"Thật chứ? Đừng hối hận nhé!" Bạch Cẩn Phong nhếch miệng cười, thật sự leo lên giường, lật Sở Thanh Vân lên sau đó nằm xuống ngay cạnh, cánh tay dùng lực kéo y vào lòng.
"Không hối hận, ngủ thôi sư tôn." Sở Thanh Vân tìm cho mình một vị trí thoải mái trong lồng ngực rộng lớn, hai mắt nhắm tịt lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, mặc kệ Bạch Cẩn Phong muốn làm gì thì làm.
"Ngủ ngoan." Bạch Cẩn Phong rất tự nhiên hôn một cái lên trán thiếu niên, rồi cũng thử nhắm mắt lại.
Từ khi Kết đan đến nay Bạch Cẩn Phong gần như không ngủ, vốn tưởng sẽ như mọi lần thao thức, ai dè đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Một đêm vô mộng, sáng sớm Sở Thanh Vân tỉnh trước, tinh thần sảng khoái chạy ra hậu sơn múa kiếm một lúc, đến khi quay lại vẫn thấy Bạch Cẩn Phong đang ngủ say.
Nam nhân lúc này trút bỏ hết phòng bị, đuôi mày giãn ra, gương mặt nhu hoà điềm đạm.
Càng ngắm Sở Thanh Vân càng thấy đẹp, y ghen tị bóp mũi hắn, không ngờ tay nhanh chóng bị nắm lấy.
"Thanh Vân, nghịch ngợm quá..."
Bạch Cẩn Phong nhanh chóng kéo y ngã lên người mình, bàn tay ghìm eo nhỏ lại.
"Sư tôn, thả ta ra, buổi sáng ta vừa luyện kiếm toàn là mồ hôi thôi."
"Mồ hôi cũng được." Bạch Cẩn Phong ỷ vào sức lực lớn lật đè Sở Thanh Vân xuống dưới, dùng môi chặn lại cái miệng nhỏ nhắn nói rõ nhiều.
"Ưm..." Sở Thanh Vân bị hôn đến mức không thở nổi, muốn đẩy người ra lại bị giữ chặt lại, Bạch Cẩn Phong quyến luyến mút lấy khoang miệng mềm mại ướt át, hơi thở nóng bỏng hoà quyện vào nhau.
Vốn dĩ còn giãy giụa rất hăng, cảm nhận được thứ hung khí của Bạch Cẩn Phong bắt đầu cứng lên cọ vào người mình, Sở Thanh Vân lập tức thành thật lại, để mặc cho đầu lưỡi hắn rong chơi.
Tình dục xâm chiếm đại não, đầu óc mụ mị, Bạch Cẩn Phong bây giờ chỉ muốn đè Sở Thanh Vân ra như vậy rồi lại như vậy, hắn cũng chẳng để ý cửa phòng vẫn còn đang mở toang, bàn tay du tẩu từ trên xuống dưới.
Đúng lúc Bạch Cẩn Phong thò tay xả vạt áo của Sở Thanh Vân ra thì ngoài cửa vang lên tiếng hét thất thanh.
Hai người giật mình tỉnh táo lại, Sở Thanh Vân luống cuống đẩy mạnh một cái, Bạch Cẩn Phong không phòng bị suýt nữa thì ngã xuống đất, hắn vội dùng tay chống giường, lảo đảo ngồi thẳng lại.
Sở Thanh Vân ngượng chín mặt mày, dùng cả hai tay che kín mắt.
Bạch Cẩn Phong gương mặt âm trầm, chỉnh sửa áo xống cẩn thận cho Sở Thanh Vân rồi mới quay đầu lại, nhìn thấy hai tên đệ tử thiếu đòn nhà mình đứng ngay ngắn ngoài cửa, đầu gục xuống, mắt nhìn chằm chằm xuống giày.
Từ Kha đi đằng sau không biết có chuyện gì xảy ra, thấy tiếng hét của Lục Thanh Sương thì vội chạy vào, không ngờ nhìn thấy Thanh Vân sư đệ và sư thúc đang trong tư thế hết sức mập mờ.
Lúc này mà Từ Kha còn không hiểu có chuyện gì thì uổng công sống hơn hai chục năm, đầu gã nhanh chóng xoay chuyển, tay giơ lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Minh Ly sư thúc, sớm an."
"Mới sáng sớm các ngươi đến đây làm gì?" Giọng nói rét lạnh như hàn băng vạn năm vang lên, có thể nói tâm tình của Bạch Cẩn Phong bây giờ không hề tốt.
Thực sự thứ mà Diệp Thần và Lục Thanh Sương vừa nhìn thấy quá kinh thế hãi tục, người trước thì không bao giờ nghĩ đến tam sư đệ và sư tôn lại có thể nhiệt tình ôm hôn ở trên giường như vậy, người sau thì ganh tị, không cam lòng, uất hận, vô vàn cảm xúc trộn lẫn với nhau, hắn siết chặt bàn tay, móng nhọn đâm nhỏ máu cũng không mảy may phát hiện.
Cuối cùng vẫn là Từ Kha lên tiếng.
"Minh Ly sư thúc, chúng ta định đến rủ Thanh Vân sư đệ đi...!đi..." Từ Kha đang nói thì ngừng bặt lại, cổ họng nghẹn ứ.
Ga không tài nào nói ra được, sáng sớm nay Diệp Thần đã rủ rê gã và Sở Thanh Vân đi uống rượu, còn Lục Thanh Sương mặt dày đòi đi theo, bọn họ truyền tin cho Sở Thanh Vân mà bặt vô âm tín nên đành đến tận nơi, thật không ngờ lại thấy hai người đang...
"Đi đâu?" Bạch Cẩn Phong trừng mắt.
"Từ Kha, Diệp Thần! Hình như ta còn chưa xử tội hai người chuyện rủ rê sư đệ xuống núi đâu, trở về chép phạt nội quy môn phái một trăm lần."
"Minh Ly sư thúc, chuyện này..." Từ Kha trợn mắt, kinh ngạc nhìn sang Sở Thanh Vân đang giả chết ở đằng kia, "Chuyện này...!Thanh Vân sư đệ..."
"Thanh Vân làm sao?" Bạch Cẩn Phong không lưu tình đánh gãy lời nói của gã, trừng mắt quát.
"Hay là các ngươi cảm thấy chép phạt một trăm lần quá ít? Hai trăm lần nhé!"
Diệp Thần nghe thấy hai trăm lần thì sợ hãi, vội vã lên tiếng.
"Sư tôn, chúng ta nguyện ý chép phạt một trăm lần.
Sư tôn và sư đệ cứ tự nhiên, đệ tử đi trước." Nói xong liền kéo tay Từ Kha rồi chạy.
Cuối cùng ở đây chỉ còn mỗi Lục Thanh Sương, hắn đứng đó cúi đầu không rõ biểu tình, lúc ngẩng đầu lên cố gắng nhìn Bạch Cẩn Phong bằng ánh mắt yếu ớt đáng thương, ai dè Bạch Cẩn Phong lại lạnh lùng hỏi.
"Còn Lục Thanh Sương ngươi đến đây có chuyện gì?"
Lục Thanh Sương nhìn thấy ánh mắt rét lạnh kia, cảm giác như tâm tư đều bị lột trần, hắn lắc đầu quầy quậy.
"Không...!không có gì, đệ tử lâu chưa gặp nên muốn hỏi thăm Thanh Vân sư đệ thôi."
"Y không có việc gì, rất khoẻ." Bạch Cẩn Phong không lưu tình đuổi người.
"Ngươi đi về đi, có thời gian thì tập trung tu luyện, đừng làm những việc thừa thãi nữa."
"Vâng, vậy đệ tử xin phép." Lục Thanh Sương yếu ớt nói xong rồi lững thững đi ra, bờ vai như muốn sụp xuống.
Đi ra đến cửa, Lục Thanh Sương hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, thế nhưng cơ thể hắn vẫn run rẩy.
Đến bây giờ thì hắn không thể tự mình dối người được nữa, hai người kia đã đến bên nhau thật rồi.
Hắn thậm chí không dám mở miệng chất vấn, vì cái gì các ngươi lại được phép ở bên nhau? Rõ ràng người thích Bạch Cẩn Phong là hắn, rõ ràng người Bạch Cẩn Phong luôn chiếu cố là hắn, tại sao bây giờ Sở Thanh Vân lại chiếm mất vị trí này?
Lục Thanh Sương không cam lòng, từ buổi sơ khai ban đầu gặp mặt, hắn đã yêu tha thiết Bạch Cẩn Phong, luôn cầu mong người quay lại nhìn hắn dù chỉ một chút nhưng không được, ấy thế mà Sở Thanh Vân lại dễ dàng chiếm lấy tim Bạch Cẩn Phong, thế là vì sao?
Ánh mắt kia nhìn hắn tràn đầy rét lạnh, vì sao khi nhìn Sở Thanh Vân lại dịu dàng đến vậy?
Sở Thanh Vân có gì hơn hắn chứ? Y chỉ là một tên phế vật, lại còn là tai hoạ nữa.
Không được.
Tai hoạ như y không xứng ở bên Bạch Cẩn Phong, hắn cần phải ngăn điều này lại, phải cho Bạch Cẩn Phong biết ai mới là người xứng đáng đi cạnh hắn.
Ánh mắt Lục Thanh Sương tràn đầy oán hận rồi dần dần trở nên kiên quyết, sau đó bình tĩnh rời khỏi đây.
Đợi cho tiểu viện không còn một bóng người Sở Thanh Vân mới vùng lên, đè nghiến Bạch Cẩn Phong xuống.
"Sư tôn, người giết đệ tử đi, ngày mai đệ tử còn mặt mũi nào gặp bọn họ chứ."
Bạch Cẩn Phong thu lại biểu tình lãnh khốc, lại kéo người siết chặt vào lòng, câu môi cười.
"Không sao đâu, chuyện của vi sư thử hỏi ai dám bàn tán? Thôi kệ bọn chúng đi, đằng nào cũng thế rồi, chúng ta tiếp tục chứ?"
"Tiếp cái gì mà tiếp!" Sở Thanh Vân gắt lên, sao ngày trước còn thấy Bạch Cẩn Phong trầm ổn lắm cơ mà, bây giờ hình tượng của hắn trong lòng y sao càng ngày càng...!"Sư tôn, đề nghị người nghiêm túc lại!"
"Thanh Vân," Bạch Cẩn Phong giữ chặt Sở Thanh Vân lại, mặt nhăn nhó.
"Ở trong tư thế này vi sư không nghiêm túc nổi."
Lúc này Sở Thanh Vân mới nhớ ra mình còn đang nằm đè lên người Bạch Cẩn Phong, y vội vàng bò dậy, gương mặt đỏ bừng.
"Mà sư tôn, đệ tử thấy người có vẻ rất chiếu cố Lục Thanh Sương, hắn ta cũng không cần tu luyện nhiều như đệ tử và Diệp Thần, vì sao vậy?"
Nghe giọng nói tràn ngập ghen tuông của Sở Thanh Vân, Bạch Cẩn Phong bèn nói thật.
"Lục Thanh Sương là do gia gia ta đích thân nhờ chiếu cố, nghe đâu là con của một vị cố nhân, vi sư không muốn làm người buồn nên đôi khi cũng để ý một chút.
Tuy nhiên cơ thể hắn khá yếu ớt cho nên vi sư cũng không dạy dỗ gì nhiều."
"Thì ra là vậy!" Sở Thanh Vân gật gù, ôm mặt Bạch Cẩn Phong hôn chụt một cái rồi thương lượng, "Bây giờ sư tôn có đệ tử rồi, cấm lại gần nam tử khác.
À, nữ tử cũng không được.
Hừ, nói chung là cấm thân thiết với người khác."
"Được được, nghe lời Thanh Vân hết." Bạch Cẩn Phong lại hôn lên đôi môi đỏ đang bĩu ra.
Hai người lăn lộn trêu chọc nhau một lát Bạch Cẩn Phong mới buông tha người, hắn đứng dậy sửa sang y phục, cột tóc gọn gàng rồi cài thêm một cái trâm ngọc khá đẹp lên đầu sau đó mới dặn dò:
"Thanh Vân, trong thời gian này ngươi đừng rời khỏi tiểu viện, vi sư có công chuyện đi một lát, nhớ ai đến tìm hỏi gì cũng đừng nói, biết chưa?"
"Đệ tử đã biết..." Sở Thanh Vân phụng phịu.
"Sư tôn đi đâu vậy?"
Mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi, Bạch Cẩn Phong cũng không coi Sở Thanh Vân là đệ tử không biết gì nữa, xoa xoa đầu y, trả lời thẳng thắn:
"Vi sư đi giải quyết sự việc lần này, tiện thể đến gặp sư tôn, nếu thuận lợi thì một tháng là xong việc, lúc đó vi sư sẽ bồi ngươi đi vùng Băng Nguyên Tây Bắc."
"Vâng." Sở Thanh Vân ngoan ngoãn nghe lời.
"Vậy đệ tử sẽ đợi người ở đây."
Bạch Cẩn Phong đi đến cửa rồi lại vòng về, hôn một cái lên môi Sở Thanh Vân rồi đưa cho y một cái hộp, "Trong này là Thiên Nguyên đan, đan dược dùng để Kết Đan, ngươi cứ cầm để phòng ngừa."
"Sư tôn, ta mới tu vi Trúc Cơ trung kỳ thôi."
"Không thừa." Bạch Cẩn Phong lắc đầu, "Nhớ tu luyện thật tốt."
"Vâng, vậy sư tôn đi đi.".
"Không hối hận, ngủ thôi sư tôn." Sở Thanh Vân tìm cho mình một vị trí thoải mái trong lồng ngực rộng lớn, hai mắt nhắm tịt lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, mặc kệ Bạch Cẩn Phong muốn làm gì thì làm.
"Ngủ ngoan." Bạch Cẩn Phong rất tự nhiên hôn một cái lên trán thiếu niên, rồi cũng thử nhắm mắt lại.
Từ khi Kết đan đến nay Bạch Cẩn Phong gần như không ngủ, vốn tưởng sẽ như mọi lần thao thức, ai dè đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Một đêm vô mộng, sáng sớm Sở Thanh Vân tỉnh trước, tinh thần sảng khoái chạy ra hậu sơn múa kiếm một lúc, đến khi quay lại vẫn thấy Bạch Cẩn Phong đang ngủ say.
Nam nhân lúc này trút bỏ hết phòng bị, đuôi mày giãn ra, gương mặt nhu hoà điềm đạm.
Càng ngắm Sở Thanh Vân càng thấy đẹp, y ghen tị bóp mũi hắn, không ngờ tay nhanh chóng bị nắm lấy.
"Thanh Vân, nghịch ngợm quá..."
Bạch Cẩn Phong nhanh chóng kéo y ngã lên người mình, bàn tay ghìm eo nhỏ lại.
"Sư tôn, thả ta ra, buổi sáng ta vừa luyện kiếm toàn là mồ hôi thôi."
"Mồ hôi cũng được." Bạch Cẩn Phong ỷ vào sức lực lớn lật đè Sở Thanh Vân xuống dưới, dùng môi chặn lại cái miệng nhỏ nhắn nói rõ nhiều.
"Ưm..." Sở Thanh Vân bị hôn đến mức không thở nổi, muốn đẩy người ra lại bị giữ chặt lại, Bạch Cẩn Phong quyến luyến mút lấy khoang miệng mềm mại ướt át, hơi thở nóng bỏng hoà quyện vào nhau.
Vốn dĩ còn giãy giụa rất hăng, cảm nhận được thứ hung khí của Bạch Cẩn Phong bắt đầu cứng lên cọ vào người mình, Sở Thanh Vân lập tức thành thật lại, để mặc cho đầu lưỡi hắn rong chơi.
Tình dục xâm chiếm đại não, đầu óc mụ mị, Bạch Cẩn Phong bây giờ chỉ muốn đè Sở Thanh Vân ra như vậy rồi lại như vậy, hắn cũng chẳng để ý cửa phòng vẫn còn đang mở toang, bàn tay du tẩu từ trên xuống dưới.
Đúng lúc Bạch Cẩn Phong thò tay xả vạt áo của Sở Thanh Vân ra thì ngoài cửa vang lên tiếng hét thất thanh.
Hai người giật mình tỉnh táo lại, Sở Thanh Vân luống cuống đẩy mạnh một cái, Bạch Cẩn Phong không phòng bị suýt nữa thì ngã xuống đất, hắn vội dùng tay chống giường, lảo đảo ngồi thẳng lại.
Sở Thanh Vân ngượng chín mặt mày, dùng cả hai tay che kín mắt.
Bạch Cẩn Phong gương mặt âm trầm, chỉnh sửa áo xống cẩn thận cho Sở Thanh Vân rồi mới quay đầu lại, nhìn thấy hai tên đệ tử thiếu đòn nhà mình đứng ngay ngắn ngoài cửa, đầu gục xuống, mắt nhìn chằm chằm xuống giày.
Từ Kha đi đằng sau không biết có chuyện gì xảy ra, thấy tiếng hét của Lục Thanh Sương thì vội chạy vào, không ngờ nhìn thấy Thanh Vân sư đệ và sư thúc đang trong tư thế hết sức mập mờ.
Lúc này mà Từ Kha còn không hiểu có chuyện gì thì uổng công sống hơn hai chục năm, đầu gã nhanh chóng xoay chuyển, tay giơ lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Minh Ly sư thúc, sớm an."
"Mới sáng sớm các ngươi đến đây làm gì?" Giọng nói rét lạnh như hàn băng vạn năm vang lên, có thể nói tâm tình của Bạch Cẩn Phong bây giờ không hề tốt.
Thực sự thứ mà Diệp Thần và Lục Thanh Sương vừa nhìn thấy quá kinh thế hãi tục, người trước thì không bao giờ nghĩ đến tam sư đệ và sư tôn lại có thể nhiệt tình ôm hôn ở trên giường như vậy, người sau thì ganh tị, không cam lòng, uất hận, vô vàn cảm xúc trộn lẫn với nhau, hắn siết chặt bàn tay, móng nhọn đâm nhỏ máu cũng không mảy may phát hiện.
Cuối cùng vẫn là Từ Kha lên tiếng.
"Minh Ly sư thúc, chúng ta định đến rủ Thanh Vân sư đệ đi...!đi..." Từ Kha đang nói thì ngừng bặt lại, cổ họng nghẹn ứ.
Ga không tài nào nói ra được, sáng sớm nay Diệp Thần đã rủ rê gã và Sở Thanh Vân đi uống rượu, còn Lục Thanh Sương mặt dày đòi đi theo, bọn họ truyền tin cho Sở Thanh Vân mà bặt vô âm tín nên đành đến tận nơi, thật không ngờ lại thấy hai người đang...
"Đi đâu?" Bạch Cẩn Phong trừng mắt.
"Từ Kha, Diệp Thần! Hình như ta còn chưa xử tội hai người chuyện rủ rê sư đệ xuống núi đâu, trở về chép phạt nội quy môn phái một trăm lần."
"Minh Ly sư thúc, chuyện này..." Từ Kha trợn mắt, kinh ngạc nhìn sang Sở Thanh Vân đang giả chết ở đằng kia, "Chuyện này...!Thanh Vân sư đệ..."
"Thanh Vân làm sao?" Bạch Cẩn Phong không lưu tình đánh gãy lời nói của gã, trừng mắt quát.
"Hay là các ngươi cảm thấy chép phạt một trăm lần quá ít? Hai trăm lần nhé!"
Diệp Thần nghe thấy hai trăm lần thì sợ hãi, vội vã lên tiếng.
"Sư tôn, chúng ta nguyện ý chép phạt một trăm lần.
Sư tôn và sư đệ cứ tự nhiên, đệ tử đi trước." Nói xong liền kéo tay Từ Kha rồi chạy.
Cuối cùng ở đây chỉ còn mỗi Lục Thanh Sương, hắn đứng đó cúi đầu không rõ biểu tình, lúc ngẩng đầu lên cố gắng nhìn Bạch Cẩn Phong bằng ánh mắt yếu ớt đáng thương, ai dè Bạch Cẩn Phong lại lạnh lùng hỏi.
"Còn Lục Thanh Sương ngươi đến đây có chuyện gì?"
Lục Thanh Sương nhìn thấy ánh mắt rét lạnh kia, cảm giác như tâm tư đều bị lột trần, hắn lắc đầu quầy quậy.
"Không...!không có gì, đệ tử lâu chưa gặp nên muốn hỏi thăm Thanh Vân sư đệ thôi."
"Y không có việc gì, rất khoẻ." Bạch Cẩn Phong không lưu tình đuổi người.
"Ngươi đi về đi, có thời gian thì tập trung tu luyện, đừng làm những việc thừa thãi nữa."
"Vâng, vậy đệ tử xin phép." Lục Thanh Sương yếu ớt nói xong rồi lững thững đi ra, bờ vai như muốn sụp xuống.
Đi ra đến cửa, Lục Thanh Sương hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, thế nhưng cơ thể hắn vẫn run rẩy.
Đến bây giờ thì hắn không thể tự mình dối người được nữa, hai người kia đã đến bên nhau thật rồi.
Hắn thậm chí không dám mở miệng chất vấn, vì cái gì các ngươi lại được phép ở bên nhau? Rõ ràng người thích Bạch Cẩn Phong là hắn, rõ ràng người Bạch Cẩn Phong luôn chiếu cố là hắn, tại sao bây giờ Sở Thanh Vân lại chiếm mất vị trí này?
Lục Thanh Sương không cam lòng, từ buổi sơ khai ban đầu gặp mặt, hắn đã yêu tha thiết Bạch Cẩn Phong, luôn cầu mong người quay lại nhìn hắn dù chỉ một chút nhưng không được, ấy thế mà Sở Thanh Vân lại dễ dàng chiếm lấy tim Bạch Cẩn Phong, thế là vì sao?
Ánh mắt kia nhìn hắn tràn đầy rét lạnh, vì sao khi nhìn Sở Thanh Vân lại dịu dàng đến vậy?
Sở Thanh Vân có gì hơn hắn chứ? Y chỉ là một tên phế vật, lại còn là tai hoạ nữa.
Không được.
Tai hoạ như y không xứng ở bên Bạch Cẩn Phong, hắn cần phải ngăn điều này lại, phải cho Bạch Cẩn Phong biết ai mới là người xứng đáng đi cạnh hắn.
Ánh mắt Lục Thanh Sương tràn đầy oán hận rồi dần dần trở nên kiên quyết, sau đó bình tĩnh rời khỏi đây.
Đợi cho tiểu viện không còn một bóng người Sở Thanh Vân mới vùng lên, đè nghiến Bạch Cẩn Phong xuống.
"Sư tôn, người giết đệ tử đi, ngày mai đệ tử còn mặt mũi nào gặp bọn họ chứ."
Bạch Cẩn Phong thu lại biểu tình lãnh khốc, lại kéo người siết chặt vào lòng, câu môi cười.
"Không sao đâu, chuyện của vi sư thử hỏi ai dám bàn tán? Thôi kệ bọn chúng đi, đằng nào cũng thế rồi, chúng ta tiếp tục chứ?"
"Tiếp cái gì mà tiếp!" Sở Thanh Vân gắt lên, sao ngày trước còn thấy Bạch Cẩn Phong trầm ổn lắm cơ mà, bây giờ hình tượng của hắn trong lòng y sao càng ngày càng...!"Sư tôn, đề nghị người nghiêm túc lại!"
"Thanh Vân," Bạch Cẩn Phong giữ chặt Sở Thanh Vân lại, mặt nhăn nhó.
"Ở trong tư thế này vi sư không nghiêm túc nổi."
Lúc này Sở Thanh Vân mới nhớ ra mình còn đang nằm đè lên người Bạch Cẩn Phong, y vội vàng bò dậy, gương mặt đỏ bừng.
"Mà sư tôn, đệ tử thấy người có vẻ rất chiếu cố Lục Thanh Sương, hắn ta cũng không cần tu luyện nhiều như đệ tử và Diệp Thần, vì sao vậy?"
Nghe giọng nói tràn ngập ghen tuông của Sở Thanh Vân, Bạch Cẩn Phong bèn nói thật.
"Lục Thanh Sương là do gia gia ta đích thân nhờ chiếu cố, nghe đâu là con của một vị cố nhân, vi sư không muốn làm người buồn nên đôi khi cũng để ý một chút.
Tuy nhiên cơ thể hắn khá yếu ớt cho nên vi sư cũng không dạy dỗ gì nhiều."
"Thì ra là vậy!" Sở Thanh Vân gật gù, ôm mặt Bạch Cẩn Phong hôn chụt một cái rồi thương lượng, "Bây giờ sư tôn có đệ tử rồi, cấm lại gần nam tử khác.
À, nữ tử cũng không được.
Hừ, nói chung là cấm thân thiết với người khác."
"Được được, nghe lời Thanh Vân hết." Bạch Cẩn Phong lại hôn lên đôi môi đỏ đang bĩu ra.
Hai người lăn lộn trêu chọc nhau một lát Bạch Cẩn Phong mới buông tha người, hắn đứng dậy sửa sang y phục, cột tóc gọn gàng rồi cài thêm một cái trâm ngọc khá đẹp lên đầu sau đó mới dặn dò:
"Thanh Vân, trong thời gian này ngươi đừng rời khỏi tiểu viện, vi sư có công chuyện đi một lát, nhớ ai đến tìm hỏi gì cũng đừng nói, biết chưa?"
"Đệ tử đã biết..." Sở Thanh Vân phụng phịu.
"Sư tôn đi đâu vậy?"
Mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi, Bạch Cẩn Phong cũng không coi Sở Thanh Vân là đệ tử không biết gì nữa, xoa xoa đầu y, trả lời thẳng thắn:
"Vi sư đi giải quyết sự việc lần này, tiện thể đến gặp sư tôn, nếu thuận lợi thì một tháng là xong việc, lúc đó vi sư sẽ bồi ngươi đi vùng Băng Nguyên Tây Bắc."
"Vâng." Sở Thanh Vân ngoan ngoãn nghe lời.
"Vậy đệ tử sẽ đợi người ở đây."
Bạch Cẩn Phong đi đến cửa rồi lại vòng về, hôn một cái lên môi Sở Thanh Vân rồi đưa cho y một cái hộp, "Trong này là Thiên Nguyên đan, đan dược dùng để Kết Đan, ngươi cứ cầm để phòng ngừa."
"Sư tôn, ta mới tu vi Trúc Cơ trung kỳ thôi."
"Không thừa." Bạch Cẩn Phong lắc đầu, "Nhớ tu luyện thật tốt."
"Vâng, vậy sư tôn đi đi.".
Danh sách chương