm cả người hắn run lên cầm cập, hắn nhìn thấy Bắc Hàn Minh đang cúi đầu nhìn mình, liền ú ớ kêu lên.
“A a…”
“Cứu ngươi?” Bắc Hàn Minh cười giễu, khinh thường đá mạnh chân vào cơ thể be bét máu của Lục Thanh Sương khiến hắn rêи lên thảm thiết.

“Phế vật, ngươi tự cầu phúc cho mình đi, không hẹn gặp lại.”
Bắc Hàn Minh không thèm liếc hắn cái nào, lấy phi kiếm ra rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Lục Thanh Sương mờ mịt nhìn lên trời, đàn quạ lúc trước không kiềm được trước mùi tử khí đã quay trở lại, thi nhau mổ lên vài cỗ thi thể, khoé mắt hắn chảy nước, nghiến răng nghiến lợi với tay lấy vài viên đan dược Bắc Hàn Minh tiện tay ném xuống đất rồi bỏ vào miệng.
Hắn không thể chết được, sống hèn cũng được, hắn không thể chết được.
Trời đã dần về chiều, từng tia nắng rọi xuống nhảy múa trêи gương mặt méo mó ghê rợn của Lục Thanh Sương.
Nhưng hắn còn không biết, địa ngục bây giờ mới bắt đầu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện