"Sư tôn." Từ Kha vẫn không đứng lên, gã đã suy nghĩ rất kỹ, giờ muốn cứu Thanh Vân sư đệ chỉ có thể đả động đến Minh Lãng, mà muốn đả động thì bắt buộc phải nói thật, gã liếm môi.
"Người có thể không biết chuyện này, nhưng mà Minh Ly sư thúc và Sở Thanh Vân đã có hẹn ước làm đạo lữ.
Người mà không quản, đến lúc Minh Ly sư thúc về chắc chắn sẽ có chuyện."
"Ngươi nói cái gì?" Minh Lãng tiên tôn hất đổ ấm trà, đứng bật dậy.
"Đệ tử nói Minh Ly sư thúc và Sở Thanh Vân đang qua lại với nhau, bọn họ chỉ chờ Sở Thanh Vân làm lễ trưởng thành là tổ chức đại điển song tu." Từ Kha vội vàng trả lời.
Diệp Thần đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.
"Đúng vậy, chính miệng sư tôn nói với chúng ta, không thể nào là giả."
Minh Lãng tiên tôn không thể ngờ được Sở Thanh Vân và Bạch Cẩn Phong lại có thêm một tầng quan hệ này, lão biết tính tình của cái tên khốn kia, hắn mà đã quyết định điều gì thì không ai cản nổi, tính tình lại thù dai.
Nếu hắn đã nhận định hài tử kia làm đạo lữ, thì chắc chắn đó là thật.
Lão chần chừ, nếu như Bạch Cẩn Phong mà biết đạo lữ của mình bị nhốt lại thì...
Minh Lãng tiên tôn hốt hoảng, lông mày nhăn tít, chân vô thức vòng đi vòng lại, nôn nóng hỏi:
"Các ngươi nói thật chứ?"
"Thật, đệ tử mà nói dối câu nào thì trời đất..." Từ Kha đang định thề độc thì Minh Lãng tiên tôn vội vàng can ngăn.
"Rồi rồi, ta biết rồi, trời đấy gì ở đây!" Nói xong lão lại tiếp tục đi qua đi lại, răng cắn môi dưới suýt bật máu.
"Không được, ta phải mau chóng nghĩ ra cách, nếu không thì gay go."
Cái tên vô sỉ Bạch Cẩn Phong này, trâu già gặm cỏ non thì không nói, lại còn gặm luôn cả đệ tử của mình, hình như nhóc con Sở Thanh Vân kia còn chưa làm lễ trưởng thành đâu.
Lão nghĩ lại mình vừa đánh gãy chân con nhà người ta thì chân tay bủn rủn, hô hấp khó khăn.
Nhưng mà bây giờ thả Sở Thanh Vân ra lão cũng không dám.
Đắc tội bên nào cũng là chết.
Chẳng lẽ cuộc đời lão chỉ có thể đi đến đây thôi hay sao? Trời ạ, tóc trên đầu cũng rụng mất một nửa rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, giờ chỉ có cách lấy Bạch Cẩn Phong ra để tác động Quang Ân thánh tôn thôi.
Ai cũng biết Quang Ân thánh tôn nhận tất cả sáu đệ tử, hai người đã ngã xuống, một người bị trục suất sư môn, một người lên núi ở ẩn, chỉ còn lại hai đệ tử, chưởng môn Diệp Cô Tuyệt và Bạch Cẩn Phong.
Nhưng trình độ cưng chiều thì khác nhau một trời một vực.
Với Diệp Cô Tuyệt là nghiêm khắc, còn với Bạch Cẩn Phong là cưng chiều.
Nghĩ là làm, lão quay sang nhìn Từ Kha và Diệp Thần rồi dặn dò:
"Ta sẽ đem chuyện này bẩm báo với Quang Ân thánh tôn, còn các ngươi quay về chờ tin tức, cấm làm ra điều gì dại dột, biết chưa!"
"Vâng, đệ tử biết rồi." Từ kha vội vàng ấn đầu Diệp Thần xuống rồi cảm ơn liên tục.
Sau khi Minh Lãng tiên tôn rời khỏi.
Diệp Thần và Từ Kha cũng đi về.
Từ Kha lại không nói lời nào, trầm mặt đi thẳng.
Gã vẫn còn rất giận Diệp Thần, dù biết chẳng phải lỗi của hắn nhưng mà không tránh khỏi có liên quan.
Diệp Thần thì nhịn không nổi liên tục dùng đá truyền tin liên lạc với Diệp Cô Tuyệt nhưng đều bặt vô âm tín.
Động tác tay hắn cứ lặp đi lặp lại, Từ Kha bực mình gắt lên.
"Sao ngươi không dùng chiếc vòng cổ mà gọi phụ thân ngươi về, dùng đá truyền tin này có ích à?"
Diệp Thần rầu rĩ nói.
"Cái vòng cổ bị tên ma tu giật lấy ném đi rồi, ta cũng đâu còn cách nào."
Từ Kha nhìn thấy hắn thế này càng bực mình, "Cũng tại nhị sư đệ tốt của ngươi, việc này ta đoán đến bảy phần là hắn bày trò."
"Ngươi đừng ngậm máu phun người, Thanh Sương sư đệ không phải là người như thế." Diệp Thần yếu ớt phản bác.
"Ờ, không phải người như thế, nhưng ngày hôm qua có chuyện gì chỉ hai người đó biết.
Vì sao Thanh Sương sư đệ của ngươi giờ này còn chẳng thấy mặt mũi đâu? Ta nghe kể lại chính lời khai của hắn đã định tội Thanh Vân sư đệ."
"Chắc là...!chắc là..." Diệp Thần muốn bênh nhưng mà đúng thật lần này hắn không hiểu tại sao Lục Thanh Sương lại có thể đẩy Sở Thanh Vân vào chỗ chết như vậy? Nhị sư đệ hiền lành ngoan ngoãn của mình đi đâu mất rồi.
Diệp Thần càng nghĩ càng phẫn nộ, con người của hắn yêu ghét phân minh, nhưng căm thù nhất là dối trá.
"Không được.
Ta phải đến tìm Thanh Sương sư đệ để hỏi cho rõ ràng."
Từ Kha liếc nhìn hắn, lắc đầu.
"Để ta đi với ngươi."
Nhưng mà hai người chạy đến Hoa sương lâu lại nghe được tin bế tử quan của người kia, Diệp Thần lạnh lòng, mím chặt môi, quay đầu nhìn Từ Kha.
"Ta nhất định phải cứu Thanh Vân sư đệ ra khỏi U Linh hàn đàm.
Chuyện lần này là ta có lỗi với đệ ấy, nếu như ngày hôm qua..."
"Thôi đừng có nếu nữa, biết trước thì còn nói làm gì, bây giờ về nghĩ cách đã."
Từ Kha tất nhiên càng muốn, nhưng gã lý trí hơn Diệp Thần nhiều.
Cứu Sở Thanh Vân cần phải dùng cái đầu, không thể lỗ mãng chạy tới cứu người được.
U Linh hàn đàm là thánh địa, đệ tử bình thường cấm vào, mà có vào bọn họ cũng không sống sót nổi nữa là cứu người.
Minh Lãng tiên tôn dùng hết khí lực bò lên Hoàng Thiên sơn tìm Quang Ân thánh tôn, lão vòng đi vòng lại ba vòng trước động phủ rồi mới dám bước vào.
"Sư thúc."
Bạch Ân đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn cũ kỹ tu luyện, nghe thấy giọng của Minh Lãng cũng không mở mắt ra, lạnh nhạt lên tiếng:
"Có chuyện gì?"
"Sư thúc, chuyện hài tử Sở Thanh Vân kia, mong người xem xét lại." Minh Lãng rụt rè đề nghị.
Bạch Ân miễn cưỡng mở mắt ra, "Ngươi nghi ngờ phán xét của ta?"
Minh Lãng sợ hãi trước khí thế của người này, quyết định nói thật, "Sư thúc, chuyện là hài tử này rất được Minh Ly sư đệ ưu ái, hơn nữa hai người còn kết giao với nhau, sư thúc có nên nghĩ đến cảm nhận của Minh Ly sư đệ? Nhỡ may đệ ấy tức giận chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến môn phái...!"
Bạch Ân liếc một cái, Minh Lãng tiên tôn liền ngậm miệng, thấy thế lão bèn thở dài.
"Minh Ly còn nhỏ, suy nghĩ nông cạn, nhưng ngươi cũng mấy trăm tuổi rồi chẳng lẽ suy nghĩ cũng nông cạn như vậy sao? Hài tử này dính vào Minh Ly chỉ có thể kéo chân sau của hắn thôi, ta làm vậy chính là để giúp hắn."
Thấy Quang Ân thánh tôn nói đường hoàng như vậy, Minh Lãng tiên tôn lập tức hiểu, thì ra lão đã biết rõ về mối quan hệ này.
Như vậy là...!phản đối? Muốn gậy đánh uyên ương?
Quang Ân thánh tôn bình thường rất chú trọng nhân quả, lão đã quyết định thứ gì ít ai mà lay chuyển, như Ninh Ngọc sư đệ hồi đó, ai mà ngờ được lão lại tuyệt tình như vậy, dẫu sao cũng là đứa nhỏ nuôi từ bé đến lớn, thế mà nói cắt đứt quan hệ là cắt đứt quan hệ.
Quang Ân thánh tôn thấy tên sư điệt này của mình cứ chần chừ không quyết đoán thì cau mày.
"Nếu ngươi lo lắng Minh Ly gây khó dễ, cứ nói là ta ra lệnh."
Minh Lãng đành vâng dạ rồi xin lui.
Nhưng mà lão chẳng dám đặt hi vọng vào Quang Ân thánh tôn, Bạch Cẩn Phong tên kia không làm theo lẽ thường bao giờ, lão lo cho mạng già của mình hơn.
Phải nhanh chóng đến nhờ vả Minh Vũ, sau đó đi tìm Bạch Cẩn Phong về mới là trên hết.
Lời tác giả: Mọi người đọc truyện cứ bình tĩnh, kết cục của trà xanh sẽ đích đáng nhưng chưa phải bây giờ, nhân vật này còn chút đất diễn.
Quang Ân thánh tôn cũng là một mắt xích lớn của truyện, và mọi người phải tin tưởng Sở Thanh Vân chứ, y không hề yếu đuối đâu.
Tin tui đi, tui không biết gõ ngược đâu mà.
T___T.
"Người có thể không biết chuyện này, nhưng mà Minh Ly sư thúc và Sở Thanh Vân đã có hẹn ước làm đạo lữ.
Người mà không quản, đến lúc Minh Ly sư thúc về chắc chắn sẽ có chuyện."
"Ngươi nói cái gì?" Minh Lãng tiên tôn hất đổ ấm trà, đứng bật dậy.
"Đệ tử nói Minh Ly sư thúc và Sở Thanh Vân đang qua lại với nhau, bọn họ chỉ chờ Sở Thanh Vân làm lễ trưởng thành là tổ chức đại điển song tu." Từ Kha vội vàng trả lời.
Diệp Thần đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.
"Đúng vậy, chính miệng sư tôn nói với chúng ta, không thể nào là giả."
Minh Lãng tiên tôn không thể ngờ được Sở Thanh Vân và Bạch Cẩn Phong lại có thêm một tầng quan hệ này, lão biết tính tình của cái tên khốn kia, hắn mà đã quyết định điều gì thì không ai cản nổi, tính tình lại thù dai.
Nếu hắn đã nhận định hài tử kia làm đạo lữ, thì chắc chắn đó là thật.
Lão chần chừ, nếu như Bạch Cẩn Phong mà biết đạo lữ của mình bị nhốt lại thì...
Minh Lãng tiên tôn hốt hoảng, lông mày nhăn tít, chân vô thức vòng đi vòng lại, nôn nóng hỏi:
"Các ngươi nói thật chứ?"
"Thật, đệ tử mà nói dối câu nào thì trời đất..." Từ Kha đang định thề độc thì Minh Lãng tiên tôn vội vàng can ngăn.
"Rồi rồi, ta biết rồi, trời đấy gì ở đây!" Nói xong lão lại tiếp tục đi qua đi lại, răng cắn môi dưới suýt bật máu.
"Không được, ta phải mau chóng nghĩ ra cách, nếu không thì gay go."
Cái tên vô sỉ Bạch Cẩn Phong này, trâu già gặm cỏ non thì không nói, lại còn gặm luôn cả đệ tử của mình, hình như nhóc con Sở Thanh Vân kia còn chưa làm lễ trưởng thành đâu.
Lão nghĩ lại mình vừa đánh gãy chân con nhà người ta thì chân tay bủn rủn, hô hấp khó khăn.
Nhưng mà bây giờ thả Sở Thanh Vân ra lão cũng không dám.
Đắc tội bên nào cũng là chết.
Chẳng lẽ cuộc đời lão chỉ có thể đi đến đây thôi hay sao? Trời ạ, tóc trên đầu cũng rụng mất một nửa rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, giờ chỉ có cách lấy Bạch Cẩn Phong ra để tác động Quang Ân thánh tôn thôi.
Ai cũng biết Quang Ân thánh tôn nhận tất cả sáu đệ tử, hai người đã ngã xuống, một người bị trục suất sư môn, một người lên núi ở ẩn, chỉ còn lại hai đệ tử, chưởng môn Diệp Cô Tuyệt và Bạch Cẩn Phong.
Nhưng trình độ cưng chiều thì khác nhau một trời một vực.
Với Diệp Cô Tuyệt là nghiêm khắc, còn với Bạch Cẩn Phong là cưng chiều.
Nghĩ là làm, lão quay sang nhìn Từ Kha và Diệp Thần rồi dặn dò:
"Ta sẽ đem chuyện này bẩm báo với Quang Ân thánh tôn, còn các ngươi quay về chờ tin tức, cấm làm ra điều gì dại dột, biết chưa!"
"Vâng, đệ tử biết rồi." Từ kha vội vàng ấn đầu Diệp Thần xuống rồi cảm ơn liên tục.
Sau khi Minh Lãng tiên tôn rời khỏi.
Diệp Thần và Từ Kha cũng đi về.
Từ Kha lại không nói lời nào, trầm mặt đi thẳng.
Gã vẫn còn rất giận Diệp Thần, dù biết chẳng phải lỗi của hắn nhưng mà không tránh khỏi có liên quan.
Diệp Thần thì nhịn không nổi liên tục dùng đá truyền tin liên lạc với Diệp Cô Tuyệt nhưng đều bặt vô âm tín.
Động tác tay hắn cứ lặp đi lặp lại, Từ Kha bực mình gắt lên.
"Sao ngươi không dùng chiếc vòng cổ mà gọi phụ thân ngươi về, dùng đá truyền tin này có ích à?"
Diệp Thần rầu rĩ nói.
"Cái vòng cổ bị tên ma tu giật lấy ném đi rồi, ta cũng đâu còn cách nào."
Từ Kha nhìn thấy hắn thế này càng bực mình, "Cũng tại nhị sư đệ tốt của ngươi, việc này ta đoán đến bảy phần là hắn bày trò."
"Ngươi đừng ngậm máu phun người, Thanh Sương sư đệ không phải là người như thế." Diệp Thần yếu ớt phản bác.
"Ờ, không phải người như thế, nhưng ngày hôm qua có chuyện gì chỉ hai người đó biết.
Vì sao Thanh Sương sư đệ của ngươi giờ này còn chẳng thấy mặt mũi đâu? Ta nghe kể lại chính lời khai của hắn đã định tội Thanh Vân sư đệ."
"Chắc là...!chắc là..." Diệp Thần muốn bênh nhưng mà đúng thật lần này hắn không hiểu tại sao Lục Thanh Sương lại có thể đẩy Sở Thanh Vân vào chỗ chết như vậy? Nhị sư đệ hiền lành ngoan ngoãn của mình đi đâu mất rồi.
Diệp Thần càng nghĩ càng phẫn nộ, con người của hắn yêu ghét phân minh, nhưng căm thù nhất là dối trá.
"Không được.
Ta phải đến tìm Thanh Sương sư đệ để hỏi cho rõ ràng."
Từ Kha liếc nhìn hắn, lắc đầu.
"Để ta đi với ngươi."
Nhưng mà hai người chạy đến Hoa sương lâu lại nghe được tin bế tử quan của người kia, Diệp Thần lạnh lòng, mím chặt môi, quay đầu nhìn Từ Kha.
"Ta nhất định phải cứu Thanh Vân sư đệ ra khỏi U Linh hàn đàm.
Chuyện lần này là ta có lỗi với đệ ấy, nếu như ngày hôm qua..."
"Thôi đừng có nếu nữa, biết trước thì còn nói làm gì, bây giờ về nghĩ cách đã."
Từ Kha tất nhiên càng muốn, nhưng gã lý trí hơn Diệp Thần nhiều.
Cứu Sở Thanh Vân cần phải dùng cái đầu, không thể lỗ mãng chạy tới cứu người được.
U Linh hàn đàm là thánh địa, đệ tử bình thường cấm vào, mà có vào bọn họ cũng không sống sót nổi nữa là cứu người.
Minh Lãng tiên tôn dùng hết khí lực bò lên Hoàng Thiên sơn tìm Quang Ân thánh tôn, lão vòng đi vòng lại ba vòng trước động phủ rồi mới dám bước vào.
"Sư thúc."
Bạch Ân đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn cũ kỹ tu luyện, nghe thấy giọng của Minh Lãng cũng không mở mắt ra, lạnh nhạt lên tiếng:
"Có chuyện gì?"
"Sư thúc, chuyện hài tử Sở Thanh Vân kia, mong người xem xét lại." Minh Lãng rụt rè đề nghị.
Bạch Ân miễn cưỡng mở mắt ra, "Ngươi nghi ngờ phán xét của ta?"
Minh Lãng sợ hãi trước khí thế của người này, quyết định nói thật, "Sư thúc, chuyện là hài tử này rất được Minh Ly sư đệ ưu ái, hơn nữa hai người còn kết giao với nhau, sư thúc có nên nghĩ đến cảm nhận của Minh Ly sư đệ? Nhỡ may đệ ấy tức giận chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến môn phái...!"
Bạch Ân liếc một cái, Minh Lãng tiên tôn liền ngậm miệng, thấy thế lão bèn thở dài.
"Minh Ly còn nhỏ, suy nghĩ nông cạn, nhưng ngươi cũng mấy trăm tuổi rồi chẳng lẽ suy nghĩ cũng nông cạn như vậy sao? Hài tử này dính vào Minh Ly chỉ có thể kéo chân sau của hắn thôi, ta làm vậy chính là để giúp hắn."
Thấy Quang Ân thánh tôn nói đường hoàng như vậy, Minh Lãng tiên tôn lập tức hiểu, thì ra lão đã biết rõ về mối quan hệ này.
Như vậy là...!phản đối? Muốn gậy đánh uyên ương?
Quang Ân thánh tôn bình thường rất chú trọng nhân quả, lão đã quyết định thứ gì ít ai mà lay chuyển, như Ninh Ngọc sư đệ hồi đó, ai mà ngờ được lão lại tuyệt tình như vậy, dẫu sao cũng là đứa nhỏ nuôi từ bé đến lớn, thế mà nói cắt đứt quan hệ là cắt đứt quan hệ.
Quang Ân thánh tôn thấy tên sư điệt này của mình cứ chần chừ không quyết đoán thì cau mày.
"Nếu ngươi lo lắng Minh Ly gây khó dễ, cứ nói là ta ra lệnh."
Minh Lãng đành vâng dạ rồi xin lui.
Nhưng mà lão chẳng dám đặt hi vọng vào Quang Ân thánh tôn, Bạch Cẩn Phong tên kia không làm theo lẽ thường bao giờ, lão lo cho mạng già của mình hơn.
Phải nhanh chóng đến nhờ vả Minh Vũ, sau đó đi tìm Bạch Cẩn Phong về mới là trên hết.
Lời tác giả: Mọi người đọc truyện cứ bình tĩnh, kết cục của trà xanh sẽ đích đáng nhưng chưa phải bây giờ, nhân vật này còn chút đất diễn.
Quang Ân thánh tôn cũng là một mắt xích lớn của truyện, và mọi người phải tin tưởng Sở Thanh Vân chứ, y không hề yếu đuối đâu.
Tin tui đi, tui không biết gõ ngược đâu mà.
T___T.
Danh sách chương