Sau khi dân làng ai về nhà nấy hết rồi Diệp Thần mới lúng túng dụi mũi.
“Ngươi… ta xin lỗi vì đã tự chủ trương, ngươi có muốn một căn nhà riêng không?”
“Không cần!” Từ Kha nhanh chóng khẳng định, chỉ sợ Diệp Thần thay đổi ý định.

“Ta chưa quen nơi này lắm, ở cùng ngươi là được rồi.”
“Ừm.” Tai Diệp Thần hơi nóng, liền cà nhắc tiến đến đẩy cửa đi vào nhà, thấy giỏ hoa đào đã nằm an yên trên bàn, chắc có lẽ Hạnh Hạnh mang về giúp.
Nhà của Diệp Thần cũng khá đơn giản, chỉ có một cái giường đơn, bên cạnh giường là vài cái hòm xếp ngăn nắp, ở giữa nhà có một bộ bàn ghế sơ sài, phía góc tường gần cửa xếp kệ dài đựng đủ các vò rượu, mùi hoa đào thoang thoảng trong không gian.
Từ từ đã, có gì đó sai sai.

Diệp Thần vào nhà rồi mới sững sờ, chỉ có một cái giường, tối nay ngủ thế nào?
Từ Kha thì không hề để ý đến chuyện đó, bởi vì gã vẫn còn chưa thích ứng được với chuyện thế giới này không có linh lực, có nghĩa là không ăn không ngủ bọn họ sẽ kiệt sức.
Diệp Thần không xoắn xuýt vấn đề đó quá lâu, nếu hắn đã quyết định mở lòng, thì cũng phải tập làm quen với sự có mặt của Từ Kha.

Từ Kha thấy Diệp Thần quen cửa nẻo đi tới một cái hộc nhỏ trên tường lấy ra lọ dược cao rồi ngồi lên giường, gã vội vàng tiến tới giằng lấy cái lọ.
“Để ta.”
Diệp Thần không từ chối, để mặc Từ Kha bôi thuốc cho mình.
Tuy địa phương này không có linh lực nhưng những thứ như thuốc thang đều là thần dược, thuốc chỉ bôi sơ một lần, vết đỏ trên chân Diệp Thần đã từ từ biến mất.
Hắn cảm thấy hết đau rồi mới đứng lên, tiến tới vạch áo Từ Kha ra.
“Ngươi…”
Thuốc này rất tốt, để ta bôi vết thương cho ngươi." Diệp Thần ngắt lời gã.
“Ừm.”
Bàn tay Diệp Thần nhanh nhẹn quệt thuốc vào vết thương rồi xoa, chất thuốc lành lạnh làm Từ Kha hơi rùng mình.
Hai người đứng sát vào nhau, Diệp Thần chuyên tâm bôi thuốc nên cũng không để ý mặt mình gần như gục vào người Từ Kha.

Cảm thấy hơi thở như có như không phả lên cổ ngưa ngứa, mặt gã không đổi sắc nhưng tai đã đỏ bừng.
Công nhận thuốc có hiệu quả, vết thương vừa dài vừa sâu của Từ Kha bằng mắt thường trông thấy đang từ từ liền lại, sau đó biến mất không còn tung tích.
Diệp Thần không chú ý, bôi xong liền lùi ra.

Nhìn thấy cơ thể Từ Kha toàn là vết bẩn, mái tóc còn có máu khô bết lại, hắn mím môi, đi tới góc nhà mở hòm lấy ra một bộ y phục.
“Nơi đây chỉ có y phục của ta, ngươi cầm đỡ một bộ rồi ta dẫn đi tắm, ngày mai sẽ dẫn ngươi đi may y phục mới.”
Từ Kha gật đầu, cầm lấy y phục rồi đi theo Diệp Thần.
Nơi tắm rửa được quây ở sau nhà, dục đũng bằng gỗ khá lớn, Diệp Thần chỉ vào hai cái thùng, ra hiệu cho Từ Kha cầm theo.
Diệp Thần dẫn Từ Kha đến một thác nước trong vắt, hắn quen tay múc hai thùng đầy rồi lấy đòn gánh đặt lên vai Từ Kha, bắt gã gánh về.
Từ Kha không ý kiến gì cả, thân là người luyện võ từ nhỏ, dù không có linh lực nhưng một gánh nước cũng chưa làm khó được gã.
Diệp Thần đổ nước vào dục đũng, để chừa lại nửa xô rồi để Từ Kha tự tắm, còn mình thì xách chỗ nước còn lại vào căn bếp ở bên cạnh nhà, sau đó lấy từ trong đó ra một cái giỏ trúc.
Lúc Từ Kha tắm xong đi ra thì thấy Diệp Thần đang lúi húi hái rau ở mảnh vườn trước cửa nhà, gã ho khan một tiếng, hỏi:
“Khụ, ngươi làm gì vậy?”

Diệp Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Từ Kha thì bật cười.

Gã quá cao, y phục của hắn mặc vào chỗ nào cũng bị thiếu.
“Ta đang hái rau để nấu canh.”
Từ Kha: “…”
Từ Kha: “???”
Nhìn mặt Từ Kha toàn dấu hỏi chấm, Diệp Thần muốn chạy đến gõ cho gã tỉnh ra.
“Xem ra ngươi vẫn chưa nhớ rõ nơi đây không có linh lực nhỉ? Chúng ta không ăn cơm là sẽ bị đói chết đó.”
“À à.” Từ Kha gãi đầu, sau đó cũng ngồi xổm xuống hái rau cùng Diệp Thần.

“Ta quên mất…”
Tuy có lòng nhưng quá trình lại không thuận lợi, Từ Kha hái được vài cái rau thì suýt nữa nhổ hết cả cây lên, bị Diệp Thần đuổi ra không thương tiếc, gã bèn vào nhà lấy một cái ghế gỗ ngồi quan sát Diệp Thần làm việc, càng nhìn càng ngạc nhiên.
Từ bao giờ công tử mười ngón tay không dính nước mùa xuân như Diệp Thần có thể thành thạo làm những việc của phàm nhân thế này?
Bọn họ tu luyện, lấy thiên địa nguyên khí làm thức ăn, trên người không ít thì nhiều cũng lây dính một chút tiên khí, nhưng bây giờ gã cảm thấy Diệp Thần cực kỳ cực kỳ gần gũi, không hề ở trên cao như xưa nữa.
Mặc dù Từ Kha hơi tiếc nuối một Diệp Thần kiêu ngạo anh khí, nhưng mà đầy sức sống như thế này… gã càng thích hơn.
Diệp Thần không nấu nhiều, bởi vì trời cũng nhá nhem tối rồi cho nên bữa cơm hôm nay chỉ có rau và cơm, hắn vừa xới cơm cho Từ Kha vừa bảo.
“Hôm nay ăn tạm rau đã, ngày mai ta với ngươi đi săn thú thì mới có thịt ăn, gà ở ngoài chuồng còn nhỏ quá, chưa ăn được.”
Từ Kha gật đầu: “Ừm, nghe ngươi tất.”
Từ Kha chưa bao giờ ăn ngũ cốc của phàm nhân, nhưng hiển nhiên thứ này cũng không hẳn là thứ của người phàm, bởi vì ăn xong, gã cảm thấy người khoẻ lên không ít, đối chiếu với lời Diệp thần nói, gã hơi hiểu vì sao người dân nơi đây sống rất lâu rồi.
Ăn xong hai người không có việc gì làm, Diệp Thần lấy ra một vò rượu và hai cái chén rồi kéo Từ Kha nhảy lên mái nhà, sau đó rót cho gã một chén.
“Uống đi, rượu hoa đào nơi đây ủ thơm hơn hẳn ở Vĩnh Sinh đại lục, uống xong còn khoẻ người.”
Hai người mỗi người một chén rồi lại một chén, cuối cùng Diệp Thần đã ngà ngà say, hắn khi say hiếm có lộ ra vẻ yếu đuối, gục đầu vào chân ngẩn ngơ.
Đương lúc Từ Kha tưởng hắn ngủ rồi hắn mới chậm rì rì nói:
“Không biết sư tôn và Thanh Vân sư đệ ra sao rồi, ta nhớ bọn họ quá.”

Từ Kha nghe thấy vậy biết hắn đang tủi thân, lại an ủi:
“Chắc là bọn họ không sao đâu, chỉ tiếc không có linh khí, cho nên ta không thể nào triệu hồi khí linh của Sát Lục kiếm, nó đã ký kết khế ước với Thanh Vân sư đệ, đệ ấy mà có chuyện gì nó sẽ biết ngay.”
“Còn cha ta nữa, không biết người còn nhớ ngày rằm hàng tháng phải sang Tự Thuỷ phong lấy thuốc không nữa?”
"Ngươi yên tâm, nếu thực sự như ngươi nói, thì ở địa phương này vài năm cũng chỉ bằng Vĩnh Sinh đại lục trải qua vài ngày thôi, ngươi đừng buồn nữa…
Men rượu càng lúc càng ngấm, Diệp Thần nghe câu được câu chăng, quay sang thấy Từ Kha ngồi xa quá, hắn cảm thấy tức giận vô cớ, liền túm tay gã rồi kéo lại gần.
“Từ Kha tên khốn này, ngươi ghét ta lắm đúng không?”
“Không.” Từ Kha vội lắc đầu, giơ một tay lên nghiêm túc thề.

“Ngươi toàn nghĩ linh tinh gì vậy? Ta không hề ghét ngươi.”
“Vậy sao ngươi cứ ngồi xa vậy? Ta nói nhớ ngươi ngươi cũng không trả lời…” Diệp Thần ấm ức nói, hai mắt lại bắt đầu phủ sương.
Từ Kha luống cuống, tay chân không biết để đâu.
“Không phải, ta…”
Diệp Thần ghét bỏ, lấy tay bịt miệng Từ Kha lại, bắt đầu nói luyên thuyên, càng lúc càng không khống chế được mình.
“Ta biết rồi, ngươi ở cạnh ta chỉ vì Thanh Vân sư đệ có đúng không? Hoá ra là ta tự mình đa tình, ta còn tưởng ngươi và ta là lưỡng tình tương duyệt, ai mà dè…”
Từ Kha nghe mà mông lung, vài chén rượu tác oai tác quái làm gã tưởng mình nghe nhầm, liền vùng ra khỏi tay Diệp Thần, gấp gáp hỏi.
“Diệp Thần, ngươi nói cái gì?”
Diệp Thần gương đôi mắt mờ hơi say, hắn thấy trước mặt hoa lên một cái rồi mất đi ý thức.
Từ Kha thấy cả người Diệp Thần đổ qua, vội vàng lấy tay đỡ, thân thể mềm mại lập tức rơi vào trong lòng, hơi thở nặng nề phả qua tai.
Từ Kha tức không nói lên lời, tiểu tổ tông này nói xong rồi lăn ra ngủ, còn gã thì phải làm sao bây giờ???.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện