Bạch Cẩn Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lan đang dùng một cái bình lớn để múc nước dưới sông, trêи người ăn mặc tuỳ ý, mặt nạ trêи mặt vẫn còn ướt nước.
Bạch Cẩn Phong nghi hoặc, tại sao lại gặp người này ở đây?
“Ta…” Bạch Cẩn Phong còn chưa nói xong Lan đã nhìn thấy tình trạng của Sở Thanh Vân, bình nước trong tay rơi xuống, hắn hốt hoảng bước tới, gằn giọng.
“Sở Thanh Vân làm sao thế này?”
Nghe thấy giọng nói chứa đầy trách móc của Lan, Bạch Cẩn Phong nhận ra bây giờ không phải là lúc đôi co, dù sao hắn biết người này thật lòng yêu quý Sở Thanh Vân, có thể tin tưởng được.

Hắn bèn gạt bỏ tự trọng, đem tấm da dê trêи tay đưa cho Lan.
“Lan ca, mọi chuyện dài dòng lắm, bây giờ việc quan trọng nhất là có thể cứu được Sở Thanh Vân, y đang trong tình trạng nguy cấp, ta bắt buộc phải tìm được địa phương này thì mới có cơ hội cứu được y, ngươi xem tấm da dê này có chỗ nào quen thuộc không?”
Lan ngẩn người, vừa nghe Sở Thanh Vân đang nguy hiểm, trong đầu hắn lập tức đau đớn kịch liệt, chân tay bủn rủn, hắn thở dốc một hơi, không thèm che giấu sự thất thố, tay giằng lấy tấm ra dê rồi nhìn.
“Đây đúng là bản đồ của đỉnh Thông Thiên, nhưng cánh cửa này ta chưa nhìn thấy bao giờ.”
Bạch Cẩn Phong nghe vậy thì lập tức có hi vọng.
“Lan ca, ngươi có thể mô phỏng lại đoạn bên dưới xem nó ứng với chỗ nào trêи đỉnh Thông Thiên này không? Xin ngươi hãy giúp chúng ta…”

Lan gật đầu, nhíu mày suy nghĩ, hắn sống ở nơi đây mười bảy mười tám năm rồi, nơi nào cũng đã từng đến, làm gì có chỗ nào có cánh cửa như thế này?
Từ từ đã… Lan giật mình, nhớ ra đúng là có một chỗ như vậy.
Tại đỉnh Thông Thiên này nơi nào hắn cũng đã từng đi, nhưng chỉ một nơi a Triết không cho hắn lên đó, gã nói đó là cấm địa rất nguy hiểm, Lan thì cũng chẳng hiếu kỳ cho nên cũng bỏ qua.
“Có một nơi, các ngươi đi theo ta.” Lan không nghĩ ngợi gì liền thấp giọng nói.
Bạch Cẩn Phong như vớ được tấm phao cứu sinh, nhìn Lan thuận mắt hơn nhiều, hắn bế Sở Thanh Vân trêи tay sau đó đi theo hắn.
Con đường quanh co lòng vòng, đôi chỗ còn có trận pháp.

Bạch Cẩn Phong nhận ra càng đi càng lên cao, lúc này dòng sông bên dưới đã là một chấm bạc nhỏ, bình nguyên được ánh trăng chiếu vào giống như dát một lớp vàng óng.
Nhìn trăng chếch nghiêng trêи bầu trời, Bạch Cẩn Phong hơi lo lắng, vội vàng giục.
“Lan ca, có thể đi nhanh không, trước canh ba ngày rằm chính là sinh thần của Sở Thanh Vân, chúng ta cần phải tìm thấy cánh cửa trước lúc đó.”
Lan gật đầu, trong lòng càng sốt ruột, bước chân vô thức nhanh hơn.
“Vậy là đêm nay, còn ba canh giờ nữa, chúng ta đi nhanh lên.”
Cuối cùng một canh giờ sau bọn họ cũng đứng trước cấm địa.
Nơi đây thực ra cũng chỉ là một vách núi trơ trọi, xung quanh có vài cây Tuyết Tùng, thân cây to bằng ba người ôm.

Ở vách núi kia quả thật có một cánh cửa, giờ đây cánh cửa đó hơi phát sáng.
Bạch Cẩn Phong sững sờ, nhìn cảnh tượng hệt như Vọng nguyệt sơn hà đồ trêи lưng Sở Thanh Vân, không ngờ ngoài đời lại thực sự có một nơi như vậy.
Bạch Cẩn Phong run run, ôm Sở Thanh Vân tiến gần đến cánh cửa.
“Không được lại đó!”
Tiếng quát làm cả Bạch Cẩn Phong lẫn Lan đều sững sờ, hai người quay đầu lại, nhìn thấy a Triết gương mặt đầy hốt hoảng đang chạy đến.
Lan dùng sức ngăn gã lại.
“A Triết, ngươi làm sao vậy? Sở Thanh Vân đang gặp nguy hiểm, Bạch Cẩn Phong nói cánh cửa kia có thể giúp y.”
A Triết nhìn thân hình cao lớn của Lan chắn trước mặt mình, hốt hoảng đẩy hắn ra.
“Lan, hãy nghe ta, nếu Sở Thanh Vân tới đó chỉ có một con đường chết.”
Lan sững sờ, nghe thấy từ chết thì chân vô thức khựng lại, hắn không dám tin vào tai mình.
“A Triết, ngươi nói linh tinh gì vậy?”

“Lan, ngươi nghe ta đi, cánh cửa kia rất kinh khủng, nếu Sở Thanh Vân đến đó, sẽ bị nó hấp thu hết thảy máu huyết trêи người.”
“Cái gì?” Lan hoảng hốt, nắm lấy vai a Triết chất vấn.

“Làm sao ngươi biết???”
Bạch Cẩn Phong nhíu mày thật sâu, có vẻ như a Triết này biết điều gì đó, không rõ có liên quan đến Vọng nguyệt sơn hà đồ không, hắn lạnh lùng nhìn hai người kia đang chất vấn nhau, trong lòng không biết làm thế nào.
Sở Thanh Vân trong lồng ngực thì ngày càng suy yếu.
“Lan ca, huynh đừng hỏi ta…” a Triết đột nhiên ôm đầu, “Ta không biết gì hết, ta không biết gì hết… Ta chỉ…”
Lời của a Triết đột nhiên bị đánh gãy bằng một tràng cười sang sảng.
“Ha ha ha, nơi này thật náo nhiệt, lão phu đến không muộn chứ?”
Bạch Cẩn Phong giật mình ngước lên, buột miệng.
“Gia gia.”
A Triết sững sờ quay đầu lại.
“Bạch Ân, ngươi tới đây làm gì?”
Bạch Ân bình thản liếc Bạch Cẩn Phong, sau đó nhìn chằm chằm vào a Triết.
“Phùng Tư Triết, ta tới đây để ngăn cản ngươi, ngươi làm sai quá nhiều rồi, buông bỏ đi thôi.”
“Ngươi đừng nói bậy!” Gương mặt trắng nõn của a Triết xuất hiện một tia hoảng hốt, gã hét lên.

“Bạch Ân, ngươi đừng nói bậy!”
Bạch Ân vuốt ve chòm râu bạc trắng, tay cầm phất trần phe phẩy rồi cau mày, gay gắt chất vấn:
“Phùng Tư Triết, đứa trẻ này đâu có tội gì, ngươi giết nương nó, đoạt cha nó, lại ép nó phải cầm Vọng Nguyệt sơn hà đồ đã bị nguyền rủa, giờ tính mạng của nó đã nguy kịch, ngươi còn ở đây ngăn cản, rốt cuộc nó phải chết đi ngươi mới vừa lòng sao?”
A Triết liên tục lắc đầu.

“Bạch Ân, không phải vậy, ngươi biết ta không làm vậy mà.”
Lan ở bên cạnh cũng vô thức che chở a Triết ở sau lưng, quát lớn.
“Lão già kia, ngươi nói linh tinh gì vậy? Cái gì mà giết mẹ đoạt cha, Vọng Nguyệt sơn hà đồ? A Triết thì có liên quan gì đến việc này? Ngươi chớ vu oan giá hoạ.”
Bạch Ân cười phá lên.

“Sở Thanh Lan, ngươi có nhớ ra ta là ai không?”
Lúc này ngay cả Bạch Cẩn Phong cũng giật mình nhìn sang, Sở Thanh Lan? Không phải là…
Bạch Cẩn Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của Sở Thanh Vân, sau đó lại nhìn sang Lan đang đeo mặt nạ, cảm thấy có quá nhiều tin tức cần phải tiêu hoá.
“Sở Thanh Lan cái gì?” Lan nhíu mày, vô thức day trán.

“Ngươi nói linh tinh gì vậy? Ngươi là ai?”
Bạch Ân cười phá lên, khinh thường nhìn a Triết.

“A Triết, ngươi thật tài năng, làm cho đường đường là Sở chiến thần mà lại mất hết trí nhớ, một mực làm nam sủng cho ngươi… nếu Sở Thanh Lan biết ngươi chính là người giết đạo lữ của hắn thì sao nhỉ? Có lẽ sẽ rất thú vị đấy.”
“Ngươi nói linh tinh, ta không giết nàng ta!” A Triết giận giữ nói năng lộn xộn.

“Lan, ngươi đừng nghe Bạch Ân nói, lão toàn nói lung tung, ta không có làm gì hết, ta không có làm gì hết!”
Lan nhíu mày, đầu càng lúc càng đau, đúng lúc này Bạch Ân lại nói tiếp.
“Lan, cái tên hay đấy, ngươi đã từng mất trí nhớ có đúng không? Vừa vặn lại mất đi trí nhớ từ mười tám năm trước, ngươi chưa từng nghi ngờ gì sao?”
Lan lúc này mới có phản ứng, cau mày quát.

“Ngươi có ý gì?”
“Ta chỉ đến đây để nói ra sự thật về một âm mưu to lớn thôi, một âm mưu được dựng lên từ mười tám năm trước, a Triết đứng cạnh ngươi kia kìa, ngươi có biết con người thật của gã ta không?” Bạch Ân dửng dưng nói tiếp.

“Chắc ngươi không biết đâu nhỉ? Gã đã đem lòng yêu ngươi nên giết đi thê tử của ngươi, ép nhi tử của ngươi phải cầm tấm bản đồ bị nguyền rủa, sau đó làm cho ngươi mất đi trí nhớ và ở cạnh gã… Càng nực cười là suốt mười tám năm nay ngươi ở bên kẻ thù mà không biết, thật đáng thương.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện