Buổi tối Sở Thanh Lan lại mặt dày tìm đến tiểu viện nơi Phùng Tư Triết ở, lần này thấy gã không từ chối nữa mà đồng ý cho hắn vào phòng.
“Tại sao ngươi không sử dụng viên đan dược này?” Phùng Tư Triết hỏi thẳng.
“Đệ nghĩ là vì sao?” Đôi mắt Sở Thanh Lan chứa đầy tiếu ý nhìn thằng vào Phùng Tư Triết.

“Tại sao ta phải dùng nó? Thứ này vốn dĩ là của đệ cơ mà.”
“Vậy được rồi, ngươi không dùng thì thôi.” Phùng Tư Triết lạnh mặt, gã không nghĩ ngợi liền đuổi người.

“Ngươi đi đi, nơi này không chào đón ngươi.”
Sở Thanh Lan không ngờ Phùng Tư Triết dứt khoát vậy, vẫn tưởng gã còn phải quan tâm lo lắng, nhưng sự thật là hắn lầm tưởng rồi.
“A Triết.” Sở Thanh Lan hạ giọng, tủi thân nói, “Đệ đừng giận dỗi nữa được không? Đệ hỏi vậy có nghĩa là vẫn còn quan tâm đến ta đúng không? Ta…”
“Ngươi nhầm rồi, ta chỉ không muốn thiếu nợ ngươi mà thôi.” Phùng Tư Triết phũ phàng ngắt lời Sở Thanh Lan.


“Ngươi hình như còn chưa hiểu, ngay từ lúc ta rời đi là đã suy nghĩ rất kỹ, không còn chút ảo tưởng nào với ngươi nữa rồi, bây giờ ta không muốn gặp ngươi và cũng không còn tình cảm gì với ngươi cả, ta không phải đang giận dỗi, ngươi đừng suy đoán lung tung.”
Không gian trở nên im lặng.
Phùng Tư Triết mím môi thật lâu sau đó nhìn thẳng vào Sở Thanh Lan, “Xin ngươi tránh xa ta ra.”.

Truyện Thám Hiểm
Sở Thanh Lan bị nói đến mức á khẩu.

Chẳng lẽ bọn họ không còn hi vọng gì sao?
Sở Thanh Lan không cam tâm, trái tim đau như bị khoét một lỗ, nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Phùng Tư Triết thì trầm mặc, nếu đến sống chết của hắn mà gã còn chẳng để ý, chắc là đã ghét hắn thật rồi.
Hắn không giỏi dỗ dành người khác, từ trước tới nay chưa làm việc này bao giờ, cuối cùng đành lủi thủi rời đi, trước khi ra ngoài, hắn còn luyến tiếc nhìn thêm vài lần nữa...
Sở Thanh Lan tìm đến chỗ nhi tử than ngắn thở dài, hắn kể hết mọi sự cho Sở Thanh Vân nghe, sau đó buồn bã nói.
"Chắc ta không còn chút cơ hội nào rồi..."
Sở Thanh Vân đứng ngoài nhìn cũng gấp không chịu nổi, y nhấn mạnh: “Phụ thân, người như thế là không được, người muốn Triết ca mềm lòng thì phải liên tục xuất hiện trước mặt huynh ấy để xoát độ tồn tại, hãy nghĩ bây giờ người đang theo đuổi người ta, mới bị mắng mấy câu đã nản lòng thoái chí là sao?”
Bạch Cẩn Phong còn chưa trở lại, Sở Thanh Vân hôm nay cũng hơi nôn nóng, chỉ còn có hai ngày là Đại điển song tu của bọn họ, hắn đi đâu không biết nữa?
“Ta…” Sở Thanh Lan vò đầu, “Việc này nói thì dễ làm thì khó, ta không có kinh nghiệm.”
Sở Thanh Vân nhìn lão cha đã mấy trăm tuổi đầu mà tình trường vẫn còn mù mờ, y thở dài, sau đó khuyên nhủ, “Cái này ta cũng không biết chỉ làm sao, nhưng phụ thân nên nhớ bây giờ người đang ở thế yếu, ta nghĩ nước chảy đá mòn, người cứ ở bên không rời không bỏ kiểu gì a Triết chẳng cảm động.”
“Thật không? Sở Thanh Lan bán tín bán nghi, “Lỡ may gã chán ghét trốn đi thật xa thì ta biết đường nào mà tìm?”
“Nếu để cho Triết ca trốn đi nữa thì người từ bỏ đi là vừa.”
Sở Thanh Vân định nói nếu mà lão bà của chính mình còn không giữ được nữa thì dẹp luôn đi, thế nhưng Sở Thanh Lan là phụ thân của y, y đành uyển chuyển nói tránh, thậm chí còn khuyên thêm một câu.
“Mà nam nhân như Triết ca thích nhất có người quan tâm chăm sóc, phụ thân lần nào gặp gã cũng toàn bắt người ta thế này thế kia, huynh ấy chịu được mới là lạ.”
Sở Thanh Lan nghe được toàn bộ, câu hiểu câu không, cuối cùng rút ra được kết luận là cần phải nhiệt tình và kiên trì hơn nữa, hắn mím môi thưởng cho Sở Thanh Vân một cái túi trữ vật rồi phóng đi.
Đêm hôm đó Bạch Cẩn Phong một thân phong trần trở về nhà, nhìn thấy Sở Thanh Vân dịu ngoan ngủ trên giường, hắn dùng một đạo Thanh Thủy quyết tẩy sạch người mình rồi nhẹ nhàng đi tới.
Sở Thanh Vân giữ thói quen ngủ từ thế giới kia, hiện giờ vẫn chưa từ bỏ nổi, thế nhưng y ngủ rất tỉnh, Bạch Cẩn Phong vừa lên giường đã nhận ra, mơ màng kéo hắn đè xuống người mình rồi cọ.

“Sư tôn, cuối cùng người cũng về.”
Bạch Cẩn Phong hôn lên đôi môi đã nhung nhớ mấy ngày, khóe miệng cong lên, “Mấy ngày hôm nay ở nhà có ngoan không? Có nhớ vi sư không?”
“Tưởng sư tôn trốn mất rồi,” Sở Thanh Vân phụng phịu, “Đệ tử đang định phát thông cáo tìm người.”
“Trốn làm sao được, vi sư đợi ngày này đã lâu.” Mấy ngày hôm nay hắn đi lấy một thứ rất quan trọng, vì nó mà hao tổn hết công sức, thế nhưng hắn đoán chắc Sở Thanh Vân sẽ rất thích nó.
Hai người ôm ấp nhau một lúc, Sở Thanh Vân nằm đè lên người Bạch Cẩn Phong, chống một tay lên cằm, vừa đùa nghịch tóc hắn.
“Sư tôn, chuyện của phụ thân với Triết ca không tiến triển chút nào, đệ tử cũng vì hai người đó mà phát sầu.”
Bạch Cẩn Phong biết rõ nên cũng thấu hiểu, Sở Thanh Vân muốn giúp lão cha mình tìm được hạnh phúc, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi khuyên:
“Chuyện tình cảm của hai người đó cứ để tự nhiên là tốt nhất, người có tâm liếc sơ qua đều thấy rõ ràng là hai người đó lưỡng tình tương duyệt, chỉ là Triết ca có khúc mắc.

Hiện tại cố cưỡng cầu cũng không tốt, đến khi Triết ca nhận ra được lòng mình, chuyện của hai người tự nhiên sẽ nước chảy thành sông.”
“Đệ tử biết rõ, thế nhưng vẫn lo lắm…”
Bạch Cẩn Phong cũng chẳng biết nói gì ngoài mấy câu an ủi.
“Lo gì chứ, yên tâm Triết ca chạy không thoát, đến ngày tổ chức đại điển chúng ta sẽ tạo cơ hội cho họ.”
Sở Thanh Vân hiếu kỳ: "Cơ hội gì cơ?"
"Cơ hội gì đến hôm đó khắc rõ." Bạch Cẩn Phong cọ vào mũi Sở Thanh Vân.

“Mà bỏ qua chuyện của hai người đó đi, quân của Thanh Vân ở đây mà ngươi chẳng quan tâm gì cả, chỉ biết đặt người khác lên trước nhất.”
Sở Thanh Vân bật cười, ôm cổ Bạch Cẩn Phong kéo xuống rồi hôn mạnh lên môi hắn.
“Bậy nào, mấy ngày hôm nay sư tôn không ở, đệ tử cảm thấy cả người như mất hết sức, tu công pháp không nổi, luyện kiếm không xong, chỉ ăn và ngủ là hết ngày.

Nhìn Diệp sư bá và mọi người bận rộn chuẩn bị cho chúng ta mà tự thấy ngượng ngùng, đệ tử chẳng biết giúp gì cả.”
Bạch Cẩn Phong nhếch môi, mắt híp lại, kéo tay Sở Thanh Vân xuống nơi đã lâu không được phát tiết.

“Thật ra Thanh Vân chỉ cần giúp vi sư xử lý nó là được, những chuyện khác đã có ta lo.”

Sở Thanh Vân: “…”
"Hay là...!hay là đệ tử giúp ngươi nhé." Sở Thanh Vân ngượng ngùng, sau đó cắn răng dùng tay sờ soạng.
Sở Thanh Vân không nhận ra ánh mắt Bạch Cẩn Phong đã tối lại, chưa kịp định thần, cả người đã bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy xuống giường, Bạch Cẩn Phong lật y lại sau đó ngồi dậy.
“Vi sư nghĩ lại rồi, vốn dĩ thứ này ngày mai mới định đưa cho Thanh Vân, thế nhưng bây giờ ta lại không chờ được muốn khoác nó lên mình ngươi.”
Nói xong Bạch Cẩn Phong thong thả lấy ra một kiện y phục màu đỏ tươi rực rỡ mỹ miều, vải dệt bằng tơ lụa thượng hạng, thêu linh văn cầu kỳ.

Kiện y phục này có ba lớp, lớp lót bằng lụa trắng, lớp ngoài màu đỏ tươi kèm lớp ngoài cùng là áo choàng màu đỏ đậm.
“Đây là…” Sở Thanh Vân vừa sờ vào lớp áo lót đã cảm nhận được sự khác biệt, mềm mại và mát lạnh, chất liệu mịn màng đến nỗi y không nỡ buông tay.

“…Pháp bảo phòng ngự làm bằng Thiên Tàm ti ngàn năm?"
Bạch Cẩn Phong nhếch miệng cười.

“Thanh Vân có biết thứ này để làm gì không?”
Sở Thanh Vân suy nghĩ, gương mặt từ từ trở nên kích động, sau đó dò hỏi, “Chẳng lẽ là y phục mặc trong đại điển song tu của chúng ta?"
“Đúng rồi, đoán giỏi lắm.” Bạch Cẩn Phong cẩn thận nâng Sở Thanh Vân dậy.

“Đoán đúng thì phải thưởng.”
Bạch Cẩn Phong nhanh chóng lột y phục của thiếu niên trong lòng ra, sau đó thầm thì:
“Thanh Vân, ta muốn nhìn ngươi mặc nó.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện