Chuyện bi thảm nhất của con người là cái gì, trước hết tràn trề hi vọng, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn hy vọng lại vỡ vụn trước mặt của mình.

Quân Mặc cũng không cảm thấy tuyệt vọng bi thương gì, khi hắn nghe được mình vẫn bị Lâm Tiêu biếm đến Tĩnh Tư Nhai, tâm tình của hắn thậm chí rất bình tĩnh, giống như sự tình chờ mong đã lâu rốt cuộc phát sinh, giống như là…

Được rồi, không thể không thừa nhận, mặc dù hắn sớm có dự mưu, sớm có tính toán trước, cũng vẫn không thể tránh được sinh ra một cảm giác thất vọng.

Dù sao, đã hơn trăm năm không có ai dùng loại ánh mắt này nhìn mình —— quan tâm, đặc biệt quan tâm thật sự, không pha lẫn bất luận cái gì.

Hắn sắc bén cảm giác được, từ ngày đó tỉnh lại trong dục dũng đến hiện tại, Lâm Tiêu đối với mình lại có một loại tin tưởng và bảo hộ theo bản năng.

Loại hành động ra hiệu này không sao nói rõ được, lại cho người ta một cảm giác thật mãnh liệt, mãnh liệt đến mức mặc dù đáy lòng hắn hận chết ngụy quân tử này, cũng dễ dàng nhận ra người này thay đổi.

Ngoại trừ đoạt xá ra, hắn lại tìm không thấy bất luận những lý do khác. Mà tất cả hành động của Lâm Tiêu sau đó, đều khiến hắn suy đoán người này có phải nhận thức hắn, hoặc là trưởng bối của hắn hay không? Ngoại trừ người của Quân gia, ai còn thật sự đối tốt với hắn như vậy?

Hắn một mực chờ đợi, thậm chí chờ mong kế tiếp ở chung với Lâm Tiêu, chờ mong nhìn Lâm Tiêu sau này đối với mình tốt như thế nào.

Cho đến khi… một màn quen thuộc trước mắt này lại một lần nữa phát sinh.

“Đem đồ vật giao ra đây!”

Người tới lạnh lùng nói xong, một thân hắc y, toàn thân là sát khí lạnh lùng và khí thế cường đại, sau lưng của hắn là bốn hắc y nhân giống nhau, mỗi người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, ánh mắt mỗi người đều đỏ lên!

Nhìn ký hiệu hoa lan huyết sắc trên hắc y kia quen thuộc cỡ nào!

Năm đó người của Quân gia không phải đều là bị những người này giết chết sao?!

Duy nhất bất đồng, đại khái chính là đời trước hắn không biết những người này cùng Lâm Tiêu có quan hệ, mà đời này, hắn biết những người này kỳ thật là do Lâm Tiêu đã sớm an bài, còn hắn cũng sớm sắp đặt.

Nói như thế, lại, lại là giả?

Quân Mặc mím môi, trên mặt lộ ra vẻ thù hận, nhưng đáy mắt cũng yên tĩnh giống như chết.

“Là các ngươi.” Hắn lạnh lùng nói, chậm rãi rút kiếm bên hông ra.

Quân Mặc không thể nói cảm giác trong lòng là gì, thù hận? Lạnh như băng? Hoặc là… tức giận?

Quân Mặc khó hiểu cúi đầu nhìn thoáng qua tay áo của mình, nghĩ đến dáng vẻ người kia mím thật chặt môi kéo áo mình, lại quật cường một chữ cũng không nói, lại nghĩ đến hắn đối với mình càng chân thành, nhìn lại năm người hôm nay đứng ở chỗ này, chỉ nhịn không được mà cười lạnh lùng giễu cợt.

A, hắn quả nhiên là ngốc, lại dễ dàng như vậy liền lại tin tưởng người khác.

Vả lại, còn bị một người lừa đến hai lần.

“Ta sao chỉ cảm thấy hắn là đoạt xá, lại không suy đoán hắn có thể là chết thảm trọng sinh? Nếu là thế, mấy ngày nay hắn cũng sẽ không như vậy.” Trong lòng Quân Mặc chỉ đối với mình cười lạnh, vừa tự chê cười mình mắt mù, vừa lành lạnh tính kế món nợ này nên thanh toán ra sao, mới xem như không làm … thất vọng sư tôn “Kính yêu” của mình.

Một phen tâm lý dao động, lại nhìn hung thủ diệt môn trước mắt, trong lòng hắn lại càng lãnh tĩnh.

“Hừ, thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Tiểu tiện chủng, hôm nay liền bắt ngươi, để cho ngươi nhìn xem cha ngươi chết như thế nào!” Hắc y nhân đầu lĩnh kia cười lạnh một tiếng, kiếm khí rung lên, xông về phía trước, hướng về phía cổ tay của hắn đâm qua.

Hiển nhiên là muốn đánh gãy tay hắn!

Sắc lạnh trong mắt Quân Mặc chợt lóe rồi biến mất, khóe miệng nở nụ cười thị huyết, một bên thân liền chợt tấn công, ngón tay hướng trên thân kiếm kia nhẹ nhàng bắn ra, ba luồng chân khí liền theo hướng cổ tay người nọ ép tới.

Phốc phốc phốc!

Ba tiếng trầm đục, hắc y nhân kia chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau xót, theo bản năng liền buông lỏng tay, cúi đầu nhìn cổ tay mình, nhất thời khóe mắt muốn nứt ra.

Sau khi Quân Mặc cử động vô cùng đơn giản, cơ bắp trên tay hắn ứa máu, cơ hồ tàn phế!

“Tiện chủng, thật sự là muốn chết!” Người nọ gầm lên một tiếng, không nương tay, hét lớn đánh tiếp, tay trái nắm quyền hung hăng đánh vào ngực Quân Mặc.

Bên môi Quân Mặc nhất thời tràn ra máu, thân mình uốn éo, cơ hồ cọ xát hai luồng kiếm khí, sau khi tránh thoát nguy hiểm, bốn người không tha hắn thở dốc chốc lát, lại liền vọt lên.

Bất quá là thời gian chốc lát, vết thương trên người Quân Mặc liền càng ngày càng nặng, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt của hắn nhanh chóng tái nhợt, nhưng đáy mắt không có một chút e ngại, mà tràn đầy trào phúng và lạnh nhạt.

Hết thảy đều dựa theo tính toán của hắn mà tiến hành, những người này nếu bị Lâm Tiêu chuẩn bị, hiển nhiên cũng không dám làm ầm ĩ. Nhưng những người này nhưng không biết, chỉ cần bọn họ đến, liền sẽ trúng kế của hắn, chờ xem, chỉ cần thời gian chốc lát, động tĩnh nơi này sẽ truyền khắp toàn bộ Huyền Chân tông.

Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, đến lúc đó hắn rớt xuống vách đá “Bỏ mình”, manh mối Lâm Tiêu cấu kết ngoại nhân hãm hại đồ đệ hiện ra, sư tôn ngụy quân tử kia của hắn còn có thể làm chưởng môn tiếp tục tín nhiệm hay không?

Chỉ cần nghĩ đến sắc mặt khó coi của người nọ, hắn đã cảm thấy vui mừng, thậm chí ngay cả vết thương trên người cũng không cảm thấy gì.

Chết để biến mất, thật sự là lựa chọn thích hợp nhất hắn giờ phút này.

Chẳng qua lúc này đây, sư tôn không có cơ hội biểu hiện lòng thành khẩn quan tâm đồ đệ, mà trong những ngày kế tiếp phải đối mặt với hoài nghi cùng tra xét của toàn bộ Huyền Chân tông.

Bịch.

Ngực lại trúng một chưởng, Quân Mặc chỉ cảm thấy giữa ngực bụng đều là đau đớn, hắn cắn chặt răng, cảm thấy trên đùi đột nhiên đau xót, một kiếm này suýt tước mất chân hắn.

Hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía tây bắc của Tĩnh Tư Nhai, khóe môi hơi cong lên.

Giờ phút này, thời gian vừa vặn không sai biệt lắm.

Lâm Thanh Thanh quả nhiên không phụ “Hảo tâm” của hắn, đem thân thế của hắn tiết lộ cho Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt tới nơi này vốn là vì điều tra chuyện của mẫu thân, từ nửa tháng trước cũng đã hai lần ba lượt nói bóng nói gió, hỏi thăm mình chuyện năm đó, mà mình lại vừa vặn lộ ra một ít cho hắn.

Hiên Viên Triệt quả nhiên không phụ kỳ vọng, làm người khác lúc nào cũng chú ý Tĩnh Tư Nhai. Nói vậy những hắc y nhân này vừa vào Tĩnh Tư Nhai, những thám tử đó cũng đã đi bẩm báo Hiên Viên Triệt.

A, làm đệ tử của Sở Thu chính là có điểm tốt ấy, một biến động nhỏ liền có thể lập tức mời chiến thần Huyền Chân tông, nhân tiện, chỉ cần thoáng hoạt động, có thể làm chưởng môn nhân Mạnh Thanh Vân cũng đi theo lại đây.

Như vậy, tiết mục kế tiếp, cứ như vậy trình diễn trước mặt mọi người đi!

Hắn cười lạnh một tiếng, hai chân vốn có thể né công kích trước mặt, không những không né tránh, ngược lại càng tiến lên một bước, lập tức va chạm kiếm khí kia.

Trong mắt đám người Mạnh Thanh Vân đang nhanh chóng chạy tới, hắn giống như bị sợ ngây người, căn bản là muốn tránh cũng không được!

Lần công kích này, hai chân, muốn gãy!

Mọi người vẻ mặt khó coi, Mạnh Thanh Vân càng hét lớn ra tiếng: “Dừng tay!”

Nhưng hắn nhanh, đã có người so với hắn càng nhanh hơn, những hắc y nhân đó thấy mình bại lộ, nhất thời chó cùng rứt giậu, chiêu thức ra tay lại ác hơn vài phần.

Trong mắt tên đầu lĩnh tàn khốc chợt lóe, trong tay đột nhiên bắn ra hơn mười phi đao, nhắm thẳng trái tim Quân Mặc!

Bịch!

Một tiếng vang thật lớn, một bóng đen bỗng đánh vào Quân Mặc, phốc phốc phốc, những phi đao lóe ra màu xanh u ám, toàn bộ bắn trên người bóng đen kia.

Quân Mặc ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, bị lực đạo của bóng đen kia ảnh hưởng, theo bản năng lảo đảo, chốc lát liền một cước dẫm nát rìa vách núi.

Lúc mọi người ngẩn ra, Quân Mặc đã rơi thẳng xuống Tĩnh Tư Nhai!

“Không!”

Mạnh Thanh Vân hét lớn một tiếng, vội vàng vọt tới vách đá, nhưng mà vẫn chậm…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện