"Vậy sao? Kiếm của ta tên Diễm Sinh, cũng là sư tôn đặt luôn."

Hai thiếu niên không đánh không quen, cứ như vậy đạt thành tình hữu nghị vững vàng. Diệp Thần hàng ngày đến động phủ rủ Sở Thanh Vân ra sau núi luyện kiếm, thỉnh thoảng lại giao chiến với nhau. Về sau còn có Từ Kha cũng tới luyện cùng. Sở Thanh Vân nhờ thực chiến nhiều mà sức chiến đấu được nâng cao liên tục.

Hơn nữa y cũng tìm ra cách để tu luyện Hỏa diễm thiên phần quyết đúng đắn. Thì ra y không biết cách khống chế linh lực cho nên hoả diễm mới tràn ra khỏi người. Diệp Thần và Từ Kha nghe y nói thì cười mất mấy ngày. Những thứ như cân bằng và khống chế linh lực này đều là thứ vừa nhập môn đã phải học mà.

Bọn họ tuy buồn cười vì độ thiếu hiểu biết của Sở Thanh Vân nhưng cũng sợ hãi trước tiến bộ của y. Tám chiêu trong Hỗn độn vô ảnh quyết khó luyện đến mức nào chứ, thiên tài như sư tôn bọn họ còn mất vài năm để làm quen, thế mà Sở Thanh Vân chỉ mất đúng một năm đã có thể chạm đến phần da lông rồi.

Hợn nữa Sở Thanh Vân rất đặc biệt. Y thực sự yêu kiếm, cứ cầm kiếm lên là biến thành một con người khác. Đó là sự chấp nhất mà bọn họ không thể có được.

Thời gian này Lục Thanh Sương cũng đã khỏi bệnh, nhưng hắn không thiên về kiếm pháp mà chuyên tu tập pháp thuật, hơn nữa cũng muốn thể hiện ở đại hội cho nên rất cố gắng tu luyện. Việc của Sở Thanh Vân bị hắn bỏ qua một bên.

Cứ thế mà đã nửa năm trôi qua. Hôm nay Sở Thanh Vân, Diệp Thần cùng Từ Kha đang giao đấu thì bỗng nghe tiếng chuông báo ngân dài. Cả ba bừng tỉnh nhận ra đại hội tông môn đã cận kề rồi.

Từ Kha nhanh nhẹn né tránh đường kiếm của Diệp Thần, quay sang cười nói với hai người.

"Tu luyện thế thôi, bữa này chúng ta đi đến khu đệ tử ngoại môn mua một sắm một ít pháp bảo phòng ngự đi. Đại hội tông môn năm nay chẳng biết có nhiều nhân tài không nữa, cứ phải chuẩn bị cho tốt."

Sở Thanh Vân vui vẻ đồng ý. Suốt một năm trời chỉ có tu luyện và tu luyện, y cũng buồn bực tay chân lắm rồi.

Đưa tay lên môi khẽ huýt sáo một tiếng. Hồ ly nhỏ nhanh nhẹn phóng từ trêи cây xuống bờ vai y rồi nằm ườn trêи đó.

A Tuyệt cả nửa năm mà chẳng thấy lớn lên tí nào, kể cả đuôi cũng chưa mọc thêm. Thành tựu lớn nhất của nó là làm quen được với tất cả các nữ đệ tử khắp ba phong, đến cả đệ tử ngoại môn cũng không tha. Mỗi lần gọi nó về là người toàn mùi hương liệu thơm nức.

Sở Thanh Vân cũng chẳng có thời gian chăm bẫm cho nó , toàn là để cho mấy vị sư muội sư tỉ trông hộ. Càng nghĩ đến càng xấu hổ, y vuốt tai nó rồi dỗ dành.

"A Tuyệt đi cùng nhé, tranh thủ mua một ít thức ăn cho mày."

Hồ ly nhỏ dụi dụi đầu vào tay y như đồng ý. Vật nhỏ này dù rất mải chơi nhưng cứ đến tối đều mò về nằm trêи cửa sổ cạnh giường Sở Thanh Vân, đêm nào cũng như đêm nào, dường như rất quyến luyến chủ nhân.

Diệp Thần trong nửa năm nay đã trở nên thân thiết với Sở Thanh Vân hơn. Hắn vốn nổi tiếng là cuồng tu luyện, mỗi ngày ngoài luyện kiếm vẫn còn chia một nửa thời gian ra để tu tập pháp thuật. Sở Thanh Vân tự thẹn không bằng. Mỗi ngày y phải dành thời gian ba canh giờ để ngủ.

Đến khi thân nhau rồi Sở Thanh Vân mới phát hiện cái tên Diệp Thần này nói rất nhiều, lại còn hay bao đồng nữa.

"Sở Thanh Vân ngươi đừng mua cái này, Kim thạch bên trong bị nhiễm đen rồi, chất lượng không được tốt cho lắm."

"Sở Thanh Vân ngươi không biết nhìn à, Xích hoả giáp này thiếu mất một vẩy trêи ngực, nhất định là hàng phế phẩm."

"Thứ rác rưởi này mà cũng được gọi là lông côn bằng á? Ta đoán chắc nó được làm từ lông chim trĩ."

Nghe những lời này, gương mặt lão nhân bán hàng đứng bên cạnh hết xanh lại trắng. Sở Thanh Vân thấy Diệp Thần lại cầm vào một cái vòng tay thì vội vàng chạy nhanh tới giằng lấy rồi kéo hắn đi. Để hắn mở mồm thêm một câu nữa khéo lại ghi thù với người ta.

Từ Kha tuy hiền lành nhưng lại rất biết đối nhân xử thế, vậy mà lần này còn không chịu được, vừa ra khỏi cửa hàng đã cười rũ rượi.

"Diệp Thần ơi là Diệp Thần, ta sống từng này năm rồi mới thấy có người như ngươi đó! Chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, tốt xấu đều nói ra hết như thế dễ gây hoạ vào thân lắm."

Sở Thanh Vân cũng nghĩ như vậy, vạ ở miệng mà ra. May mắn vị sư huynh Diệp Thần này ngày thường lạnh lùng ít giao tiếp với người khác, thân phận cũng cao quý, nếu không đã bị người khác cho no đòn từ lâu.

Tất nhiên Diệp Thần không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng.

"Ta nói đúng rồi còn gì. Cái cửa tiệm đó bán toàn hàng đểu, có ngày ta báo lên quản sự dẹp đi hết cho các ngươi coi."

Từ Kha nghe thấy lời ấu trĩ vậy thì thu lại ý cười, nhìn hắn với ánh mắt không thể rèn sắt thành thép.

"Ngươi nghĩ coi người ta buôn bán ở giữa Thanh Phong môn bao nhiêu năm rồi mà vẫn bình yên, đằng sau há lại không có người hay sao? Ngươi còn ngây thơ lắm."

"Ngươi mới ngây thơ, cả nhà ngươi mới ngây thơ ấy! Ta mà báo cho phụ thân thì chỗ này phải đóng cửa ngay tắp lự."

"Ngươi có giỏi thì đi mà báo!!!"

"Thôi thôi, ai cũng đúng, hai huynh đừng tranh cãi nhau nữa, ta mệt quá."

Sở Thanh Vân đi dạo suốt một buổi chiều đã thấm mệt, hơn nữa đi mấy con phố mà vẫn chưa mua được gì, y quyết định dẫn đầu đi vào một tửu lâu ven đường để nghỉ chân.

Diệp Thần với Từ Kha thấy người đi đường đang nhìn bọn họ chằm chằm cũng thôi không cãi nhau nữa, Diệp Thần gạt phắt Từ Kha ra rồi hằm hằm đi trước.

Từ Kha thấy thế thì nhún vai đi theo. Hắn bình sinh ghét nhất mấy người ngang ngược như Diệp Thần. Rõ ràng là một tên công tử bột được dưỡng trong nhà, chưa từng trải đời mà.

Sở Thanh Vân gọi một ấm linh trà và vài món quà vặt. Y mặc kệ hai người kia hục hặc với nhau, mắt nhòm ra cửa sổ đông đúc. Bỗng nhiên y nhìn thấy Lục Thanh Sương đang đứng với một nhóm người xa lạ.

"Các huynh nhìn xem, đằng kia có phải là Thanh Sương sư huynh không?"

Diệp Thần vừa nghe thấy hai từ Thanh Sương thì thay đổi thái độ, khẽ ho nhẹ một tiếng.

"Đâu? Ngươi tránh ra để ta xem nào."

Cả ba thò cổ ra nhìn, chỉ thấy Lục Thanh Sương đứng một mình một bên, phía đối diện là một nhóm người, đi sau cùng là một tên cao kều. Hai bên hình như không phải là hàn huyên mà đang tranh chấp.

Sở Thanh Vân sử dụng thuật Phong nhĩ nghe thử, hoá ra đúng Lục Thanh Sương đang bị gây khó dễ vì một loại linh thảo.

Diệp Thần đương nhiên cũng nghe thấy, hắn hùng hổ đứng lên muốn đi cứu mỹ nhân nhưng bị Sở Thanh Vân chặn lại.

"Huynh bình tĩnh lại đi, trước tiên phải tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra đã chứ."

Từ Kha nheo mắt lại.

"Khoan đã. Ta nhìn thấy đám người kia quen quen, nhất là tên cao kều kia. Ê, ngươi có thấy giống Liễu Chí Dương không?"

Sở Thanh Vân không biết Liễu Chí Dương là ai. Còn Diệp Thần thì chẳng nói gì, chỉ là lông mày càng lúc nhíu càng chặt.

"Ê này." Từ Kha đẩy vai của Diệp Thần. "Ta nói với ngươi đấy, điếc à?"

Diệp Thần quay sang hung hăng lườm gã. "Đồ điên nhà ngươi mới điếc ấy, ta không phải tên là "ê"."

Từ Kha giật giật khoé môi. Cổ nhân nói chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi cấm có sai. Gã nghĩ bụng mình lớn tuổi nhất ở đây không nên bắt nạt người khác, bất đắc dĩ đành phải xuống nước.

"Thôi được rồi. Diệp Thần huynh đệ, là ta sai được chưa? Huynh nể tình Thanh Vân sư đệ mà bỏ qua cho ta đi."

Diệp Thần lúc này mới xuôi xuôi, nhìn theo tay Từ Kha chỉ.

"Đúng rồi, là Liễu Chí Dương của Vạn Cổ vực. Tên này đã Trúc cơ hậu kỳ rồi cơ à? Thảo nào hống hách gớm."

Sở Thanh Vân nghe thấy tên Vạn Cổ vực, nhớ đến một vị mỹ nhân thuộc hậu cung của Bạch Cẩn Phong trong nguyên tác. Vị mỹ nhân này về sau là môn chủ của Vạn Cổ vực Liễu Tư Minh, liệu có liên quan gì đến Liễu Chí Dương kia không? "Là người quen, chúng ta xuống xem thế nào đi!"

"Được."

Cả ba người thanh toán số quà bánh chưa kịp ăn. Sở Thanh Vân tranh thủ cầm lấy một xâu mứt quả vừa đi vừa cắn.

Lục Thanh Sương đứng đó, bộ dáng tinh mỹ nhu nhược, nụ cười mềm mại vương trêи môi. Ấy vậy mà mấy người đứng đối diện lại chẳng mảy may động lòng.

Vì giải thích mấy lần rồi nên Lục Thanh Sương đã mất hết kiên nhẫn, hắn lạnh nhạt nói:

"Dạ Lan hoa này ta lỡ dẫm nát rồi. Các ngươi có đòi ta cũng không có mà trả. Giờ ta có Lam Ti Thảo công dụng giống hệt, các ngươi nhận đỡ đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện