Quá độc? Nguyên lai những vật chất màu đen đó đúng là thi cổ!

Trong lòng Quân Mặc các loại suy nghĩ cấp tốc chuyển động, thấy Lâm Tiêu sắc mặt lãnh trầm, thần sắc khó coi, tuy rằng hết sức kinh ngạc Lâm Tiêu trúng thi cổ, trên mặt lại không toát ra nửa phần, chỉ khó chịu nắm chặt cổ tay Lâm Tiêu, sắc mặt tái nhợt hỏi:” Sư tôn, độc này rất lợi hại phải không?”

Thấy sắc mặt Lâm Tiêu càng ngưng trọng, hiển nhiên tâm trí đều nghĩ về độc này, hắn nhịn không được thở dài nhẹ nhõm, chẳng biết sao có chút may mắn.

May mắn người này bị dời đi lực chú ý, hắn cảm giác được rất rõ ràng, vừa rồi sư tôn giống như hoài nghi.

Quân Mặc dù không biết Lâm Tiêu rốt cuộc là người nào đoạt xá tới, nhưng thấy thế nào người này cũng không giống như ma tu, vả lại nhìn tu vi của Lâm Tiêu, liền biết đạo tâm vững chắc, làm sao tiếp thu mình và ma tu nảy sinh quan hệ?

Cho nên, tạm thời cứ giấu đi.

Chỉ chờ đến sau này…

Hắn nghĩ như vậy, tư tưởng lại có chút trống rỗng.

Đồ vật có thể tùy tiện nuốt sao?!

Lâm Tiêu trong lòng tức giận, nhưng nhìn tiểu hài nhi vẻ mặt tái nhợt, lại vẫn tràn đầy lo lắng nhìn mình, trách cứ cũng không nói ra được.

Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Quân Mặc, mặc dù biết rõ hiện tại hao sức cũng không đạt được kết quả, cũng không thể không liều mạng hao tổn chân khí, muốn cưỡng chế thi khí toả ra bên ngoài.

Cũng không thể để bộ dáng Quân Mặc cả người thi khí bị người ngoài thấy được, nếu không, hắn cũng phải mang theo đồ đệ phản xuất sư môn, đến lúc đó, không nói hai người bị đuổi giết không ngừng, riêng cốt truyện cũng có thể lập tức đánh chết hắn.

Hai người mỗi người một tâm tư, vì thế đúng là quên mất một đại sự bất thường, Quân Mặc suy nghĩ hỗn loạn, Lâm Tiêu lại căn bản không có khái niệm với tu luyện, kết quả, hai người ngược lại chỉ lo chỉnh đốn thi khí này đi.

Nhưng mà nhà dột lại gặp mưa suốt đêm*, đại khái chính là ý này.

*chuyện xấu cứ tới dồn dập

Hắn vừa mới mệt nhoài áp chế một phần ba, ngoài cửa liền truyền đến động tĩnh, sau đó có hai người lặng yên đi đến.

Nhìn thoáng qua cổ tay toả ra hắc khí của Quân Mặc, Lâm Tiêu nhíu mày, bởi vì đang nắm cổ tay của Quân Mặc truyền chân khí, liền không thể buông tay, đem người quấn lại, kéo vào ngực.

Hai người bên ngoài lúc tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Quân Mặc mặt tái nhợt giấu trong ngực Lâm Tiêu, Lâm Tiêu ngồi ngay ngắn ở trên giường, một bàn tay đặt trước ngực Quân Mặc, váy dài rộng cơ hồ che khuất hơn nửa thân mình Quân Mặc.

“Phụ thân…” Lâm Thanh Thanh ngẩn ngơ, giật mình ở cửa phòng tạm giam không biết làm sao.

Thiếu niên đi theo sau mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt thanh lãnh mang theo trầm ổn, con ngươi sâu không thấy đáy, đúng là Hiên Viên Triệt. Giờ phút này, thấy hai người tình trạng như vậy, trong mắt cũng hiện lên vài phần nghi hoặc.

“Ngươi tới nơi này làm gì?” Lâm Tiêu nhíu mày, cũng không giải thích tình huống của Quân Mặc.

“Phụ thân, ta thật lo lắng cho người, cho nên bảo Hiên Viên mang ta lại đây. Ta nghe nói người bị thương, người thế nào? Bây giờ bên ngoài loạn thành một đoàn…” Lâm Thanh Thanh nắm cửa, nói đâu đâu.

Lâm Tiêu trong lòng có chút bất đắc dĩ, nha đầu kia khờ dại đến nỗi làm hắn cũng không biết nói gì cho phải. Dưới tay áo bào, thi khí màu đen ăn mòn tay hắn, còn muốn hắn ứng phó hai người này.

Lâm Thanh Thanh không tồi, Hiên Viên Triệt này là loại người không thể khinh thường, nếu giờ toát ra mảy may bất thường, sau này liền phiền toái lớn.

“Thanh nhi.” Hiên Viên Triệt nhẹ giọng gọi Lâm Thanh Thanh một tiếng, Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía hắn: “Làm sao vậy?”

Hiên Viên Triệt bất đắc dĩ nói: “Chúng ta lén tới, nhanh trở về đi, ngươi không phải là cho sư thúc đan dược sao?”

Lâm Thanh Thanh vuốt đầu ngại ngùng cười, vươn tay từ trong lòng móc ra một bình ngọc, thấp giọng nói: “Phụ thân, đây là linh đan thượng phẩm, người để Đại sư huynh tới lấy.”

Nha đầu ngươi mù a! Nhìn không ra Đại sư huynh của ngươi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai chân như nhũn ra sao?

Chân mày Lâm Tiêu không thể nhận ra mà cau lại, không động.

Lâm Thanh Thanh ngây thơ chớp đôi mắt, thấy phụ thân không động, Quân Mặc cũng không động, liền nhếch miệng: “Đại sư huynh, ngươi sao không lại đây! Nhanh lên nhanh lên! Chúng ta phải đi rồi, nếu bị phát hiện, Hiên Viên sẽ bị xử phạt!”

Tâm tâm niệm niệm, tất cả lại đều là tiểu sư đệ này.

Trong lòng Lâm Tiêu càng không thích, cảm giác Quân Mặc giãy dụa tựa hồ muốn đứng lên, sắc mặt tối sầm, tay giữ cổ tay hắn hơi trầm xuống, liền đem người đè vào ngực.

Lâm Thanh Thanh cũng không chú ý tới, chỉ thấy Quân Mặc lung lay ngã xuống, lúc này mới cảm thấy sắc mặt của hắn không dễ nhìn, có chút lo lắng hỏi: “Đại sư huynh ngươi làm sao vậy?”

Quân Mặc miễn cưỡng cười: “Không có gì lớn, còn, còn tốt.” Bất quá nói một câu, trên mặt lại che kín mồ hôi lạnh.

Thời điểm hắn nói chuyện, ánh mắt không biến sắc đảo qua Hiên Viên Triệt, đáy mắt hiện lên một vẻ u ám.

Ánh mắt Hiên Viên Triệt và Quân Mặc vừa chạm liền phân ra, rất nhanh từ trên người Quân Mặc dời đi, dừng trên người Lâm Tiêu, cung kính nói: “Sư thúc xin bảo trọng, sư tôn và chưởng môn sư thúc vẫn luôn đang bôn ba vì sư thúc, có lẽ không sao. Xin hỏi sư thúc có yêu cầu gì? Hiên Viên nhất định giúp sư thúc làm.”

Bản thân Hiên Viên Triệt bộ dạng tuấn lãng, thiên phú vô cùng tốt, giơ tay nhấc chân đều mang theo cao quý và uy nghi sẵn có, nhưng lại không có chút vênh váo, tuy rằng tuổi không lớn lắm, động tác lại tràn đầy phong độ quân tử.

Mắt thấy Lâm Tiêu lắc đầu, Hiên Viên Triệt lại cung kính gật gật, sau đó hỏi Lâm Thanh Thanh bình ngọc, dùng thủ pháp khéo léo đưa vào bên trong. Lúc này mới kéo Lâm Thanh Thanh không tình nguyện đi ra ngoài.

Lâm Tiêu hơi nhíu mày, chậm rãi mở tay áo, chỉ thấy cổ tay đã là một mảnh tối đen.

Vì không để người phát hiện, hắn chỉ có thể đem cổ tay vốn là nắm lấy, biến thành mười ngón đan lại, hiện giờ nhìn hai người hắc khí lượn tay, khóe mắt Lâm Tiêu nhịn không được co rút, rất có một loại xúc động muốn dứt ra.

Có lẽ bởi vì quá đau, Quân Mặc dùng sức nắm lại năm ngón tay hắn, khớp xương nhô lên, có vẻ hơi dữ tợn.

“Ha! Quả nhiên không xong! Lâm Tiêu, ta ngược lại muốn nhìn một chút, lần này tên khốn kiếp Mạnh Thanh Vân kia làm thế nào cứu ngươi!”

Một tiếng cười lạnh phút chốc từ cửa truyền đến, ngay sau đó cửa phòng tạm giam đột nhiên bị mở ra, Triệu Hưng chắp tay sau lưng đi đến. Hắn từ trên cao nhìn xuống Quân Mặc và Lâm Tiêu mười ngón đan lại, lộ ra nụ cười thâm độc: “Hơn nữa còn bắt được hai người! Ha ha, thật đúng là niềm vui ngoài dự đoán!”

Lâm Tiêu thản nhiên nhìn thoáng qua Triệu Hưng đứng trước mặt, cũng không để ý ngoài hành lang truyền đến tiếng kinh hô hơi bất an của Lâm Thanh Thanh.

Hắn sớm nên đoán được, với sự theo dõi nghiêm mật của chấp pháp đường, Lâm Thanh Thanh cùng Hiên Viên Triệt làm sao có thể đi vào? Quả nhiên, hai người kia bị Triệu Hưng cố ý cho vào.

Nói vậy, hắn đây chỉ là đối mặt với áp lực của Mạnh Thanh Vân, còn dám viện cớ thẩm vấn hắn.

“Là ngươi thúc giục thi cổ.” Lâm Tiêu đè xuống Quân Mặc muốn đứng lên, bình tĩnh kéo khóe miệng, chẳng qua là hắn từ trước đến giờ không quen cười, nụ cười này đúng là vô cùng cứng ngắc và quỷ dị.

Triệu Hưng bị nụ cười của hắn làm giật mình, muốn nói gì đó, đã thấy ngoài cửa bỗng nhiên nhào vào một người.

Cũng là Hiên Viên Triệt nhảy ra.

Bất quá, người này cũng chỉ lộ diện một chút đã bị người bắt đi. Ngoại trừ Quân Mặc trong ngực Lâm Tiêu, ngay cả Lâm Tiêu cũng không chú ý tới, tiểu tử này từ lúc nhào vào rồi bị kéo ra ngoài, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm… tay Lâm Tiêu!

【 leng keng! Chúc mừng kí chủ, giá trị cốt truyện +5, xin kí chủ tiếp tục cố gắng 】

【 leng keng! Nhiệm vụ thưởng cho, tu vi tăng lên hoàn thiện, xin kí chủ tiếp thu khen thưởng】

Cốt truyện làm sao lại rẽ trở về?

Còn có, khen thưởng cái gì?

Lâm Tiêu hơi nhíu mày, lại không rảnh suy nghĩ khen thưởng rốt cuộc là gì, bởi vì Triệu Hưng đã xấu xa cười, vươn tay hướng về phía Quân Mặc bắt lấy!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

【 tiểu kịch trường 】

Quân Mặc: tôn tôn nghe nói nguyên anh của ngươi luyện thành?

Lâm Tiêu: … Ân

Quân Mặc: tôn tôn ta muốn hỏi một chuyện. Nguyên anh lớn lên…

Lâm Tiêu: hắn lớn lên không giống ngươi!

Quân Mặc (tuy rằng hỏi một đằng, trả lời một nẻo chẳng biết tại sao thật hạnh phúc): … Tôn tôn ta chỉ là muốn hỏi nguyên anh có thể dài JJ hay không? (JJ: cái ấy)

Lâm Tiêu: ngươi thắng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện